Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 120
Lan Lăng vương nhảy xuống lưng ngựa, giao dây cương cho người hầu theo sau, đi đến trước mặt quản gia, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ nàng đang làm gì?"
Quản sự ngẩng đầu lên, nhìn hắn gầy đi không ít, bộ dạng Lan Lăng vương càng thêm nghiêm túc trầm ngâm, lo âu nói: "Ở thuê thùa ạ. Quận Vương ngài?"
Lời của ông còn chưa nói hết, Lan Lăng vương đã phất phất tay, sải bước đi vào.
Không bao lâu, hắn đã đến chủ viện(2) .
(2)Chủ viện: sân chính trong phủ, nơi ở của chủ nhân.
Chẳng biết tại sao, ánh mắt hắn nhìn vào giữa cánh cửa vườn hoa, bước chân lại có chút lưỡng lự. Chần chừ một lúc, hắn khẽ bước đi vào.
Trương Khởi đang ở trong sân, trong tay nàng đung đưa một cành đào, vừa hừ hừ hát, vừa nhẹ nhàng xoay người múa dưới gốc cây đào.
Hôm nay, nàng chăm chút ăn mặc, với sắc đẹp trời sinh, không cần thoa phấn trắng lên mặt, nhưng đôi môi đỏ thắm ướt át có tô chút phấn hồng, trên trán có dán hoa vàng.
Nàng học giống mỹ nhân trong cung, búi một đầu tóc đen như mực lên cao, trên người mặc váy nước Tấn, ống tay áo được kết bởi các hạt châu lộng lẫy được phối hợp với những mũi chỉ vàng được may cẩn thận trên váy.
Nàng còn ít tuổi, dù quyến rũ hơn nữa nhưng diện mạo vẫn có vẻ non nớt. Nhưng lúc này, sau khi đã chăm chút ăn mặc làm nàng như lớn hơn ba bốn tuổi, một khí thế của một phu nhân xinh đẹp đập vào mặt hắn.
Như biết hắn đến, nàng dừng lại điệu múa, khẽ nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười dịu dàng, dè dặt mang theo xa lánh, yên lặng nhìn hắn như xem một người xa lạ.
Hắn nhìn qua vô số lần nụ cười của nàng, hắn cũng đã quen khuôn mặt nàng.
Nhưng Trương Khởi bây giờ lại làm hắn cảm thấy xa lạ. Dường như, nàng đã thành một mỹ nhân trong cung, mà hắn đã trở thành một khách qua đường của nàng. Lần nữa gặp nhau cũng chỉ là tiếng cười xa lánh mà dè dặt, nhìn thoáng qua, một người nhắm hướng đông, một người về phía tây. Nàng sẽ có nam nhân mà nàng sẽ dịu dàng đối đãi, cử chỉ phong tình của nàng trên giường cũng sẽ có người độc hưởng.
Hắn dùng trăm phương ngàn kế nhìn thấy nhưng cũng chỉ lấy được nàng một câu chào hỏi, một nụ cười căng thẳng mà thôi. Trái tim Lan Lăng vương như chịu một cú tấn công rất mạnh.
Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng, sải bước đi về phía nàng.
Trương Khởi không động đậy. Nàng mỉm cười mà đứng như cũ, yên lặng đón hắn.
Lan Lăng vương dừng lại trước người nàng.
Trương Khởi không ngước đầu, nhìn hắn vui vẻ cùng quyến luyến như ngày thường mà là đứng nghiêm, lẳng lặng nhìn ngang chỗ cổ áo hắn, khẽ cười nói: "Quận Vương trở lại?" Nàng cong môi vui vẻ kêu: "Người tới, thay quần áo cho Điện hạ."
Nàng gọi đám tỳ nữ tới xong, khẽ cúi người chào hắn, sau đó xoay người, đi khỏi.
Nàng như một con bươm bướm, phong thái uyển chuyển múa dưới gốc cây hoa đào rồi ngồm xổm trên giường, lại cầm châm thêu lên, chuyện tâm thêu đồ.
Lan Lăng vương đi đường mệt mỏi rồi hùng hổ đi đến trước mặt nàng nhưng nàng lại như người không liên quan đến hắn, không thấy hắn vất vả, không nhìn ra hắn không vui, mở miệng liền giao hắn cho người khác, còn tự mình đi khỏi.
Dù có một bụng lời muốn nói thì bây giờ, Lan Lăng vương cũng buồn bực đè nén xuống.
Hắn thâm trầm nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc nhìn chăm chú, hắn chầm chậm nói: "Trương thị A Khởi, nàng đang làm cái gì?" Hắn là nam nhân của nàng, là ông trời của nàng, mà nàng lại dám vô lễ, rốt cuộc nàng muốn thế nào?
Trương Khởi đặt Tú Hoa Châm ở giữa kẽ hở miếng vải, chứa đựng nụ cười yếu ớt, dịu dàng nói: "Thêu thùa"
Hắn hỏi không phải ý đó.
Lan Lăng vương cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, buồn bực càng lớn. Hắn trầm giọng nói: "Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?"
