Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 156: Tung tích bị bại lộ
Tô Uy hiển nhiên là một người có kinh nghiệm du lịch phong phú, thời tiết đông hàn này, con mồi đều đã ngủ đông, nhưng mỗi một lần, hắn đều có thể mang theo thuộc hạ săn được các loại thú hoang, hơn nữa hắn còn tinh thông nấu nướng, việc ăn uống của Trương Khởi đều do hắn tự mình quan sát, vô cùng đa dạng, mỹ vị khác thường. Trương Khởi có chuyện trong lòng, nên vẫn không phát hiện quý công tử này tự mình rửa tay nấu nướng cho mình ăn.
Hơn nữa, kiến thức của hắn rộng rãi, tài học tung hoành, ăn nói khôi hài, lại vô cùng giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, mỗi lần Trương Khởi muốn gì, còn chưa mở lời, hắn cũng đã làm trước cho nàng.
Vì vậy, hành trình lật nghiêng mệt nhọc, lại được hắn hầu hạ thoải mái, đoạn đường này, Trương Khởi bởi vì ưu tư tích tụ trong lòng, gầy đến không còn hình dáng, đã bị hắn nuôi cho béo mấy cân.
Về phần A Lục, nghĩ nghĩ liền lặng lẽ chạy ra hầu hạ Hạ Chi Trắc đã bị nàng ấy tổn thương. Nhưng không đến một canh giờ, A Lục liền nước mắt lả chả chạy trở lại.
Trương Khởi còn chưa hỏi ra kết quả, A Lục đã chạy lên này xe ngựa. Sau đó, trong xe ngựa kia, không phải tiếng cười thì chính là tiếng mắng, hoặc là A Lục khóc lóc chạy về, Hạ Chi Trắc lại mạnh mẽ ồn ào ở trong xe ngựa kêu tên của nàng ấy, cầu xin nàng ấy qua, hay là, tiếng cười lớn của hai người xuyên qua rừng núi mà đến.
Quan sát mấy ngày xong, Trương Khởi nghĩ nghĩ ra, liền không để ý A Lục đi đâu nữa.
Hôm đó gần tối, Tô Uy giục ngựa đi tới trước mặt của Trương Khởi, chỉ về đằng trước nói: "A Khởi, trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta có thể tiến vào Bắc Hằng Châu rồi." Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "May mà chưa có tuyết rơi." Híp mắt nhìn không trung một hồi, rồi quay đầu lại thảo luận một lát với một ông cụ mũi cao mắt sâu ở trong đội ngũ, Tô Uy nói với Trương Khởi: "A Khởi, chúng ta quả nhiên có vận mệnh tốt, chưa tới năm ba ngày nữa, tuyết sẽ rơi rồi."
Trương Khởi dịu dàng cười nói: "Đúng vậy, số phận không quá kém."
Nàng từ từ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía nước Tề.
Nàng nhìn phương hướng nước Tề mất hồn, Tô Uy cũng nhìn mặt bên của nàng mất hồn. Trong ánh mắt của hắn, chớp động thương tiếc, dịu dàng, đau lòng, còn có buồn bã.
Một hồi lâu, Trương Khởi phục hồi tinh thần lại, đối diện ánh mắt của hắn, Trương Khởi hỏi "Ngũ lang, huynh định như thế nào?"
Tô Uy cúi đầu, hắn nhẹ giọng nói: "Vũ Văn Hộ ngang ngược đến đây, sớm muộn sẽ chọc họa vào người, ta không tránh khỏi, nên lưu vong đến nay." D:đ:L:q:đ Hắn không có nói, khi hắn biết thứ nữ nhà Vũ Văn Hộ không phải Trương Khởi thì liền cự hôn, đáng tiếc Vũ Văn Hộ không chịu, bức bách từng bước.
Hắn cắn răng, tiếp tục nói: "Cha ta đã chết, thúc phụ bị buộc đã đồng ý hôn sự này, lần này ta trở về, là vì giải trừ hôn ước."
