Cánh Đồng Hoang Vu
Chương 22
Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Tiệm cà phê không quá yên tĩnh. Bên cạnh có rạp chiếu phim, 7 giờ rưỡi đến 8 giờ là thời gian có nhiều người xem phim nhất, tiệm cà phê trở thành khu ngồi chờ thoải mái nhất, có người vào ngồi mà chẳng mua gì.
Môi trường cửa hàng ở đây tương đối tốt, cách căn hộ mà Lâm Ôn mới thuê cũng không quá xa, Lâm Ôn đi lại không tiện, cho nên cô chọn nơi này để xem mắt vài lần.
Hôm nay là ngày xem mắt thứ ba, lẽ ra cô phải thấy người số 6 mà mình hẹn lúc 7 giờ rưỡi, nhưng bây giờ đúng 7 giờ rưỡi, người ngồi đối diện cô là Chu Lễ.
Âm nhạc trong tiệm rất nhẹ, tất cả các loại tạp âm dường như được gói gọn trong một cái trống. Gõ một cái, ong một tiếng, gõ cái nữa, ong một chút, phản ứng kéo dài không tan.
Lâm Ôn đang ở trong cái trống, khả năng hoạt động của não bộ tạm thời bị hạn chế, khi nhân viên của tiệm cầm thực đơn tới, cô không khỏi liếc nhìn cổng ra vào ——
Không có ai phù hợp là người coi mắt số 6 bước vào.
“Ăn tối chưa?” Chu Lễ cầm thực đơn của nhân viên tiệm đưa, hỏi Lâm Ôn.
“…… Ăn rồi.” Mặt Lâm Ôn nhanh chóng đỏ lên.
Chu Lễ chưa ăn, nhưng đồ ăn trong tiệm cà phê ngoài đồ ngọt thì không có thứ hợp khẩu vị của anh.
Anh không quá đói, gác cơm tối qua một bên, ngẫu nhiên chọn một ly cà phê, anh lại hỏi Lâm Ôn uống gì.
Lâm Ôn tùy tiện chọn một ly ô long lạnh để giải nhiệt cho mình.
Nhân viên tiệm rời đi, ngôn ngữ của Lâm Ôn còn chưa kịp khôi phục, cô hơi bình tĩnh một chút, nhìn người ngồi bình thản đối diện, khó tin hỏi: “Anh hẹn với bạn ở đây hả?”
Chu Lễ nghe xong, khóe miệng hơi cong lên.
Nụ cười của anh không giống như trước, Lâm Ôn cảm thấy nụ cười của anh lúc này rất hợp với ánh mắt của cô, rất giống người lớn đối với đứa trẻ, đạm bạc kèm theo sự thân thiết, quan trọng là có ý khoan dung.
“……”
Lâm Ôn dường như đọc được câu trả lời.
“Chân sao rồi, có thể xuống đất chưa?” Chu Lễ không vội nói gì, anh kéo đề tài trở về ban đầu, chu đáo cho người đối diện thời gian giảm xóc.
“…… Còn chưa.” Lâm Ôn thở chậm rãi, trấn định chính mình.
“Vậy mấy ngày nay cũng chưa đi làm?”
“…… Ừ.”
“Ăn uống thế nào, ăn ở ngoài hay em tự nấu?”
“…… Tự nấu.”
Hai người giống như đang trò chuyện việc nhà, lôi lôi kéo kéo hồi lâu, không khí rất “hài hòa”, không đề cập đến trọng điểm.
Nhân viên của tiệm đem đồ uống tới, Lâm Ôn nhìn thời gian, đã 7 giờ 40 phút, cô lại nhìn phía cửa, vẫn không có gì.
Hai ly nước uống bị đặt sai vị trí, Chu Lễ chỉnh lại, khẽ nói: “Đừng nhìn, không có ai đâu.”
Những lời này dường như đã chuẩn bị đi vào vấn đề.
