Cận Thân Cuồng Binh
Chương 13: Tôi Là Anh Rể Của Cô
"Cũng tạm!"
Tô Hàn Yên nhìn thoáng qua vẻ tự hào của Lam Phong, bình tĩnh nói.
Trên thực tế trong lòng Tô Hàn Yên không bình tĩnh như bề ngoài cô thể hiện mà tràn ngập kinh ngạc, thậm chí chấn động.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết, cô đã bắt đầu tràn ngập tò mò với người tên là Lam Phong này.
"Tiểu thư, sao có thể nói là tạm được chứ? Rõ ràng là lái xe thành thần rồi! Vương Viễn tôi lái xe cả đời, chưa từng thấy ai lái xe xuất thần nhập hóa như vậy đâu! Rõ ràng xe tốc độ cao như vậy nhưng mà thân xe không run chút nào, vững vàng y như máy bay vậy, còn có màn vung đuôi dừng xe sau cùng, tốc độ đang hơn hai trăm đó, thế mà chỉ trong chớp mắt đã dừng lại. Tôi dám nói cả Tô Hải này không ai làm được." Vương Viễn cảm thán.
"Còn việc hai chiếc Audi màu đen bị lật xe, bao gồm cả tốc độ cũng được anh ta tính toán chính xác... Vương Viễn tôi lái xe cả đời chưa phục ai, hôm nay tôi xem như xong, đời lái xe của tôi coi như tay trắng..."
"Cô bé Hàn Yên, nghe thấy chưa? Đánh giá của chú Viễn mới gọi chuyên nghiệp đó!" Lam Phong tự hào nói.
Sau khi hắn đùa giỡn như vậy, không khí căng thẳng trong xe nhất thời tản đi không ít, tất cả mọi người đều là người từng trải qua mưa to gió lớn, khả năng thích ứng rất mạnh, đã thích ứng được với mọi chuyện xảy ra đêm nay rồi.
Lam Phong điều khiển xe lao nhanh về phía biệt thự số 3.
Biệt thự số 3 ở phố Nam Tân, gần Tô Giang, khung cảnh tao nhã, có thể nhìn thấy nước sông chảy xuôi mọi lúc, là một biệt thự Giang Cảnh.
Lam Phong ngừng xe trước cổng biệt thự số 3, nhìn biệt thự phía trước, hắn khẽ cau mày, sau đó tay phải cọ nhẹ lên chiếc vòng, hai ánh sáng chớp lóe bắn ra từ tay Lam Phong, chính xác bắn vào hai cây cột của cổng lớn.
"Rắc! Rắc!"
Ngay sau đó, trên cột phát ra một tiếng vang, bị châm bạc làm tróc một lớp da, lộ ra một lỗ tròn nhỏ, bên trong có hai điểm nhỏ màu đỏ.
"Camera cảm quang hồng ngoại?"
Mới đầu Tô Hàn Yên còn khó hiểu khi nhìn thấy hành động của Lam Phong, lúc cô thấy hai điểm nhỏ màu đỏ giấu trên cột, ánh mắt nhìn hắn đã bắt đầu thay đổi.
"Đây là do người của cô gắn vào?"
Lam Phong gật gật đầu, trầm giọng hỏi.
Tô Hàn Yên im lặng một chút rồi lắc lắc đầu: "Chúng tôi đã không ở biệt thự này rất lâu rồi. Hai chiếc camera cảm quang hồng ngoại này không thể là tự chúng tôi lắp đặt được."
“Hừ!”
Tay phải Lam Phong lại đặt xuống chiếc vòng, sau đó hai chiếc ngân châm bị hắn vung ra, chính xác bắn vào giữa camera cảm quang hồng ngoại, phá hỏng chúng: "Tìm người đáng tin cậy canh chừng ở đây, nếu như đối phương phát hiện camera bị phá hỏng và chiếc camera này rất quan trọng với họ, thì họ chắc chắn sẽ phái người tới kiểm tra, tôi rất muốn nhìn xem là ai dám có ý xấu với vợ... với chúng ta!"
