Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 250: Ngoại truyện 7
Trương Hiên yên lặng liếc mắt nhìn Cao Ngai, hơi nhíu mày.
Không muốn hắn nhận ra mình nên Cao Ngai cúi đầu, tránh ra. Cho đến khi Trương Hiên cất bước rời đi, cậu mới ngẩng đầu lần nữa.
Đến thành Kiến Khang rồi, Cao Ngai chỉ dừng lại năm sáu ngày liền rời đi. Bây giờ thành Kiến Khang, hàng đêm sênh ca, từ trong ra ngoài đều lộ ra bệnh trạng xa hoa, hoàn toàn khác Tùy, điều này làm cho mọi người thường thấy chuyện đời thật buồn bực, luôn có cảm giác bi thương, vì vậy dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của họ, Cao Ngai chỉ đành phải rời đi sớm.
Cậu đi tới ngoài thành Hàng Châu thì xa xa liền thấy một chiếc xe ngựa trên đường lớn.
Thấy dấu hiệu quen thuộc trên xe ngựa kia, đám người Thành Sử phát ra một tiếng hoan hô, phóng ngựa liền vội xông đi.
Không bao lâu, đoàn người Cao Ngai liền vọt tới chỗ gần đó.
Lúc này, cách đó không xa, một chiếc xe ngựa cũng chạy nhanh về hướng này. Nhưng được chừng trăm bước thì xe ngựa kia liền ngừng lại, tiếp đó một thiếu nữ xinh đẹp mặc trang phục đỏ đi ra từ trong xe ngựa.
Thiếu nữ đưa đầu nhìn ra phía trước xe ngựa, yên lặng nhìn về phía đám nam tử áo đen của Cao Ngai quan sát mấy lần xong, rồi cặp mắt sáng lên quay đầu lại kêu: “Mai tỷ tỷ, thật sự là hắn!”
Âm thanh của thiếu nữ vừa ngừng, màn xe ngựa liền được vén lên, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ăn mặc xinh đẹp, cử chỉ đoan trang tao nhã lập tức đưa đầu ra.
Mai tỷ tỷ - thiếu nữ xinh đẹp yên lặng nhìn nam tử áo đen một cái, mắt lộ ra vẻ vui mừng, nàng nhỏ giọng nói: “Lần này, không thể bỏ lỡ nữa.”
Đang lúc ấy thì, đám người Cao Ngai đã hội hợp với nam tử áo đen kia, Mai tỷ tỷ thấy họ hi hi ha ha với nhau, một thiếu niên diện mạo tầm thường trong đám người còn kêu nam tử áo đen kia là “Phụ thân”, trong ánh mắt nàng ta liền lộ ra vẻ khinh bỉ. Nhỏ giọng nói ra: “Ta biết ngay, thê tử của chàng ấy không gì hơn thế này.”
Nam tử mặc áo đen này tuấn mỹ hiếm thấy như thế, con chàng lại tướng mạo bình thường, vậy không phải do chàng có thê thất dáng dấp bình thường thì còn thế nào?
Thấy ánh mắt Mai tỷ tỷ lóe sáng nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen, thiếu nữ áo đỏ không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng Mai tỷ tỷ à, hắn ta đã có con trai đấy. Dù hắn nguyện ý hưu thê cưới tỷ thì tỷ cũng chỉ là kế thất.”
Nghe được lời của thiếu nữ áo đỏ, trong mắt Mai tỷ tỷ thoáng qua vẻ xem thường, nhưng chỉ chớp mắt nàng ta liền che giấu cảm xúc này. Nàng ta chuyên chú nhìn này nam tử áo đen, nhỏ giọng giải thích: “Ngươi không hiểu, thà làm thiếp nhà quyền quý chứ đừng làm thê tử thứ dân. Ngươi xem mỗi lần xuất hiện, thì người bên cạnh chàng ấy đều rất dũng mãnh, còn luôn cung kính với hắn. Chưa kể lần trước, chàng ấy thuận tay liền ném ra một trăm lạng vàng cho mấy thôn lão. Nếu không phải cực kỳ phú quý, sao có thể như thế?”
Nàng thở dài một tiếng, lại nói: “Bây giờ đất nước ngày càng lụn bại, không chừng lúc nào đó người Tùy sẽ đánh tới. Binh hoang mã loạn thì chỉ có loại người có tiền lại có người quyền này mới có thể an hưởng thái bình.”
