Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)
Chương 21
Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh dịch: Mon
***
Những lời này không ai nghe rõ, bởi vì ở đầu bên kia A Thành đã thắng lớn. Âm thanh hưng phấn bàn luận của các hàng xóm đã hoàn toàn át đi những lời này, ngay cả Trần Chi Nghị ở gần như vậy cũng không nghe thấy câu nói vừa rồi đó.
Giờ khắc này, mọi người ở đây, bao gồm cả Trần Chi Nghị, đều hướng ánh mắt về phía A Thành trong sàn đấu, chỉ có ánh mắt của Dư Y lướt qua từng người, chạm vào ánh mắt của Nguỵ Tông Thao đang ngồi xa xa ở một đầu khác.
Nguỵ Tông Thao nhìn cô cười cười, nụ cười mang đầy ẩn ý.
Dư Y hoàn toàn không ngờ rằng A Thành lại là một cao thủ sòng bài, thắng một mạch thật dễ dàng, không hề gián đoạn. Trận đấu được tiếp tục, nhiều người đã mất hết hứng thú, rõ ràng là bọn họ chịu đả kích nghiêm trọng bởi A Thành.
Dư Y có chút khó tin, đứng ở bên cạnh bàn quan sát một hồi, chỉ thấy A Thành ra tay không cần phải nghĩ ngợi, đánh mạt chượt và bài tú-lơ-khơ cực kỳ lão luyện, thậm chí cử động của các ngón tay cũng có vẻ thành thạo chuyên nghiệp. Cho đến rạng sáng lúc tan cuộc, cô vẫn không thể nhìn ra bất cứ điều kỳ lạ gì.
Khi tàn cuộc rất hỗn loạn, có người thì đi nhà bếp kêu người ta làm đồ ăn khuya, có người thì đi đến quầy hỏi han bà chủ, còn có người thì vẫn ngồi tại bàn bài, nghiên cứu mạt chượt và bài tú-lơ-khơ. Dư Y cuộn tay áo lên, chen vào đám người, chuẩn bị thu dọn ly tách, đột nhiên lưng bị nắm chặt. Cô thoáng kinh ngạc, xoay lại thì thấy… Nguỵ Tông Thao đang nhìn cô và cười, bàn tay ở trên hông cô bóp mạnh, nói: “Đi!”
Dư Y sửng sốt, một lực ở bên hông kéo cô đi vài bước, ly tách ở trong tay rớt lại trên bàn, tiếng va chạm vang lên cũng không hề hấp dẫn sự chú ý của người khác. Cô khẽ giãy giụa chống đối một chút, chỉ cảm thấy lại bị Nguỵ Tông Thao ôm sát thêm một chút, nghiêng người dán chặt vào cô, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Hẹn hò, nha?”
Ngoài trời mưa to tầm tã, giẫm bước lên mặt đường gồ ghề, bọt nước văng tung toé khắp nơi. Dư Y mặc kệ váy dài dính nước bùn, hét lên với Nguỵ Tông Thao: “Hẹn cái gì hò, cuộc thi đấu còn chưa có chấm dứt!”
Ở đằng trước, A Tán cầm một cái dù màu đen chạy tới, nâng dù lên che đầu bọn họ, cẩn thận tránh né Dư Y đang không ngừng vặn vẹo, hộ tống bọn họ thẳng đến trong xe, sau đó lập tức ngồi vào chỗ người lái, nhanh chóng chạy về hướng nhà cổ.
Dư Y tức giận đến nỗi hét lên vài lần, Nguỵ Tông Thao làm lơ. Trong nháy mắt đã trở về đến nhà cổ, Dư Y bị anh ta vừa lôi kéo vừa ôm lên, cuối cùng cũng lên đến lầu ba.
Mưa như trút nước, hơi nước và khí lạnh đập vào mặt, phóng tầm mắt nhìn tất cả đều là một màn nước mơ hồ, ngọn đèn lờ mờ chiếu xuống, nổi lên ánh nước nhợt nhạt.
Không biết từ khi nào, trên sân thượng đã dựng lên một cái lều che, một đầu cột vào mái hiên của căn phòng chú Tuyền đang ở, một đầu khác được cột trên thân cây ngô đồng. Ở bên dưới lều có một cái bàn, trên bàn chỉ bày mấy chén dĩa, ánh sáng ngọn nến ở chính giữa lay động dữ dội, không biết khi nào thì sẽ bị mưa gió dập tắt.
Lúc này Nguỵ Tông Thao mới mở miệng: “A Thành mười tám tuổi đã vào làm việc ở sòng bài, chia bài hai năm, chia bài cao cấp một năm, ba năm làm giám sát, cuối cùng là thăng lên làm chuyên viên…” Anh cong môi nói: “A Thành có thể đọc được bài mạt chượt từ mặt trái, cậu ta muốn bắt lá gì của tú-lơ-khơ thì bắt được lá đó, chơi xí ngầu cậu ta dựa vào thính lực. Nhớ kỹ, về sau nếu muốn chơi mạt chượt với cậu ta, ngàn vạn lần đừng để cho cậu ta đụng tới bài mạt chượt, nếu để cậu ta chạm vào, thì tất cả mặt trên liền bị đánh dấu…”
Đây là kỹ thuật vô cùng thần kỳ, không phải là chỉ tồn tại trong phim ảnh. A Thành đã cực khổ hơn mười năm mới luyện ra được một bản lĩnh như vậy. Ai muốn đấu với anh ta, đó là không biết tự lượng sức mình.
Dư Y mờ mịt, bất luận như thế nào cô cũng không thể ngờ được, A Thành với tướng mạo bình thường như thế, xử sự thân thiết nhã nhặn với mọi người, lại là một người chia bài.
