Cảnh Xuân Trong Mộng (Động Lý Xuân Quang )
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương Sinh trong suốt hai mươi tám năm sống trên đời của mình, đại đa số thời gian đều là trầm tĩnh, ít nói, kín đáo, cho dù là lúc anh vẫn còn nhỏ cũng không có gì khác.
Thế nhưng lần này không biết vì cái gì, chỉ là trải qua một bữa trưa không thể nói là bữa cơm bình thường, Thương Sinh lại quyết định làm ra hành động mà trước giờ mình chưa bao giờ và cũng không nghĩ là sẽ làm.
Nhớ đến bóng dáng cự tuyệt mình kia, Thương Sinh cảm thấy có lẽ đối phương không thật sự muốn như thế.
Mặc kệ nói như thế nào, Thương Sinh không do dự mà quyết định vạch ra một kế hoạch trường kỳ kháng chiến.
Buổi chiều, anh đi đến nơi có địa hình cao nhất trong khu rừng để thăm dò đại khái. Căn cứ theo vị trí cuối cùng định vị được trên phi cơ thì lục địa nơi anh đang đứng là quần đảo phía đông nam của liên minh bốn nước, chính xác mà nói là đảo β. Chỗ này ba mặt giáp biển, mặt còn lại thì tương liên với nội địa rộng lớn, địa hình chủ yếu là núi non, chỉ có một phần là bình nguyên tại vùng duyên hải. Cả hòn đảo đều được bao phủ bởi rừng rậm, ngẫu nhiên sẽ có những vách núi thẳng đứng, đồng thời nó cũng có nhiều suối và núi lửa.
Sơ Hạ mang ba đứa bé từ bình nguyên tại bờ biển trốn vào trong núi không có khả năng đi quá xa, sơn động của bọn họ chắc chắn nằm ở mé ngoài rừng rậm vì vẫn có thể thấp thoáng thấy được một mảng lớn ruộng đồng và biển dưới chân núi.
Thăm dò hết một buổi chiều, Thương Sinh vẽ một bản đồ đơn giản bao gồm núi cao, hướng đi trong núi cùng với sông ngòi vùng phụ cận lẫn những điểm nguy hiểm, ngoài ra anh cũng ghi chú sự cấu thành và phân bố của thảm thực vật, thậm chí cả những nơi mà động vật nhỏ thường xuyên lui tới…
Khi Thương Sinh quay trở lại sơn động của Sơ Hạ thì không chút nào ngoài ý muốn khi nhìn thấy vẻ sửng sốt trên mặt Sơ Hạ, trong khi đó thì Sơ Xuân và Sơ Thu lại nhảy cẫng lên reo hò vui mừng chạy đến với anh. Được rồi, là chạy đến với mớ thức ăn trên tay anh.
“Mới vừa rồi tôi ở cửa động nghe thấy bên trong rất náo nhiệt, đang nói gì vậy?”
“Sơ Thu muốn ăn…”
“Im đi!”
Bé Sơ Thu đáng thương chưa nói hết thì đã bị thô bạo cắt ngang.
Sơ Hạ không thể tin nổi, người đàn ông này sao có thể thản nhiên đi vào nói chuyện bình thường với họ, tựa như anh ta đã là một phần trong nhóm bọn họ vậy. Mà càng đáng giận nhất chính là hai đứa quỷ con kia lại tỏ ra rất thích anh ta, không ngừng thân thiết xoay vòng vòng xung quanh. Bọn nó biết anh ta được bao lâu chứ? Sao chúng không ngẫm lại xem ai mới là người luôn chăm sóc cho chúng?
“Muốn ăn cái gì? Thịt thỏ nướng và nấm nướng nhé?”
Thương Sinh vừa trò chuyện với hai bé con, vừa xếp củi và đá lại để nhóm lửa. Chiều nay anh tìm lại được tàn dư của cái dù nhảy, vì vậy bèn mang nó về sơn động, bây giờ đúng dịp dùng đến. Thương Sinh dùng mấy sợi dây bằng hợp kim trên cái dù bện thành một tấm mạng rồi đặt lên trên mấy hòn đá, sau đó dùng dao xử lý chỗ thịt thỏ rồi dùng cành cây được vót nhọn xuyên từng miếng thịt cùng với nấm dại thành từng xâu đặt lên trên tấm lưới để nướng. Thương Sinh cũng mang về rất nhiều đoạn ống trúc nhỏ, có mấy cái ống trúc anh đã hứng đầy nước suối. Thương Sinh lấy một cái ống trúc chứa nước ra nhét vào ít rau dại và cỏ thơm, bỏ thêm ít thịt thỏ vào trong đó rồi dùng một cành cây cắm vào ống trúc để nghiêng bên đống lửa bắt đầu nấu.
