Cao Quan
Chương 279: Đây là một người phụ nữ lẳng lơ nhưng cô độc: Một lần nữa thay đổi vị trí
Ủy viên thường vụ thành ủy tuy rằng là hư chức, nhưng đối với Tần Phượng mà nói thì đây là một chuyện rất đáng vui mừng. Cô gần như không tin nổi vào lỗ tai của mình.
- Cậu không nên gạt tôi.
Hơn nửa ngày Tần Phượng mới lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói, hai má đỏ ửng lên.
- Tôi đặc biệt chạy đến đây, cũng không phải là để lừa dối lãnh đạo. Tôi làm sao mà dám chứ?
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Không biết tin tức này của tôi có khiến Bí thư Tần lấy lại tinh thần hay không?
- Cậu nói cho tôi biết, tin tức này là từ đâu? Loại chuyện này không thể ăn nói lung tung.
Tần Phượng liền khôi phục lại lý trí và sự bình tĩnh của một người phụ nữ trong quan trường. Cô biết Bành Viễn Chinh sẽ không lấy loại chuyện này để nói giỡn với cô. Nhưng cô chút cũng không thể tin rằng đây là sự thật.
Huống chi, đề bạt lên làm Ủy viên thường vụ thành ủy, như thế nào bản thân lại không biết. Không cần nói đến việc tỉnh tìm nói chuyện, tối thiểu Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng phải có sự ám chỉ nào đó.
Cô ngồi ở vị trí Bí thư quận ủy, miễn cưỡng xem như là đã tham gia vào quyền lực cao tầng. Nguyên nhân chính là như thế, cô mới hiểu được, một Ủy viên thường vụ thành ủy và một cán bộ cấp Phó giám đốc sở cương vị thực chức là có ý nghĩa như thế nào?
Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham sau khi đến nhận chức từng ám chỉ với cô. Mà cô cũng lựa chọn việc đứng về phía Đông Phương Nham. Đông Phương Nham tiến cử cô là việc rõ ràng, nhưng lướt qua cấp huyện cục thì không phải Đông Phương Nham có thể làm chủ. Lần trước cạnh tranh chức Phó chủ tịch thành phố thất bại, không phải Đông Phương Nham không vì cô mà xuất lực mà chính là hữu tâm vô lực.
Đối với cá nhân cô mà nói, cô biết rõ chính mình ở tỉnh không có bối cảnh và hậu trường, nên không có khả năng có người sẽ nói cho mình. Bành Viễn Chinh đột nhiên nói cô được làm Ủy viên thường vụ thành ủy, cô có cảm giác giống như là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Cô nhìn Bành Viễn Chinh, trong lòng tuy rằng muốn biết đáp án nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc và bình tĩnh.
Bành Viễn Chinh cười thầm trong lòng, biết đây là thời điểm để gia tăng lợi thế chính trị cho mình. Nếu muốn cho Tần Phượng kiên định vì mình mà làm thiết bị che mưa che gió, có mối quan hệ với Tống Bính Nam không chưa đủ mà hắn nhất định phải cho Tần Phượng biết phân lượng của hắn.
- Buổi chiều hôm qua, trong hội nghị thường vụ Tình ủy nghiên cứu về vấn đề điều chỉnh cán bộ, ở tỉnh chuẩn bị đề bạt một số cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Bí thư Tần là một trong số đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bành Viễn Chinh mỉm cười phất tay, lấy ra một điếu thuốc, thấy Tần Phượng không có phản đối, thì lúc này mới nói tiếp:
- Cô không cần hoài nghi. Tuy rằng sự việc vẫn còn chưa được xác định, nhưng tôi nghĩ Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy rất nhanh sẽ tìm Bí thư Tần nói chuyện. Bởi vì Bí thư Tần nhậm chức là do Bí thư Tỉnh ủy Từ đề danh.
- Bí thư Từ?
Tần Phượng hít một hơi thật sâu, khóe miệng không kìm nổi co giật một chút.
Cô đứng dậy, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Bành Viễn Chinh:
- Bí thư Từ đề danh tôi? Điều này sao có thể?
Bành Viễn Chinh cũng đứng dậy, cười nói:
- Kỳ thật thì cũng không có gì là không có khả năng. Về phần vì sao, Bí thư Tần cũng không cần phải làm cho rõ ràng. Chỉ cần kết quả là được rồi. Chuyện này ở thành phố hẳn là còn chưa biết. Bí thư Tần nên chuẩn bị đi.
Tần Phượng sắc mặt có chút đỏ lên, bờ vai run rẩy, không phải phẫn nộ mà là kích động.