Nguỵ Tông Thao cầm lấy mái tóc dài của cô, nói: “Bây giờ có thể hẹn hò được chưa?”
Nguỵ Tông Thao ôm Dư Y đi đến bên cạnh bàn, cũng không vội vã mở nắp vung ra, anh ta làm như là mới nhớ ra, nói: “Đúng rồi, hôm nay tôi có phát hiện ra một bài post rất có ý tứ, nói chủ tịch mới nhậm chức của Tập đoàn Vĩnh Tân từng có scandal với nhiều nữ minh tinh. Ông ta còn bởi vì tranh gia tài mà hãm hại cháu ruột của mình, hiện giờ người cháu ruột đang mất tích không rõ ở đâu, té ra là anh ta đi tới thành phố Lư Xuyên.” Nguỵ Tông Thao chậm rãi mở một cái nắp ra, đồ ăn ở trên bàn từ từ đập vào mắt Dư Y.
Mì sợi màu vàng, trứng, ớt xanh, hải sản và cà chua, còn có mùi tương nồng đậm. Dư Y thấy trong lòng nặng trĩu, cô liếc Nguỵ Tông Thao, giả vờ cười nói: “Tương Tang Ba, mì xào tương Mã Lai đặc sắc.”
Nguỵ Tông Thao nhíu mày, cười vui vẻ, lại dở cái nắp kia lên, đồ ăn ở trên bàn đã nguội lạnh, nhưng nhìn vẫn rất hấp dẫn, Dư Y nói: “Cơm gà Hải Nam, thật ra là cơm gà Hải Nam chính cống của Singapore.”
Hai món đồ ăn kế tiếp, một cái là món cay Tứ Xuyên, một cái là món cà ri. Dư Y nói: “Người Singapore cũng ăn món cay Tứ Xuyên, trong cà ri có nước cốt dừa, khác với vị cà ri ở trên bàn này.”
Mấy món đồ ăn cuối cùng là cháo, canh đặc biệt từ hải sản, nước cốt dừa cùng tương ớt mà nấu thành. Ngày hôm đó Dư Y phải chạy đến khách sạn ở trung tâm khu phố mới tìm được. Năm trăm đồng tiền thưởng của Ngô Phỉ cho cô trước đó rốt cuộc cũng xài hết.
Lần này Nguỵ Tông Thao mở miệng: “Canh mì, món ăn của người Sing – Mã gốc Hoa. Ông bà của A Thành đều là người Sing – Mã gốc Hoa, lúc nhỏ anh ta theo ba mẹ đến đại lục để kiếm sống. Mấy năm nay, anh ta nhớ nhất mà món ăn mà bà nội mình làm, sau đó học nấu ăn rất giỏi, có thể tự nấu cho mình ăn. Hiện giờ ở nơi này, cậu ta lại bắt đầu nhớ nhà, nhịn không được nên làm mì xào Mã Lai, bị em bắt gặp. Có hai thành ngữ ‘tận dụng triệt để’, ‘tin bóng tin gió’, tiếng Trung của tôi không tốt, chỉ có thể hình dung như vậy.”
Tim Dư Y thoáng chấn động, sau đó giống như là bị tảng đá lớn chặn lại. Anh ta nói tiếng Trung của anh ta không tốt, người Trung Quốc thường có thói quen nói hai chữ “quốc ngữ”. Quả nhiên anh ta không phải là người Trung Quốc!
Tim của cô lại chấn động một chút, tảng đá bị nhấc lên từng chút, nuốt một ngụm nước miếng, cô chậm rãi nói: “Anh đã sớm biết được…”
“Ừ!” Nguỵ Tông Thao lên tiếng, cũng không để cho cô nói hết, thêm một câu: “Em muốn khi dễ A Thành hiền lành, tôi đã nói cùng chơi với em!”
Khoảng cách hai người thật gần, có thể cảm giác được tiếng hít thở cùng nhịp tim đập của nhau. Cái lều che ở trên đầu được dựng lên sơ sài, vang tiếng lộp bộp không ngừng, không có chỗ thoát nước, giờ phút này lều che đã hơi sụp xuống. Hai người bọ họ vẫn đứng ở dưới mưa, không nhúc nhích, nhìn nhau chằm chằm.
Hơi thở của Nguỵ Tông Thao có chút nặng nề, qua một hồi lâu mới mở miệng lần nữa, giọng nói trở nên âm trầm: “Còn chưa hết đâu, tôi tặng cho em một món quà lớn!”
Anh kéo tay của Dư Y, lôi cô đến trước cây ngô đồng, mưa như tận dụng triệt để cơ hội, lập tức tạt về phía bọn họ.
Nền nhà xung quanh cây ngô đồng đã bị rạn nứt từ lâu, rễ cây xuyên qua nóc nhà, bò vào đầy phòng ở lầu hai. Lúc này đây, có một cây búa lớn đặt ở phía dưới cây, ướt sũng nước mưa, vết bẩn loang lổ. Nguỵ Tông Thao cầm cây búa lên, nói: “Ngày hôm đó tôi có nói, cây cổ thụ này đã hơn mười năm tuổi, cái nhà đã chống đỡ lâu như vậy, không biết khi nào thì sẽ sụp, em xem…”
Mưa rơi tầm tã, bên tai tràn ngập tiếng mưa rơi ào ạt, bầu trời tựa như mang theo luồng điện, đánh vào trên thân cây ngô đồng, mặc cho nó kêu gào, mặc cho nó giãy giụa. Ở trước mặt nó, cây búa lớn được giơ lên cao hạ xuống, như là thú dữ đang gào thét, “Ầm” một tiếng khiến cho nó vỡ từng mảnh vụn. Sức lực tiếp theo càng thêm mãnh liệt, mặt đất bị mưa đánh rách tả tơi, rãnh đen càng mở lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn tất cả, bao gồm Nguỵ Tông Thao hung ác đập phá, còn có Dư Y không ngừng gào thét!