“Thơm quá đi~”
“Đói bụng rồi à? Đợi tý là có thể ăn được rồi!”
Sơ Thu trèo vào trong lòng Thương Sinh, bé muốn ngồi gần bữa tối của mình một chút. Thương Sinh một tay ôm lấy Sơ Thu, cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với đống lửa, một tay bóp vụn hồ tiêu và ít nghệ rải lên trên thịt thỏ lẫn mấy cây nấm, luôn tay không ngừng.
Vốn Sơ Hạ không cảm thấy đói nhưng mùi hương thơm nức mũi cứ tràn ngập trong động khiến cho cái bụng bắt đầu kháng nghị.
“Được rồi, ăn thôi”
“Oa ~”
Sơ Xuân cùng Sơ Thu một tay cầm xâu thịt một tay cầm xâu nấm, ăn đến hai cái miệng nhỏ đều dính đầy mỡ.
“Có muốn ăn không?” Thương Sinh làm như không có gì hỏi Sơ Hạ, trong lòng thì cười trộm bộ dáng mất tự nhiên của cậu.
Sơ Hạ do dự đi đến bên đống lửa, cầm lấy thức ăn Thương Sinh đưa cho, trong lòng thì thầm mắng bản thân đúng là không có nguyên tắc. Nhưng mà không thể không thừa nhận tay nghề của người đàn ông này tốt hơn chỗ cơm thừa canh cặn trong trại tập trung lẫn quả dại trên núi rất là nhiều.
Canh nấu bằng rau dại và thịt cũng thật là ngon ngọt, ai cũng đều uống sạch không chừa lại chút canh nào.
Sau bữa cơm, Sơ Hạ nghĩ bụng người này không biết đã chịu đi chưa, bất quá dù sao cũng đã ăn uống của người ta nhiều như vậy, Sơ Hạ không thể không biết xấu hổ mà hỏi ra miệng được.
Trong lúc Sơ Hạ đang miên man suy nghĩ thì Thương Sinh đã đi đến bên cạnh, Sơ Hạ lại vểnh tai đề phòng.
“Vết thương còn chưa xử lý qua sao?”
“Hơ?”
Thương Sinh dùng ánh mắt chỉ chỉ, “Mắt cá chân bị thương.”
“A? À…”
Sơ Hạ không nhớ vì sao mình lại bị thương nữa, dù sao thì trước kia lao động ở trong trại tập trung, trên người lúc nào cũng đầy vết thương. Vết thương trên chân đại khái là bị lúc chạy trốn lên núi vì Sơ Hạ nhớ là mình có bị ngã. Mới đầu thì rất đau nhưng do phải vội bỏ trốn cũng như chăm sóc cho lũ trẻ nên không kịp xử lý, dần dần cũng quen với đau đớn nên có đôi khi quên mất.
“Tuy là đã kết vảy nhưng vẫn còn chảy máu, vết sưng và tím bầm cũng không tan đi, vẫn nên xử lý một chút đi!”
Nói rồi Thương Sinh ngồi xổm xuống, một tay nâng cái chân bị thương của Sơ Hạ lên, cái chân nhỏ trắng nõn gần ngay trước mắt, Thương Sinh vén ống quần, sờ lên cẳng chân trơn mịn của Sơ Hạ, trên làn da trắng có rất nhiều vết trầy xước nhưng đã kết vảy nên hẳn là không có việc gì.
“Ê!”
“Đừng nhúc nhích, nếu không bị đau ráng chịu!”
Thương Sinh giữ Sơ Hạ lại không cho giãy dụa, giúp cậu thanh tẩy miệng vết thương, lấy ít cỏ thuốc vừa hái được đắp lên miệng vết thương, sau đó dùng băng gạc trong hộp thuốc tùy thân mang theo băng bó rồi mới thả chân Sơ Hạ ra.