Ước vọng chức Phó chủ tịch thành phố đã tan biến. Cương vị Bí thư quận ủy cũng khó mà giữ được. Trong thời khắc hoàn toàn tuyệt vọng, Bành Viễn Chinh lại đưa tới một tin tức khiến cô phấn chấn và bất ngờ. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư quận ủy khu Tân An. Như vậy, cấp bậc và chức vị đối với cô mà nói thì gần như là hoàn mỹ.
Kể từ đó, ở khu Tân An này, ai còn dám khiêu khích quyền uy của cô?
Tần Phượng cảm xúc phập phồng, kích động khó nhịn. Cô trước mắt đột nhiên cảm thấy mê muội, thân mình lắc lư một chút, mềm nhũn ngã nhào xuống mặt đất.
Bành Viễn Chinh hoảng sợ, tiến lên một bước đỡ lấy cánh tay Tần Phượng. Có thể nói giờ phút này thân hình Tần Phượng đã mềm như một đống bùn, căn bản không thể đứng thẳng.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, do dự một chút liền ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, đặt lên trên giường, sau đó cúi người nhẹ nhàng gọi:
- Bí thư Tần.
Tần Phượng ánh mắt nhắm chặt, khóe miệng mấp máy:
- Tôi không sao, rót giùm tôi ly nước.
Bành Viễn Chinh bước ra phòng khách, tìm một cái ly, sau đó vào trong nhà bếp rót một ly nước nóng rồi mang vào phòng ngủ cho Tần Phượng, nâng cô dậy, gối đầu cô lên khuỷu tay của mình, cho cô uống nước.
Tần Phượng uống vào hai ngụm nước rồi lắc đầu không uống nữa.
Bành Viễn Chinh thuận tay đặt cái ly xuống đầu giường, đang muốn đem Tần Phượng đặt lại xuống giường thì ánh mắt vô tình lại nhìn xuyên qua cái áo ngủ rộng thùng thình của Tần Phượng, nhất là cái bộ tuyết trắng kia. Hắn trong lòng có một chút khác thường, xấu hổ nhìn qua chỗ khác. Đang muốn buông Tần Phượng ra thì lại nghe Tần Phượng vô lực mà nói:
- Phiền cậu mở ngăn kéo đầu giường, lấy cho tôi một thanh chocolate.
Bành Viễn Chinh lấy tay mở ngăn kéo đầu giường, thấy bên trong không ngờ có thỏi chocolate. Hắn lấy ra một miếng, rồi bỏ vào miệng Tần Phượng. Tần Phượng nuốt nhẹ, sắc mặt chậm rãi hồi phục lại.
- Bỏ tôi ra.
Tần Phượng ánh mắt chậm rãi mở ra, hiện lên một tia phức tạp.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng rồi đem Tần Phượng đặt xuống, thở phào một cái, cười nói:
- Bí thư Tần vừa rồi làm tôi giật cả mình. Cô có muốn đi bệnh viện không?
- Không cần, tôi hay bị tuột huyết áp, không có việc gì đâu.
Tần Phượng có chút khó chịu nổi nhìn Bành Viễn Chinh:
- Cám ơn cậu đã nói cho tôi biết tin tức. Nhưng tôi hiện tại không được khỏe, cậu có phải hay không…
Bành Viễn Chinh biết ràng người ta ý muốn tiễn khách.
Kỳ thật mục đích của hắn hôm nay tới đã đạt được, chính là thể hiện thiện ý của mình. Tần Phượng hẳn là biết thiện ý của hắn. Chỉ có điều hắn hơi tiếc một chút, vốn nghĩ rèn sắt khi còn nóng, nói chuyện của dệt Phong Thái, kết quả không ngờ Tần Phượng kích động qúa độ mà tụt huyết áp.
- Được tồi, Bí thư Tần cứ nghỉ ngơi cho thật tốt. Tôi xin phép đi trước.
Bành Viễn Chinh xoay người bước đi. Cho đến lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện trên vách tường phòng ngủ Tần Phượng có treo một bức tranh.
Ánh mặt trời, bờ cát, một cô gái. Ánh nắng long lanh, sóng biển quay cuồng, còn Tần Phượng thì đứng trên một cái vịnh, thân hình thon thả đứng đón gió. Bất kể là bộ ngực cao ngất hay là cặp mông no tròn, cùng với da thịt trắng như tuyết và đường cong lả lướt đều khiến cho người ta ánh mắt sáng ngời.
Bành Viễn Chinh hơi ngưng lại. Bức ảnh chụp cô gái quyến rũ phong tình vạn chủng, hắn rất khó mà liên tưởng được với vị Bí thư quận ủy đang ở đằng sau. Hắn thậm chí trong nháy mắt có một sự do dự: Đây là Tần Phượng sao?