Lâm Ôn cũng đã sẵn sàng, cô chống tay lên bàn, ngón tay chạm vào ly nước lạnh, hỏi trước: “Người kia đâu?”
Chu Lễ không định úp mở, anh nhìn Lâm Ôn, đang định lên tiếng thì di động vang lên.
Anh lấy di động ra xem ID người gọi, sau đó ra hiệu với Lâm Ôn và trả lời điện thoại.
Sau khi nghe vài câu, anh nhíu mày.
“Bây giờ?” Anh hỏi đầu dây bên kia.
Người kia nói gì đó, Chu Lễ liếc nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Lâm Ôn.
Phim sắp bắt đầu, những người xung quanh lần lượt đứng dậy khiến tiếng ồn càng thêm trầm trọng.
Lâm Ôn không biết nội dung cuộc nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng của Chu Lễ, hẳn là người khác đang tìm anh.
Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại, Chu Lễ đứng dậy: “Hiện tại tôi phải trở lại đài truyền hình.”
Lâm Ôn sửng sốt, ngồi không nhúc nhích, hai tay cô cầm ly ô long lạnh, gật đầu: “Vậy anh đi đi.”
Chu Lễ đột nhiên rút cái ly ra khỏi tay cô và nói: “Em đi với tôi luôn.”
“…… Em đi làm gì?”
“Không cần nói chuyện chính hay sao?” Chu Lễ chỉ ra, “Đợi tôi xong việc sẽ nói chuyện với em.”
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ hành động nhanh chóng và mạnh mẽ, vội vàng tính tiền rồi nâng Lâm Ôn ra ngoài.
Hai ngày đầu, Lâm Ôn sử dụng xe lăn khi đi ra ngoài, sau khi thử thì nhận ra chống nạng thuận tiện hơn, cho nên hiện tại cô đem theo nạng bên mình.
Chu Lễ ném nạng vào cốp xe, khởi động xe ngay lập tức sau khi lên xe, trong thời gian đó còn nhận hai cuộc điện thoại, dành thời gian giải thích với Lâm Ôn: “Bây giờ tôi phải về quay bù vài cảnh, sẽ không mất bao nhiêu thời gian, em ngồi trên lầu một lúc nhé.”
Nói xong, xe đã đến đài truyền hình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ôn tới đây, chưa kịp nhìn nhiều đã bị Chu Lễ đưa vào thang máy, trong nháy mắt đi vào một văn phòng.
Chu Lễ không có phòng riêng, người chủ trì không cần làm việc đúng giờ, vài người ở chung một phòng.
Căn phòng rất đơn giản, có hai chiếc bàn lớn màu nâu, một dãy tủ đựng hồ sơ màu xám nhạt, tường được sơn trắng, đơn giản đến mức nếu Chu Lễ không nói, Lâm Ôn sẽ không tưởng tượng được anh làm việc trong một môi trường như vậy.
Thời tiết trở nên nóng nực, Chu Lễ không còn mặc vest nữa, anh ném vào trong xe, sau khi lên lầu mới mặc vào.
Bên cạnh là phòng hóa trang nhỏ, chuyên viên trang điểm đang chăm sóc cho Chu Lễ, vuốt hai ba lần là được, dù gì thì Chu Lễ cũng mới tan sở, tóc vẫn còn kiểu dáng để lên hình.
“Em ngồi đây nhé, WC ở phía tây hành lang.” Chu Lễ nhắc nhở.
“Em biết rồi, anh làm công chuyện đi.”
Chu Lễ nói với đồng nghiệp nữ Tiểu Hà: “Quan tâm một chút.”
Tiểu Hà cười: “Không thành vấn đề.”
Chu Lễ vừa rời đi, Tiểu Hà pha một tách trà nóng cho Lâm Ôn, lấy một túi hạt dưa ra, nhiệt tình mời Lâm Ôn ăn.
Lâm Ôn nói lời cảm ơn, đáng tiếc cô còn chưa hạ hỏa nên không uống được trà nóng.