"Chú Viễn, chuyện này giao cho chú đó." Tô Hàn Yên cũng không để ý câu nói hớ của Lam Phong, quay đầu nói với Vương Viễn.
"Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được!" Vương Viễn gật gật đầu.
"Đi thôi! Vào thôi!" Tô Hàn Yên nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Nhưng mà đợi nửa ngày, trong đó không có chút động tĩnh nào, khiến cô khẽ cau mày, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi: "Nhược Băng, em ở đâu?"
"Chị Hàn... Hàn Yên, có hai giúp việc và bảo mẫu của em bị bắt, em đang đuổi theo..." Trong điện thoại vang lên giọng nói vừa lo lắng vừa phẫn nộ.
"Cái gì? Vậy giờ em ở đâu?" Sắc mặt Tô Hàn Yên hơi đổi.
"Gần tới cầu lớn Tô Hải rồi."
"Đừng cúp điện thoại, chị tới ngay..."
"Chú Viễn, tạm thời giao nơi này cho chú." Tô Hàn Yên ném một chiếc chìa khóa vào tay Vương Viễn, sau đó nhảy lên xe với Lam Phong, ngồi trên ghế phụ lái: "Cầu lớn Tô Hải."
Lam Phong không nói gì chỉ gật gật đầu, xe khởi động ngay, chạy thẳng đến cầu lớn Tô Hải.
“Đưa di động đây!”
Tô Hàn Yên không hỏi nhiều, gật đầu, đưa di động cho Lam Phong.
Lam Phong nhận di động, thao tác thuần thục, sau khi nhập chỉ lệnh phức tạp vào, kết nối với xe, một tấm bản đồ hiện trên máy hướng dẫn, trên đó còn có hai điểm màu đỏ bắt mắt.
Nhìn thoáng qua máy hướng dẫn, giọng nói của Lam Phong vang lên: "Có phải giờ cô đang đến gần miệng đá, hơn nữa còn chuẩn bị đi tới sườn núi theo hướng của cầu lớn Tô Hải không?"
"Đúng đúng đúng, sao anh biết? Anh là ai? Sao điện thoại của chị Hàn Yên lại ở trên tay anh?" Trong di động vang lên mấy câu hỏi liên tiếp.
"Tôi là anh rể cô!" Lam Phong trả lời một câu rồi cúp điện thoại, không chú ý tới ánh mắt giết người của Tô Hàn Yên bên cạnh, chỉ đột nhiên cảm thấy cả người chợt lạnh.
"Cô bé trong điện thoại là ai? Sao dám một mình đuổi theo bọn bắt cóc? Chẳng lẽ cô ta không biết sợ hả?" Lam Phong vừa điều khiển Rolls-Royce Phantom vừa hỏi Tô Hàn Yên.
"Lâm Nhược Băng." Tô Hàn Yên lạnh lùng trả lời.
"Lâm Nhược Băng là ai?" Lam Phong hỏi lại.
Tô Hàn Yên không nói gì nữa.
Trên đường cái rộng rãi, một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang chạy nhanh như bay, nếu có người thấy đồng hồ đo tốc độ của nó thì nhất định sẽ chấn động, bởi vì lúc này thời tốc của nó đã đạt tới 160 km/h, phải biết rằng, đây không phải là đường cao tốc mà là đường cái trong thành phố, những chiếc xe hai bên chỉ nhìn thấy có một tia chớp màu đỏ xẹt qua.
Trong xe Ferrari có một cô gái xinh đẹp dáng người nóng bỏng. Dưới mái tóc nhuộm đỏ rực lửa là khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ tột cùng, ngay chỗ gáy ngọc trắng tinh là hai ngọn núi cao, một chiếc áo màu lam nhạt vừa vặn bao lấy chúng, một khe rãnh thâm sâu như ẩn như hiện, cúc áo nửa mở, hai góc áo buộc lên eo, tôn lên một cách hoàn mỹ vòng eo như rắn nước, bên dưới mặc một chiếc quần short jean và một đôi giày bó màu đen. Cả người có sự hấp dẫn xinh đẹp nói không nên lời, dáng người nóng bỏng được bày ra không sót một li.