Nói tới đây, Mai tỷ tỷ nhỏ giọng nói ra: “Lát nữa ngươi không nên nói gì cả, cứ để ta an bài.” Đồng bạn của nàng ta, trượng nghĩa thì trượng nghĩa, nhưng nói chuyện không để ý, còn ngu ngốc, nàng ta không muốn bị nàng ấy làm hỏng chuyện lớn.
Thiếu nữ áo đỏ không để ý đến lời cảnh cáo của Mai tỷ tỷ, nàng ta vẫn ríu ra ríu rít nói: “Mai tỷ tỷ, tỷ vừa thông minh vừa biết dùng thuốc, nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn. Tỷ xem ánh mắt hắn ta nhìn người ta, thật là kinh người. Hắn mới vừa nhìn ta một cái, mà đến giờ chân ta còn mềm đấy.”
Nghe thấy đồng bạn nói chuyện tùy tiện, huỵch toẹt ra cả chuyện mình dùng thuốc, trong mắt Mai tỷ tỷ không khỏi thoáng qua vẻ tức giận.
Mặc dù nàng xuất thân bình thường, nhưng Trương quý phi kia không phải chỉ là nữ nhi của lính quèn sao? Với lại, nàng cũng không cầu hoàng đế một nước, mà chỉ cần quyền quý có năng lực thôi. Mình vừa mỹ lệ vừa có tài trí, sao không thể sống tốt chứ?
Về phần làm thiếp, hừ, nàng chưa từng nghĩ tới. Có câu đầu cơ kiếm lợi, nàng muốn từ tốn đến gần nam tử này, sau đó trở thành người mà chàng ấy không thể thiếu, rồi tìm một cơ hội diệt trừ thê tử của chàng ấy, để chàng ấy cưới hỏi mình vào cửa đàng hoàng!
Nữ nhân mà, đáng giá nhất không phải là thân da thịt này sao? Không thừa dịp lúc còn trẻ bán một giá tốt, tìm chỗ tốt dựa vào, chẳng lẽ còn phải gả cho thất phu bình thường, cả đời lo lắng vì tiền tài?
Tính toán chàng ấy thì thế nào? Người không vì mình trời tru đất diệt, ta chỉ muốn sống qua ngày thật tốt thôi, chẳng lẽ vậy cũng sai?
Nghĩ tới đây, Mai tỷ tỷ quay đầu lại dịu dàng cười nói với thiếu nữ sau lưng: “Ngọc nhi, ngươi trở về trước đi.”
“Tại sao?”
Mai tỷ tỷ cắn môi, hơi xấu hổ nói: “Ta... về sau sẽ giải thích với ngươi, Ngọc nhi, ngươi trở về trước có được không?” Ánh mắt Mai tỷ tỷ mang theo vẻ thỉnh cầu, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, mặc dù thiếu nữ áo đỏ rất không muốn, nhưng nghe vậy vẫn nói: “Vậy, được rồi.”
Đưa mắt nhìn Ngọc nhi ngồi lên xe ngựa rời đi, cho đến nàng ta biến mất trong tầm mắt mình, Mai tỷ tỷ mới vội vã quay đầu lại.
Lúc này, đám người Cao Ngai đã ngồi lên xe ngựa, đội ngũ bắt đầu khởi động.
Đang lúc bọn họ lên đường, đột nhiên, một tiếng khóc bén nhọn của thiếu nữ truyền đến, “Ca! Là huynh sao? Ca!”
Trong tiếng khóc lộ ra sự thê lương và vui mừng, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại liền thấy hai mươi mấy thước phía trước, Mai tỷ tỷ xõa tóc dài, chảy nước mắt nước mũi xông thẳng tới.
Nàng ta xông quá gấp, hoàn toàn lộ vẻ ngu ngốc như kiểu trong mắt nàng ta ngoại trừ người kia thì không còn ai khác. Lúc này xe ngựa của Cao Trường Cung đã cất bước, nhưng Mai tỷ tỷ lại ngu ngơ bổ nhào thẳng vào mấy con ngựa cao to.
Nàng ta chạy quá gấp hoàn toàn liều mạng, dù người điều khiển xe ngựa là cao thủ nhưng cũng hoảng sợ. Trong lúc kinh sợ, Mai tỷ tỷ đã vọt tới trước xe ngựa của Cao Trường Cung, dáng người nhỏ nhắn hoàn toàn rơi vào dưới vó ngựa thẳng đứng bị kinh sợ.