Thấy cô buồn chán, Tiểu Hà hỏi: “Chị có muốn chơi trò chơi không? Em chơi với chị một lát nhé?”
Lâm Ôn cười nói: “Chị không chơi trò chơi.”
“Ồ,” Tiểu Hà lại mời, “Vậy chị ăn chút hạt dưa đi.”
“Cảm ơn.” Lâm Ôn ý tứ cắn hạt dưa.
Tiểu Hà còn đang đi học, là thực tập sinh mới tới, thiếu kinh nghiệm giao tiếp, không biết nên chiêu đãi người lạ thế nào.
Cô suy nghĩ một chút, chỉ vào một đống đồ bên cạnh bàn làm việc: “Hay là chị đọc sách báo một chút? Những thứ này đều là của thầy Chu, chị có thể lật xem.”
“Có thể lật xem à?”
“Đương nhiên, chúng ta có thể tùy tiện xem những cuốn sách báo này.”
Bàn làm việc được người chủ trì dùng chung, nhưng trên bàn vẫn có một số đồ dùng cá nhân của họ.
Đồ dùng cá nhân của Chu Lễ không nhiều lắm, có hai quyển sách, vài tờ báo và tạp chí.
Lâm Ôn rút một tờ báo, tất cả đều bằng tiếng Anh.
Cô lập tức đổi thành tờ báo kinh tế, buồn tẻ và nhạt nhẽo, cô chẳng hiểu chút xíu nào.
Cô lấy ra quyển sách khác, lật vài trang và dừng một chút.
Đây là một quyển sách khoa học phổ biến về thực vật và hoa cỏ, mỗi trang sẽ giải thích về một số loại hoa, trong đó có mấy đóa được khoanh tròn, một ghi chú còn được đánh dấu bên cạnh, chữ viết phóng khoáng như nước chảy mây trôi.
Lâm Ôn nhận ra mấy đóa được khoanh tròn, những bông hoa cô hái gần biệt thự của Uông Thần Tiêu là mấy đóa hoa này.
Cô thích hoa, cũng biết nhiều loài hoa. Cô biết Chu Lễ mấy năm nay, nhưng không thấy Chu Lễ thích hoa. Lần trước tại lễ hội ẩm thực, Chu Lễ rất rành hoa cỏ ven đường, cô hiếm khi thấy.
Tiểu Hà thấy Lâm Ôn lật xem quyển sách này nên nói: “Thầy Chu mua cuốn sách này sau khi đi nghỉ về hôm tháng trước, không biết anh ấy thích nghiên cứu thực vật từ khi nào, sở thích thật rộng.”
Lâm Ôn không nói lời nào, đặt cuốn sách lên bàn lại.
Chưa đến một giờ, Chu Lễ đã trở lại sau khi quay bù xong.
Lâm Ôn đang cúi đầu lột hạt dưa, cô không cần dùng răng, dùng tay lột vỏ hoàn toàn là để giết thời gian, Chu Lễ vừa nhìn là biết cô đang chán.
“Chán phải không?” Chu Lễ vừa cởi áo vest vừa hỏi.
“Không đến nỗi, anh xong việc rồi hả?” Lâm Ôn thả hạt dưa xuống.
“Ừ, mọi chuyện kết thúc rồi.” Chu Lễ cầm nạng của Lâm Ôn, nói lưu loát, “Tôi chưa ăn cơm tối, đi thôi, đưa em đi ăn luôn.”
Lâm Ôn không phản đối.
Chu Lễ dẫn cô đến một quán ăn ngoài trời gần đài truyền hình.
Tôm hùm đất tháng 5 đầy đặn hơn so với tháng 4, Chu Lễ gọi một phần tôm hùm đất, một món thịt, một món rau và một phần lớn mì lạnh.
Hai người ngồi đợi món, một người rút khăn giấy cúi đầu lau bàn, một người trộn mì, gắp ra chén nhỏ chia cho người đối diện.
