Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 282: Song hỉ lâm môn
Hôn lễ của Trương Thắng và Chung Tinh được tổ chức ở Casablanca, đây là thành phố lớn nhất của Ma Rốc, nổi danh toàn thế giới nhờ bộ phim cùng tên của Hollywood.
Trương Thắng trước đó đã lần lượt thành thân với đôi hoa tỷ muội Tần Nhược Nam và Tần Nhược Lan, đám cưới diễn ra ở đất nước Bắc Phi xa xôi này cho nên trong nước không biết gì cả, còn về phần Tần gia, chuyện hai chị em chung chồng cũng không dấu nữa, để giảm bớt tội trạng, y tặng Tần tư lệnh một món quà lớn, đưa anh trai ông từ Hong Kong tới, chắc là cũng có ích phần nào, nhưng để cẩn thận, y quyết định sau này không tới Tần gia, nếu không mạng nhỏ khó bảo toàn...
Về phần Chung Tình, Trương Thắng tìm cơ hội thích hợp, đem câu chuyện của bọn họ kể cho chị em Nhược Nam, hi vọng bọn họ tha thứ và tiếp nhận.
Còn có thể nói được gì đây, chị em chung chồng hoang đường đến thế cũng tiếp nhận rồi, sau hơn một tháng "cấm cửa" y, Tần Nhược Lan mới bảo chị mình:" Có câu thê không bằng thiếp, thiếp chẳng bằng vụng trộm, đồng ý khỏi cho anh ấy có khoải cảm vụng trộm."
Thế là hôn lễ liền được chuẩn bị.
Do tục lệ đa thê ở nơi này trái quan niệm đạo đức ở trong nước, tránh người thân lúng túng, Trương Thắng bất kể thành thân với chị em Tần Nhược Nam hay Chung Tình đều không mời người thân trong nước, chỉ gửi về một món quà lớn cho người thân của cô.
Hôn lễ chuẩn bị long trọng, nhưng người tính không bằng trời tính, Trương Thắng khi ở đảo Iona cũng Tần Nhược Lan ân ái, không hề dùng biện pháp tránh thai, lúc đó y tính rồi, nếu Tần Nhược Lan không chịu hồi tâm chuyển ý, có con rồi sẽ đành chịu thua thôi.
Không ngờ đúng hôm Trương Thắng và Chung Tình thành thân thì Tần Nhược Lan chuyển dạ, Trương Thắng không thể thoát thân, nên rải tiền mời bác sĩ tới nhà mang theo đầy đủ các loại thiết bị cần thiết, biến phòng ngủ Tần Nhược Lan thành bệnh viện thu nhỏ, nhưng lòng thấp thỏi không thôi, đây là đứa con đầu lòng của Nhược Lan, cô lại liệt nửa người, y rất sợ xảy ra chuyện không may.
Hôn lễ không thể trì hoãn.
Phụ nhân đã kết hôn mặc áo choàng đen, cô gái chưa gả thì áo choàng trắng, che mặt đội khăn, khi Trương Thắng vào phòng đón Chung Tình, phóng mắt nhìn quanh cả phòng chỉ thấy mắt là mắt, trông hết cả hồn cả vía, thực ra các cô gái trẻ đều không tuân thủ giáo quy nghiêm ngặt nữa, nhưng chủ trì hôn lễ hôm nay ngày hôn lễ long trọng, tất cả phải làm theo giáo quy thần thánh.
Trong ca khúc chủ đề lãng mạn của bộ phim Casablanca, Trương Thắng mặc trường bào màu vàng cùng trưởng lão trong giáo cùng rất nhiều bạn bè nam đi tới chỗ chỗ tân nương, hôn má ba cái, ngồi xuống cùng mọi người chụp ảnh.
Tiếp đó đền màn ca vũ, khách khứa đều nhiệt tình tham gia mặc dù trang phục đều là những chiếc áo bào trắng đen thùng thình, nhưng không gây chút trở ngại nào, người Ả Rập thích múa, múa đã ăn sâu vào cuộc sống của họ.
