Cánh Cửa
Quyển 1 - Chương 15: “tiểu nhân”
ó người thông báo cho anh: “Tiểu nhân của anh đã xuất hiện…”
Xin hãy chú ý: “Tiểu nhân của anh đã xuất hiện!”
Cố Phán Phán đã qua đời được nửa tháng, giới cảnh sát vẫn chưa hề có động tĩnh.
Nhưng người trong công ty đều nhận thấy gã nhà văn mỗi lúc một khép mình. Gã cảnh giác với bất cứ người nào đến gần, nhất là nữ giới không quen biết. Chiều hôm ấy, gã nhận được điện thoại của một độc giả nam.
– Thưa thầy, em muốn xin chữ ký của thầy. Em đang ở dưới tòa nhà, thầy có thời gian gặp mặt em chứ?
– Xin lỗi, tôi đang thu chương trình. Để hôm khác đi!
Buổi tối khi tan làm, gã lại nhận được cuộc điện thoại của một độc giả nữ. Cô này là người Hải Nam, vì mộ danh mà bay tới tận đây xin gặp mặt và hẹn gã một bữa ăn tối.
Giờ làm vừa kết thúc, mặt trời khuất bóng dần, bỗng đâu lại có một nữ độc giả hâm mộ chợt xuất hiện, cuộc sống như vậy thì còn gì bằng! Ấy thế mà gã từ chối.
Gã đang rời khỏi tòa nhà công ty đế về nhà.
Gã sống ở ngay gần công ty, đi bộ phỏng chừng mười phút là tới nơi. Ngày thường gã rất ít khi đi bằng ô tô, dù đó là xe công ty cấp cho và cũng chẳng bao giờ thấy đòi tiền xăng.
Lúc ngang qua vườn hoa, có một người thanh niên cao to chợt xuất hiện, anh rảo bước tới trước mặt gã, điệu bộ chất phác:
– Thưa thầy, em chỉ muốn xin chữ ký của thầy thôi. Em chính là người đã gọi điện cho thầy và đã chờ ở đây suốt cả chiều rồi.
Gã nhà văn nhìn người đối diện bằng ánh mắt soi mói rồi khẽ nhếch miệng đáp:
– Ồ… Xin lỗi…
Chàng thanh niên đã chuẩn bị từ trước, anh lấy ra một cuốn vở trắng tinh rồi đưa ngay cho gã kèm theo một cây bút. Gã đón lấy và viết bừa dòng chữ: “Khi nỗi kinh hoàng được hấp thụ, nó sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho lòng dũng cảm”.
Gã nguệch ngoạc ký tên rồi trả cuốn tập cho chàng thanh niên. Anh ta nở nụ cười với niềm cung kính tràn trề:
– Em cảm ơn thầy! – Rồi quay mình bước di.
Gã nhà văn vẫn đứng đó. Gã nhìn theo bóng dáng người con trai với ánh mắt đầy ngờ vực mãi cho đến khi anh ta rẽ khỏi cổng lớn và biến mất. Từ đầu chí cuối người thanh niên không ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Gã chậm rãi sải bước. Gã đi, đi mãi rồi lại dừng chân, nhìn về hướng người con trai biến mất một lần nữa.
Từ chối gặp mặt là việc gã có thể làm nhưng chặn tin nhắn thì không. Mấy bữa nay tin nhắn gửi đến cho gã nhiều lên một cách bất thường.
Hôm đó, ngay khi vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty sau giờ làm, gã liền nhận được một tin nhắn nội dung quái đản:
“Thưa thầy,
Em tên là Mục Phân Mục Phân. Đối với thầy, em vừa là một người rất đỗi quen thuộc, vừa là một người vô cùng xa lạ.
Bây giờ, thầy hãy tiến về phía trước 322 bước, sẽ bắt gặp một đứa bé. Nó chính là “tiểu nhân” trong số phận của thầy. Ngày nào nó còn sống, thầy sẽ gặp vận xấu liên miên.
Còn nếu không muốn gặp, xin hãy đi đường vòng!”
