Cảnh Sát Trảo Tiểu Thâu (Cảnh Sát Bắt Trộm)
Chương 10-2: Hạ
Tất Lập Kỳ cầm súng xung điện bắn về phía Tả Ánh Long, nhưng lại có một chiếc bóng màu xanh lao tới cản cho ông ta.
Lúc này, Tả Ánh Long mừng rỡ, nhìn người bảo vệ nhà mình, “Tiểu Manh, cô đã về rồi!”
“Súng xung điện từ!” Tiểu Hương nhìn Tất Lập Kỳ, hô to.
Tất Lập Kỳ lập tức cất súng xung điện vào, từ phía sau rút ra một khẩu súng xung điện từ, hai người cùng điều chỉnh cường độ đến mức cao nhất, sau đó bắn về phía Tả Tiểu Manh.
Loại súng xung điện từ này có thể phá hư tất cả các máy móc, thiết bị, nếu không có hệ thống phòng hộ, thì bình thường chỉ cần một phát thôi, con chip trong người máy sẽ bị hủy, không thể khởi động lại.
Tiểu Lộ cũng không nhàn rỗi, cậu chỉa súng xung điện về phía mấy tên thuộc hạ, tuy trên người cậu bị bắn thương nhiều chỗ nhưng cậu vẫn duy trì phong độ, hạ được không ít tên.
Khi luồng điện từ được phóng ra, Tả Tiểu Manh cúi đầu xuống. Sau khi luồng điện từ trắng mạnh mẽ đó từ từ biến mất, chưa đến mấy giây, Tả Tiểu Manh lại ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nhìn Tất Lập Kỳ và Cố Tiểu Hương.
“Mẹ nó, gặp quỷ rồi!” Cố Tiểu Hương giật mình. Không biết thứ này là loại người máy gì mà có thể thoát khỏi công kích của hai luồng điện từ cực mạnh.
Lúc này, bỗng dưng bụng của Cố Tiểu Hương nhói lên, cô nhíu nhíu mày rồi ấn bụng, hạ thấp người xuống.
“Sao vậy? Sắp sinh hả?” Tất Lập Kỳ cũng khẩn trương.
“Chưa đâu!” Cố Tiểu Hương bực bội: “Thằng nhãi này mà dám chạy bậy ra, mẹ nó tức là tôi sẽ lập tức nhét nó trở vào bụng!”
“Chị hai, lại đây đi!” Tiểu Lộ biết tình huống không ổn, vội vàng đổi vị trí với Tiểu Hương.
Cố Tiểu Hương đổi sang súng xung điện, cô cố nén cơn đau đến mặt trắng toát, trút hết cơn tức lên năm tên thuộc hạ còn lại.
Cô hạ dòng điện trong súng xung điện đến mức thấp nhất rồi lần lượt bắn từng tên một, làm cho mấy tên đi theo Tả Ánh Long – từng làm không ít chuyện xấu đó – co rút người lại, nhưng không đến mức phải ngất xỉu. Sau đó lại lập đi lập lại như thế, khiến mấy gã nọ phải khóc la kêu cha gọi mẹ.
Tả Ánh Long nhìn đám thuộc hạ của mình hoàn toàn không thể đối phó với một bà bầu như Cố Tiểu Hương, ông ta tức giận, la lên, “Mấy đứa tụi bây đúng là một lũ vô dụng!”
Sau đó lại nói với Tả Tiểu Manh bằng giọng điệu ôn hòa: “Tiểu Manh, cũng chỉ có cô đáng tin nhất, cô mau thay tôi giải quyết mấy tên này đi! Bọn họ thừa dịp cô không có mặt, đột nhập vào nhà, mở tủ bảo hiểm lấy đi nửa con chip. Tiểu Manh, mau giúp tôi lấy con chip lại, cô cũng biết con chip này rất quan trọng với tôi mà!”
Tả Tiểu Manh gật đầu rồi cầm thanh song đao, đi từng bước về phía trước.
Tiểu Lộ nhìn Tất Lập Kỳ, nói: “Anh phải cẩn thận, đao của cô ta được làm từ siêu hợp kim, áo chống đạn của cảnh cục chỉ có thể đỡ được một đao, nếu trúng hai đao, anh nhất định sẽ chết.”
“Ai nha, đến thời điểm sinh tử mà cậu còn lo lắng cho tôi như vậy, Tiểu Lộ yêu dấu của tôi, lại đây, cho tôi hôn một cái nào!” Tất Lập Kỳ chu miệng, tiến lại gần Tiểu Lộ, lại bị Tiểu Lộ lấy tay đẩy mặt sang một bên, mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm Tả Tiểu Manh.
Tả Tiểu Manh xoay người, nhảy vọt tới. Tiểu Lộ và Tất Lập Kỳ cũng chuyển sang tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Hai người cầm súng điện từ liên tục đánh về phía Tả Tiểu Manh, vừa đánh vừa lui về phía sau.
Thật ra thì súng xung điện từ này chỉ có thể đối phó với máy móc bình thường, còn với người máy trí năng – trong não bộ có sóng điện từ cao tần bảo hộ – thì chỉ có tác dùng làm chậm lại động tác của cô thôi.
“Không phải trước lúc tiến hành nhiệm vụ cậu đã chuẩn bị hết rồi sao?” Tất Lập Kỳ vội hỏi: “Bây giờ làm sao đây? Tôi không muốn chết trong tay nữ thần 3D gì đó đâu nha, chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ cười đến rụng răng mất!”
Tiểu Lộ nhìn vào mắt Tả Tiểu Manh, rồi nhìn về phía Tả Ánh Long đang đứng ở phía sau. Đột nhiên cậu quăng súng xung điện từ xuống, rút khẩu súng tự động trong túi ra, bắn thẳng vào người Tả Ánh Long.
“Phanh, phanh” hai tiếng, Tả Ánh Long bị bắn trúng đùi và vai phải, ông ta đau đớn, ngã quỵ xuống đất.
Tả Tiểu Manh nhìn vẻ mặt đau đớn của Tả Ánh Long, sau khi quay đầu lại, bộ mặt luôn không có biểu tình thế nhưng giờ lại lộ ra vẻ phẫn nộ.
“Thì ra đúng là yêu nha!” Tất Lập Kỳ nhìn Tả Tiểu Manh bằng một cái nhìn đầy bất đắc dĩ.
“Yêu cái gì?” Tiểu Lộ ngạc nhiên.