Tô Uy tuổi mụ 20, chính là thời điểm thiếu niên tuấn tú, cộng thêm hắn đi nam về bắc, văn võ song toàn, quả là một nhân tài.
Trương Khởi nhìn hắn, âm thầm suy nghĩ: chỉ sợ Vũ Văn Hộ không đồng ý.
Nhìn thấy nàng mất hồn, Tô Uy cũng mất hồn. Hắn kinh ngạc nhìn nhìn mặt bên âm u của Trương Khởi, âm thầm suy nghĩ: hôn ước này, ta vô luận như thế nào cũng phải giải trừ. . . . Tiểu nữ nhân trước mắt hắn, có thể bởi vì Lan Lăng Vương lấy thê mà quả quyết giả chết, có thể thấy được nàng coi trọng danh phận cỡ nào, mà nàng tốt đẹp thế này, cũng đáng giá tất cả tốt nhất trên thế gian, cho nên, lần này, hắn nhất định phải giải trừ hôn ước, trong sạch làm bạn nàng đến trời nam đất bắc.
Hắn vốn còn tước vị quan chức trong người, nhưng ở loạn thế, tước vị quan chức đó cũng không dùng được gì.
Tiến vào Bắc Hằng Châu rồi.
Bắc Hằng Châu từ xưa là trọng địa quân sự trọng trấn và chiến lược, là vùng giao tranh của binh gia: "Ba mặt đều không chỗ yếu. Đông kết nối với hang, nam là núi rừng, tây giáp sông lớn, bắc là sa mạc. Nếu có chiến tranh, thì là đất bảo đảm ở Trung Nguyên".
Thời Bắc Ngụy Đạo Vũ đế Thát Bạt Khuê đã dời dô đến đây, từ đó, lịch sử Trung Quốc tiến vào thời kỳ Nam Bắc triều giằng co. Lúc đó, nơi này thay thế kinh đô, thay mặt thống trị, nên cũng xưng Đại Kinh. "Trong kinh Ấp Đế, Phật hiệu phong phú, tháp đẹp miếu tốt, sừng sững đối diện", trong kinh đô có trăm chùa miếu, hai ngàn tăng ni.
Mấy năm trước, tiên đế còn dời hơn 3000 hào kiệt tới.
Là kinh đô cũ, có thể thấy được Bắc Hằng Châu khá phồn hoa náo nhiệt, loại phồn hoa náo nhiệt này, còn hơn cả Bắc Sóc châu.
Thấy Trương Khởi kinh ngạc nhìn nhìn người ta lui tới giữa ngã tư đường, Tô Uy ở bên cạnh giải thích: "A Khởi, nơi này hào kiệt đông đảo, người thô lỗ không hợp pháp chỗ nào cũng có, muội ngàn vạn phải cẩn thận."
Đây là cảnh cáo. Trương Khởi vội vàng "uh" một tiếng, dịu dàng nói: "Ta sẽ cẩn thận."
Nghe thấy nàng dùng giọng nói dịu dàng thuận theo, tựa như một tiểu thê tử nói chuyện với mình, Tô Uy càng cười sáng lạn hơn. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Một hồi lâu hắn mới nói tiếp: "Lát nữa sẽ tìm một nhà trọ cho mọi người ở tạm. Thừa dịp chưa có tuyết rơi, ta phải đi bái phỏng mấy cố nhân, A Khởi, ta không có ở đây thì muội phải ăn uống đàng hoàng, đừng có kén."
Vừa nghe lời dặn "đừng có kén", mặt Trương Khởi liền hơi hồng. Cho đến hai ngày trước, nàng mới biết việc ăn uống cuộc sống thường ngày của mình, cả A Lục cũng không có nhúng tay, tất cả đều qua tay Tô Uy qua tay. . . . .
Nghĩ tới áo lót của mình cũng là hắn cầm đi giặt, Trương Khởi liền đỏ mặt, nửa ngày cũng không hết.
Nàng đỏ mặt cúi đầu, phía ngoài Tô Uy cũng không có nói, hắn lẳng lặng xuyên qua màn xe, dịu dàng nhìn nàng xấu hổ, trong lúc bất chợt, một loại thỏa mãn và vui vẻ không nói ra được, tràn đầy trong trái tim hắn, làm cho hốc mắt hắn phút chốc trở nên ướt át.
