Cảnh Sát Có Người Yêu
Chương 5
"Thay đi, đây là áo ngủ, chắc cũng không sai biệt lắm với thân hình của em. Em thử nhìn xem. Chưa có mặc qua, là đồ mới đó." Diệp Tử lấy ra bộ áo ngủ trước kia Chung Tiểu Viên mua mà không có mặc, so so trên người Tiểu Mặc, cảm thấy rất thích hợp.
"A..." Tần Tiểu Mặc dừng một chút, cười cười tiếp nhận áo ngủ đi vào phòng tắm.
Kỳ thật Diệp Tử có thể cảm nhận được khi cô nhóc nhìn đến áo ngủ trong tay cô, thoáng có chút không vui. Tuy rằng Tiểu Mặc đã tận lực che giấu, nhưng bởi vì bình thường cùng nhiều người giao tiếp, tạo thành thói quen chú ý chi tiết cử chỉ nét mặt của người khác, cho nên Diệp Tử vẫn phát hiện, dù cô cảm thấy hơi kỳ quái. Có điều cô cũng không quá để ý. Mặc kệ cô nhóc đi...
Sau khi xoay người, nụ cười của Tần Tiểu Mặc liền tắt ngấm, loé ra một loại ánh mắt như đã xác định được thêm chuyện gì.
Tắm rửa xong, Tần Tiểu Mặc mặc bộ áo ngủ "quả thật rất vừa người" kia đi ra phòng tắm. Mới vừa ra, liền nhìn thấy Diệp Tử ngồi trên giường lật xem một quyển nghiệp vụ kinh doanh.
"Chị Diệp...chị, thời gian rảnh còn đọc loại sách này a..." Từ nhỏ không hiểu sao Tần Tiểu Mặc đối với loại sách này lại có chút phản cảm, nếu không cô cũng sẽ không nghịch ý người nhà mà đi theo ngành cảnh sát.
"Ừ, nhàn rỗi liền đọc một chút, trợ giúp nghiên cứu báo cáo tài vụ rất nhiều." Diệp Tử tỏ vẻ bất đắc dĩ. Quyển sách này là do Chung Tiểu Viên mua trước kia, sau đó cô thấy nó có thể giúp ích cho công việc của mình, liền dưỡng thành thói quen ngẫu nhiên cũng sẽ cầm lên nghiên cứu một chút.
"Bình thường công việc của chị chắc là mệt chết nhỉ...Anh của em mỗi ngày đều vội vàng bận rộn mà." Tần Tiểu Mặc bĩu môi, cô thật sự không chấp nhận loại công việc với cường độ này.
"Ừ, kỳ thật cũng không có gì..." Diệp Tử nghĩ nghĩ, không biết là do quá cực khổ hay sao mà đại khái cũng đã quen rồi.
Tần Tiểu Mặc gật đầu, tỏ vẻ cô đã hiểu được.
"Em thì sao? Thực rảnh rỗi sao?" Diệp Tử hỏi ngược lại.
"Quả thật không có chuyện gì làm, tốt nghiệp xong đã bị phân đến cục cảnh sát bảo vệ làm cảnh. Mỗi ngày đều đi tuần phố, điều giải một chút tranh cãi của dân chúng, ngoài ra cũng không có gì hay."
"Vốn là họ tính toán điều em đi khoa hồ sơ, nếu em không ra sức tranh thủ, ngay cả làm cảnh cũng làm không được." Tần Tiểu Mặc buồn bực nói.
"Như vậy không phải rất tốt sao, công tác không có gì nguy hiểm, lại ổn định." Diệp Tử có chút không hiểu lý tưởng của Tần Tiểu Mặc.
"Không! Chí hướng vĩ đại của em là một cảnh sát hình sự! Đả kích phần tử tội phạm!" Tần Tiểu Mặc đầy khí thế tuyên cáo chí hướng lý tưởng của mình cho Diệp Tử nghe.