Tiếng gào thét lập tức im bặt, Dư Y bị một lực mạnh mẽ kéo qua, va vào cây ngô đồng ở sau lưng, cô đau đến nỗi kêu lên một tiếng. Tiếp theo đó, hai vai bị giằng chặt, một thân mình như bức tường đồng áp sát cô vào thân cây, khiến cô không thể động đậy được nữa.
Nguỵ Tông Thao nói: “Tôi tương đối tò mò, tại sao một phần mì xào lại có thể khiến cho em nghi ngờ?”
Dư Y nuốt nước miếng một cái, ánh mắt bị màn mưa che lại, khuôn mặt trước mắt có chút mơ hồ không rõ, cô nghẹn giọng trả lời: “Trang Dũng đã từng nói lúc trước anh Trang luôn sống ở nước ngoài.”
Trang Hữu Bách đối với Nguỵ Tông Thao rất cung kính tôn trọng, không giống với quan hệ nửa năm ngắn ngủn giữa cấp trên và cấp dưới. Những người này nói chuyện và hành động đều cực kỳ ăn ý, bình thường một ánh mắt liền biết đối phương kêu mình làm cái gì. Nếu không có ở chung với nhau thời gian dài, cho dù như thế nào cũng sẽ không có hiệu quả như vậy.
Nguỵ Tông Thao cười, khuôn mặt hơi áp xuống một chút, giọng nói ở trong tiếng mưa ầm ĩ mang theo một chút âm u: “Có biết hậu quả của bài post hay không, hử?”
Dư Y nhìn mũi của anh, khoảng cách thật sự rất gần, cô không thể nhìn rõ cái gì cả, chỉ cảm thấy hít thở thật khó khăn, mở miệng là nước mưa tiến vào, còn có hơi thở của anh.
Cô nói: “Bài post là tôi kêu người bạn đăng lên, đương nhiên tôi biết. Có thể là ngày mai sẽ có người tới cửa tìm anh, có lẽ là phóng viên, có lẽ là người của tập đoàn Vĩnh Tân. Anh không cần chuyển nhà, anh có thể trực tiếp trở về.”
Bài post đúng là Dư Y kêu người mướn phòng lúc trước đăng lên. Mục đích của cô rất đơn giản, chỉ là muốn cho Nguỵ Tông Thao cút đi. Nhưng mà, trong bài post của cô hôm nay có một đoạn nội dung, đem thân phận bí mật mà Nguỵ Tông Thao không muốn người khác biết đến công bố với thiên hạ. Hậu quả ra sao cũng không có liên quan đến cô, cô chỉ biết là Nguỵ Tông Thao chắc chắn là sẽ có phiền phức.
Sàn nhà dưới chân dường như bị nứt ra một chút, Dư Y không thể xác định có phải là ảo giác hay không. Mỗi khi cô nói một tiếng liền cảm thấy sàn nhà sụt xuống vài phần, lúc nào cũng có thể sụp đổ, cô và cái cây ngô đồng ở sau lưng sẽ cùng bị rớt xuống. Cô không dám lộn xộn, chỉ có thể để Nguỵ Tông Thao đè lên. Người đàn ông này vừa hung dữ vừa ương ngạnh, anh ta có thể sẽ đá cô một cước rớt xuống. Anh ta biết rõ mọi thứ, biết Dư Y thử đồ ăn, biết Dư Y viết cái bài post kia. Anh ta có thể ung dung thản nhiên cùng cô đọ sức một đêm, hỏi cô “Em nói xem, tôi có thể thắng hay không”.
Bây giờ anh ta sẽ phải chấm dứt trò chơi, bởi vì anh ta sắp bị ép buộc rời khỏi nơi này. Nhưng Dư Y không có chút vui vẻ nào, vì cuộc chơi này là Nguỵ Tông Thao dung túng cô.
Nguỵ Tông Thao áp sát lại gần một chút, thấp giọng hỏi: “Chẳng phải em rất chán ghét cái tay cảnh sát kia sao? Em khiến cho anh ta đến đối địch với tôi, nếu tôi thua, em vui vẻ, nếu anh ta thua, em cũng vui. Em đã sớm nghĩ thật tốt rồi, có phải hay không?”
Dư Y không muốn mở miệng trả lời. Cô mở miệng là có thể đụng tới môi của Nguỵ Tông Thao. Thế nhưng trong tai cô nghe được lời nói của anh, trên người chạm được nhiệt độ cơ thể của anh, cô không nhịn được lại muốn mở miệng. Xao động nhè nhẹ từ nền nhà nguy hiểm dọc theo chân truyền tới lồng ngực của cô, cuối cùng là tụ lại ở đỉnh đầu, hoà với không khí lạnh của mưa. Thần trí của cô mơ hồ, ngực tựa như có một khối lửa sắp sửa phun ra ngoài. Cô nghe thấy Nguỵ Tông Thao nói: “Tôi chơi với em đến cùng, giúp em hoàn thành tâm nguyện. Nhân tiện nói cho em một tiếng, không ai có thể bảo tôi làm việc, càng không ai có thể bảo tôi buông một cái gì, cho dù là một toà nhà mà tôi không cần này.”
Nói xong, anh ta thả Dư Y ra, kéo cô qua một bên, hoàn toàn ra khỏi phạm vi của lều che, rồi lại giơ cái búa lên, đập mạnh xuống nền nhà, toàn thân từ trên xuống dưới đầy ngang tàng. Mặt đất chấn động mạnh, từ đầu đến cuối anh ta đều nhìn Dư Y.