"Thiếp nghĩ muốn làm cái gì?" Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, nàng cười yếu ớt làm như trách hắn biết rõ còn hỏi, ánh mắt hơi trách cứ nhìn hắn, "Quận Vương không phải đã biết sao? A Khởi đang thêu thùa, đang chờ kết quả Quận Vương xử lý đây."
Mặt Lan Lăng vương tối sầm xuống, lạnh lùng nói: "Ta vì sao phải xử lý nàng? Trương thị A Khởi, chớ dùng mấy thủ đoạn này, ta nói rồi, ta sẽ không buông tay. Nàng sớm chết tâm tư này đi.”
Ngày ấy ở trong cung, nàng cũng mặc kệ bệ hạ đang ở trong thư phòng, ôm hắn nói ra lời nói kia. Mặc dù, lúc ấy hắn kinh hãi nhưng hắn rất nhanh hiểu được giảo quyệt của nàng.
Nàng là làm khó hắn cùng gia tộc họ Trịnh.
Nhưng dù hiểu rõ, hắn lại không có cách nào trách cứ, ngay cả suy nghĩ, hắn cũng không tự chủ được rơi vào màn thổ lộ giàu tình cảm của nàng, càng ngày càng rơi vào trong lưới tình.......
Trương Khởi thêu lên một mũi kim, ánh mắt nàng chuyên tâm nhìn vải thêu, trả lời thờ ơ, "Đây là quyết định Quận Vương có thể đưa ra sao?" Nàng khẽ cười, sáng lạn mang theo chế nhạo: "Không phải nhạc mẫu của Quận Vương muốn Quận Vương đuổi thiếp đi ra ngoài sao? Còn cả bệ hạ nơi đó cũng hi vọng Quận Vương hiểu ra, chủ động dâng tặng A Khởi lên đi?"
Như thế hời hợt, lạnh lùng nhạo báng, Lan Lăng vương chỉ cảm thấy lồng ngực truyền đến một trận nhục nhã đến đau đớn, hắn chết lặng nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ánh mắt ma luyện trên chiến trường tràn đầy sát khí lạnh lùng nhìn chằm chằm, đầy khí tức tử vong từng làm khiếp sợ vô số đại trượng phu nhưng không có một chút tác dụng nào với nàng. Nàng vẫn ung dung bận thêu thùa như cũ, mắt cũng không buồn nâng lên.
Lan Lăng vương tức giận đến sầm mặt lại.
Nhưng hắn có thể làm như thế nào? Lời nói giễu cợt xem thường sỉ nhục không ai khác chính là hắn, mà người nói lại là A Khởi của hắn. Hắn ngay cả đầu ngón tay nàng cũng từng hôn quá thì ngoài trừng mắt nhiều mấy lần, uy hiếp mấy câu, hắn còn có thể làm sao?
Tức tới cực điểm, trong sân chỉ có tiếng Lan Lăng vương thở dốc.
Một hồi lâu, hắn khàn giọng nói: "Cao Trường Cung ta đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không đưa phụ nhân của mình dâng lên để nịnh bợ bề trên"
Lời hắn nói như đinh đóng cột, chân mày của Trương Khởi cũng không buồn động đậy làm như không hề nhận ra, Lan Lăng vương căm hận mà nghĩ thầm: hừ, trên đời này lại không phải chỉ có một phụ nhân. Hắn vung ống tay áo, sải bước đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân của hắn, Trương Khởi cũng không ngẩng đầu lên, yên tĩnh, thản nhiên nhắc nhở: "Quận Vương, xin không cần quên người đã đồng ý A Khởi, cho A Khởi đường sống ... ... Người nên chuẩn bị tiền tài nhân thủ(1) rồi. Nhân thủ liền dùng tội nô(2) đi, cao lớn khỏe mạnh một chút, thiếp muốn trở về nước Trần, sợ trên đường không yên ổn."
(1)Tiền tài nhân thủ: bao gồm tiền bạc và người làm, người đi theo.
(2)Tội nô: là những tên người hầu, nô tại phạm tội
Lan Lăng vương vừa mới vọt tới cánh cửa, liền nghe được nàng nói lời đó.
Trong nháy mắt, bước chân hắn vội vàng dừng lại, sau đó xoay người.
Hắn nhìn Trương Khởi vẫn chuyên chú thêu như trước.
Không biết vì sao, buồn bực căm tức vừa rồi đã tiêu tan hơn nửa.
Nàng cũng không nghĩ vào cung, cũng không muốn trở lại chỗ Tiêu Mạc. Rời khỏi hắn, nàng không có nghĩ sẽ cùng nam nhân nào nữa.
Nàng chỉ tính toán sau khi rời nơi này của mình liền dẫn nhân thủ tiền tài trở về nước Trần, mà từ Nghiệp thành đến Kiến Khang, nói ít cũng phải đến một nghìn dặm. Hành trình dài dằng dặc, nàng cho là mình cho nàng tiền tài nhân thủ, chỉ bằng mình nàng có thể trấn át được những tội nô kia? Thật sự là truyện cười, hắn nghiêm túc nhìn nàng, nghĩ một lúc, không tìm ra lời để nói lại hỏi: "Cả ngày ngươi thêu thùa là vì yêu thích sao?"