“Chú ý đừng để dính nước.”
Sơ Hạ vừa được thả ra thì vội vàng thu chân lại, xác nhận nó vẫn không sao. Miệng vết thương được xử lý, không hiểu sao Sơ Hạ lại cảm thấy khó chịu mà bực bội nói: “Bọn tôi phải đi ngủ!”
Ám chỉ Thương Sinh nên biến đi.
“Biết rồi, đợi một chút!”
Nghe ngữ điệu này thật đáng ghét, sơn động này là do họ tìm được, anh ta có biết ai mới là chủ nhân không? Sơ Hạ đang tính mắng mấy câu nhưng hành động của người đàn ông kia lại khiến cho Sơ Hạ nghẹn lời.
Thương Sinh dọn đi đống cỏ mà Sơ Hạ ôm vào để làm giường, chọn một góc tránh gió trong động dùng lửa đốt khô mặt đất, sau đó chọn những nhánh cây rắn chắc nhất xếp thành một tấm lưới trải trên mặt đất. Tiếp theo Thương Sinh phủ lên một tầng nhánh cây nhỏ hơn, rồi đệm một lớp cỏ khô và cuối cùng là một tầng lá cây. Chiếc giường được làm từ cây cỏ rất giản dị nhưng vô cùng chắc chắn và thoải mái, nằm lên trên còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp. Thương Sinh bế lũ trẻ đặt lên giường rồi, định bế luôn cả Sơ Hạ lên nhưng đương nhiên là bị từ chối.
“Tự tôi làm được!”
Khi Sơ Hạ nằm lên trên cái giường ấm áp thì trong lòng nổi lên một cảm xúc khác thường. Khi Thương Sinh dùng tấm chăn được làm từ cái dù nhảy của anh đắp lên người Sơ Hạ và lũ trẻ thì Sơ Hạ không kháng cự. Sơ Đông nằm bên cạnh nương theo hơi ấm dụi đầu lăn vào trong lòng Sơ Hạ, tìm tư thế thoải mái rồi lại ngủ say sưa.
Thương Sinh chuyển đống lửa qua trước cửa động cản gió rồi tìm một chỗ bên cạnh đống lửa dựa vào tường ngồi xuống.
“Anh, anh ngủ ở đó à?”
“Ừ, dù sao cũng phải có người gác đêm chứ?!”
Sơ Hạ không nói gì, cảm giác áy náy chợt dâng lên trong lòng, giãy dụa nửa ngày vẫn không thể mở miệng gọi người kia vào nằm cùng.
Trong lúc Sơ Hạ đang rối rắm thì lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông kia vang lên: “Thương lượng một chuyện đi, cậu cho tôi ở lại có được không?”
“Hả?”
“Cậu thấy đấy, tôi thân thể khỏe mạnh, việc gì đều làm được, vấn đề ăn uống cũng có thể tự mình giải quyết, để tôi ở lại nhé?”
“Đừng có đùa, anh muốn ở lại chỗ chúng tôi là có ý đồ gì?”
“Tôi thật sự không phải đến để bắt các cậu. Phi cơ của tôi xảy ra sự cố, không thể hoàn thành nhiệm vụ, so với cậu thì tôi càng sợ bị quân đội phát hiện hơn. Chúng ta cùng nhau ở lại đây tránh chiến loạn, tạm thời quên đi việc chúng ta là kẻ địch được chứ? Cậu hẳn là có thể cảm nhận được tôi không hề có ác ý với các cậu.”
Sơ Hạ do dự, người đàn ông này cao lớn mạnh mẽ. Tuy rằng anh ta thoạt nhìn rất dễ gần gũi lại hay mỉm cười nhưng anh ta không thể che giấu được sự sắc bén trong đôi mắt. Anh ta thật sự không làm hại họ chứ? Nhưng mà nếu như anh ta ở lại thì rõ ràng là có rất nhiều ưu điểm, có anh ta ở đây thì họ sẽ dễ sống hơn.
Nhìn ra Sơ Hạ dao động, Thương Sinh lại bồi thêm một đòn.