“Không được!” Mấy hộ vệ kinh hoảng, đồng thời xông ra ngoài. Trong nháy mắt, Mai tỷ tỷ liền được một hộ vệ kéo ra thành công.
Được cứu trợ trong nguy hiểm, gương mặt Mai tỷ tỷ lại ảm đạm, nhưng chỉ chớp mắt, nàng ta liền giãy giụa xuống khỏi người hộ vệ kia, vọt về phía Cao Trường Cung trong xe ngựa, miệng khàn giọng thét to: “Ca, ca, ta là Mai nhi, huynh không nhận ra ta à? Ca -”
Trong âm thanh thê lương lộ ra sự mong đợi và vui mừng vô tận.
Mai tỷ tỷ nhào tới xe ngựa của Cao Trường Cung, chỉ thấy nàng ta xõa tóc, ngẩng đầu lên cầu xin thương xót, không chớp mắt nhìn về phía Cao Trường Cung.
Một màn này tới quá mức đột nhiên. Đến lúc này, mọi người mới phản ứng kịp.
Sau một hồi an tĩnh ngắn ngủi, cực kỳ đột nhiên, tiếng cười của Cao Ngai truyền đến từ sau lưng Mai tỷ tỷ. “Vị cô tử này, biện pháp nhận thân của ngươi thật thái quá.”
Trong âm thanh của cậu tràn đầy sự hài hước, “Không từ mà biệt. Phụ thân ta có dáng vẻ khí thế, thế gian khó tìm. Ngươi xác định hình dáng của người giống ca ca ngươi?”
Vuốt cái cằm trống trơn của mình, Cao Ngai nháy mắt, tò mò đưa mặt đến trước mắt Mai tỷ tỷ, nghiêm túc hỏi “Không phải ngươi muốn ỷ lại vào phụ thân ta nên mới cố ý gọi vậy chứ?”
Hả, nói gì vậy?
Sắc mặt của Mai tỷ tỷ thay đổi.
Nhưng chỉ chớp mắt, nàng ta liền nhớ lại mặt mũi của mình thanh tú trang nhã, có thể tạo cho người ta cảm giác có văn hóa có tu dưỡng. Mình chỉ cần cắn chặt răng không thừa nhận, thiếu niên trước mắt này có thể làm gì mình chứ?
Nàng ta mới vừa nghĩ như vậy, liền đối diện với cặp mắt trong sáng rõ ràng như có thể nhìn thấu mọi việc của Cao Ngai. Không tự chủ được co rụt lại xong, Mai tỷ tỷ lại thấy Cao Ngai nhoẻn miệng cười. Sau đó, cậu càng xích lại gần nàng ta, trừng mắt nhìn Mai tỷ tỷ xong, Cao Ngai cười hì hì nói: “Tiểu cô tử, để ta giới thiệu một chút, nam nhân mà ngươi muốn ỷ lại, người một là không ngu, hai không phải chưa từng gặp nữ nhân. Cho nên, kỹ xảo nhỏ của ngươi hoàn toàn vô dụng. Đúng rồi, nài còn có lòng dạ độc ác, dù ngươi cởi hết xiêm áo muốn ngài phụ trách, ngài cũng chỉ cho ngươi một kiếm xuyên tim. Đúng rồi đúng rồi, ta quên nói điểm chính rồi. Ngài còn có thê thất đâu nữa, thê tử của ngài là mẫu thân ruột của ta, là một trong những đại mỹ nhân nhất đẳng thiên hạ, vô cùng xứng đôi với ngài, xưng hơn ngươi nhiều lắm.”
Một hơi nói tới đây, Cao Ngai vuốt cằm của mình, rất là nghiêm túc nói: “Ta thấy ánh mắt ngươi kiên định, là một người không cam lòng dưới người khác, không bằng, ngươi gả cho ta đi.”
Nói tới đây, Cao Ngai gật gù hả hê, “Thành thân chính là chuyện lớn, phải thận trọng, không bằng chúng ta làm lại từ đầu? Ngươi đụng xe ngựa một lần nữa, nhận ca ca lần nữa, nhưng ca ca mà ngươi nhận không thể là phụ thân của ta. Điều này rất quan trọng ngàn vạn lần không thể lầm!”
Cao Ngai nói những lời vừa nhạo báng vừa cay nghiệt. Bị sự công kích thế này, có ai chịu được chứ?