Chuyện vốn đang nghiêm túc, cũng không biết vì cái gì mà khi Diệp Tử nhìn đến biểu tình của Tần Tiểu Mặc, nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
"Chị Diệp chị cười cái gì a, em đang nói thật, lúc còn ở trường cảnh sát, em cầm súng bắn là không có địch thủ, ngay cả mấy thằng con trai còn đánh không lại em." Diệp Tử nghe Tần Tiểu Mặc nói rất không có sức thuyết phục nhưng cô không muốn đả kích lòng tự tin của Tiểu Mặc, chỉ mỉm cười gật gật đầu. Diệp Tử tươi cười không chút nghi ngờ mang đến sự khích lệ lớn lao cho Tần Tiểu Mặc.
"Thật tốt..." Tần Tiểu Mặc ngây ngốc nhìn Diệp Tử, đột nhiên toát ra một câu. Làm Diệp Tử có chút không làm rõ được đây là tình huống gì.
"Em nói chị thật tốt, gia gia và anh Tiêu Nhuận cả ngày cười nhạo em, không tin em có thể đạt được chí hướng đó. Nhưng mà...một ngày nào đó em sẽ chứng minh cho bọn họ thấy." Nói lời này, Tần Tiểu Mặc vô cùng nghiêm túc. Trong lòng Diệp Tử bất chợt cảm động. Nói không rõ là vì cái gì, đại khái là vì lòng tin và dũng khí theo đuổi giấc mơ của Tiểu Mặc...
"Ừ, cố lên..."
"Đương nhiên rồi."
"Vậy bây giờ em tính ở Anh phát triển sao?" Diệp Tử không hiểu lắm suy nghĩ của cô bé này.
"Không phải a, làm sao có thể. Lần này chỉ là đến thăm gia gia và anh Tiêu Nhuận. Mười ngày sau phải đi trở về. Em phải hỏi mãi họ mới đồng ý cho em ở thêm mấy ngày." Tần Tiểu Mặc hơi nhíu mày, cô phát hiện mình có chút không muốn trở về. Nơi đó cách chị Diệp thật xa...
"Ừ, trở về nước rồi, có chuyện gì đều có thể nói với chị..." Diệp Tử mỉm cười nhìn Tần Tiểu Mặc.
Lời này Tần Tiểu Mặc thật là thích nghe, cô chỉ chờ đợi có như vậy.
"Ừm, nhất định!" Diệp Tử vốn cho rằng đây là lời khách sáo, nhưng không nghĩ tới... Tất nhiên, đó là chuyện sau này. Chuyện quan trọng nhất bây giờ của hai cô chính là ngủ ngon...
"Không còn sớm, em ngủ đi, chị không quấy rầy em, chị ở ngay phòng kế bên, có việc gì cứ gọi chị hoặc A Mai cũng được." Diệp Tử đứng lên, để sách lên lại giá sách.
"Được." Tần Tiểu Mặc gật đầu, nhìn Diệp Tử trở về phòng của mình.
Nằm trên giường, Tần Tiểu Mặc không phải không thừa nhận hôm nay là một ngày phi thường kỳ lạ. Cô không tin nhất kiến chung tình (một lần gặp mặt thương cả đời), nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất tốt rất khó giải thích đối với cô gái xinh đẹp phòng bên cạnh. Tần Tiểu Mặc biết mình cần phải làm gì.
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Mặc dậy thật sớm, giường nhà Diệp Tử đặc biệt thoải mái, vừa lớn vừa êm, chăn cũng ấm. Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, buổi sáng dậy sớm mà không thấy mệt.
Diệp Tử không có thói quen ngủ nướng, điều kiện không cho phép cô ngủ nướng. Cho nên sau khi Tần Tiểu Mặc tỉnh lại, Diệp Tử cũng tỉnh, hai người trên cơ bản là cùng nhau bước ra cửa phòng.
"Chào buổi sáng." Tần Tiểu Mặc cười chào Diệp Tử.
Diệp Tử nghe tiếng Tần Tiểu Mặc, cô quay đầu lại, cũng hướng Tiểu Mặc nói một tiếng "morning em". Sau đó liền đứng ở cầu thang đợi Tiểu Mặc cùng xuống dưới.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Diệp Tử lịch sự hỏi.