“Cho cậu này!” Thương Sinh lấy khẩu súng lục trong người đưa cho Sơ Hạ. “Thứ này đã cứu mạng tôi hai lần, tôi đem tính mạng của mình giao cho cậu. Dùng súng rất đơn giản, chỉ cần lên đạn, khóa chốt an toàn rồi bóp cò là xong.”
Anh vừa nói vừa làm mẫu rồi đưa súng lại cho Sơ Hạ. Lần đầu tiên Sơ Hạ thấy súng thì theo bản năng rất hoảng sợ nhưng đồng thời lại rất hiếu kỳ, cầm lấy khẩu súng lục tinh tế thưởng thức.
“Chúng ta có thể thiết lập thời gian thử việc, ví dụ như một hoặc hai tháng, nếu như trong thời gian này cậu không hài lòng thì có thể khai trừ tôi có được không?”
Sơ Hạ buông khẩu súng xuống rất nghiêm túc mà hỏi Thương Sinh: “Chính vì anh càng cố khiến cho tôi yên lòng nên tôi mới bất an, với năng lực của anh thì đi một mình sẽ càng thoải mái, vì sao lại nhất định muốn ở cùng chúng tôi?”
“Cái này à?” Thương Sinh gãi cằm. “Người càng đông càng vui mà!”
Thấy Sơ Hạ ném cho mình ánh mắt “mặc kệ anh” rồi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ thì Thương Sinh mới giải thích. “Thật ra là vì tôi không muốn về lại quân đội, tình thế trước mắt thì lánh ở trong ngọn núi bí ẩn này vẫn tương đối an toàn hơn, nhưng nếu trường kỳ ở một mình thì đúng là quá nhàm chán.”
Im lặng một chút, Thương Sinh đang định thuyết phục tiếp thì Sơ Hạ lại ngồi dậy hỏi anh. “Anh biết chăm sóc trẻ con không?”
“Hả? À, tôi cảm thấy Sơ Xuân và Sơ Thu rất thích tôi…”
Không phải Sơ Xuân và Sơ Thu, Sơ Hạ nghĩ, anh ta mà ở lại thì không chừng có thể cùng nhau chia sẻ việc chăm sóc tên quỷ con bại hoại Sơ Đông này.
“Vậy anh giới thiệu một chút đi, như là tên tuổi của anh, tôi vẫn chưa được biết.”
“Đúng nhỉ, tôi quên mất ~ Tôi là phó đội trưởng đội trinh sát phi hành F2 của đế quốc đệ tam, Nhất Thương Sinh, hai mươi tám tuổi, cung Bọ Cạp. Kỹ năng đặc biệt tất nhiên là trinh sát đột kích, chiến đấu cận thân và sinh tồn dã ngoại, trong nhà còn đủ cả cha lẫn mẹ và hai người anh trai, thích leo núi, sưu tầm, UFO, phim kinh dị. Có cần báo luôn số đo ba vòng không?”
“Ai cần biết chứ?! Thôi cứ thử dùng anh một tháng vậy.”
“Được! Cám ơn!”
“Hừ.”
Sơ Hạ nằm lại trên giường xoay lưng về phía Thương Sinh. Sơ Hạ không thèm thừa nhận trong lòng có một chút thả lỏng lẫn vui vẻ, cho dù có cũng chỉ là vì bữa sáng, bữa trưa lẫn bữa tối ngày mai mà thôi. À, cũng như là những bữa cơm của những ngày sau nữa.
Thương Sinh lại ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhìn cái giường mình vừa làm cũng như những người đang nằm ở bên trên, sự tồn tại của họ rất chân thật.
Biểu tình chân thành trên mặt vừa rồi dần dần tan đi, cuối cùng chỉ còn lại là nụ cười mơ hồ.
Quyết định, ở lại.
Việc mà anh đã suy nghĩ bao lâu nay, bây giờ đã đến lúc thực hiện.
Nhất Thương Sinh của trước kia đã chết trong vụ rơi máy bay kia rồi. Tất cả những trận chiến, trách nhiệm lẫn nghĩa vụ luôn vây quanh anh đều đã chìm sâu dưới biển, không bao giờ có thể xuất hiện nữa.
—————
Ru: Anh là cung Bọ Cạp đó nhoa ~~~ đừng ai động đến anh nhóe ~~~
Thịt và nấm nướng vàng ươm nào ~~~
Thương Sinh trong suốt hai mươi tám năm sống trên đời của mình, đại đa số thời gian đều là trầm tĩnh, ít nói, kín đáo, cho dù là lúc anh vẫn còn nhỏ cũng không có gì khác.