“Tả Tiểu Manh yêu Tả Ánh Long á!” Tất Lập Kỳ trả lời.
Tả Tiểu Manh nổi giận đùng đùng, vung song đao lên và mục tiêu chính là Tiểu Lộ.
“Tiểu Lộ, tiếp theo phải làm thế nào? Phụ nữ mà nổi giận thì rất đáng sợ, huống chi cậu còn đả thương gã đàn ông của cô ta!” Tất Lập Kỳ thấy thế, không khỏi khẩn trương.
“Tất Lập Kỳ!” Tiểu Lộ bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa cô ta tới gần, cho dù dùng cách gì, anh cũng phải ôm lấy cô ta, cho dù ôm không được cũng phải kéo cho được!”
“…” Tất Lập Kỳ nhăn mặt, “Cậu cũng biết là tôi chỉ có thể chịu được một đao mà!”
“Phía trước một đao, phía sau một đao, anh có cơ hội khống chế cô ta trong hai đao.” Tiểu Lộ bình thản nói.
“Làm sao khống chế chứ?” Tất Lập Kỳ cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi.
Tiểu Lộ giơ tay gỡ chiếc vòng điện trở trên tay Tất Lập Kỳ xuống, lúc này, song đao của Tả Tiểu Manh chỉ còn cách cậu 10cm. Nhanh như cắt, Tiểu Lộ đẩy Tất Lập Kỳ lên phía trước đánh ngã Tả Tiểu Manh.
Tất Lập Kỳ đứng lên thở phì phò, trong lòng nghĩ, chết thì chết! Rồi y ném súng xung điện từ đi, rút từ phía sau ra khẩu Desert Eagle nhắm về phía tay trái Tả Tiểu Manh, bắn hơn mười phát.
Tả Tiểu Manh buông tay ra, thanh trường đao cũng theo đó rơi từ vị trí hợp kim bị hao tổn xuống.
Tất Lập Kỳ chộp lấy thanh đao, nếu súng ống đã vô dụng thì y sẽ dùng chính thanh đao của Tả Tiểu Manh để đối phó cô ta.
Lúc đầu, cầm thanh đao lên leng keng lốc cốc một hồi, Tất Lập Kỳ bị vây vào thế yếu. Nhưng sau khi dùng quen tay, y bắt đầu đánh ngang với Tả Tiểu Manh, hai bên không phân biệt được cao thấp.
Tả Tiểu Manh bị Tất Lập Kỳ quơ trúng mấy đao cũng không có biểu hiện đau đớn gì, nhưng sau khi bị chém vài nhát thì cả người Tất Lập Kỳ toàn là máu.
Tiểu Lộ ở một bên cũng vội vã lui về phía sau, cậu lấy con bọ dùng để đóng hệ thống bảo vệ trong thư phòng khi nãy ra.
Cậu bắt đầu xoa xoa phía sau con bọ, một lát sau con bọ bắt đầu biến hình, phân thành nhiều con bọ nhỏ khác.
Tiểu Lộ dùng máy tính mini điều khiển cho những con bọ đó đi về phía Tả Tiểu Manh.
Mấy con bọ bò bò trên cỏ, từ từ leo lên chân Tả Tiểu Manh.
Nhưng Tả Tiểu Manh cũng không phải người máy bình thường, cô vừa cúi đầu xuống nhìn thấy, lập tức bắn ra tia laser hất mấy con bọ đó xuống đất.
Tuy nhiên, vẫn còn một số con bọ khác leo lên người Tất Lập Kỳ, tụ ở trên vai y.
Thừa dịp Tất Lập Kỳ và Tả Tiểu manh đánh cho tối trời tối đất, lúc hai người di chuyển đến gần nhau thì Tiểu Lộ hô to, “Ôm lấy cô ta!”
Tất Lập Kỳ không chút do dự mà làm theo lời Tiểu Lộ, kết quả sau khi y nhào vào ôm Tả Tiểu Manh thì vừa lúc cô nàng cho y một đao xuyên qua áo chống đạn.
Tất Lập Kỳ hô lên một tiếng đau đớn, một đao này quả là đã đâm xuyên qua cơ thể y rồi!
Vào lúc này, Tả Tiểu Manh lại xảy ra phản ứng kì quái. Cả người cô co rút, đôi mắt chớp tắt liên tục như đang cố khống chế bản thân mình.
Tiểu Lộ lập tức ấn phím làm cho mấy con bọ không bị dòng tĩnh điện của Tất Lập Kỳ quấy nhiễu. Từng con một nhảy lên người Tả Tiểu Manh, bò lên trán cô, sau đó giống như kim loại hòa tan, thẩm thấu vào trong lớp da, đi thẳng vào bộ não điện tử của cô nàng.
Tiếp đó, Tiểu Lộ lập tức liên lạc với A-đam (lúc này đang ở Mĩ), vừa thông tuyến, Tiểu Lộ nói ngay: “A-đam, tôi đã bắt được cô ta, hỗ trợ!”
Ở bên kia địa cầu A-đam trả lời: “Được!”
Hai cao thủ đứng đầu về lĩnh vực máy tính cùng nhau xâm nhập vào thể thức trong não điện tử của Tả Tiểu Manh, khống chế cô, hơn nữa còn giải bỏ ý đồ lấy lại điều khiển của cô, cưỡng chế tắt máy.
“Ôm nữ thần 3D này thật khó chịu, Cố Tiểu Lộ, khi nào thì tôi có thể buông ra?” Tất Lập Kỳ bực bội, y có muốn buông cũng không được mà không buông cũng không xong.
Cố Tiểu Hương giải quyết xong đám bảo tiêu của Tả Ánh Long, lập tức đi tới vặn bung bàn tay đang nắm chặt thanh đao của Tả Tiểu Manh ra, sau đó kéo Tất Lập Kỳ đứng lên.
Tất Lập Kỳ nhìn thanh trường đao xuyên qua bên hông mình, hít sâu một hơi, rút mạnh ra.
Cố Tiểu Hương lấy thuốc cầm máu trong túi, xé toạt áo chống đạn vô dụng của Tất Lập Kỳ, sau đó rắc thuốc cầm máu vào.
Tất Lập Kỳ kêu thảm một tiếng, mắng to, “Cô muốn rắc thuốc lên ít nhất phải nói trước với tôi một tiếng chứ!” Thuốc cầm máu này tuy là cầm máu rất nhanh nhưng khi rắc vào cũng vô cùng đau đớn, giống như bị trường đao đâm thêm lần nữa. Cho nên bình thường chỉ dùng trong cấp cứu.