Cho đến xe ngựa dừng lạu trước một nhà trọ, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại.
Sắp xếp cho nàng và A Lục thỏa đáng, để lại Hạ Chi Trắc đã sớm khỏi hẳn, nhưng vẫn giả bộ bị thương không dậy nổi chăm sóc, Tô Uy liền vội vã rời đi.
Đầu tiên là trăm phương ngàn kế chạy trốn, lại cả đường mệt nhóc, cho đến lúc này, Trương Khởi mới xem như có thể nghỉ ngơi một lát.
Ngã lên giường, Trương Khởi kinh ngạc nhìn xem phía trước, bất tri bất giác, ý định lại chuyển đến trên người Lan Lăng Vương.
Nàng lắc lắc đầu, đẩy hình ảnh hắn ở trong đầu ra. . . . . Có một số việc, một khi lựa chọn, là không thể xóa đi lựa chọn lần nữa. Hắn có Trịnh phi của hắn, còn mình cũng sẽ có con người mới.
Nàng còn nhỏ, nàng thua được, với lại, trời đất bao la, mình còn sống, nên quên cũng sẽ quên thôi.
Tháng mười một, Giáp Thần (mùng hai).
Ngày đó, Bắc Tề Hiếu Chiêu đế Cao Diễn hạ chiếu, nói là bởi vì hoàng thái tử còn nhỏ tuổi, phái Tả Thượng Thư Phó Xạ Triệu Quận vương Cao Duệ truyền chỉ, để Trường Nghiễm vương Cao Trạm thừa kế ngôi vị hoàng đế. Lại viết lá thư cho Cao Trạm, nói: "Cao Bách Niên không có tội, đệ nên đối đãi nó tốt, đừng học theo những người trước." Cùng một ngày, Bắc Tề Hiếu Chiêu đế chết ở trong cung Tấn Dương. Lúc hắn lâm chung, nói tiếc nuối lớn nhất của mình là không thể đưa tiễn thái hậu lúc lâm chung.
Quý Sửu (ngày mười một), Cao Trạm ở Nam Cung kế vị Hoàng đế, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Thái Ninh.
Đã bận rộn hơn một tháng, hôm nay tất cả đều kết thúc, chỉ đợi bệ hạ luận công ban thưởng d(đ)l(q)đ
Tiêu Mạc thầm nghĩ: bây giờ có thể rảnh tay xử lý chuyện của Trương Khởi.
Một tháng trước, hắn phái quản sự, yêu cầu ông ta điều mấy hộ vệ đến cho Trương Khởi sau đó hắn lại bảo điều vài người về dùng, ai ngờ ông ta lại điều hết tất cả về.
Sau khi biết được tin tức, lòng hắn biết không ổn, vội vàng phái ra một ít người tiến về phía Bắc Sóc châu, quả không ngoài dự đoán, Trương Khởi đã chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy.
Tiêu Mạc hoảng sợ, hắn kêu hầu gái vú già ở Bắc Sóc châu lại hỏi, những xuẩn phụ này lại hỏi gì cũng không biết, chỉ biết bọn hộ vệ vừa đi, thì Trương Khởi cũng đi rồi.
Thiên hạ này mịt mờ, khắp nơi binh hoang mã loạn, nàng ấy có thể đi đâu?
Tiêu Mạc phát tác mấy người xong, liền kinh ngạc nhìn về phía bắc, chỉ cảm thấy vừa hận vừa khổ.
Tại sao nàng ấy có thể ngu xuẩn như vậy? Mình khiến nàng ấy tránh không kịp sao? Thiên hạ này mặc dù ở đây, nhưng làm gì có chỗ cho nữ nhân và trẻ con sống?
Tiêu Mạc không nghĩ ra Trương Khởi có thể rời đi với ai, có thể rời đi với ai chứ.