Dư Y sửng sốt không phát ra một tiếng nào. Cô đứng ở giữa làn mưa, tóc và quần áo đã hoàn toàn ướt sũng. Không khí lạnh như băng ùa vào người, có một luồng khí nóng đang chạy tán loạn ở trong cơ thể, như muốn thoát ra ngoài, như là một quả cầu lửa cháy bỏng, khiến cho tay chân của cô rã rời. Cuối cùng, cái búa lớn được đưa đến trước mặt cô, cô cảm giác được quả cầu lửa kia đang bức bách cô, kêu cô cầm lấy cái búa.
Nguỵ Tông Thao bước tới sau lưng cô, ôm cô vào, mang cô đi về phía trước. Sàn nhà ở dưới chân giống như đang chuyển động, cảm giác lung lay sắp đổ phát ra càng mạnh hơn.
Anh ta đặt cái búa vào trong tay Dư Y, nhìn cô tự cầm lấy, vui vẻ cười nhẹ, nắm tay cô lên nói: “Đập phá căn nhà này, tôi bảo đảm với em là không chết đâu!” Tiếng nói vừa dứt, cánh tay của hai người chồng lên nhau, gắng sức đập xuống. “Ầm”, một tiếng nổ lớn xuyên qua mưa to, sàn nhà xung quanh cây ngô đồng rã ra. Trong nháy mắt, nóc nhà đã bị sụp xuống.
Dư Y thét chói tai, ôm chặt lấy Nguỵ Tông Thao, mặc anh mang cô rời khỏi chỗ nguy hiểm. Động tác của Nguỵ Tông Thao nhanh nhẹn, khoảnh khắc trước đang ở chỗ nóc nhà, trong nháy mắt đã xoay người dắt Dư Y tới một đầu khác. Mưa như trút nước, tưới mất bụi bặm bị nóc nhà cuộn lên. Cây ngô đồng từ từ ngã xuống, kéo ngã mái lều, đập thật mạnh vào căn phòng ở lầu ba, âm thanh “rầm rầm” liên tiếp không ngừng.
Dư Y thật chấn động, quả cầu lửa trong lồng ngực phá ra ngoài theo cảnh tượng đồ sộ đang sụp đổ ở trước mắt. Một vòng lửa tròn cực nóng chiếu sáng màn đêm, bên tai cô có một giọng nói trầm thấp, khàn khàn u ám: “Tôi đã gắng nhịn em thật lâu!”
Trong nháy mắt, đất trời xoay chuyển, nụ hôn không thể cưỡng lại càng mãnh liệt hơn so với cơn mưa. Toàn thân của Dư Y đều run rẩy. Một bên là nóc nhà bị sụp đổ cùng với cây cổ thụ bị ngã xuống, dưới chân là mặt đất có thể dẫn đến nguy hiểm bất cứ lúc nào. Cô giống như quên hết tất cả, lý trí sụp đổ, ôm lấy cổ Nguỵ Tông Thao, tiếp nhận chấn động mãnh liệt mà anh mang đến, không biết bàn tay to đã lần vào bên trong áo, không biết váy dài đã bị vén lên. Người cô vô cùng nóng không chỗ phát tiết, mắt không thể mở, mở mắt ra liền bị nước mưa chảy vào. Cô chỉ có thể ôm Nguỵ Tông Thao càng chặt, mà được đáp lại là sự cướp đoạt không thể khống chế.
Cảnh tượng cuối cùng được chuyển xuống dưới lầu, cả toà nhà là một mảnh tối đen. Mưa đã xâm nhập tới lầu hai, tiếng tí tách ầm ĩ không ngừng. Dư Y không biết cảnh tượng căn nhà đã bị sụp đổ ra sao. Từ đầu đến cuối cô cũng không được Nguỵ Tông Thao buông ra, bên tai dường như có câu thần chú lặp đi lặp lại không ngừng: “Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp em!”
Dư Y nghe không hiểu. Tất cả các cơ quan cảm giác của cô đều bị phóng đại, tiếng thét gào, giãy giụa cùng kịch liệt đều không thể tự chủ được.
“Tôi đã muốn em từ lâu!”
Dư Y muốn cuộn mình lại thành một khối, nhưng đối phương lại ép buộc cô mở ra. Cô thể nghiệm một loại kích thích cùng khoái cảm chưa bao giờ có.
“Tôi đã nhịn em thật lâu!”
Cuối cùng Dư Y há to miệng, tất cả các dây thần kinh đều đang gào thét. Cô bị anh xoắn chặt, quả cầu lửa vây quanh nổ tung trong không trung, không còn biết mình là ai nữa, không biết mình đang ở nơi nào, không biết trời mưa to ở bên ngoài đã ngưng lại.
Ngày hôm sau, Nho An Đường sau cơn mưa trong vắt như suối, trời xanh mây trắng chưa bao giờ nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, trong gió lộ ra hơi thở của ngày xuân, đất dưới chân mềm mại, ẩm ướt.
Rất nhiều người dân vây nhìn ở trước ngôi nhà cổ, chỉ trỏ bàn luận. Ngôi nhà lầu ba tầng sừng sững vài chục năm kia, ở dưới bầu trời xanh ngắt, mái nhà bị huỷ thành một đống gạch vụn, ba chiếc xe có rèm che ở trong sân đã biến mất không thấy đâu, hai ba người phóng viên xa lạ quanh quẩn ở chung quanh.
Trần Chi Nghị đứng ở dưới cây cổ thụ ở đằng xa, ngửa đầu nhìn ánh nắng mặt trời chói mắt, sắc mặt xanh mét.