"Dám cúp điện thoại của bản tiểu thư, lại còn anh rể nữa? Nhất định sẽ để cho anh ta đẹp mặt!"
Nhìn di động, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của cô lộ ra một chút bực bội, ngẩng đầu nhìn về tia chớp màu đen phía trước, trong ánh mắt của cô lộ ra vẻ phẫn nộ, mái tóc đỏ của cô như sắp cháy lên vì cơn giận, chân đạp mạnh xuống chân ga.
Ferrari màu đỏ mạnh mẽ bắn ra như một tia chớp phẫn nộ.
"Tốc độ di động lại nhanh hơn rồi, chắc không phải là một bà điên biết đua xe chứ?"
Lam Phong nhìn điểm đỏ di chuyển nhanh đến thần tốc trên máy hướng dẫn, khẽ mỉm cười, xe lại tăng tốc.
Tô Hàn Yên lạnh lùng nhìn thoáng qua Lam Phong, không nói gì, trong lòng cũng không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Lâm Nhược Băng và Lam Phong gặp nhau, nhất định sẽ khá thú vị đúng không?
Rolls-Royce Phantom được Lam Phong thao tác cấp tốc, cuối cùng đi tới lối vào cầu lớn Tô Hải, Lam Phong có thể nhìn thấy tia chớp màu đỏ và Audi A8 màu đen đang chạy băng băng đằng xa, cũng không suy nghĩ nhiều, chân Lam Phong nhấn ga lao theo.
“Ầm!”
Động lực mạnh mẽ của Rolls-Royce Phantom bùng nổ, tốc độ nhanh chóng kéo lên mức 200 km/h, nháy mắt đã đuổi kịp Ferrari màu đỏ, hơn nữa cũng vượt qua nó trong ánh mắt kinh ngạc của người điều khiển, thẳng tiến đến Audi đằng trước.
"Mẹ kiếp... Có nhầm không? Đó là xe của chị Hàn Yên mà? Chú Viễn có thể chạy Rolls-Royce Phantom đến mức này sao?"
Trong xe Ferrari, Lâm Nhược Băng vừa thán phục vừa giật mình, rất muốn biết đáp án, cắn răng dùng một tay nắm chặt tay lái, một tay bấm điện thoại gọi cho Tô Hàn Yên: "Chị Hàn Yên, chị có trong xe không? Ai đang chạy xe vậy? Chú Viễn sao?"
Nghe giọng nói gấp gáp trong điện thoại, Tô Hàn Yên mỉm cười gật gật đầu: "Đúng! Là chú Viễn của em đó."
"Thôi đi! Em không tin đâu! Mau nói cho em biết Anh ta là ai vậy? Chị Hàn Yên tốt của em."
"Nhược Băng, mau nói cho chị biết, có chuyện gì vậy?" Tô Hàn Yên im lặng một lát rồi nói.
"Lúc nãy có một người bạn gọi điện thoại hẹn em đi ra ngoài một chuyến, lúc em về thì thấy bảo mẫu và hai giúp việc bị người trong Audi màu đen bắt đi..."
"Không phải còn có bọn Tiểu Ngũ sao?"
"Không rõ lắm, phỏng chừng bị đánh gục rồi, em còn chưa kịp về biệt thự xem xét, đã lái xe đuổi theo... Chị gái tốt, mau nói cho em biết tới cùng là ai đang lái xe vậy?"
Tô Hàn Yên im lặng không nói gì.
