Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 169: Tiểu Lộ mưu trí
- Ha ha ha... Ôi, khụ khụ khụ.... Oa ha ha ha... Anh Văn nghe Trương Thắng kể lịch sử đau thương của mình, cười lăn cười lộn, mất hết cả hình tượng nho nhã trước giờ:
Trương Thắng mặt méo xẹo: - Anh Văn, tôi khi đó hơi ấu trĩ... nhưng anh có cần cười thành như thế không?
- Hơi ấu trĩ, ha ha ha... Anh Văn vừa ngừng được một chút lại vịn ghế cười không thể nổi: - Cậu, cậu làm tôi chết cười.... Chưa từng thấy ai chơi cổ phiếu như cậu... Thế sau này cậu có nghe ngóng tình hình Thục Trường Hồng không?
Trương Thắng lắc đầu, nghĩ lại đột nhiên cũng bật cười.
- Napoleon cũng bại thê thảm, nhưng người ta bại mà vinh, còn cậu, đúng là cực phẩm, ha ha ha... Anh Văn cười tới chảy nước mắt: - Cậu là dân chơi cổ phiếu cực phẩm nhất mà tôi biết, cậu có biết Thục Trường Hồng sau khi giao dịch trở lại liên tục tăng giá không, bây giờ ra sao tôi vào đây không rõ chính xác, nhưng ít nhất trước khi tôi vào đây thì nó tăng gâp 40 lần thời đó rồi … ôi, tôi đau bụng quá.
- Cái gì? Trương Thắng lắp ba lắp bắp: - Anh Văn, anh Văn... Thục Trường Hồng tôi mua không làm giấy lộn à?
Anh Văn lại phì cười, đập giường bồm bộp: - Xin cậu, đừng kể chuyện cười nữa, tôi sắp đứt hơi mà chết rồi... Tên, tên kia chắc là trêu cậu đấy.
- Cái gì? Trương Thắng ngồi phịch xuống đất, tăng gấp 40 lần?
- Ài, năm xưa tôi cũng mua Thục Trường Hồng, nhờ nó mà tôi thắng lớn đấy, 50 triệu, cậu biết không. Anh Văn cười xong, rơi vào trầm tư: - Cũng từ đó mà tôi chuyển từ kinh doanh thực nghiệp sang lĩnh vực tài chính...
Nói tới đó sắc mặt hắn trở nên ảm đạm, đưa mắt nhìn Trương Thắng thấy y vẫn ngồi đó như mất hồn, miệng lẩm bẩm: - Sao có thể, sao có thể?
Anh Văn lại cười một chập nữa mới nghiêm túc nói: - Trên giá sách có sách phương diện này, mặc dù đều là lý luận, không có chỉ dẫn thao tác cụ thể, nhưng tôi cho rằng, lý luận mới là cái gốc, so với mấy loại sách như Ba sáu kế trên TTCK, hay Bảy hai chiêu kiếm lời từ cổ phiếu thì hữu ích hơn nhiều, mấy sách kia toàn thủ đoạn mánh mung nhất thời thôi.
***** ****
Phòng ngủ tầng 2 nhà giám đốc Lương trại giam số một.
Bà Lương vừa thu dọn đồ đạc, vừa chửi mắng chồng: - Anh ở bên ngoài không trêu hoa ghẹo cỏ thì sinh thị sinh phi, làm sao em sống được đây? Em lấy anh, số em nó thế, chịu tội gì em cũng chấp nhận, nhưng anh nghe con điên đó nói gì không, nên tên Thắng gì đó trong trại của anh làm bị sao, nó sẽ tới nhà giết con chúng ta.
- Anh nghe cho kỹ đây họ Lương kia, Tiểu Đông là đọc đinh của cả họ Lương nhà anh, nếu có hay dở gì thì nhà anh tuyệt hậu. Anh chỉ biết kết giao toàn đám bạn không ra gì ngoài xã hội, anh tự sống đi, em đem con về nhà mẹ. Em gọi điện cho cha anh, ông ấy còn cần đứa cháu này thì đi quản giáo con trai mình, em hết cách rồi.
Giám đốc Lương mặt mày xướt xát toàn vết cào, mất hết vẻ oai phong bệ vệ thường ngày, đứng đó vò đầu bứt tai nhìn vợ: - Cần phải thế không? Anh làm việc ở trại giam, có loại hăm dọa vào mà chưa nghe, ài, người ta nói vài câu là sợ à? Vả lại anh là giám đốc trại giam, nếu phạm nhân làm sao, người chịu trách nhiệm là anh, anh không chú tâm mà được à? Em đừng đừng làm quá lên như thế.
