Cận Thân Cuồng Binh
Chương 27: Mượn đao giết người
Trong phòng làm việc của Giám đốc.
“Thế nào?”
Văn Tường nhìn thấy Đường Hồng đang giận dữ đi tới, liền vội vàng hỏi.
Đường Hồng lắc đầu bất đắc dĩ: “Thằng nhóc đó thật khó chơi, còn muốn tôi chạy đến Bắc Tân mua sữa đậu nành cho hắn, thật không biết phải trái.”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Video trong tay hắn…” Văn Tường chau mày, sắc mặt cực kì khó coi.
“Hắn nói chỉ cần chúng ta không trêu chọc hắn, hắn sẽ không công khai video. Trước vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp, xem ra chỉ có thể tạm thời như vậy thôi.” Đường Hồng bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó mặt đầy oán hận nói: “Sẽ có một ngày, tên tạp chủng này sẽ rơi vào tay tôi, đến lúc đó tôi nhất định phải xé xác tên xấu xa này.”
Tựa như nghĩ tới cái gì đó, mắt Đường Hồng chợt sáng lên: “Tên tiểu tử này không phải đã phá hoại việc thiếu đổng tập đoàn Lam Thiên Lam Kiếm Tinh theo đuổi Tô tổng sao? Có lẽ, Lam Kiếm Tinh chỉ cảm thấy đây là một việc bất ngờ, nên mới không tìm Lam Phong tính sổ hay xử phạt hắn, chúng ta chỉ cần cho Lam Kiếm Tinh biết thật ra Lam Phong cố ý gây chuyện, rồi bịa đặt tin tức Lam Phong rất mến mộ Tô tổng, như vậy hắn ắt sẽ tìm Lam Phong tính sổ. Với tính cách của Lam Kiếm Tinh, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lam Phong.”
“Haha… ý kiến hay! Mượn đao giết người quả là hay!” Văn Tường nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
“Không, như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta còn phải đem quá trình Lam Kiếm Tinh theo đuổi bị Lam Phong phá hỏng len lén tung ra ngoài, đặc biệt là việc hắn bị xe đạp đè, lần đó Lam Phong chỉ để lại 250 tệ phí chữa trị, tốt nhất nên kèm theo video, chúng ta chỉ cần viết bài báo lớn, để Lam Kiếm Tinh mất sạch mặt mũi. Bất luận thế nào, Lam Kiếm Tinh đều sẽ trả thù Lam Phong…” Đường Hồng tiếp tục nói: “Chỉ cần Lam Phong chết đi, video đó cũng sẽ…”
“Ý kiến hay, cứ như vậy mà làm!”
Văn Tường đột nhiên vỗ tay một cái: “Cô phụ trách truyền tin tức, còn tôi chịu trách nhiệm đi bệnh viện thăm Lam Kiếm Tinh.”
Một âm mưu mượn đao giết người đang lặng lẽ tiến hành dưới sự tính toán của hai người.
Không còn bị mấy người Văn Tường tới tìm gây phiền phức, Lam Phong ngồi trong phòng làm việc lại vô cùng nhàn rỗi, trong chớp mắt, thời gian buổi trưa lặng lẽ trôi qua, đã tới giờ tan làm.
Tan việc, Lam Phong cũng không tới nhà hàng ăn cơm, mà rời khỏi công ty ra ngoài đi dạo một vòng, làm quen thêm một chút với môi trường xung quanh, đặc biệt là ti tỉ tòa cao ốc quanh đó, sau đó Lam Phong tùy ý tìm một nơi để ăn trưa.
Đúng lúc Lam Phong vừa ăn trưa xong, điện thoại của hắn lại vang lên, Lam Phong nhìn điện thoại, hoàn toàn là số máy lạ, do dự trong phút chốc, Lam Phong nghe máy: “Alô…”
“Xin chào, xin hỏi là Lam Phong phải không?” Giọng nói êm tai, trong trẻo từ điện thoại truyền tới.
Nghe giọng nói này, ánh mắt Lam Phong bừng sáng, trong đầu không kiềm chế lại nghĩ đến Nhược Thanh Nhã trong trẻo, thuần khiết đó, khẽ cười nói: “Thanh Nhã, tìm tôi có việc gì? Lẽ nào là muốn mời tôi ăn cơm?”