Thế nhưng lần này không biết vì cái gì, chỉ là trải qua một bữa trưa không thể nói là bữa cơm bình thường, Thương Sinh lại quyết định làm ra hành động mà trước giờ mình chưa bao giờ và cũng không nghĩ là sẽ làm.
Nhớ đến bóng dáng cự tuyệt mình kia, Thương Sinh cảm thấy có lẽ đối phương không thật sự muốn như thế.
Mặc kệ nói như thế nào, Thương Sinh không do dự mà quyết định vạch ra một kế hoạch trường kỳ kháng chiến.
Buổi chiều, anh đi đến nơi có địa hình cao nhất trong khu rừng để thăm dò đại khái. Căn cứ theo vị trí cuối cùng định vị được trên phi cơ thì lục địa nơi anh đang đứng là quần đảo phía đông nam của liên minh bốn nước, chính xác mà nói là đảo β. Chỗ này ba mặt giáp biển, mặt còn lại thì tương liên với nội địa rộng lớn, địa hình chủ yếu là núi non, chỉ có một phần là bình nguyên tại vùng duyên hải. Cả hòn đảo đều được bao phủ bởi rừng rậm, ngẫu nhiên sẽ có những vách núi thẳng đứng, đồng thời nó cũng có nhiều suối và núi lửa.
Sơ Hạ mang ba đứa bé từ bình nguyên tại bờ biển trốn vào trong núi không có khả năng đi quá xa, sơn động của bọn họ chắc chắn nằm ở mé ngoài rừng rậm vì vẫn có thể thấp thoáng thấy được một mảng lớn ruộng đồng và biển dưới chân núi.
Thăm dò hết một buổi chiều, Thương Sinh vẽ một bản đồ đơn giản bao gồm núi cao, hướng đi trong núi cùng với sông ngòi vùng phụ cận lẫn những điểm nguy hiểm, ngoài ra anh cũng ghi chú sự cấu thành và phân bố của thảm thực vật, thậm chí cả những nơi mà động vật nhỏ thường xuyên lui tới…
Khi Thương Sinh quay trở lại sơn động của Sơ Hạ thì không chút nào ngoài ý muốn khi nhìn thấy vẻ sửng sốt trên mặt Sơ Hạ, trong khi đó thì Sơ Xuân và Sơ Thu lại nhảy cẫng lên reo hò vui mừng chạy đến với anh. Được rồi, là chạy đến với mớ thức ăn trên tay anh.
“Mới vừa rồi tôi ở cửa động nghe thấy bên trong rất náo nhiệt, đang nói gì vậy?”
“Sơ Thu muốn ăn…”
“Im đi!”
Bé Sơ Thu đáng thương chưa nói hết thì đã bị thô bạo cắt ngang.
Sơ Hạ không thể tin nổi, người đàn ông này sao có thể thản nhiên đi vào nói chuyện bình thường với họ, tựa như anh ta đã là một phần trong nhóm bọn họ vậy. Mà càng đáng giận nhất chính là hai đứa quỷ con kia lại tỏ ra rất thích anh ta, không ngừng thân thiết xoay vòng vòng xung quanh. Bọn nó biết anh ta được bao lâu chứ? Sao chúng không ngẫm lại xem ai mới là người luôn chăm sóc cho chúng?
“Muốn ăn cái gì? Thịt thỏ nướng và nấm nướng nhé?”
Thương Sinh vừa trò chuyện với hai bé con, vừa xếp củi và đá lại để nhóm lửa. Chiều nay anh tìm lại được tàn dư của cái dù nhảy, vì vậy bèn mang nó về sơn động, bây giờ đúng dịp dùng đến. Thương Sinh dùng mấy sợi dây bằng hợp kim trên cái dù bện thành một tấm mạng rồi đặt lên trên mấy hòn đá, sau đó dùng dao xử lý chỗ thịt thỏ rồi dùng cành cây được vót nhọn xuyên từng miếng thịt cùng với nấm dại thành từng xâu đặt lên trên tấm lưới để nướng. Thương Sinh cũng mang về rất nhiều đoạn ống trúc nhỏ, có mấy cái ống trúc anh đã hứng đầy nước suối. Thương Sinh lấy một cái ống trúc chứa nước ra nhét vào ít rau dại và cỏ thơm, bỏ thêm ít thịt thỏ vào trong đó rồi dùng một cành cây cắm vào ống trúc để nghiêng bên đống lửa bắt đầu nấu.