Trương Khởi cắn đứt sợi chỉ, lại cầm lên một sợi chỉ màu tím, nheo mắt hướng về phía Ánh sáng mặt trời để xỏ chỉ.
Nàng vừa sỏ chỉ vừa cười yếu ớt đáp: "Thích thì cũng thích, ta còn muốn đổi lấy chút tiền bạc"
Còn muốn đổi chút tiền bạc? Những bức tranh thêu đó đáng bao nhiêu tiền? Đáng giá nàng thêu một ngày một đêm, lại không sợ hỏng mắt, Lan Lăng vương nghiêng đầu đi, âm thanh trầm thấp có chút khô khốc, "Nàng có thể tìm ta nói ra."
Nàng ở cùng hắn lâu như vậy, trừ vài bộ y phục mặc vào thân, hắn cũng chưa từng cho nàng cái gì cả. Trong kho đầy một sàn nhà vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, cái gì cần có đều có....... Nhưng hắn lại quên mất cho nàng một chút.
Nàng làm người ta phải đau lòng, chỉ cần nàng mở lời, sao mình lại keo kiệt chứ? Đó là Tiêu Mạc nơi đó cũng sẽ sẵn sàng cho nàng tiêu sài. Nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng mở lời. Chẳng những không nói qua, ngay cả nửa điểm ý kiến cũng không có. Vì vậy, hắn quên mất, nàng cũng muốn mang tiền bạc bên người, cũng muốn ban thưởng cho kẻ hầu người ở, cũng cần mua sắm thứ đồ mình thích trên đường.
Ban đầu ở Kiến Khang, hắn còn nhớ rõ cho nàng vàng nhưng sau khi nàng đi theo mình, mình lại quên sạch không nhớ chút gì. Còn phải làm cho nàng dựa vào thêu thùa nuôi sống bản thân.
Đúng rồi, ở nơi hắn không thấy được nàng, nàng luôn cứng cỏi, tự lập bướng bỉnh. Nàng chưa từng ham mê vinh hoa của hắn, càng không có tham luyến phú quý của Tiêu Mạc.
Hắn nhìn Trương Khởi dưới ánh mặt trời, bởi vì yên tĩnh mà thanh thản, bởi vì dịu dàng mà ngọt ngào, không tìm ra chút tỳ vết trên dung nhan tuyệt thế của nàng. Hầu kết nhấp nhô, cuối cùng nhỏ giọng mà nói ra: "Nàng không cần phải như thế"
Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Nàng vĩnh viễn không cần phải như thế"
Dứt lời, hắn xoay người, sải bước đi ra khỏi viện.
Mãi cho đến hắn đi rất xa, Trương Khởi đều còn đang chuyên tâm thêu, chưa từng quay đầu lại, chưa từng lộ vẻ xúc động.
Nơi Lan Lăng vương đi đến là một tửu lâu(3) thuộc sản nghiệp của Quảng Bình Vương ở Nghiệp thành.
(3)tửu lâu: quán rượu
Tại đây, trên gác xép tửu lâu, một phụ nhân trung niên ăn mặc cao quý ngồi trên ghế, còn có mấy trượng phu cao lớn nho nhã đứng ở bốn phía.
Ở phòng bên cạnh trên gác xép, Trịnh Du lo lắng thấp thỏm ngồi không yên, đi tới đi lui. Thấy dáng vẻ nàng, Thu công chúa nhỏ giọng nói: "A Du, ngươi không cần lo lắng, hắn nhất định sẽ đồng ý."
Sắc mặt Trịnh Du trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta vẫn sợ."
"Đừng sợ nữa." Thu công chúa đứng lên, nắm chặt hai tay của nàng như muốn dùng hành động này cho nàng lực lượng cùng ủng hộ.
"Hắn nhất định sẽ đồng ý. Bệ hạ cùng Thái hậu đều có ý này rồi, hắn là một người rất trung thành, tuyệt đối không phản đối ý tốt của hai người." Nói tới đây, Thu công chúa đưa mắt sáng nhìn Lý Ánh, "A Ánh, ngươi nói đúng không?"
Lý Ánh nhìn về phía Thu công chúa, chần chờ một chút, nói: "Vẫn không thể quá mức ép buộc."
Thu công chúa tức giận rồi, "A Ánh, sao ngươi không an ủi A Du một chút?" Trịnh Du cắt đứt lời chỉ trích của Thu công chúa, cười khổ nói: "Hắn cự tuyệt đi vào Trịnh phủ nói chuyện này, cũng không cho mẫu thân ta đi đến vương phủ mà chọn ở loại địa phương này....... Điều này nói rõ hắn đang bài xích, ta sợ hắn không có đồng ý dễ dàng chuyện kia như vậy."
Nói đến đây, tiếng A Du trầm hẳn, "Đều do Trương thị nàng ta ép buộc"
Đúng lúc ấy thì một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo, một tỳ nữ vọt vào, nhỏ giọng nói: "Đến đây, Lan Lăng vương đến đây"
Lan Lăng vương đến đây.
