Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 139: Chất vấn
Dòng lũ như sắt thép đen kịt xông vào Nghiệp thành khiến cho đám người bên trong thật hoảng loạng, chờ đợt nước lũ này vọt qua, sau lưng lại bắt đàu dấy lên tiếng nghị luận.
Ngồi ở một chỗ trong quán rượu, Quảng Bình Vương âm nhu xinh đẹp tuyệt trần trợn mắt há mồm nhìn một màn này, mãi cho đến khi trận nước lũ màu đen kia tiến qua, hắn mới kêu lên thất thanh: "Cao Trường Cung điên rồi?"
Ở cùng với hắn, là một cựu thần trong triều, cựu thần này liếc mắt nhìn Lan Lăng Vương người đầy mũ giáp đang ôm Trương Khởi vào trong ngực, bình phẩm: "Hắn nên vô dục mới bền."
Cao Trường Cung vì một phụ nhân, không tiếc công chống đối lại Thái hậu cùng Bệ hạ, cái này gọi là vô dục mới bền?
Thấy Quản Bình Vương hơi buồn bực, cựu thần này liền nghiêm túc giải thích: "Binh quyền có ở trong tay hay không, hắn không quan tâm, bệ hạ ghi hận hay không, hắn cũng không để ý, hắn chỉ quan tâm đến phụ nhân trong ngực kia. Vì phụ nhân này, mà bị bệ hạ thu hồi lại binh quyền mới vừa giao cho hắn, hắn cũng không màng....... Mặc dù ương ngạnh, nhưng với tính tình đơn thuần thẳng thắn này, bệ hạ thật ra sẽ yên tâm hơn."
Quảng Bình Vương cũng không chút để ý gật đầu một cái, hắn lưu luyến không rời nhìn mục tiêu đi xa, đột nhiên thở dài một tiếng, thì thào mà nói: "Người này thực là điên rồi." không biết sao, nghĩ đến tính tính này của Cao Trường Cung, lại nhìn đến mỹ nhân hắn ta xem như trân bảo mà che chở kia, hắn phiền não không hiểu, lập tức giơ bình rượu, ngửa đầu rót vào.
Nước lũ cuồn cuộn, xông vào phủ Lan Lăng Vương.
Vừa về tới phủ Lan Lăng vương, Cao Trường Cung liền nhảy xuống lưng ngựa, đem Trương Khởi giao cho A Lục vừa vội vàng nghênh đón xong liền xoay người rời đi....——— người đã tìm về, hiện tại phải đi giải quyết hậu quả rồi.
Chuyến đi này của Lan Lăng Vương mất hết cả một ngày. Khi hắn phóng ngựa trở về phủ thì trời chiều đã ngã về tây .
Vừa mới bắt đầu vẫn không cảm giác được, càng về sau, hắn càng nóng lòng trở về.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, hắn nặng nề đẩy cửa viện ra.
Trong sân, có một bóng dáng đẹp như tranh đang đứng, Lan Lăng Vương liền sải bước đi về phía nàng.
Nghe được tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Trương Khởi chậm rãi quay đầu lại.
Nàng mới vừa tắm rửa qua, nước vẫn còn ướt dầm dề dính vào gò má trắng như tuyết, dưới ánh trời chiều, hai mắt như nước hồ thu đang lẳng lặng nhìn hắn.
Chỉ mới mấy ngày, mà hai bên má vốn vẫn hồng hào của nàng đã trở nên tái nhợt cực kỳ.
Đứng cô độc trong gió, càng lộ vẻ gầy yếu , Lan Lăng Vương chợt dừng bước lại.
Hắn dịu dàng nhìn nàng , đưa ra hai tay ra, ý bảo nàng đến gần ... ...
Nhưng Trương Khởi lại không bước đến.
Nhìn hắn, nhìn vẻ mặt phong trần, cằm mọc đầy râu, khuôn mặt này có thể mê hoặc tất cả mọi nữ nhân trên thế gian, sự dịu dàng trong mắt hắn có thể khiến con người ta chết chìm ở đó.
Trương Khởi nhìn vào khuôn mặt anh tuấn vô song kia, đôi mắt thoáng qua một tia sáng lành lạnh, nàng cứ lẳng lặng nhìn hắn, khóe môi im lặng cong cong lên, nhẹ nhàng mà nói: "Quận Vương....... duyên phận của ta và ngươi đã hết, để cho ta đi thôi"
Nàng ngay cả Trường Cung cũng không gọi.