Trong hai chiếc Audi A8, hai người điều khiển nhìn vào kính chiếu hậu, sắc mặt thay đổi, tốc độ chiếc Rolls-Royce Phantom đằng sau thật nhanh, như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt hai người biến đổi, cúi đầu nhìn nhìn điểm đỏ trên thiết bị hướng dẫn, hai người điều khiển mới vừa hơi hơi thở phào lại cười lạnh, ra hiệu với nhau, tốc độ xe theo đó cũng nhanh chóng tăng lên.
Ở trong ghế sau của xe, ba người phụ nữ trung niên bị trói chặt hai tay, miệng bị nhét vải bố, khóc lóc...
Sắc mặt Lam Phong nặng nề nhìn hai chiếc Audi màu đen đang lao nhanh phía trước, khuôn mặt bình tĩnh chợt lạnh đi, mắt lộ nét cơ trí.
Cúi đầu nhìn nhìn bản đồ trên thiết bị hướng dẫn, chân mày Lam Phong hơi nhíu lại.
Trước mặt là lối ra cầu lớn Tô Hải, trên đó có một lối rẽ nhỏ, sau lối rẽ đó chia làm đường rẽ chính và một đường rẽ liên tục, cho dù đang là buổi tối nhưng lưu lượng xe vẫn có vẻ dày đặc, nếu cứ tăng tốc tiếp, chỉ sợ sẽ gặp phiền toái, thêm nữa Lam Phong có dự cảm đối phương còn có người tiếp ứng, nếu là người tiếp ứng xuất hiện trên ngã ba đường kia thì rất có khả năng sẽ bị mất dấu.
Do dự một chút, Lam Phong nhanh chóng ra quyết định, tăng tốc lần nữa!
“Ầm!”
Ống khói của Rolls-Royce Phantom thải ra chút khói ở phía đuôi, tốc độ bay lên, nhanh chóng tiến tới 230 km/h, giống như mũi tên nhọn màu bạc hung hăng lao tới giữa hai chiếc xe phía trước.
"Mẹ kiếp..."
Nhìn bóng Rolls-Royce Phantom gia tốc trong chớp mắt, Lâm Nhược Băng bị quăng lại phía sau không nhịn được tuôn ra một câu thô tục.
Tuy trên tính năng xe Ferrari của cô đã được cải tạo hơn xa Rolls-Royce Phantom nhưng nhìn cách đua xe trước mắt thì cô căn bản không phát huy được một nửa công dụng của nó.
Giờ khắc này, Lâm Nhược Băng luôn lấy kỹ thuật đua xe làm niềm tự hào cảm thấy vừa bất lực lại vừa thất bại, tốc độ của Rolls-Royce Phantom phía trước chỉ sợ đã đột phá điểm đỏ rồi, mà bây giờ tốc độ xe của cô chỉ có 185 km/h, còn chưa đến 200 km/h nữa.
Rolls-Royce Phantom tăng tốc nên khoảng cách giữa Lam Phong và hai chiếc Audi màu đen cũng thu ngắn lại, lúc này bọn họ đã chạy được bốn phần năm cầu lớn Tô Hải.
Gần.
Càng gần.
Kịp rồi!
“Khốn nạn!”
Lái xe của Audi tức giận mắng, kỹ thuật đua xe của bọn họ đứng số một số hai trong thành phố Tô Hải, thế mà lại bị người ta đuổi theo, còn đuổi kịp rồi.
Có điều khá may mắn, qua cầu lớn, rồi qua ngã rẽ nhỏ là có thể bỏ bọn họ lại phía sau.
Hai tên lái xe nhìn nhau, không nói gì cả, hai chiếc Audi đến gần rồi đi song song nhau, chặn đường của Rolls-Royce Phantom, không cho Lam Phong vượt qua, cùng lúc đó, người ngồi trên chỗ phó lái hạ cửa kính xe xuống, tung một đống đinh ốc đã chuẩn bị sẵn xuống
Trên ngã rẽ của đoạn cuối cầu lớn Tô Hải và đường chính, một chiếc xe vận tải cỡ lớn đang dùng tốc độ siêu nhanh gào rít lao đến.