“Đâu có, trưa mai Tô tổng muốn ăn món apple risotto do anh làm.” Điện thoại truyền tới giọng nói êm dịu của Nhược Thanh Nhã.
“Ồ, tôi đang ở bên ngoài nhé, cô cứ bảo cô ấy đầu bếp xin nghỉ rồi.” Lam Phong mỉm cười nói.
“Hả?” nghe thấy lời Lam Phong nói, Nhược Thanh Nhã hoảng sợ, sau đó hơi do dự nói: “Như… như vậy không ổn đâu. Tô tổng rất muốn ăn apple risotto do anh làm, lúc tôi đến ăn cơm, cô ấy còn dặn tôi mang giúp cô ấy.”
“Vậy à?” Lam Phong nhăn mày: “Vậy cô ăn cơm chưa?”
“Tôi… tôi cũng chưa ăn nữa.” Điện thoại truyền tới giọng nói e ngại của Nhược Thanh Nhã: “Thật ra, tôi cũng muốn thử apple risotto do anh làm.”
“Vậy được, nể mặt đại mỹ nhân cô, tôi lập tức chạy về. Cô cứ ở chỗ nhà ăn hôm qua đợi tôi.” Lam Phong vừa trả lời điện thoại, vừa chạy về công ty.
Mười phút sau, Lam Phong xuất hiện tại nhà ăn.
“Lam Phong, ở đây!”
Cách từ xa, Nhược Thanh Nhã đã vẫy tay với anh, thu hút ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ của mọi người.
Bị nhiều người nhìn chằm chặp, Nhược Thanh Nhã mới cảm thấy bản thân thất thố, cúi đầu xấu hổ.
“Cô muốn ăn apple risotto phải không? Đợi chút, tôi sẽ làm ngay cho cô.”
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Nhược Thanh Nhã, Lam Phong bật cười, rồi chạy thẳng tới phòng bếp sau nhà ăn.
Hai mươi phút sau, Lam Phong bưng ra một chiếc đĩa cùng một hộp cơm.
“Đây, apple risotto của cô.”
Lam Phong đặt chiếc đĩa trước mặt Nhược Thanh Nha, cười sảng khoái nói.
“Ưm, rất thơm!”
Nhìn những hạt cơm vàng óng ánh với hình quả táo bắt mắt, gương mặt xinh đẹp của Nhược Thanh Nhã tỏ ra vô cùng say mê, không chờ nổi liền múc một muỗng lên miệng thưởng thức.
Một lát sau, tiếng Thanh Nhã thốt lên thán phục: “Oa, ngon quá, thật sự rất ngon, Lam Phong sao anh làm được vậy?”
“Cái này hả, bí mật.”
Nghe thấy Thanh Nhã hết lời khen ngợi, nhìn vẻ mặt say mê của cô, trong lòng Lam Phong đã cảm nhận sâu sắc được thành quả.
Chỉ một lát sau, cả một đĩa apple risotto đầy ắp liền bị Thanh Nhã quét sạch, gương mặt xinh đẹp của cô tỏ vẻ chưa thỏa mãn, thậm chí, ánh mắt không kiềm chế được nhìn xuống hộp cơm bên cạnh.
“Sao vậy? Muốn ăn nữa?”
Nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn của Thanh Nhã, gương mặt Lam Phong lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bị Lam Phong hỏi như vậy, Nhược Thanh Nha hơi thẹn thùng, mặt đỏ ửng lên.
“Lần sau có cơ hội tôi sẽ làm thêm cho cô.”
Lam Phong mỉm cười nói: “Còn bây giờ, cô mau mang cái này cho núi băng đó đi.”
“Ơ? Sao mùi hương hơi khác với apple risotto?”
Nhược Thanh Nhã bưng hộp cơm lên, ngửi ngửi.
“Phần này có mùi vị khác với cơm đĩa.” Lam Phong giải thích nói: “Tôi thấy núi băng đó rất vất vả, nên phần này còn thêm chút dinh dưỡng.”
“Anh được lắm, Lam Phong, anh thiên vị!”
Nhược Thanh Nhã bĩu đôi môi nhỏ nhắn.
“Khụ… Đây là apple risotto cô nói muốn ăn mà.” Lam Phong gượng cười.
“Lam Phong, rốt cuộc anh có quan hệ gì với Tô tổng? Tôi thấy anh quan tâm cô ấy như vậy.” Nhược Thanh Nhã tò mò hỏi.