Gian khổ nhiều như vậy, thật vất vả mới về đến bên cạnh hắn, thay vì cái phụ nhân khác mừng rỡ như điên, nàng thì lại lạnh lẽo đứng nhìn hắn như nhìn người xa lạ. Quá khứ triền miên dịu dàng, quá khứ quyến luyến không rời, đều giống như một cơn ảo mộng, giống bị một chậu nước lạnh đổ xuống từ đầu đến chân. Lan Lăng Vương từ từ rũ mắt, hắn nghiêm mặt nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới trầm giọng nói: "Duyên phận đã hết? Bốn chữ này là do ngươi quyết định hay sao?" Hắn liền cười lạnh nói: "Ta nói buông tay hay sao?"
Nghe lời nói tràn đầy lệ khí của hắn, vẻ mặt của Trương Khởi lại nhàn nhạt như cũ, nàng ngước mắt liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống, trên gương mặt tuyệt mỹ vô hỉ vô nộ: "Cái này tùy ngươi......." Nàng xoay người, không chút để ý bẻ một cành dương liễu, vừa vung vẩy vừa nhẹ nói: "Nhớ ngươi đã đồng ý ta rồi đấy, nếu như vợ của ngươi tổn thương ta một lần thôi, liền thả ta trở về Trần quốc."
Hắn vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, mà nàng lại còn tâm tâm niệm niệm trở lại cố quốc. Nàng cũng không suy nghĩ một chút, với vẻ thùy mị kia thì nàng có thể trở về nơi nào chứ? Ở bên cạnh hắn có chỗ nào không tốt?
Lan Lăng Vương xanh mặt, bởi vì tức giận mà hô hấp không khỏi dồn dập.
Trương Khởi không chút để ý đi đến phía trước, vừa đi, nàng vừa lẳng lặng nói: "Quận Vương cần gì phải tức giận, cần gì phải như thế? Chỉ vì một phụ nhân thùy mị. Ngươi tội gì bởi vì ta mà đắc tội với Thái hậu, đắc tội với bệ hạ."
Vừa nói, nàng là vừa đi ra xa, nàng biết rõ hắn vì nàng, đắc tội với Thái hậu cùng bệ hạ, lại không hề cảm động, chỉ lạnh lùng đi tới một bên dưới cây đào, bụi cây này dựa vào một dòng suối nhỏ, bên cạnh còn có hơn mười tảng đá lớn nhỏ. Nàng ngồi ở trên tảng đá, ánh mắt nhìn chăm chú những con cá nhỏ bơi qua bơi lại, nghiêng đầu, canh liễu trong tay khẽ vung trên mặt nước, làm cho bọt nước rối rít nổi lên.
Nét mặt của nàng rất yên tĩnh, chẳng những yên tĩnh, còn mang cả vẻ lười biếng nữa. Làm như không biết hắn đang sải bước bức tới, nàng đưa tay xoa mắt, ra điều rất muốn ngủ, dáng vẻ không tim, không phổi này làm cho bước chân của Lan Lăng Vương đột nhiên chậm lại, bỗng dưng lại xoay người, bước nhanh mà rời đi
Thấy Lan Lăng Vương rời đi, A Lục vội vàng mang canh mai chua chạy tới. Nàng ta để chén canh xuống, vừa xoa bóp bắp chân cho Trương Khởi, vừa ngẩng đầu lên, lo lắng nói: "A Khởi, cần gì phải chọc giận hắn vào lúc này chứ?" Nàng ta lại khẽ nói: "Lan Lăng Vương quan tâm đến ngươi, mấy ngày nay, cũng chưa thấy hắn ngủ qua......."
Trương Khởi mệt mỏi rũ mắt, nhẹ giọng đáp: "Ngày đó, lúc hắn nói với Thái hậu rằng chưa từng nghĩ tới việc muốn kết hôn ta. Ta liền biết rõ đó là lời thật lòng. Chính ta ở trong lòng hắn, cuối cùng chỉ là một sủng cơ có tí hương sắc mà thôi, không xứng đứng bên người hắn, không xứng đáng với danh phận chính thất của hắn, không xứng đồng táng một lăng." Lời này được nói bằng giọng rất thê lương, trống rỗng.