Hiện tại hắn liền chạy tới Bắc Sóc châu, hắn muốn tra rõ, hai ngày Trương Khởi rời phủ, có đội ngũ nào đi qua Bắc Sóc châu.
Còn nữa, sau khi Trương Khởi rời đi không lâu, đã có mấy trận bão tuyết hạ xuống, nàng không thể nào đi xa. Chuyện Tiêu Mạc bỏ lại công việc, không để ý thời tiết lạnh lẽo, mới được mấy ngày nắng ấm, tuyết đọng dày đặc trên đường vừa bắt đầu tan chảy, liền tự chạy tới Bắc Sóc châu, liền truyền vào phủ Lan Lăng vương ở Tấn Dương ngay đầu tiên.
Lấy được tin tức phủ thượng thư truyền đến, Phương lão vội vàng đi tới chủ viện.
Trong chủ viện, Lan Lăng Vương đang quơ múa kiếm dài. Phía sau hắn, bông tuyết trên nóc phòng đã tan một nửa, nhưng vẫn còn những mũi tuyết nhọn khiến rãnh tuyết càng thêm sáng rỡ.
Lúc Phương lão chạy tới, bầu trời vừa vặn lại nổi lên mấy đóa bông tuyết, bông tuyết kia bay xuống trên tóc đen, trên áo đen, trên gương mặt tuấn mỹ băng hàn tang thương của Lan Lăng Vương, hơi chút vận động, liền tan ra biến thành từng dòng suối nhỏ, từ trán, trên mặt, chóp mũi của hắn chảy xuống con ngươi cô tịch của hắn thì giống như bi thương đã lâu.
Thấy Phương lão đến, hắn lau đi nước tuyết lan tràn trên mặt, quay đầu lạnh lẽo hỏi "Chuyện gì?" diendanlequydon.com
Kể từ sau khi Trương cơ chết, Quận Vương làm như sẽ không biết khóc không biết cười rồi. Hắn chỉ hờ hững như vậy, mặt không thay đổi nhìn bất luận kẻ nào. Nếu không phải bông tuyết tựa như lệ, ông cơ hồ quên lãng, sự tuyệt vọng và bi ai lúc nào cũng lộ ra của quận vương mình.
Phương lão vội bước lên trước, ông cúi đầu bẩm: "Quận Vương, Tiêu Mạc chạy tới Bắc Sóc châu, sáng hôm nay đi."
Bắc Sóc châu? Lan Lăng Vương cau mày nói: "Trong một tháng này, hắn ba lượt phái người tiến về phía Bắc Sóc châu. . . . ." Tại thời điểm quan trọng như vậy, Bắc Sóc châu có chuyện gì, có thể khiến cho hắn trong lúc cấp bách rút người ra, hiện tại cả tuyết rơi cũng không để ý nữa?
Chẳng lẽ là?
Trái tim đột nhiên giật thót, Lan Lăng Vương khàn giọng nói: "Người đâu"
Mấy hộ vệ đi ra.
Nhìn bọn họ, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Lập tức cho mười người điều tra, do Lý tướng dẫn đội, chạy tới Bắc Sóc châu, nhớ, thăm dò rõ ràng Tiêu Mạc đang làm chuyện gì"
"Vâng"
Lạnh mặt, Lan Lăng Vương trầm giọng nói: "Khác, bắt toàn bộ người thân cận của Tiêu Mạc, mặc kệ các ngươi sử dụng thủ đoạn gì, ta muốn lập tức biết Tiêu Mạc vì cái gì đi Bắc Sóc châu. Còn nữa, hôm đó hỏa hoạn cháy lớn, chỉ dựa vào gấm vóc xà gỗ trong kim ốc, là không thể nào. Ta muốn biết Tiêu Mạc có tạo ra tác dụng gì trong đó không."
Bọn người hầu đã nói, ngày thứ ba trước hỏa hoạn, Trương cơ hạ lệnh mang 20 cuộn gấm đưa vào trong kim ốc. Mọi người cho là nàng ấy ưa thích thấy trong kim ốc đầy đồ tốt, liền nghe theo, cũng không có báo cáo chuyện này với hắn.