“Tôi với núi băng đó có thể có quan hệ gì chứ? Tôi sợ cô ấy mệt mỏi suy sụp, không có ai phát tiền lương cho tôi.” Lam Phong cười nói.
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây, lần sau trò chuyện tiếp.”
Nhược Thanh Nhã gật đầu, sau đó bê hộp cơm, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Lam Phong.
Bệnh viện Tô Hải.
Trong một phòng bệnh hạng sang, Bạch Thần quấn vải băng khắp người, một tay lơ lửng giữa không trung, cả người nằm trên giường bệnh, toàn thân ngay cả cử động một cái cũng không nổi, không ăn được, không uống được, di chuyển càng không được.
Đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên to cao, cả người mặc một bộ âu phục trắng, mái tóc ngắn bồng bềnh phiêu dật, miệng hắn ngậm điếu xì gà, vừa nhìn Bạch Thần trên giường, tay vừa nắm chặt, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Người đàn ông này chính là lão đại Bạch Thanh của Hội Thanh Xà, anh ruột của Bạch Thần.
Sau lưng Bạch Thanh, năm tên đàn ông dũng mãnh mặc âu phục trắng đứng thẳng tắp, tỏa ra luồng hơi thở hung ác, vừa nhìn đã biết là người không dễ đụng vào.
“Anh, anh nhất định phải báo thù cho em.”
“Thằng nhóc đó còn nói, một ngày nào đó hắn sẽ đến Hội Thanh Xà chúng ta một chuyến.”
Bạch Thần giọng khàn khàn nói, hoa cúc của hắn đã bị cây kiếm gỗ đâm thủng, trực tràng vỡ nát, đau đớn vô cùng.
Bạch Thanh hít sâu một hơi, gật đầu một cái: “Em yên tâm, bất kể là ai, ta nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì chọc vào ta.”
Sau đó, Bạch Thanh quay đầu, nhìn năm tên đàn ông hung hãn phía sau, giọng nói lạnh như băng vang lên: “ Đại Xà, đã tra rõ là ai làm chưa?”
“Thanh ca, đã điều tra rõ rồi, do một người tên Lam Phong làm.”
Nghe vậy, người đàn ông có vết sẹo hiện rõ ở cổ chậm rãi mở miệng, đưa một tấm hình đến tay Bạch Thanh: “Đây là ảnh của hắn.”
“Lam Phong? Chẳng lẽ là cùng một người?”
Nghe thấy cái tên này, lông mày Bạch Thanh nhíu chặt lại, trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “Lúc trước không phải đã bố trí bọn người tiểu Tông đi diệt trừ thằng cha tên Lam Phong sao? Thế nào, bọn nó vẫn chưa về?”
“Thanh ca, tiểu Tông, bọn nó cũng ở trong bệnh viện này.”
Đại Xà trầm tư một lát, sau đó chậm rãi nói.
“Cái gì? Chuyện này là thế nào? Kêu bọn nó tới gặp ta ngay.” Bạch Thanh lạnh lùng nói.
Đại Xà đi ra ngoài, lát sau, dẫn theo đám người diệt trừ Lam Phong vào.
Bọn họ cúi đầu sợ hãi, nửa thân đều quấn đầy băng vải, nhìn qua thấy có vẻ uể oải.
Nhìn thấy Bạch Thanh, bọn họ cung kính mở miệng: “Anh Thanh!”
Ánh mắt Bạch Thanh lạnh lùng lướt qua đám người tiểu Tông, giọng nói không chút cảm xúc từ miệng hắn truyền tới: “Tiểu Tông à, chuyện ta bố trí các ngươi đi làm thế nào rồi?”
“Rầm…”
Đám người tiểu Tông đồng loạt quỳ xuống, thấp giọng nói: “Anh Thanh thứ tội, chúng em đi tìm tên nhóc Lam Phong kia, nhưng chúng em vốn dĩ không đánh nổi hắn, còn bị hắn phế mất một tay, khiến phải nhập viện, đến giờ cái tay này của chúng em cũng không còn nữa…”
“Mày nhìn một chút, là người này phải không?”
Còn không đợi tiểu Tông kể cho mình, Bạch Thanh liền đem một tấm hình đưa tới trước mặt hắn.
“Đúng… là hắn… chính là hắn!”