Tần Phượng ở phía sau xấu hổ khiển trách:
- Cậu nhìn vớ vẩn gì vậy? Khẩn trương đi đi.
Tần Phượng tuy rằng trong quan trường lãnh đạo rất nhiều đàn ông, nhưng rất ít có người đàn ông bước vào phòng của cô, chứ đừng nói là phòng ngủ. Hôm nay, Bành Viễn Chinh không chỉ bước vào nhà cô, mà còn vào phòng ngủ của cô, tiếp xúc thân thể với cô, đồng thời còn biết một số bí mật của cô.
Tần Phượng trong nháy mắt cảm thấy xấu hổ và giận dữ. Nếu không phải cả người không còn sức lực thì cô khẳng định sẽ đứng dậy, đuổi thẳng người thanh niên trước mặt ra khỏi nhà.
Bành Viễn Chinh nhún vai, thầm nghĩ: Đây là một người phụ nữ lẳng lơ nhưng cô độc.
Hắn đi nhanh ra khỏi phòng ngủ của Tần Phượng. Nghe được tiếng cánh cửa đóng rầm một cái, Tần Phượng lúc này như trút được gánh nặng, mặc dù có chút tức giận nhưng chung quy cũng vẫn không thấy hận. Bởi vì nội tâm vui mừng đã sớm tràn ngập toàn thân.
Thật lâu sau, cô chậm rãi ngồi dậy, ôm chăn ra phòng khách, cuộn mình trên sofa, lấy ra một điếu thuốc Moor, hít sâu một ngụm. Vừa rồi người đàn ông kia đã mang đến cho cô niềm vui bất ngờ và sự giận dữ khiến cảm xúc trong lòng của cô không ngừng quay cuồng, khiến cô không thể bình tĩnh trở lại.
Bành Viễn Chinh ý đồ đến đây cô đương nhiên là biết rõ. Tuy rằng chàng thanh niên này luôn khiến cho cô thường xuyên cảm thấy tự tin và quyền uy của mình bị khiêu khích, nhưng chung quy lại dường như biến thành phúc tướng của mình.
Hơn nữa, hắn có thể dò xét được tin tức cơ mật bổ nhiệm cán bộ như thế, thuyết minh bối cảnh của hắn không đơn giản. Đủ loại như thế, hiển nhiên là hắn có đủ tư cách để hợp tác với cô.
"Tiểu tử này thật ra khá thức thời". Tần Phượng khóe miệng hiện lên một nụ cười mỹ mãn, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Bành Viễn Chinh mỉm cười đứng ở cửa.
Tần Phượng xấu hổ nói:
- Sao cậu vẫn còn chưa đi?
- Tôi bỏ quên túi xách trong phòng Bí thư Tần.
Tần Phượng ngẩn ra, theo bản năng mà quay đầu vào phòng khách. Lúc này Bành Viễn Chinh lại chủ động đi vào cửa, rồi đóng cửa lại.
Tần Phượng không kìm nổi lui về phía sau nửa bước, trầm giọng nói:
- Cầm túi xách của cậu rồi về đi.
Bành Viễn Chinh cười, bước đến sofa, lấy cái túi xách của mình, nhưng vẫn không có rời khỏi, mà đứng tại chỗ cười nói:
- Bí thư Tần, chuyện xí nghiệp dệt Phong Thái, vẫn mong lãnh đạo giật dây bắc cầu giùm.
Bành Viễn Chinh trở lại lấy túi xách, đồng thời đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng. Việc hợp tác với xí nghiệp dệt Phong Thái hẳn là nên quyết định trước khi Cố Khải Minh về lại quận. Nếu không khẳng định sẽ gặp phải sự cản trở từ Cố Khải Minh.
Tần Phượng cau mày:
- Trước đừng vội, chờ tôi suy xét rồi nói sau.
- Còn suy xét cái gì nữa. Lãnh đạo hôm nay cho tôi câu trả lời chắc chắn đi. Giúp hay là không giúp?
Bành Viễn Chinh đứng trước mặt Tần Phượng nói.
- Giúp, nhưng cậu hãy về trước, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc lại trong văn phòng của tôi.
Tần Phượng thật sự là không chịu nổi cái nhìn của Bành Viễn Chinh, nên đành chấp nhận.
Bành Viễn Chinh cười ha hả:
- Cám ơn lãnh đạo đã chiếu cố. Hôm nay lãnh đạo vui như vậy, chi bằng mời tôi bữa cơm ăn mừng nhé?
- Cút!
Tần Phượng nghiến răng nói. Bành Viễn Chinh cười vang rồi lách qua người cô, đi ra cửa.
Tác giả :
Cách Ngư