Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 293: Máu lạnh cùng nhu tình
Khi Diệp Thu bẻ gãy tứ chi của Thanh Xà, phủi phủi tay đứng lên, giống như quân vương nhìn từ trên cao xuống dưới đài, lúc cười sáng lạng như hoa xuân, nhưng mỗi người dưới đài đều cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Nam nhân có được nụ cười ấm áp như vậy sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế chứ? Khi hắn không nói tiếng nào bẻ gẫy tứ chi Thanh Xà gọn gàng linh hoạt thì bộ dạng không thể nghi ngờ là ác ma. Nhưng bây giờ, hắn lại đứng ở trên đài mỉm cười với mọi người.
"Ác ma. Hắn chính là ác ma". Nhân viên tham mưu chưa từng trải qua chiến trường mà tâm địa lại có chút thiện lương chỉ vào Diệp Thu kêu lên, giọng khàn khàn, giống như là bị người ta bóp cổ.
Ác ma? Gọi nhưu thế lập tức được tất cả mọi người toàn trường tán thành.
Bọn họ từng thấy giết người, nhưng chưa từng thấy tra tấn người khác như vậy. Nếu hắn giết chết Thanh Xà, có lẽ mọi người sẽ không bị đánh sâu vào lòng như vậy.
Sau khi hắn hung ác bẻ gãy tứ chi người ta, vẫn không giết chết người ta. Một nam nhân mới vừa rồi còn sinh long hoạt hổ bây giờ giống như con giun gục trên mặt đất, các khuỷu tay chân mềm nhũn căn bản không dùng được lực, con mắt trừng thật to, máu loãng màu đỏ trong con mắt chảy ra, muốn gào thét nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ có tiếng rên rỉ khò khè khò khè trong lồng ngực.
Dây thanh quản của gã đã bị Diệp Thu làm đứt, tất cả ủy khuất cùng không cam lòng chỉ có thể ẩn sâu trong đáy lòng.
Thanh Xà tiêu rồi, đối với một võ giả mà nói, tàn phế so với tử vong thống khổ đau chỉ gấp trăm lần chứ?
Tàn nhẫn sao? Có một chút.
Hối hận sao? Tuyệt đối không.
Ở trong đấu thú trường kiến tạo đầy sắt thép ở tòa đô thị này, mình chưa từng có tư cách hối hận thì phải?
Bất cứ địa phương nào đều coi trọng đứng thành hành. Đứng đứng vị trí thăng chức rất nhanh. Đứng sai vị trí thì sẽ phải trả cái giá rất thảm. Khi anh đã chuẩn bị sẽ thành công xong. Thì tại sao không chuẩn bị một ít hậu quả thất bại chứ?
Nguyên một đám thành viên tiểu đội Violet sắc mặt âm trầm, đều nhanh có thể vắt ra nước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cho dù thế nào, Thanh Xà đều là thành viên tiểu đội Violet bọn họ. Một người tổn thương cả nhóm tổn thương. Một người vinh quang cả nhóm vinh quang. Mặc dù bình thường Cuồng và chó điên quan hệ với gã không tốt. Ngay bây giờ cũng hận không thể giết Diệp Thu cho thống khoái.
"Lần này đến phiên tôi". Cuồng ngồi xổm người xuống rút ra chủy thủ dắt trên đùi. Thanh âm lãnh khốc nói.
"Để tao tới". Chó điên giật vest trên người vứt xuống đất. Xé mạnh áo trong. Áo trong kia được làm bằng chất vải cực tốt thế mà cũng bị xé rách. Một ít cơ bắp màu đỏ như sắt nung cũng phơi ra ngoài không khí.
"Dừng tay". Thanh âm đội trưởng tiểu đội Violet nhàn nhạt nói, giống như nói hai chữ như vậy sẽ khiến nàng hao phí tinh lực rất lớn vậy.
Từ trong túi da màu đen lấy ra hộp thuốc lá, lấy ở trong hộp một điếu thuốc, sau đó lại cất hộp thuốc vào trong túi, châm điếu thuốc nhỏ mảnh kia. Sau đó rít sâu một hơi. Ánh mắt lạnh lùng, phảng phất Thanh Xà chết đi không có chút quan hệ nào với mình cả.
"Đội trưởng, Thanh Xà là người của tiểu đội Violet chúng ta. Vì vinh dự chúng ta, xin cho tôi lên đài".