Nhìn thấy tấm hình, toàn bộ người tiểu Tông liền kích động, Lam Phong đã phế đi một tay của bọn chúng, cho dù kiểm tra ở bệnh viện cũng không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì, nếu như không có được điều trị hiệu quả, e rằng bọn họ sẽ tàn phế cả đời.
“Quả nhiên cùng là một người.”
Sắc mặt Bạch Thanh vô cùng u ám, nhìn tiểu Tông một cái rồi lạnh lùng nói: “Chuyện này càng không trách được các ngươi, thằng nhóc đó quả thực rất mạnh, em trai của ta cũng tàn phế rồi.”
“Cái gì? Anh Thần tàn phế rồi?”
Nghe thấy lời Bạch Thanh nói, đám người tiểu Tông quả thực kinh hãi, phải biết, Bạch Thần là một người luyện võ siêu cấp, vả lại bên cạnh còn có một đám cao thủ siêu cấp.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy Bạch Thần mặt đầy đau đớn nằm trên chiếc giường nhỏ, đã hoàn toàn tin rằng chuyện này là sự thật.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, tiểu Tông vội vàng mở miệng: “Đúng rồi, anh Thanh, tên nhóc đó có hai câu muốn em chuyển lời cho anh.”
“Nói cái gì? Nói!” Bạch Thanh tay nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nói.
“Hắn nói nếu như không muốn Hội Thanh Xà bị khai trừ, thì đừng đi trêu chọc hắn.” Tiểu Tông dè dặt nói.
"Cuồng vọng!"
Bạch Thanh tức giận bừng bừng, một quyền hung hãn đấm lên bức tường bên cạnh, lực đạo kinh khủng làm cho toàn bộ bức tường rung lên, trên bề mặt còn để lại một vết nứt.
Cố gắng kiềm chế cơn gào thét trong lòng, âm thanh lạnh lẽo từ miệng Bạch Thanh truyền tới: “Hắn còn nói gì không?”
“Hắn còn nói muốn anh Thanh giúp hắn chuyển hai chữ cho Tống Thiên Vũ.”
“Chữ gì?”
“Rác rưởi!”
Gương mặt Bạch Thanh lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Ta nhất định sẽ đem đến.”
“Thế nào?”
Văn Tường nhìn thấy Đường Hồng đang giận dữ đi tới, liền vội vàng hỏi.
Đường Hồng lắc đầu bất đắc dĩ: “Thằng nhóc đó thật khó chơi, còn muốn tôi chạy đến Bắc Tân mua sữa đậu nành cho hắn, thật không biết phải trái.”
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Video trong tay hắn…” Văn Tường chau mày, sắc mặt cực kì khó coi.
“Hắn nói chỉ cần chúng ta không trêu chọc hắn, hắn sẽ không công khai video. Trước vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp, xem ra chỉ có thể tạm thời như vậy thôi.” Đường Hồng bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó mặt đầy oán hận nói: “Sẽ có một ngày, tên tạp chủng này sẽ rơi vào tay tôi, đến lúc đó tôi nhất định phải xé xác tên xấu xa này.”
Tựa như nghĩ tới cái gì đó, mắt Đường Hồng chợt sáng lên: “Tên tiểu tử này không phải đã phá hoại việc thiếu đổng tập đoàn Lam Thiên Lam Kiếm Tinh theo đuổi Tô tổng sao? Có lẽ, Lam Kiếm Tinh chỉ cảm thấy đây là một việc bất ngờ, nên mới không tìm Lam Phong tính sổ hay xử phạt hắn, chúng ta chỉ cần cho Lam Kiếm Tinh biết thật ra Lam Phong cố ý gây chuyện, rồi bịa đặt tin tức Lam Phong rất mến mộ Tô tổng, như vậy hắn ắt sẽ tìm Lam Phong tính sổ. Với tính cách của Lam Kiếm Tinh, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lam Phong.”
“Haha… ý kiến hay! Mượn đao giết người quả là hay!” Văn Tường nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
“Không, như vậy vẫn chưa đủ, chúng ta còn phải đem quá trình Lam Kiếm Tinh theo đuổi bị Lam Phong phá hỏng len lén tung ra ngoài, đặc biệt là việc hắn bị xe đạp đè, lần đó Lam Phong chỉ để lại 250 tệ phí chữa trị, tốt nhất nên kèm theo video, chúng ta chỉ cần viết bài báo lớn, để Lam Kiếm Tinh mất sạch mặt mũi. Bất luận thế nào, Lam Kiếm Tinh đều sẽ trả thù Lam Phong…” Đường Hồng tiếp tục nói: “Chỉ cần Lam Phong chết đi, video đó cũng sẽ…”
“Ý kiến hay, cứ như vậy mà làm!”