- Đừng nói với em, anh đi mà nói với con thần kinh kia kìa. Bà Lương ném cuốn bệnh án trước mặt chồng: - Ừ, anh giỏi lắm, anh ghê lắm, nhưng nếu con điên đó nấu chín con mình thì anh làm gì? Nó bị bệnh thần kinh, người bệnh viện cũng xác nhận rồi, con Trịnh Tiểu Lộ đó bị thần kinh từ nhỏ, từng điều trị trong bệnh viện tâm thần tới nửa năm đấy. Lương Hoành Vĩ anh oai phong thì cũng chỉ đánh rắm phun phân được ở trong trại giam thôi, nhưng ra ngoài, anh làm gì nổi người khác, chưa nói tới một đứa thần kinh.
Giám đốc Lương nhìn bệnh án của Tiểu Lộ, cứng họng không nói được gì.
Bà Lương thu dọn xong, dắt con trai rời phòng ngủ, nhìn phòng khách tan hoàng như bị cướp tới nhà, bà không sao quên được cảnh tượng lúc đó, cô gái Trịnh Tiểu Lộ đó đột nhiên lên cơn, xông vào cắn cấu chồng bà, vu cho chồng bà là muốn giết bạn trai của nó, bà phải gọi cảnh sát, rồi gọi người bệnh viện, hàng xóm làng giềng xúm đông xúm đỏ chỉ chỉ chỏ chỏ, không biết họ bàn tán những gì.
Con điên đó trước khi bị cảnh sát lôi đi còn gào thét nói nếu bạn trai mình làm sao, sẽ tới giết cả nhà bà, nấu chín con trai bà.
Nghĩ tới đôi mắt điên dại kia, bà Lương vẫn chưa hết sợ, nghẹn ngào nói: - Em theo anh bao năm, không khác gì con ở, lại còn sinh cho anh đứa con trai mũm mỉm, có chỗ nào không phải với anh không? Anh ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt có lỗi với em đã đành, giờ lôi cả họa vào nhà, em không sống nổi nữa rồi. Anh mà không xử lý được chuyện của con điên đó, đừng hòng em về nhà, con tri, đi thôi.
Giám đốc Lương trơ mắt nhìn vợ con bỏ đi, như thú bị thương lồng lộn đá tung mọi thứ trong phòng, rống lên: - Thằng khốn kiếp, mình khó khăn lắm mới làm vụ phạm nhân đánh nhau lắng xuống, nó lại đưa con điên tới nhà mình. Mẹ nó, lần trước phạm nhân vượt ngục đã ghi lỗi mình, nếu thêm vụ nữa thì không giữ được cái ghế này mất, mày muốn kéo ngã tao phải không? Con điên đó hôm nay tới nhà mình, mai nó tới cục công an thành phố, mình còn không mất chức à? Họ Lô, mày muốn chơi tao à, không có cửa đâu.
Cái chức giám đốc trại giam này cực kỳ béo bở, người thèm khát không ít, gần nhất là tên phó giám đốc Vương, giám đốc Lương tự đem sự kiện này thành có kẻ muốn chơi xấu mình.
Trương Thắng giờ có anh Văn bảo vệ, chỉ cần không cho phạm nhân khác tiếp xúc khoảng cách gần là an toàn. Nhưng con điên họ Trịnh này làm sao vỗ về nó được? Nó là bạn gái Trương Thắng, chỉ có Trương Thắng nói thì nó mới nghe... Được rồi, chỉnh đốn, nhất định phải chỉnh đốn, chỉnh đốn xong cho Trương Thắng viết thư về nhà báo tin bình an, mẹ nó, làm việc tới mức vợ con ly tán. Lô Chính Vượng, thằng chó nhà mày.
***** *****
Thế là trại giam oanh liệt tổ chức một đợt chỉnh đốn tác phong.
Trên cuộc họp giám đốc Lương nghiêm khắc chỉ ra, gần đây trong trại giam nhân viên tự do tản mác, vi phạm quy định, thu nhận tài vật của người nhà phạm nhân. Ngoài ra còn có sự kiện phạm nhân ẩu đả, tuy đương sự chịu xử phạt nghiêm khắc, nhưng phải kiên quyết chặn đứng sự kiện tương tự trong tương lai.