Chỉnh dịch: Mon
***
Những lời này không ai nghe rõ, bởi vì ở đầu bên kia A Thành đã thắng lớn. Âm thanh hưng phấn bàn luận của các hàng xóm đã hoàn toàn át đi những lời này, ngay cả Trần Chi Nghị ở gần như vậy cũng không nghe thấy câu nói vừa rồi đó.
Giờ khắc này, mọi người ở đây, bao gồm cả Trần Chi Nghị, đều hướng ánh mắt về phía A Thành trong sàn đấu, chỉ có ánh mắt của Dư Y lướt qua từng người, chạm vào ánh mắt của Nguỵ Tông Thao đang ngồi xa xa ở một đầu khác.
Nguỵ Tông Thao nhìn cô cười cười, nụ cười mang đầy ẩn ý.
Dư Y hoàn toàn không ngờ rằng A Thành lại là một cao thủ sòng bài, thắng một mạch thật dễ dàng, không hề gián đoạn. Trận đấu được tiếp tục, nhiều người đã mất hết hứng thú, rõ ràng là bọn họ chịu đả kích nghiêm trọng bởi A Thành.
Dư Y có chút khó tin, đứng ở bên cạnh bàn quan sát một hồi, chỉ thấy A Thành ra tay không cần phải nghĩ ngợi, đánh mạt chượt và bài tú-lơ-khơ cực kỳ lão luyện, thậm chí cử động của các ngón tay cũng có vẻ thành thạo chuyên nghiệp. Cho đến rạng sáng lúc tan cuộc, cô vẫn không thể nhìn ra bất cứ điều kỳ lạ gì.
Khi tàn cuộc rất hỗn loạn, có người thì đi nhà bếp kêu người ta làm đồ ăn khuya, có người thì đi đến quầy hỏi han bà chủ, còn có người thì vẫn ngồi tại bàn bài, nghiên cứu mạt chượt và bài tú-lơ-khơ. Dư Y cuộn tay áo lên, chen vào đám người, chuẩn bị thu dọn ly tách, đột nhiên lưng bị nắm chặt. Cô thoáng kinh ngạc, xoay lại thì thấy… Nguỵ Tông Thao đang nhìn cô và cười, bàn tay ở trên hông cô bóp mạnh, nói: “Đi!”
Dư Y sửng sốt, một lực ở bên hông kéo cô đi vài bước, ly tách ở trong tay rớt lại trên bàn, tiếng va chạm vang lên cũng không hề hấp dẫn sự chú ý của người khác. Cô khẽ giãy giụa chống đối một chút, chỉ cảm thấy lại bị Nguỵ Tông Thao ôm sát thêm một chút, nghiêng người dán chặt vào cô, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Hẹn hò, nha?”
Ngoài trời mưa to tầm tã, giẫm bước lên mặt đường gồ ghề, bọt nước văng tung toé khắp nơi. Dư Y mặc kệ váy dài dính nước bùn, hét lên với Nguỵ Tông Thao: “Hẹn cái gì hò, cuộc thi đấu còn chưa có chấm dứt!”
Ở đằng trước, A Tán cầm một cái dù màu đen chạy tới, nâng dù lên che đầu bọn họ, cẩn thận tránh né Dư Y đang không ngừng vặn vẹo, hộ tống bọn họ thẳng đến trong xe, sau đó lập tức ngồi vào chỗ người lái, nhanh chóng chạy về hướng nhà cổ.
Dư Y tức giận đến nỗi hét lên vài lần, Nguỵ Tông Thao làm lơ. Trong nháy mắt đã trở về đến nhà cổ, Dư Y bị anh ta vừa lôi kéo vừa ôm lên, cuối cùng cũng lên đến lầu ba.
Mưa như trút nước, hơi nước và khí lạnh đập vào mặt, phóng tầm mắt nhìn tất cả đều là một màn nước mơ hồ, ngọn đèn lờ mờ chiếu xuống, nổi lên ánh nước nhợt nhạt.
Không biết từ khi nào, trên sân thượng đã dựng lên một cái lều che, một đầu cột vào mái hiên của căn phòng chú Tuyền đang ở, một đầu khác được cột trên thân cây ngô đồng. Ở bên dưới lều có một cái bàn, trên bàn chỉ bày mấy chén dĩa, ánh sáng ngọn nến ở chính giữa lay động dữ dội, không biết khi nào thì sẽ bị mưa gió dập tắt.
Lúc này Nguỵ Tông Thao mới mở miệng: “A Thành mười tám tuổi đã vào làm việc ở sòng bài, chia bài hai năm, chia bài cao cấp một năm, ba năm làm giám sát, cuối cùng là thăng lên làm chuyên viên…” Anh cong môi nói: “A Thành có thể đọc được bài mạt chượt từ mặt trái, cậu ta muốn bắt lá gì của tú-lơ-khơ thì bắt được lá đó, chơi xí ngầu cậu ta dựa vào thính lực. Nhớ kỹ, về sau nếu muốn chơi mạt chượt với cậu ta, ngàn vạn lần đừng để cho cậu ta đụng tới bài mạt chượt, nếu để cậu ta chạm vào, thì tất cả mặt trên liền bị đánh dấu…”
Đây là kỹ thuật vô cùng thần kỳ, không phải là chỉ tồn tại trong phim ảnh. A Thành đã cực khổ hơn mười năm mới luyện ra được một bản lĩnh như vậy. Ai muốn đấu với anh ta, đó là không biết tự lượng sức mình.
Dư Y mờ mịt, bất luận như thế nào cô cũng không thể ngờ được, A Thành với tướng mạo bình thường như thế, xử sự thân thiết nhã nhặn với mọi người, lại là một người chia bài.