Tô Hàn Yên nhìn thoáng qua vẻ tự hào của Lam Phong, bình tĩnh nói.
Trên thực tế trong lòng Tô Hàn Yên không bình tĩnh như bề ngoài cô thể hiện mà tràn ngập kinh ngạc, thậm chí chấn động.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết, cô đã bắt đầu tràn ngập tò mò với người tên là Lam Phong này.
"Tiểu thư, sao có thể nói là tạm được chứ? Rõ ràng là lái xe thành thần rồi! Vương Viễn tôi lái xe cả đời, chưa từng thấy ai lái xe xuất thần nhập hóa như vậy đâu! Rõ ràng xe tốc độ cao như vậy nhưng mà thân xe không run chút nào, vững vàng y như máy bay vậy, còn có màn vung đuôi dừng xe sau cùng, tốc độ đang hơn hai trăm đó, thế mà chỉ trong chớp mắt đã dừng lại. Tôi dám nói cả Tô Hải này không ai làm được." Vương Viễn cảm thán.
"Còn việc hai chiếc Audi màu đen bị lật xe, bao gồm cả tốc độ cũng được anh ta tính toán chính xác... Vương Viễn tôi lái xe cả đời chưa phục ai, hôm nay tôi xem như xong, đời lái xe của tôi coi như tay trắng..."
"Cô bé Hàn Yên, nghe thấy chưa? Đánh giá của chú Viễn mới gọi chuyên nghiệp đó!" Lam Phong tự hào nói.
Sau khi hắn đùa giỡn như vậy, không khí căng thẳng trong xe nhất thời tản đi không ít, tất cả mọi người đều là người từng trải qua mưa to gió lớn, khả năng thích ứng rất mạnh, đã thích ứng được với mọi chuyện xảy ra đêm nay rồi.
Lam Phong điều khiển xe lao nhanh về phía biệt thự số 3.
Biệt thự số 3 ở phố Nam Tân, gần Tô Giang, khung cảnh tao nhã, có thể nhìn thấy nước sông chảy xuôi mọi lúc, là một biệt thự Giang Cảnh.
Lam Phong ngừng xe trước cổng biệt thự số 3, nhìn biệt thự phía trước, hắn khẽ cau mày, sau đó tay phải cọ nhẹ lên chiếc vòng, hai ánh sáng chớp lóe bắn ra từ tay Lam Phong, chính xác bắn vào hai cây cột của cổng lớn.
"Rắc! Rắc!"
Ngay sau đó, trên cột phát ra một tiếng vang, bị châm bạc làm tróc một lớp da, lộ ra một lỗ tròn nhỏ, bên trong có hai điểm nhỏ màu đỏ.
"Camera cảm quang hồng ngoại?"
Mới đầu Tô Hàn Yên còn khó hiểu khi nhìn thấy hành động của Lam Phong, lúc cô thấy hai điểm nhỏ màu đỏ giấu trên cột, ánh mắt nhìn hắn đã bắt đầu thay đổi.
"Đây là do người của cô gắn vào?"
Lam Phong gật gật đầu, trầm giọng hỏi.
Tô Hàn Yên im lặng một chút rồi lắc lắc đầu: "Chúng tôi đã không ở biệt thự này rất lâu rồi. Hai chiếc camera cảm quang hồng ngoại này không thể là tự chúng tôi lắp đặt được."
“Hừ!”
Tay phải Lam Phong lại đặt xuống chiếc vòng, sau đó hai chiếc ngân châm bị hắn vung ra, chính xác bắn vào giữa camera cảm quang hồng ngoại, phá hỏng chúng: "Tìm người đáng tin cậy canh chừng ở đây, nếu như đối phương phát hiện camera bị phá hỏng và chiếc camera này rất quan trọng với họ, thì họ chắc chắn sẽ phái người tới kiểm tra, tôi rất muốn nhìn xem là ai dám có ý xấu với vợ... với chúng ta!"
