Cao Quan
Chương 38: Chỉ dạy Thái cực quyền cho các lão lãnh đạo (Phần 1)
- Mẹ, ông nội vì sao lại không đem anh Viễn Chinh và mẹ anh ấy đến thủ đô? Chú hai tuy rằng đã mất nhưng vẫn còn anh Viễn Chinh và mẹ của anh ấy.
Nghi vấn này đã nằm trong lòng Phùng Thiến Như từ lâu, nhưng cô vẫn không dám mở miệng hỏi.
Ý của cô là nếu đã nhận người thân thì nên khiến cho Bành Viễn Chinh được nhận tổ nhận tông, danh chính ngôn thuận trở thành một phần của gia tộc họ Phùng, vì sao phải che che giấu giấu như bây giờ?
Tống Dư Trân cười đầy thâm ý:
- Ông nội của con hẳn là có lý của mình. Mẹ cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, Giang Bắc vẫn là một phần của thủ đô. Chỉ cần ông nội thừa nhận Viễn Chinh là cháu thì cậu ấy ở đâu cũng không thành vấn đề.
Phùng Thiến Như cau mày:
- Mẹ, có phải là có liên quan đến chú ba hay không? Bọn họ cũng thật là, anh Viễn Chinh là cháu của ông nội, và cũng là cháu trai của chú ba. Chúng ta đều là người một nhà cả mà.
- Đầu óc thím ba của con rất nhỏ nhen. Được rồi, không nói chuyện này nữa, con hãy nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai cùng với Viễn Chinh ra ngoài đi dạo. Bà nội bảo con mua cho cậu ấy vài bộ quần áo.
Tống Dư Trân vỗ vai con gái, dịu dàng nói một câu rồi sau đó xoay người đi.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng thở dài, nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, Bành Viễn Chinh ở lại thủ đô một ngày, sáng thứ hai quay trở lại Giang Bắc. Buổi sáng, Phùng Thiến Như dựa theo sắp xếp của ba mẹ, cùng Bành Viễn Chinh ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua mấy bộ quần áo. Tuy rằng Bành Viễn Chinh luôn mãi khéo léo từ chối, nhưng chung quy vẫn không thể lay chuyển được tình cảm của Tống Dư Trân. Hơn nữa, đây lại là ý tứ của bà cụ.
Khi hai người còn chưa đi thì trường đại học Kinh Hoa đã gọi điện thoại đến.
Là trường đại học đứng đầu trong cả nước, ảnh hưởng của trường đại học Kinh Hoa là điều có thể biết. Vào lễ kỷ niệm chín mươi năm ngày thành lập trường, chính tay Cung lão của nội các chính phủ viết một bài đề từ cho trường đại học Kinh Hoa. Bởi vậy, ngày lễ kỷ niệm thành lập trường đã hấp dẫn không ít giới truyền thông trung ương và phóng viên truyền thông thủ đô, đài CCTV đến tác nghiệp, quay phim, phỏng vấn rồi phát vào chương trình tiếp âm tối Chủ nhật.
Các giới truyền thông lớn sau khi được Ban Tuyên giáo Đảng ủy trường Đại học Kinh Hoa thông qua, thống nhất sử dụng tấm ảnh chụp đội biểu diễn Thái cực quyền trong bữa tiệc tối. Đây là do Bí thư Đảng ủy trường đại học Kinh Hoa Tôn Phục Lâm tự mình đánh nhịp. Không phải vì đây là tiết mục có Phùng Thiến Như tham gia, mà là trên đài chủ tịch có không ít những lão lãnh đạo trung ương cảm thấy hứng thú với màn biểu diễn của Bành Viễn Chinh.
Động tác Thái cực quyền của Bành Viễn Chinh rất phóng khoáng, lưu loát, khiến cho người ta lưu lại một ấn tượng rất sâu sắc.
Hiện giờ việc tập Thái cực quyền đang lưu hành trong nước. Một số những cán bộ về hưu rất ham thích nó. Tiệc tối còn chưa chấm dứt, có lãnh đạo trung ương đã hỏi Tôn Phục Lâm về Bành Viễn Chinh, cố ý muốn hắn đến trại an dưỡng Danh Sơn để chỉ dạy Thái cực quyền cho các lãnh đạo trung ương và những lãnh đạo cao tầng trong quân đội mới vừa về hưu.
Tôn Phục Lâm không dám chậm trễ, lập tức an bài xuống. Nhưng sau đó nhận được câu trả lời, chàng thanh niên biểu diễn Thái cực quyền xuất sắc kia không phải là sinh viên của trường đại học Kinh Hoa hiện tại mà là đã tốt nghiệp. Tôn Phục Lâm ngẫm nghĩ một chút, liền gọi đến nhà Phùng Thiến Như.
Tôn Phục Lâm là cán bộ cấp Thứ trưởng, nên rất quen thuộc với vợ chồng Phùng Bá Đào.
Tống Dư Trân tiếp điện thoại, sau khi nói vài câu với Tôn Phục Lâm thì liền gọi Phùng Thiến Như ra nghe điện thoại.
- Chào bác Tôn.