"Ừ, thực thoải mái." Tần Tiểu Mặc vội gật đầu không ngừng. Khổ nỗi chỉ lo nhìn Diệp Tử, không để ý dưới chân liền hụt một bước. Tuy loại sự tình này thường xảy ra, nhưng Tần Tiểu Mặc vẫn theo bản năng kêu lên, may mà lần này có Diệp Tử kế bên, phản ứng cực nhanh đưa tay giữ cô lại.
"Hô..." Đứng vững rồi, Tần Tiểu Mặc thở một hơi. Thật sự là mạo hiểm vạn phần.
"Tại sao lại ngã, lần sau chú ý một chút." Diệp Tử cũng bị cô làm hoảng sợ, nhíu mày nhìn cô.
"Hì hì" Tần Tiểu Mặc quay qua nhìn Diệp Tử lại bắt đầu ngây ngô cười, chị Diệp thật sự quan tâm cô a...
"Tốt lắm, còn cười ngây ngô nữa, lo nhìn đường đi." Diệp Tử có chút bất đắc dĩ. Lôi kéo cô đi xuống, thẳng đến xuống đất rồi mới dám buông tay cô ra.
"Sợ là còn chưa bắt được kẻ trộm thì em đã bị té trước." Diệp Tử nhịn không được nói ra một câu dìm hàng Tần Tiểu Mặc.
"Ách... Em, em.. sẽ không đâu. Chỉ có đi xuống cầu thang mới như vậy." Tần Tiểu Mặc phản bác nói.
Diệp Tử cười cười, không nói gì. Lời này nghe qua thôi chứ không thể tin được...
"Ăn sáng đi, ăn xong chị đưa em trở về." Diệp Tử ngồi xuống, A Mai thấy Diệp Tử và Tần Tiểu Mặc, vội vàng vào phòng bếp đem bữa sáng ra. Món Trung Quốc và món Tây đều có.
"Tự em trở về được rồi. Chị khẳng định bận rộn nhiều việc." Tần Tiểu Mặt đỡ chén cháo A Mai múc cho cô, cười nói.
"Không sao, tiện đường mà."
Ăn xong điểm tâm sáng, Diệp Tử mang theo túi xách, cầm giấy tờ hợp đồng để đưa cho Tiêu Nhuận rồi dẫn Tần Tiểu Mặc ra xe.
"A..." Tần Tiểu Mặc dừng một chút, cười cười tiếp nhận áo ngủ đi vào phòng tắm.
Kỳ thật Diệp Tử có thể cảm nhận được khi cô nhóc nhìn đến áo ngủ trong tay cô, thoáng có chút không vui. Tuy rằng Tiểu Mặc đã tận lực che giấu, nhưng bởi vì bình thường cùng nhiều người giao tiếp, tạo thành thói quen chú ý chi tiết cử chỉ nét mặt của người khác, cho nên Diệp Tử vẫn phát hiện, dù cô cảm thấy hơi kỳ quái. Có điều cô cũng không quá để ý. Mặc kệ cô nhóc đi...
Sau khi xoay người, nụ cười của Tần Tiểu Mặc liền tắt ngấm, loé ra một loại ánh mắt như đã xác định được thêm chuyện gì.
Tắm rửa xong, Tần Tiểu Mặc mặc bộ áo ngủ "quả thật rất vừa người" kia đi ra phòng tắm. Mới vừa ra, liền nhìn thấy Diệp Tử ngồi trên giường lật xem một quyển nghiệp vụ kinh doanh.
"Chị Diệp...chị, thời gian rảnh còn đọc loại sách này a..." Từ nhỏ không hiểu sao Tần Tiểu Mặc đối với loại sách này lại có chút phản cảm, nếu không cô cũng sẽ không nghịch ý người nhà mà đi theo ngành cảnh sát.
"Ừ, nhàn rỗi liền đọc một chút, trợ giúp nghiên cứu báo cáo tài vụ rất nhiều." Diệp Tử tỏ vẻ bất đắc dĩ. Quyển sách này là do Chung Tiểu Viên mua trước kia, sau đó cô thấy nó có thể giúp ích cho công việc của mình, liền dưỡng thành thói quen ngẫu nhiên cũng sẽ cầm lên nghiên cứu một chút.
"Bình thường công việc của chị chắc là mệt chết nhỉ...Anh của em mỗi ngày đều vội vàng bận rộn mà." Tần Tiểu Mặc bĩu môi, cô thật sự không chấp nhận loại công việc với cường độ này.
"Ừ, kỳ thật cũng không có gì..." Diệp Tử nghĩ nghĩ, không biết là do quá cực khổ hay sao mà đại khái cũng đã quen rồi.
Tần Tiểu Mặc gật đầu, tỏ vẻ cô đã hiểu được.
"Em thì sao? Thực rảnh rỗi sao?" Diệp Tử hỏi ngược lại.
"Quả thật không có chuyện gì làm, tốt nghiệp xong đã bị phân đến cục cảnh sát bảo vệ làm cảnh. Mỗi ngày đều đi tuần phố, điều giải một chút tranh cãi của dân chúng, ngoài ra cũng không có gì hay."
"Vốn là họ tính toán điều em đi khoa hồ sơ, nếu em không ra sức tranh thủ, ngay cả làm cảnh cũng làm không được." Tần Tiểu Mặc buồn bực nói.
"Như vậy không phải rất tốt sao, công tác không có gì nguy hiểm, lại ổn định." Diệp Tử có chút không hiểu lý tưởng của Tần Tiểu Mặc.
"Không! Chí hướng vĩ đại của em là một cảnh sát hình sự! Đả kích phần tử tội phạm!" Tần Tiểu Mặc đầy khí thế tuyên cáo chí hướng lý tưởng của mình cho Diệp Tử nghe.
Chuyện vốn đang nghiêm túc, cũng không biết vì cái gì mà khi Diệp Tử nhìn đến biểu tình của Tần Tiểu Mặc, nhịn không được, xì một tiếng bật cười.
"Chị Diệp chị cười cái gì a, em đang nói thật, lúc còn ở trường cảnh sát, em cầm súng bắn là không có địch thủ, ngay cả mấy thằng con trai còn đánh không lại em." Diệp Tử nghe Tần Tiểu Mặc nói rất không có sức thuyết phục nhưng cô không muốn đả kích lòng tự tin của Tiểu Mặc, chỉ mỉm cười gật gật đầu. Diệp Tử tươi cười không chút nghi ngờ mang đến sự khích lệ lớn lao cho Tần Tiểu Mặc.
"Thật tốt..." Tần Tiểu Mặc ngây ngốc nhìn Diệp Tử, đột nhiên toát ra một câu. Làm Diệp Tử có chút không làm rõ được đây là tình huống gì.
"Em nói chị thật tốt, gia gia và anh Tiêu Nhuận cả ngày cười nhạo em, không tin em có thể đạt được chí hướng đó. Nhưng mà...một ngày nào đó em sẽ chứng minh cho bọn họ thấy." Nói lời này, Tần Tiểu Mặc vô cùng nghiêm túc. Trong lòng Diệp Tử bất chợt cảm động. Nói không rõ là vì cái gì, đại khái là vì lòng tin và dũng khí theo đuổi giấc mơ của Tiểu Mặc...
"Ừ, cố lên..."
"Đương nhiên rồi."
"Vậy bây giờ em tính ở Anh phát triển sao?" Diệp Tử không hiểu lắm suy nghĩ của cô bé này.
"Không phải a, làm sao có thể. Lần này chỉ là đến thăm gia gia và anh Tiêu Nhuận. Mười ngày sau phải đi trở về. Em phải hỏi mãi họ mới đồng ý cho em ở thêm mấy ngày." Tần Tiểu Mặc hơi nhíu mày, cô phát hiện mình có chút không muốn trở về. Nơi đó cách chị Diệp thật xa...
"Ừ, trở về nước rồi, có chuyện gì đều có thể nói với chị..." Diệp Tử mỉm cười nhìn Tần Tiểu Mặc.
Lời này Tần Tiểu Mặc thật là thích nghe, cô chỉ chờ đợi có như vậy.
"Ừm, nhất định!" Diệp Tử vốn cho rằng đây là lời khách sáo, nhưng không nghĩ tới... Tất nhiên, đó là chuyện sau này. Chuyện quan trọng nhất bây giờ của hai cô chính là ngủ ngon...
