Cao Quan
Chương 145: Diễm phúc tích từ kiếp trước: Hiểu lầm lớn
Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh đi dạo một vòng, đến siêu thị tiểu khu bên cạnh mua thịt, sữa và một số thứ khác, sau đó trở về nhà. Sau khi vào cửa liền phát hiện Tống Dư Trân và Mạnh Lâm đã làm xong cơm chiều, sớm ngồi ở bàn với Phùng Bá Đào, mỉm cười nhìn hai người, ôn hòa nói:
- Viễn Chinh, Thiến Như, mau khẩn trương đi rửa tay rồi ăn cơm.
Ánh mắt của Phùng Bá Đào có chút thâm ý. Phùng Thiến Như đỏ mặt lên, vội vàng cất đồ đạc rồi bước vào phòng vệ sinh, một lát sau mới đi ra.
Sau khi ăn cơm xong, Phùng Thiến Như trốn vào phòng ngủ của mình, đóng cửa không ra.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm nhìn nhau cười, biết con gái ngượng ngùng nên cũng không để ở trong lòng. Truyện Sắc Hiệp -
Phùng Bá Đào ngồi ở phòng khách sofa, nói chuyện công tác hàng ngày với Bành Viễn Chinh. Khác với Phùng lão ân cần dạy bảo và yêu cầu nghiêm khắc, Phùng Bá Đào nói nhiều đến quan trường hiểm ác, cùng lòng người khó dò, khiến hắn phải cẩn thận gấp đôi, không đáng phải chịu thiệt.
Ông cụ ở địa vị cao chưa chắc gì đã biết bè lũ ở dưới xu nịnh. Mà Phùng Bá Đào từng bước đi lên, tất nhiên là biết rõ quan trường chìm nổi, không chỉ cần có bối cảnh mà còn cần trí tuệ và ý nghĩ.
Kỳ thật, trước đó, Phùng Bá Đào và Phùng lão đã từng vì công tác của Bành Viễn Chinh mà có một phen tranh luận nho nhỏ. Đương nhiên, cuối cùng là Phùng lão thắng lợi mà chấm dứt.
Phùng Bá Đào không tán thành Bành Viễn Chinh đến chủ quản cơ sở, khởi bước đường lối chậm rãi. Ông nghĩ rằng, Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch huyện thì sự việc nhiều, nhiệm vụ quan trọng hơn, nhưng một khi làm không tốt sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Chi bằng tiếp tục ở lại cơ quan, đợi đạt đến cấp bậc nhất định, ví dụ như cấp Phó giám đốc sở trở lên, chủ quản thêm một phương nữa thì khá là ổn thỏa, cũng có lợi cho việc lên chức.
Một là đường lối cơ sở, một là đường lối cơ quan. Đây chính là sự khác nhau giữa ông cụ và Phùng Bá Đào.
Có thể trong cảm nhận của ông cụ, bắt đầu làm việc ở cơ quan cho dù cấp bậc có cao đến đâu thì đều là "Lại". Vận mệnh quá nhỏ, cản tay quá nhiều. Chỉ có đi từ Chủ tịch xã, thị trấn, thủ lĩnh của một cơ sở chính quyền thì mới chân chính là "Quan". Có được sân khấu rộng lớn, có thể đươc rèn luyện toàn bộ phương vị.
Trải qua tranh luận như vậy, Phùng Bá Đào bỗng nhiên phát hiện, ông cụ nhà mình đối với Bành Viễn Chinh kỳ vọng khá cao so với trong tưởng tượng của ông.
- Viễn Chinh, với cương vị Chủ tịch thị trấn, tác phong công tác nhất định phải vững chắc. Hơn nữa còn phải có tinh thần chịu khổ.
Phùng Bá Đào thở dài nói:
- Bác nghĩ cháu nên làm tốt tư tưởng chuẩn bị. Ở đây bác không nói nhiều. Bác chỉ nhắc nhở cháu một câu, khi ở cơ sở, thì nói ít làm nhiều, không cần trộn lẫn với địa phương, kéo bè kéo phái. Đối với cháu chẳng có bất luận một ưu đãi nào.
- Mặt khác, không cần bởi vì duyên cớ trong nhà mà trở nên kiêu căng, ngạo mạn. Vẫn nên là một nhân viên bình thường, quan tâm đến công việc. Cháu trước kia làm rất khá, hy vọng có thể tiếp tục duy trì.
- Bác cả cứ yên tâm, cháu biết phải nên làm như thế nào.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Ông nội nói rất đúng. Là người có chức vị thì có thể có tư tâm, nhưng không thể trở thành kẻ bất tài. Đây là một dây tơ hồng mà không thể không vượt qua.
- Tốt, cháu ở chính trị thành thục như vậy, bác cảm thấy rất yên tâm.
Phùng Bá Đào mỉm cười, lấy ra một điếu thuốc, đưa qua cho Bành Viễn Chinh.
Hai người ngồi hút thuốc, không khí rất hòa hợp. Bành Viễn Chinh mỉm cười nói:
- Bác cả, cháu có chuyện này muốn xin chỉ thị của bác.