“Thơm quá đi~”
“Đói bụng rồi à? Đợi tý là có thể ăn được rồi!”
Sơ Thu trèo vào trong lòng Thương Sinh, bé muốn ngồi gần bữa tối của mình một chút. Thương Sinh một tay ôm lấy Sơ Thu, cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với đống lửa, một tay bóp vụn hồ tiêu và ít nghệ rải lên trên thịt thỏ lẫn mấy cây nấm, luôn tay không ngừng.
Vốn Sơ Hạ không cảm thấy đói nhưng mùi hương thơm nức mũi cứ tràn ngập trong động khiến cho cái bụng bắt đầu kháng nghị.
“Được rồi, ăn thôi”
“Oa ~”
Sơ Xuân cùng Sơ Thu một tay cầm xâu thịt một tay cầm xâu nấm, ăn đến hai cái miệng nhỏ đều dính đầy mỡ.
“Có muốn ăn không?” Thương Sinh làm như không có gì hỏi Sơ Hạ, trong lòng thì cười trộm bộ dáng mất tự nhiên của cậu.
Sơ Hạ do dự đi đến bên đống lửa, cầm lấy thức ăn Thương Sinh đưa cho, trong lòng thì thầm mắng bản thân đúng là không có nguyên tắc. Nhưng mà không thể không thừa nhận tay nghề của người đàn ông này tốt hơn chỗ cơm thừa canh cặn trong trại tập trung lẫn quả dại trên núi rất là nhiều.
Canh nấu bằng rau dại và thịt cũng thật là ngon ngọt, ai cũng đều uống sạch không chừa lại chút canh nào.
Sau bữa cơm, Sơ Hạ nghĩ bụng người này không biết đã chịu đi chưa, bất quá dù sao cũng đã ăn uống của người ta nhiều như vậy, Sơ Hạ không thể không biết xấu hổ mà hỏi ra miệng được.
Trong lúc Sơ Hạ đang miên man suy nghĩ thì Thương Sinh đã đi đến bên cạnh, Sơ Hạ lại vểnh tai đề phòng.
“Vết thương còn chưa xử lý qua sao?”
“Hơ?”
Thương Sinh dùng ánh mắt chỉ chỉ, “Mắt cá chân bị thương.”
“A? À…”
Sơ Hạ không nhớ vì sao mình lại bị thương nữa, dù sao thì trước kia lao động ở trong trại tập trung, trên người lúc nào cũng đầy vết thương. Vết thương trên chân đại khái là bị lúc chạy trốn lên núi vì Sơ Hạ nhớ là mình có bị ngã. Mới đầu thì rất đau nhưng do phải vội bỏ trốn cũng như chăm sóc cho lũ trẻ nên không kịp xử lý, dần dần cũng quen với đau đớn nên có đôi khi quên mất.
“Tuy là đã kết vảy nhưng vẫn còn chảy máu, vết sưng và tím bầm cũng không tan đi, vẫn nên xử lý một chút đi!”
Nói rồi Thương Sinh ngồi xổm xuống, một tay nâng cái chân bị thương của Sơ Hạ lên, cái chân nhỏ trắng nõn gần ngay trước mắt, Thương Sinh vén ống quần, sờ lên cẳng chân trơn mịn của Sơ Hạ, trên làn da trắng có rất nhiều vết trầy xước nhưng đã kết vảy nên hẳn là không có việc gì.
“Ê!”
“Đừng nhúc nhích, nếu không bị đau ráng chịu!”
Thương Sinh giữ Sơ Hạ lại không cho giãy dụa, giúp cậu thanh tẩy miệng vết thương, lấy ít cỏ thuốc vừa hái được đắp lên miệng vết thương, sau đó dùng băng gạc trong hộp thuốc tùy thân mang theo băng bó rồi mới thả chân Sơ Hạ ra.
“Chú ý đừng để dính nước.”
