Canh Mạnh Bà
Chương 35: Chén canh 05 - Mười hai
Canh Mạnh Bà - Ai Lam
Chén canh số 5
Mười hai
Editor: Lạc Tiếu - 31/08/2019
Một đêm xuân qua đi, Thanh Hoan dựa vào lồng ngực trần trụi của Minh Thành Đế, vừa gặm vừa cắn vừa nghiến răng. Trong chốc lát, hắn đã bị nàng gặm đến run người, tê dại cùng khoái cảm ở ngực làm Minh Thành Đế hận không thể chết ở trong ổ chăn. Thật sự muốn đè nàng xuống lăn qua lăn lại thêm một vòng, đáng tiếc, đã tới giờ thượng triều.
Minh Thành Đế chậm rãi vuốt ve mái tóc dài, thân hình kiều nộn như dương chi bạch ngọc của giai nhân. Chỉ sờ thôi đã khiến cho cả người hắn nhiệt huyết sôi trào, thật sự bị trúng độc của nàng. Cũng không biết tiểu nữ nhân này lấy bản lĩnh ở đâu, bất tri bất giác đã chộp hắn chặt chẽ vào lòng bàn tay.
"Trẫm phải dậy rồi."
Thanh Hoan dùng sức gặm dấu vết màu đỏ sậm, vừa lòng nghe được tiếng hút khí ẩn nhẫn từ đỉnh đầu truyền đến, lười biếng nói: "Cung thỉnh Hoàng Thượng."
Có lẽ là do dọn đến Kim Long điện, đại ngựa giống không biết sao đặc biệt hăng hái, nàng bị lăn lộn quá sức, hiện tại chỉ muốn ngủ.
Ai... Chậm đã, nàng nhớ rõ trước đó nghe được hệ thống nói cái kỹ năng gì Hương khí phiêu phiêu, còn nói để Lăng Miếu dùng hương khí để thị tẩm, chẳng lẽ vấn đề là ở đó? Ngẫm lại khả năng này rất cao. Tuy là ngày thường năng lực kéo dài của Minh Thành Đế cũng rất mạnh, nhưng không thể so với đêm nay, nàng suýt nữa đã không chịu nổi.
Cái hệ thống kia... Thanh Hoan càng ngày càng muốn có.
Ham muốn này đã vượt xa sự chờ mong về nhiệm vụ của nữ quỷ Khuynh Dung.
Quả thật, mỗi lần hoàn thành tâm nguyện quỷ hồn xong Thanh Hoan đều trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng nàng vẫn thấy quá chậm. Ví dụ như hiện tại, khi đối mặt với người có tâm trí kiên định như Minh Thành Đế, bản lĩnh khống chế nhân tâm của Thanh Hoan một chút tác dụng cũng không có.
Nàng cũng đã trải qua năm thế giới, nếu muốn càng cường đại hơn, lại phải phiêu bạc bao lâu nữa đây?
Nàng không thể luôn chờ tại chỗ, nàng cũng phải tranh thủ, chủ động trưởng thành. Mà cái hệ thống này, nếu như không phải người, chính là trợ lực tốt nhất. Nhưng mà hiện tại Thanh Hoan không hiểu một chút gì về hệ thống, cũng không biết phải làm sao mới có được nó, cho nên trước khi làm rõ vấn đề này, nàng phải cẩn thận giữ mạng cho Lăng Miếu.
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng tạm thời. Thanh Hoan cảm thấy hệ thống có khả năng hữu dụng với mình, cho nên liền muốn có được, nhưng nếu vô dụng, hoặc là nàng không còn muốn nó nữa, thì việc đầu tiên nàng làm chính là mạt sát cả thứ đồ vật kia lẫn Lăng Miếu.
Thứ không thuộc về nơi đây thì vốn dĩ không nên xuất hiện, không nên tồn tại, không nên đánh vỡ quy tắc của thế giới này.
Minh Thành Đế đứng dậy để Lục Tám Đấu hầu hạ thay quần áo, mắt nhìn mỹ nhân kiều diễm như hoa lười nhác đang nằm trên giường, một tay chống phấn má nhìn hắn, ánh mắt ngập nước kia, khuôn mặt trắng hồng kia, làm hắn tâm động không thôi.