Văn Tường đột nhiên vỗ tay một cái: “Cô phụ trách truyền tin tức, còn tôi chịu trách nhiệm đi bệnh viện thăm Lam Kiếm Tinh.”
Một âm mưu mượn đao giết người đang lặng lẽ tiến hành dưới sự tính toán của hai người.
Không còn bị mấy người Văn Tường tới tìm gây phiền phức, Lam Phong ngồi trong phòng làm việc lại vô cùng nhàn rỗi, trong chớp mắt, thời gian buổi trưa lặng lẽ trôi qua, đã tới giờ tan làm.
Tan việc, Lam Phong cũng không tới nhà hàng ăn cơm, mà rời khỏi công ty ra ngoài đi dạo một vòng, làm quen thêm một chút với môi trường xung quanh, đặc biệt là ti tỉ tòa cao ốc quanh đó, sau đó Lam Phong tùy ý tìm một nơi để ăn trưa.
Đúng lúc Lam Phong vừa ăn trưa xong, điện thoại của hắn lại vang lên, Lam Phong nhìn điện thoại, hoàn toàn là số máy lạ, do dự trong phút chốc, Lam Phong nghe máy: “Alô…”
“Xin chào, xin hỏi là Lam Phong phải không?” Giọng nói êm tai, trong trẻo từ điện thoại truyền tới.
Nghe giọng nói này, ánh mắt Lam Phong bừng sáng, trong đầu không kiềm chế lại nghĩ đến Nhược Thanh Nhã trong trẻo, thuần khiết đó, khẽ cười nói: “Thanh Nhã, tìm tôi có việc gì? Lẽ nào là muốn mời tôi ăn cơm?”
“Đâu có, trưa mai Tô tổng muốn ăn món apple risotto do anh làm.” Điện thoại truyền tới giọng nói êm dịu của Nhược Thanh Nhã.
“Ồ, tôi đang ở bên ngoài nhé, cô cứ bảo cô ấy đầu bếp xin nghỉ rồi.” Lam Phong mỉm cười nói.
“Hả?” nghe thấy lời Lam Phong nói, Nhược Thanh Nhã hoảng sợ, sau đó hơi do dự nói: “Như… như vậy không ổn đâu. Tô tổng rất muốn ăn apple risotto do anh làm, lúc tôi đến ăn cơm, cô ấy còn dặn tôi mang giúp cô ấy.”
“Vậy à?” Lam Phong nhăn mày: “Vậy cô ăn cơm chưa?”
“Tôi… tôi cũng chưa ăn nữa.” Điện thoại truyền tới giọng nói e ngại của Nhược Thanh Nhã: “Thật ra, tôi cũng muốn thử apple risotto do anh làm.”
“Vậy được, nể mặt đại mỹ nhân cô, tôi lập tức chạy về. Cô cứ ở chỗ nhà ăn hôm qua đợi tôi.” Lam Phong vừa trả lời điện thoại, vừa chạy về công ty.
Mười phút sau, Lam Phong xuất hiện tại nhà ăn.
“Lam Phong, ở đây!”
Cách từ xa, Nhược Thanh Nhã đã vẫy tay với anh, thu hút ánh mắt kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ của mọi người.
Bị nhiều người nhìn chằm chặp, Nhược Thanh Nhã mới cảm thấy bản thân thất thố, cúi đầu xấu hổ.
“Cô muốn ăn apple risotto phải không? Đợi chút, tôi sẽ làm ngay cho cô.”
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Nhược Thanh Nhã, Lam Phong bật cười, rồi chạy thẳng tới phòng bếp sau nhà ăn.
Hai mươi phút sau, Lam Phong bưng ra một chiếc đĩa cùng một hộp cơm.
“Đây, apple risotto của cô.”
Lam Phong đặt chiếc đĩa trước mặt Nhược Thanh Nha, cười sảng khoái nói.
“Ưm, rất thơm!”
Nhìn những hạt cơm vàng óng ánh với hình quả táo bắt mắt, gương mặt xinh đẹp của Nhược Thanh Nhã tỏ ra vô cùng say mê, không chờ nổi liền múc một muỗng lên miệng thưởng thức.