Vì thế giám đốc Lương tuyên bố hai quyết định trọng yếu: Một, từ giờ trở đi, bỏ thời gian nghỉ tự do, hạn là ba tháng để trừng phạt. Thứ hai, tuyên bố quyết định khai trừ quản giáo Lô Chính Vượng, tham ô tiền bạc nhà phạm nhân hơn 1000 đồng, gây ra ảnh hưởng cực xấu trong quần chúng.
Còn chứng cứ phạm tội của quản giáo Lô, không khó, vì trong trại này có quản giáo nào mông đít sạch sẽ đâu.
Thương cho quản giáo Lô, chẳng biết tai bay vạ gió đâu ập xuống.
***** ****
Sau cuộc chỉnh đốn oanh liệt, trại giam trở nên yên tĩnh, phạm nhân ai ở phòng đấy, nhìn Trương Thắng mặc áo vàng nhởn nhớ bên ngoài, miệng ngậm xì gà như không có chuyện gì, ai nấy hâm mộ:" Tiểu Thắng ca đúng là siêu ngầu!"
Phạm nhân bị nhốt 24/24, Trương Thắng càng an toàn, thế là y chuyên tâm vào học tập, y không được tiếp nhận giáo dục bậc cao, nhưng y luôn khao khát kiến thức, luôn muốn được học tập, nhất là ở nơi này, cuộc sống khô khan tẻ nhạt, chìm đắm trong học tập tri thức, giúp y quên đi thực tế, bù đắp tinh thần trống rỗng.
Mỗi ngày Trương Thắng thay phiên nhau đọc các loại sách kinh tế, chính trị, triết học, những loại tri thức này đều quá khô khan, nếu chỉ biết đọc không thì tiếp thu khó khăn, may có anh Văn khi tán gẫu hay đem các loại tri thức ra biện luận với y, từ đó càng thu được kinh nghiệm hữu ích.
Trước khi vào trại giam, cho dù trải qua bao nhiêu việc, nhưng tính trẻ con, đơn thuần vẫn tồn tại trong người, nhận thức về cuộc sống vẫn nông cạn, nhưng ở hoàn cảnh đặc thù này, y được mài rũa nhanh chóng.
Tư tưởng trở nên sâu sắc hơn, tinh cách thâm trầm hơn, sự biến hóa này không âm thầm như trước kia, mà rõ ràng tới y cũng cảm giác được.
Trương Thắng mặt méo xẹo: - Anh Văn, tôi khi đó hơi ấu trĩ... nhưng anh có cần cười thành như thế không?
- Hơi ấu trĩ, ha ha ha... Anh Văn vừa ngừng được một chút lại vịn ghế cười không thể nổi: - Cậu, cậu làm tôi chết cười.... Chưa từng thấy ai chơi cổ phiếu như cậu... Thế sau này cậu có nghe ngóng tình hình Thục Trường Hồng không?
Trương Thắng lắc đầu, nghĩ lại đột nhiên cũng bật cười.
- Napoleon cũng bại thê thảm, nhưng người ta bại mà vinh, còn cậu, đúng là cực phẩm, ha ha ha... Anh Văn cười tới chảy nước mắt: - Cậu là dân chơi cổ phiếu cực phẩm nhất mà tôi biết, cậu có biết Thục Trường Hồng sau khi giao dịch trở lại liên tục tăng giá không, bây giờ ra sao tôi vào đây không rõ chính xác, nhưng ít nhất trước khi tôi vào đây thì nó tăng gâp 40 lần thời đó rồi … ôi, tôi đau bụng quá.
- Cái gì? Trương Thắng lắp ba lắp bắp: - Anh Văn, anh Văn... Thục Trường Hồng tôi mua không làm giấy lộn à?
Anh Văn lại phì cười, đập giường bồm bộp: - Xin cậu, đừng kể chuyện cười nữa, tôi sắp đứt hơi mà chết rồi... Tên, tên kia chắc là trêu cậu đấy.
- Cái gì? Trương Thắng ngồi phịch xuống đất, tăng gấp 40 lần?
- Ài, năm xưa tôi cũng mua Thục Trường Hồng, nhờ nó mà tôi thắng lớn đấy, 50 triệu, cậu biết không. Anh Văn cười xong, rơi vào trầm tư: - Cũng từ đó mà tôi chuyển từ kinh doanh thực nghiệp sang lĩnh vực tài chính...
