Cánh Đồng Mộc Anh
Chương 3
“Ngày xưa, triều đình nhân lúc ta thế yếu tranh quyền đoạt vị, vì lo cho con, ta đành cho con ở ẩn, may có Mộ đại nhân tương trợ, ta mới có thể ‘cá chép vượt vũ môn’,còn mẫu hậu con, sau khi hạ sinh con đã không may vong mạng qua đời rồi.” ánh mắt người đó cũng có màu xanh lam giống hắn vậy, rất lạnh lùng, rất kiên định.
Thái Thiên đã sớm biết hôm nay hắn sẽ rời khỏi đây, nhưng không ngờ cha ruột hắn lại là người mà không phải ai muốn là nghĩ tới.
“Hảo nhi, con là đang giận người làm cha này sao?”
Thái thiên đang miên man, nghe giọng nói bỗng giật mình:”Tiểu,,.tiểu nhân hèn mọn, xin lui trước.” dứt lời chạy ra đồng cỏ vẫn còn ám mùi pháo.
Tâm trí hắn đối kháng kịch liệt. Một nửa muốn theo cha hắn, một nửa muốn ở lại với cô nhóc kia. Vì thiếu nàng , ta sẽ buồn lắm. nàng thiếu ta đương nhiên vui không nổi.
Mắt lại hướng lên trời sao, cơ hồ muốn xuyên thủng. đầu óc mường tượng lại kỉ niệm với tiểu nha đầu kia. Lúc hắn 5 tuổi, Diệt Vân mới 2 tuổi. lần đầu tiên thấy bé gái thật đáng yêu a! hắn véo tay bẹo má, tiểu nha đầu không sợ mà còn cười hihi, ra chiều vui vẻ lắm.
Tiếng bước chân tiến lại gần, loạt soạt. hắn đang mơ hồ, khi tiếng bước chân lại thật gần, chàng đang mơ hồ mới nhận ra,cả người bật dậy, kiếm kề sát cổ vị kia. ”Ây da là muội mà.” Diệt Vân quá quen nên không bị giựt mình, trái lại mắt trợn to phản bác Thái Thiên, dù vậy vẫn rất đáng yêu.
“Ta xin lỗi, muội có sao không, ai bảo im im lặng không lên tiếng.”
“Ây da nhéo má ai vậy hả -_-“ người ta bực r nha…
Cả hai cùng phá lên cười, rồi cùng im lặng. xung quanh nghe rõ cả tiếng côn trùng kêu. Đột nhiên Diệt Vân cất tiếng:”Muội không quan tâm huynh là ai, huynh vẫn là ca ca tốt của muội, muội vẫn luôn yêu thương huynh mà. Huynh cứ yên tâm mà đi theo Hoàng…cha của huynh. Muội luôn ở đây, chờ huynh làm xong việc, mỗi năm tới Trung Thu ta lại đốt pháo…” Diệt Vân có vẻ hơi già dặn so với tuổi.
Thái Thiên đưa tay bẹo má:”Nhanh vậy đã muốn đuổi ta đi r sao hả… nha đầu này”
“…” . “Bỏ lại muội, thật không nỡ…” . “Sao hôm nay huynh mè nheo kinh vậy hả?”
Thiên vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy nha đầu:”Nếu như ta đi ai sẽ bảo vệ muội?”
“Muội ta ai chứ, con gái của tướng quân đó nha!” nói xong đẩy Thiên ra, nắm bàn tay nhỏ xinh đập thùm thụp tỏ rõ uy quyền :v
“Huynh mau vào đi, cha huynh chắc đang chờ huynh đó.”
“Này nếu như ta đi luôn không về, muội tính sao?” . “Ha, huynh thử đi xem lúc đó ta xử huynh ntn nhá!” . “Còn nếu như ta yêu nữ nhân khác?” . “Xem ta phá tan hoàng cung mà đem huynh về đi!”
“Huynh à, mau vào thôi.”. “Ừ “
Trên đường đi họ bước thật chậm, biết lần này đi sẽ không thể trở về nữa.
Về đến nhà, đồ đạc của Thiên đã gói ghém cẩn thận cho lên xe ngựa. Hoàng Thượng và Mộ đại nhân đã đứng đợi trước cửa. Bước tới, Thái Thiên khấu lạy Mộ đại nhân, rồi đến phu nhân, sau đó bước lên xe ngựa không chút lưu luyến. không phải vì quá mạnh mẽ, mà vì quá yếu đuối. hắn sợ khi quay lại, sẽ thấy ánh mắt của nha đầu đó.