Tam nữ có cả Trịnh Du vội vàng an tĩnh lại, họ ngồi vào chỗ của mình, không dám thở mạnh ra tiếng, chỉ giương lỗ tai, nghe mặt bên cửa gần cầu thang, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng. Tiếng bước chân mạnh mẽ, mỗi bước như gõ vào trong trái tim Trịnh Du.
Không bao lâu sau, một âm thanh người hầu truyền đến, "Quận Vương xin mời"
Rồi một loạt tiếng bước chân vang lên. Sau đó, âm thanh di chuyển ghế truyền đến, âm thanh rót rượu ồ ồ chảy.
Trịnh Du chờ những âm thanh này đều biến mất hậu, liền nghe được mẫu thân của nàng nói: "Hiếu Quán gầy đi hơn xưa, phong thái chiếu sáng khắp người, mỗi lần nhìn thấy đều làm cho người khác kinh ngạc thán phục, là người mà cả Nghiệp thành, bất kể già trẻ nam nữ đều truyền miệng, “Lan Lăng Quận Vương ngày càng trở nên phong lưu, khí sắc suy yếu.”
Nàng ta nói tới đây thì dừng lại.
Mặc dù không nói thêm gì nữa nhưng mỗi người nơi này đều không phải là người ngu. Nàng ta muốn nói Trương cơ chính là một yêu nữ đi? Có nàng, nhà cửa nhất định không yên ấm, nam nhân thì luôn mệt mỏi. Đó là Lan Lăng vương bị quấn lấy đến mức phong thái kém hơn trước đây. Nữ nhân như vậy cản trở tiền đồ sự nghiệp của đàn ông đi?
Nếu nàng ta nói thẳng ra những lời đó không khỏi chọc người khác cảm thấy ác cảm. Vì thế, nàng ta mới chỉ nói một nửa nhưng vẫn mang lại tác dụng.
Lan Lăng vương không trả lời, chỉ có tiếng uống rượu thỉnh thoảng truyền đến.
Trịnh phu nhân cũng đi theo trầm mặc một hồi, sau đó không thể không đánh vỡ không khí này, "Hiếu Quán, lần này vì chuyện gì chúng ta hẹn gặp nhau, ngài cũng biết phải không?”
Không đợi hắn trả lời, Trịnh phu nhân nghiêm túc nói: "Hôm qua, thái hậu cùng bệ hạ triệu kiến ta. Ý kiến của bọn họ nhất trí ý kiến cùng Trịnh thị chúng ta."
Đây là đưa Thái hậu cùng Hoàng đế ra ép buộc người rồi.
Trịnh phu nhân tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Hộc đại nhân, Đoàn đại nhân nơi đó cũng phái người gặp mặt Hiếu Quán chứ? Hai vị đại nhân là tướng giỏi quốc gia, rường cột nước nhà. Bọn họ vẫn luôn rất coi trọng Hiếu Quán. Tin tưởng nếu thái độ Hiếu Quán nghiêm chỉnh thì bọn họ sẽ cho Hiếu Quán thêm cơ hội. Về phần quân Hắc Giáp Vệ bị điều đến trong tay Hà Nam vương và việc ra lệnh cưỡng chế Hiếu Quán giải tán Tư Quân, đại nhân nhà ta đang hành động, có lẽ không lâu nữa, Hiếu Quán lại có thể đi ra ngoài lĩnh quân rồi."
Giải đại nhân tên gọi Hộc Luật Quang, Đoàn đại nhân tên gọi là Đoạn Thiều, hai người này đều là danh tướng đứng đầu Bắc Tề, vốn là lão Soái. Ở Bắc Tề, bọn họ là những người chống đỡ quốc gia này, mặc kệ vua hay dân đều tôn kính có thêm, danh vọng cực lớn. Lan Lăng vương mới khởi đầu cho nên phải được đến sự đồng ý của hai người mới có thể xuất chinh, có cơ hội tham gia trận chiến lớn.
Chậm rãi nói tới đây, Trịnh phu nhân tự mình nâng bình rượu rót cho Lăng vương một ly, từ ái nói: "Đứa nhỏ, ngươi cũng là sống từ khổ đến giờ, nên biết ở trên đời này, nam nhân không có quyền thế như con hổ không răng, bất kể ai cũng có thể ức hiếp. Cái người tên Trương thị kia, nếu ngươi thật sự khó bỏ thì không ngại thu xếp một tòa nhà ở bên ngoài. Đứa nhỏ, cả Nghiệp thành, không một phủ quyền quý nào cho phép người ta làm vậy. A Du của chúng ta vì tranh thủ cho ngươi đã quỳ ở trong từ đường ba ngày ba đêm. "
Nghe đến đó, Thu công chúa lướt qua mặt đất quay đầu không dám tin, cũng có chút căm tức nhìn chằm chằm Trịnh Du: tại sao nàng có thể nhân từ nương tay? Phụ nhân như vậy nên bị đuổi tận giết tuyệt, sao lại cho nàng làm phòng ngoài của Lan Lăng vương, đây không phải là phóng túng Lan Lăng vương, tiện nghi cho loại tiện tỳ đó sao?
Trịnh Du không nhìn Thu công chúa mà dựng lỗ tai lên, không nhúc nhích lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chờ Lan Lăng vương trả lời.