Nói tới đó sắc mặt hắn trở nên ảm đạm, đưa mắt nhìn Trương Thắng thấy y vẫn ngồi đó như mất hồn, miệng lẩm bẩm: - Sao có thể, sao có thể?
Anh Văn lại cười một chập nữa mới nghiêm túc nói: - Trên giá sách có sách phương diện này, mặc dù đều là lý luận, không có chỉ dẫn thao tác cụ thể, nhưng tôi cho rằng, lý luận mới là cái gốc, so với mấy loại sách như Ba sáu kế trên TTCK, hay Bảy hai chiêu kiếm lời từ cổ phiếu thì hữu ích hơn nhiều, mấy sách kia toàn thủ đoạn mánh mung nhất thời thôi.
***** ****
Phòng ngủ tầng 2 nhà giám đốc Lương trại giam số một.
Bà Lương vừa thu dọn đồ đạc, vừa chửi mắng chồng: - Anh ở bên ngoài không trêu hoa ghẹo cỏ thì sinh thị sinh phi, làm sao em sống được đây? Em lấy anh, số em nó thế, chịu tội gì em cũng chấp nhận, nhưng anh nghe con điên đó nói gì không, nên tên Thắng gì đó trong trại của anh làm bị sao, nó sẽ tới nhà giết con chúng ta.
- Anh nghe cho kỹ đây họ Lương kia, Tiểu Đông là đọc đinh của cả họ Lương nhà anh, nếu có hay dở gì thì nhà anh tuyệt hậu. Anh chỉ biết kết giao toàn đám bạn không ra gì ngoài xã hội, anh tự sống đi, em đem con về nhà mẹ. Em gọi điện cho cha anh, ông ấy còn cần đứa cháu này thì đi quản giáo con trai mình, em hết cách rồi.
Giám đốc Lương mặt mày xướt xát toàn vết cào, mất hết vẻ oai phong bệ vệ thường ngày, đứng đó vò đầu bứt tai nhìn vợ: - Cần phải thế không? Anh làm việc ở trại giam, có loại hăm dọa vào mà chưa nghe, ài, người ta nói vài câu là sợ à? Vả lại anh là giám đốc trại giam, nếu phạm nhân làm sao, người chịu trách nhiệm là anh, anh không chú tâm mà được à? Em đừng đừng làm quá lên như thế.
- Đừng nói với em, anh đi mà nói với con thần kinh kia kìa. Bà Lương ném cuốn bệnh án trước mặt chồng: - Ừ, anh giỏi lắm, anh ghê lắm, nhưng nếu con điên đó nấu chín con mình thì anh làm gì? Nó bị bệnh thần kinh, người bệnh viện cũng xác nhận rồi, con Trịnh Tiểu Lộ đó bị thần kinh từ nhỏ, từng điều trị trong bệnh viện tâm thần tới nửa năm đấy. Lương Hoành Vĩ anh oai phong thì cũng chỉ đánh rắm phun phân được ở trong trại giam thôi, nhưng ra ngoài, anh làm gì nổi người khác, chưa nói tới một đứa thần kinh.
Giám đốc Lương nhìn bệnh án của Tiểu Lộ, cứng họng không nói được gì.
Bà Lương thu dọn xong, dắt con trai rời phòng ngủ, nhìn phòng khách tan hoàng như bị cướp tới nhà, bà không sao quên được cảnh tượng lúc đó, cô gái Trịnh Tiểu Lộ đó đột nhiên lên cơn, xông vào cắn cấu chồng bà, vu cho chồng bà là muốn giết bạn trai của nó, bà phải gọi cảnh sát, rồi gọi người bệnh viện, hàng xóm làng giềng xúm đông xúm đỏ chỉ chỉ chỏ chỏ, không biết họ bàn tán những gì.
Con điên đó trước khi bị cảnh sát lôi đi còn gào thét nói nếu bạn trai mình làm sao, sẽ tới giết cả nhà bà, nấu chín con trai bà.
Nghĩ tới đôi mắt điên dại kia, bà Lương vẫn chưa hết sợ, nghẹn ngào nói: - Em theo anh bao năm, không khác gì con ở, lại còn sinh cho anh đứa con trai mũm mỉm, có chỗ nào không phải với anh không? Anh ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt có lỗi với em đã đành, giờ lôi cả họa vào nhà, em không sống nổi nữa rồi. Anh mà không xử lý được chuyện của con điên đó, đừng hòng em về nhà, con tri, đi thôi.