"Không được".
"Đội trưởng. Xin cô cho tôi một cơ hội".
"Không để cho".
"Đội trưởng..."
"Không cần phải nói nữa. Trở về". Cô gái nói, cũng không chào những người khác, xoay người đi ra ngoài.
Cuồng cùng chó điên quỳ rạp trên mặt đất nện sàn nhà rung thùng thùng, nhưng vẫn không dám cãi lời cấp trên xoay người đi ra ngoài.
Lạc Đà cùng nhền nhện đều là thành viên rất tĩnh táo, nhưng cũng không đại biểu bọn họ sẽ không có chút ý gì với Diệp Thu. Ánh mắt hai người quan sát đánh giá Diệp Thu trên đài, rồi cũng đi ra ngoài theo.
Yến Thanh Phong có chút đau đầu. Tiểu đội Violet thậm chí không có mang người đi.
Mặc dù gã không ngại nuôi một phế nhân, nhưng mà trách nhiệm tiếp theo sẽ do ai gánh vác đây?
Trong sân này là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này. Trước kia cũng có xung đột không ít lần. Nhưng mọi người vẫn cố kỵ thể diện cùng trách nhiệm, Diệp Thu này... Diệp Thu này à. Hoàn toàn là con chó điên, cũng mẹ nó không biết xấu hổ.
Chuyện không có liên quan, cứ trèo lên cao đi. Những người khác ôm ý nghĩ như vậy, nhưng Yến Thanh Phong thì không được, gã là người khởi xướng cùng người tổ chức Sa Long này. Là bán chủ nhân. Gã không để ý đến hậu sự này thì ai nguyện ý tới đây làm người chịu tội thay chứ?
"Đưa hắn tới bệnh viện". Yến Thanh Phong lên tiếng nói.
Lập tức từ phía sau chạy lên mấy nhân viên công tác, nhưng đi lên đài quyền anh lại dừng bước, ngẩng đầu nhìn Diệp Thu vẻ mặt vui cười, cũng không dám tới gần hắn.
"Mau lên đi. Đừng chậm trễ cứu người". Diệp Thu ngoắc bọn họ nói.
Những lời này nói ra miệng, người dưới đài hận không thể cầm giày ném hắn.
Người là bị anh đánh thành như vậy, bây giờ còn bảo người khác đừng trì hoãn cứu người. Có người không biết xấu hổ như vậy sao?
Trong lòng Yến Thanh Phong thầm giận, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như mặt hồ, đi về phía trước vài bước. Đứng ở dưới đài nói: "Diệp tiên sinh thật uy phong".
"Không có gì. Mọi người chỉ tỷ thí bình thường một chút thôi mà". Diệp Thu cười xua tay. Hiệu quả lần này hẳn là đủ rung động rồi chứ?
Chỉ dùng một mạng tuyên cáo với Yến Kinh sự trở về của mình. Có phải là còn chưa đủ phong cách không?
"Tỷ thí bình thường?" Yến Thanh Phong nở nụ cười. "Nhưng hắn là quân nhân phục vụ cho nước Trung Quốc mà, thủ đoạn như vậy..."
Yến Thanh Phong cố ý không nói tiếp, chờ phản ứng quân nhân phía dưới. Mặc dù không phải một ngành, nhưng tất cả mọi người đều thuộc dạng đồng liêu. Xuất hiện chuyện như vậy, phỏng chừng trong bụng bọn họ cũng nén một cục tức.
"Hả? Quân nhân? Anh không nói tôi còn không biết đó. Tôi thấy móng tay hắn bôi độc lại uống loại thuốc kích thích gì đó, còn tưởng rằng hắn là phần tử khủng bố chứ... quân nhân sao? Sao không mặc quân trang?"
Yến Thanh Phong nhìn Diệp Thu ở đó giả ngây giả dại, cười nói: "Sẽ có người chứng minh thân phận của hắn với anh. Về phần sau đó phải xử lý như thế nào, cái này không thuộc trong phạm vi trách nhiệm của tôi. Sẽ có người tìm đến anh hỏi chuyện hôm nay".
"Được rồi. Tôi chờ đây". Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi có thể rời đi được rồi chứ?"
Yến Thanh Phong đứng qua một bên, làm thủ thế mời.