Rốt cuộc, Mai tỷ tỷ cũng trắng mặt.
Thấy nàng ta tái mặt rúc về phía sau, Cao Ngai lại không buộc nàng ta nữa, cậu cười hì hì xoay người lên ngựa.
Cao Ngai vừa lui, xe ngựa liền khởi động, Mai tỷ tỷ chỉ có thể đứng đó mặc cho đội ngũ quyền quý này rời khỏi tầm mắt của mình.
Lúc này, cũng không thiếu người đi đường chú ý tới một màn này, đang chỉ chỉ chõ chõ nàng ta.
Chỉ là, Mai tỷ tỷ chưa bao giờ để ý ánh mắt của người đời, nàng ta chỉ cúi đầu, suy nghĩ chỗ sai của mình lúc nãy: vừa rồi thiếu niên kia có một lời nói đúng, chàng ấy một không ngu, hai không phải chưa từng gặp nữ nhân, cho nên kỹ xảo của mình vô dụng với chàng ấy. Đúng rồi, lần này nàng còn phạm vào một lỗi lớn, đó chính là nàng không nên lựa chọn lúc có nhiều người để thực hiện. . . . Nhưng việc này thật không trách được nàng, lần trước gặp chàng ấy, đã là chuyện của nửa năm trước, nàngsợ bỏ qua cơ hội gặp mặt lần này, sau đó phải chờ nửa năm một năm nữa!
Từ từ ngẩng đầu, Mai tỷ tỷ cắn răng nhìn chằm chằm đội ngũ đi xa, thầm nghĩ: xem ra kế hoạch của ta tiêu rồi, bực quyền quý này đã trải qua buội hoa, đã biết rõ kỹ xảo của các nữ nhân. Lần sau, ta không thể tìm mục tiêu quyền quý cỡ này nữa.
Khi Mai tỷ tỷ suy nghĩ thì bên kia đám người Cao Trường Cung đã đi ngang qua thiếu nữ áo đỏ đang chạy ngược lại đón nàng ta.
Nhìn xe ngựa quen thuộc dần dần xuất hiện trong tầm mắt, Mai tỷ tỷ mỉm cười nói: tên ngu xuẩn kia ít nhất cũng còn có ánh mắt. Đảo mắt, nàng ta lại cúi đầu xuống, suy nghĩ, cần đi đâu tìm được mục tiêu diện mạo gia thế tiền tài đầy đủ mà chưa tiếp xúc với nữ nhân nhiều? Cũng thế, nữ nhân vừa thông minh vừa mỹ lệ lại có thủ đoạn như nàng, làm kế thất rất đáng tiếc. Tìm nam nhân chưa thành thân, trực tiếp làm chánh thất, chẳng phải tốt hơn?
Đoàn người Cao Trường Cung từ từ chạy vào thành Hàng Châu.
Đi tới đi lui, Cao Ngai đột nhiên nói: “Thành thúc, thúc phái người tìm người kia, nói rõ với hắn cõi đời này không có Lệ Cơ đi. Ách, thúc trực tiếp nói với hắn ta, Lệ Cơ là ta phái nam nhân giả trang, vì để làm hắn ta ghê tởm.”
Ah, sao tiểu lang quân của mình lại đổi ý rồi hả?
Đối diện ánh mắt của Thành Sử, Cao Ngai duỗi cái lưng mệt mỏi, thở dài một tiếng, nói: “Ta không phải phát hiện thủ đoạn cũng chia cao thấp sao! Thúc xem vừa phụ nhân kia thủ đoạn thật là quá không vào mắt. Ai, người kia dầu gì cũng là nhân vật số một, há có thể bị một nữ nhân mai một hùng tâm tráng chí? Phải khiến hắn tỉnh táo lại. Sau đó chúng ta dùng kế sách đàng hoàng đánh nhau một cuộc, mới ra dáng nam nhi!”
Lời nói này khiến Thành Sử không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Khi hai người cười cười nói nói thì phía trước truyền đến một hồi tiếng hoan hô. Cao Ngai ngẩng đầu nhìn lên, chính là nhi tử và nữ nhi nhà A Lục, đang hô to gọi nhỏ chạy về phía họ. Ánh sáng mặt trời chiếu trên nụ cười rực rỡ của họ thật giống như hoa mùa xuân.
Hết.