Nguỵ Tông Thao cầm lấy mái tóc dài của cô, nói: “Bây giờ có thể hẹn hò được chưa?”
Nguỵ Tông Thao ôm Dư Y đi đến bên cạnh bàn, cũng không vội vã mở nắp vung ra, anh ta làm như là mới nhớ ra, nói: “Đúng rồi, hôm nay tôi có phát hiện ra một bài post rất có ý tứ, nói chủ tịch mới nhậm chức của Tập đoàn Vĩnh Tân từng có scandal với nhiều nữ minh tinh. Ông ta còn bởi vì tranh gia tài mà hãm hại cháu ruột của mình, hiện giờ người cháu ruột đang mất tích không rõ ở đâu, té ra là anh ta đi tới thành phố Lư Xuyên.” Nguỵ Tông Thao chậm rãi mở một cái nắp ra, đồ ăn ở trên bàn từ từ đập vào mắt Dư Y.
Mì sợi màu vàng, trứng, ớt xanh, hải sản và cà chua, còn có mùi tương nồng đậm. Dư Y thấy trong lòng nặng trĩu, cô liếc Nguỵ Tông Thao, giả vờ cười nói: “Tương Tang Ba, mì xào tương Mã Lai đặc sắc.”
Nguỵ Tông Thao nhíu mày, cười vui vẻ, lại dở cái nắp kia lên, đồ ăn ở trên bàn đã nguội lạnh, nhưng nhìn vẫn rất hấp dẫn, Dư Y nói: “Cơm gà Hải Nam, thật ra là cơm gà Hải Nam chính cống của Singapore.”
Hai món đồ ăn kế tiếp, một cái là món cay Tứ Xuyên, một cái là món cà ri. Dư Y nói: “Người Singapore cũng ăn món cay Tứ Xuyên, trong cà ri có nước cốt dừa, khác với vị cà ri ở trên bàn này.”
Mấy món đồ ăn cuối cùng là cháo, canh đặc biệt từ hải sản, nước cốt dừa cùng tương ớt mà nấu thành. Ngày hôm đó Dư Y phải chạy đến khách sạn ở trung tâm khu phố mới tìm được. Năm trăm đồng tiền thưởng của Ngô Phỉ cho cô trước đó rốt cuộc cũng xài hết.
Lần này Nguỵ Tông Thao mở miệng: “Canh mì, món ăn của người Sing – Mã gốc Hoa. Ông bà của A Thành đều là người Sing – Mã gốc Hoa, lúc nhỏ anh ta theo ba mẹ đến đại lục để kiếm sống. Mấy năm nay, anh ta nhớ nhất mà món ăn mà bà nội mình làm, sau đó học nấu ăn rất giỏi, có thể tự nấu cho mình ăn. Hiện giờ ở nơi này, cậu ta lại bắt đầu nhớ nhà, nhịn không được nên làm mì xào Mã Lai, bị em bắt gặp. Có hai thành ngữ ‘tận dụng triệt để’, ‘tin bóng tin gió’, tiếng Trung của tôi không tốt, chỉ có thể hình dung như vậy.”
Tim Dư Y thoáng chấn động, sau đó giống như là bị tảng đá lớn chặn lại. Anh ta nói tiếng Trung của anh ta không tốt, người Trung Quốc thường có thói quen nói hai chữ “quốc ngữ”. Quả nhiên anh ta không phải là người Trung Quốc!
Tim của cô lại chấn động một chút, tảng đá bị nhấc lên từng chút, nuốt một ngụm nước miếng, cô chậm rãi nói: “Anh đã sớm biết được…”
“Ừ!” Nguỵ Tông Thao lên tiếng, cũng không để cho cô nói hết, thêm một câu: “Em muốn khi dễ A Thành hiền lành, tôi đã nói cùng chơi với em!”
Khoảng cách hai người thật gần, có thể cảm giác được tiếng hít thở cùng nhịp tim đập của nhau. Cái lều che ở trên đầu được dựng lên sơ sài, vang tiếng lộp bộp không ngừng, không có chỗ thoát nước, giờ phút này lều che đã hơi sụp xuống. Hai người bọ họ vẫn đứng ở dưới mưa, không nhúc nhích, nhìn nhau chằm chằm.
Hơi thở của Nguỵ Tông Thao có chút nặng nề, qua một hồi lâu mới mở miệng lần nữa, giọng nói trở nên âm trầm: “Còn chưa hết đâu, tôi tặng cho em một món quà lớn!”
Anh kéo tay của Dư Y, lôi cô đến trước cây ngô đồng, mưa như tận dụng triệt để cơ hội, lập tức tạt về phía bọn họ.
Nền nhà xung quanh cây ngô đồng đã bị rạn nứt từ lâu, rễ cây xuyên qua nóc nhà, bò vào đầy phòng ở lầu hai. Lúc này đây, có một cây búa lớn đặt ở phía dưới cây, ướt sũng nước mưa, vết bẩn loang lổ. Nguỵ Tông Thao cầm cây búa lên, nói: “Ngày hôm đó tôi có nói, cây cổ thụ này đã hơn mười năm tuổi, cái nhà đã chống đỡ lâu như vậy, không biết khi nào thì sẽ sụp, em xem…”
Mưa rơi tầm tã, bên tai tràn ngập tiếng mưa rơi ào ạt, bầu trời tựa như mang theo luồng điện, đánh vào trên thân cây ngô đồng, mặc cho nó kêu gào, mặc cho nó giãy giụa. Ở trước mặt nó, cây búa lớn được giơ lên cao hạ xuống, như là thú dữ đang gào thét, “Ầm” một tiếng khiến cho nó vỡ từng mảnh vụn. Sức lực tiếp theo càng thêm mãnh liệt, mặt đất bị mưa đánh rách tả tơi, rãnh đen càng mở lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn tất cả, bao gồm Nguỵ Tông Thao hung ác đập phá, còn có Dư Y không ngừng gào thét!