“Có thể mang vòng điện trở vào.” Tiểu Hương mặc kệ tên la ó om sòm nọ.
Tất Lập Kỳ xoay người cầm vòng điện trở lên, lúc này y mới giật mình phát hiện ra vũ khí bí mật mà Tiểu Lộ nói trước khi đi là thứ gì. Trời sinh y có dòng tĩnh điện có thể phá hỏng bất kì máy móc nào, tuy Tả Tiểu Manh rất giống con người nhưng suy cho cùng cũng là một người máy.
Vừa rồi Tiểu Lộ bảo y ôm cô ta, hẳn là muốn y truyền dòng tĩnh điện chết tiệt đó sang. Hiện giờ tiết trời đang lạnh thế mà Tiểu Lộ lại đổ mồ hôi, xem ra cậu ấy nhất định là đang đấu với hệ thống bên trong của Tả Tiểu Manh rồi.
Tiếp theo, Tất Lập Kỳ lại thấy Cố Tiểu Hương gọi điện thoại, “Alo, nội! Tình huống bên này đã khống chế được, bên ông có thể hành động rồi!”
Ở trên xe thiết giáp, Cố đại gia tắt điện thoại, rồi lấy một phong thư trong túi ra đưa cho Lâm Tiểu Hồng.
Lâm Tiểu Hồng mở phong thư, lấy tờ giấy ra xem. Kết quả vừa nhìn thấy nội dung bên trong, mắt cô trừng to như sắp rớt ra ngoài.
Đây là lệnh bắt người của bộ kiểm sát, người bị bắt là Tả Ánh Long, lý do bắt là giết người, xúi giục giết người, hối lộ quan viên, buôn lậu vũ khí, tình nghi tiết lộ cơ mật quốc gia và một chuỗi dài cái hành vi phạm tội.
Cố đại gia nở nụ cười ôn hòa, “Đi thôi, ông đã gọi các thành viên còn lại trong tổ của các cháu đến rồi. Lần này nhất định phải bắt được hắn ta, đừng để cho tên làm vô số chuyện xấu đó chạy thoát.”
Lâm Tiểu Hồng cảm động, gật mạnh đầu, “Cố lão tiên sinh, cám ơn ông!”
“Không cần phải cám ơn!” Cố đại gia cười nói, “Đây là việc ông nên làm!”
Mục đích của Tiểu Lộ là muốn tắt nguồn điện của Tả Tiểu Manh nhưng cậu cũng hiểu tốc độ máy tính của mình không thể nào bằng tốc độ của Tả Tiểu Manh, cho nên cậu đã tìm giáo sư Tất Anh và A-đam hỗ trợ.
Nhờ vào hệ thống vệ tinh, máy tính mini của Tiểu Lộ có thể liên kết được với não điện tử của A-đam, do đó mà tốc độ trở nên nhanh hơn, đồng thời cũng lần lượt phá vỡ từng trạm kiểm soát.
Khi mỗi trạm kiểm soát bị phá, Tả Tiểu Manh co rút một chút.
Trước tình hình đó, Tả Ánh Long hiểu được thế mạnh của mình đã mất, người máy đầy uy lực nọ không thể tiếp tục làm việc cho mình nữa. Ông ta lui về phía sau hai bước rồi xoay người chạy như điên, chạy ra khỏi sân, sau đó thẳng đến bãi đỗ xe, mở cửa chui vào, chỉnh hết tốc độ, hòng nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Tả Tiểu Manh nằm trên mặt đất – không cách nào cử động – nhìn theo bóng lưng đang bỏ đi của Tả Ánh Long, cô định duỗi tay ra mong thoát khỏi ràng buộc trên người, chạy nhanh đến giữ lại người đang bỏ đi đó lại.
Nhưng cô lại không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc bóng màu trắng đó biến dần khỏi tầm mắt mình.
Người đó đi mà không hề nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng không có những câu nói dịu dàng
Tiểu Manh, từ nay về sau, nơi này chính là nhà của cô…Cô hãy ở lại, ở lại với tôi được không…
Cô còn nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời, “Được!”
Cô cũng còn nhớ rất rõ khi đó Tả Ánh Long còn nở một cười rất tươi.
Tả Tiểu Manh buông tay xuống, rơi trên mặt đất. Cô từ từ nhắm mắt lại, không hề chống cự nữa, cũng từ từ rơi vào giấc ngủ sâu.
Tả Ánh Long lái xe, chạy rất nhanh. Với tình huống hiện giờ, nếu ông ta bị bắt được thì đúng là khó sống.
Huống chi nếu hợp hai nửa con chip đó lại với nhau thì toàn bộ chứng cớ phạm tội của ông ta sẽ bị phơi bày, cho nên sẽ không thể tiếp tục dùng tiền hối lộ hay mời luật sư nổi tiếng giúp ông ta xử lý mọi chuyện nữa.
Ông ta đạp mạnh chân ga, trên đường vắng không người lao thật nhanh về phía trước. Tiếp đó, ông ta lại lấy điện thoại ra, dặn tên thuộc hạ, “Lập tức chuẩn bị cho tao một chiếc trực thăng, giờ tao đang ra sân bay.”
Đối phương trả lời một tiếng, “Vâng, thưa ông chủ.”
Nhưng sau khi tắt điện thoại thì phía trước bỗng có ánh đèn rọi vào, kèm tiếng xoay tròn cánh quạt. Ánh đèn chiếu thẳng vào mặt Tả Ánh Long khiến ông ta không thể nhìn thẳng về phía trước, chỉ có thể phanh xe lại rồi giơ tay lên che mắt.
Gã híp mắt nhìn về phía trước, sau đó không thể tin vào mắt mình. Phía trước có ba xe cảnh sát chở sáu khẩu đại pháo và một chiếc trực thăng mang đạn thả chắn ngay đang trước mặt.
Lâm Tiểu Hồng cầm loa bước xuống xe cảnh sát, đi tới cạnh cửa xe Tả Ánh Long. Cô lấy loa kê sát vào tai Tả Ánh Long, hô to: “Tả Ánh Long, đây là lệnh bắt người của bộ kiểm sát, hiện tại ông bị bắt! Ông có di ngôn gì muốn nói không? Những lời mà ông nói, sau này sẽ là bằng chứng trước tòa, điểm này chắc là ông biết chứ!”