Sau khi lau bàn, đối mặt nhau, cuộc trò chuyện chính thức bắt đầu.
“Em gặp mấy người kia có cảm giác ra sao?”
Lâm Ôn biết trả lời câu này như thế nào?
“Cũng tạm.”
“Có hợp không?”
Phải trả lời sao đây?
“Chưa gặp xong.”
“Em thích kiểu gì?”
Lâm Ôn nghẹn thật lâu, chỉ có thể nói được một câu: “Thích hợp.”
“Vẫn không thích hợp, là vì chưa gặp xong à?” Câu hỏi và câu trả lời thành một dải Mobius.
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ buồn cười, cười một đỗi mới khép khóe miệng, anh không trêu cô nữa, nghiêm túc nói:
“Trước ngày 1-5, lão Uông hỏi tôi có người bạn độc thân nào có thể giới thiệu không.”
Trước ngày 1-5 là ngày anh và Lâm Ôn trở về từ đường cáp treo, ngay sau đó lại đi công tác mấy ngày.
Viên Tuyết đăng những bài hào hùng kêu gọi những người đàn ông độc thân ở khắp mọi nơi trong mấy ngày đó, yêu cầu tuyển chọn rất khắt khe.
Cô liệt kê một danh sách, hy vọng chiều cao của người đàn ông dao động từ 1m75 đến 1m85, độ tuổi từ 23 đến 30, đàn ông dưới 28 tuổi có thể không có nhà nhưng phải có khả năng mua nhà, đàn ông trên 28 tuổi cần phải có nhà, nếu có khoản vay thế chấp thì số tiền lương còn lại sau khi trả hết tiền thế chấp phải có khả năng trang trải sinh hoạt của gia đình nhỏ.
Ngoài ra, cô còn yêu cầu người đàn ông phải có ngoại hình trên trung bình, đi làm đàng hoàng, quan hệ gia đình đơn giản, con người trung thực và ổn định, ngày thường sáng đi chiều về, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, không có thói hư tật xấu, không hút thuốc và không uống rượu sẽ được ưu tiên.
Đây là lựa chọn cán bộ kỳ cựu.
Chu Lễ vừa mới nói với người ấy “Bớt quen lung tung, tìm người tiếp theo cho đúng”, người ấy lại chuẩn bị tìm người lung tung rối loạn cả lên.
Mấy ngày nay Chu Lễ không liên lạc với Lâm Ôn, có lẽ do bận rộn, có lẽ là bực mình, nhưng anh đã “tìm” được người cho cô.
Anh giới thiệu cho Uông Thần Tiêu, Uông Thần Tiêu chuyển qua Viên Tuyết, Viên Tuyết xét duyệt và cảm thấy người mà Chu Lễ giới thiệu hợp với mọi điều kiện, chỉ tiếc không có ảnh chụp, lo lắng ngoại hình có vấn đề nên anh đã bị tụt xuống vị trí thứ sáu.
Chu Lễ không giải thích tỉ mỉ với Lâm Ôn, anh nói: “Không có người đó, em có thể coi người đó là tôi.”
Anh nói một cách bình tĩnh, đây là lần đầu tiên Lâm Ôn đối mặt với một người và một tình huống như vậy.
Tôm hùm đất được bưng lên, người phục vụ đặt xuống một chai rượu trắng, vừa rồi Chu Lễ đã gọi.
Anh mở nắp chai, rót hai phần ba vào ly Lâm Ôn.
Miệng chai rượu nhỏ, tốc độ chảy chậm, theo tiếng nước chảy róc rách, giọng anh càng thêm cảm giác say.
Giọng điệu rõ ràng nhẹ nhàng, trong suốt như nước, thoáng nhìn vô hại.
Nhưng một khi dính vào sẽ rất nồng.
“Nếu em chuẩn bị tìm thì đừng trốn tránh.”