Không muốn hắn nhận ra mình nên Cao Ngai cúi đầu, tránh ra. Cho đến khi Trương Hiên cất bước rời đi, cậu mới ngẩng đầu lần nữa.
Đến thành Kiến Khang rồi, Cao Ngai chỉ dừng lại năm sáu ngày liền rời đi. Bây giờ thành Kiến Khang, hàng đêm sênh ca, từ trong ra ngoài đều lộ ra bệnh trạng xa hoa, hoàn toàn khác Tùy, điều này làm cho mọi người thường thấy chuyện đời thật buồn bực, luôn có cảm giác bi thương, vì vậy dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của họ, Cao Ngai chỉ đành phải rời đi sớm.
Cậu đi tới ngoài thành Hàng Châu thì xa xa liền thấy một chiếc xe ngựa trên đường lớn.
Thấy dấu hiệu quen thuộc trên xe ngựa kia, đám người Thành Sử phát ra một tiếng hoan hô, phóng ngựa liền vội xông đi.
Không bao lâu, đoàn người Cao Ngai liền vọt tới chỗ gần đó.
Lúc này, cách đó không xa, một chiếc xe ngựa cũng chạy nhanh về hướng này. Nhưng được chừng trăm bước thì xe ngựa kia liền ngừng lại, tiếp đó một thiếu nữ xinh đẹp mặc trang phục đỏ đi ra từ trong xe ngựa.
Thiếu nữ đưa đầu nhìn ra phía trước xe ngựa, yên lặng nhìn về phía đám nam tử áo đen của Cao Ngai quan sát mấy lần xong, rồi cặp mắt sáng lên quay đầu lại kêu: “Mai tỷ tỷ, thật sự là hắn!”
Âm thanh của thiếu nữ vừa ngừng, màn xe ngựa liền được vén lên, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ăn mặc xinh đẹp, cử chỉ đoan trang tao nhã lập tức đưa đầu ra.
Mai tỷ tỷ - thiếu nữ xinh đẹp yên lặng nhìn nam tử áo đen một cái, mắt lộ ra vẻ vui mừng, nàng nhỏ giọng nói: “Lần này, không thể bỏ lỡ nữa.”
Đang lúc ấy thì, đám người Cao Ngai đã hội hợp với nam tử áo đen kia, Mai tỷ tỷ thấy họ hi hi ha ha với nhau, một thiếu niên diện mạo tầm thường trong đám người còn kêu nam tử áo đen kia là “Phụ thân”, trong ánh mắt nàng ta liền lộ ra vẻ khinh bỉ. Nhỏ giọng nói ra: “Ta biết ngay, thê tử của chàng ấy không gì hơn thế này.”
Nam tử mặc áo đen này tuấn mỹ hiếm thấy như thế, con chàng lại tướng mạo bình thường, vậy không phải do chàng có thê thất dáng dấp bình thường thì còn thế nào?
Thấy ánh mắt Mai tỷ tỷ lóe sáng nhìn chằm chằm vào nam tử áo đen, thiếu nữ áo đỏ không nhịn được nhắc nhở: “Nhưng Mai tỷ tỷ à, hắn ta đã có con trai đấy. Dù hắn nguyện ý hưu thê cưới tỷ thì tỷ cũng chỉ là kế thất.”
Nghe được lời của thiếu nữ áo đỏ, trong mắt Mai tỷ tỷ thoáng qua vẻ xem thường, nhưng chỉ chớp mắt nàng ta liền che giấu cảm xúc này. Nàng ta chuyên chú nhìn này nam tử áo đen, nhỏ giọng giải thích: “Ngươi không hiểu, thà làm thiếp nhà quyền quý chứ đừng làm thê tử thứ dân. Ngươi xem mỗi lần xuất hiện, thì người bên cạnh chàng ấy đều rất dũng mãnh, còn luôn cung kính với hắn. Chưa kể lần trước, chàng ấy thuận tay liền ném ra một trăm lạng vàng cho mấy thôn lão. Nếu không phải cực kỳ phú quý, sao có thể như thế?”
Nàng thở dài một tiếng, lại nói: “Bây giờ đất nước ngày càng lụn bại, không chừng lúc nào đó người Tùy sẽ đánh tới. Binh hoang mã loạn thì chỉ có loại người có tiền lại có người quyền này mới có thể an hưởng thái bình.”