Lâm Tiểu Hồng vung tay lên, lập tức có hai cảnh viên đi tới còng tay ông ta, giải lên xe.
Lâm Tiểu Hồng mở cửa xe ngồi vào bên cạnh Tả Ánh Long, cô vỗ vỗ vào lưng ghế của đồng nghiệp phía trước, đối phương lập tức quay xe trở về cảnh cục.
Tả Ánh Long vẫn rất bình tĩnh, câu đầu tiên ông ta thốt ra là: “Cho dù các người có lệnh bắt người nhưng cũng không thể làm khó tôi! Tôi muốn tìm luật sư!”
Lâm Tiểu Hồng cầm loa, dùng âm thanh siêu lớn nói với tên không biết sống chết nọ, “Được, nhưng phải theo thường lệ, phải chờ Tất tổ trưởng của chúng tôi thẩm vấn xong rồi mới có thể gọi điện kêu luật sư.”
Hai cảnh viên ngồi ở ghế phía trước ngoảnh ra sau, trong đó có một người nhìn thẳng vào Tả Ánh Long.
Tả Ánh Long tức giận: “Nhìn cái gì?”
“Không!” Viên cảnh sát thương cảm, nói: “Chỉ cảm thấy bi ai cho ông mà thôi!”
Từ trước tới giờ, những phạm nhân do Tất Lập Kỳ – Tất tổ trưởng thẩm vấn không ai không khai hết toàn bộ tội chứng ra, hơn nữa với người tội ác chồng chất như Tả Ánh Long thì Tất tổ trưởng nhất định sẽ chiêu đãi gã hết mình!
Cảnh viên lái xe cũng thở dài, “Tên này chết chắc rồi!”
Lâm Tiểu Hồng cũng nói vào loa phóng thanh: “Đương nhiên!”
Ở đằng này, sau khi giải quyết xong Tả Tiểu Manh, Tiểu Lộ nói vài câu cám ơn với A-đam rồi ngã luôn xuống cỏ, thở hổn hển.
Cả đời này, cậu chưa bao giờ đánh chữ nhanh như vậy, hiện tại các ngón tay đều cứng đờ hết, hơn nữa vết thương lúc nãy bị Tả Tiểu Manh chém cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Tất Lập Kỳ đi tới cạnh Tiểu Lộ, vươn tay kéo cậu lại gần, “Có sao không?”
“Không có gì, nhưng có lẽ phải đến bệnh viện kiểm tra thôi!” Tiểu Lộ đứng lên, nhìn Tất Lập Kỳ, “Còn anh?”
“Cũng giống cậu!” Tất Lập Kỳ đau đến chau mày.
Tiểu Lộ vỗ lên vai Tất Lập Kỳ giống như y là chiến hữu của mình, thái độ rất quan tâm, “Đi thôi, nhờ ông nội lái xe đưa chúng ta đến bệnh viện xem một chút.”
Lúc này, Cố Tiểu Hương ngước đầu lên nhìn cửa sổ ở tầng ba, nơi mà Tiểu Lộ đã nhảy xuống.
Tất Lập Kỳ và Tiểu Lộ cùng dìu nhau đi về phía xe thiết giáp thì phát hiện Cố Tiểu Hương vẫn không nhúc nhích.
“Chị hai, chị làm gì vậy?” Tiểu Lộ vội hỏi.
Cố Tiểu Hương phất phất tay, “Hai đứa đi trước đi, chị muốn lên gom hết toàn bộ tủ bảo hiểm của Tả Ánh Long.” Sau đó cô ôm cây cột trèo lên trên, thẳng đến lầu ba rồi phá cửa sổ chui vào trong phòng.
Tất Lập Kỳ nhìn cảnh ấy cũng không khỏi trợn mắt, há mồm, “Cô ta thật sự là phụ nữ có thai sao? Lầu ba đó? Cái thứ to đùng trong bụng đó không phải là cục bông chứ?”
Vẻ mặt của Tất Lập Kỳ khiến Tiểu Lộ nở nụ cười, “Những người trong Cố gia đều như thế, đã luyện quen rồi!”
Nụ cười của Tiểu Lộ làm cho đôi mắt to đen sáng lấp lánh, khóe môi cong lên vô cùng mê người. Tất Lập Kỳ đi cùng Tiểu Lộ được vài bước thì chu miệng định hôn người trong lòng một cái.
Bấy giờ, động tác của Tiểu Lộ rất nhanh, cậu lấy tay đẩy mặt y sang bên, khiến hàm răng Tất Lập Kỳ đánh vào nhau cái “Cốp”, âm thanh cực lớn đó khiến Tất Lập Kỳ nghĩ có lẽ răng mình sắp rụng cả rồi.
“Cố Tiểu Lộ…” Giọng của Tất Lập Kỳ đầy ai oán, “Không cho tôi hôn, chẳng lẽ cậu muốn tôi lấy còng tay ra đối phó cậu?”
“Tôi cũng không sợ anh đâu!” Tiểu Lộ trừng mắt, ra vẻ dữ tợn.
Nhưng Tất Lập Kỳ vừa nhìn là biết ngay là Tiểu Lộ chỉ làm bộ mà thôi, y không nói gì, hất cằm lên, mái tóc tung ra phía sau. Sau đó, y lấy một chiếc còng có chùm lông xù màu tím ra, nhanh chóng chộp lấy hai tay Tiểu Lộ, “răng rắc” hai tiếng còng người bé nhỏ ấy lại.
“Á!” Tiểu Lộ thét lên kinh hoàng, “Anh lại còng tay tôi!”
Sau đó, Tất Lập Kỳ nhanh chóng kéo Cố tiểu ngốc đi về phía rừng cây.
Tiểu Lộ định kêu cứu mạng thì bị Tất Lập Kỳ nắm lại cuồng hôn. Thấy Cố Tiểu Hương khiêng một bao tiền lớn đi ngang qua bọn họ, Tiểu Lộ há miệng định gọi “Chị hai” thì lại bị Tất Lập Kỳ hôn cho choáng váng.
Cuối cùng…Cuối cùng…
“Chuyên án săn rồng” đầy gian nan đã hoàn thành dưới sự phối hợp hoàn mĩ giữa lực lượng cảnh sát và Cố gia.