Tân lang và tân lương ngồi ngay ngắn tại chỗ cứ như xung quanh hoan lạc chẳng liên quan gì đến họ, ai hát cứ hát, ai nhảy cứ nhảy, ai cứ cứ ăn, có vẻ như ai ai cũng vui vẻ hơn họ.
Trương Thắng nhìn khách khứa ăn uống ngon lành thì thầm nuốt nước bọn, món ăn của y suốt thời gian qua chỉ có trứng gà rán hành, ăn tới buồn nôn rồi, nhìn những món ăn phong phú kia làm bụng cồn cào. Trước kết hôn ăn trứng gà rán hành là tập tục đương địa, vì thứ này tráng dương cường thận, đảm bảo đêm tân hôn hai bên mỹ mãn, phải ăn liền một tháng. Trương Thắng không tin, nhưng tên Hussein kia quá thành thật, mời một ông già hơn 80 tóc trắng như cước tới chỉ bảo y, ông già này *** kỳ nghiêm khắc bảo thủ, giúp y ban bài hôn lễ đâu ra đó không lo có sai sót thành trò cười, nhưng một ngày ba bữa cũng do ông ta chỉ đạo luôn, nhập gia phải tùy tục thôi.
"Không biết Nhược Lan đã sinh chưa?" Trương Thắng lại nuốt ngụm nước bọt nữa thầm nghĩ.
Bên cạnh Chung Tình nhìn ra lo lắng của y, cô đeo mang che mặt màu trắng kín đáo nhích tới gần, nói nhỏ: - Đừng lo, sinh con vốn là chuyện của nữ nhân mà, với lại nhiều bác sĩ giỏi ở đó như thế, Nhược Lan nhất định bình an vô sự thôi.
- Ừ. Trương Thắng cười, hôm nay là ngày thành hôn, cứ nghĩ tới Nhược Lan cũng không phải với Chung Tình, liền toét miệng trêu: - Vợ ơi, hôm nay em không phải uống thuốc nữa rồi.
- Ừm?... Phì. Chung Tình đầu tiên là nghi hoặc, sau đó hiểu ra hàm ý của y, xấu hổ phì một cái, nhưng nghĩ tới trước kia lúc nào cũng phải tìm cách tránh thai, bây giờ có thể quang minh chính đại muốn sinh mệnh nhỏ thuộc về mình rồi, hạnh phúc vô cùng.
Ông già tộc trưởng đi tới, bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của nghi thức, đem dây lụa đỏ có châu ngọc và đồng tiền buộc lên tay tân nương, sau đó buộc vào cổ tân lang. Tiếp đó ông già mang tới một bát sữa bò, tân lang và tân nương mỗi người uống một ngụm, biểu thị vợ chồng ân ái, mãi mãi không chia lìa.
Chung Tình vén một góc mạng che mặt lên ngậm một ngụm sữa, Trương Thắng đã hai lần nếm thử cái vị này rồi, là sữa bò mới vắt xong, không qua xử lý, vừa gây vừa hôi, nhìn Chung Tình uống xong nhếch môi đưa tới, đành mặt nhăn như bị rách nhận lấy, sau đó hai người đối diện với nhau
"Phụt!" Sữa bò như sương phun lên mặt đối phương, hai người đều nhắm mắt tịt mắt lại, để cho sữa chảy xuống người, một lúc sau vẫn nhắm mắt đưa tay nhận lấy khăn lau do người ta đưa cho, lau khô sữa lên mặt.
Mở mắt ra, Chung Tình nhìn bộ mặt nhăn nhó của Trương Thắng, bất giác nhoẻn miệng cười, lúc này cô vén mạng che mặt, nụ cười như hoa xuân, quyến rũ không nói lên lời. Trương Thắng nhìn không chớp, tân nương thẹn thùng luôn độc đáo nhất, bị phun một ngụm này... Xứng!