Diệp Thu từ trên đài quyền anh nhảy xuống, lúc đang muốn đi tới trước mặt Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, Diệp Hổ vẫn quỳ trên mặt đất người khác nâng như thế nào cũng không muốn đứng lên đột nhiên dời đầu gối, bổ nhào tới trước mặt Diệp Thu, lại lên tiếng hô: "Thu tôi làm đồ đệ đi, nếu không tôi sẽ không đứng dậy".
Lúc nói, còn đưa tay ôm lấy chân Diệp Thu, bộ dạng rất đáng xấu hổ.
"Đứng lên đi. Tôi quả thực không có gì có thể dạy cho anh". Diệp Thu muốn co chân lại, nhưng Diệp Hổ lại ôm chặt hơn. Vì mặt mũi Phương lão và Diệp gia, hắn cũng không thể một cước đá văng người ta.
"Anh đã dạy tôi rất nhiều thứ. Là anh chỉ có tôi con đường sáng, nếu anh không chỉ điểm tôi, tôi cũng không biết sẽ mơ hồ tới khi nào. Xin thu nhận tôi mà". Diệp Hổ kiên trì nói.
"Nếu không như vậy đi, nếu anh gặp phải vấn đề khó khăn gì, có thể tới tìm tôi,, chúng ta luận giao ngang hàng. Nhanh đứng dậy đi, nếu để người ngoài biết thì..."
"Đại ân đại đức không có gì để báo đáp, xin cho tôi làm lễ đệ tử". Diệp Hổ cắt ngang lời Diệp Thu. Hắn cũng không thường gặp gã này, thu thì thu. Không biết lão đầu tử có ý kiến gì không. Ít nhất gã này họ Diệp, lão chắc sẽ không quá phản đối nhỉ?
"Tạ ơn sư phụ". Diệp Hổ kích động không thôi, buông chân Diệp Thu ra, lại quỳ rạp trên mặt đất dập đầu đông đông đông ba cái.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, gã Diệp gia này uống lộn thuốc sao? Sao lại tùy tùy tiện tiện dập đầu người khác thế, bản thân không biết xấu hổ, nhưng Diệp gia cũng không cần sĩ diện ư?
Diệp Thu cũng lười đỡ gã dậy, xoay người đi về phía Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đứng ở chỗ xa kia.
Đưa tay muốn kéo tay hai cô nàng đi, cười nói: "Chúng ta trở về thôi".
Không ngờ một tay lôi của Diệp Thu lại bị hẫng, thân thể Đường Quả giống như bị giật điện mà rút tay trở về, vẻ mặt nhìn Diệp Thu sợ hãi.
Xem ra nàng vẫn chưa thoát ra khỏi thủ đoạn vừa nãy của Diệp Thu. Diệp Thu cũng không trách cứ nàng, đừng nói là tiểu cô nương, cho dù là những quân nhân máu lạnh kia khi thấy Diệp Thu đi qua, cũng không kìm lòng nổi mà tự động lui về phía sau hai bước.
Ai thấy sờ sờ một màng Diệp Thu bẻ gãy tứ chi người khác kia, đều cũng sẽ có chút ngại tới gần hắn.
"Tôi... Tôi không phải... ý kia. Tôi là..." Đường Quả sắc mặt đỏ bừng, khua tay múa chân, không biết làm sao mới giải thích phản ứng trong nháy mắt vừa rồi của nàng.
Diệp Thu nhìn nàng cười tủm tỉm, Đường Quả tối nay phá lệ đáng yêu mê người.
"Tôi... Anh không nên... nhìn tôi như vậy..." Đường Quả đang khẩn trương, cũng không biết mình tại sao lại phản ứng như vậy.
Diệp Thu cười ha hả, một tay kéo Đường Quả vào trong lòng, hôn lên trán nàng trước mặt mọi người toàn trường.
Máu lạnh cùng nhu tình, cố sự như vậy có phải là càng truyền lưu rộng hơn những cố sự khác một chút không?
Diệp Thu còn chưa kịp đắc ý, trong lòng bàn tay còn lại có chút nhột nhột. Diệp Thu xoay người nhìn sang, Lâm Bảo Nhi vẻ mặt kích động đưa tay chỉ chỉ mình, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Diệp Thu cúi đầu xuống, ở trên bờ môi của nàng hôn nhẹ một cái. Cô nàng lập tức lộ ra nét mặt tươi cười hồn nhiên, xinh đẹp như hoa đào nở rộ tháng ba.
