Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 131: Luận về vô liêm sỉ
Lúc thân hình A Kha chuyển động, Tống Thanh Thư và Vi Tiểu Bảo không hẹn mà cùng lúc đứng lên ra vẻ dáng dấp nghiêm chỉnh.
A Kha cũng không có để ý đến hai gã vừa rồi có hành động xấu xa, sau khi thấy rõ dung mạo Kiến Ninh công chúa, nàng hài lòng xoay người rời đi.
Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn nhau, vội vã đi theo:
- Không biết quận chúa sau khi xem xong dung mạo Kiến Ninh công chúa thì thấy thế nào vậy?
- Cũng được…
A Kha bên môi lộ ra nụ cười
- Mặc dù so với bổn cô nương cũng còn kém một chút, nhưng cũng xem như là mỹ nhân, không đến nỗi chán ghét…
Tống Thanh Thư đang định nói cái gì, đột nhiên khuôn mặt căng thẳng, nhìn vào một đám có trong góc tối rồi lên tiếng:
- Các hạ mờ ám xông đại doanh công chúa, có biết là tội lớn tru di cửu tộc không?
Vừa nói xong hắn lật bàn tay, vận lên chiêu Song Long Hấp Thủy, nôi lực mạnh mẽ hút người trong bụi cỏ đi ra ra bên ngoài.
Kẻ ẩn nấp kinh hãi biến sắc, không ngờ tới Tống Thanh Thư võ công cao cường như vậy, liền đem bội đao đâm xuyên đến, chống lại sức hút trong lòng bàn tay đối phương.
- Dương đại ca?
Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rõ người tới, liền vội vàng nói:
- Tống đại ca, đều là người mình, chỉ là hiểu lầm… hiểu lầm.
Tống Thanh Thư nghi hoặc buông lỏng tay, người mới đến âm thầm lau mồ hôi lạnh, ôm quyền nói:
- Nghe nói gần đây trong triều đình xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi tài năng xuất chúng, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền. Tổng binh Dương Dật Chi dưới trướng Bình Tây Vương, tham kiến Vi tước gia và Tống tướng quân.
Tống Thanh Thư hiểu ra, hóa ra là Dương Dật Chi này cùng Vi Tiểu Bảo đã có giao tình trước đó.
A Kha vừa nhìn thấy Dương Dật Chi thì vẻ mặt nàng liền biến sắc, len lén xoay người muốn trốn, Dương Dật Chi liền mở miệng gọi nàng lại:
- Quận chúa dừng chân, hạ quan được Bình Tây Vương giao ý chỉ, bằng tất cả biện pháp cũng phải mời cho được quận chúa về vương phủ, nếu hạ quan có đắc tội, mong rằng quận chúa thứ lỗi.
- Ở trong Vương phủ buồn quá, ta muốn ra ngoài đi dạo một lát rồi quay trở về.
A Kha đôi mắt xoay tròn, mở miệng nói.
- Đúng vậy, Dương đại ca, nếu quận chúa muốn đi dạo chung quanh, sao khôngđ để cho quận chúa toại ý, nơi này có Tống đại ca tọa trấn, quận chúa sẽ an toàn không cần phải lo lắng.
Vi Tiểu Bảo nào có cam lòng để cho Dương Dật Chi đem A Kha mang về vương phủ đi, nên vội vã nói giúp vào.
A Kha liếc mắt nhìn gã, bị anh mắt nàng nhìn qua, cả người Vi Tiểu Bảo lập tức như là tê dại..
Dương Dật Chi hiểu rỏ quận chúa rời nhà trốn đi là vì lý do gì, nhưng không tiện giải thích với Vi Tiểu Bảo, nên đành nói với A Kha:
- Quận chúa, người kia đã đến vương phủ, quận chúa có thể âm thầm về nhìn qua người kia, Vương gia có nói, nếu như quận chúa không hài lòng, thì vương gia cũng không ép buộc.."
- Ngươi nói thật sự sao?
A Kha lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Đương nhiên là thật, hạ quan làm sao dám nói dối với quận chúa.