Mà đứa cháu trai đang bị thương của Cố gia, ở trên cỏ trong rừng cây um tùm bị một tên cảnh sát biến thái người đầy thương tích ăn sạch sẽ…
Hoàn
Lúc này, Tả Ánh Long mừng rỡ, nhìn người bảo vệ nhà mình, “Tiểu Manh, cô đã về rồi!”
“Súng xung điện từ!” Tiểu Hương nhìn Tất Lập Kỳ, hô to.
Tất Lập Kỳ lập tức cất súng xung điện vào, từ phía sau rút ra một khẩu súng xung điện từ, hai người cùng điều chỉnh cường độ đến mức cao nhất, sau đó bắn về phía Tả Tiểu Manh.
Loại súng xung điện từ này có thể phá hư tất cả các máy móc, thiết bị, nếu không có hệ thống phòng hộ, thì bình thường chỉ cần một phát thôi, con chip trong người máy sẽ bị hủy, không thể khởi động lại.
Tiểu Lộ cũng không nhàn rỗi, cậu chỉa súng xung điện về phía mấy tên thuộc hạ, tuy trên người cậu bị bắn thương nhiều chỗ nhưng cậu vẫn duy trì phong độ, hạ được không ít tên.
Khi luồng điện từ được phóng ra, Tả Tiểu Manh cúi đầu xuống. Sau khi luồng điện từ trắng mạnh mẽ đó từ từ biến mất, chưa đến mấy giây, Tả Tiểu Manh lại ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nhìn Tất Lập Kỳ và Cố Tiểu Hương.
“Mẹ nó, gặp quỷ rồi!” Cố Tiểu Hương giật mình. Không biết thứ này là loại người máy gì mà có thể thoát khỏi công kích của hai luồng điện từ cực mạnh.
Lúc này, bỗng dưng bụng của Cố Tiểu Hương nhói lên, cô nhíu nhíu mày rồi ấn bụng, hạ thấp người xuống.
“Sao vậy? Sắp sinh hả?” Tất Lập Kỳ cũng khẩn trương.
“Chưa đâu!” Cố Tiểu Hương bực bội: “Thằng nhãi này mà dám chạy bậy ra, mẹ nó tức là tôi sẽ lập tức nhét nó trở vào bụng!”
“Chị hai, lại đây đi!” Tiểu Lộ biết tình huống không ổn, vội vàng đổi vị trí với Tiểu Hương.
Cố Tiểu Hương đổi sang súng xung điện, cô cố nén cơn đau đến mặt trắng toát, trút hết cơn tức lên năm tên thuộc hạ còn lại.
Cô hạ dòng điện trong súng xung điện đến mức thấp nhất rồi lần lượt bắn từng tên một, làm cho mấy tên đi theo Tả Ánh Long – từng làm không ít chuyện xấu đó – co rút người lại, nhưng không đến mức phải ngất xỉu. Sau đó lại lập đi lập lại như thế, khiến mấy gã nọ phải khóc la kêu cha gọi mẹ.
Tả Ánh Long nhìn đám thuộc hạ của mình hoàn toàn không thể đối phó với một bà bầu như Cố Tiểu Hương, ông ta tức giận, la lên, “Mấy đứa tụi bây đúng là một lũ vô dụng!”
Sau đó lại nói với Tả Tiểu Manh bằng giọng điệu ôn hòa: “Tiểu Manh, cũng chỉ có cô đáng tin nhất, cô mau thay tôi giải quyết mấy tên này đi! Bọn họ thừa dịp cô không có mặt, đột nhập vào nhà, mở tủ bảo hiểm lấy đi nửa con chip. Tiểu Manh, mau giúp tôi lấy con chip lại, cô cũng biết con chip này rất quan trọng với tôi mà!”
Tả Tiểu Manh gật đầu rồi cầm thanh song đao, đi từng bước về phía trước.
Tiểu Lộ nhìn Tất Lập Kỳ, nói: “Anh phải cẩn thận, đao của cô ta được làm từ siêu hợp kim, áo chống đạn của cảnh cục chỉ có thể đỡ được một đao, nếu trúng hai đao, anh nhất định sẽ chết.”
“Ai nha, đến thời điểm sinh tử mà cậu còn lo lắng cho tôi như vậy, Tiểu Lộ yêu dấu của tôi, lại đây, cho tôi hôn một cái nào!” Tất Lập Kỳ chu miệng, tiến lại gần Tiểu Lộ, lại bị Tiểu Lộ lấy tay đẩy mặt sang một bên, mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm Tả Tiểu Manh.
Tả Tiểu Manh xoay người, nhảy vọt tới. Tiểu Lộ và Tất Lập Kỳ cũng chuyển sang tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Hai người cầm súng điện từ liên tục đánh về phía Tả Tiểu Manh, vừa đánh vừa lui về phía sau.
Thật ra thì súng xung điện từ này chỉ có thể đối phó với máy móc bình thường, còn với người máy trí năng – trong não bộ có sóng điện từ cao tần bảo hộ – thì chỉ có tác dùng làm chậm lại động tác của cô thôi.
“Không phải trước lúc tiến hành nhiệm vụ cậu đã chuẩn bị hết rồi sao?” Tất Lập Kỳ vội hỏi: “Bây giờ làm sao đây? Tôi không muốn chết trong tay nữ thần 3D gì đó đâu nha, chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta sẽ cười đến rụng răng mất!”
Tiểu Lộ nhìn vào mắt Tả Tiểu Manh, rồi nhìn về phía Tả Ánh Long đang đứng ở phía sau. Đột nhiên cậu quăng súng xung điện từ xuống, rút khẩu súng tự động trong túi ra, bắn thẳng vào người Tả Ánh Long.
“Phanh, phanh” hai tiếng, Tả Ánh Long bị bắn trúng đùi và vai phải, ông ta đau đớn, ngã quỵ xuống đất.
Tả Tiểu Manh nhìn vẻ mặt đau đớn của Tả Ánh Long, sau khi quay đầu lại, bộ mặt luôn không có biểu tình thế nhưng giờ lại lộ ra vẻ phẫn nộ.
“Thì ra đúng là yêu nha!” Tất Lập Kỳ nhìn Tả Tiểu Manh bằng một cái nhìn đầy bất đắc dĩ.
“Yêu cái gì?” Tiểu Lộ ngạc nhiên.
“Tả Tiểu Manh yêu Tả Ánh Long á!” Tất Lập Kỳ trả lời.
Tả Tiểu Manh nổi giận đùng đùng, vung song đao lên và mục tiêu chính là Tiểu Lộ.