Editor: Trà Xanh
Tiệm cà phê không quá yên tĩnh. Bên cạnh có rạp chiếu phim, 7 giờ rưỡi đến 8 giờ là thời gian có nhiều người xem phim nhất, tiệm cà phê trở thành khu ngồi chờ thoải mái nhất, có người vào ngồi mà chẳng mua gì.
Môi trường cửa hàng ở đây tương đối tốt, cách căn hộ mà Lâm Ôn mới thuê cũng không quá xa, Lâm Ôn đi lại không tiện, cho nên cô chọn nơi này để xem mắt vài lần.
Hôm nay là ngày xem mắt thứ ba, lẽ ra cô phải thấy người số 6 mà mình hẹn lúc 7 giờ rưỡi, nhưng bây giờ đúng 7 giờ rưỡi, người ngồi đối diện cô là Chu Lễ.
Âm nhạc trong tiệm rất nhẹ, tất cả các loại tạp âm dường như được gói gọn trong một cái trống. Gõ một cái, ong một tiếng, gõ cái nữa, ong một chút, phản ứng kéo dài không tan.
Lâm Ôn đang ở trong cái trống, khả năng hoạt động của não bộ tạm thời bị hạn chế, khi nhân viên của tiệm cầm thực đơn tới, cô không khỏi liếc nhìn cổng ra vào ——
Không có ai phù hợp là người coi mắt số 6 bước vào.
“Ăn tối chưa?” Chu Lễ cầm thực đơn của nhân viên tiệm đưa, hỏi Lâm Ôn.
“…… Ăn rồi.” Mặt Lâm Ôn nhanh chóng đỏ lên.
Chu Lễ chưa ăn, nhưng đồ ăn trong tiệm cà phê ngoài đồ ngọt thì không có thứ hợp khẩu vị của anh.
Anh không quá đói, gác cơm tối qua một bên, ngẫu nhiên chọn một ly cà phê, anh lại hỏi Lâm Ôn uống gì.
Lâm Ôn tùy tiện chọn một ly ô long lạnh để giải nhiệt cho mình.
Nhân viên tiệm rời đi, ngôn ngữ của Lâm Ôn còn chưa kịp khôi phục, cô hơi bình tĩnh một chút, nhìn người ngồi bình thản đối diện, khó tin hỏi: “Anh hẹn với bạn ở đây hả?”
Chu Lễ nghe xong, khóe miệng hơi cong lên.
Nụ cười của anh không giống như trước, Lâm Ôn cảm thấy nụ cười của anh lúc này rất hợp với ánh mắt của cô, rất giống người lớn đối với đứa trẻ, đạm bạc kèm theo sự thân thiết, quan trọng là có ý khoan dung.
“……”
Lâm Ôn dường như đọc được câu trả lời.
“Chân sao rồi, có thể xuống đất chưa?” Chu Lễ không vội nói gì, anh kéo đề tài trở về ban đầu, chu đáo cho người đối diện thời gian giảm xóc.
“…… Còn chưa.” Lâm Ôn thở chậm rãi, trấn định chính mình.
“Vậy mấy ngày nay cũng chưa đi làm?”
“…… Ừ.”
“Ăn uống thế nào, ăn ở ngoài hay em tự nấu?”
“…… Tự nấu.”
Hai người giống như đang trò chuyện việc nhà, lôi lôi kéo kéo hồi lâu, không khí rất “hài hòa”, không đề cập đến trọng điểm.
Nhân viên của tiệm đem đồ uống tới, Lâm Ôn nhìn thời gian, đã 7 giờ 40 phút, cô lại nhìn phía cửa, vẫn không có gì.
Hai ly nước uống bị đặt sai vị trí, Chu Lễ chỉnh lại, khẽ nói: “Đừng nhìn, không có ai đâu.”
Những lời này dường như đã chuẩn bị đi vào vấn đề.