Một lát sau, tiếng Thanh Nhã thốt lên thán phục: “Oa, ngon quá, thật sự rất ngon, Lam Phong sao anh làm được vậy?”
“Cái này hả, bí mật.”
Nghe thấy Thanh Nhã hết lời khen ngợi, nhìn vẻ mặt say mê của cô, trong lòng Lam Phong đã cảm nhận sâu sắc được thành quả.
Chỉ một lát sau, cả một đĩa apple risotto đầy ắp liền bị Thanh Nhã quét sạch, gương mặt xinh đẹp của cô tỏ vẻ chưa thỏa mãn, thậm chí, ánh mắt không kiềm chế được nhìn xuống hộp cơm bên cạnh.
“Sao vậy? Muốn ăn nữa?”
Nhìn thấy dáng vẻ thèm ăn của Thanh Nhã, gương mặt Lam Phong lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Bị Lam Phong hỏi như vậy, Nhược Thanh Nha hơi thẹn thùng, mặt đỏ ửng lên.
“Lần sau có cơ hội tôi sẽ làm thêm cho cô.”
Lam Phong mỉm cười nói: “Còn bây giờ, cô mau mang cái này cho núi băng đó đi.”
“Ơ? Sao mùi hương hơi khác với apple risotto?”
Nhược Thanh Nhã bưng hộp cơm lên, ngửi ngửi.
“Phần này có mùi vị khác với cơm đĩa.” Lam Phong giải thích nói: “Tôi thấy núi băng đó rất vất vả, nên phần này còn thêm chút dinh dưỡng.”
“Anh được lắm, Lam Phong, anh thiên vị!”
Nhược Thanh Nhã bĩu đôi môi nhỏ nhắn.
“Khụ… Đây là apple risotto cô nói muốn ăn mà.” Lam Phong gượng cười.
“Lam Phong, rốt cuộc anh có quan hệ gì với Tô tổng? Tôi thấy anh quan tâm cô ấy như vậy.” Nhược Thanh Nhã tò mò hỏi.
“Tôi với núi băng đó có thể có quan hệ gì chứ? Tôi sợ cô ấy mệt mỏi suy sụp, không có ai phát tiền lương cho tôi.” Lam Phong cười nói.
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây, lần sau trò chuyện tiếp.”
Nhược Thanh Nhã gật đầu, sau đó bê hộp cơm, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Lam Phong.
Bệnh viện Tô Hải.
Trong một phòng bệnh hạng sang, Bạch Thần quấn vải băng khắp người, một tay lơ lửng giữa không trung, cả người nằm trên giường bệnh, toàn thân ngay cả cử động một cái cũng không nổi, không ăn được, không uống được, di chuyển càng không được.
Đứng bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên to cao, cả người mặc một bộ âu phục trắng, mái tóc ngắn bồng bềnh phiêu dật, miệng hắn ngậm điếu xì gà, vừa nhìn Bạch Thần trên giường, tay vừa nắm chặt, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Người đàn ông này chính là lão đại Bạch Thanh của Hội Thanh Xà, anh ruột của Bạch Thần.
Sau lưng Bạch Thanh, năm tên đàn ông dũng mãnh mặc âu phục trắng đứng thẳng tắp, tỏa ra luồng hơi thở hung ác, vừa nhìn đã biết là người không dễ đụng vào.
“Anh, anh nhất định phải báo thù cho em.”
“Thằng nhóc đó còn nói, một ngày nào đó hắn sẽ đến Hội Thanh Xà chúng ta một chuyến.”
Bạch Thần giọng khàn khàn nói, hoa cúc của hắn đã bị cây kiếm gỗ đâm thủng, trực tràng vỡ nát, đau đớn vô cùng.
Bạch Thanh hít sâu một hơi, gật đầu một cái: “Em yên tâm, bất kể là ai, ta nhất định sẽ khiến hắn hối hận vì chọc vào ta.”
Sau đó, Bạch Thanh quay đầu, nhìn năm tên đàn ông hung hãn phía sau, giọng nói lạnh như băng vang lên: “ Đại Xà, đã tra rõ là ai làm chưa?”
“Thanh ca, đã điều tra rõ rồi, do một người tên Lam Phong làm.”