“Tiểu Lộ, tiếp theo phải làm thế nào? Phụ nữ mà nổi giận thì rất đáng sợ, huống chi cậu còn đả thương gã đàn ông của cô ta!” Tất Lập Kỳ thấy thế, không khỏi khẩn trương.
“Tất Lập Kỳ!” Tiểu Lộ bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa cô ta tới gần, cho dù dùng cách gì, anh cũng phải ôm lấy cô ta, cho dù ôm không được cũng phải kéo cho được!”
“…” Tất Lập Kỳ nhăn mặt, “Cậu cũng biết là tôi chỉ có thể chịu được một đao mà!”
“Phía trước một đao, phía sau một đao, anh có cơ hội khống chế cô ta trong hai đao.” Tiểu Lộ bình thản nói.
“Làm sao khống chế chứ?” Tất Lập Kỳ cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi.
Tiểu Lộ giơ tay gỡ chiếc vòng điện trở trên tay Tất Lập Kỳ xuống, lúc này, song đao của Tả Tiểu Manh chỉ còn cách cậu 10cm. Nhanh như cắt, Tiểu Lộ đẩy Tất Lập Kỳ lên phía trước đánh ngã Tả Tiểu Manh.
Tất Lập Kỳ đứng lên thở phì phò, trong lòng nghĩ, chết thì chết! Rồi y ném súng xung điện từ đi, rút từ phía sau ra khẩu Desert Eagle nhắm về phía tay trái Tả Tiểu Manh, bắn hơn mười phát.
Tả Tiểu Manh buông tay ra, thanh trường đao cũng theo đó rơi từ vị trí hợp kim bị hao tổn xuống.
Tất Lập Kỳ chộp lấy thanh đao, nếu súng ống đã vô dụng thì y sẽ dùng chính thanh đao của Tả Tiểu Manh để đối phó cô ta.
Lúc đầu, cầm thanh đao lên leng keng lốc cốc một hồi, Tất Lập Kỳ bị vây vào thế yếu. Nhưng sau khi dùng quen tay, y bắt đầu đánh ngang với Tả Tiểu Manh, hai bên không phân biệt được cao thấp.
Tả Tiểu Manh bị Tất Lập Kỳ quơ trúng mấy đao cũng không có biểu hiện đau đớn gì, nhưng sau khi bị chém vài nhát thì cả người Tất Lập Kỳ toàn là máu.
Tiểu Lộ ở một bên cũng vội vã lui về phía sau, cậu lấy con bọ dùng để đóng hệ thống bảo vệ trong thư phòng khi nãy ra.
Cậu bắt đầu xoa xoa phía sau con bọ, một lát sau con bọ bắt đầu biến hình, phân thành nhiều con bọ nhỏ khác.
Tiểu Lộ dùng máy tính mini điều khiển cho những con bọ đó đi về phía Tả Tiểu Manh.
Mấy con bọ bò bò trên cỏ, từ từ leo lên chân Tả Tiểu Manh.
Nhưng Tả Tiểu Manh cũng không phải người máy bình thường, cô vừa cúi đầu xuống nhìn thấy, lập tức bắn ra tia laser hất mấy con bọ đó xuống đất.
Tuy nhiên, vẫn còn một số con bọ khác leo lên người Tất Lập Kỳ, tụ ở trên vai y.
Thừa dịp Tất Lập Kỳ và Tả Tiểu manh đánh cho tối trời tối đất, lúc hai người di chuyển đến gần nhau thì Tiểu Lộ hô to, “Ôm lấy cô ta!”
Tất Lập Kỳ không chút do dự mà làm theo lời Tiểu Lộ, kết quả sau khi y nhào vào ôm Tả Tiểu Manh thì vừa lúc cô nàng cho y một đao xuyên qua áo chống đạn.
Tất Lập Kỳ hô lên một tiếng đau đớn, một đao này quả là đã đâm xuyên qua cơ thể y rồi!
Vào lúc này, Tả Tiểu Manh lại xảy ra phản ứng kì quái. Cả người cô co rút, đôi mắt chớp tắt liên tục như đang cố khống chế bản thân mình.
Tiểu Lộ lập tức ấn phím làm cho mấy con bọ không bị dòng tĩnh điện của Tất Lập Kỳ quấy nhiễu. Từng con một nhảy lên người Tả Tiểu Manh, bò lên trán cô, sau đó giống như kim loại hòa tan, thẩm thấu vào trong lớp da, đi thẳng vào bộ não điện tử của cô nàng.
Tiếp đó, Tiểu Lộ lập tức liên lạc với A-đam (lúc này đang ở Mĩ), vừa thông tuyến, Tiểu Lộ nói ngay: “A-đam, tôi đã bắt được cô ta, hỗ trợ!”
Ở bên kia địa cầu A-đam trả lời: “Được!”
Hai cao thủ đứng đầu về lĩnh vực máy tính cùng nhau xâm nhập vào thể thức trong não điện tử của Tả Tiểu Manh, khống chế cô, hơn nữa còn giải bỏ ý đồ lấy lại điều khiển của cô, cưỡng chế tắt máy.
“Ôm nữ thần 3D này thật khó chịu, Cố Tiểu Lộ, khi nào thì tôi có thể buông ra?” Tất Lập Kỳ bực bội, y có muốn buông cũng không được mà không buông cũng không xong.
Cố Tiểu Hương giải quyết xong đám bảo tiêu của Tả Ánh Long, lập tức đi tới vặn bung bàn tay đang nắm chặt thanh đao của Tả Tiểu Manh ra, sau đó kéo Tất Lập Kỳ đứng lên.
Tất Lập Kỳ nhìn thanh trường đao xuyên qua bên hông mình, hít sâu một hơi, rút mạnh ra.
Cố Tiểu Hương lấy thuốc cầm máu trong túi, xé toạt áo chống đạn vô dụng của Tất Lập Kỳ, sau đó rắc thuốc cầm máu vào.
Tất Lập Kỳ kêu thảm một tiếng, mắng to, “Cô muốn rắc thuốc lên ít nhất phải nói trước với tôi một tiếng chứ!” Thuốc cầm máu này tuy là cầm máu rất nhanh nhưng khi rắc vào cũng vô cùng đau đớn, giống như bị trường đao đâm thêm lần nữa. Cho nên bình thường chỉ dùng trong cấp cứu.