Phùng Thiến Như mỉm cười:
- Bác Tôn tìm cháu có việc gì không?
- Thiến Như à, tối hôm qua, buổi biễu diễn Thái cực quyền của tụi cháu rất xuất sắc. Lãnh đạo trường học rất hài lòng, và được các lãnh đạo trung ương tán thưởng. Là như thế này, cháu có thể liên lạc được với đồng chí Tiểu Bành không? Có lão lãnh đạo rất thích cậu ấy, cố ý muốn cậu ấy đến trại an dưỡng Danh Sơn để chỉ Thái cực quyền cho các đồng chí lão thành ở đó.
Tôn Phục Lâm nói không nhanh không chậm, lộ ra vài phần thân thiết.
- Ồ, như vậy sao?
Phùng Thiến Như có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng mỉm cười:
- Bác Tôn à, thật ra thì cháu có thể liên lạc với anh ấy. Anh ấy còn ở thủ đô. Chỉ có điều cháu còn phải hỏi ý kiến của người ta, xem người ta có đồng ý hay không.
- Được, Thiến Như cháu cứ hỏi, bác chờ câu trả lời của cháu.
Tôn Phục Lâm nói xong thì cúp điện thoại.
Sau khi nói chuyện xong, Phùng Thiến Như quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, đem sự việc nói qua một lần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Bành Viễn Chinh nhíu mày, hơi có chút do dự. Hắn chỉ có thể ở lại ngày thứ hai hoặc thứ ba chứ không thể ở lại một thời gian dài.
Phùng Thiến Như lẳng lặng chờ câu trả lời của hắn. Tống Dư Trân từ trong bếp đi ra, mỉm cười nói:
- Viễn Chinh à, nếu con không có bận việc gì quan trọng, thì nên đi một chuyến. Trại an dưỡng Danh Sơn toàn là cán bộ lão thành của trung ương và quân đội mới về hưu, cũng không thể không nể mặt.
Bành Viễn Chinh ngẫm nghĩ một chút, Tống Dư Trân đã nói như vậy thì hắn không thể nào từ chối. Mặt mũi của các lão lãnh đạo kia đối với hắn không thành vấn đề, nhưng vấn đề là nể mặt Tống Dư Trân.
- Vâng, bác cả, con xin nghe theo.
Thấy Bành Viễn Chinh vâng lời của mình, Tống Dư Trân cảm thấy rất cao hứng, tuy nhiên không nói gì thêm, chỉ gật đầu thân thiết.
Trại an dưỡng Danh Sơn là nơi chữa bệnh, tĩnh dưỡng trực thuộc trung ương, được xây dựng dưới chân núi, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, hoàn cảnh yên tĩnh, là một nơi rất thích hợp cho các lãnh đạo cao tầng tĩnh dưỡng. Nói chung, khi lui về tuyến hai, toàn bộ lãnh đạo sẽ chọn nơi này để nghỉ phép, rời xa sự ồn ào náo nhiệt của thủ đô.
Một chiếc xe jeep quân dụng chở Bành Viễn Chinh vào trại an dưỡng. Trên đường vào núi, một tòa nhà tường hồng ngói xanh giữa một nơi non xanh nước biếc đập vào mắt của hắn. Lái xe chính là quân nhân quân sự có thời hạn, còn ngồi ở vị trí lái phụ là một cán bộ hơn ba mươi tuổi, đeo mắt kính, giống như là thư ký. Chỉ có điều người này nói năng thận trọng, vẻ mặt nghiêm túc.
Canh gác tại cổng trại an dưỡng không phải là cảnh sát có vũ trang mà là quân đội chiến sĩ. Chiếc xe jeep dừng lại, người thư ký bước xuống đưa tấm giấy thông hành, ra hiệu Bành Viễn Chinh xuống xe nhận kiểm tra.
Bành Viễn Chinh biết đây chế độ bảo vệ và trình tự tất yếu nên cũng không bài xích làm gì. Hắn mỉm cười bước xuống xe, giang hai cánh tay mặc cho cảnh vệ kiểm tra.
Lần này đến, Bành Viễn Chinh mặc một bộ quần áo luyện Thái cực quyền màu trắng rộng thùng thình, cũng không mang theo túi xách. Cho nên cũng không có gì để kiểm tra. Binh lính động tác thuần thục kiểm tra qua một lần rồi nghiêm nghị nói:
- Cho qua!
Mà lúc này, một người quan quân khác đã ấn cái chuông điện cửa chính màu đỏ của trại an dưỡng.
Cánh cổng chậm rãi mở ra, lộ ra khung cảnh của trại an dưỡng Danh Sơn. Bành Viễn Chinh liếc mắt một cái, nhìn thấy có ba tòa nhà bốn tầng màu vàng nhạt xây dựng song song với nhau, gần đó là một hồ nhỏ nhân tạo, hai hàng liễu rủ bay bay trong gió, mặt đất được rải đá cuội. Toàn bộ khung cảnh làm cho người ta cảm giác đầu tiên chính là yên tĩnh, giống như thế ngoại đào nguyên.
Tác giả :
Cách Ngư