Nhưng bây giờ hắn nghĩ lại, vẫn cảm thấy, trận hỏa hoạn kia có lẽ có gì ẩn mật.
Có lẽ nàng ấy không có chết, hắn hy vọng nàng ấy không có chết dường nào
"Vâng!"
Hơn nữa, kiến thức của hắn rộng rãi, tài học tung hoành, ăn nói khôi hài, lại vô cùng giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, mỗi lần Trương Khởi muốn gì, còn chưa mở lời, hắn cũng đã làm trước cho nàng.
Vì vậy, hành trình lật nghiêng mệt nhọc, lại được hắn hầu hạ thoải mái, đoạn đường này, Trương Khởi bởi vì ưu tư tích tụ trong lòng, gầy đến không còn hình dáng, đã bị hắn nuôi cho béo mấy cân.
Về phần A Lục, nghĩ nghĩ liền lặng lẽ chạy ra hầu hạ Hạ Chi Trắc đã bị nàng ấy tổn thương. Nhưng không đến một canh giờ, A Lục liền nước mắt lả chả chạy trở lại.
Trương Khởi còn chưa hỏi ra kết quả, A Lục đã chạy lên này xe ngựa. Sau đó, trong xe ngựa kia, không phải tiếng cười thì chính là tiếng mắng, hoặc là A Lục khóc lóc chạy về, Hạ Chi Trắc lại mạnh mẽ ồn ào ở trong xe ngựa kêu tên của nàng ấy, cầu xin nàng ấy qua, hay là, tiếng cười lớn của hai người xuyên qua rừng núi mà đến.
Quan sát mấy ngày xong, Trương Khởi nghĩ nghĩ ra, liền không để ý A Lục đi đâu nữa.
Hôm đó gần tối, Tô Uy giục ngựa đi tới trước mặt của Trương Khởi, chỉ về đằng trước nói: "A Khởi, trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta có thể tiến vào Bắc Hằng Châu rồi." Hắn thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "May mà chưa có tuyết rơi." Híp mắt nhìn không trung một hồi, rồi quay đầu lại thảo luận một lát với một ông cụ mũi cao mắt sâu ở trong đội ngũ, Tô Uy nói với Trương Khởi: "A Khởi, chúng ta quả nhiên có vận mệnh tốt, chưa tới năm ba ngày nữa, tuyết sẽ rơi rồi."
Trương Khởi dịu dàng cười nói: "Đúng vậy, số phận không quá kém."
Nàng từ từ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía nước Tề.
Nàng nhìn phương hướng nước Tề mất hồn, Tô Uy cũng nhìn mặt bên của nàng mất hồn. Trong ánh mắt của hắn, chớp động thương tiếc, dịu dàng, đau lòng, còn có buồn bã.
Một hồi lâu, Trương Khởi phục hồi tinh thần lại, đối diện ánh mắt của hắn, Trương Khởi hỏi "Ngũ lang, huynh định như thế nào?"
Tô Uy cúi đầu, hắn nhẹ giọng nói: "Vũ Văn Hộ ngang ngược đến đây, sớm muộn sẽ chọc họa vào người, ta không tránh khỏi, nên lưu vong đến nay." D:đ:L:q:đ Hắn không có nói, khi hắn biết thứ nữ nhà Vũ Văn Hộ không phải Trương Khởi thì liền cự hôn, đáng tiếc Vũ Văn Hộ không chịu, bức bách từng bước.
Hắn cắn răng, tiếp tục nói: "Cha ta đã chết, thúc phụ bị buộc đã đồng ý hôn sự này, lần này ta trở về, là vì giải trừ hôn ước."
Tô Uy tuổi mụ 20, chính là thời điểm thiếu niên tuấn tú, cộng thêm hắn đi nam về bắc, văn võ song toàn, quả là một nhân tài.
Trương Khởi nhìn hắn, âm thầm suy nghĩ: chỉ sợ Vũ Văn Hộ không đồng ý.