“Có thể mang vòng điện trở vào.” Tiểu Hương mặc kệ tên la ó om sòm nọ.
Tất Lập Kỳ xoay người cầm vòng điện trở lên, lúc này y mới giật mình phát hiện ra vũ khí bí mật mà Tiểu Lộ nói trước khi đi là thứ gì. Trời sinh y có dòng tĩnh điện có thể phá hỏng bất kì máy móc nào, tuy Tả Tiểu Manh rất giống con người nhưng suy cho cùng cũng là một người máy.
Vừa rồi Tiểu Lộ bảo y ôm cô ta, hẳn là muốn y truyền dòng tĩnh điện chết tiệt đó sang. Hiện giờ tiết trời đang lạnh thế mà Tiểu Lộ lại đổ mồ hôi, xem ra cậu ấy nhất định là đang đấu với hệ thống bên trong của Tả Tiểu Manh rồi.
Tiếp theo, Tất Lập Kỳ lại thấy Cố Tiểu Hương gọi điện thoại, “Alo, nội! Tình huống bên này đã khống chế được, bên ông có thể hành động rồi!”
Ở trên xe thiết giáp, Cố đại gia tắt điện thoại, rồi lấy một phong thư trong túi ra đưa cho Lâm Tiểu Hồng.
Lâm Tiểu Hồng mở phong thư, lấy tờ giấy ra xem. Kết quả vừa nhìn thấy nội dung bên trong, mắt cô trừng to như sắp rớt ra ngoài.
Đây là lệnh bắt người của bộ kiểm sát, người bị bắt là Tả Ánh Long, lý do bắt là giết người, xúi giục giết người, hối lộ quan viên, buôn lậu vũ khí, tình nghi tiết lộ cơ mật quốc gia và một chuỗi dài cái hành vi phạm tội.
Cố đại gia nở nụ cười ôn hòa, “Đi thôi, ông đã gọi các thành viên còn lại trong tổ của các cháu đến rồi. Lần này nhất định phải bắt được hắn ta, đừng để cho tên làm vô số chuyện xấu đó chạy thoát.”
Lâm Tiểu Hồng cảm động, gật mạnh đầu, “Cố lão tiên sinh, cám ơn ông!”
“Không cần phải cám ơn!” Cố đại gia cười nói, “Đây là việc ông nên làm!”
Mục đích của Tiểu Lộ là muốn tắt nguồn điện của Tả Tiểu Manh nhưng cậu cũng hiểu tốc độ máy tính của mình không thể nào bằng tốc độ của Tả Tiểu Manh, cho nên cậu đã tìm giáo sư Tất Anh và A-đam hỗ trợ.
Nhờ vào hệ thống vệ tinh, máy tính mini của Tiểu Lộ có thể liên kết được với não điện tử của A-đam, do đó mà tốc độ trở nên nhanh hơn, đồng thời cũng lần lượt phá vỡ từng trạm kiểm soát.
Khi mỗi trạm kiểm soát bị phá, Tả Tiểu Manh co rút một chút.
Trước tình hình đó, Tả Ánh Long hiểu được thế mạnh của mình đã mất, người máy đầy uy lực nọ không thể tiếp tục làm việc cho mình nữa. Ông ta lui về phía sau hai bước rồi xoay người chạy như điên, chạy ra khỏi sân, sau đó thẳng đến bãi đỗ xe, mở cửa chui vào, chỉnh hết tốc độ, hòng nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Tả Tiểu Manh nằm trên mặt đất – không cách nào cử động – nhìn theo bóng lưng đang bỏ đi của Tả Ánh Long, cô định duỗi tay ra mong thoát khỏi ràng buộc trên người, chạy nhanh đến giữ lại người đang bỏ đi đó lại.
Nhưng cô lại không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc bóng màu trắng đó biến dần khỏi tầm mắt mình.
Người đó đi mà không hề nhìn cô dù chỉ là một cái liếc mắt, cũng không có những câu nói dịu dàng
Tiểu Manh, từ nay về sau, nơi này chính là nhà của cô…Cô hãy ở lại, ở lại với tôi được không…
Cô còn nhớ rõ lúc đó mình đã trả lời, “Được!”
Cô cũng còn nhớ rất rõ khi đó Tả Ánh Long còn nở một cười rất tươi.
Tả Tiểu Manh buông tay xuống, rơi trên mặt đất. Cô từ từ nhắm mắt lại, không hề chống cự nữa, cũng từ từ rơi vào giấc ngủ sâu.
Tả Ánh Long lái xe, chạy rất nhanh. Với tình huống hiện giờ, nếu ông ta bị bắt được thì đúng là khó sống.
Huống chi nếu hợp hai nửa con chip đó lại với nhau thì toàn bộ chứng cớ phạm tội của ông ta sẽ bị phơi bày, cho nên sẽ không thể tiếp tục dùng tiền hối lộ hay mời luật sư nổi tiếng giúp ông ta xử lý mọi chuyện nữa.
Ông ta đạp mạnh chân ga, trên đường vắng không người lao thật nhanh về phía trước. Tiếp đó, ông ta lại lấy điện thoại ra, dặn tên thuộc hạ, “Lập tức chuẩn bị cho tao một chiếc trực thăng, giờ tao đang ra sân bay.”
Đối phương trả lời một tiếng, “Vâng, thưa ông chủ.”
Nhưng sau khi tắt điện thoại thì phía trước bỗng có ánh đèn rọi vào, kèm tiếng xoay tròn cánh quạt. Ánh đèn chiếu thẳng vào mặt Tả Ánh Long khiến ông ta không thể nhìn thẳng về phía trước, chỉ có thể phanh xe lại rồi giơ tay lên che mắt.
Gã híp mắt nhìn về phía trước, sau đó không thể tin vào mắt mình. Phía trước có ba xe cảnh sát chở sáu khẩu đại pháo và một chiếc trực thăng mang đạn thả chắn ngay đang trước mặt.
Lâm Tiểu Hồng cầm loa bước xuống xe cảnh sát, đi tới cạnh cửa xe Tả Ánh Long. Cô lấy loa kê sát vào tai Tả Ánh Long, hô to: “Tả Ánh Long, đây là lệnh bắt người của bộ kiểm sát, hiện tại ông bị bắt! Ông có di ngôn gì muốn nói không? Những lời mà ông nói, sau này sẽ là bằng chứng trước tòa, điểm này chắc là ông biết chứ!”