***** *****
- Á ~~~ Tần Nhược Lan nắm chặt tay, mồ hôi ướt trán, cắn răng vận hết sức bình sinh rặn đẻ:
Bác sĩ ở bên cạnh, người cổ vũ, người theo dõi huyết áp nhịp tim của cô, cùng tình hình đứa bé, tuy nói chỉ là màu bấp chèn ép thần kinh vận động, mà thần kinh quá mảnh không thể phẫu thuật, nhưng hạ thân vẫn có tri giác, như đau đớn, nóng lạnh, chỉ không chỉ huy được cơ bắp mà thôi, nhưng bụng và chân vì thiếu vận động làm thịt nhão, nếu không thể tự sinh, đành phải phẫu thuật dù khá nguy hiểm.
Tất cả những điều này Tần Nhược Lan là y tá đều biết hết, nhưng vì đứa con, cô chưa một lần nói với Trương Thắng, ngày ngày cầu trời khấn phật sinh ra được con này thuận lợi.
Ông trời không muốn phụ sự trông cậy của cô, cùng với nỗ lực của bản thân và sự tận tình của bác sĩ, một tiếng khóc "oa" phát ra, vang vọng cả phòng.
- Tiểu Nam, sinh rồi, sinh rồi là con trai. Tần Nhược Nam nắm lấy bàn tay em gái, vui sướng báo tin:
- Em, em... Em muốn xem nó. Tần Nhược Lan mặt trắng bệnh, nhợt nhạt đến đáng sợ, vừa thả lỏng cô suýt ngất đi, chỉ là nghe thấy tiếng con khóc liền được tiếp thêm sinh lực, hai hàng nước mắt hạnh phúc tuôn trào: - Chị, đỡ em dậy, em muôn xem.
- Bình tĩnh, bác sĩ còn đang xử lý mà, em nghỉ một lát đi, thằng bé khỏe lắm, nghe đi, nó khóc thật vang... Tần Nhược Nam cũng nước mắt ngắn dài:
Bác sĩ đang cắt rốn, tiêu độc, thanh trùng, còn nhiều công tác xử lý phải làm, nhưng Tần Nhược Lan do dùng lực cùng với mất máu quá độ, mệt mỏi ập tới, mi mắt càng ngày càng nặng, nghe tiếng khóc của con trai, cô không thể chờ được tới lúc ngủ dậy mới nhìn nó, nắm chặt tay chị mình, yếu ớt nói: - Không, không... Em, em muốn, nhìn con trai mình... Đỡ, đỡ em dậy, chị... Chị...
Tần Nhược Nam không trả lời, hai mắt cô kinh ngạc mở lớn, nhìn chân em gái mình không biết từ lúc nào đã hơi co lên, lắp ba lắp bắp: - Trời ơi, Tiểu Lan.. chân em, nhìn chân em kìa.
….
Hôn lễ ở Ma Rốc còn nhiều nghi lễ nghiêm ngặt hơn ở trong nước, trong nước học theo phương tây, trình tự ngày càng đơn giản hóa, nhưng nơi này do cả tính chất tôn giáo nên Trương Thắng bị hành tới khổ sở.
Khách khứa vẫn nhảy nhót hoan ca, nhất là Hussein và mấy cô vợ không biết có phải cố tình trêu tức không không, lần lượt nhảy qua mắt y, làm Trương Thắng nghiến răng ken két.
An ủi là khách khứa đều vui vẻ, từng bàn từng bàn thức ăn thịt soạn vơi đi nhanh chóng.
Chung Tình đã thấy bộ trang phục dân tộc Ả Rập màu lục, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, mặc cái gì vào cũng có cảm giác, Trương Thắng lại ngây ra.
Tiếp đó lại thay một bộ nữa, lần này Trương Thắng cũng phải thay, hai người tạm thời lui ra sau thay quần áo, khách vẫn ở trong sảnh ăn uống, ca vũ.