Nói tới đây, Mai tỷ tỷ nhỏ giọng nói ra: “Lát nữa ngươi không nên nói gì cả, cứ để ta an bài.” Đồng bạn của nàng ta, trượng nghĩa thì trượng nghĩa, nhưng nói chuyện không để ý, còn ngu ngốc, nàng ta không muốn bị nàng ấy làm hỏng chuyện lớn.
Thiếu nữ áo đỏ không để ý đến lời cảnh cáo của Mai tỷ tỷ, nàng ta vẫn ríu ra ríu rít nói: “Mai tỷ tỷ, tỷ vừa thông minh vừa biết dùng thuốc, nhưng ta vẫn cảm thấy không ổn. Tỷ xem ánh mắt hắn ta nhìn người ta, thật là kinh người. Hắn mới vừa nhìn ta một cái, mà đến giờ chân ta còn mềm đấy.”
Nghe thấy đồng bạn nói chuyện tùy tiện, huỵch toẹt ra cả chuyện mình dùng thuốc, trong mắt Mai tỷ tỷ không khỏi thoáng qua vẻ tức giận.
Mặc dù nàng xuất thân bình thường, nhưng Trương quý phi kia không phải chỉ là nữ nhi của lính quèn sao? Với lại, nàng cũng không cầu hoàng đế một nước, mà chỉ cần quyền quý có năng lực thôi. Mình vừa mỹ lệ vừa có tài trí, sao không thể sống tốt chứ?
Về phần làm thiếp, hừ, nàng chưa từng nghĩ tới. Có câu đầu cơ kiếm lợi, nàng muốn từ tốn đến gần nam tử này, sau đó trở thành người mà chàng ấy không thể thiếu, rồi tìm một cơ hội diệt trừ thê tử của chàng ấy, để chàng ấy cưới hỏi mình vào cửa đàng hoàng!
Nữ nhân mà, đáng giá nhất không phải là thân da thịt này sao? Không thừa dịp lúc còn trẻ bán một giá tốt, tìm chỗ tốt dựa vào, chẳng lẽ còn phải gả cho thất phu bình thường, cả đời lo lắng vì tiền tài?
Tính toán chàng ấy thì thế nào? Người không vì mình trời tru đất diệt, ta chỉ muốn sống qua ngày thật tốt thôi, chẳng lẽ vậy cũng sai?
Nghĩ tới đây, Mai tỷ tỷ quay đầu lại dịu dàng cười nói với thiếu nữ sau lưng: “Ngọc nhi, ngươi trở về trước đi.”
“Tại sao?”
Mai tỷ tỷ cắn môi, hơi xấu hổ nói: “Ta... về sau sẽ giải thích với ngươi, Ngọc nhi, ngươi trở về trước có được không?” Ánh mắt Mai tỷ tỷ mang theo vẻ thỉnh cầu, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, mặc dù thiếu nữ áo đỏ rất không muốn, nhưng nghe vậy vẫn nói: “Vậy, được rồi.”
Đưa mắt nhìn Ngọc nhi ngồi lên xe ngựa rời đi, cho đến nàng ta biến mất trong tầm mắt mình, Mai tỷ tỷ mới vội vã quay đầu lại.
Lúc này, đám người Cao Ngai đã ngồi lên xe ngựa, đội ngũ bắt đầu khởi động.
Đang lúc bọn họ lên đường, đột nhiên, một tiếng khóc bén nhọn của thiếu nữ truyền đến, “Ca! Là huynh sao? Ca!”
Trong tiếng khóc lộ ra sự thê lương và vui mừng, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại liền thấy hai mươi mấy thước phía trước, Mai tỷ tỷ xõa tóc dài, chảy nước mắt nước mũi xông thẳng tới.
Nàng ta xông quá gấp, hoàn toàn lộ vẻ ngu ngốc như kiểu trong mắt nàng ta ngoại trừ người kia thì không còn ai khác. Lúc này xe ngựa của Cao Trường Cung đã cất bước, nhưng Mai tỷ tỷ lại ngu ngơ bổ nhào thẳng vào mấy con ngựa cao to.
Nàng ta chạy quá gấp hoàn toàn liều mạng, dù người điều khiển xe ngựa là cao thủ nhưng cũng hoảng sợ. Trong lúc kinh sợ, Mai tỷ tỷ đã vọt tới trước xe ngựa của Cao Trường Cung, dáng người nhỏ nhắn hoàn toàn rơi vào dưới vó ngựa thẳng đứng bị kinh sợ.