Mỗi tin nhắn chính là một cánh cửa. Đằng sau mỗi cánh cửa có thể là một mâm cỗ đầy, một lời cầu cứu, một mối hợp tác, một lời đe dọa, một màn quảng cáo hay một nàng mỹ nữ chưa biết chừng…
Tin nhắn này không hiển thị số điện thoại. Cánh cửa này chẳng hề được đánh số.
Nó chỉ tiết lộ cho gã nhà văn một bí mật về số mệnh.
Cái gọi là “tiểu nhân” hoàn toàn không phải là kình địch hay kẻ thù. Trong thực tại, đó có thể là người thân thiết với ta nhất, thế nhưng họ khắc chế ta. Ta là bao thì họ là kéo, ta là kéo thì họ là búa, ta là búa thì họ là bao….
Gã nhà văn giữ điện thoại trong tay rất lâu, thế rồi gã cúi xuống nhìn mũi chân mình. Gã bắt đầu sải những bước dài về phía trước, vừa đi vừa lẩm nhẩm đếm: “Một bước, hai bước, ba bước…”
Đếm đến bước thứ 322, gã dừng lại và ngó nghiêng xung quanh, chỉ thấy khoảng độ bảy tám người đang vây quanh một thứ gì đó chứ chẳng thấy đứa trẻ nào hết.
Gã ngừng đếm và tiến về phía trước.
Vừa đi được vài bước, gã liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên. Gã dừng chân lại đầy sững sờ. Giữa vòng vây người kia có một khe hở, gã nhìn thấy hai đứa trẻ trắng nõn!
Một cặp sinh đôi.
Chúng cùng ngồi trong xe nôi, cùng mặc áo màu xanh da trời, khuôn mặt giống nhau như đúc. Một đứa bé đang khóc òa, người phụ nữ có vẻ như bảo mẫu đang đổ bình sữa vào miệng nó. Đứa còn lại ngồi im thin thít, qua kẽ hở đám đông, gã thấy nó đang cười ngờ nghệch với gã.
Gã nhà văn đứng nhìn nó một hồi như trời trồng rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
“Tiểu nhân.”
Xin hãy chú ý: “Tiểu nhân của anh đã xuất hiện!”
Cố Phán Phán đã qua đời được nửa tháng, giới cảnh sát vẫn chưa hề có động tĩnh.
Nhưng người trong công ty đều nhận thấy gã nhà văn mỗi lúc một khép mình. Gã cảnh giác với bất cứ người nào đến gần, nhất là nữ giới không quen biết. Chiều hôm ấy, gã nhận được điện thoại của một độc giả nam.
– Thưa thầy, em muốn xin chữ ký của thầy. Em đang ở dưới tòa nhà, thầy có thời gian gặp mặt em chứ?
– Xin lỗi, tôi đang thu chương trình. Để hôm khác đi!
Buổi tối khi tan làm, gã lại nhận được cuộc điện thoại của một độc giả nữ. Cô này là người Hải Nam, vì mộ danh mà bay tới tận đây xin gặp mặt và hẹn gã một bữa ăn tối.
Giờ làm vừa kết thúc, mặt trời khuất bóng dần, bỗng đâu lại có một nữ độc giả hâm mộ chợt xuất hiện, cuộc sống như vậy thì còn gì bằng! Ấy thế mà gã từ chối.
Gã đang rời khỏi tòa nhà công ty đế về nhà.
Gã sống ở ngay gần công ty, đi bộ phỏng chừng mười phút là tới nơi. Ngày thường gã rất ít khi đi bằng ô tô, dù đó là xe công ty cấp cho và cũng chẳng bao giờ thấy đòi tiền xăng.
Lúc ngang qua vườn hoa, có một người thanh niên cao to chợt xuất hiện, anh rảo bước tới trước mặt gã, điệu bộ chất phác:
– Thưa thầy, em chỉ muốn xin chữ ký của thầy thôi. Em chính là người đã gọi điện cho thầy và đã chờ ở đây suốt cả chiều rồi.