Theo phong tục của người Ma Rốc, tân lang và tân nương ít nhất phải thay trang phục 5 lần, người có tiền thì thay chừng 10 lần....
Hôn lễ dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, nữ nhân hô lớn mấy tiếng giống như tiếng ngáy, đó là lời chúc phúc cho vợ chồng tân hôn hòa hợp, rồi xúm xít đưa bọn họ vào động phòng.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nắng gió đều ôn hòa.
- Sinh rồi... sinh rồi sao? Mẹ tròn con vuông chứ?... Đấng A La vĩ đại cám ơn người.... Trương Thắng vừa vào phòng tân hôn thì nhận được tin, mừng rỡ ôm Chung Tình xoay mấy vòng: - Tình Nhi, anh làm cha rồi, làm cha rồi.
Nhìn Trương Thắng kích động phát rồ như vậy, Chung Tình vui theo, đồng thời càng khao khát có đứa con của riêng mình.
Trương Thắng muốn chạy ngay tới nhìn mặt vợ con, nhưng đêm tân hôn, không thể bỏ lại Chung Tình như thế được, đi đi lại lại trong phòng, lúc thì đấm đá lung tung, lúc thì cười ha hả, như không biết phải làm gì để phát tiết niềm vui này, mãi mới nhớ ra phải gọi điện báo tin mừng cho cha mẹ, rối rít bấm số, vừa nghe mẹ mình "a lô" một tiếng đã vui mừng hét lên: - Mẹ, sinh rồi, sinh rồi, là con trai, cha mẹ có cháu nối dõi rồi nhé.
Bên kia mẹ y kêu lớn vui sướng, rồi tiếp đó cha y, vợ chồng Trương Thanh cầm điện thoại chúc mừng, hỏi han đủ điều, cuối cùng điện thoại lại chuyển về tay bà Trương: - Này, Thắng, thế rốt cuộc là cô vợ nào của con sinh thế?
- Mẹ này... Trương Thắng kêu lên, thừa biết mẹ mình trêu mình:
Trong điện thoại bùng lên tiếng cười vang dội, Trương Thắng cũng cười, Chung Tình cũng cười.
Trương Thắng trước đó đã lần lượt thành thân với đôi hoa tỷ muội Tần Nhược Nam và Tần Nhược Lan, đám cưới diễn ra ở đất nước Bắc Phi xa xôi này cho nên trong nước không biết gì cả, còn về phần Tần gia, chuyện hai chị em chung chồng cũng không dấu nữa, để giảm bớt tội trạng, y tặng Tần tư lệnh một món quà lớn, đưa anh trai ông từ Hong Kong tới, chắc là cũng có ích phần nào, nhưng để cẩn thận, y quyết định sau này không tới Tần gia, nếu không mạng nhỏ khó bảo toàn...
Về phần Chung Tình, Trương Thắng tìm cơ hội thích hợp, đem câu chuyện của bọn họ kể cho chị em Nhược Nam, hi vọng bọn họ tha thứ và tiếp nhận.
Còn có thể nói được gì đây, chị em chung chồng hoang đường đến thế cũng tiếp nhận rồi, sau hơn một tháng "cấm cửa" y, Tần Nhược Lan mới bảo chị mình:" Có câu thê không bằng thiếp, thiếp chẳng bằng vụng trộm, đồng ý khỏi cho anh ấy có khoải cảm vụng trộm."
Thế là hôn lễ liền được chuẩn bị.
Do tục lệ đa thê ở nơi này trái quan niệm đạo đức ở trong nước, tránh người thân lúng túng, Trương Thắng bất kể thành thân với chị em Tần Nhược Nam hay Chung Tình đều không mời người thân trong nước, chỉ gửi về một món quà lớn cho người thân của cô.
Hôn lễ chuẩn bị long trọng, nhưng người tính không bằng trời tính, Trương Thắng khi ở đảo Iona cũng Tần Nhược Lan ân ái, không hề dùng biện pháp tránh thai, lúc đó y tính rồi, nếu Tần Nhược Lan không chịu hồi tâm chuyển ý, có con rồi sẽ đành chịu thua thôi.