Giám đốc Lương trơ mắt nhìn vợ con bỏ đi, như thú bị thương lồng lộn đá tung mọi thứ trong phòng, rống lên: - Thằng khốn kiếp, mình khó khăn lắm mới làm vụ phạm nhân đánh nhau lắng xuống, nó lại đưa con điên tới nhà mình. Mẹ nó, lần trước phạm nhân vượt ngục đã ghi lỗi mình, nếu thêm vụ nữa thì không giữ được cái ghế này mất, mày muốn kéo ngã tao phải không? Con điên đó hôm nay tới nhà mình, mai nó tới cục công an thành phố, mình còn không mất chức à? Họ Lô, mày muốn chơi tao à, không có cửa đâu.
Cái chức giám đốc trại giam này cực kỳ béo bở, người thèm khát không ít, gần nhất là tên phó giám đốc Vương, giám đốc Lương tự đem sự kiện này thành có kẻ muốn chơi xấu mình.
Trương Thắng giờ có anh Văn bảo vệ, chỉ cần không cho phạm nhân khác tiếp xúc khoảng cách gần là an toàn. Nhưng con điên họ Trịnh này làm sao vỗ về nó được? Nó là bạn gái Trương Thắng, chỉ có Trương Thắng nói thì nó mới nghe... Được rồi, chỉnh đốn, nhất định phải chỉnh đốn, chỉnh đốn xong cho Trương Thắng viết thư về nhà báo tin bình an, mẹ nó, làm việc tới mức vợ con ly tán. Lô Chính Vượng, thằng chó nhà mày.
***** *****
Thế là trại giam oanh liệt tổ chức một đợt chỉnh đốn tác phong.
Trên cuộc họp giám đốc Lương nghiêm khắc chỉ ra, gần đây trong trại giam nhân viên tự do tản mác, vi phạm quy định, thu nhận tài vật của người nhà phạm nhân. Ngoài ra còn có sự kiện phạm nhân ẩu đả, tuy đương sự chịu xử phạt nghiêm khắc, nhưng phải kiên quyết chặn đứng sự kiện tương tự trong tương lai.
Vì thế giám đốc Lương tuyên bố hai quyết định trọng yếu: Một, từ giờ trở đi, bỏ thời gian nghỉ tự do, hạn là ba tháng để trừng phạt. Thứ hai, tuyên bố quyết định khai trừ quản giáo Lô Chính Vượng, tham ô tiền bạc nhà phạm nhân hơn 1000 đồng, gây ra ảnh hưởng cực xấu trong quần chúng.
Còn chứng cứ phạm tội của quản giáo Lô, không khó, vì trong trại này có quản giáo nào mông đít sạch sẽ đâu.
Thương cho quản giáo Lô, chẳng biết tai bay vạ gió đâu ập xuống.
***** ****
Sau cuộc chỉnh đốn oanh liệt, trại giam trở nên yên tĩnh, phạm nhân ai ở phòng đấy, nhìn Trương Thắng mặc áo vàng nhởn nhớ bên ngoài, miệng ngậm xì gà như không có chuyện gì, ai nấy hâm mộ:" Tiểu Thắng ca đúng là siêu ngầu!"
Phạm nhân bị nhốt 24/24, Trương Thắng càng an toàn, thế là y chuyên tâm vào học tập, y không được tiếp nhận giáo dục bậc cao, nhưng y luôn khao khát kiến thức, luôn muốn được học tập, nhất là ở nơi này, cuộc sống khô khan tẻ nhạt, chìm đắm trong học tập tri thức, giúp y quên đi thực tế, bù đắp tinh thần trống rỗng.
Mỗi ngày Trương Thắng thay phiên nhau đọc các loại sách kinh tế, chính trị, triết học, những loại tri thức này đều quá khô khan, nếu chỉ biết đọc không thì tiếp thu khó khăn, may có anh Văn khi tán gẫu hay đem các loại tri thức ra biện luận với y, từ đó càng thu được kinh nghiệm hữu ích.
Trước khi vào trại giam, cho dù trải qua bao nhiêu việc, nhưng tính trẻ con, đơn thuần vẫn tồn tại trong người, nhận thức về cuộc sống vẫn nông cạn, nhưng ở hoàn cảnh đặc thù này, y được mài rũa nhanh chóng.
Tư tưởng trở nên sâu sắc hơn, tinh cách thâm trầm hơn, sự biến hóa này không âm thầm như trước kia, mà rõ ràng tới y cũng cảm giác được.
Tác giả :
Nguyệt Quan