Nhìn thấy nàng mất hồn, Tô Uy cũng mất hồn. Hắn kinh ngạc nhìn nhìn mặt bên âm u của Trương Khởi, âm thầm suy nghĩ: hôn ước này, ta vô luận như thế nào cũng phải giải trừ. . . . Tiểu nữ nhân trước mắt hắn, có thể bởi vì Lan Lăng Vương lấy thê mà quả quyết giả chết, có thể thấy được nàng coi trọng danh phận cỡ nào, mà nàng tốt đẹp thế này, cũng đáng giá tất cả tốt nhất trên thế gian, cho nên, lần này, hắn nhất định phải giải trừ hôn ước, trong sạch làm bạn nàng đến trời nam đất bắc.
Hắn vốn còn tước vị quan chức trong người, nhưng ở loạn thế, tước vị quan chức đó cũng không dùng được gì.
Tiến vào Bắc Hằng Châu rồi.
Bắc Hằng Châu từ xưa là trọng địa quân sự trọng trấn và chiến lược, là vùng giao tranh của binh gia: "Ba mặt đều không chỗ yếu. Đông kết nối với hang, nam là núi rừng, tây giáp sông lớn, bắc là sa mạc. Nếu có chiến tranh, thì là đất bảo đảm ở Trung Nguyên".
Thời Bắc Ngụy Đạo Vũ đế Thát Bạt Khuê đã dời dô đến đây, từ đó, lịch sử Trung Quốc tiến vào thời kỳ Nam Bắc triều giằng co. Lúc đó, nơi này thay thế kinh đô, thay mặt thống trị, nên cũng xưng Đại Kinh. "Trong kinh Ấp Đế, Phật hiệu phong phú, tháp đẹp miếu tốt, sừng sững đối diện", trong kinh đô có trăm chùa miếu, hai ngàn tăng ni.
Mấy năm trước, tiên đế còn dời hơn 3000 hào kiệt tới.
Là kinh đô cũ, có thể thấy được Bắc Hằng Châu khá phồn hoa náo nhiệt, loại phồn hoa náo nhiệt này, còn hơn cả Bắc Sóc châu.
Thấy Trương Khởi kinh ngạc nhìn nhìn người ta lui tới giữa ngã tư đường, Tô Uy ở bên cạnh giải thích: "A Khởi, nơi này hào kiệt đông đảo, người thô lỗ không hợp pháp chỗ nào cũng có, muội ngàn vạn phải cẩn thận."
Đây là cảnh cáo. Trương Khởi vội vàng "uh" một tiếng, dịu dàng nói: "Ta sẽ cẩn thận."
Nghe thấy nàng dùng giọng nói dịu dàng thuận theo, tựa như một tiểu thê tử nói chuyện với mình, Tô Uy càng cười sáng lạn hơn. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Một hồi lâu hắn mới nói tiếp: "Lát nữa sẽ tìm một nhà trọ cho mọi người ở tạm. Thừa dịp chưa có tuyết rơi, ta phải đi bái phỏng mấy cố nhân, A Khởi, ta không có ở đây thì muội phải ăn uống đàng hoàng, đừng có kén."
Vừa nghe lời dặn "đừng có kén", mặt Trương Khởi liền hơi hồng. Cho đến hai ngày trước, nàng mới biết việc ăn uống cuộc sống thường ngày của mình, cả A Lục cũng không có nhúng tay, tất cả đều qua tay Tô Uy qua tay. . . . .
Nghĩ tới áo lót của mình cũng là hắn cầm đi giặt, Trương Khởi liền đỏ mặt, nửa ngày cũng không hết.
Nàng đỏ mặt cúi đầu, phía ngoài Tô Uy cũng không có nói, hắn lẳng lặng xuyên qua màn xe, dịu dàng nhìn nàng xấu hổ, trong lúc bất chợt, một loại thỏa mãn và vui vẻ không nói ra được, tràn đầy trong trái tim hắn, làm cho hốc mắt hắn phút chốc trở nên ướt át.
Cho đến xe ngựa dừng lạu trước một nhà trọ, Trương Khởi mới phục hồi tinh thần lại.