Không ngờ đúng hôm Trương Thắng và Chung Tình thành thân thì Tần Nhược Lan chuyển dạ, Trương Thắng không thể thoát thân, nên rải tiền mời bác sĩ tới nhà mang theo đầy đủ các loại thiết bị cần thiết, biến phòng ngủ Tần Nhược Lan thành bệnh viện thu nhỏ, nhưng lòng thấp thỏi không thôi, đây là đứa con đầu lòng của Nhược Lan, cô lại liệt nửa người, y rất sợ xảy ra chuyện không may.
Hôn lễ không thể trì hoãn.
Phụ nhân đã kết hôn mặc áo choàng đen, cô gái chưa gả thì áo choàng trắng, che mặt đội khăn, khi Trương Thắng vào phòng đón Chung Tình, phóng mắt nhìn quanh cả phòng chỉ thấy mắt là mắt, trông hết cả hồn cả vía, thực ra các cô gái trẻ đều không tuân thủ giáo quy nghiêm ngặt nữa, nhưng chủ trì hôn lễ hôm nay ngày hôn lễ long trọng, tất cả phải làm theo giáo quy thần thánh.
Trong ca khúc chủ đề lãng mạn của bộ phim Casablanca, Trương Thắng mặc trường bào màu vàng cùng trưởng lão trong giáo cùng rất nhiều bạn bè nam đi tới chỗ chỗ tân nương, hôn má ba cái, ngồi xuống cùng mọi người chụp ảnh.
Tiếp đó đền màn ca vũ, khách khứa đều nhiệt tình tham gia mặc dù trang phục đều là những chiếc áo bào trắng đen thùng thình, nhưng không gây chút trở ngại nào, người Ả Rập thích múa, múa đã ăn sâu vào cuộc sống của họ.
Tân lang và tân lương ngồi ngay ngắn tại chỗ cứ như xung quanh hoan lạc chẳng liên quan gì đến họ, ai hát cứ hát, ai nhảy cứ nhảy, ai cứ cứ ăn, có vẻ như ai ai cũng vui vẻ hơn họ.
Trương Thắng nhìn khách khứa ăn uống ngon lành thì thầm nuốt nước bọn, món ăn của y suốt thời gian qua chỉ có trứng gà rán hành, ăn tới buồn nôn rồi, nhìn những món ăn phong phú kia làm bụng cồn cào. Trước kết hôn ăn trứng gà rán hành là tập tục đương địa, vì thứ này tráng dương cường thận, đảm bảo đêm tân hôn hai bên mỹ mãn, phải ăn liền một tháng. Trương Thắng không tin, nhưng tên Hussein kia quá thành thật, mời một ông già hơn 80 tóc trắng như cước tới chỉ bảo y, ông già này *** kỳ nghiêm khắc bảo thủ, giúp y ban bài hôn lễ đâu ra đó không lo có sai sót thành trò cười, nhưng một ngày ba bữa cũng do ông ta chỉ đạo luôn, nhập gia phải tùy tục thôi.
"Không biết Nhược Lan đã sinh chưa?" Trương Thắng lại nuốt ngụm nước bọt nữa thầm nghĩ.
Bên cạnh Chung Tình nhìn ra lo lắng của y, cô đeo mang che mặt màu trắng kín đáo nhích tới gần, nói nhỏ: - Đừng lo, sinh con vốn là chuyện của nữ nhân mà, với lại nhiều bác sĩ giỏi ở đó như thế, Nhược Lan nhất định bình an vô sự thôi.
- Ừ. Trương Thắng cười, hôm nay là ngày thành hôn, cứ nghĩ tới Nhược Lan cũng không phải với Chung Tình, liền toét miệng trêu: - Vợ ơi, hôm nay em không phải uống thuốc nữa rồi.