Dương Dật Chi cung kính đáp, Vi Tiểu Bảo nghe bọn họ trao đổi lẫn nhau mà đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì, Tống Thanh Thư thì vừa rồi có nghe A Kha nói nên biết được Ngô Tam Quế có ý định gả nàng cho Phúc Khang An thế tử của Bảo thân vương, nên còn có thể hiểu được ít nhiều, thầm nghĩ: “ Phúc Khang An cũng đã tới Sơn Hải quan? “
- Nhưng vừa rồi ngươi có nói sẽ dùng tất cả biện pháp để mang ta trở về…
A Kha có chút ý động, nhưng vẫn còn lo lắng nói tiếp:
- Ta làm sao biết được ngươi vì gạt ta trở về, nên mới nói như vậy?
Dương Dật Chi cười khổ nói:
- Hạ quan có gan to bằng trời, cũng không dám giả truyền ý của Vương gia.
- Ừ… cũng đúng.
A Kha gật gù, rốt cục cũng tin lới của Dương Dật Chi cho dù Dương Dật Chi gan to bằng trời cũng không dám mượn danh nghĩa Vương gia nói lung tung..
- Được rồi, ta sẽ trở về với ngươi.
Nói xong A Kha cũng không nhìn Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo liền xoay người hướng về phía Sơn Hải quan đi, Dương Dật Chi vội vàng cáo từ hai người, đuổi theo nàng.
Không giống như Vi Tiểu Bảo nhìn theo A Kha rời đi mà hồn bay phách lạc, Tống Thanh Thư trong long lại thầm giận, hắn biết A Kha là cành vàng lá ngọc, mình và Vi Tiểu Bảo cho dù bản lĩnh cao siêu, quan chức có cao đến đâu, thì đối với nàng cũng chỉ là nô tài, làm sao được nàng để ở trong mắt.
……………………………………………………………………………………………..
Ngày hôm sau trời vừa sáng đội ngũ đang chuẩn bị, thì nghe được từ phía Sơn Hải quan tiếng trống lệnh, một quan quân đến bẩm báo:
- Bình Tây Vương tới đón công chúa loan giá.
Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo phóng ngựa tiến lên, thấy rất nhiều quân lính, cỡi đại mã đến trước mặt, đồng loạt xuống ngựa, xếp hàng thành hai bên, một vị quan đi thẳng tới trước xe công chúa, bái lễ rồi nói:
- Nô tài Bình Tây Vương Ngô Tam Quế, tham kiến công chúa…..
Lúc này Tống Thanh Thư cẩn thận quan sát Ngô Tam Quế, thấy lão thân thể to lớn, râu tóc đã trở màu muối tiêu, niên kỷ tuy lớn, vẫn đi lại mạnh mẽ, tư thái vênh váo…
Sau khi Ngô Tam Quế bái lễ xong, Vi Tiểu Bảo thân là tứ hôn sứ, liền vội vàng nói:
- Bình Tây Vương miễn lễ.
Ngô Tam Quế đứng dậy, đi tới bên cạnh hai người cười nói:
- Vị này có phải là Vi tước gia nlừng danh thiên hạ đã dũng cảm tiêu diệt Ngao Bái? Vậy còn vị này chính là Tống đại nhân khuất phục quần hùng ở Thái sơn….
Ngô Tam Quế xuất thân chinh chiến, nên vừa liếc mắt thì đã nhìn ra Vi Tiểu Bảo chân tay trói gà không chặt, từ Dương Dật Chi báo lại đã biết Tống Thanh Thư võ công thâm sâu không lường được.
Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo cùng nói:
- Không dám, tham kiến Vương gia.
Ngô Tam Quế cười ha ha, hai bên tay trái phải nắm chặt tay hai người, nói:
- Hai vị đại nhân đại nghĩa, ta ngưỡng mộ đã thanh danh đã lâu, phụ tử của ta sau này còn nhờ vào hai vị, miễn các nghi lễ khuôn sáo thông thường, chúng ta xem như người một nhà đi…
Tống Thanh Thư trong lòng buồn nôn, khi nhìn thấy Vi Tiểu Bảo rạng rỡ, cùng với Ngô Tam Quế bắt đầu thổi phồng lẫn nhau, cảm thán chính mình đã là vô liêm sỉ, nhưng so với hai người kia quả thực là mình không bằng móng tay của bọn họ.