“Không được!” Mấy hộ vệ kinh hoảng, đồng thời xông ra ngoài. Trong nháy mắt, Mai tỷ tỷ liền được một hộ vệ kéo ra thành công.
Được cứu trợ trong nguy hiểm, gương mặt Mai tỷ tỷ lại ảm đạm, nhưng chỉ chớp mắt, nàng ta liền giãy giụa xuống khỏi người hộ vệ kia, vọt về phía Cao Trường Cung trong xe ngựa, miệng khàn giọng thét to: “Ca, ca, ta là Mai nhi, huynh không nhận ra ta à? Ca -”
Trong âm thanh thê lương lộ ra sự mong đợi và vui mừng vô tận.
Mai tỷ tỷ nhào tới xe ngựa của Cao Trường Cung, chỉ thấy nàng ta xõa tóc, ngẩng đầu lên cầu xin thương xót, không chớp mắt nhìn về phía Cao Trường Cung.
Một màn này tới quá mức đột nhiên. Đến lúc này, mọi người mới phản ứng kịp.
Sau một hồi an tĩnh ngắn ngủi, cực kỳ đột nhiên, tiếng cười của Cao Ngai truyền đến từ sau lưng Mai tỷ tỷ. “Vị cô tử này, biện pháp nhận thân của ngươi thật thái quá.”
Trong âm thanh của cậu tràn đầy sự hài hước, “Không từ mà biệt. Phụ thân ta có dáng vẻ khí thế, thế gian khó tìm. Ngươi xác định hình dáng của người giống ca ca ngươi?”
Vuốt cái cằm trống trơn của mình, Cao Ngai nháy mắt, tò mò đưa mặt đến trước mắt Mai tỷ tỷ, nghiêm túc hỏi “Không phải ngươi muốn ỷ lại vào phụ thân ta nên mới cố ý gọi vậy chứ?”
Hả, nói gì vậy?
Sắc mặt của Mai tỷ tỷ thay đổi.
Nhưng chỉ chớp mắt, nàng ta liền nhớ lại mặt mũi của mình thanh tú trang nhã, có thể tạo cho người ta cảm giác có văn hóa có tu dưỡng. Mình chỉ cần cắn chặt răng không thừa nhận, thiếu niên trước mắt này có thể làm gì mình chứ?
Nàng ta mới vừa nghĩ như vậy, liền đối diện với cặp mắt trong sáng rõ ràng như có thể nhìn thấu mọi việc của Cao Ngai. Không tự chủ được co rụt lại xong, Mai tỷ tỷ lại thấy Cao Ngai nhoẻn miệng cười. Sau đó, cậu càng xích lại gần nàng ta, trừng mắt nhìn Mai tỷ tỷ xong, Cao Ngai cười hì hì nói: “Tiểu cô tử, để ta giới thiệu một chút, nam nhân mà ngươi muốn ỷ lại, người một là không ngu, hai không phải chưa từng gặp nữ nhân. Cho nên, kỹ xảo nhỏ của ngươi hoàn toàn vô dụng. Đúng rồi, nài còn có lòng dạ độc ác, dù ngươi cởi hết xiêm áo muốn ngài phụ trách, ngài cũng chỉ cho ngươi một kiếm xuyên tim. Đúng rồi đúng rồi, ta quên nói điểm chính rồi. Ngài còn có thê thất đâu nữa, thê tử của ngài là mẫu thân ruột của ta, là một trong những đại mỹ nhân nhất đẳng thiên hạ, vô cùng xứng đôi với ngài, xưng hơn ngươi nhiều lắm.”
Một hơi nói tới đây, Cao Ngai vuốt cằm của mình, rất là nghiêm túc nói: “Ta thấy ánh mắt ngươi kiên định, là một người không cam lòng dưới người khác, không bằng, ngươi gả cho ta đi.”
Nói tới đây, Cao Ngai gật gù hả hê, “Thành thân chính là chuyện lớn, phải thận trọng, không bằng chúng ta làm lại từ đầu? Ngươi đụng xe ngựa một lần nữa, nhận ca ca lần nữa, nhưng ca ca mà ngươi nhận không thể là phụ thân của ta. Điều này rất quan trọng ngàn vạn lần không thể lầm!”
Cao Ngai nói những lời vừa nhạo báng vừa cay nghiệt. Bị sự công kích thế này, có ai chịu được chứ?