Minh Thành Đế xưa nay trọng dục, một đêm ngự mười nữ nhân mặt cũng không đổi sắc, những nữ nhân kia làm sao chịu được sự cường hãn của hắn, mỗi người sau khi thừa ân lại héo y như trái cà tím, một chút mỹ cảm cũng không có.
Nhưng Thanh Hoan lại khác, tiểu nữ nhân này càng nhận mưa móc, lại càng kiều diễm ướt át, làm hắn kinh hỉ chính là, một mình nàng cũng có thể hoàn toàn chịu được hắn!
Ừm, tuy rằng cuối cùng vẫn là không sức lực xin tha, nhưng trong lòng Minh Thành Đế kỳ thật hiểu rõ, đây đúng là vật nhỏ xảo trá, hoàn toàn là cho hắn mặt mũi mà giả vờ không thoải mái. Đây cũng làm dậy lên ham muốn chinh phục của hắn, hắn muốn nhìn xem trận chiến trên giường này rốt cuộc ai là kẻ thắng lợi.
Nhìn thấy bộ dáng mỹ nhân lười biếng tự đắc, Minh Thành Đế khó tránh khỏi có chút không cân bằng. Mới sớm như vậy hắn đã phải đứng dậy đi thượng triều, gia hỏa này lại có thể muốn ngủ tới khi nào cũng được, tới khi mặt trời lên cao mới dậy, trách không được mỗi ngày đều có bộ dáng thực dễ chịu, thực tốt đẹp.
Trong hậu cung này nàng là lớn nhất, phía trên không có Hoàng Hậu đè nặng, càng không cần phải đi thỉnh an Thái Hậu đã đi Tùng Sơn lễ Phật nhiều năm.
Có thể nói, chỉ cần hắn không ở đây, hậu cung này chính là thiên hạ của nàng!
So sánh với mình mỗi ngày đều mệt mỏi đến khổ... Trong lòng Minh Thành Đế thật sự cảm thấy phi thường không công bằng!
Vì thế hắn nảy ra ý xấu, kêu Lục Tám Đấu đem một khối băng nhỏ gần tan hết lại, sau đó dùng tay bóp nát rồi đem tay nhét vào trong ổ chăn, mỹ nhân còn buồn ngủ kia lập tức hét lên một tiếng mở to mắt nhìn. Xem kìa, nàng đang dùng ánh mắt lăng trì hắn: "Hoàng Thượng!"
Minh Thành Đế cười hắc hắc, hai tay vẫn như cũ nắm hai đại bạch thỏ no đủ nhéo nhéo, lòng bàn tay lạnh lẽo còn nhéo nhéo tiểu nãi tiêm non mịn. Thanh Hoan vốn định sinh khí, nhưng bị Minh Thành Đế nhéo, cả người lại mềm nhũn.
Thân thể này thật sự mẫn cảm, trong khoảng thời gian này nàng lại quá phóng túng, Minh Thành Đế hơi chút trêu chọc nàng đã có chút chịu không nổi. Nghĩ đến đây, Thanh Hoan lại không cao hứng, lấy tay Minh Thành Đế từ trong ngực mình ra, oán trách nhìn hắn một cái, uy hiếp nói: "Hoàng Thượng đêm nay đừng mơ leo lên giường thần thiếp."
Nghe vậy, Minh Thành Đế cười to: "Ái phi, có phải nàng đã quên gì không, lúc này hình như nàng đang ở trên long sàng của trẫm?" Hắn nhìn nhìn cái màn minh hoàng sắc, ánh mắt ám chỉ.
"Của Hoàng Thượng còn không phải là của thần thiếp sao." Thanh Hoan mắt trợn trắng, thật sự không có tâm tư cùng hắn vô nghĩa, lúc này nàng thực sự mệt. "Đi mau đi mau, lại không đi sẽ trễ."
Minh Thành Đế bóp cổ tay thở dài, trước kia dù hắn ở tẩm cung của phi tử nào, ai cũng mới sáng sớm đã thức dậy chờ hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, rồi sau đó quỳ đưa, chỉ có duy nhất gia hỏa kiêu ngạo tới cực điểm này, không để ý tới hắn thì thôi, còn dám đuổi hắn đi!
Minh Thành Đế hừ hừ hai tiếng, đứng dậy muốn đi, lại nhịn không được quay lại cho Thanh Hoan một cái hôn sâu, thẳng đến khi khuôn mặt nhỏ hồng lên, thân mình biến mềm, mới cười xấu xa đi mất.
Thanh Hoan cáu giận không thôi, nàng lúc này không còn một chút buồn ngủ nào, ngược lại, thân mình ngứa lên, cái tên Hoàng Đế này thật là.. trêu chọc xong lại bỏ đi mất!
Đáng giận là trong cung này trừ hoạn quan ra cũng chỉ có hoạn quan, có lẽ là trước đó lời nàng muốn cho hắn đội nón xanh làm sợ hãi Minh Thành Đế, hiện tại chỉ cần là nơi Thanh Hoan ở, đừng nói là thị vệ, ngay cả hoạn quan cũng không có!
Ngày thường Lục Tám Đấu cùng Quảng Đức nhìn thấy Thanh Hoan đều đi đường vòng, bởi vì Hoàng Thượng nhiều lần cảnh cáo, quyết không cho phép bọn họ tới gần Thục phi nương nương, nếu không mạng nhỏ xong đời!
Cho nên, lúc này, Thanh Hoan chỉ có thể tự làm mình khuây khoả. Sau một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ ửng hồng chui từ trong chăn ra, cả người xụi lơ vô lực, dường như được làm như nước. Minh Thành Đế dám đối xử với nàng như vậy, đêm nay nàng nhất định không cho hắn được yên.
Sau khi thỏa mãn, cơn buồn ngủ kia lại tới nữa, nhìn thời gian còn sớm, Thanh Hoan liền ôm gối đầu cọ cọ, ở long sàng ngốc ngốc ngủ tiếp.
Một giấc này tỉnh lại, trời đã sáng tỏ, bên ngoài, ánh nắng chói chang, chỉ nhìn thôi đã thấy nóng. Cũng may, Kim Long điện đông ấm hè mát, dưới thân nàng là Trương Long giường được chế tác từ hàn ngọc tốt nhất, trên mặt đất bày la liệt khối băng giải nhiệt, cho nên cũng không cảm thấy quá nóng.
Nhưng nhìn ánh mặt trời kia... Thanh Hoan nghĩ, nàng vẫn là đừng nên đi ra ngoài, truyền thiện ở trong điện, nhanh chóng ăn xong rồi ngủ thêm một lát.
Đúng lúc này, Diệu Thúy bước vào, thấy Thanh Hoan đã tỉnh, vội vàng tiến lên hầu hạ: "Nương nương, ngài tỉnh rồi?"
Thanh Hoan ưu nhã ngáp một cái, Diệu Thúy đứng nhìn ở bên cạnh, chỉ cảm thấy nương nương nhà mình ngay cả ngáp cũng đẹp như vậy, khó trách Hoàng Thượng si mê nương nương, ngay cả một tiểu cung nữ như ta còn khó tránh khỏi muốn tâm động!
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện chưa bẩm báo, liền vội vàng nói: "Nương nương, Lan tần ở bên ngoài đợi ngài đã lâu."
Lan tần?
Thanh Hoan nhất thời không phản ứng kịp người này là ai, sau một hồi thần mới nhớ tới, nga, là Thánh Nữ. Nàng đột nhiên hưng phấn: "Mau mời!"
Diệu Thúy há hốc mồm, nương nương làm sao vậy? Ngày thường cho dù là Hoàng Thượng tới, nương nương cũng không kích động như vậy nha? Lan tần kia có gì tốt, có thể làm nương nương ngày thường cái gì cũng không chút để ý cao hứng đến vậy?
Lòng mang nghi hoặc, Diệu Thúy vẫn lĩnh mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau dẫn theo nữ tử cao lãnh như thần tiên tiến vào.
Hôm nay Lăng Miếu một thân lam nhạt cung trang, màu váy này không thể so với màu trắng, làm nàng ta toát ra khí chất siêu phàm thoát tục, nhưng nhìn cũng không tệ, đặc biệt là dưới tình huống có khí chất phụ trợ, Lăng Miếu vẫn như cũ là một tuyệt thế mỹ nhân.