Quản sự ngẩng đầu lên, nhìn hắn gầy đi không ít, bộ dạng Lan Lăng vương càng thêm nghiêm túc trầm ngâm, lo âu nói: "Ở thuê thùa ạ. Quận Vương ngài?"
Lời của ông còn chưa nói hết, Lan Lăng vương đã phất phất tay, sải bước đi vào.
Không bao lâu, hắn đã đến chủ viện(2) .
(2)Chủ viện: sân chính trong phủ, nơi ở của chủ nhân.
Chẳng biết tại sao, ánh mắt hắn nhìn vào giữa cánh cửa vườn hoa, bước chân lại có chút lưỡng lự. Chần chừ một lúc, hắn khẽ bước đi vào.
Trương Khởi đang ở trong sân, trong tay nàng đung đưa một cành đào, vừa hừ hừ hát, vừa nhẹ nhàng xoay người múa dưới gốc cây đào.
Hôm nay, nàng chăm chút ăn mặc, với sắc đẹp trời sinh, không cần thoa phấn trắng lên mặt, nhưng đôi môi đỏ thắm ướt át có tô chút phấn hồng, trên trán có dán hoa vàng.
Nàng học giống mỹ nhân trong cung, búi một đầu tóc đen như mực lên cao, trên người mặc váy nước Tấn, ống tay áo được kết bởi các hạt châu lộng lẫy được phối hợp với những mũi chỉ vàng được may cẩn thận trên váy.
Nàng còn ít tuổi, dù quyến rũ hơn nữa nhưng diện mạo vẫn có vẻ non nớt. Nhưng lúc này, sau khi đã chăm chút ăn mặc làm nàng như lớn hơn ba bốn tuổi, một khí thế của một phu nhân xinh đẹp đập vào mặt hắn.
Như biết hắn đến, nàng dừng lại điệu múa, khẽ nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa nụ cười dịu dàng, dè dặt mang theo xa lánh, yên lặng nhìn hắn như xem một người xa lạ.
Hắn nhìn qua vô số lần nụ cười của nàng, hắn cũng đã quen khuôn mặt nàng.
Nhưng Trương Khởi bây giờ lại làm hắn cảm thấy xa lạ. Dường như, nàng đã thành một mỹ nhân trong cung, mà hắn đã trở thành một khách qua đường của nàng. Lần nữa gặp nhau cũng chỉ là tiếng cười xa lánh mà dè dặt, nhìn thoáng qua, một người nhắm hướng đông, một người về phía tây. Nàng sẽ có nam nhân mà nàng sẽ dịu dàng đối đãi, cử chỉ phong tình của nàng trên giường cũng sẽ có người độc hưởng.
Hắn dùng trăm phương ngàn kế nhìn thấy nhưng cũng chỉ lấy được nàng một câu chào hỏi, một nụ cười căng thẳng mà thôi. Trái tim Lan Lăng vương như chịu một cú tấn công rất mạnh.
Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng, sải bước đi về phía nàng.
Trương Khởi không động đậy. Nàng mỉm cười mà đứng như cũ, yên lặng đón hắn.
Lan Lăng vương dừng lại trước người nàng.
Trương Khởi không ngước đầu, nhìn hắn vui vẻ cùng quyến luyến như ngày thường mà là đứng nghiêm, lẳng lặng nhìn ngang chỗ cổ áo hắn, khẽ cười nói: "Quận Vương trở lại?" Nàng cong môi vui vẻ kêu: "Người tới, thay quần áo cho Điện hạ."
Nàng gọi đám tỳ nữ tới xong, khẽ cúi người chào hắn, sau đó xoay người, đi khỏi.
Nàng như một con bươm bướm, phong thái uyển chuyển múa dưới gốc cây hoa đào rồi ngồm xổm trên giường, lại cầm châm thêu lên, chuyện tâm thêu đồ.
Lan Lăng vương đi đường mệt mỏi rồi hùng hổ đi đến trước mặt nàng nhưng nàng lại như người không liên quan đến hắn, không thấy hắn vất vả, không nhìn ra hắn không vui, mở miệng liền giao hắn cho người khác, còn tự mình đi khỏi.
Dù có một bụng lời muốn nói thì bây giờ, Lan Lăng vương cũng buồn bực đè nén xuống.
Hắn thâm trầm nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc nhìn chăm chú, hắn chầm chậm nói: "Trương thị A Khởi, nàng đang làm cái gì?" Hắn là nam nhân của nàng, là ông trời của nàng, mà nàng lại dám vô lễ, rốt cuộc nàng muốn thế nào?
Trương Khởi đặt Tú Hoa Châm ở giữa kẽ hở miếng vải, chứa đựng nụ cười yếu ớt, dịu dàng nói: "Thêu thùa"
Hắn hỏi không phải ý đó.
Lan Lăng vương cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, buồn bực càng lớn. Hắn trầm giọng nói: "Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?"
"Thiếp nghĩ muốn làm cái gì?" Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, nàng cười yếu ớt làm như trách hắn biết rõ còn hỏi, ánh mắt hơi trách cứ nhìn hắn, "Quận Vương không phải đã biết sao? A Khởi đang thêu thùa, đang chờ kết quả Quận Vương xử lý đây."