"Chú Viễn, chuyện này giao cho chú đó." Tô Hàn Yên cũng không để ý câu nói hớ của Lam Phong, quay đầu nói với Vương Viễn.
"Tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được!" Vương Viễn gật gật đầu.
"Đi thôi! Vào thôi!" Tô Hàn Yên nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Nhưng mà đợi nửa ngày, trong đó không có chút động tĩnh nào, khiến cô khẽ cau mày, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi: "Nhược Băng, em ở đâu?"
"Chị Hàn... Hàn Yên, có hai giúp việc và bảo mẫu của em bị bắt, em đang đuổi theo..." Trong điện thoại vang lên giọng nói vừa lo lắng vừa phẫn nộ.
"Cái gì? Vậy giờ em ở đâu?" Sắc mặt Tô Hàn Yên hơi đổi.
"Gần tới cầu lớn Tô Hải rồi."
"Đừng cúp điện thoại, chị tới ngay..."
"Chú Viễn, tạm thời giao nơi này cho chú." Tô Hàn Yên ném một chiếc chìa khóa vào tay Vương Viễn, sau đó nhảy lên xe với Lam Phong, ngồi trên ghế phụ lái: "Cầu lớn Tô Hải."
Lam Phong không nói gì chỉ gật gật đầu, xe khởi động ngay, chạy thẳng đến cầu lớn Tô Hải.
“Đưa di động đây!”
Tô Hàn Yên không hỏi nhiều, gật đầu, đưa di động cho Lam Phong.
Lam Phong nhận di động, thao tác thuần thục, sau khi nhập chỉ lệnh phức tạp vào, kết nối với xe, một tấm bản đồ hiện trên máy hướng dẫn, trên đó còn có hai điểm màu đỏ bắt mắt.
Nhìn thoáng qua máy hướng dẫn, giọng nói của Lam Phong vang lên: "Có phải giờ cô đang đến gần miệng đá, hơn nữa còn chuẩn bị đi tới sườn núi theo hướng của cầu lớn Tô Hải không?"
"Đúng đúng đúng, sao anh biết? Anh là ai? Sao điện thoại của chị Hàn Yên lại ở trên tay anh?" Trong di động vang lên mấy câu hỏi liên tiếp.
"Tôi là anh rể cô!" Lam Phong trả lời một câu rồi cúp điện thoại, không chú ý tới ánh mắt giết người của Tô Hàn Yên bên cạnh, chỉ đột nhiên cảm thấy cả người chợt lạnh.
"Cô bé trong điện thoại là ai? Sao dám một mình đuổi theo bọn bắt cóc? Chẳng lẽ cô ta không biết sợ hả?" Lam Phong vừa điều khiển Rolls-Royce Phantom vừa hỏi Tô Hàn Yên.
"Lâm Nhược Băng." Tô Hàn Yên lạnh lùng trả lời.
"Lâm Nhược Băng là ai?" Lam Phong hỏi lại.
Tô Hàn Yên không nói gì nữa.
Trên đường cái rộng rãi, một chiếc xe Ferrari màu đỏ đang chạy nhanh như bay, nếu có người thấy đồng hồ đo tốc độ của nó thì nhất định sẽ chấn động, bởi vì lúc này thời tốc của nó đã đạt tới 160 km/h, phải biết rằng, đây không phải là đường cao tốc mà là đường cái trong thành phố, những chiếc xe hai bên chỉ nhìn thấy có một tia chớp màu đỏ xẹt qua.
Trong xe Ferrari có một cô gái xinh đẹp dáng người nóng bỏng. Dưới mái tóc nhuộm đỏ rực lửa là khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ tột cùng, ngay chỗ gáy ngọc trắng tinh là hai ngọn núi cao, một chiếc áo màu lam nhạt vừa vặn bao lấy chúng, một khe rãnh thâm sâu như ẩn như hiện, cúc áo nửa mở, hai góc áo buộc lên eo, tôn lên một cách hoàn mỹ vòng eo như rắn nước, bên dưới mặc một chiếc quần short jean và một đôi giày bó màu đen. Cả người có sự hấp dẫn xinh đẹp nói không nên lời, dáng người nóng bỏng được bày ra không sót một li.