A Lục vội vàng biện minh: "Nhưng hắn quan tâm đến ngươi, hắn thật sự quan tâm đến ngươi mà. Ngươi xem, chỉ bằng lần này, hắn đã đắc tội với Thái hậu và Bệ hạ."
Trương Khởi bật cười, lắc lắc đầu, nói: "Cái này không giống nhau. Tính tình của hắn thật ra rất mạnh mẽ, sinh tồn ở Hoàng thất họ Cao này, hắn lại phải trung hậu. Kết quả, hắn trung để hậu đổi lấy cái gì? Hắn tuyên cáo vô số lần, nói rõ có chết cũng bảo vệ sủng cơ, chỉ chớp mắt liền bị người khác quên đi. Đây chính là trêu đùa cùng với vũ nhục . Nếu hắn không hung hăng đánh trả, thì tôn nghiêm của hắn coi như hoàn toàn không có, khi bước vào sa trường, cũng sẽ không có một tướng sĩ nào chịu phục tùng hắn nữa, chứ nói gì đến chỉ huy tác chiến, rong ruỗi bốn phương. Phải biết rằng, những thứ kia chính là nhiệt huyết nam nhi, họ xem thường nhất chính là loại nam tử ngay cả người phụ nữ và con em của mình cũng không che chở được. Người khác đã làm vậy, thì Cao Trường Cung tuyệt đối không thể khiêu chiến, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn"
Một hơi nói tới chỗ này, Trương Khởi liền thở gấp, nàng dừng lại, qua một hồi lâu, lại bình tĩnh tiếp tục nói: "... ... A Lục, ta mệt mỏi, hiện lại thất thân, ta không tranh, cũng không muốn cãi. Nếu như hắn có thể thả ta đi, chúng ta liền trở về cố quốc đi. Nếu như hắn không chịu buông tay, ta chỉ sợ sẽ liên lụy đến ngươi."
Nàng cúi người xuống, nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt sáng ngời của A Lục, thật thấp phân phó: "Ngươi ngàn vạn lần không được bởi vì chuyện của ta mà ghi hận A Mạc. Nếu như mà ta có chuyện gì, ngươi lập tức phải đi tìm hắn, hắn sẽ nể tình ta, bảo hộ ngươi chu toàn ."
Khẽ giương khóe môi, Trương Khởi tiếp tục nói: "Người như A Mạc, co được dãn được, không thỏa nguyện làm Tề thần, hắn sẽ chạy đến nước Chu. Ngươi đi theo hắn, có thể giữ được tính mạng ."
A Lục đột nhiên hiểu ra, đúng rồi, A Khởi là bởi vì thất thân, cho nên từ đáy lòng, nàng đối với tương lai của mình cùng Lan Lăng Vương, đã không còn nửa điểm trông mong. Nghĩ tới đây, A Lục liền thất đau lòng, không khỏi khóc rống lên .
Nàng ôm lấy hai chân Trương Khởi , nghẹn ngào nói: "Không...không được, A Khởi, chúng ta cùng đi, cùng nhau trở về Trần ."
"Được, cùng đi, cùng nhau trở về Trần ." Mới nói có mấy câu như vậy, Trương Khởi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Không chỉ là mệt mỏi, bụng còn ê ẩm đau nữa .
Trương Khởi cảm thấy lo lắng, vội vàng ôm bụng, vịn vào A Lục không nhúc nhích.
Mới có một ngày mà nàng đã cảm thấy đau bụng ba lần. A Lục vội vàng ổn định Trương Khởi, lau nước mắt nhẹ giọng nói: "A Khởi đừng sợ, đứa bé sẽ không có chuyện gì đâu, chắc là bị ngồi xe ngựa quá lắc thôi."
Một hồi lâu, Trương Khởi mới mệt mỏi lên tiếng: "Ta biết."
Lại qua một hồi, A Lục đưa mắt nhìn ra hàng liễu, cẩn thận hỏi: "Quận Vương không hề hoài nghi chút nào sao?"