Tiếng gào thét lập tức im bặt, Dư Y bị một lực mạnh mẽ kéo qua, va vào cây ngô đồng ở sau lưng, cô đau đến nỗi kêu lên một tiếng. Tiếp theo đó, hai vai bị giằng chặt, một thân mình như bức tường đồng áp sát cô vào thân cây, khiến cô không thể động đậy được nữa.
Nguỵ Tông Thao nói: “Tôi tương đối tò mò, tại sao một phần mì xào lại có thể khiến cho em nghi ngờ?”
Dư Y nuốt nước miếng một cái, ánh mắt bị màn mưa che lại, khuôn mặt trước mắt có chút mơ hồ không rõ, cô nghẹn giọng trả lời: “Trang Dũng đã từng nói lúc trước anh Trang luôn sống ở nước ngoài.”
Trang Hữu Bách đối với Nguỵ Tông Thao rất cung kính tôn trọng, không giống với quan hệ nửa năm ngắn ngủn giữa cấp trên và cấp dưới. Những người này nói chuyện và hành động đều cực kỳ ăn ý, bình thường một ánh mắt liền biết đối phương kêu mình làm cái gì. Nếu không có ở chung với nhau thời gian dài, cho dù như thế nào cũng sẽ không có hiệu quả như vậy.
Nguỵ Tông Thao cười, khuôn mặt hơi áp xuống một chút, giọng nói ở trong tiếng mưa ầm ĩ mang theo một chút âm u: “Có biết hậu quả của bài post hay không, hử?”
Dư Y nhìn mũi của anh, khoảng cách thật sự rất gần, cô không thể nhìn rõ cái gì cả, chỉ cảm thấy hít thở thật khó khăn, mở miệng là nước mưa tiến vào, còn có hơi thở của anh.
Cô nói: “Bài post là tôi kêu người bạn đăng lên, đương nhiên tôi biết. Có thể là ngày mai sẽ có người tới cửa tìm anh, có lẽ là phóng viên, có lẽ là người của tập đoàn Vĩnh Tân. Anh không cần chuyển nhà, anh có thể trực tiếp trở về.”
Bài post đúng là Dư Y kêu người mướn phòng lúc trước đăng lên. Mục đích của cô rất đơn giản, chỉ là muốn cho Nguỵ Tông Thao cút đi. Nhưng mà, trong bài post của cô hôm nay có một đoạn nội dung, đem thân phận bí mật mà Nguỵ Tông Thao không muốn người khác biết đến công bố với thiên hạ. Hậu quả ra sao cũng không có liên quan đến cô, cô chỉ biết là Nguỵ Tông Thao chắc chắn là sẽ có phiền phức.
Sàn nhà dưới chân dường như bị nứt ra một chút, Dư Y không thể xác định có phải là ảo giác hay không. Mỗi khi cô nói một tiếng liền cảm thấy sàn nhà sụt xuống vài phần, lúc nào cũng có thể sụp đổ, cô và cái cây ngô đồng ở sau lưng sẽ cùng bị rớt xuống. Cô không dám lộn xộn, chỉ có thể để Nguỵ Tông Thao đè lên. Người đàn ông này vừa hung dữ vừa ương ngạnh, anh ta có thể sẽ đá cô một cước rớt xuống. Anh ta biết rõ mọi thứ, biết Dư Y thử đồ ăn, biết Dư Y viết cái bài post kia. Anh ta có thể ung dung thản nhiên cùng cô đọ sức một đêm, hỏi cô “Em nói xem, tôi có thể thắng hay không”.
Bây giờ anh ta sẽ phải chấm dứt trò chơi, bởi vì anh ta sắp bị ép buộc rời khỏi nơi này. Nhưng Dư Y không có chút vui vẻ nào, vì cuộc chơi này là Nguỵ Tông Thao dung túng cô.
Nguỵ Tông Thao áp sát lại gần một chút, thấp giọng hỏi: “Chẳng phải em rất chán ghét cái tay cảnh sát kia sao? Em khiến cho anh ta đến đối địch với tôi, nếu tôi thua, em vui vẻ, nếu anh ta thua, em cũng vui. Em đã sớm nghĩ thật tốt rồi, có phải hay không?”
Dư Y không muốn mở miệng trả lời. Cô mở miệng là có thể đụng tới môi của Nguỵ Tông Thao. Thế nhưng trong tai cô nghe được lời nói của anh, trên người chạm được nhiệt độ cơ thể của anh, cô không nhịn được lại muốn mở miệng. Xao động nhè nhẹ từ nền nhà nguy hiểm dọc theo chân truyền tới lồng ngực của cô, cuối cùng là tụ lại ở đỉnh đầu, hoà với không khí lạnh của mưa. Thần trí của cô mơ hồ, ngực tựa như có một khối lửa sắp sửa phun ra ngoài. Cô nghe thấy Nguỵ Tông Thao nói: “Tôi chơi với em đến cùng, giúp em hoàn thành tâm nguyện. Nhân tiện nói cho em một tiếng, không ai có thể bảo tôi làm việc, càng không ai có thể bảo tôi buông một cái gì, cho dù là một toà nhà mà tôi không cần này.”
Nói xong, anh ta thả Dư Y ra, kéo cô qua một bên, hoàn toàn ra khỏi phạm vi của lều che, rồi lại giơ cái búa lên, đập mạnh xuống nền nhà, toàn thân từ trên xuống dưới đầy ngang tàng. Mặt đất chấn động mạnh, từ đầu đến cuối anh ta đều nhìn Dư Y.