"Không còn sớm, em ngủ đi, chị không quấy rầy em, chị ở ngay phòng kế bên, có việc gì cứ gọi chị hoặc A Mai cũng được." Diệp Tử đứng lên, để sách lên lại giá sách.
"Được." Tần Tiểu Mặc gật đầu, nhìn Diệp Tử trở về phòng của mình.
Nằm trên giường, Tần Tiểu Mặc không phải không thừa nhận hôm nay là một ngày phi thường kỳ lạ. Cô không tin nhất kiến chung tình (một lần gặp mặt thương cả đời), nhưng không hiểu sao lại có cảm giác rất tốt rất khó giải thích đối với cô gái xinh đẹp phòng bên cạnh. Tần Tiểu Mặc biết mình cần phải làm gì.
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Mặc dậy thật sớm, giường nhà Diệp Tử đặc biệt thoải mái, vừa lớn vừa êm, chăn cũng ấm. Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, buổi sáng dậy sớm mà không thấy mệt.
Diệp Tử không có thói quen ngủ nướng, điều kiện không cho phép cô ngủ nướng. Cho nên sau khi Tần Tiểu Mặc tỉnh lại, Diệp Tử cũng tỉnh, hai người trên cơ bản là cùng nhau bước ra cửa phòng.
"Chào buổi sáng." Tần Tiểu Mặc cười chào Diệp Tử.
Diệp Tử nghe tiếng Tần Tiểu Mặc, cô quay đầu lại, cũng hướng Tiểu Mặc nói một tiếng "morning em". Sau đó liền đứng ở cầu thang đợi Tiểu Mặc cùng xuống dưới.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?" Diệp Tử lịch sự hỏi.
"Ừ, thực thoải mái." Tần Tiểu Mặc vội gật đầu không ngừng. Khổ nỗi chỉ lo nhìn Diệp Tử, không để ý dưới chân liền hụt một bước. Tuy loại sự tình này thường xảy ra, nhưng Tần Tiểu Mặc vẫn theo bản năng kêu lên, may mà lần này có Diệp Tử kế bên, phản ứng cực nhanh đưa tay giữ cô lại.
"Hô..." Đứng vững rồi, Tần Tiểu Mặc thở một hơi. Thật sự là mạo hiểm vạn phần.
"Tại sao lại ngã, lần sau chú ý một chút." Diệp Tử cũng bị cô làm hoảng sợ, nhíu mày nhìn cô.
"Hì hì" Tần Tiểu Mặc quay qua nhìn Diệp Tử lại bắt đầu ngây ngô cười, chị Diệp thật sự quan tâm cô a...
"Tốt lắm, còn cười ngây ngô nữa, lo nhìn đường đi." Diệp Tử có chút bất đắc dĩ. Lôi kéo cô đi xuống, thẳng đến xuống đất rồi mới dám buông tay cô ra.
"Sợ là còn chưa bắt được kẻ trộm thì em đã bị té trước." Diệp Tử nhịn không được nói ra một câu dìm hàng Tần Tiểu Mặc.
"Ách... Em, em.. sẽ không đâu. Chỉ có đi xuống cầu thang mới như vậy." Tần Tiểu Mặc phản bác nói.
Diệp Tử cười cười, không nói gì. Lời này nghe qua thôi chứ không thể tin được...
"Ăn sáng đi, ăn xong chị đưa em trở về." Diệp Tử ngồi xuống, A Mai thấy Diệp Tử và Tần Tiểu Mặc, vội vàng vào phòng bếp đem bữa sáng ra. Món Trung Quốc và món Tây đều có.
"Tự em trở về được rồi. Chị khẳng định bận rộn nhiều việc." Tần Tiểu Mặt đỡ chén cháo A Mai múc cho cô, cười nói.
"Không sao, tiện đường mà."
Ăn xong điểm tâm sáng, Diệp Tử mang theo túi xách, cầm giấy tờ hợp đồng để đưa cho Tiêu Nhuận rồi dẫn Tần Tiểu Mặc ra xe.
Tác giả :
Nhất Sinh Bán Nhàn