Trương Khởi "Ân" một tiếng, đáp: "Đoán chừng lừa không được mấy ngày, hiện tại hắn chỉ cho là ta đang nổi điên." Yên lặng, rũ mắt xuống, khổ sở nói tiếp: "Ta muốn nói cho hắn biết ta đã thất thân, mà ta không dám....... A Lục, đến trình độ này, ta vẫn còn không dám", nàng lại khàn khàn nói: "Qua hai ngày nữa, A Lục ngươi theo ta đi nương nhờ cửa Phật thôi. Phật viết, chúng sinh đều khổ, đi theo Phật sẽ được giải thoát luân hồi cùng mệt mỏi. Ta thử tin tưởng một lần xem sao."
"Uh, A Khởi, ngươi đừng nói chuyện nữa."
Trong lúc Trương Khởi ở trong phủ tĩnh dưỡng, cả Nghiệp thành có thể nói là trời long đất lở.
Lan Lăng Vương lần này ra tay quá độc ác, hắn đi đến gần Vệ Doanh hoàng thất, giết người Thái hậu phái đi hộ tống Trương Khởi, có thái giám, thị vệ, còn có cung nữ nữa. Chết mấy người không coi vào đâu, nhưng hành động lần này của hắn, chẳng khác gì đó đánh vào mặt của Thái hậu cả, còn dùng đầu người máu me dầm dề cảnh cáo Thái hậu nữa. Hắn chỉ huy 300 Hắc Giáp Vệ mạnh mẽ đi vào thành, chỉ sợ người đời không biết, hắn đoạt lại phụ nhân của mình một cách hiên ngang, phách lối như vậy không để lại chút mặt mũi nào cho Thái hậu cùng bệ hạ. Chẳng những làm cho hai đấng tối cao giận dữ, càng làm cho đám hoàng thân có chút hèn hạ không thèm nhìn hắn kia, không thể không chửi một câu "Kẻ điên", nhưng cho tới bây giờ, bọn họ mới hiểu được một điều, Cao Trường Cung vì phụ nhân kia, chắc chắn sẽ liều mạng. Trong khoảng thời gian ngắn, những người còn có chút ý tưởng trong lòng cũng thu tâm lại.
Lúc Lan Lăng Vương vội vàng ứng phó với biến cố trong và ngoài cung thì trong vương phủ, một chiếc xe ngựa chạy nhanh vào, mười mấy tỳ nữ chen chúc nhau, phục trang rực rỡ, khí thế bức người đến tìm Trương Khởi.
Trịnh Du chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Khởi đang nằm nghiêng, cúi đầu, trên cao nhìn xuống nhìn xuống. Có lẽ là cục diện lần này rốt cuộc đã để cho nàng ta mất hết kiên nhẫn rồi. Giờ phút này, Trịnh Du không giữ được vẻ mặt hiền thục dịu dàng nữa rồi.
Nhìn chòng chọc vào Trương Khởi một lát, thấy nàng ngủ mà không ngủ, đối với mình tựa như không nhìn thấy. Trịnh Du liền thanh thanh nói: "Trương thị, nghe nói một ngày kia, ngươi được người từ trong lầu xanh cứu ra đúng không? Người nọ lúc cứu ngươi đi ra, ngươi thân không mảnh vải, còn nam nhân kia cũng không có mặc quần áo ... ... Có Chuyện này hay không?" Giọng nói đầy ngạo mạn, quả thật chính là chất vấn.
Trương Khởi mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Nàng đón nhận khí phái thẳng thừng kia, mặt đầy chán ghét cùng khinh thường Trịnh Du.
Lẳng lặng nhìn Trịnh Du, Trương Khởi đột nhiên cười một tiếng, nàng cầm ly nước trà bên cạnh, thong thả ung dung nhấp một hớp đáp: "Ngươi là người ở phương nào? Ngươi có quan hệ gì với Cao Trường Cung, hay với Trương thị A Khởi ta? Trịnh thị A Du, ngươi lấy thân phận gì? Ngươi có tư cách gì đến đây chất vấn ta?"
Trương Khởi hỏi ngược một câu lại một câu, ngữ điệu không cao, nhưng câu nào cũng đầy bức bách.
Vả lại, nét mặt Trương Khởi lại như gió nhẹ nước chảy, dáng vẻ phong thái càng thêm bồng bềnh như tiên tử, tự tại như vậy, tự nhiên như vậy, không hề có nửa điểm chột dạ ?
Trịnh Du vừa nghi ngờ vừa xấu hổ, nhất thời tất cả đều bị nghẹn lại trong ngực.