Sơ Hạ vừa được thả ra thì vội vàng thu chân lại, xác nhận nó vẫn không sao. Miệng vết thương được xử lý, không hiểu sao Sơ Hạ lại cảm thấy khó chịu mà bực bội nói: “Bọn tôi phải đi ngủ!”
Ám chỉ Thương Sinh nên biến đi.
“Biết rồi, đợi một chút!”
Nghe ngữ điệu này thật đáng ghét, sơn động này là do họ tìm được, anh ta có biết ai mới là chủ nhân không? Sơ Hạ đang tính mắng mấy câu nhưng hành động của người đàn ông kia lại khiến cho Sơ Hạ nghẹn lời.
Thương Sinh dọn đi đống cỏ mà Sơ Hạ ôm vào để làm giường, chọn một góc tránh gió trong động dùng lửa đốt khô mặt đất, sau đó chọn những nhánh cây rắn chắc nhất xếp thành một tấm lưới trải trên mặt đất. Tiếp theo Thương Sinh phủ lên một tầng nhánh cây nhỏ hơn, rồi đệm một lớp cỏ khô và cuối cùng là một tầng lá cây. Chiếc giường được làm từ cây cỏ rất giản dị nhưng vô cùng chắc chắn và thoải mái, nằm lên trên còn có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp. Thương Sinh bế lũ trẻ đặt lên giường rồi, định bế luôn cả Sơ Hạ lên nhưng đương nhiên là bị từ chối.
“Tự tôi làm được!”
Khi Sơ Hạ nằm lên trên cái giường ấm áp thì trong lòng nổi lên một cảm xúc khác thường. Khi Thương Sinh dùng tấm chăn được làm từ cái dù nhảy của anh đắp lên người Sơ Hạ và lũ trẻ thì Sơ Hạ không kháng cự. Sơ Đông nằm bên cạnh nương theo hơi ấm dụi đầu lăn vào trong lòng Sơ Hạ, tìm tư thế thoải mái rồi lại ngủ say sưa.
Thương Sinh chuyển đống lửa qua trước cửa động cản gió rồi tìm một chỗ bên cạnh đống lửa dựa vào tường ngồi xuống.
“Anh, anh ngủ ở đó à?”
“Ừ, dù sao cũng phải có người gác đêm chứ?!”
Sơ Hạ không nói gì, cảm giác áy náy chợt dâng lên trong lòng, giãy dụa nửa ngày vẫn không thể mở miệng gọi người kia vào nằm cùng.
Trong lúc Sơ Hạ đang rối rắm thì lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông kia vang lên: “Thương lượng một chuyện đi, cậu cho tôi ở lại có được không?”
“Hả?”
“Cậu thấy đấy, tôi thân thể khỏe mạnh, việc gì đều làm được, vấn đề ăn uống cũng có thể tự mình giải quyết, để tôi ở lại nhé?”
“Đừng có đùa, anh muốn ở lại chỗ chúng tôi là có ý đồ gì?”
“Tôi thật sự không phải đến để bắt các cậu. Phi cơ của tôi xảy ra sự cố, không thể hoàn thành nhiệm vụ, so với cậu thì tôi càng sợ bị quân đội phát hiện hơn. Chúng ta cùng nhau ở lại đây tránh chiến loạn, tạm thời quên đi việc chúng ta là kẻ địch được chứ? Cậu hẳn là có thể cảm nhận được tôi không hề có ác ý với các cậu.”
Sơ Hạ do dự, người đàn ông này cao lớn mạnh mẽ. Tuy rằng anh ta thoạt nhìn rất dễ gần gũi lại hay mỉm cười nhưng anh ta không thể che giấu được sự sắc bén trong đôi mắt. Anh ta thật sự không làm hại họ chứ? Nhưng mà nếu như anh ta ở lại thì rõ ràng là có rất nhiều ưu điểm, có anh ta ở đây thì họ sẽ dễ sống hơn.
Nhìn ra Sơ Hạ dao động, Thương Sinh lại bồi thêm một đòn.
“Cho cậu này!” Thương Sinh lấy khẩu súng lục trong người đưa cho Sơ Hạ. “Thứ này đã cứu mạng tôi hai lần, tôi đem tính mạng của mình giao cho cậu. Dùng súng rất đơn giản, chỉ cần lên đạn, khóa chốt an toàn rồi bóp cò là xong.”