Sắp xếp cho nàng và A Lục thỏa đáng, để lại Hạ Chi Trắc đã sớm khỏi hẳn, nhưng vẫn giả bộ bị thương không dậy nổi chăm sóc, Tô Uy liền vội vã rời đi.
Đầu tiên là trăm phương ngàn kế chạy trốn, lại cả đường mệt nhóc, cho đến lúc này, Trương Khởi mới xem như có thể nghỉ ngơi một lát.
Ngã lên giường, Trương Khởi kinh ngạc nhìn xem phía trước, bất tri bất giác, ý định lại chuyển đến trên người Lan Lăng Vương.
Nàng lắc lắc đầu, đẩy hình ảnh hắn ở trong đầu ra. . . . . Có một số việc, một khi lựa chọn, là không thể xóa đi lựa chọn lần nữa. Hắn có Trịnh phi của hắn, còn mình cũng sẽ có con người mới.
Nàng còn nhỏ, nàng thua được, với lại, trời đất bao la, mình còn sống, nên quên cũng sẽ quên thôi.
Tháng mười một, Giáp Thần (mùng hai).
Ngày đó, Bắc Tề Hiếu Chiêu đế Cao Diễn hạ chiếu, nói là bởi vì hoàng thái tử còn nhỏ tuổi, phái Tả Thượng Thư Phó Xạ Triệu Quận vương Cao Duệ truyền chỉ, để Trường Nghiễm vương Cao Trạm thừa kế ngôi vị hoàng đế. Lại viết lá thư cho Cao Trạm, nói: "Cao Bách Niên không có tội, đệ nên đối đãi nó tốt, đừng học theo những người trước." Cùng một ngày, Bắc Tề Hiếu Chiêu đế chết ở trong cung Tấn Dương. Lúc hắn lâm chung, nói tiếc nuối lớn nhất của mình là không thể đưa tiễn thái hậu lúc lâm chung.
Quý Sửu (ngày mười một), Cao Trạm ở Nam Cung kế vị Hoàng đế, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Thái Ninh.
Đã bận rộn hơn một tháng, hôm nay tất cả đều kết thúc, chỉ đợi bệ hạ luận công ban thưởng d(đ)l(q)đ
Tiêu Mạc thầm nghĩ: bây giờ có thể rảnh tay xử lý chuyện của Trương Khởi.
Một tháng trước, hắn phái quản sự, yêu cầu ông ta điều mấy hộ vệ đến cho Trương Khởi sau đó hắn lại bảo điều vài người về dùng, ai ngờ ông ta lại điều hết tất cả về.
Sau khi biết được tin tức, lòng hắn biết không ổn, vội vàng phái ra một ít người tiến về phía Bắc Sóc châu, quả không ngoài dự đoán, Trương Khởi đã chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy.
Tiêu Mạc hoảng sợ, hắn kêu hầu gái vú già ở Bắc Sóc châu lại hỏi, những xuẩn phụ này lại hỏi gì cũng không biết, chỉ biết bọn hộ vệ vừa đi, thì Trương Khởi cũng đi rồi.
Thiên hạ này mịt mờ, khắp nơi binh hoang mã loạn, nàng ấy có thể đi đâu?
Tiêu Mạc phát tác mấy người xong, liền kinh ngạc nhìn về phía bắc, chỉ cảm thấy vừa hận vừa khổ.
Tại sao nàng ấy có thể ngu xuẩn như vậy? Mình khiến nàng ấy tránh không kịp sao? Thiên hạ này mặc dù ở đây, nhưng làm gì có chỗ cho nữ nhân và trẻ con sống?
Tiêu Mạc không nghĩ ra Trương Khởi có thể rời đi với ai, có thể rời đi với ai chứ.
Hiện tại hắn liền chạy tới Bắc Sóc châu, hắn muốn tra rõ, hai ngày Trương Khởi rời phủ, có đội ngũ nào đi qua Bắc Sóc châu.