Thanh Hoan đánh giá Lăng Miếu, đồng thời, Lăng Miếu cũng đang đánh giá Thanh Hoan, vị sủng phi chiếm cứ tâm của Minh Thành Đế thời gian dài nhất - Thục phi nương nương.
Thục phi dĩ nhiên là cực kỳ mỹ lệ, nàng có vẻ đẹp khác với vẻ đẹp xuất trần thánh khiết của mình. Vẻ đẹp của Thục phi giống như một đoàn liệt hỏa, nóng rực, loá mắt, bén nhọn, đẹp đến mức có thể đốt cháy những người cùng nàng tranh kỳ khoe sắc thành tro.
Vẻ đẹp như vậy quá có tính xâm lược, nếu Thanh Hoan cùng Lăng Miếu đứng chung một chỗ, ánh mắt đầu tiên của mọi người chắc chắn sẽ hướng về Thanh Hoan.
Không chỉ có dung mạo mỹ lệ, ngay cả dáng người cũng quyến rũ hơn người. Nhìn đôi diễm nhũ đầy đặn như sắp nhảy ra ngoài kia, nhìn vòng eo có thể một tay ôm hết kia, còn có bờ mông phì nộn, đây còn không phải là tiêu chuẩn hệ thống yêu cầu nàng phải đạt tới hay sao!
Lăng Miếu không dấu vết cúi đầu nhìn dáng người mảnh khảnh muốn chết của mình. Kỳ thật Thanh Hoan cũng thon thả, nhưng nàng thon thả lại có thịt, đúng là kiểu nhiều một phân thì mập, thiếu một phân lại ốm. Lăng Miếu cảm thấy, Thục phi trước mắt là mục tiêu mình muốn đạt tới.
Ngẫm lại mỹ mạo cùng dáng người của ta đều là dựa vào hệ thống mà có, Thục phi lại là trời sinh, có thể thấy được ông trời cực kỳ không công bằng, nàng nghĩ.
Lăng Miếu tiến lên hành lễ, trước khi vào cung nàng sớm đã học lễ tiết Trung Nguyên, "Tì thiếp gặp qua Thục phi nương nương."
【 Đinh! Hệ thống hữu nghị nhắc nhở, giá trị ác cảm Thục phi vô pháp đo lường, giá trị ác cảm Thục phi vô pháp đo lường! 】
Tuy rằng Thanh Hoan không nghe thấy Lăng Miếu nói gì với hệ thống, nhưng nàng biết đối phương đang hoảng loạn, dựa vào biểu tình cùng ánh mắt của Lăng Miếu là có thể nhìn ra. Nữ tử như vậy... Nếu như không có hệ thống, có lẽ cũng chỉ là người cực kỳ bình thường.
【 Đinh! Hệ thống lại lần nữa hữu nghị nhắc nhở, nếu trong vòng 10 ngày vô pháp thị tẩm thành công, ký chủ phải chịu trừng phạt, ký chủ phải chịu trừng phạt! 】
Trừng phạt?
Thanh Hoan bất giác thấy thú vị, nàng hiện tại đặc biệt muốn nhìn xem, cái gọi là trừng phạt là ám chỉ cái gì! Vốn dĩ Thanh Hoan thấy Lăng Miếu là chỉ nhờ vào hệ thống, nhưng hiện giờ nghe hệ thống nói hai câu, Thanh Hoan cảm thấy gia hỏa này vẫn là trung khí mười phần, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cần Lăng Miếu không chết, nàng nhất định có thể tìm được biện pháp bắt lấy hệ thống.
Cũng may hệ thống không thể kiểm tra đo lường nàng đang nghĩ gì, nếu không khẳng định sợ tới mức tè ra quần, chật vật chạy trốn. Hơn nữa, còn nhịn không được mà om sòm kêu cứu chủ nhân, người đã chế tạo ra nó nhưng lại đã sớm ngỏm củ tỏi. Vì cái gì ở xã hội phong kiến cũng có thể gặp được nữ nhân bưu hãn như vậy chứ!?
Vì cái gì nữ nhân bưu hãn như vậy không phải ký chủ của nó, mà cố tình là Lăng Miếu vừa tham lam lại yếu đuối kia?!