A Kha cũng không có để ý đến hai gã vừa rồi có hành động xấu xa, sau khi thấy rõ dung mạo Kiến Ninh công chúa, nàng hài lòng xoay người rời đi.
Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn nhau, vội vã đi theo:
- Không biết quận chúa sau khi xem xong dung mạo Kiến Ninh công chúa thì thấy thế nào vậy?
- Cũng được…
A Kha bên môi lộ ra nụ cười
- Mặc dù so với bổn cô nương cũng còn kém một chút, nhưng cũng xem như là mỹ nhân, không đến nỗi chán ghét…
Tống Thanh Thư đang định nói cái gì, đột nhiên khuôn mặt căng thẳng, nhìn vào một đám có trong góc tối rồi lên tiếng:
- Các hạ mờ ám xông đại doanh công chúa, có biết là tội lớn tru di cửu tộc không?
Vừa nói xong hắn lật bàn tay, vận lên chiêu Song Long Hấp Thủy, nôi lực mạnh mẽ hút người trong bụi cỏ đi ra ra bên ngoài.
Kẻ ẩn nấp kinh hãi biến sắc, không ngờ tới Tống Thanh Thư võ công cao cường như vậy, liền đem bội đao đâm xuyên đến, chống lại sức hút trong lòng bàn tay đối phương.
- Dương đại ca?
Vi Tiểu Bảo nhìn thấy rõ người tới, liền vội vàng nói:
- Tống đại ca, đều là người mình, chỉ là hiểu lầm… hiểu lầm.
Tống Thanh Thư nghi hoặc buông lỏng tay, người mới đến âm thầm lau mồ hôi lạnh, ôm quyền nói:
- Nghe nói gần đây trong triều đình xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi tài năng xuất chúng, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền. Tổng binh Dương Dật Chi dưới trướng Bình Tây Vương, tham kiến Vi tước gia và Tống tướng quân.
Tống Thanh Thư hiểu ra, hóa ra là Dương Dật Chi này cùng Vi Tiểu Bảo đã có giao tình trước đó.
A Kha vừa nhìn thấy Dương Dật Chi thì vẻ mặt nàng liền biến sắc, len lén xoay người muốn trốn, Dương Dật Chi liền mở miệng gọi nàng lại:
- Quận chúa dừng chân, hạ quan được Bình Tây Vương giao ý chỉ, bằng tất cả biện pháp cũng phải mời cho được quận chúa về vương phủ, nếu hạ quan có đắc tội, mong rằng quận chúa thứ lỗi.
- Ở trong Vương phủ buồn quá, ta muốn ra ngoài đi dạo một lát rồi quay trở về.
A Kha đôi mắt xoay tròn, mở miệng nói.
- Đúng vậy, Dương đại ca, nếu quận chúa muốn đi dạo chung quanh, sao khôngđ để cho quận chúa toại ý, nơi này có Tống đại ca tọa trấn, quận chúa sẽ an toàn không cần phải lo lắng.
Vi Tiểu Bảo nào có cam lòng để cho Dương Dật Chi đem A Kha mang về vương phủ đi, nên vội vã nói giúp vào.
A Kha liếc mắt nhìn gã, bị anh mắt nàng nhìn qua, cả người Vi Tiểu Bảo lập tức như là tê dại..
Dương Dật Chi hiểu rỏ quận chúa rời nhà trốn đi là vì lý do gì, nhưng không tiện giải thích với Vi Tiểu Bảo, nên đành nói với A Kha:
- Quận chúa, người kia đã đến vương phủ, quận chúa có thể âm thầm về nhìn qua người kia, Vương gia có nói, nếu như quận chúa không hài lòng, thì vương gia cũng không ép buộc.."
- Ngươi nói thật sự sao?
A Kha lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Đương nhiên là thật, hạ quan làm sao dám nói dối với quận chúa.