Nam nhân có được nụ cười ấm áp như vậy sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế chứ? Khi hắn không nói tiếng nào bẻ gẫy tứ chi Thanh Xà gọn gàng linh hoạt thì bộ dạng không thể nghi ngờ là ác ma. Nhưng bây giờ, hắn lại đứng ở trên đài mỉm cười với mọi người.
"Ác ma. Hắn chính là ác ma". Nhân viên tham mưu chưa từng trải qua chiến trường mà tâm địa lại có chút thiện lương chỉ vào Diệp Thu kêu lên, giọng khàn khàn, giống như là bị người ta bóp cổ.
Ác ma? Gọi nhưu thế lập tức được tất cả mọi người toàn trường tán thành.
Bọn họ từng thấy giết người, nhưng chưa từng thấy tra tấn người khác như vậy. Nếu hắn giết chết Thanh Xà, có lẽ mọi người sẽ không bị đánh sâu vào lòng như vậy.
Sau khi hắn hung ác bẻ gãy tứ chi người ta, vẫn không giết chết người ta. Một nam nhân mới vừa rồi còn sinh long hoạt hổ bây giờ giống như con giun gục trên mặt đất, các khuỷu tay chân mềm nhũn căn bản không dùng được lực, con mắt trừng thật to, máu loãng màu đỏ trong con mắt chảy ra, muốn gào thét nhưng lại không thể phát ra tiếng, chỉ có tiếng rên rỉ khò khè khò khè trong lồng ngực.
Dây thanh quản của gã đã bị Diệp Thu làm đứt, tất cả ủy khuất cùng không cam lòng chỉ có thể ẩn sâu trong đáy lòng.
Thanh Xà tiêu rồi, đối với một võ giả mà nói, tàn phế so với tử vong thống khổ đau chỉ gấp trăm lần chứ?
Tàn nhẫn sao? Có một chút.
Hối hận sao? Tuyệt đối không.
Ở trong đấu thú trường kiến tạo đầy sắt thép ở tòa đô thị này, mình chưa từng có tư cách hối hận thì phải?
Bất cứ địa phương nào đều coi trọng đứng thành hành. Đứng đứng vị trí thăng chức rất nhanh. Đứng sai vị trí thì sẽ phải trả cái giá rất thảm. Khi anh đã chuẩn bị sẽ thành công xong. Thì tại sao không chuẩn bị một ít hậu quả thất bại chứ?
Nguyên một đám thành viên tiểu đội Violet sắc mặt âm trầm, đều nhanh có thể vắt ra nước. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cho dù thế nào, Thanh Xà đều là thành viên tiểu đội Violet bọn họ. Một người tổn thương cả nhóm tổn thương. Một người vinh quang cả nhóm vinh quang. Mặc dù bình thường Cuồng và chó điên quan hệ với gã không tốt. Ngay bây giờ cũng hận không thể giết Diệp Thu cho thống khoái.
"Lần này đến phiên tôi". Cuồng ngồi xổm người xuống rút ra chủy thủ dắt trên đùi. Thanh âm lãnh khốc nói.
"Để tao tới". Chó điên giật vest trên người vứt xuống đất. Xé mạnh áo trong. Áo trong kia được làm bằng chất vải cực tốt thế mà cũng bị xé rách. Một ít cơ bắp màu đỏ như sắt nung cũng phơi ra ngoài không khí.
"Dừng tay". Thanh âm đội trưởng tiểu đội Violet nhàn nhạt nói, giống như nói hai chữ như vậy sẽ khiến nàng hao phí tinh lực rất lớn vậy.
Từ trong túi da màu đen lấy ra hộp thuốc lá, lấy ở trong hộp một điếu thuốc, sau đó lại cất hộp thuốc vào trong túi, châm điếu thuốc nhỏ mảnh kia. Sau đó rít sâu một hơi. Ánh mắt lạnh lùng, phảng phất Thanh Xà chết đi không có chút quan hệ nào với mình cả.
"Đội trưởng, Thanh Xà là người của tiểu đội Violet chúng ta. Vì vinh dự chúng ta, xin cho tôi lên đài".
"Không được".
"Đội trưởng. Xin cô cho tôi một cơ hội".
"Không để cho".
"Đội trưởng..."
"Không cần phải nói nữa. Trở về". Cô gái nói, cũng không chào những người khác, xoay người đi ra ngoài.