Lâm Ôn cũng đã sẵn sàng, cô chống tay lên bàn, ngón tay chạm vào ly nước lạnh, hỏi trước: “Người kia đâu?”
Chu Lễ không định úp mở, anh nhìn Lâm Ôn, đang định lên tiếng thì di động vang lên.
Anh lấy di động ra xem ID người gọi, sau đó ra hiệu với Lâm Ôn và trả lời điện thoại.
Sau khi nghe vài câu, anh nhíu mày.
“Bây giờ?” Anh hỏi đầu dây bên kia.
Người kia nói gì đó, Chu Lễ liếc nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Lâm Ôn.
Phim sắp bắt đầu, những người xung quanh lần lượt đứng dậy khiến tiếng ồn càng thêm trầm trọng.
Lâm Ôn không biết nội dung cuộc nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng của Chu Lễ, hẳn là người khác đang tìm anh.
Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại, Chu Lễ đứng dậy: “Hiện tại tôi phải trở lại đài truyền hình.”
Lâm Ôn sửng sốt, ngồi không nhúc nhích, hai tay cô cầm ly ô long lạnh, gật đầu: “Vậy anh đi đi.”
Chu Lễ đột nhiên rút cái ly ra khỏi tay cô và nói: “Em đi với tôi luôn.”
“…… Em đi làm gì?”
“Không cần nói chuyện chính hay sao?” Chu Lễ chỉ ra, “Đợi tôi xong việc sẽ nói chuyện với em.”
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ hành động nhanh chóng và mạnh mẽ, vội vàng tính tiền rồi nâng Lâm Ôn ra ngoài.
Hai ngày đầu, Lâm Ôn sử dụng xe lăn khi đi ra ngoài, sau khi thử thì nhận ra chống nạng thuận tiện hơn, cho nên hiện tại cô đem theo nạng bên mình.
Chu Lễ ném nạng vào cốp xe, khởi động xe ngay lập tức sau khi lên xe, trong thời gian đó còn nhận hai cuộc điện thoại, dành thời gian giải thích với Lâm Ôn: “Bây giờ tôi phải về quay bù vài cảnh, sẽ không mất bao nhiêu thời gian, em ngồi trên lầu một lúc nhé.”
Nói xong, xe đã đến đài truyền hình.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ôn tới đây, chưa kịp nhìn nhiều đã bị Chu Lễ đưa vào thang máy, trong nháy mắt đi vào một văn phòng.
Chu Lễ không có phòng riêng, người chủ trì không cần làm việc đúng giờ, vài người ở chung một phòng.
Căn phòng rất đơn giản, có hai chiếc bàn lớn màu nâu, một dãy tủ đựng hồ sơ màu xám nhạt, tường được sơn trắng, đơn giản đến mức nếu Chu Lễ không nói, Lâm Ôn sẽ không tưởng tượng được anh làm việc trong một môi trường như vậy.
Thời tiết trở nên nóng nực, Chu Lễ không còn mặc vest nữa, anh ném vào trong xe, sau khi lên lầu mới mặc vào.
Bên cạnh là phòng hóa trang nhỏ, chuyên viên trang điểm đang chăm sóc cho Chu Lễ, vuốt hai ba lần là được, dù gì thì Chu Lễ cũng mới tan sở, tóc vẫn còn kiểu dáng để lên hình.
“Em ngồi đây nhé, WC ở phía tây hành lang.” Chu Lễ nhắc nhở.
“Em biết rồi, anh làm công chuyện đi.”
Chu Lễ nói với đồng nghiệp nữ Tiểu Hà: “Quan tâm một chút.”
Tiểu Hà cười: “Không thành vấn đề.”
Chu Lễ vừa rời đi, Tiểu Hà pha một tách trà nóng cho Lâm Ôn, lấy một túi hạt dưa ra, nhiệt tình mời Lâm Ôn ăn.
Lâm Ôn nói lời cảm ơn, đáng tiếc cô còn chưa hạ hỏa nên không uống được trà nóng.