Anh vừa nói vừa làm mẫu rồi đưa súng lại cho Sơ Hạ. Lần đầu tiên Sơ Hạ thấy súng thì theo bản năng rất hoảng sợ nhưng đồng thời lại rất hiếu kỳ, cầm lấy khẩu súng lục tinh tế thưởng thức.
“Chúng ta có thể thiết lập thời gian thử việc, ví dụ như một hoặc hai tháng, nếu như trong thời gian này cậu không hài lòng thì có thể khai trừ tôi có được không?”
Sơ Hạ buông khẩu súng xuống rất nghiêm túc mà hỏi Thương Sinh: “Chính vì anh càng cố khiến cho tôi yên lòng nên tôi mới bất an, với năng lực của anh thì đi một mình sẽ càng thoải mái, vì sao lại nhất định muốn ở cùng chúng tôi?”
“Cái này à?” Thương Sinh gãi cằm. “Người càng đông càng vui mà!”
Thấy Sơ Hạ ném cho mình ánh mắt “mặc kệ anh” rồi nằm xuống chuẩn bị đi ngủ thì Thương Sinh mới giải thích. “Thật ra là vì tôi không muốn về lại quân đội, tình thế trước mắt thì lánh ở trong ngọn núi bí ẩn này vẫn tương đối an toàn hơn, nhưng nếu trường kỳ ở một mình thì đúng là quá nhàm chán.”
Im lặng một chút, Thương Sinh đang định thuyết phục tiếp thì Sơ Hạ lại ngồi dậy hỏi anh. “Anh biết chăm sóc trẻ con không?”
“Hả? À, tôi cảm thấy Sơ Xuân và Sơ Thu rất thích tôi…”
Không phải Sơ Xuân và Sơ Thu, Sơ Hạ nghĩ, anh ta mà ở lại thì không chừng có thể cùng nhau chia sẻ việc chăm sóc tên quỷ con bại hoại Sơ Đông này.
“Vậy anh giới thiệu một chút đi, như là tên tuổi của anh, tôi vẫn chưa được biết.”
“Đúng nhỉ, tôi quên mất ~ Tôi là phó đội trưởng đội trinh sát phi hành F2 của đế quốc đệ tam, Nhất Thương Sinh, hai mươi tám tuổi, cung Bọ Cạp. Kỹ năng đặc biệt tất nhiên là trinh sát đột kích, chiến đấu cận thân và sinh tồn dã ngoại, trong nhà còn đủ cả cha lẫn mẹ và hai người anh trai, thích leo núi, sưu tầm, UFO, phim kinh dị. Có cần báo luôn số đo ba vòng không?”
“Ai cần biết chứ?! Thôi cứ thử dùng anh một tháng vậy.”
“Được! Cám ơn!”
“Hừ.”
Sơ Hạ nằm lại trên giường xoay lưng về phía Thương Sinh. Sơ Hạ không thèm thừa nhận trong lòng có một chút thả lỏng lẫn vui vẻ, cho dù có cũng chỉ là vì bữa sáng, bữa trưa lẫn bữa tối ngày mai mà thôi. À, cũng như là những bữa cơm của những ngày sau nữa.
Thương Sinh lại ngồi xuống bên cạnh đống lửa, nhìn cái giường mình vừa làm cũng như những người đang nằm ở bên trên, sự tồn tại của họ rất chân thật.
Biểu tình chân thành trên mặt vừa rồi dần dần tan đi, cuối cùng chỉ còn lại là nụ cười mơ hồ.
Quyết định, ở lại.
Việc mà anh đã suy nghĩ bao lâu nay, bây giờ đã đến lúc thực hiện.
Nhất Thương Sinh của trước kia đã chết trong vụ rơi máy bay kia rồi. Tất cả những trận chiến, trách nhiệm lẫn nghĩa vụ luôn vây quanh anh đều đã chìm sâu dưới biển, không bao giờ có thể xuất hiện nữa.
—————
Ru: Anh là cung Bọ Cạp đó nhoa ~~~ đừng ai động đến anh nhóe ~~~
Thịt và nấm nướng vàng ươm nào ~~~
Tác giả :
Tả Tả Tiểu Tả