- Ừm?... Phì. Chung Tình đầu tiên là nghi hoặc, sau đó hiểu ra hàm ý của y, xấu hổ phì một cái, nhưng nghĩ tới trước kia lúc nào cũng phải tìm cách tránh thai, bây giờ có thể quang minh chính đại muốn sinh mệnh nhỏ thuộc về mình rồi, hạnh phúc vô cùng.
Ông già tộc trưởng đi tới, bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của nghi thức, đem dây lụa đỏ có châu ngọc và đồng tiền buộc lên tay tân nương, sau đó buộc vào cổ tân lang. Tiếp đó ông già mang tới một bát sữa bò, tân lang và tân nương mỗi người uống một ngụm, biểu thị vợ chồng ân ái, mãi mãi không chia lìa.
Chung Tình vén một góc mạng che mặt lên ngậm một ngụm sữa, Trương Thắng đã hai lần nếm thử cái vị này rồi, là sữa bò mới vắt xong, không qua xử lý, vừa gây vừa hôi, nhìn Chung Tình uống xong nhếch môi đưa tới, đành mặt nhăn như bị rách nhận lấy, sau đó hai người đối diện với nhau
"Phụt!" Sữa bò như sương phun lên mặt đối phương, hai người đều nhắm mắt tịt mắt lại, để cho sữa chảy xuống người, một lúc sau vẫn nhắm mắt đưa tay nhận lấy khăn lau do người ta đưa cho, lau khô sữa lên mặt.
Mở mắt ra, Chung Tình nhìn bộ mặt nhăn nhó của Trương Thắng, bất giác nhoẻn miệng cười, lúc này cô vén mạng che mặt, nụ cười như hoa xuân, quyến rũ không nói lên lời. Trương Thắng nhìn không chớp, tân nương thẹn thùng luôn độc đáo nhất, bị phun một ngụm này... Xứng!
***** *****
- Á ~~~ Tần Nhược Lan nắm chặt tay, mồ hôi ướt trán, cắn răng vận hết sức bình sinh rặn đẻ:
Bác sĩ ở bên cạnh, người cổ vũ, người theo dõi huyết áp nhịp tim của cô, cùng tình hình đứa bé, tuy nói chỉ là màu bấp chèn ép thần kinh vận động, mà thần kinh quá mảnh không thể phẫu thuật, nhưng hạ thân vẫn có tri giác, như đau đớn, nóng lạnh, chỉ không chỉ huy được cơ bắp mà thôi, nhưng bụng và chân vì thiếu vận động làm thịt nhão, nếu không thể tự sinh, đành phải phẫu thuật dù khá nguy hiểm.
Tất cả những điều này Tần Nhược Lan là y tá đều biết hết, nhưng vì đứa con, cô chưa một lần nói với Trương Thắng, ngày ngày cầu trời khấn phật sinh ra được con này thuận lợi.
Ông trời không muốn phụ sự trông cậy của cô, cùng với nỗ lực của bản thân và sự tận tình của bác sĩ, một tiếng khóc "oa" phát ra, vang vọng cả phòng.
- Tiểu Nam, sinh rồi, sinh rồi là con trai. Tần Nhược Nam nắm lấy bàn tay em gái, vui sướng báo tin:
- Em, em... Em muốn xem nó. Tần Nhược Lan mặt trắng bệnh, nhợt nhạt đến đáng sợ, vừa thả lỏng cô suýt ngất đi, chỉ là nghe thấy tiếng con khóc liền được tiếp thêm sinh lực, hai hàng nước mắt hạnh phúc tuôn trào: - Chị, đỡ em dậy, em muôn xem.
- Bình tĩnh, bác sĩ còn đang xử lý mà, em nghỉ một lát đi, thằng bé khỏe lắm, nghe đi, nó khóc thật vang... Tần Nhược Nam cũng nước mắt ngắn dài:
Bác sĩ đang cắt rốn, tiêu độc, thanh trùng, còn nhiều công tác xử lý phải làm, nhưng Tần Nhược Lan do dùng lực cùng với mất máu quá độ, mệt mỏi ập tới, mi mắt càng ngày càng nặng, nghe tiếng khóc của con trai, cô không thể chờ được tới lúc ngủ dậy mới nhìn nó, nắm chặt tay chị mình, yếu ớt nói: - Không, không... Em, em muốn, nhìn con trai mình... Đỡ, đỡ em dậy, chị... Chị...