Còn nữa, sau khi Trương Khởi rời đi không lâu, đã có mấy trận bão tuyết hạ xuống, nàng không thể nào đi xa. Chuyện Tiêu Mạc bỏ lại công việc, không để ý thời tiết lạnh lẽo, mới được mấy ngày nắng ấm, tuyết đọng dày đặc trên đường vừa bắt đầu tan chảy, liền tự chạy tới Bắc Sóc châu, liền truyền vào phủ Lan Lăng vương ở Tấn Dương ngay đầu tiên.
Lấy được tin tức phủ thượng thư truyền đến, Phương lão vội vàng đi tới chủ viện.
Trong chủ viện, Lan Lăng Vương đang quơ múa kiếm dài. Phía sau hắn, bông tuyết trên nóc phòng đã tan một nửa, nhưng vẫn còn những mũi tuyết nhọn khiến rãnh tuyết càng thêm sáng rỡ.
Lúc Phương lão chạy tới, bầu trời vừa vặn lại nổi lên mấy đóa bông tuyết, bông tuyết kia bay xuống trên tóc đen, trên áo đen, trên gương mặt tuấn mỹ băng hàn tang thương của Lan Lăng Vương, hơi chút vận động, liền tan ra biến thành từng dòng suối nhỏ, từ trán, trên mặt, chóp mũi của hắn chảy xuống con ngươi cô tịch của hắn thì giống như bi thương đã lâu.
Thấy Phương lão đến, hắn lau đi nước tuyết lan tràn trên mặt, quay đầu lạnh lẽo hỏi "Chuyện gì?" diendanlequydon.com
Kể từ sau khi Trương cơ chết, Quận Vương làm như sẽ không biết khóc không biết cười rồi. Hắn chỉ hờ hững như vậy, mặt không thay đổi nhìn bất luận kẻ nào. Nếu không phải bông tuyết tựa như lệ, ông cơ hồ quên lãng, sự tuyệt vọng và bi ai lúc nào cũng lộ ra của quận vương mình.
Phương lão vội bước lên trước, ông cúi đầu bẩm: "Quận Vương, Tiêu Mạc chạy tới Bắc Sóc châu, sáng hôm nay đi."
Bắc Sóc châu? Lan Lăng Vương cau mày nói: "Trong một tháng này, hắn ba lượt phái người tiến về phía Bắc Sóc châu. . . . ." Tại thời điểm quan trọng như vậy, Bắc Sóc châu có chuyện gì, có thể khiến cho hắn trong lúc cấp bách rút người ra, hiện tại cả tuyết rơi cũng không để ý nữa?
Chẳng lẽ là?
Trái tim đột nhiên giật thót, Lan Lăng Vương khàn giọng nói: "Người đâu"
Mấy hộ vệ đi ra.
Nhìn bọn họ, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Lập tức cho mười người điều tra, do Lý tướng dẫn đội, chạy tới Bắc Sóc châu, nhớ, thăm dò rõ ràng Tiêu Mạc đang làm chuyện gì"
"Vâng"
Lạnh mặt, Lan Lăng Vương trầm giọng nói: "Khác, bắt toàn bộ người thân cận của Tiêu Mạc, mặc kệ các ngươi sử dụng thủ đoạn gì, ta muốn lập tức biết Tiêu Mạc vì cái gì đi Bắc Sóc châu. Còn nữa, hôm đó hỏa hoạn cháy lớn, chỉ dựa vào gấm vóc xà gỗ trong kim ốc, là không thể nào. Ta muốn biết Tiêu Mạc có tạo ra tác dụng gì trong đó không."
Bọn người hầu đã nói, ngày thứ ba trước hỏa hoạn, Trương cơ hạ lệnh mang 20 cuộn gấm đưa vào trong kim ốc. Mọi người cho là nàng ấy ưa thích thấy trong kim ốc đầy đồ tốt, liền nghe theo, cũng không có báo cáo chuyện này với hắn.
Nhưng bây giờ hắn nghĩ lại, vẫn cảm thấy, trận hỏa hoạn kia có lẽ có gì ẩn mật.
Có lẽ nàng ấy không có chết, hắn hy vọng nàng ấy không có chết dường nào
"Vâng!"
Tác giả :
Lâm Gia Thành