Cuồng cùng chó điên quỳ rạp trên mặt đất nện sàn nhà rung thùng thùng, nhưng vẫn không dám cãi lời cấp trên xoay người đi ra ngoài.
Lạc Đà cùng nhền nhện đều là thành viên rất tĩnh táo, nhưng cũng không đại biểu bọn họ sẽ không có chút ý gì với Diệp Thu. Ánh mắt hai người quan sát đánh giá Diệp Thu trên đài, rồi cũng đi ra ngoài theo.
Yến Thanh Phong có chút đau đầu. Tiểu đội Violet thậm chí không có mang người đi.
Mặc dù gã không ngại nuôi một phế nhân, nhưng mà trách nhiệm tiếp theo sẽ do ai gánh vác đây?
Trong sân này là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này. Trước kia cũng có xung đột không ít lần. Nhưng mọi người vẫn cố kỵ thể diện cùng trách nhiệm, Diệp Thu này... Diệp Thu này à. Hoàn toàn là con chó điên, cũng mẹ nó không biết xấu hổ.
Chuyện không có liên quan, cứ trèo lên cao đi. Những người khác ôm ý nghĩ như vậy, nhưng Yến Thanh Phong thì không được, gã là người khởi xướng cùng người tổ chức Sa Long này. Là bán chủ nhân. Gã không để ý đến hậu sự này thì ai nguyện ý tới đây làm người chịu tội thay chứ?
"Đưa hắn tới bệnh viện". Yến Thanh Phong lên tiếng nói.
Lập tức từ phía sau chạy lên mấy nhân viên công tác, nhưng đi lên đài quyền anh lại dừng bước, ngẩng đầu nhìn Diệp Thu vẻ mặt vui cười, cũng không dám tới gần hắn.
"Mau lên đi. Đừng chậm trễ cứu người". Diệp Thu ngoắc bọn họ nói.
Những lời này nói ra miệng, người dưới đài hận không thể cầm giày ném hắn.
Người là bị anh đánh thành như vậy, bây giờ còn bảo người khác đừng trì hoãn cứu người. Có người không biết xấu hổ như vậy sao?
Trong lòng Yến Thanh Phong thầm giận, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như mặt hồ, đi về phía trước vài bước. Đứng ở dưới đài nói: "Diệp tiên sinh thật uy phong".
"Không có gì. Mọi người chỉ tỷ thí bình thường một chút thôi mà". Diệp Thu cười xua tay. Hiệu quả lần này hẳn là đủ rung động rồi chứ?
Chỉ dùng một mạng tuyên cáo với Yến Kinh sự trở về của mình. Có phải là còn chưa đủ phong cách không?
"Tỷ thí bình thường?" Yến Thanh Phong nở nụ cười. "Nhưng hắn là quân nhân phục vụ cho nước Trung Quốc mà, thủ đoạn như vậy..."
Yến Thanh Phong cố ý không nói tiếp, chờ phản ứng quân nhân phía dưới. Mặc dù không phải một ngành, nhưng tất cả mọi người đều thuộc dạng đồng liêu. Xuất hiện chuyện như vậy, phỏng chừng trong bụng bọn họ cũng nén một cục tức.
"Hả? Quân nhân? Anh không nói tôi còn không biết đó. Tôi thấy móng tay hắn bôi độc lại uống loại thuốc kích thích gì đó, còn tưởng rằng hắn là phần tử khủng bố chứ... quân nhân sao? Sao không mặc quân trang?"
Yến Thanh Phong nhìn Diệp Thu ở đó giả ngây giả dại, cười nói: "Sẽ có người chứng minh thân phận của hắn với anh. Về phần sau đó phải xử lý như thế nào, cái này không thuộc trong phạm vi trách nhiệm của tôi. Sẽ có người tìm đến anh hỏi chuyện hôm nay".
"Được rồi. Tôi chờ đây". Diệp Thu vừa cười vừa nói. "Nếu không có việc gì nữa, chúng tôi có thể rời đi được rồi chứ?"
Yến Thanh Phong đứng qua một bên, làm thủ thế mời.