Thấy cô buồn chán, Tiểu Hà hỏi: “Chị có muốn chơi trò chơi không? Em chơi với chị một lát nhé?”
Lâm Ôn cười nói: “Chị không chơi trò chơi.”
“Ồ,” Tiểu Hà lại mời, “Vậy chị ăn chút hạt dưa đi.”
“Cảm ơn.” Lâm Ôn ý tứ cắn hạt dưa.
Tiểu Hà còn đang đi học, là thực tập sinh mới tới, thiếu kinh nghiệm giao tiếp, không biết nên chiêu đãi người lạ thế nào.
Cô suy nghĩ một chút, chỉ vào một đống đồ bên cạnh bàn làm việc: “Hay là chị đọc sách báo một chút? Những thứ này đều là của thầy Chu, chị có thể lật xem.”
“Có thể lật xem à?”
“Đương nhiên, chúng ta có thể tùy tiện xem những cuốn sách báo này.”
Bàn làm việc được người chủ trì dùng chung, nhưng trên bàn vẫn có một số đồ dùng cá nhân của họ.
Đồ dùng cá nhân của Chu Lễ không nhiều lắm, có hai quyển sách, vài tờ báo và tạp chí.
Lâm Ôn rút một tờ báo, tất cả đều bằng tiếng Anh.
Cô lập tức đổi thành tờ báo kinh tế, buồn tẻ và nhạt nhẽo, cô chẳng hiểu chút xíu nào.
Cô lấy ra quyển sách khác, lật vài trang và dừng một chút.
Đây là một quyển sách khoa học phổ biến về thực vật và hoa cỏ, mỗi trang sẽ giải thích về một số loại hoa, trong đó có mấy đóa được khoanh tròn, một ghi chú còn được đánh dấu bên cạnh, chữ viết phóng khoáng như nước chảy mây trôi.
Lâm Ôn nhận ra mấy đóa được khoanh tròn, những bông hoa cô hái gần biệt thự của Uông Thần Tiêu là mấy đóa hoa này.
Cô thích hoa, cũng biết nhiều loài hoa. Cô biết Chu Lễ mấy năm nay, nhưng không thấy Chu Lễ thích hoa. Lần trước tại lễ hội ẩm thực, Chu Lễ rất rành hoa cỏ ven đường, cô hiếm khi thấy.
Tiểu Hà thấy Lâm Ôn lật xem quyển sách này nên nói: “Thầy Chu mua cuốn sách này sau khi đi nghỉ về hôm tháng trước, không biết anh ấy thích nghiên cứu thực vật từ khi nào, sở thích thật rộng.”
Lâm Ôn không nói lời nào, đặt cuốn sách lên bàn lại.
Chưa đến một giờ, Chu Lễ đã trở lại sau khi quay bù xong.
Lâm Ôn đang cúi đầu lột hạt dưa, cô không cần dùng răng, dùng tay lột vỏ hoàn toàn là để giết thời gian, Chu Lễ vừa nhìn là biết cô đang chán.
“Chán phải không?” Chu Lễ vừa cởi áo vest vừa hỏi.
“Không đến nỗi, anh xong việc rồi hả?” Lâm Ôn thả hạt dưa xuống.
“Ừ, mọi chuyện kết thúc rồi.” Chu Lễ cầm nạng của Lâm Ôn, nói lưu loát, “Tôi chưa ăn cơm tối, đi thôi, đưa em đi ăn luôn.”
Lâm Ôn không phản đối.
Chu Lễ dẫn cô đến một quán ăn ngoài trời gần đài truyền hình.
Tôm hùm đất tháng 5 đầy đặn hơn so với tháng 4, Chu Lễ gọi một phần tôm hùm đất, một món thịt, một món rau và một phần lớn mì lạnh.
Hai người ngồi đợi món, một người rút khăn giấy cúi đầu lau bàn, một người trộn mì, gắp ra chén nhỏ chia cho người đối diện.