"Dám cúp điện thoại của bản tiểu thư, lại còn anh rể nữa? Nhất định sẽ để cho anh ta đẹp mặt!"
Nhìn di động, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của cô lộ ra một chút bực bội, ngẩng đầu nhìn về tia chớp màu đen phía trước, trong ánh mắt của cô lộ ra vẻ phẫn nộ, mái tóc đỏ của cô như sắp cháy lên vì cơn giận, chân đạp mạnh xuống chân ga.
Ferrari màu đỏ mạnh mẽ bắn ra như một tia chớp phẫn nộ.
"Tốc độ di động lại nhanh hơn rồi, chắc không phải là một bà điên biết đua xe chứ?"
Lam Phong nhìn điểm đỏ di chuyển nhanh đến thần tốc trên máy hướng dẫn, khẽ mỉm cười, xe lại tăng tốc.
Tô Hàn Yên lạnh lùng nhìn thoáng qua Lam Phong, không nói gì, trong lòng cũng không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Lâm Nhược Băng và Lam Phong gặp nhau, nhất định sẽ khá thú vị đúng không?
Rolls-Royce Phantom được Lam Phong thao tác cấp tốc, cuối cùng đi tới lối vào cầu lớn Tô Hải, Lam Phong có thể nhìn thấy tia chớp màu đỏ và Audi A8 màu đen đang chạy băng băng đằng xa, cũng không suy nghĩ nhiều, chân Lam Phong nhấn ga lao theo.
“Ầm!”
Động lực mạnh mẽ của Rolls-Royce Phantom bùng nổ, tốc độ nhanh chóng kéo lên mức 200 km/h, nháy mắt đã đuổi kịp Ferrari màu đỏ, hơn nữa cũng vượt qua nó trong ánh mắt kinh ngạc của người điều khiển, thẳng tiến đến Audi đằng trước.
"Mẹ kiếp... Có nhầm không? Đó là xe của chị Hàn Yên mà? Chú Viễn có thể chạy Rolls-Royce Phantom đến mức này sao?"
Trong xe Ferrari, Lâm Nhược Băng vừa thán phục vừa giật mình, rất muốn biết đáp án, cắn răng dùng một tay nắm chặt tay lái, một tay bấm điện thoại gọi cho Tô Hàn Yên: "Chị Hàn Yên, chị có trong xe không? Ai đang chạy xe vậy? Chú Viễn sao?"
Nghe giọng nói gấp gáp trong điện thoại, Tô Hàn Yên mỉm cười gật gật đầu: "Đúng! Là chú Viễn của em đó."
"Thôi đi! Em không tin đâu! Mau nói cho em biết Anh ta là ai vậy? Chị Hàn Yên tốt của em."
"Nhược Băng, mau nói cho chị biết, có chuyện gì vậy?" Tô Hàn Yên im lặng một lát rồi nói.
"Lúc nãy có một người bạn gọi điện thoại hẹn em đi ra ngoài một chuyến, lúc em về thì thấy bảo mẫu và hai giúp việc bị người trong Audi màu đen bắt đi..."
"Không phải còn có bọn Tiểu Ngũ sao?"
"Không rõ lắm, phỏng chừng bị đánh gục rồi, em còn chưa kịp về biệt thự xem xét, đã lái xe đuổi theo... Chị gái tốt, mau nói cho em biết tới cùng là ai đang lái xe vậy?"
Tô Hàn Yên im lặng không nói gì.