Ngồi ở một chỗ trong quán rượu, Quảng Bình Vương âm nhu xinh đẹp tuyệt trần trợn mắt há mồm nhìn một màn này, mãi cho đến khi trận nước lũ màu đen kia tiến qua, hắn mới kêu lên thất thanh: "Cao Trường Cung điên rồi?"
Ở cùng với hắn, là một cựu thần trong triều, cựu thần này liếc mắt nhìn Lan Lăng Vương người đầy mũ giáp đang ôm Trương Khởi vào trong ngực, bình phẩm: "Hắn nên vô dục mới bền."
Cao Trường Cung vì một phụ nhân, không tiếc công chống đối lại Thái hậu cùng Bệ hạ, cái này gọi là vô dục mới bền?
Thấy Quản Bình Vương hơi buồn bực, cựu thần này liền nghiêm túc giải thích: "Binh quyền có ở trong tay hay không, hắn không quan tâm, bệ hạ ghi hận hay không, hắn cũng không để ý, hắn chỉ quan tâm đến phụ nhân trong ngực kia. Vì phụ nhân này, mà bị bệ hạ thu hồi lại binh quyền mới vừa giao cho hắn, hắn cũng không màng....... Mặc dù ương ngạnh, nhưng với tính tình đơn thuần thẳng thắn này, bệ hạ thật ra sẽ yên tâm hơn."
Quảng Bình Vương cũng không chút để ý gật đầu một cái, hắn lưu luyến không rời nhìn mục tiêu đi xa, đột nhiên thở dài một tiếng, thì thào mà nói: "Người này thực là điên rồi." không biết sao, nghĩ đến tính tính này của Cao Trường Cung, lại nhìn đến mỹ nhân hắn ta xem như trân bảo mà che chở kia, hắn phiền não không hiểu, lập tức giơ bình rượu, ngửa đầu rót vào.
Nước lũ cuồn cuộn, xông vào phủ Lan Lăng Vương.
Vừa về tới phủ Lan Lăng vương, Cao Trường Cung liền nhảy xuống lưng ngựa, đem Trương Khởi giao cho A Lục vừa vội vàng nghênh đón xong liền xoay người rời đi....——— người đã tìm về, hiện tại phải đi giải quyết hậu quả rồi.
Chuyến đi này của Lan Lăng Vương mất hết cả một ngày. Khi hắn phóng ngựa trở về phủ thì trời chiều đã ngã về tây .
Vừa mới bắt đầu vẫn không cảm giác được, càng về sau, hắn càng nóng lòng trở về.
Một tiếng cọt kẹt vang lên, hắn nặng nề đẩy cửa viện ra.
Trong sân, có một bóng dáng đẹp như tranh đang đứng, Lan Lăng Vương liền sải bước đi về phía nàng.
Nghe được tiếng bước chân truyền đến từ sau lưng, Trương Khởi chậm rãi quay đầu lại.
Nàng mới vừa tắm rửa qua, nước vẫn còn ướt dầm dề dính vào gò má trắng như tuyết, dưới ánh trời chiều, hai mắt như nước hồ thu đang lẳng lặng nhìn hắn.
Chỉ mới mấy ngày, mà hai bên má vốn vẫn hồng hào của nàng đã trở nên tái nhợt cực kỳ.
Đứng cô độc trong gió, càng lộ vẻ gầy yếu , Lan Lăng Vương chợt dừng bước lại.
Hắn dịu dàng nhìn nàng , đưa ra hai tay ra, ý bảo nàng đến gần ... ...
Nhưng Trương Khởi lại không bước đến.
Nhìn hắn, nhìn vẻ mặt phong trần, cằm mọc đầy râu, khuôn mặt này có thể mê hoặc tất cả mọi nữ nhân trên thế gian, sự dịu dàng trong mắt hắn có thể khiến con người ta chết chìm ở đó.
Trương Khởi nhìn vào khuôn mặt anh tuấn vô song kia, đôi mắt thoáng qua một tia sáng lành lạnh, nàng cứ lẳng lặng nhìn hắn, khóe môi im lặng cong cong lên, nhẹ nhàng mà nói: "Quận Vương....... duyên phận của ta và ngươi đã hết, để cho ta đi thôi"
Nàng ngay cả Trường Cung cũng không gọi.