Chén canh số 5
Mười hai
Editor: Lạc Tiếu - 31/08/2019
Một đêm xuân qua đi, Thanh Hoan dựa vào lồng ngực trần trụi của Minh Thành Đế, vừa gặm vừa cắn vừa nghiến răng. Trong chốc lát, hắn đã bị nàng gặm đến run người, tê dại cùng khoái cảm ở ngực làm Minh Thành Đế hận không thể chết ở trong ổ chăn. Thật sự muốn đè nàng xuống lăn qua lăn lại thêm một vòng, đáng tiếc, đã tới giờ thượng triều.
Minh Thành Đế chậm rãi vuốt ve mái tóc dài, thân hình kiều nộn như dương chi bạch ngọc của giai nhân. Chỉ sờ thôi đã khiến cho cả người hắn nhiệt huyết sôi trào, thật sự bị trúng độc của nàng. Cũng không biết tiểu nữ nhân này lấy bản lĩnh ở đâu, bất tri bất giác đã chộp hắn chặt chẽ vào lòng bàn tay.
"Trẫm phải dậy rồi."
Thanh Hoan dùng sức gặm dấu vết màu đỏ sậm, vừa lòng nghe được tiếng hút khí ẩn nhẫn từ đỉnh đầu truyền đến, lười biếng nói: "Cung thỉnh Hoàng Thượng."
Có lẽ là do dọn đến Kim Long điện, đại ngựa giống không biết sao đặc biệt hăng hái, nàng bị lăn lộn quá sức, hiện tại chỉ muốn ngủ.
Ai... Chậm đã, nàng nhớ rõ trước đó nghe được hệ thống nói cái kỹ năng gì Hương khí phiêu phiêu, còn nói để Lăng Miếu dùng hương khí để thị tẩm, chẳng lẽ vấn đề là ở đó? Ngẫm lại khả năng này rất cao. Tuy là ngày thường năng lực kéo dài của Minh Thành Đế cũng rất mạnh, nhưng không thể so với đêm nay, nàng suýt nữa đã không chịu nổi.
Cái hệ thống kia... Thanh Hoan càng ngày càng muốn có.
Ham muốn này đã vượt xa sự chờ mong về nhiệm vụ của nữ quỷ Khuynh Dung.
Quả thật, mỗi lần hoàn thành tâm nguyện quỷ hồn xong Thanh Hoan đều trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng nàng vẫn thấy quá chậm. Ví dụ như hiện tại, khi đối mặt với người có tâm trí kiên định như Minh Thành Đế, bản lĩnh khống chế nhân tâm của Thanh Hoan một chút tác dụng cũng không có.
Nàng cũng đã trải qua năm thế giới, nếu muốn càng cường đại hơn, lại phải phiêu bạc bao lâu nữa đây?
Nàng không thể luôn chờ tại chỗ, nàng cũng phải tranh thủ, chủ động trưởng thành. Mà cái hệ thống này, nếu như không phải người, chính là trợ lực tốt nhất. Nhưng mà hiện tại Thanh Hoan không hiểu một chút gì về hệ thống, cũng không biết phải làm sao mới có được nó, cho nên trước khi làm rõ vấn đề này, nàng phải cẩn thận giữ mạng cho Lăng Miếu.
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng tạm thời. Thanh Hoan cảm thấy hệ thống có khả năng hữu dụng với mình, cho nên liền muốn có được, nhưng nếu vô dụng, hoặc là nàng không còn muốn nó nữa, thì việc đầu tiên nàng làm chính là mạt sát cả thứ đồ vật kia lẫn Lăng Miếu.
Thứ không thuộc về nơi đây thì vốn dĩ không nên xuất hiện, không nên tồn tại, không nên đánh vỡ quy tắc của thế giới này.
Minh Thành Đế đứng dậy để Lục Tám Đấu hầu hạ thay quần áo, mắt nhìn mỹ nhân kiều diễm như hoa lười nhác đang nằm trên giường, một tay chống phấn má nhìn hắn, ánh mắt ngập nước kia, khuôn mặt trắng hồng kia, làm hắn tâm động không thôi.
Minh Thành Đế xưa nay trọng dục, một đêm ngự mười nữ nhân mặt cũng không đổi sắc, những nữ nhân kia làm sao chịu được sự cường hãn của hắn, mỗi người sau khi thừa ân lại héo y như trái cà tím, một chút mỹ cảm cũng không có.
Nhưng Thanh Hoan lại khác, tiểu nữ nhân này càng nhận mưa móc, lại càng kiều diễm ướt át, làm hắn kinh hỉ chính là, một mình nàng cũng có thể hoàn toàn chịu được hắn!
Ừm, tuy rằng cuối cùng vẫn là không sức lực xin tha, nhưng trong lòng Minh Thành Đế kỳ thật hiểu rõ, đây đúng là vật nhỏ xảo trá, hoàn toàn là cho hắn mặt mũi mà giả vờ không thoải mái. Đây cũng làm dậy lên ham muốn chinh phục của hắn, hắn muốn nhìn xem trận chiến trên giường này rốt cuộc ai là kẻ thắng lợi.
Nhìn thấy bộ dáng mỹ nhân lười biếng tự đắc, Minh Thành Đế khó tránh khỏi có chút không cân bằng. Mới sớm như vậy hắn đã phải đứng dậy đi thượng triều, gia hỏa này lại có thể muốn ngủ tới khi nào cũng được, tới khi mặt trời lên cao mới dậy, trách không được mỗi ngày đều có bộ dáng thực dễ chịu, thực tốt đẹp.
Trong hậu cung này nàng là lớn nhất, phía trên không có Hoàng Hậu đè nặng, càng không cần phải đi thỉnh an Thái Hậu đã đi Tùng Sơn lễ Phật nhiều năm.
Có thể nói, chỉ cần hắn không ở đây, hậu cung này chính là thiên hạ của nàng!
So sánh với mình mỗi ngày đều mệt mỏi đến khổ... Trong lòng Minh Thành Đế thật sự cảm thấy phi thường không công bằng!
Vì thế hắn nảy ra ý xấu, kêu Lục Tám Đấu đem một khối băng nhỏ gần tan hết lại, sau đó dùng tay bóp nát rồi đem tay nhét vào trong ổ chăn, mỹ nhân còn buồn ngủ kia lập tức hét lên một tiếng mở to mắt nhìn. Xem kìa, nàng đang dùng ánh mắt lăng trì hắn: "Hoàng Thượng!"
Minh Thành Đế cười hắc hắc, hai tay vẫn như cũ nắm hai đại bạch thỏ no đủ nhéo nhéo, lòng bàn tay lạnh lẽo còn nhéo nhéo tiểu nãi tiêm non mịn. Thanh Hoan vốn định sinh khí, nhưng bị Minh Thành Đế nhéo, cả người lại mềm nhũn.
Thân thể này thật sự mẫn cảm, trong khoảng thời gian này nàng lại quá phóng túng, Minh Thành Đế hơi chút trêu chọc nàng đã có chút chịu không nổi. Nghĩ đến đây, Thanh Hoan lại không cao hứng, lấy tay Minh Thành Đế từ trong ngực mình ra, oán trách nhìn hắn một cái, uy hiếp nói: "Hoàng Thượng đêm nay đừng mơ leo lên giường thần thiếp."
Nghe vậy, Minh Thành Đế cười to: "Ái phi, có phải nàng đã quên gì không, lúc này hình như nàng đang ở trên long sàng của trẫm?" Hắn nhìn nhìn cái màn minh hoàng sắc, ánh mắt ám chỉ.
"Của Hoàng Thượng còn không phải là của thần thiếp sao." Thanh Hoan mắt trợn trắng, thật sự không có tâm tư cùng hắn vô nghĩa, lúc này nàng thực sự mệt. "Đi mau đi mau, lại không đi sẽ trễ."
Minh Thành Đế bóp cổ tay thở dài, trước kia dù hắn ở tẩm cung của phi tử nào, ai cũng mới sáng sớm đã thức dậy chờ hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, rồi sau đó quỳ đưa, chỉ có duy nhất gia hỏa kiêu ngạo tới cực điểm này, không để ý tới hắn thì thôi, còn dám đuổi hắn đi!
