Cận Vị Lai
Quyển 4 - Chương 22
~ Editor: L.H
~ Beta: Bánh Bều
Khi đi vòng tới một một con hẻm hẻo lánh, Tuyết Kiến dừng lại, “Không được, tốc độ đi như vậy quá chậm.”
“Nhưng hiện tại trừ bỏ chạy như vậy còn có biện pháp nào khác đâu?” Gian Đồng nói.
“Nếu xe còn thì tốt qu…á…” Nhắc tới đây, Thạch Điền sắc mặt liền trở nên ảm đạm.
“Nếu là nơi này thì hẳn là sẽ có……” Tuyết Kiến nhìn xung quanh một chút, tiếp theo đi đến một khe hở chật hẹp giữa hai tòa nhà lầu, kéo ra chiếc cửa sắt lỏng lẻo bên ngoài một trong hai tòa nhà đó. Rất nhanh, đám người yên lặng chờ ở bên ngoài liền thấy được cô đẩy một chiếc xe điện ba bánh đi ra.
“Nguyên lai là cái này, xe điện ba bánh dành cho công nhân.” Xuân Di là người đầu tiên bừng tỉnh.
Tiếp theo, mọi người cũng theo sau lĩnh ngộ.
Xe điện ba bánh, xem như là đồ vật tương đối cổ. Là từ mô-tơ xe ba bánh cải tạo mà thành, là một loại xe máy chạy bằng điện, hơn nữa loại xe này cũng không cần tìm chỗ nạp điện, vì có công năng chạy điện bằng nhân lực, bên ngoài xe liên tiếp có mấy cái bàn đạp cùng loại với xe đạp, vài người ở mặt trên khởi động liền có thể cung cấp nguồn điện cho xe vận hành. Trước kia, loại xe này được phát minh để đề cao khẩu hiệu sử dụng năng lượng xanh bảo vệ môi trường, bất quá làm ầm ĩ một thời gian liền yên lặng xuống, chỉ còn lại một bộ phận gia đình nghèo khó đem loại phương tiện giao thông này giữ lại ở trong nhà sử dụng.
“Có cái này liền không thành vấn đề.” Tuyết Kiến vỗ nhẹ lên chiếc xe nói.
“Loại chạy điện bằng sức người này nên để cho mấy người nam đến đi, mấy người là nam có lực đạo và sức chịu đựng cũng tương đối tốt hơn.”
“Ân.” Mọi người đối với ý kiến của Tuyết Kiến không có quá nhiều tranh luận mà đồng ý.
“Có ai đã từng dùng qua loại xe điện 3 bánh này chưa?” A Dũng hướng mặt sau hô to một tiếng.
Thạch Điền nhấc tay, “Tôi.”
“Vậy ông tới đằng trước làm lái xe đi.”
A Dũng đầu hơi nghiêng một chút ý bảo, Thạch Điền không nhiều lời liền đi lên phía trước phần đầu xe.
Công cụ phát điện trên xe trái phải có bốn cái bàn đạp ở bốn vị trí, vừa vặn cho Tĩnh Nhân, Bạch, Gian Đồng còn có A Dũng mỗi người phân một chỗ. Hội Tuyết Kiến thì ngồi ở chính giữa xe. Xe ba bánh chân chính vốn dĩ có không gian không lớn, ba người lớn và một trẻ em ngồi có chút chen chúc, chật chội. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến loại xe điện lực 3 bánh này không được yêu thích, không tiện lợi lại không thực dụng.
Có cái xe này, so với chạy bộ thì tốc độ tăng lên không ít, “Sử dụng công cụ là nhân tố quan trọng phân biệt con người với động vật” câu ngạn ngữ này một lần lại một lần bị nghiệm chứng là chính xác. Chỉ chốc lát sau liền nhìn không thấy con đường từng đi qua.