Trong hai chiếc Audi A8, hai người điều khiển nhìn vào kính chiếu hậu, sắc mặt thay đổi, tốc độ chiếc Rolls-Royce Phantom đằng sau thật nhanh, như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt hai người biến đổi, cúi đầu nhìn nhìn điểm đỏ trên thiết bị hướng dẫn, hai người điều khiển mới vừa hơi hơi thở phào lại cười lạnh, ra hiệu với nhau, tốc độ xe theo đó cũng nhanh chóng tăng lên.
Ở trong ghế sau của xe, ba người phụ nữ trung niên bị trói chặt hai tay, miệng bị nhét vải bố, khóc lóc...
Sắc mặt Lam Phong nặng nề nhìn hai chiếc Audi màu đen đang lao nhanh phía trước, khuôn mặt bình tĩnh chợt lạnh đi, mắt lộ nét cơ trí.
Cúi đầu nhìn nhìn bản đồ trên thiết bị hướng dẫn, chân mày Lam Phong hơi nhíu lại.
Trước mặt là lối ra cầu lớn Tô Hải, trên đó có một lối rẽ nhỏ, sau lối rẽ đó chia làm đường rẽ chính và một đường rẽ liên tục, cho dù đang là buổi tối nhưng lưu lượng xe vẫn có vẻ dày đặc, nếu cứ tăng tốc tiếp, chỉ sợ sẽ gặp phiền toái, thêm nữa Lam Phong có dự cảm đối phương còn có người tiếp ứng, nếu là người tiếp ứng xuất hiện trên ngã ba đường kia thì rất có khả năng sẽ bị mất dấu.
Do dự một chút, Lam Phong nhanh chóng ra quyết định, tăng tốc lần nữa!
“Ầm!”
Ống khói của Rolls-Royce Phantom thải ra chút khói ở phía đuôi, tốc độ bay lên, nhanh chóng tiến tới 230 km/h, giống như mũi tên nhọn màu bạc hung hăng lao tới giữa hai chiếc xe phía trước.
"Mẹ kiếp..."
Nhìn bóng Rolls-Royce Phantom gia tốc trong chớp mắt, Lâm Nhược Băng bị quăng lại phía sau không nhịn được tuôn ra một câu thô tục.
Tuy trên tính năng xe Ferrari của cô đã được cải tạo hơn xa Rolls-Royce Phantom nhưng nhìn cách đua xe trước mắt thì cô căn bản không phát huy được một nửa công dụng của nó.
Giờ khắc này, Lâm Nhược Băng luôn lấy kỹ thuật đua xe làm niềm tự hào cảm thấy vừa bất lực lại vừa thất bại, tốc độ của Rolls-Royce Phantom phía trước chỉ sợ đã đột phá điểm đỏ rồi, mà bây giờ tốc độ xe của cô chỉ có 185 km/h, còn chưa đến 200 km/h nữa.
Rolls-Royce Phantom tăng tốc nên khoảng cách giữa Lam Phong và hai chiếc Audi màu đen cũng thu ngắn lại, lúc này bọn họ đã chạy được bốn phần năm cầu lớn Tô Hải.
Gần.
Càng gần.
Kịp rồi!
“Khốn nạn!”
Lái xe của Audi tức giận mắng, kỹ thuật đua xe của bọn họ đứng số một số hai trong thành phố Tô Hải, thế mà lại bị người ta đuổi theo, còn đuổi kịp rồi.
Có điều khá may mắn, qua cầu lớn, rồi qua ngã rẽ nhỏ là có thể bỏ bọn họ lại phía sau.
Hai tên lái xe nhìn nhau, không nói gì cả, hai chiếc Audi đến gần rồi đi song song nhau, chặn đường của Rolls-Royce Phantom, không cho Lam Phong vượt qua, cùng lúc đó, người ngồi trên chỗ phó lái hạ cửa kính xe xuống, tung một đống đinh ốc đã chuẩn bị sẵn xuống
Trên ngã rẽ của đoạn cuối cầu lớn Tô Hải và đường chính, một chiếc xe vận tải cỡ lớn đang dùng tốc độ siêu nhanh gào rít lao đến.
Tác giả :
Tiêu Minh