Gian khổ nhiều như vậy, thật vất vả mới về đến bên cạnh hắn, thay vì cái phụ nhân khác mừng rỡ như điên, nàng thì lại lạnh lẽo đứng nhìn hắn như nhìn người xa lạ. Quá khứ triền miên dịu dàng, quá khứ quyến luyến không rời, đều giống như một cơn ảo mộng, giống bị một chậu nước lạnh đổ xuống từ đầu đến chân. Lan Lăng Vương từ từ rũ mắt, hắn nghiêm mặt nhìn nàng chằm chằm, một lát sau mới trầm giọng nói: "Duyên phận đã hết? Bốn chữ này là do ngươi quyết định hay sao?" Hắn liền cười lạnh nói: "Ta nói buông tay hay sao?"
Nghe lời nói tràn đầy lệ khí của hắn, vẻ mặt của Trương Khởi lại nhàn nhạt như cũ, nàng ngước mắt liếc hắn một cái, lại cúi đầu xuống, trên gương mặt tuyệt mỹ vô hỉ vô nộ: "Cái này tùy ngươi......." Nàng xoay người, không chút để ý bẻ một cành dương liễu, vừa vung vẩy vừa nhẹ nói: "Nhớ ngươi đã đồng ý ta rồi đấy, nếu như vợ của ngươi tổn thương ta một lần thôi, liền thả ta trở về Trần quốc."
Hắn vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, mà nàng lại còn tâm tâm niệm niệm trở lại cố quốc. Nàng cũng không suy nghĩ một chút, với vẻ thùy mị kia thì nàng có thể trở về nơi nào chứ? Ở bên cạnh hắn có chỗ nào không tốt?
Lan Lăng Vương xanh mặt, bởi vì tức giận mà hô hấp không khỏi dồn dập.
Trương Khởi không chút để ý đi đến phía trước, vừa đi, nàng vừa lẳng lặng nói: "Quận Vương cần gì phải tức giận, cần gì phải như thế? Chỉ vì một phụ nhân thùy mị. Ngươi tội gì bởi vì ta mà đắc tội với Thái hậu, đắc tội với bệ hạ."
Vừa nói, nàng là vừa đi ra xa, nàng biết rõ hắn vì nàng, đắc tội với Thái hậu cùng bệ hạ, lại không hề cảm động, chỉ lạnh lùng đi tới một bên dưới cây đào, bụi cây này dựa vào một dòng suối nhỏ, bên cạnh còn có hơn mười tảng đá lớn nhỏ. Nàng ngồi ở trên tảng đá, ánh mắt nhìn chăm chú những con cá nhỏ bơi qua bơi lại, nghiêng đầu, canh liễu trong tay khẽ vung trên mặt nước, làm cho bọt nước rối rít nổi lên.
Nét mặt của nàng rất yên tĩnh, chẳng những yên tĩnh, còn mang cả vẻ lười biếng nữa. Làm như không biết hắn đang sải bước bức tới, nàng đưa tay xoa mắt, ra điều rất muốn ngủ, dáng vẻ không tim, không phổi này làm cho bước chân của Lan Lăng Vương đột nhiên chậm lại, bỗng dưng lại xoay người, bước nhanh mà rời đi
Thấy Lan Lăng Vương rời đi, A Lục vội vàng mang canh mai chua chạy tới. Nàng ta để chén canh xuống, vừa xoa bóp bắp chân cho Trương Khởi, vừa ngẩng đầu lên, lo lắng nói: "A Khởi, cần gì phải chọc giận hắn vào lúc này chứ?" Nàng ta lại khẽ nói: "Lan Lăng Vương quan tâm đến ngươi, mấy ngày nay, cũng chưa thấy hắn ngủ qua......."
Trương Khởi mệt mỏi rũ mắt, nhẹ giọng đáp: "Ngày đó, lúc hắn nói với Thái hậu rằng chưa từng nghĩ tới việc muốn kết hôn ta. Ta liền biết rõ đó là lời thật lòng. Chính ta ở trong lòng hắn, cuối cùng chỉ là một sủng cơ có tí hương sắc mà thôi, không xứng đứng bên người hắn, không xứng đáng với danh phận chính thất của hắn, không xứng đồng táng một lăng." Lời này được nói bằng giọng rất thê lương, trống rỗng.