Dư Y sửng sốt không phát ra một tiếng nào. Cô đứng ở giữa làn mưa, tóc và quần áo đã hoàn toàn ướt sũng. Không khí lạnh như băng ùa vào người, có một luồng khí nóng đang chạy tán loạn ở trong cơ thể, như muốn thoát ra ngoài, như là một quả cầu lửa cháy bỏng, khiến cho tay chân của cô rã rời. Cuối cùng, cái búa lớn được đưa đến trước mặt cô, cô cảm giác được quả cầu lửa kia đang bức bách cô, kêu cô cầm lấy cái búa.
Nguỵ Tông Thao bước tới sau lưng cô, ôm cô vào, mang cô đi về phía trước. Sàn nhà ở dưới chân giống như đang chuyển động, cảm giác lung lay sắp đổ phát ra càng mạnh hơn.
Anh ta đặt cái búa vào trong tay Dư Y, nhìn cô tự cầm lấy, vui vẻ cười nhẹ, nắm tay cô lên nói: “Đập phá căn nhà này, tôi bảo đảm với em là không chết đâu!” Tiếng nói vừa dứt, cánh tay của hai người chồng lên nhau, gắng sức đập xuống. “Ầm”, một tiếng nổ lớn xuyên qua mưa to, sàn nhà xung quanh cây ngô đồng rã ra. Trong nháy mắt, nóc nhà đã bị sụp xuống.
Dư Y thét chói tai, ôm chặt lấy Nguỵ Tông Thao, mặc anh mang cô rời khỏi chỗ nguy hiểm. Động tác của Nguỵ Tông Thao nhanh nhẹn, khoảnh khắc trước đang ở chỗ nóc nhà, trong nháy mắt đã xoay người dắt Dư Y tới một đầu khác. Mưa như trút nước, tưới mất bụi bặm bị nóc nhà cuộn lên. Cây ngô đồng từ từ ngã xuống, kéo ngã mái lều, đập thật mạnh vào căn phòng ở lầu ba, âm thanh “rầm rầm” liên tiếp không ngừng.
Dư Y thật chấn động, quả cầu lửa trong lồng ngực phá ra ngoài theo cảnh tượng đồ sộ đang sụp đổ ở trước mắt. Một vòng lửa tròn cực nóng chiếu sáng màn đêm, bên tai cô có một giọng nói trầm thấp, khàn khàn u ám: “Tôi đã gắng nhịn em thật lâu!”
Trong nháy mắt, đất trời xoay chuyển, nụ hôn không thể cưỡng lại càng mãnh liệt hơn so với cơn mưa. Toàn thân của Dư Y đều run rẩy. Một bên là nóc nhà bị sụp đổ cùng với cây cổ thụ bị ngã xuống, dưới chân là mặt đất có thể dẫn đến nguy hiểm bất cứ lúc nào. Cô giống như quên hết tất cả, lý trí sụp đổ, ôm lấy cổ Nguỵ Tông Thao, tiếp nhận chấn động mãnh liệt mà anh mang đến, không biết bàn tay to đã lần vào bên trong áo, không biết váy dài đã bị vén lên. Người cô vô cùng nóng không chỗ phát tiết, mắt không thể mở, mở mắt ra liền bị nước mưa chảy vào. Cô chỉ có thể ôm Nguỵ Tông Thao càng chặt, mà được đáp lại là sự cướp đoạt không thể khống chế.
Cảnh tượng cuối cùng được chuyển xuống dưới lầu, cả toà nhà là một mảnh tối đen. Mưa đã xâm nhập tới lầu hai, tiếng tí tách ầm ĩ không ngừng. Dư Y không biết cảnh tượng căn nhà đã bị sụp đổ ra sao. Từ đầu đến cuối cô cũng không được Nguỵ Tông Thao buông ra, bên tai dường như có câu thần chú lặp đi lặp lại không ngừng: “Đây không phải lần đầu tiên tôi gặp em!”
Dư Y nghe không hiểu. Tất cả các cơ quan cảm giác của cô đều bị phóng đại, tiếng thét gào, giãy giụa cùng kịch liệt đều không thể tự chủ được.
“Tôi đã muốn em từ lâu!”
Dư Y muốn cuộn mình lại thành một khối, nhưng đối phương lại ép buộc cô mở ra. Cô thể nghiệm một loại kích thích cùng khoái cảm chưa bao giờ có.
“Tôi đã nhịn em thật lâu!”
Cuối cùng Dư Y há to miệng, tất cả các dây thần kinh đều đang gào thét. Cô bị anh xoắn chặt, quả cầu lửa vây quanh nổ tung trong không trung, không còn biết mình là ai nữa, không biết mình đang ở nơi nào, không biết trời mưa to ở bên ngoài đã ngưng lại.
Ngày hôm sau, Nho An Đường sau cơn mưa trong vắt như suối, trời xanh mây trắng chưa bao giờ nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, trong gió lộ ra hơi thở của ngày xuân, đất dưới chân mềm mại, ẩm ướt.
Rất nhiều người dân vây nhìn ở trước ngôi nhà cổ, chỉ trỏ bàn luận. Ngôi nhà lầu ba tầng sừng sững vài chục năm kia, ở dưới bầu trời xanh ngắt, mái nhà bị huỷ thành một đống gạch vụn, ba chiếc xe có rèm che ở trong sân đã biến mất không thấy đâu, hai ba người phóng viên xa lạ quanh quẩn ở chung quanh.
Trần Chi Nghị đứng ở dưới cây cổ thụ ở đằng xa, ngửa đầu nhìn ánh nắng mặt trời chói mắt, sắc mặt xanh mét.
Tác giả :
Kim Bính