Xe ngựa đi đã mất dạng, mọi người lục đục vào trong, mỗi Diệt Vân nhỏ bé vẫn đứng nhìn theo mãi, nước mắt rơi đầy khuôn mặt.
Thái Thiên đã sớm biết hôm nay hắn sẽ rời khỏi đây, nhưng không ngờ cha ruột hắn lại là người mà không phải ai muốn là nghĩ tới.
“Hảo nhi, con là đang giận người làm cha này sao?”
Thái thiên đang miên man, nghe giọng nói bỗng giật mình:”Tiểu,,.tiểu nhân hèn mọn, xin lui trước.” dứt lời chạy ra đồng cỏ vẫn còn ám mùi pháo.
Tâm trí hắn đối kháng kịch liệt. Một nửa muốn theo cha hắn, một nửa muốn ở lại với cô nhóc kia. Vì thiếu nàng , ta sẽ buồn lắm. nàng thiếu ta đương nhiên vui không nổi.
Mắt lại hướng lên trời sao, cơ hồ muốn xuyên thủng. đầu óc mường tượng lại kỉ niệm với tiểu nha đầu kia. Lúc hắn 5 tuổi, Diệt Vân mới 2 tuổi. lần đầu tiên thấy bé gái thật đáng yêu a! hắn véo tay bẹo má, tiểu nha đầu không sợ mà còn cười hihi, ra chiều vui vẻ lắm.
Tiếng bước chân tiến lại gần, loạt soạt. hắn đang mơ hồ, khi tiếng bước chân lại thật gần, chàng đang mơ hồ mới nhận ra,cả người bật dậy, kiếm kề sát cổ vị kia. ”Ây da là muội mà.” Diệt Vân quá quen nên không bị giựt mình, trái lại mắt trợn to phản bác Thái Thiên, dù vậy vẫn rất đáng yêu.
“Ta xin lỗi, muội có sao không, ai bảo im im lặng không lên tiếng.”
“Ây da nhéo má ai vậy hả -_-“ người ta bực r nha…
Cả hai cùng phá lên cười, rồi cùng im lặng. xung quanh nghe rõ cả tiếng côn trùng kêu. Đột nhiên Diệt Vân cất tiếng:”Muội không quan tâm huynh là ai, huynh vẫn là ca ca tốt của muội, muội vẫn luôn yêu thương huynh mà. Huynh cứ yên tâm mà đi theo Hoàng…cha của huynh. Muội luôn ở đây, chờ huynh làm xong việc, mỗi năm tới Trung Thu ta lại đốt pháo…” Diệt Vân có vẻ hơi già dặn so với tuổi.
Thái Thiên đưa tay bẹo má:”Nhanh vậy đã muốn đuổi ta đi r sao hả… nha đầu này”
“…” . “Bỏ lại muội, thật không nỡ…” . “Sao hôm nay huynh mè nheo kinh vậy hả?”
Thiên vòng đôi tay rắn chắc ôm lấy nha đầu:”Nếu như ta đi ai sẽ bảo vệ muội?”
“Muội ta ai chứ, con gái của tướng quân đó nha!” nói xong đẩy Thiên ra, nắm bàn tay nhỏ xinh đập thùm thụp tỏ rõ uy quyền :v
“Huynh mau vào đi, cha huynh chắc đang chờ huynh đó.”
“Này nếu như ta đi luôn không về, muội tính sao?” . “Ha, huynh thử đi xem lúc đó ta xử huynh ntn nhá!” . “Còn nếu như ta yêu nữ nhân khác?” . “Xem ta phá tan hoàng cung mà đem huynh về đi!”
“Huynh à, mau vào thôi.”. “Ừ “
Trên đường đi họ bước thật chậm, biết lần này đi sẽ không thể trở về nữa.
Về đến nhà, đồ đạc của Thiên đã gói ghém cẩn thận cho lên xe ngựa. Hoàng Thượng và Mộ đại nhân đã đứng đợi trước cửa. Bước tới, Thái Thiên khấu lạy Mộ đại nhân, rồi đến phu nhân, sau đó bước lên xe ngựa không chút lưu luyến. không phải vì quá mạnh mẽ, mà vì quá yếu đuối. hắn sợ khi quay lại, sẽ thấy ánh mắt của nha đầu đó.
Xe ngựa đi đã mất dạng, mọi người lục đục vào trong, mỗi Diệt Vân nhỏ bé vẫn đứng nhìn theo mãi, nước mắt rơi đầy khuôn mặt.
Tác giả :
Mai Anh