Lâm Tiểu Hồng vung tay lên, lập tức có hai cảnh viên đi tới còng tay ông ta, giải lên xe.
Lâm Tiểu Hồng mở cửa xe ngồi vào bên cạnh Tả Ánh Long, cô vỗ vỗ vào lưng ghế của đồng nghiệp phía trước, đối phương lập tức quay xe trở về cảnh cục.
Tả Ánh Long vẫn rất bình tĩnh, câu đầu tiên ông ta thốt ra là: “Cho dù các người có lệnh bắt người nhưng cũng không thể làm khó tôi! Tôi muốn tìm luật sư!”
Lâm Tiểu Hồng cầm loa, dùng âm thanh siêu lớn nói với tên không biết sống chết nọ, “Được, nhưng phải theo thường lệ, phải chờ Tất tổ trưởng của chúng tôi thẩm vấn xong rồi mới có thể gọi điện kêu luật sư.”
Hai cảnh viên ngồi ở ghế phía trước ngoảnh ra sau, trong đó có một người nhìn thẳng vào Tả Ánh Long.
Tả Ánh Long tức giận: “Nhìn cái gì?”
“Không!” Viên cảnh sát thương cảm, nói: “Chỉ cảm thấy bi ai cho ông mà thôi!”
Từ trước tới giờ, những phạm nhân do Tất Lập Kỳ – Tất tổ trưởng thẩm vấn không ai không khai hết toàn bộ tội chứng ra, hơn nữa với người tội ác chồng chất như Tả Ánh Long thì Tất tổ trưởng nhất định sẽ chiêu đãi gã hết mình!
Cảnh viên lái xe cũng thở dài, “Tên này chết chắc rồi!”
Lâm Tiểu Hồng cũng nói vào loa phóng thanh: “Đương nhiên!”
Ở đằng này, sau khi giải quyết xong Tả Tiểu Manh, Tiểu Lộ nói vài câu cám ơn với A-đam rồi ngã luôn xuống cỏ, thở hổn hển.
Cả đời này, cậu chưa bao giờ đánh chữ nhanh như vậy, hiện tại các ngón tay đều cứng đờ hết, hơn nữa vết thương lúc nãy bị Tả Tiểu Manh chém cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Tất Lập Kỳ đi tới cạnh Tiểu Lộ, vươn tay kéo cậu lại gần, “Có sao không?”
“Không có gì, nhưng có lẽ phải đến bệnh viện kiểm tra thôi!” Tiểu Lộ đứng lên, nhìn Tất Lập Kỳ, “Còn anh?”
“Cũng giống cậu!” Tất Lập Kỳ đau đến chau mày.
Tiểu Lộ vỗ lên vai Tất Lập Kỳ giống như y là chiến hữu của mình, thái độ rất quan tâm, “Đi thôi, nhờ ông nội lái xe đưa chúng ta đến bệnh viện xem một chút.”
Lúc này, Cố Tiểu Hương ngước đầu lên nhìn cửa sổ ở tầng ba, nơi mà Tiểu Lộ đã nhảy xuống.
Tất Lập Kỳ và Tiểu Lộ cùng dìu nhau đi về phía xe thiết giáp thì phát hiện Cố Tiểu Hương vẫn không nhúc nhích.
“Chị hai, chị làm gì vậy?” Tiểu Lộ vội hỏi.
Cố Tiểu Hương phất phất tay, “Hai đứa đi trước đi, chị muốn lên gom hết toàn bộ tủ bảo hiểm của Tả Ánh Long.” Sau đó cô ôm cây cột trèo lên trên, thẳng đến lầu ba rồi phá cửa sổ chui vào trong phòng.
Tất Lập Kỳ nhìn cảnh ấy cũng không khỏi trợn mắt, há mồm, “Cô ta thật sự là phụ nữ có thai sao? Lầu ba đó? Cái thứ to đùng trong bụng đó không phải là cục bông chứ?”
Vẻ mặt của Tất Lập Kỳ khiến Tiểu Lộ nở nụ cười, “Những người trong Cố gia đều như thế, đã luyện quen rồi!”
Nụ cười của Tiểu Lộ làm cho đôi mắt to đen sáng lấp lánh, khóe môi cong lên vô cùng mê người. Tất Lập Kỳ đi cùng Tiểu Lộ được vài bước thì chu miệng định hôn người trong lòng một cái.
Bấy giờ, động tác của Tiểu Lộ rất nhanh, cậu lấy tay đẩy mặt y sang bên, khiến hàm răng Tất Lập Kỳ đánh vào nhau cái “Cốp”, âm thanh cực lớn đó khiến Tất Lập Kỳ nghĩ có lẽ răng mình sắp rụng cả rồi.
“Cố Tiểu Lộ…” Giọng của Tất Lập Kỳ đầy ai oán, “Không cho tôi hôn, chẳng lẽ cậu muốn tôi lấy còng tay ra đối phó cậu?”
“Tôi cũng không sợ anh đâu!” Tiểu Lộ trừng mắt, ra vẻ dữ tợn.
Nhưng Tất Lập Kỳ vừa nhìn là biết ngay là Tiểu Lộ chỉ làm bộ mà thôi, y không nói gì, hất cằm lên, mái tóc tung ra phía sau. Sau đó, y lấy một chiếc còng có chùm lông xù màu tím ra, nhanh chóng chộp lấy hai tay Tiểu Lộ, “răng rắc” hai tiếng còng người bé nhỏ ấy lại.
“Á!” Tiểu Lộ thét lên kinh hoàng, “Anh lại còng tay tôi!”
Sau đó, Tất Lập Kỳ nhanh chóng kéo Cố tiểu ngốc đi về phía rừng cây.
Tiểu Lộ định kêu cứu mạng thì bị Tất Lập Kỳ nắm lại cuồng hôn. Thấy Cố Tiểu Hương khiêng một bao tiền lớn đi ngang qua bọn họ, Tiểu Lộ há miệng định gọi “Chị hai” thì lại bị Tất Lập Kỳ hôn cho choáng váng.
Cuối cùng…Cuối cùng…
“Chuyên án săn rồng” đầy gian nan đã hoàn thành dưới sự phối hợp hoàn mĩ giữa lực lượng cảnh sát và Cố gia.
Mà đứa cháu trai đang bị thương của Cố gia, ở trên cỏ trong rừng cây um tùm bị một tên cảnh sát biến thái người đầy thương tích ăn sạch sẽ…
Hoàn
Tác giả :
Tự Từ