Dương Dật Chi cung kính đáp, Vi Tiểu Bảo nghe bọn họ trao đổi lẫn nhau mà đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì, Tống Thanh Thư thì vừa rồi có nghe A Kha nói nên biết được Ngô Tam Quế có ý định gả nàng cho Phúc Khang An thế tử của Bảo thân vương, nên còn có thể hiểu được ít nhiều, thầm nghĩ: “ Phúc Khang An cũng đã tới Sơn Hải quan? “
- Nhưng vừa rồi ngươi có nói sẽ dùng tất cả biện pháp để mang ta trở về…
A Kha có chút ý động, nhưng vẫn còn lo lắng nói tiếp:
- Ta làm sao biết được ngươi vì gạt ta trở về, nên mới nói như vậy?
Dương Dật Chi cười khổ nói:
- Hạ quan có gan to bằng trời, cũng không dám giả truyền ý của Vương gia.
- Ừ… cũng đúng.
A Kha gật gù, rốt cục cũng tin lới của Dương Dật Chi cho dù Dương Dật Chi gan to bằng trời cũng không dám mượn danh nghĩa Vương gia nói lung tung..
- Được rồi, ta sẽ trở về với ngươi.
Nói xong A Kha cũng không nhìn Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo liền xoay người hướng về phía Sơn Hải quan đi, Dương Dật Chi vội vàng cáo từ hai người, đuổi theo nàng.
Không giống như Vi Tiểu Bảo nhìn theo A Kha rời đi mà hồn bay phách lạc, Tống Thanh Thư trong long lại thầm giận, hắn biết A Kha là cành vàng lá ngọc, mình và Vi Tiểu Bảo cho dù bản lĩnh cao siêu, quan chức có cao đến đâu, thì đối với nàng cũng chỉ là nô tài, làm sao được nàng để ở trong mắt.
……………………………………………………………………………………………..
Ngày hôm sau trời vừa sáng đội ngũ đang chuẩn bị, thì nghe được từ phía Sơn Hải quan tiếng trống lệnh, một quan quân đến bẩm báo:
- Bình Tây Vương tới đón công chúa loan giá.
Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo phóng ngựa tiến lên, thấy rất nhiều quân lính, cỡi đại mã đến trước mặt, đồng loạt xuống ngựa, xếp hàng thành hai bên, một vị quan đi thẳng tới trước xe công chúa, bái lễ rồi nói:
- Nô tài Bình Tây Vương Ngô Tam Quế, tham kiến công chúa…..
Lúc này Tống Thanh Thư cẩn thận quan sát Ngô Tam Quế, thấy lão thân thể to lớn, râu tóc đã trở màu muối tiêu, niên kỷ tuy lớn, vẫn đi lại mạnh mẽ, tư thái vênh váo…
Sau khi Ngô Tam Quế bái lễ xong, Vi Tiểu Bảo thân là tứ hôn sứ, liền vội vàng nói:
- Bình Tây Vương miễn lễ.
Ngô Tam Quế đứng dậy, đi tới bên cạnh hai người cười nói:
- Vị này có phải là Vi tước gia nlừng danh thiên hạ đã dũng cảm tiêu diệt Ngao Bái? Vậy còn vị này chính là Tống đại nhân khuất phục quần hùng ở Thái sơn….
Ngô Tam Quế xuất thân chinh chiến, nên vừa liếc mắt thì đã nhìn ra Vi Tiểu Bảo chân tay trói gà không chặt, từ Dương Dật Chi báo lại đã biết Tống Thanh Thư võ công thâm sâu không lường được.
Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo cùng nói:
- Không dám, tham kiến Vương gia.
Ngô Tam Quế cười ha ha, hai bên tay trái phải nắm chặt tay hai người, nói:
- Hai vị đại nhân đại nghĩa, ta ngưỡng mộ đã thanh danh đã lâu, phụ tử của ta sau này còn nhờ vào hai vị, miễn các nghi lễ khuôn sáo thông thường, chúng ta xem như người một nhà đi…
Tống Thanh Thư trong lòng buồn nôn, khi nhìn thấy Vi Tiểu Bảo rạng rỡ, cùng với Ngô Tam Quế bắt đầu thổi phồng lẫn nhau, cảm thán chính mình đã là vô liêm sỉ, nhưng so với hai người kia quả thực là mình không bằng móng tay của bọn họ.
Tác giả :
Lục Như Hoà Thượng