Diệp Thu từ trên đài quyền anh nhảy xuống, lúc đang muốn đi tới trước mặt Đường Quả và Lâm Bảo Nhi, Diệp Hổ vẫn quỳ trên mặt đất người khác nâng như thế nào cũng không muốn đứng lên đột nhiên dời đầu gối, bổ nhào tới trước mặt Diệp Thu, lại lên tiếng hô: "Thu tôi làm đồ đệ đi, nếu không tôi sẽ không đứng dậy".
Lúc nói, còn đưa tay ôm lấy chân Diệp Thu, bộ dạng rất đáng xấu hổ.
"Đứng lên đi. Tôi quả thực không có gì có thể dạy cho anh". Diệp Thu muốn co chân lại, nhưng Diệp Hổ lại ôm chặt hơn. Vì mặt mũi Phương lão và Diệp gia, hắn cũng không thể một cước đá văng người ta.
"Anh đã dạy tôi rất nhiều thứ. Là anh chỉ có tôi con đường sáng, nếu anh không chỉ điểm tôi, tôi cũng không biết sẽ mơ hồ tới khi nào. Xin thu nhận tôi mà". Diệp Hổ kiên trì nói.
"Nếu không như vậy đi, nếu anh gặp phải vấn đề khó khăn gì, có thể tới tìm tôi,, chúng ta luận giao ngang hàng. Nhanh đứng dậy đi, nếu để người ngoài biết thì..."
"Đại ân đại đức không có gì để báo đáp, xin cho tôi làm lễ đệ tử". Diệp Hổ cắt ngang lời Diệp Thu. Hắn cũng không thường gặp gã này, thu thì thu. Không biết lão đầu tử có ý kiến gì không. Ít nhất gã này họ Diệp, lão chắc sẽ không quá phản đối nhỉ?
"Tạ ơn sư phụ". Diệp Hổ kích động không thôi, buông chân Diệp Thu ra, lại quỳ rạp trên mặt đất dập đầu đông đông đông ba cái.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, gã Diệp gia này uống lộn thuốc sao? Sao lại tùy tùy tiện tiện dập đầu người khác thế, bản thân không biết xấu hổ, nhưng Diệp gia cũng không cần sĩ diện ư?
Diệp Thu cũng lười đỡ gã dậy, xoay người đi về phía Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đứng ở chỗ xa kia.
Đưa tay muốn kéo tay hai cô nàng đi, cười nói: "Chúng ta trở về thôi".
Không ngờ một tay lôi của Diệp Thu lại bị hẫng, thân thể Đường Quả giống như bị giật điện mà rút tay trở về, vẻ mặt nhìn Diệp Thu sợ hãi.
Xem ra nàng vẫn chưa thoát ra khỏi thủ đoạn vừa nãy của Diệp Thu. Diệp Thu cũng không trách cứ nàng, đừng nói là tiểu cô nương, cho dù là những quân nhân máu lạnh kia khi thấy Diệp Thu đi qua, cũng không kìm lòng nổi mà tự động lui về phía sau hai bước.
Ai thấy sờ sờ một màng Diệp Thu bẻ gãy tứ chi người khác kia, đều cũng sẽ có chút ngại tới gần hắn.
"Tôi... Tôi không phải... ý kia. Tôi là..." Đường Quả sắc mặt đỏ bừng, khua tay múa chân, không biết làm sao mới giải thích phản ứng trong nháy mắt vừa rồi của nàng.
Diệp Thu nhìn nàng cười tủm tỉm, Đường Quả tối nay phá lệ đáng yêu mê người.
"Tôi... Anh không nên... nhìn tôi như vậy..." Đường Quả đang khẩn trương, cũng không biết mình tại sao lại phản ứng như vậy.
Diệp Thu cười ha hả, một tay kéo Đường Quả vào trong lòng, hôn lên trán nàng trước mặt mọi người toàn trường.
Máu lạnh cùng nhu tình, cố sự như vậy có phải là càng truyền lưu rộng hơn những cố sự khác một chút không?
Diệp Thu còn chưa kịp đắc ý, trong lòng bàn tay còn lại có chút nhột nhột. Diệp Thu xoay người nhìn sang, Lâm Bảo Nhi vẻ mặt kích động đưa tay chỉ chỉ mình, cái miệng nhỏ nhắn chu lên.
Diệp Thu cúi đầu xuống, ở trên bờ môi của nàng hôn nhẹ một cái. Cô nàng lập tức lộ ra nét mặt tươi cười hồn nhiên, xinh đẹp như hoa đào nở rộ tháng ba.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy