Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 33: Tản đi
Đi tới đằng sau đám cô tử Trương gia, Trương Khởi quyết định không có chuyện quan trọng thì sẽ không rời đi.
Giờ phút này, trong hoa viên vẫn còn đang sôi nổi hào hứng bàn khúc hợp tấu "Tiêu Diêu Du" của bệ hạ và Tiêu Mạc. Tân Đế mới kế vị, nước Trần phồn thịnh, dù Hoàng thất hay các đại thế gia cũng đều thích những nhạc khúc ca tụng thái bình thịnh thế lại có vẻ cao nhã tự tại này. Vì vậy chỉ trong một lát, nhạc kỹ Tiêu phủ đã học lại Tiêu Diêu Du, đang diễn tấu ở đó.
Trương Cẩm vào bữa tiệc, nhìn thấy Hoàng đế nhưng không nhìn thấy Tiêu Lang yêu dấu, trong lòng có chút phiền muộn cũng có chút căm tức. Thấy bóng dáng Trương Khởi vẫn như ẩn như hiện trong bóng tối , không khỏi lườm nàng, khẽ quát: "Đi ra ngoài! Lén la lét lút như vậy thật làm cho người ta chán ghét."
Trong ánh mắt đồng tình với cảnh ngộ chịu mắng của A Lam, Trương Khởi đi ra. Nàng cúi đầu, đôi tay nắm vạt áo thật chặt, bộ dáng để người tùy ý đánh chửi.
Trương Cẩm thấy thế, khẽ hừ mấy tiếng, xung quanh nhiều người như vậy, nàng nào dám dạy dỗ Trương Khởi? Chỉ trợn mắt nhìn Trương Khởi, nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng: "An phận một chút cho ta!"
Lúc này, cách đó không xa truyền tới một tiếng gọi cô tử Tiêu thị, Trương Cẩm vội vàng nặn ra một nụ cười đáp một tiếng, dẫn theo A Lam đi tới. Nhìn thấy Trương Khởi cũng định đi theo, liền quay đầu lại lườm nguýt nàng.
Trương Khởi biết điều dừng bước.
Nàng đưa mắt nhìn Trương Cẩm đi xa, nghĩ ngợi: Lần này là cô không cần ta theo đấy.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mà lùi vào trong bóng tối, tĩnh tâm chờ tiệc tan.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, Trương Khởi tính toán canh giờ, nghĩ rằng hơn nửa canh giờ nữa thì tiệc sẽ tan. Vốn là nam nữ gặp mặt, đương nhiên phải chọn một ngày hoa Xuân nở rộ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hoặc du hồ hoặc dạo chơi. Trong lúc rong chơi ở hồ núi, nhìn về hình bóng mỹ nhân phía xa, quần áo tung bay, xe ngựa ung dung, mới không phụ lòng chờ mong. Tiệc tối nay, mặc dù Quảng Lăng vương và bệ hạ đều tới, nhưng vẫn có chút nuối tiếc. E rằng không bao lâu nữa, Tiêu phủ sẽ lại mở tiệc, còn là tiệc lớn vào ban ngày.
Cách đó không xa, mấy sứ giả nước Tề đã rời đi.
Lúc này, ánh mắt Trương Khởi thoáng nhìn thấy bóng dáng Tiêu Lộ trong đám người. Hắn đang đi một mình tới phía nàng. Vừa đi, còn vừa hết nhìn đông tới nhìn tây.
Trương Khởi hoảng hốt, vội vàng dịch sang bên cạnh, đổi sang chỗ tối khác đứng.
Quả nhiên, một lúc sau Tiêu Lộ liền chạy tới chỗ nàng đứng vừa rồi, tìm một lúc hắn thất vọng đi tới dưới ánh đèn.
Sau đó, hắn suy nghĩ một lúc, rồi lại đến chỗ của Trương Cẩm.
Thấy thế, Trương Khởi cắn môi.
Nói thật, vừa rồi khiêu khích Tiêu Mạc, tuy rằng là vô ý nhưng đối với nàng cũng chỉ có lợi không có hại.
Đại phu nhân đã ra lệnh rõ ràng cho đám cô tử Trương thị không được tiếp xúc quá thân mật với Tiêu Mạc. Như vậy, dù Tiêu Mạc có để ý mình cũng không thể nhét mình vào phòng của hắn. Hắn không chiếm được, buông thì không nỡ, đương nhiên sẽ không để cho người khác nhúng chàm. Vì vậy sẽ lưu ý mọi người trong Trương phủ, nếu có người gây bất lợi cho nàng, hắn sẽ ra mặt ngăn cản.
Mối quan hệ này, đáng tin hơn sự săn sóc vì thương hại lúc đầu của hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể quá mạnh bạo.
Tiêu Lộ đi đến trước mặt Trương Cẩm, cũng không biết đã nói gì với nàng ta mà Trương Cẩm quay đầu lại nhìn bốn phía. Sau đó, nàng không kiên nhẫn mở miệng nói với A Lam đang không ngừng kêu la cái gì đó: "Đi tìm tiện nha đầu kia ra đây! Động một chút là không thấy bóng dáng, thật là không khiến người ta bớt lo mà."
A Lam vâng lời, lập tức quay đầu đi tìm kiếm.
Trương Khởi thấy thế, đành phải thầm than một tiếng. Nàng lặng lẽ đi tới sau lưng một đám cô tử, đưa lưng về phía ánh lửa, nghiêm túc lắng nghe họ nói chuyện.
A Lam tìm một lúc thì cũng nhìn thấy Trương Khởi. Nàng đi tới sau lưng Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Sao cô lại trốn tới đây hả?"
Trương Khởi nghe được giọng của nàng giả bộ như thoáng hoảng sợ, nàng vội vã thốt lên: "Chẳng lẽ tỷ tỷ gọi ta à?"
A Lam không nhịn được mà gật đầu, nói: "Phải, cô mau đi đi."
"Vâng."
Vừa nhìn thấy Trương Khởi đi tới, Tiêu Lộ liền cười he he, hắn quay sang nói tiếng cám ơn Trương Cẩm, bước nhanh tới trước mặt Trương Khởi, quay sang nói một tiếng với A Lam rồi chuyển sang cười nói với Trương Khởi: "Tiểu cô tử, lang quân nhà ta có chuyện quan trọng muốn hỏi cô, đi theo ta."
Trương Khởi còn chưa mở lời, Trương Cẩm phía sau đã nói: "Thất thần làm gì, còn không mau đi đi?"
Trương Khởi chỉ đành khẽ lên tiếng: "Vâng."
Cúi đầu, Trương Khởi đi theo sau lưng Tiêu Lộ.
Vừa đi, Tiêu Lộ vừa quay đầu lại nhìn Trương Khởi. Không khỏi kỳ quái thầm nghĩ: Lang quân hôm nay bị làm sao vậy? Cả một buổi tối, chỉ chú ý tới tiểu cô tử tầm thường này.
Đi qua một lối nhỏ, phía trước truyền đến tiếng cười cợt của mấy lang quân. Trương Khởi ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh đống lửa cách mình hơn năm mươi bước, Trần Ấp đang chống nạnh, cười ha ha.
Cười vài tiếng xong hắn liếc mắt nhìn thấy Tiêu Lộ, liền vung tay phải lên, kêu: "Tiểu Lộ, tới đây tới đây."
Vừa nghe thấy giọng của hắn, Tiêu Lộ liền xị mặt, hắn khẽ dặn dò Trương Khởi: "Cô chờ ở đây, đừng đi đâu đấy." Mang theo bộ mặt tươi cười bước nhanh tới phía Trần Ấp, "Lang quân Trần gia, ngài có chuyện gì sao? Tiêu Lang nhà nô tài còn đang chờ nô tài đấy."
"Được lắm tên khốn kiếp này, lại dám không kiên nhẫn?" Trần Ấp vỗ mạnh lên bả vai Tiêu Lộ, đẩy hắn tới trước, đưa chân đá một cái, cười mắng: "Đi, lấy giấy hoa lan này ra, tiểu gia muốn làm thơ phú."
Tiêu Lộ không biết làm thế nào, đành cười lấy lệ mấy tiếng, vui vẻ chạy về phía kỷ án cách đó không xa.
Thấy Tiêu Lộ chạy xa, Trương Khởi lặng lẽ lùi về phía sau. Mới vừa lùi vào trong bóng tối, một tiếng cười lớn truyền đến. Đám người Tiêu Sách kính cẩn lễ phép đón bệ hạ đi ra ngoài.
Thì ra là bệ hạ sắp đi rồi.
Trong đội ngũ đưa bệ hạ, Tiêu Mạc áo trắng rõ ràng ở trong đó, hắn đang nở nụ cười, cùng bệ hạ to nhỏ nói gì đó.Nói xong, quân thần đều cười ha ha.
Đưa mắt nhìn bệ hạ biến mất trong tầm mắt, Trương Khởi nghe thấy một người trung niên kêu: "Đã không còn sớm, bọn ta cũng rời đi đây."
Dứt lời, dẫn theo cả đám cùng đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, hoa viên cũng vắng đi một nửa. Trong sự im lặng, một cô tử cất giọng thanh tao, "Sắc trời đã tối, chúng ta cũng đi thôi."
Cô tử này vừa mở miệng, đám cô tử đành phải chấp nhận, tiếng sột xoạt truyền đến, tỳ nữ của mọi người thu dọn đồ đạc thì Trương Khởi vội vàng đi về phía Trương Cẩm.
Quả nhiên, lúc này Trương phủ cũng có người mở miệng, Trương Cẩm dù không muốn cũng phải rời đi.
Lúc tới thật vui mừng, khi đi thì lại chậm rãi. Trương Khởi khép mi buông mắt theo sát sau lưng Trương Cẩm đi ra ngoài.
Đi tới đi lui, nàng đột nhiên nghe được tiếng Trương Cẩm kêu lên dù khẽ không cách nào che giấu vẻ vui mừng, "Tiêu lang!"
Là Tiêu Mạc trở lại sau khi đưa tiễn bệ hạ.
Tiêu Mạc mặc đồ trắng, đang đứng lẫn trong đám lang quân Tiêu thị. Nhìn thấy Trương Cẩm nhìn mình, hắn gật đầu, khóe miệng hơi cong lên rồi liếc mắt nhìn Trương Khởi.
Giờ phút này Trương Khởi ngoan ngoãn theo sát sau lưng Trương Cẩm, bóng dáng nhỏ nhắn bị đám cô tử che khuất.
Nàng rõ ràng nghe được tiếng Trương Cẩm kêu tên mình đúng không? Nhưng vẫn yên lặng cúi thấp đầu giả câm giả điếc?
Tiêu Mạc chỉ cười một tiếng, hắn dời ánh mắt đi.
Giờ phút này, trong hoa viên vẫn còn đang sôi nổi hào hứng bàn khúc hợp tấu "Tiêu Diêu Du" của bệ hạ và Tiêu Mạc. Tân Đế mới kế vị, nước Trần phồn thịnh, dù Hoàng thất hay các đại thế gia cũng đều thích những nhạc khúc ca tụng thái bình thịnh thế lại có vẻ cao nhã tự tại này. Vì vậy chỉ trong một lát, nhạc kỹ Tiêu phủ đã học lại Tiêu Diêu Du, đang diễn tấu ở đó.
Trương Cẩm vào bữa tiệc, nhìn thấy Hoàng đế nhưng không nhìn thấy Tiêu Lang yêu dấu, trong lòng có chút phiền muộn cũng có chút căm tức. Thấy bóng dáng Trương Khởi vẫn như ẩn như hiện trong bóng tối , không khỏi lườm nàng, khẽ quát: "Đi ra ngoài! Lén la lét lút như vậy thật làm cho người ta chán ghét."
Trong ánh mắt đồng tình với cảnh ngộ chịu mắng của A Lam, Trương Khởi đi ra. Nàng cúi đầu, đôi tay nắm vạt áo thật chặt, bộ dáng để người tùy ý đánh chửi.
Trương Cẩm thấy thế, khẽ hừ mấy tiếng, xung quanh nhiều người như vậy, nàng nào dám dạy dỗ Trương Khởi? Chỉ trợn mắt nhìn Trương Khởi, nghiến răng nghiến lợi khẽ mắng: "An phận một chút cho ta!"
Lúc này, cách đó không xa truyền tới một tiếng gọi cô tử Tiêu thị, Trương Cẩm vội vàng nặn ra một nụ cười đáp một tiếng, dẫn theo A Lam đi tới. Nhìn thấy Trương Khởi cũng định đi theo, liền quay đầu lại lườm nguýt nàng.
Trương Khởi biết điều dừng bước.
Nàng đưa mắt nhìn Trương Cẩm đi xa, nghĩ ngợi: Lần này là cô không cần ta theo đấy.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn mà lùi vào trong bóng tối, tĩnh tâm chờ tiệc tan.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, Trương Khởi tính toán canh giờ, nghĩ rằng hơn nửa canh giờ nữa thì tiệc sẽ tan. Vốn là nam nữ gặp mặt, đương nhiên phải chọn một ngày hoa Xuân nở rộ, ánh nắng mặt trời rực rỡ, hoặc du hồ hoặc dạo chơi. Trong lúc rong chơi ở hồ núi, nhìn về hình bóng mỹ nhân phía xa, quần áo tung bay, xe ngựa ung dung, mới không phụ lòng chờ mong. Tiệc tối nay, mặc dù Quảng Lăng vương và bệ hạ đều tới, nhưng vẫn có chút nuối tiếc. E rằng không bao lâu nữa, Tiêu phủ sẽ lại mở tiệc, còn là tiệc lớn vào ban ngày.
Cách đó không xa, mấy sứ giả nước Tề đã rời đi.
Lúc này, ánh mắt Trương Khởi thoáng nhìn thấy bóng dáng Tiêu Lộ trong đám người. Hắn đang đi một mình tới phía nàng. Vừa đi, còn vừa hết nhìn đông tới nhìn tây.
Trương Khởi hoảng hốt, vội vàng dịch sang bên cạnh, đổi sang chỗ tối khác đứng.
Quả nhiên, một lúc sau Tiêu Lộ liền chạy tới chỗ nàng đứng vừa rồi, tìm một lúc hắn thất vọng đi tới dưới ánh đèn.
Sau đó, hắn suy nghĩ một lúc, rồi lại đến chỗ của Trương Cẩm.
Thấy thế, Trương Khởi cắn môi.
Nói thật, vừa rồi khiêu khích Tiêu Mạc, tuy rằng là vô ý nhưng đối với nàng cũng chỉ có lợi không có hại.
Đại phu nhân đã ra lệnh rõ ràng cho đám cô tử Trương thị không được tiếp xúc quá thân mật với Tiêu Mạc. Như vậy, dù Tiêu Mạc có để ý mình cũng không thể nhét mình vào phòng của hắn. Hắn không chiếm được, buông thì không nỡ, đương nhiên sẽ không để cho người khác nhúng chàm. Vì vậy sẽ lưu ý mọi người trong Trương phủ, nếu có người gây bất lợi cho nàng, hắn sẽ ra mặt ngăn cản.
Mối quan hệ này, đáng tin hơn sự săn sóc vì thương hại lúc đầu của hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể quá mạnh bạo.
Tiêu Lộ đi đến trước mặt Trương Cẩm, cũng không biết đã nói gì với nàng ta mà Trương Cẩm quay đầu lại nhìn bốn phía. Sau đó, nàng không kiên nhẫn mở miệng nói với A Lam đang không ngừng kêu la cái gì đó: "Đi tìm tiện nha đầu kia ra đây! Động một chút là không thấy bóng dáng, thật là không khiến người ta bớt lo mà."
A Lam vâng lời, lập tức quay đầu đi tìm kiếm.
Trương Khởi thấy thế, đành phải thầm than một tiếng. Nàng lặng lẽ đi tới sau lưng một đám cô tử, đưa lưng về phía ánh lửa, nghiêm túc lắng nghe họ nói chuyện.
A Lam tìm một lúc thì cũng nhìn thấy Trương Khởi. Nàng đi tới sau lưng Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Sao cô lại trốn tới đây hả?"
Trương Khởi nghe được giọng của nàng giả bộ như thoáng hoảng sợ, nàng vội vã thốt lên: "Chẳng lẽ tỷ tỷ gọi ta à?"
A Lam không nhịn được mà gật đầu, nói: "Phải, cô mau đi đi."
"Vâng."
Vừa nhìn thấy Trương Khởi đi tới, Tiêu Lộ liền cười he he, hắn quay sang nói tiếng cám ơn Trương Cẩm, bước nhanh tới trước mặt Trương Khởi, quay sang nói một tiếng với A Lam rồi chuyển sang cười nói với Trương Khởi: "Tiểu cô tử, lang quân nhà ta có chuyện quan trọng muốn hỏi cô, đi theo ta."
Trương Khởi còn chưa mở lời, Trương Cẩm phía sau đã nói: "Thất thần làm gì, còn không mau đi đi?"
Trương Khởi chỉ đành khẽ lên tiếng: "Vâng."
Cúi đầu, Trương Khởi đi theo sau lưng Tiêu Lộ.
Vừa đi, Tiêu Lộ vừa quay đầu lại nhìn Trương Khởi. Không khỏi kỳ quái thầm nghĩ: Lang quân hôm nay bị làm sao vậy? Cả một buổi tối, chỉ chú ý tới tiểu cô tử tầm thường này.
Đi qua một lối nhỏ, phía trước truyền đến tiếng cười cợt của mấy lang quân. Trương Khởi ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh đống lửa cách mình hơn năm mươi bước, Trần Ấp đang chống nạnh, cười ha ha.
Cười vài tiếng xong hắn liếc mắt nhìn thấy Tiêu Lộ, liền vung tay phải lên, kêu: "Tiểu Lộ, tới đây tới đây."
Vừa nghe thấy giọng của hắn, Tiêu Lộ liền xị mặt, hắn khẽ dặn dò Trương Khởi: "Cô chờ ở đây, đừng đi đâu đấy." Mang theo bộ mặt tươi cười bước nhanh tới phía Trần Ấp, "Lang quân Trần gia, ngài có chuyện gì sao? Tiêu Lang nhà nô tài còn đang chờ nô tài đấy."
"Được lắm tên khốn kiếp này, lại dám không kiên nhẫn?" Trần Ấp vỗ mạnh lên bả vai Tiêu Lộ, đẩy hắn tới trước, đưa chân đá một cái, cười mắng: "Đi, lấy giấy hoa lan này ra, tiểu gia muốn làm thơ phú."
Tiêu Lộ không biết làm thế nào, đành cười lấy lệ mấy tiếng, vui vẻ chạy về phía kỷ án cách đó không xa.
Thấy Tiêu Lộ chạy xa, Trương Khởi lặng lẽ lùi về phía sau. Mới vừa lùi vào trong bóng tối, một tiếng cười lớn truyền đến. Đám người Tiêu Sách kính cẩn lễ phép đón bệ hạ đi ra ngoài.
Thì ra là bệ hạ sắp đi rồi.
Trong đội ngũ đưa bệ hạ, Tiêu Mạc áo trắng rõ ràng ở trong đó, hắn đang nở nụ cười, cùng bệ hạ to nhỏ nói gì đó.Nói xong, quân thần đều cười ha ha.
Đưa mắt nhìn bệ hạ biến mất trong tầm mắt, Trương Khởi nghe thấy một người trung niên kêu: "Đã không còn sớm, bọn ta cũng rời đi đây."
Dứt lời, dẫn theo cả đám cùng đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, hoa viên cũng vắng đi một nửa. Trong sự im lặng, một cô tử cất giọng thanh tao, "Sắc trời đã tối, chúng ta cũng đi thôi."
Cô tử này vừa mở miệng, đám cô tử đành phải chấp nhận, tiếng sột xoạt truyền đến, tỳ nữ của mọi người thu dọn đồ đạc thì Trương Khởi vội vàng đi về phía Trương Cẩm.
Quả nhiên, lúc này Trương phủ cũng có người mở miệng, Trương Cẩm dù không muốn cũng phải rời đi.
Lúc tới thật vui mừng, khi đi thì lại chậm rãi. Trương Khởi khép mi buông mắt theo sát sau lưng Trương Cẩm đi ra ngoài.
Đi tới đi lui, nàng đột nhiên nghe được tiếng Trương Cẩm kêu lên dù khẽ không cách nào che giấu vẻ vui mừng, "Tiêu lang!"
Là Tiêu Mạc trở lại sau khi đưa tiễn bệ hạ.
Tiêu Mạc mặc đồ trắng, đang đứng lẫn trong đám lang quân Tiêu thị. Nhìn thấy Trương Cẩm nhìn mình, hắn gật đầu, khóe miệng hơi cong lên rồi liếc mắt nhìn Trương Khởi.
Giờ phút này Trương Khởi ngoan ngoãn theo sát sau lưng Trương Cẩm, bóng dáng nhỏ nhắn bị đám cô tử che khuất.
Nàng rõ ràng nghe được tiếng Trương Cẩm kêu tên mình đúng không? Nhưng vẫn yên lặng cúi thấp đầu giả câm giả điếc?
Tiêu Mạc chỉ cười một tiếng, hắn dời ánh mắt đi.
Tác giả :
Lâm Gia Thành