- Cái tên tiểu tử này, có chuyện gì thì cứ nói, xin chỉ thị gì chứ?
Phùng Bá Đào không khỏi mỉm cười:
- Nói đi, có gì mà phải cẩn thận suy nghĩ vậy?
- Bác cả, là vấn đề công tác của Thiến Như.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn sang cửa phòng của Phùng Thiến Như, thấy cửa phòng có một khẽ hở, biết Phùng Thiến Như đang ở trong tối nghe lén hai người nói chuyện.
- Cháu đã nghe Thiến Như nói chuyện một lần. Bác cả, cô ấy nếu không thích dạy học, cũng không thích ngồi cơ quan, thì chi bằng cho cô ấy thử sức mình. Ví dụ như quản lý xí nghiệp…
Phùng Bá Đào nhướng mày:
- Là Thiến Như muốn cháu nói với bác?
- Không phải, bác cả, là tự cháu muốn nói.
Bành Viễn Chinh khẩn trương giải thích.
- Hiện tại là thập niên 90, cải cách mở cửa, cả nước đều đang đi theo trào lưu kinh tế. Đại nhân vật đã nói, phát triển chính là nhiệm vụ thứ nhất. Cho nên, dưới bối cảnh như thế này, có thể ở lĩnh vực kinh tế có được thành tựu thì cũng là cống hiến cho công cuộc hiện đại hóa rồi.
Phùng Bá Đào nhướng mày:
- Được rồi, cháu không cần dài dòng nữa, bác hiểu ý của cháu. Bác cũng không phải là người cổ hủ. Hiện tại đã khác xưa, xuống biển làm kinh thương tương lai cũng sẽ có tiền đồ. Đây không cần phải nói. Nhưng, Thiến Như dù sao cũng là con gái, hơn nữa nó lại học văn khoa, cháu xem đó, hoàn toàn không thích hợp với nó.
- Bác cả, cháu không nghĩ như vậy. Thiến Như rất có ý tưởng về kinh tế. Cháu có một người bạn mở một công ty máy tính, trước mắt đang rất thành công ở trong nước, rất có triển vọng phát triển. Cháu muốn giới thiệu Thiến Như qua đó làm, để rèn luyện một chút, xem cô ấy có thích ứng hoàn cảnh hay không. Bác cả, hãy cho Thiến Như một năm. Nếu được thì tiếp tục làm, còn không thì đến đại học làm giáo sư hoặc là vào cơ quan cũng không muộn.
Bành Viễn Chinh có chút năn nỉ nhìn Phùng Bá Đào.
Phùng Bá Đào trong lòng chấn động, hiển nhiên là hiểu lầm ý tứ của Bành Viễn Chinh. Ông nghĩ Bành Viễn Chinh chắc hẳn là đã nể mặt Phùng Thiến Như khi cô xin xỏ hắn cái gì. Suy nghĩ như vậy, ông không kìm nổi cười ha hả:
- Được, theo như cháu nói, cứ để Thiến Như thử xem. Bác sẽ bớt chút thời gian nói với ông nội cháu. Tuy nhiên, bác phải khảo sát chi tiết công ty này trước. Con cháu nhà chúng ta không phải công ty nào cũng có thể tùy tiện vào.
Bành Viễn Chinh thấy Phùng Bá Đào đồng ý, liền cao hứng cười:
- Cám ơn bác cả, bác thật sự là thông tình đạt lý.
Phùng Bá Đào trừng mắt:
- Đừng nghĩ rằng cho bác ít thuốc mê thì bác đồng ý nhé. Nếu không thích hợp thì đừng càn quấy nữa.
Nói xong, Phùng Bá Đào hướng về phía cửa phòng Phùng Thiến Như mắng:
- Thiến Như, con hài lòng chưa? Đi ra đi.
- Ba….con….
Phùng Thiến Như đỏ mặt cúi đầu đi ra. Cô trước mặt người ngoài thì luôn tỏ ra cao quý, đoan trang, rất ít khi toát ra vẻ thẹn thùng của nhi nữ như bây giờ. Bành Viễn Chinh nhìn thấy như vậy cũng cảm thấy bất ngờ.
Buổi sáng hôm sau, Bành Viễn Chinh cùng với Phùng Thiến Như trực tiếp đến công ty máy tính Tân Vũ, trước đó cũng không nói với Vương Bưu.
Khi hai người bước vào khu làm việc của công ty máy tính Tân Vũ, Vương Bưu mới vội vã từ văn phòng đi ra, vừa muốn ồn ào vài câu thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái dung nhan mỹ miều, cao quý giống như tiên nữ trong tranh Phùng Thiến Như đang đứng đó, thì không khỏi ngẩn ngơ.
- Bửu tử, tôi dẫn Thiến Như đến công ty của mọi người tham quan một chút. Không phiền chứ?
Bành Viễn Chinh mỉm cười, bước đến trước mặt Vương Bưu.
Vương Bưu thở phào một cái, ánh mắt phức tạp nhìn Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Cậu mang công chúa của Phùng gia đến đây, cũng không thèm gọi điện thoại trước, để tôi xuống tiếp đón. Như vầy thì thất lễ quá.