Mặt Lan Lăng vương tối sầm xuống, lạnh lùng nói: "Ta vì sao phải xử lý nàng? Trương thị A Khởi, chớ dùng mấy thủ đoạn này, ta nói rồi, ta sẽ không buông tay. Nàng sớm chết tâm tư này đi.”
Ngày ấy ở trong cung, nàng cũng mặc kệ bệ hạ đang ở trong thư phòng, ôm hắn nói ra lời nói kia. Mặc dù, lúc ấy hắn kinh hãi nhưng hắn rất nhanh hiểu được giảo quyệt của nàng.
Nàng là làm khó hắn cùng gia tộc họ Trịnh.
Nhưng dù hiểu rõ, hắn lại không có cách nào trách cứ, ngay cả suy nghĩ, hắn cũng không tự chủ được rơi vào màn thổ lộ giàu tình cảm của nàng, càng ngày càng rơi vào trong lưới tình.......
Trương Khởi thêu lên một mũi kim, ánh mắt nàng chuyên tâm nhìn vải thêu, trả lời thờ ơ, "Đây là quyết định Quận Vương có thể đưa ra sao?" Nàng khẽ cười, sáng lạn mang theo chế nhạo: "Không phải nhạc mẫu của Quận Vương muốn Quận Vương đuổi thiếp đi ra ngoài sao? Còn cả bệ hạ nơi đó cũng hi vọng Quận Vương hiểu ra, chủ động dâng tặng A Khởi lên đi?"
Như thế hời hợt, lạnh lùng nhạo báng, Lan Lăng vương chỉ cảm thấy lồng ngực truyền đến một trận nhục nhã đến đau đớn, hắn chết lặng nhìn chằm chằm vào Trương Khởi, ánh mắt ma luyện trên chiến trường tràn đầy sát khí lạnh lùng nhìn chằm chằm, đầy khí tức tử vong từng làm khiếp sợ vô số đại trượng phu nhưng không có một chút tác dụng nào với nàng. Nàng vẫn ung dung bận thêu thùa như cũ, mắt cũng không buồn nâng lên.
Lan Lăng vương tức giận đến sầm mặt lại.
Nhưng hắn có thể làm như thế nào? Lời nói giễu cợt xem thường sỉ nhục không ai khác chính là hắn, mà người nói lại là A Khởi của hắn. Hắn ngay cả đầu ngón tay nàng cũng từng hôn quá thì ngoài trừng mắt nhiều mấy lần, uy hiếp mấy câu, hắn còn có thể làm sao?
Tức tới cực điểm, trong sân chỉ có tiếng Lan Lăng vương thở dốc.
Một hồi lâu, hắn khàn giọng nói: "Cao Trường Cung ta đầu đội trời chân đạp đất, sẽ không đưa phụ nhân của mình dâng lên để nịnh bợ bề trên"
Lời hắn nói như đinh đóng cột, chân mày của Trương Khởi cũng không buồn động đậy làm như không hề nhận ra, Lan Lăng vương căm hận mà nghĩ thầm: hừ, trên đời này lại không phải chỉ có một phụ nhân. Hắn vung ống tay áo, sải bước đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân của hắn, Trương Khởi cũng không ngẩng đầu lên, yên tĩnh, thản nhiên nhắc nhở: "Quận Vương, xin không cần quên người đã đồng ý A Khởi, cho A Khởi đường sống ... ... Người nên chuẩn bị tiền tài nhân thủ(1) rồi. Nhân thủ liền dùng tội nô(2) đi, cao lớn khỏe mạnh một chút, thiếp muốn trở về nước Trần, sợ trên đường không yên ổn."
(1)Tiền tài nhân thủ: bao gồm tiền bạc và người làm, người đi theo.
(2)Tội nô: là những tên người hầu, nô tại phạm tội
Lan Lăng vương vừa mới vọt tới cánh cửa, liền nghe được nàng nói lời đó.
Trong nháy mắt, bước chân hắn vội vàng dừng lại, sau đó xoay người.
Hắn nhìn Trương Khởi vẫn chuyên chú thêu như trước.
Không biết vì sao, buồn bực căm tức vừa rồi đã tiêu tan hơn nửa.
Nàng cũng không nghĩ vào cung, cũng không muốn trở lại chỗ Tiêu Mạc. Rời khỏi hắn, nàng không có nghĩ sẽ cùng nam nhân nào nữa.
Nàng chỉ tính toán sau khi rời nơi này của mình liền dẫn nhân thủ tiền tài trở về nước Trần, mà từ Nghiệp thành đến Kiến Khang, nói ít cũng phải đến một nghìn dặm. Hành trình dài dằng dặc, nàng cho là mình cho nàng tiền tài nhân thủ, chỉ bằng mình nàng có thể trấn át được những tội nô kia? Thật sự là truyện cười, hắn nghiêm túc nhìn nàng, nghĩ một lúc, không tìm ra lời để nói lại hỏi: "Cả ngày ngươi thêu thùa là vì yêu thích sao?"
Trương Khởi cắn đứt sợi chỉ, lại cầm lên một sợi chỉ màu tím, nheo mắt hướng về phía Ánh sáng mặt trời để xỏ chỉ.
Nàng vừa sỏ chỉ vừa cười yếu ớt đáp: "Thích thì cũng thích, ta còn muốn đổi lấy chút tiền bạc"
Còn muốn đổi chút tiền bạc? Những bức tranh thêu đó đáng bao nhiêu tiền? Đáng giá nàng thêu một ngày một đêm, lại không sợ hỏng mắt, Lan Lăng vương nghiêng đầu đi, âm thanh trầm thấp có chút khô khốc, "Nàng có thể tìm ta nói ra."
Nàng ở cùng hắn lâu như vậy, trừ vài bộ y phục mặc vào thân, hắn cũng chưa từng cho nàng cái gì cả. Trong kho đầy một sàn nhà vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, cái gì cần có đều có....... Nhưng hắn lại quên mất cho nàng một chút.
Nàng làm người ta phải đau lòng, chỉ cần nàng mở lời, sao mình lại keo kiệt chứ? Đó là Tiêu Mạc nơi đó cũng sẽ sẵn sàng cho nàng tiêu sài. Nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng mở lời. Chẳng những không nói qua, ngay cả nửa điểm ý kiến cũng không có. Vì vậy, hắn quên mất, nàng cũng muốn mang tiền bạc bên người, cũng muốn ban thưởng cho kẻ hầu người ở, cũng cần mua sắm thứ đồ mình thích trên đường.
Ban đầu ở Kiến Khang, hắn còn nhớ rõ cho nàng vàng nhưng sau khi nàng đi theo mình, mình lại quên sạch không nhớ chút gì. Còn phải làm cho nàng dựa vào thêu thùa nuôi sống bản thân.
Đúng rồi, ở nơi hắn không thấy được nàng, nàng luôn cứng cỏi, tự lập bướng bỉnh. Nàng chưa từng ham mê vinh hoa của hắn, càng không có tham luyến phú quý của Tiêu Mạc.
Hắn nhìn Trương Khởi dưới ánh mặt trời, bởi vì yên tĩnh mà thanh thản, bởi vì dịu dàng mà ngọt ngào, không tìm ra chút tỳ vết trên dung nhan tuyệt thế của nàng. Hầu kết nhấp nhô, cuối cùng nhỏ giọng mà nói ra: "Nàng không cần phải như thế"
Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Nàng vĩnh viễn không cần phải như thế"
Dứt lời, hắn xoay người, sải bước đi ra khỏi viện.
Mãi cho đến hắn đi rất xa, Trương Khởi đều còn đang chuyên tâm thêu, chưa từng quay đầu lại, chưa từng lộ vẻ xúc động.
Nơi Lan Lăng vương đi đến là một tửu lâu(3) thuộc sản nghiệp của Quảng Bình Vương ở Nghiệp thành.
(3)tửu lâu: quán rượu
Tại đây, trên gác xép tửu lâu, một phụ nhân trung niên ăn mặc cao quý ngồi trên ghế, còn có mấy trượng phu cao lớn nho nhã đứng ở bốn phía.
Ở phòng bên cạnh trên gác xép, Trịnh Du lo lắng thấp thỏm ngồi không yên, đi tới đi lui. Thấy dáng vẻ nàng, Thu công chúa nhỏ giọng nói: "A Du, ngươi không cần lo lắng, hắn nhất định sẽ đồng ý."
Sắc mặt Trịnh Du trắng bệch, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta vẫn sợ."
"Đừng sợ nữa." Thu công chúa đứng lên, nắm chặt hai tay của nàng như muốn dùng hành động này cho nàng lực lượng cùng ủng hộ.
"Hắn nhất định sẽ đồng ý. Bệ hạ cùng Thái hậu đều có ý này rồi, hắn là một người rất trung thành, tuyệt đối không phản đối ý tốt của hai người." Nói tới đây, Thu công chúa đưa mắt sáng nhìn Lý Ánh, "A Ánh, ngươi nói đúng không?"
Lý Ánh nhìn về phía Thu công chúa, chần chờ một chút, nói: "Vẫn không thể quá mức ép buộc."
Thu công chúa tức giận rồi, "A Ánh, sao ngươi không an ủi A Du một chút?" Trịnh Du cắt đứt lời chỉ trích của Thu công chúa, cười khổ nói: "Hắn cự tuyệt đi vào Trịnh phủ nói chuyện này, cũng không cho mẫu thân ta đi đến vương phủ mà chọn ở loại địa phương này....... Điều này nói rõ hắn đang bài xích, ta sợ hắn không có đồng ý dễ dàng chuyện kia như vậy."
Nói đến đây, tiếng A Du trầm hẳn, "Đều do Trương thị nàng ta ép buộc"
Đúng lúc ấy thì một loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo, một tỳ nữ vọt vào, nhỏ giọng nói: "Đến đây, Lan Lăng vương đến đây"
Lan Lăng vương đến đây.
Tam nữ có cả Trịnh Du vội vàng an tĩnh lại, họ ngồi vào chỗ của mình, không dám thở mạnh ra tiếng, chỉ giương lỗ tai, nghe mặt bên cửa gần cầu thang, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng. Tiếng bước chân mạnh mẽ, mỗi bước như gõ vào trong trái tim Trịnh Du.
Không bao lâu sau, một âm thanh người hầu truyền đến, "Quận Vương xin mời"
Rồi một loạt tiếng bước chân vang lên. Sau đó, âm thanh di chuyển ghế truyền đến, âm thanh rót rượu ồ ồ chảy.
Trịnh Du chờ những âm thanh này đều biến mất hậu, liền nghe được mẫu thân của nàng nói: "Hiếu Quán gầy đi hơn xưa, phong thái chiếu sáng khắp người, mỗi lần nhìn thấy đều làm cho người khác kinh ngạc thán phục, là người mà cả Nghiệp thành, bất kể già trẻ nam nữ đều truyền miệng, “Lan Lăng Quận Vương ngày càng trở nên phong lưu, khí sắc suy yếu.”
Nàng ta nói tới đây thì dừng lại.
Mặc dù không nói thêm gì nữa nhưng mỗi người nơi này đều không phải là người ngu. Nàng ta muốn nói Trương cơ chính là một yêu nữ đi? Có nàng, nhà cửa nhất định không yên ấm, nam nhân thì luôn mệt mỏi. Đó là Lan Lăng vương bị quấn lấy đến mức phong thái kém hơn trước đây. Nữ nhân như vậy cản trở tiền đồ sự nghiệp của đàn ông đi?
Nếu nàng ta nói thẳng ra những lời đó không khỏi chọc người khác cảm thấy ác cảm. Vì thế, nàng ta mới chỉ nói một nửa nhưng vẫn mang lại tác dụng.
Lan Lăng vương không trả lời, chỉ có tiếng uống rượu thỉnh thoảng truyền đến.
Trịnh phu nhân cũng đi theo trầm mặc một hồi, sau đó không thể không đánh vỡ không khí này, "Hiếu Quán, lần này vì chuyện gì chúng ta hẹn gặp nhau, ngài cũng biết phải không?”
Không đợi hắn trả lời, Trịnh phu nhân nghiêm túc nói: "Hôm qua, thái hậu cùng bệ hạ triệu kiến ta. Ý kiến của bọn họ nhất trí ý kiến cùng Trịnh thị chúng ta."
Đây là đưa Thái hậu cùng Hoàng đế ra ép buộc người rồi.
Trịnh phu nhân tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Hộc đại nhân, Đoàn đại nhân nơi đó cũng phái người gặp mặt Hiếu Quán chứ? Hai vị đại nhân là tướng giỏi quốc gia, rường cột nước nhà. Bọn họ vẫn luôn rất coi trọng Hiếu Quán. Tin tưởng nếu thái độ Hiếu Quán nghiêm chỉnh thì bọn họ sẽ cho Hiếu Quán thêm cơ hội. Về phần quân Hắc Giáp Vệ bị điều đến trong tay Hà Nam vương và việc ra lệnh cưỡng chế Hiếu Quán giải tán Tư Quân, đại nhân nhà ta đang hành động, có lẽ không lâu nữa, Hiếu Quán lại có thể đi ra ngoài lĩnh quân rồi."
Giải đại nhân tên gọi Hộc Luật Quang, Đoàn đại nhân tên gọi là Đoạn Thiều, hai người này đều là danh tướng đứng đầu Bắc Tề, vốn là lão Soái. Ở Bắc Tề, bọn họ là những người chống đỡ quốc gia này, mặc kệ vua hay dân đều tôn kính có thêm, danh vọng cực lớn. Lan Lăng vương mới khởi đầu cho nên phải được đến sự đồng ý của hai người mới có thể xuất chinh, có cơ hội tham gia trận chiến lớn.
Chậm rãi nói tới đây, Trịnh phu nhân tự mình nâng bình rượu rót cho Lăng vương một ly, từ ái nói: "Đứa nhỏ, ngươi cũng là sống từ khổ đến giờ, nên biết ở trên đời này, nam nhân không có quyền thế như con hổ không răng, bất kể ai cũng có thể ức hiếp. Cái người tên Trương thị kia, nếu ngươi thật sự khó bỏ thì không ngại thu xếp một tòa nhà ở bên ngoài. Đứa nhỏ, cả Nghiệp thành, không một phủ quyền quý nào cho phép người ta làm vậy. A Du của chúng ta vì tranh thủ cho ngươi đã quỳ ở trong từ đường ba ngày ba đêm. "
Nghe đến đó, Thu công chúa lướt qua mặt đất quay đầu không dám tin, cũng có chút căm tức nhìn chằm chằm Trịnh Du: tại sao nàng có thể nhân từ nương tay? Phụ nhân như vậy nên bị đuổi tận giết tuyệt, sao lại cho nàng làm phòng ngoài của Lan Lăng vương, đây không phải là phóng túng Lan Lăng vương, tiện nghi cho loại tiện tỳ đó sao?
Trịnh Du không nhìn Thu công chúa mà dựng lỗ tai lên, không nhúc nhích lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chờ Lan Lăng vương trả lời.
Tác giả :
Lâm Gia Thành