Nghe vậy, người đàn ông có vết sẹo hiện rõ ở cổ chậm rãi mở miệng, đưa một tấm hình đến tay Bạch Thanh: “Đây là ảnh của hắn.”
“Lam Phong? Chẳng lẽ là cùng một người?”
Nghe thấy cái tên này, lông mày Bạch Thanh nhíu chặt lại, trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “Lúc trước không phải đã bố trí bọn người tiểu Tông đi diệt trừ thằng cha tên Lam Phong sao? Thế nào, bọn nó vẫn chưa về?”
“Thanh ca, tiểu Tông, bọn nó cũng ở trong bệnh viện này.”
Đại Xà trầm tư một lát, sau đó chậm rãi nói.
“Cái gì? Chuyện này là thế nào? Kêu bọn nó tới gặp ta ngay.” Bạch Thanh lạnh lùng nói.
Đại Xà đi ra ngoài, lát sau, dẫn theo đám người diệt trừ Lam Phong vào.
Bọn họ cúi đầu sợ hãi, nửa thân đều quấn đầy băng vải, nhìn qua thấy có vẻ uể oải.
Nhìn thấy Bạch Thanh, bọn họ cung kính mở miệng: “Anh Thanh!”
Ánh mắt Bạch Thanh lạnh lùng lướt qua đám người tiểu Tông, giọng nói không chút cảm xúc từ miệng hắn truyền tới: “Tiểu Tông à, chuyện ta bố trí các ngươi đi làm thế nào rồi?”
“Rầm…”
Đám người tiểu Tông đồng loạt quỳ xuống, thấp giọng nói: “Anh Thanh thứ tội, chúng em đi tìm tên nhóc Lam Phong kia, nhưng chúng em vốn dĩ không đánh nổi hắn, còn bị hắn phế mất một tay, khiến phải nhập viện, đến giờ cái tay này của chúng em cũng không còn nữa…”
“Mày nhìn một chút, là người này phải không?”
Còn không đợi tiểu Tông kể cho mình, Bạch Thanh liền đem một tấm hình đưa tới trước mặt hắn.
“Đúng… là hắn… chính là hắn!”
Nhìn thấy tấm hình, toàn bộ người tiểu Tông liền kích động, Lam Phong đã phế đi một tay của bọn chúng, cho dù kiểm tra ở bệnh viện cũng không kiểm tra ra bất cứ vấn đề gì, nếu như không có được điều trị hiệu quả, e rằng bọn họ sẽ tàn phế cả đời.
“Quả nhiên cùng là một người.”
Sắc mặt Bạch Thanh vô cùng u ám, nhìn tiểu Tông một cái rồi lạnh lùng nói: “Chuyện này càng không trách được các ngươi, thằng nhóc đó quả thực rất mạnh, em trai của ta cũng tàn phế rồi.”
“Cái gì? Anh Thần tàn phế rồi?”
Nghe thấy lời Bạch Thanh nói, đám người tiểu Tông quả thực kinh hãi, phải biết, Bạch Thần là một người luyện võ siêu cấp, vả lại bên cạnh còn có một đám cao thủ siêu cấp.
Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy Bạch Thần mặt đầy đau đớn nằm trên chiếc giường nhỏ, đã hoàn toàn tin rằng chuyện này là sự thật.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, tiểu Tông vội vàng mở miệng: “Đúng rồi, anh Thanh, tên nhóc đó có hai câu muốn em chuyển lời cho anh.”
“Nói cái gì? Nói!” Bạch Thanh tay nắm chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nói.
“Hắn nói nếu như không muốn Hội Thanh Xà bị khai trừ, thì đừng đi trêu chọc hắn.” Tiểu Tông dè dặt nói.
"Cuồng vọng!"
Bạch Thanh tức giận bừng bừng, một quyền hung hãn đấm lên bức tường bên cạnh, lực đạo kinh khủng làm cho toàn bộ bức tường rung lên, trên bề mặt còn để lại một vết nứt.
Cố gắng kiềm chế cơn gào thét trong lòng, âm thanh lạnh lẽo từ miệng Bạch Thanh truyền tới: “Hắn còn nói gì không?”
“Hắn còn nói muốn anh Thanh giúp hắn chuyển hai chữ cho Tống Thiên Vũ.”
“Chữ gì?”
“Rác rưởi!”
Gương mặt Bạch Thanh lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Ta nhất định sẽ đem đến.”
Tác giả :
Tiêu Minh