Khi bọn họ rời đi không lâu, liền nghe được tiếng pháo thật lớn ở bên tai. Ngẩng đầu nhìn lại, những cột khói đặc cuồn cuộn cùng với ngọn lửa cao tận trời ở giữa lòng thành thị cách đó không xa bốc cháy lên, bên ngoài làn da tựa hồ có thể cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt. Từ đây nhìn đến cảnh vật đại khái có thể phỏng đoán, lửa phát ra từ cửa hàng trang phục nơi đầu phố lúc ban đầu họ đến.
“Nguy hiểm thật.”
Tĩnh Nhân cũng không khỏi than thở. Nếu không phải sớm chạy ra đến nơi này, nói không chừng mọi người đều sẽ gặp nạn rồi.
“Kế tiếp chúng ta nên đi chỗ nào thì tốt?” Từ bên trong xe Tuyết Kiến ngó đầu ra nhìn chung quanh một vòng, dò hỏi.
“Tôi có một đề nghị, đi đến nhà của tôi được không?”
Là Gian Đồng.
Thấy ánh mắt mọi người mang theo nghi hoặc nhìn mình, Gian Đồng mở miệng giải thích, “Là như vầy, nhà tôi có một gian biệt thự ở trong thành phố này, ở vùng Lục Phong. Nơi đó bảo an tương đối tốt, các loại phòng ở và các trang thiết bị cũng đầy đủ hết. Nhà của tôi trước kia cũng có tiến hành tu sửa và nâng cấp qua. Cho dù hiện tại không có nhân viên bảo an, thì độ an toàn xem như cũng rất cao. Tôi có chìa khóa nơi đó, cho nên tôi kiến nghị đi nhà tôi tương đối hảo.” “Lục Phong chính là khu vực nổi danh của giới thượng lưu.” Tuyết Kiến mang theo ý cười nói, “Nhìn không ra nha a……”
“Uy, uy!”
Gian Đồng lên tiếng kháng nghị.
“Chỉ đùa một chút mà thôi. Kia ý kiến của mọi người thì sao?” Tuyết Kiến nhìn tất cả mọi người đều gật đầu tán đồng.
“Vậy được, liền đi đến nơi Gian Đồng nói, Lục Phong đi.”
~ Beta: Bánh Bều
Khi đi vòng tới một một con hẻm hẻo lánh, Tuyết Kiến dừng lại, “Không được, tốc độ đi như vậy quá chậm.”
“Nhưng hiện tại trừ bỏ chạy như vậy còn có biện pháp nào khác đâu?” Gian Đồng nói.
“Nếu xe còn thì tốt qu…á…” Nhắc tới đây, Thạch Điền sắc mặt liền trở nên ảm đạm.
“Nếu là nơi này thì hẳn là sẽ có……” Tuyết Kiến nhìn xung quanh một chút, tiếp theo đi đến một khe hở chật hẹp giữa hai tòa nhà lầu, kéo ra chiếc cửa sắt lỏng lẻo bên ngoài một trong hai tòa nhà đó. Rất nhanh, đám người yên lặng chờ ở bên ngoài liền thấy được cô đẩy một chiếc xe điện ba bánh đi ra.
“Nguyên lai là cái này, xe điện ba bánh dành cho công nhân.” Xuân Di là người đầu tiên bừng tỉnh.
Tiếp theo, mọi người cũng theo sau lĩnh ngộ.
Xe điện ba bánh, xem như là đồ vật tương đối cổ. Là từ mô-tơ xe ba bánh cải tạo mà thành, là một loại xe máy chạy bằng điện, hơn nữa loại xe này cũng không cần tìm chỗ nạp điện, vì có công năng chạy điện bằng nhân lực, bên ngoài xe liên tiếp có mấy cái bàn đạp cùng loại với xe đạp, vài người ở mặt trên khởi động liền có thể cung cấp nguồn điện cho xe vận hành. Trước kia, loại xe này được phát minh để đề cao khẩu hiệu sử dụng năng lượng xanh bảo vệ môi trường, bất quá làm ầm ĩ một thời gian liền yên lặng xuống, chỉ còn lại một bộ phận gia đình nghèo khó đem loại phương tiện giao thông này giữ lại ở trong nhà sử dụng.