Gã nhà văn nhìn người đối diện bằng ánh mắt soi mói rồi khẽ nhếch miệng đáp:
– Ồ… Xin lỗi…
Chàng thanh niên đã chuẩn bị từ trước, anh lấy ra một cuốn vở trắng tinh rồi đưa ngay cho gã kèm theo một cây bút. Gã đón lấy và viết bừa dòng chữ: “Khi nỗi kinh hoàng được hấp thụ, nó sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho lòng dũng cảm”.
Gã nguệch ngoạc ký tên rồi trả cuốn tập cho chàng thanh niên. Anh ta nở nụ cười với niềm cung kính tràn trề:
– Em cảm ơn thầy! – Rồi quay mình bước di.
Gã nhà văn vẫn đứng đó. Gã nhìn theo bóng dáng người con trai với ánh mắt đầy ngờ vực mãi cho đến khi anh ta rẽ khỏi cổng lớn và biến mất. Từ đầu chí cuối người thanh niên không ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Gã chậm rãi sải bước. Gã đi, đi mãi rồi lại dừng chân, nhìn về hướng người con trai biến mất một lần nữa.
Từ chối gặp mặt là việc gã có thể làm nhưng chặn tin nhắn thì không. Mấy bữa nay tin nhắn gửi đến cho gã nhiều lên một cách bất thường.
Hôm đó, ngay khi vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty sau giờ làm, gã liền nhận được một tin nhắn nội dung quái đản:
“Thưa thầy,
Em tên là Mục Phân Mục Phân. Đối với thầy, em vừa là một người rất đỗi quen thuộc, vừa là một người vô cùng xa lạ.
Bây giờ, thầy hãy tiến về phía trước 322 bước, sẽ bắt gặp một đứa bé. Nó chính là “tiểu nhân” trong số phận của thầy. Ngày nào nó còn sống, thầy sẽ gặp vận xấu liên miên.
Còn nếu không muốn gặp, xin hãy đi đường vòng!”
Mỗi tin nhắn chính là một cánh cửa. Đằng sau mỗi cánh cửa có thể là một mâm cỗ đầy, một lời cầu cứu, một mối hợp tác, một lời đe dọa, một màn quảng cáo hay một nàng mỹ nữ chưa biết chừng…
Tin nhắn này không hiển thị số điện thoại. Cánh cửa này chẳng hề được đánh số.
Nó chỉ tiết lộ cho gã nhà văn một bí mật về số mệnh.
Cái gọi là “tiểu nhân” hoàn toàn không phải là kình địch hay kẻ thù. Trong thực tại, đó có thể là người thân thiết với ta nhất, thế nhưng họ khắc chế ta. Ta là bao thì họ là kéo, ta là kéo thì họ là búa, ta là búa thì họ là bao….
Gã nhà văn giữ điện thoại trong tay rất lâu, thế rồi gã cúi xuống nhìn mũi chân mình. Gã bắt đầu sải những bước dài về phía trước, vừa đi vừa lẩm nhẩm đếm: “Một bước, hai bước, ba bước…”
Đếm đến bước thứ 322, gã dừng lại và ngó nghiêng xung quanh, chỉ thấy khoảng độ bảy tám người đang vây quanh một thứ gì đó chứ chẳng thấy đứa trẻ nào hết.
Gã ngừng đếm và tiến về phía trước.
Vừa đi được vài bước, gã liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên. Gã dừng chân lại đầy sững sờ. Giữa vòng vây người kia có một khe hở, gã nhìn thấy hai đứa trẻ trắng nõn!
Một cặp sinh đôi.
Chúng cùng ngồi trong xe nôi, cùng mặc áo màu xanh da trời, khuôn mặt giống nhau như đúc. Một đứa bé đang khóc òa, người phụ nữ có vẻ như bảo mẫu đang đổ bình sữa vào miệng nó. Đứa còn lại ngồi im thin thít, qua kẽ hở đám đông, gã thấy nó đang cười ngờ nghệch với gã.
Gã nhà văn đứng nhìn nó một hồi như trời trồng rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.
“Tiểu nhân.”
Tác giả :
Chu Đức Đông