Sau khi lau bàn, đối mặt nhau, cuộc trò chuyện chính thức bắt đầu.
“Em gặp mấy người kia có cảm giác ra sao?”
Lâm Ôn biết trả lời câu này như thế nào?
“Cũng tạm.”
“Có hợp không?”
Phải trả lời sao đây?
“Chưa gặp xong.”
“Em thích kiểu gì?”
Lâm Ôn nghẹn thật lâu, chỉ có thể nói được một câu: “Thích hợp.”
“Vẫn không thích hợp, là vì chưa gặp xong à?” Câu hỏi và câu trả lời thành một dải Mobius.
Lâm Ôn: “……”
Chu Lễ buồn cười, cười một đỗi mới khép khóe miệng, anh không trêu cô nữa, nghiêm túc nói:
“Trước ngày 1-5, lão Uông hỏi tôi có người bạn độc thân nào có thể giới thiệu không.”
Trước ngày 1-5 là ngày anh và Lâm Ôn trở về từ đường cáp treo, ngay sau đó lại đi công tác mấy ngày.
Viên Tuyết đăng những bài hào hùng kêu gọi những người đàn ông độc thân ở khắp mọi nơi trong mấy ngày đó, yêu cầu tuyển chọn rất khắt khe.
Cô liệt kê một danh sách, hy vọng chiều cao của người đàn ông dao động từ 1m75 đến 1m85, độ tuổi từ 23 đến 30, đàn ông dưới 28 tuổi có thể không có nhà nhưng phải có khả năng mua nhà, đàn ông trên 28 tuổi cần phải có nhà, nếu có khoản vay thế chấp thì số tiền lương còn lại sau khi trả hết tiền thế chấp phải có khả năng trang trải sinh hoạt của gia đình nhỏ.
Ngoài ra, cô còn yêu cầu người đàn ông phải có ngoại hình trên trung bình, đi làm đàng hoàng, quan hệ gia đình đơn giản, con người trung thực và ổn định, ngày thường sáng đi chiều về, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, không có thói hư tật xấu, không hút thuốc và không uống rượu sẽ được ưu tiên.
Đây là lựa chọn cán bộ kỳ cựu.
Chu Lễ vừa mới nói với người ấy “Bớt quen lung tung, tìm người tiếp theo cho đúng”, người ấy lại chuẩn bị tìm người lung tung rối loạn cả lên.
Mấy ngày nay Chu Lễ không liên lạc với Lâm Ôn, có lẽ do bận rộn, có lẽ là bực mình, nhưng anh đã “tìm” được người cho cô.
Anh giới thiệu cho Uông Thần Tiêu, Uông Thần Tiêu chuyển qua Viên Tuyết, Viên Tuyết xét duyệt và cảm thấy người mà Chu Lễ giới thiệu hợp với mọi điều kiện, chỉ tiếc không có ảnh chụp, lo lắng ngoại hình có vấn đề nên anh đã bị tụt xuống vị trí thứ sáu.
Chu Lễ không giải thích tỉ mỉ với Lâm Ôn, anh nói: “Không có người đó, em có thể coi người đó là tôi.”
Anh nói một cách bình tĩnh, đây là lần đầu tiên Lâm Ôn đối mặt với một người và một tình huống như vậy.
Tôm hùm đất được bưng lên, người phục vụ đặt xuống một chai rượu trắng, vừa rồi Chu Lễ đã gọi.
Anh mở nắp chai, rót hai phần ba vào ly Lâm Ôn.
Miệng chai rượu nhỏ, tốc độ chảy chậm, theo tiếng nước chảy róc rách, giọng anh càng thêm cảm giác say.
Giọng điệu rõ ràng nhẹ nhàng, trong suốt như nước, thoáng nhìn vô hại.
Nhưng một khi dính vào sẽ rất nồng.
“Nếu em chuẩn bị tìm thì đừng trốn tránh.”
Tác giả :
Kim Bính