“Có cái này liền không thành vấn đề.” Tuyết Kiến vỗ nhẹ lên chiếc xe nói.
“Loại chạy điện bằng sức người này nên để cho mấy người nam đến đi, mấy người là nam có lực đạo và sức chịu đựng cũng tương đối tốt hơn.”
“Ân.” Mọi người đối với ý kiến của Tuyết Kiến không có quá nhiều tranh luận mà đồng ý.
“Có ai đã từng dùng qua loại xe điện 3 bánh này chưa?” A Dũng hướng mặt sau hô to một tiếng.
Thạch Điền nhấc tay, “Tôi.”
“Vậy ông tới đằng trước làm lái xe đi.”
A Dũng đầu hơi nghiêng một chút ý bảo, Thạch Điền không nhiều lời liền đi lên phía trước phần đầu xe.
Công cụ phát điện trên xe trái phải có bốn cái bàn đạp ở bốn vị trí, vừa vặn cho Tĩnh Nhân, Bạch, Gian Đồng còn có A Dũng mỗi người phân một chỗ. Hội Tuyết Kiến thì ngồi ở chính giữa xe. Xe ba bánh chân chính vốn dĩ có không gian không lớn, ba người lớn và một trẻ em ngồi có chút chen chúc, chật chội. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến loại xe điện lực 3 bánh này không được yêu thích, không tiện lợi lại không thực dụng.
Có cái xe này, so với chạy bộ thì tốc độ tăng lên không ít, “Sử dụng công cụ là nhân tố quan trọng phân biệt con người với động vật” câu ngạn ngữ này một lần lại một lần bị nghiệm chứng là chính xác. Chỉ chốc lát sau liền nhìn không thấy con đường từng đi qua.
Khi bọn họ rời đi không lâu, liền nghe được tiếng pháo thật lớn ở bên tai. Ngẩng đầu nhìn lại, những cột khói đặc cuồn cuộn cùng với ngọn lửa cao tận trời ở giữa lòng thành thị cách đó không xa bốc cháy lên, bên ngoài làn da tựa hồ có thể cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt. Từ đây nhìn đến cảnh vật đại khái có thể phỏng đoán, lửa phát ra từ cửa hàng trang phục nơi đầu phố lúc ban đầu họ đến.
“Nguy hiểm thật.”
Tĩnh Nhân cũng không khỏi than thở. Nếu không phải sớm chạy ra đến nơi này, nói không chừng mọi người đều sẽ gặp nạn rồi.
“Kế tiếp chúng ta nên đi chỗ nào thì tốt?” Từ bên trong xe Tuyết Kiến ngó đầu ra nhìn chung quanh một vòng, dò hỏi.
“Tôi có một đề nghị, đi đến nhà của tôi được không?”
Là Gian Đồng.
Thấy ánh mắt mọi người mang theo nghi hoặc nhìn mình, Gian Đồng mở miệng giải thích, “Là như vầy, nhà tôi có một gian biệt thự ở trong thành phố này, ở vùng Lục Phong. Nơi đó bảo an tương đối tốt, các loại phòng ở và các trang thiết bị cũng đầy đủ hết. Nhà của tôi trước kia cũng có tiến hành tu sửa và nâng cấp qua. Cho dù hiện tại không có nhân viên bảo an, thì độ an toàn xem như cũng rất cao. Tôi có chìa khóa nơi đó, cho nên tôi kiến nghị đi nhà tôi tương đối hảo.” “Lục Phong chính là khu vực nổi danh của giới thượng lưu.” Tuyết Kiến mang theo ý cười nói, “Nhìn không ra nha a……”
“Uy, uy!”
Gian Đồng lên tiếng kháng nghị.
“Chỉ đùa một chút mà thôi. Kia ý kiến của mọi người thì sao?” Tuyết Kiến nhìn tất cả mọi người đều gật đầu tán đồng.
“Vậy được, liền đi đến nơi Gian Đồng nói, Lục Phong đi.”
Tác giả :
Hướng Dương