Tần Nhược Nam không trả lời, hai mắt cô kinh ngạc mở lớn, nhìn chân em gái mình không biết từ lúc nào đã hơi co lên, lắp ba lắp bắp: - Trời ơi, Tiểu Lan.. chân em, nhìn chân em kìa.
….
Hôn lễ ở Ma Rốc còn nhiều nghi lễ nghiêm ngặt hơn ở trong nước, trong nước học theo phương tây, trình tự ngày càng đơn giản hóa, nhưng nơi này do cả tính chất tôn giáo nên Trương Thắng bị hành tới khổ sở.
Khách khứa vẫn nhảy nhót hoan ca, nhất là Hussein và mấy cô vợ không biết có phải cố tình trêu tức không không, lần lượt nhảy qua mắt y, làm Trương Thắng nghiến răng ken két.
An ủi là khách khứa đều vui vẻ, từng bàn từng bàn thức ăn thịt soạn vơi đi nhanh chóng.
Chung Tình đã thấy bộ trang phục dân tộc Ả Rập màu lục, mỹ nhân đúng là mỹ nhân, mặc cái gì vào cũng có cảm giác, Trương Thắng lại ngây ra.
Tiếp đó lại thay một bộ nữa, lần này Trương Thắng cũng phải thay, hai người tạm thời lui ra sau thay quần áo, khách vẫn ở trong sảnh ăn uống, ca vũ.
Theo phong tục của người Ma Rốc, tân lang và tân nương ít nhất phải thay trang phục 5 lần, người có tiền thì thay chừng 10 lần....
Hôn lễ dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc, nữ nhân hô lớn mấy tiếng giống như tiếng ngáy, đó là lời chúc phúc cho vợ chồng tân hôn hòa hợp, rồi xúm xít đưa bọn họ vào động phòng.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nắng gió đều ôn hòa.
- Sinh rồi... sinh rồi sao? Mẹ tròn con vuông chứ?... Đấng A La vĩ đại cám ơn người.... Trương Thắng vừa vào phòng tân hôn thì nhận được tin, mừng rỡ ôm Chung Tình xoay mấy vòng: - Tình Nhi, anh làm cha rồi, làm cha rồi.
Nhìn Trương Thắng kích động phát rồ như vậy, Chung Tình vui theo, đồng thời càng khao khát có đứa con của riêng mình.
Trương Thắng muốn chạy ngay tới nhìn mặt vợ con, nhưng đêm tân hôn, không thể bỏ lại Chung Tình như thế được, đi đi lại lại trong phòng, lúc thì đấm đá lung tung, lúc thì cười ha hả, như không biết phải làm gì để phát tiết niềm vui này, mãi mới nhớ ra phải gọi điện báo tin mừng cho cha mẹ, rối rít bấm số, vừa nghe mẹ mình "a lô" một tiếng đã vui mừng hét lên: - Mẹ, sinh rồi, sinh rồi, là con trai, cha mẹ có cháu nối dõi rồi nhé.
Bên kia mẹ y kêu lớn vui sướng, rồi tiếp đó cha y, vợ chồng Trương Thanh cầm điện thoại chúc mừng, hỏi han đủ điều, cuối cùng điện thoại lại chuyển về tay bà Trương: - Này, Thắng, thế rốt cuộc là cô vợ nào của con sinh thế?
- Mẹ này... Trương Thắng kêu lên, thừa biết mẹ mình trêu mình:
Trong điện thoại bùng lên tiếng cười vang dội, Trương Thắng cũng cười, Chung Tình cũng cười.
Tác giả :
Nguyệt Quan