- Không có việc gì. Chính là tùy tiện thăm qua, sợ gây thêm phiền toái cho mọi người.
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Phùng Thiến Như cười nói:
- Thiến Như, đây là Vương Bưu, Phó chủ tịch công ty máy tính Tân Vũ, cùng là bạn học ở trường đại học Kinh Hoa.
- Xin chào, Vương tổng.
Phùng Thiến Như duyên dáng bước qua, chủ động bắt tay Vương Bưu.
Vương Bưu lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Thiến Như, công chúa nhà quyền quý, tiếp xúc gần gũi nên ít nhiều cũng có chút khẩn trương. Tuy rằng, gã biết Bành Viễn Chinh là trưởng tôn của Phùng gia. Nhưng Bành Viễn Chinh dù sao cũng là bạn học của gã. Bạn thân có thay đổi thì cũng vẫn là bạn thân. Nhưng Phùng Thiến Như thì khác, trong lòng gã vẫn là nhân vật không thể với tới.
- Xin chào, Phùng tiểu thư, hoan nghênh đến công ty chúng tôi thị sát chỉ đạo. Rất vinh hạnh cho chúng tôi.
Vương Bưu giọng nói lóng nga lóng ngóng, không biết nên nói cái gì cho phải.
- Vương tổng, đừng nên khách khí như vậy. Tôi đến chỉ là học hỏi. Anh là bạn của anh Viễn Chinh, thì gọi tôi là Phùng Thiến Như là được rồi.
Phùng Thiến Như ôn hòa cười, sau đó nhìn xung quanh.
Vương Bưu phái một nhân viên dẫn Phùng Thiến Như đến trung tâm nghiên cứu phát triển của công ty để tham quan. Đồng thời còn đến một tầng lầu khác để tham quan nơi sản xuất. Phùng Thiến Như cảm thấy rất có hứng thú. Bành Viễn Chinh thấy cô hứng thú như vậy, cũng liền kéo Vương Bưu trở về văn phòng của gã.
Vừa vào phòng làm việc, Vương Bưu đã cực kỳ hâm mộ nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Anh bạn, thật sự kiếp trước cậu tu nhân tích đức đấy. Cô gái đẹp như vậy cũng làm cho người ta cảm thấy vui.
Vương Bưu vừa mới biết được Phùng Thiến Như không phải là con gái ruột của Phùng Bá Đào mà chỉ là con gái nuôi. Còn về chuyện khác thì Bành Viễn Chinh chưa nói, nhưng nhìn thần thái thân mật giữa hai người thì cần nói cái gì nữa?
Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói.
- Đúng rồi, cậu hãy nói thật cho tôi biết, hôm nay cậu mang vị tiểu công chúa này đến đây là có ý gì?
Vương Bưu ôm lấy cánh tay Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nụ cười chợt tắt, thần thái trịnh trọng:
- Là như thế này, Bưu tử, tôi muốn để Thiến Như đến công ty các người học hỏi một chút. Như thế nào?
Vương Bưu ngẩn ra, có chút không phản ứng lại được. Công chúa Phùng gia, vào nghề thì ở đơn vị nào mà chẳng được? Cơ quan chính phủ, văn hóa giáo dục, y tế, doanh nghiệp nhà nước lớn…Có thể nói là muốn vào chỗ nào cũng được. Gã ngàn vạn lần không ngờ, Bành Viễn Chinh lại đề cử Phùng Thiến Như đến công ty máy tính Tân Vũ.
Vương Bưu chợt mừng như điên, giọng nói có chút run rẩy:
- Anh bạn, cậu không phải là nói giỡn chứ? Cô ấy đồng ý đến công ty nhỏ của chúng tôi?
- Tôi thấy nhiều lắm chỉ trong ba đến năm năm, các người sẽ trở thành một trong những công ty máy tính hàng đầu trong nước. Thế nào, có cho Thiến Như một cơ hội không?
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Vương Bưu bật cười ha hả:
- Được, cứ định như vậy đi. Cô ấy đến công ty máy tính Tân Vũ này nhất định phải làm chức Phó tổng. Để tôi báo lại cho An Na tỷ.
Người của Phùng gia đồng ý làm việc tại công ty máy tính Tân Vũ, đối với công ty mà nói thì chính là một chuyện đại sự. Phải biết rằng, Phùng Thiến Như ở công y thì tương đương với việc công ty máy tính Tân Vũ ở thủ đô có liên hệ với Phùng gia. Chẳng sợ là Phùng Thiến Như cái gì cũng không làm, nhưng cũng đủ để sinh ra hiệu ứng bất ngờ.
Đối với việc trường kỳ tận sức cho việc phát triển trong nước, đây chính là niềm vui bất ngờ cho Vương An Na.
Cho nên, nhận được điện thoại của Vương Bưu, mặc dù đang còn ngủ, nhưng Vương An Na vẫn cảm thấy rất hưng phấn mà ở trong điện thoại dặn dò Vương Bưu, cần phải đáp ứng hết thảy những điều kiện của Phùng Thiến Như, nói cô ngày mai sẽ bay về chính thức gặp Thiến Như.
Tác giả :
Cách Ngư