Minh Thành Đế hừ hừ hai tiếng, đứng dậy muốn đi, lại nhịn không được quay lại cho Thanh Hoan một cái hôn sâu, thẳng đến khi khuôn mặt nhỏ hồng lên, thân mình biến mềm, mới cười xấu xa đi mất.
Thanh Hoan cáu giận không thôi, nàng lúc này không còn một chút buồn ngủ nào, ngược lại, thân mình ngứa lên, cái tên Hoàng Đế này thật là.. trêu chọc xong lại bỏ đi mất!
Đáng giận là trong cung này trừ hoạn quan ra cũng chỉ có hoạn quan, có lẽ là trước đó lời nàng muốn cho hắn đội nón xanh làm sợ hãi Minh Thành Đế, hiện tại chỉ cần là nơi Thanh Hoan ở, đừng nói là thị vệ, ngay cả hoạn quan cũng không có!
Ngày thường Lục Tám Đấu cùng Quảng Đức nhìn thấy Thanh Hoan đều đi đường vòng, bởi vì Hoàng Thượng nhiều lần cảnh cáo, quyết không cho phép bọn họ tới gần Thục phi nương nương, nếu không mạng nhỏ xong đời!
Cho nên, lúc này, Thanh Hoan chỉ có thể tự làm mình khuây khoả. Sau một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ ửng hồng chui từ trong chăn ra, cả người xụi lơ vô lực, dường như được làm như nước. Minh Thành Đế dám đối xử với nàng như vậy, đêm nay nàng nhất định không cho hắn được yên.
Sau khi thỏa mãn, cơn buồn ngủ kia lại tới nữa, nhìn thời gian còn sớm, Thanh Hoan liền ôm gối đầu cọ cọ, ở long sàng ngốc ngốc ngủ tiếp.
Một giấc này tỉnh lại, trời đã sáng tỏ, bên ngoài, ánh nắng chói chang, chỉ nhìn thôi đã thấy nóng. Cũng may, Kim Long điện đông ấm hè mát, dưới thân nàng là Trương Long giường được chế tác từ hàn ngọc tốt nhất, trên mặt đất bày la liệt khối băng giải nhiệt, cho nên cũng không cảm thấy quá nóng.
Nhưng nhìn ánh mặt trời kia... Thanh Hoan nghĩ, nàng vẫn là đừng nên đi ra ngoài, truyền thiện ở trong điện, nhanh chóng ăn xong rồi ngủ thêm một lát.
Đúng lúc này, Diệu Thúy bước vào, thấy Thanh Hoan đã tỉnh, vội vàng tiến lên hầu hạ: "Nương nương, ngài tỉnh rồi?"
Thanh Hoan ưu nhã ngáp một cái, Diệu Thúy đứng nhìn ở bên cạnh, chỉ cảm thấy nương nương nhà mình ngay cả ngáp cũng đẹp như vậy, khó trách Hoàng Thượng si mê nương nương, ngay cả một tiểu cung nữ như ta còn khó tránh khỏi muốn tâm động!
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện chưa bẩm báo, liền vội vàng nói: "Nương nương, Lan tần ở bên ngoài đợi ngài đã lâu."
Lan tần?
Thanh Hoan nhất thời không phản ứng kịp người này là ai, sau một hồi thần mới nhớ tới, nga, là Thánh Nữ. Nàng đột nhiên hưng phấn: "Mau mời!"
Diệu Thúy há hốc mồm, nương nương làm sao vậy? Ngày thường cho dù là Hoàng Thượng tới, nương nương cũng không kích động như vậy nha? Lan tần kia có gì tốt, có thể làm nương nương ngày thường cái gì cũng không chút để ý cao hứng đến vậy?
Lòng mang nghi hoặc, Diệu Thúy vẫn lĩnh mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau dẫn theo nữ tử cao lãnh như thần tiên tiến vào.
Hôm nay Lăng Miếu một thân lam nhạt cung trang, màu váy này không thể so với màu trắng, làm nàng ta toát ra khí chất siêu phàm thoát tục, nhưng nhìn cũng không tệ, đặc biệt là dưới tình huống có khí chất phụ trợ, Lăng Miếu vẫn như cũ là một tuyệt thế mỹ nhân.