Rốt cuộc, Mai tỷ tỷ cũng trắng mặt.
Thấy nàng ta tái mặt rúc về phía sau, Cao Ngai lại không buộc nàng ta nữa, cậu cười hì hì xoay người lên ngựa.
Cao Ngai vừa lui, xe ngựa liền khởi động, Mai tỷ tỷ chỉ có thể đứng đó mặc cho đội ngũ quyền quý này rời khỏi tầm mắt của mình.
Lúc này, cũng không thiếu người đi đường chú ý tới một màn này, đang chỉ chỉ chõ chõ nàng ta.
Chỉ là, Mai tỷ tỷ chưa bao giờ để ý ánh mắt của người đời, nàng ta chỉ cúi đầu, suy nghĩ chỗ sai của mình lúc nãy: vừa rồi thiếu niên kia có một lời nói đúng, chàng ấy một không ngu, hai không phải chưa từng gặp nữ nhân, cho nên kỹ xảo của mình vô dụng với chàng ấy. Đúng rồi, lần này nàng còn phạm vào một lỗi lớn, đó chính là nàng không nên lựa chọn lúc có nhiều người để thực hiện. . . . Nhưng việc này thật không trách được nàng, lần trước gặp chàng ấy, đã là chuyện của nửa năm trước, nàngsợ bỏ qua cơ hội gặp mặt lần này, sau đó phải chờ nửa năm một năm nữa!
Từ từ ngẩng đầu, Mai tỷ tỷ cắn răng nhìn chằm chằm đội ngũ đi xa, thầm nghĩ: xem ra kế hoạch của ta tiêu rồi, bực quyền quý này đã trải qua buội hoa, đã biết rõ kỹ xảo của các nữ nhân. Lần sau, ta không thể tìm mục tiêu quyền quý cỡ này nữa.
Khi Mai tỷ tỷ suy nghĩ thì bên kia đám người Cao Trường Cung đã đi ngang qua thiếu nữ áo đỏ đang chạy ngược lại đón nàng ta.
Nhìn xe ngựa quen thuộc dần dần xuất hiện trong tầm mắt, Mai tỷ tỷ mỉm cười nói: tên ngu xuẩn kia ít nhất cũng còn có ánh mắt. Đảo mắt, nàng ta lại cúi đầu xuống, suy nghĩ, cần đi đâu tìm được mục tiêu diện mạo gia thế tiền tài đầy đủ mà chưa tiếp xúc với nữ nhân nhiều? Cũng thế, nữ nhân vừa thông minh vừa mỹ lệ lại có thủ đoạn như nàng, làm kế thất rất đáng tiếc. Tìm nam nhân chưa thành thân, trực tiếp làm chánh thất, chẳng phải tốt hơn?
Đoàn người Cao Trường Cung từ từ chạy vào thành Hàng Châu.
Đi tới đi lui, Cao Ngai đột nhiên nói: “Thành thúc, thúc phái người tìm người kia, nói rõ với hắn cõi đời này không có Lệ Cơ đi. Ách, thúc trực tiếp nói với hắn ta, Lệ Cơ là ta phái nam nhân giả trang, vì để làm hắn ta ghê tởm.”
Ah, sao tiểu lang quân của mình lại đổi ý rồi hả?
Đối diện ánh mắt của Thành Sử, Cao Ngai duỗi cái lưng mệt mỏi, thở dài một tiếng, nói: “Ta không phải phát hiện thủ đoạn cũng chia cao thấp sao! Thúc xem vừa phụ nhân kia thủ đoạn thật là quá không vào mắt. Ai, người kia dầu gì cũng là nhân vật số một, há có thể bị một nữ nhân mai một hùng tâm tráng chí? Phải khiến hắn tỉnh táo lại. Sau đó chúng ta dùng kế sách đàng hoàng đánh nhau một cuộc, mới ra dáng nam nhi!”
Lời nói này khiến Thành Sử không khỏi lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Khi hai người cười cười nói nói thì phía trước truyền đến một hồi tiếng hoan hô. Cao Ngai ngẩng đầu nhìn lên, chính là nhi tử và nữ nhi nhà A Lục, đang hô to gọi nhỏ chạy về phía họ. Ánh sáng mặt trời chiếu trên nụ cười rực rỡ của họ thật giống như hoa mùa xuân.
Hết.
Tác giả :
Lâm Gia Thành