A Lục vội vàng biện minh: "Nhưng hắn quan tâm đến ngươi, hắn thật sự quan tâm đến ngươi mà. Ngươi xem, chỉ bằng lần này, hắn đã đắc tội với Thái hậu và Bệ hạ."
Trương Khởi bật cười, lắc lắc đầu, nói: "Cái này không giống nhau. Tính tình của hắn thật ra rất mạnh mẽ, sinh tồn ở Hoàng thất họ Cao này, hắn lại phải trung hậu. Kết quả, hắn trung để hậu đổi lấy cái gì? Hắn tuyên cáo vô số lần, nói rõ có chết cũng bảo vệ sủng cơ, chỉ chớp mắt liền bị người khác quên đi. Đây chính là trêu đùa cùng với vũ nhục . Nếu hắn không hung hăng đánh trả, thì tôn nghiêm của hắn coi như hoàn toàn không có, khi bước vào sa trường, cũng sẽ không có một tướng sĩ nào chịu phục tùng hắn nữa, chứ nói gì đến chỉ huy tác chiến, rong ruỗi bốn phương. Phải biết rằng, những thứ kia chính là nhiệt huyết nam nhi, họ xem thường nhất chính là loại nam tử ngay cả người phụ nữ và con em của mình cũng không che chở được. Người khác đã làm vậy, thì Cao Trường Cung tuyệt đối không thể khiêu chiến, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn"
Một hơi nói tới chỗ này, Trương Khởi liền thở gấp, nàng dừng lại, qua một hồi lâu, lại bình tĩnh tiếp tục nói: "... ... A Lục, ta mệt mỏi, hiện lại thất thân, ta không tranh, cũng không muốn cãi. Nếu như hắn có thể thả ta đi, chúng ta liền trở về cố quốc đi. Nếu như hắn không chịu buông tay, ta chỉ sợ sẽ liên lụy đến ngươi."
Nàng cúi người xuống, nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt sáng ngời của A Lục, thật thấp phân phó: "Ngươi ngàn vạn lần không được bởi vì chuyện của ta mà ghi hận A Mạc. Nếu như mà ta có chuyện gì, ngươi lập tức phải đi tìm hắn, hắn sẽ nể tình ta, bảo hộ ngươi chu toàn ."
Khẽ giương khóe môi, Trương Khởi tiếp tục nói: "Người như A Mạc, co được dãn được, không thỏa nguyện làm Tề thần, hắn sẽ chạy đến nước Chu. Ngươi đi theo hắn, có thể giữ được tính mạng ."
A Lục đột nhiên hiểu ra, đúng rồi, A Khởi là bởi vì thất thân, cho nên từ đáy lòng, nàng đối với tương lai của mình cùng Lan Lăng Vương, đã không còn nửa điểm trông mong. Nghĩ tới đây, A Lục liền thất đau lòng, không khỏi khóc rống lên .
Nàng ôm lấy hai chân Trương Khởi , nghẹn ngào nói: "Không...không được, A Khởi, chúng ta cùng đi, cùng nhau trở về Trần ."
"Được, cùng đi, cùng nhau trở về Trần ." Mới nói có mấy câu như vậy, Trương Khởi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Không chỉ là mệt mỏi, bụng còn ê ẩm đau nữa .
Trương Khởi cảm thấy lo lắng, vội vàng ôm bụng, vịn vào A Lục không nhúc nhích.
Mới có một ngày mà nàng đã cảm thấy đau bụng ba lần. A Lục vội vàng ổn định Trương Khởi, lau nước mắt nhẹ giọng nói: "A Khởi đừng sợ, đứa bé sẽ không có chuyện gì đâu, chắc là bị ngồi xe ngựa quá lắc thôi."
Một hồi lâu, Trương Khởi mới mệt mỏi lên tiếng: "Ta biết."
Lại qua một hồi, A Lục đưa mắt nhìn ra hàng liễu, cẩn thận hỏi: "Quận Vương không hề hoài nghi chút nào sao?"
Trương Khởi "Ân" một tiếng, đáp: "Đoán chừng lừa không được mấy ngày, hiện tại hắn chỉ cho là ta đang nổi điên." Yên lặng, rũ mắt xuống, khổ sở nói tiếp: "Ta muốn nói cho hắn biết ta đã thất thân, mà ta không dám....... A Lục, đến trình độ này, ta vẫn còn không dám", nàng lại khàn khàn nói: "Qua hai ngày nữa, A Lục ngươi theo ta đi nương nhờ cửa Phật thôi. Phật viết, chúng sinh đều khổ, đi theo Phật sẽ được giải thoát luân hồi cùng mệt mỏi. Ta thử tin tưởng một lần xem sao."
"Uh, A Khởi, ngươi đừng nói chuyện nữa."
Trong lúc Trương Khởi ở trong phủ tĩnh dưỡng, cả Nghiệp thành có thể nói là trời long đất lở.
Lan Lăng Vương lần này ra tay quá độc ác, hắn đi đến gần Vệ Doanh hoàng thất, giết người Thái hậu phái đi hộ tống Trương Khởi, có thái giám, thị vệ, còn có cung nữ nữa. Chết mấy người không coi vào đâu, nhưng hành động lần này của hắn, chẳng khác gì đó đánh vào mặt của Thái hậu cả, còn dùng đầu người máu me dầm dề cảnh cáo Thái hậu nữa. Hắn chỉ huy 300 Hắc Giáp Vệ mạnh mẽ đi vào thành, chỉ sợ người đời không biết, hắn đoạt lại phụ nhân của mình một cách hiên ngang, phách lối như vậy không để lại chút mặt mũi nào cho Thái hậu cùng bệ hạ. Chẳng những làm cho hai đấng tối cao giận dữ, càng làm cho đám hoàng thân có chút hèn hạ không thèm nhìn hắn kia, không thể không chửi một câu "Kẻ điên", nhưng cho tới bây giờ, bọn họ mới hiểu được một điều, Cao Trường Cung vì phụ nhân kia, chắc chắn sẽ liều mạng. Trong khoảng thời gian ngắn, những người còn có chút ý tưởng trong lòng cũng thu tâm lại.
Lúc Lan Lăng Vương vội vàng ứng phó với biến cố trong và ngoài cung thì trong vương phủ, một chiếc xe ngựa chạy nhanh vào, mười mấy tỳ nữ chen chúc nhau, phục trang rực rỡ, khí thế bức người đến tìm Trương Khởi.
Trịnh Du chậm rãi đi tới bên cạnh Trương Khởi đang nằm nghiêng, cúi đầu, trên cao nhìn xuống nhìn xuống. Có lẽ là cục diện lần này rốt cuộc đã để cho nàng ta mất hết kiên nhẫn rồi. Giờ phút này, Trịnh Du không giữ được vẻ mặt hiền thục dịu dàng nữa rồi.
Nhìn chòng chọc vào Trương Khởi một lát, thấy nàng ngủ mà không ngủ, đối với mình tựa như không nhìn thấy. Trịnh Du liền thanh thanh nói: "Trương thị, nghe nói một ngày kia, ngươi được người từ trong lầu xanh cứu ra đúng không? Người nọ lúc cứu ngươi đi ra, ngươi thân không mảnh vải, còn nam nhân kia cũng không có mặc quần áo ... ... Có Chuyện này hay không?" Giọng nói đầy ngạo mạn, quả thật chính là chất vấn.
Trương Khởi mở mắt ra, ngẩng đầu lên.
Nàng đón nhận khí phái thẳng thừng kia, mặt đầy chán ghét cùng khinh thường Trịnh Du.
Lẳng lặng nhìn Trịnh Du, Trương Khởi đột nhiên cười một tiếng, nàng cầm ly nước trà bên cạnh, thong thả ung dung nhấp một hớp đáp: "Ngươi là người ở phương nào? Ngươi có quan hệ gì với Cao Trường Cung, hay với Trương thị A Khởi ta? Trịnh thị A Du, ngươi lấy thân phận gì? Ngươi có tư cách gì đến đây chất vấn ta?"
Trương Khởi hỏi ngược một câu lại một câu, ngữ điệu không cao, nhưng câu nào cũng đầy bức bách.
Vả lại, nét mặt Trương Khởi lại như gió nhẹ nước chảy, dáng vẻ phong thái càng thêm bồng bềnh như tiên tử, tự tại như vậy, tự nhiên như vậy, không hề có nửa điểm chột dạ ?
Trịnh Du vừa nghi ngờ vừa xấu hổ, nhất thời tất cả đều bị nghẹn lại trong ngực.
Tác giả :
Lâm Gia Thành