Thanh Hoan đánh giá Lăng Miếu, đồng thời, Lăng Miếu cũng đang đánh giá Thanh Hoan, vị sủng phi chiếm cứ tâm của Minh Thành Đế thời gian dài nhất - Thục phi nương nương.
Thục phi dĩ nhiên là cực kỳ mỹ lệ, nàng có vẻ đẹp khác với vẻ đẹp xuất trần thánh khiết của mình. Vẻ đẹp của Thục phi giống như một đoàn liệt hỏa, nóng rực, loá mắt, bén nhọn, đẹp đến mức có thể đốt cháy những người cùng nàng tranh kỳ khoe sắc thành tro.
Vẻ đẹp như vậy quá có tính xâm lược, nếu Thanh Hoan cùng Lăng Miếu đứng chung một chỗ, ánh mắt đầu tiên của mọi người chắc chắn sẽ hướng về Thanh Hoan.
Không chỉ có dung mạo mỹ lệ, ngay cả dáng người cũng quyến rũ hơn người. Nhìn đôi diễm nhũ đầy đặn như sắp nhảy ra ngoài kia, nhìn vòng eo có thể một tay ôm hết kia, còn có bờ mông phì nộn, đây còn không phải là tiêu chuẩn hệ thống yêu cầu nàng phải đạt tới hay sao!
Lăng Miếu không dấu vết cúi đầu nhìn dáng người mảnh khảnh muốn chết của mình. Kỳ thật Thanh Hoan cũng thon thả, nhưng nàng thon thả lại có thịt, đúng là kiểu nhiều một phân thì mập, thiếu một phân lại ốm. Lăng Miếu cảm thấy, Thục phi trước mắt là mục tiêu mình muốn đạt tới.
Ngẫm lại mỹ mạo cùng dáng người của ta đều là dựa vào hệ thống mà có, Thục phi lại là trời sinh, có thể thấy được ông trời cực kỳ không công bằng, nàng nghĩ.
Lăng Miếu tiến lên hành lễ, trước khi vào cung nàng sớm đã học lễ tiết Trung Nguyên, "Tì thiếp gặp qua Thục phi nương nương."
【 Đinh! Hệ thống hữu nghị nhắc nhở, giá trị ác cảm Thục phi vô pháp đo lường, giá trị ác cảm Thục phi vô pháp đo lường! 】
Tuy rằng Thanh Hoan không nghe thấy Lăng Miếu nói gì với hệ thống, nhưng nàng biết đối phương đang hoảng loạn, dựa vào biểu tình cùng ánh mắt của Lăng Miếu là có thể nhìn ra. Nữ tử như vậy... Nếu như không có hệ thống, có lẽ cũng chỉ là người cực kỳ bình thường.
【 Đinh! Hệ thống lại lần nữa hữu nghị nhắc nhở, nếu trong vòng 10 ngày vô pháp thị tẩm thành công, ký chủ phải chịu trừng phạt, ký chủ phải chịu trừng phạt! 】
Trừng phạt?
Thanh Hoan bất giác thấy thú vị, nàng hiện tại đặc biệt muốn nhìn xem, cái gọi là trừng phạt là ám chỉ cái gì! Vốn dĩ Thanh Hoan thấy Lăng Miếu là chỉ nhờ vào hệ thống, nhưng hiện giờ nghe hệ thống nói hai câu, Thanh Hoan cảm thấy gia hỏa này vẫn là trung khí mười phần, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cần Lăng Miếu không chết, nàng nhất định có thể tìm được biện pháp bắt lấy hệ thống.
Cũng may hệ thống không thể kiểm tra đo lường nàng đang nghĩ gì, nếu không khẳng định sợ tới mức tè ra quần, chật vật chạy trốn. Hơn nữa, còn nhịn không được mà om sòm kêu cứu chủ nhân, người đã chế tạo ra nó nhưng lại đã sớm ngỏm củ tỏi. Vì cái gì ở xã hội phong kiến cũng có thể gặp được nữ nhân bưu hãn như vậy chứ!?
Vì cái gì nữ nhân bưu hãn như vậy không phải ký chủ của nó, mà cố tình là Lăng Miếu vừa tham lam lại yếu đuối kia?!
Tác giả :
Ai Lam