Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 279: Dời giường tới dời giường lui
Tứ Hợp Viện kiểu Trung Quốc, trong phòng bố trí cổ kính. Trong đĩa nhạc đang mở bài kinh kịch của đại sư Trình Nghiễn Thu.
Hương khói lượn lờ, hương trà bay khắp phòng. Một già một trẻ đang đánh cờ.
Lão già tay cầm quân trắng, đặt cờ rất chậm, mỗi một bước đi đều suy tư một lát. Nước cờ trong quy trong cách, quân cờ nhẹ nhàng mà dứt khoát. Mà nam nhân trẻ tuổi lại đặt cờ cực nhanh, cơ hồ ngay sau khi lão già đặt cờ liền đặt cờ, không có chút đắn đo nào, phảng phất như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Nước cờ gian xảo quỷ dị, bố cục rộng lớn, sát ý lẫm liệt.
"Thanh Phong, nước cờ của con ngày càng sắc bén đó". Lão già không cầm quân cờ trắng, mà lại xoay người bưng chén trà Vũ Hậu Thiên Tinh sau lưng qua, sau khi hớp nhẹ một ngụm, ánh mắt có thần mà nhìn nam nhân đối diện anh khí ngời ngời.
"Ông, ông là muốn nghe nói thật hay nói dối?" Yến Thanh Phong cười nói, cũng đưa tay bưng chén trà, liền hớp hai ngụm. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai ông cháu cho dù là tư thế uống trà hay là góc độ bưng trà, đều có chín phần tương tự.
"Nói thật thì sao? Nói dối thì như thế nào?" Lão già thờ ơ mà hạ một con cờ trắng xuống.
"Ông, nói dối chính là ông già dạy có phương pháp. Mà nói thật chính là hai chúng ta đã đánh cờ mười mấy năm rồi, đường đi nước bước của ông cháu cũng đã quen. Cho nên mới đặt cờ rất nhanh". Yến Thanh Phong cười nói. Chỉ cần ở trước mặt ông, gã mới có thể thu liễm thái độ cuồng vọng của mình. Những lúc khác, mặc dù là ở trước mặt mấy quan to hay là thái tử đảng đời thứ ba, gã cũng không thèm cúi đầu.
Bởi vì, hết thảy những gì mình có hôm nay đều là do một tay lão nhân trước mặt này dạy nên.
"Ồ. Cháu thật tưởng rằng đã quen với nước cờ của ông sao?" Lão nhân cười nói.
"Sáu thành". Yến Thanh Phong tự tin đáp. "Chẳng qua nếu ông tận lực sửa đổi, cháu liền bó tay. Nhưng nếu một người rời khỏi lĩnh vực mình am hiểu nhất thì công lực phát huy ra cũng sẽ giảm bớt nhiều".
Lão già nhẹ thở dài, nói: "Thanh Phong, ông hại cháu rồi".
Ý cười trên mặt Yến Thanh Phong dần dần thu lại, nói: "Ông, sao lại nói vậy?"
" Cứng quá dễ gãy mà. Hơn nữa, hoàn cảnh ông cung cấp cho cháu với sự phát triển của cháu cực kỳ bất lợi".
"Cháu không hiểu". Yến Thanh Phong lắc đầu. "Cháu trải qua thất bại và cực khổ cũng không ít hơn những người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà".
"Ừ. Nhưng trong lòng cháu vẫn luôn hy vọng. Bởi vì cháu biết cực khổ chỉ là tạm thời, ông nhất định sẽ giúp cháu, sẽ dắt cháu ra khỏi bể khổ. Trong lòng có ý nghĩ như vậy thì sẽ không có dũng khí tìm đường sống trong cõi chết". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Ông, chẳng lẽ ông không có lòng tin với cháu sao?" Yến Thanh Phong xìu mặt, nói từng chữ từng chữ một.
"Được rồi, Thanh Phong, cháu thấy rõ mà. Hôm nay là lần cuối cùng ông chơi cờ với cháu". Lão già nghiêm túc nhìn cháu mình, cũng là kết tinh tâm huyết cả đời mình nói.
Mình không phải là tỉnh ngộ đã quá muộn chứ? Cho tới hôm nay mới phát hiện người cháu nội được xưng là người hoàn mỹ của mình thật rã có một chỗ thiếu sót trí mạng?
"Dạ". Yến Thanh Phong sắc mặt ngưng trọng gật đầu. Ông sẽ không nhắc nhở chẳng có mục đích gì, nhưng điều đó càng khiến hắn càng muốn chứng minh sự ưu tú của mình. Mình vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông. Trước đó là thế, sau đó cũng sẽ là như thế, luôn luôn là thế.
Ván cũ kết thúc, hai người lại lần nữa đánh cờ, lão già vẫn là quân trắng, Yến Thanh Phong cầm quân đen. Đen trước trắng sau, vẫn là quân đen đi trước.
Nhưng bây giờ cục diện lại ngược với bình thường, Yến Thanh Phong đặt cờ nhanh, lão già đặt cờ còn nhanh hơn. Không hề ngừng nghỉ, hai người cũng không cần thời gian đắn đo.
Đột nhiên sắc mặt Yến Thanh Phong kịch biến, quân đen để lưng chừng giữa không trung, thật lâu vẫn không hạ xuống.
"Cháu thua rồi". Lão già ném con cờ dư trong tay vào hộp cờ bạch ngọc, lại bưng chén trà lên, cũng không vội thưởng thức trà.
"Sao lại thế?" Yến Thanh Phong sắc mặt tái mét hỏi.
"Có người dùng thời gian một ngày xếp một ván cờ, có người dùng thời gian cả đời xếp một ván cờ. Trước kia chúng ta đánh cờ, lần nào cũng đều là ông thua. Đây là bố cục cờ của ông. Ông dùng bố cục cờ thua khiến cho cháu tạo thành tư duy theo quán tính, tưởng ông thua là điều hiển nhân. Cho nên, ván này cuối cùng cũng đã thành công".
"Vốn ông định trước khi ông đi nói cho cháu biết đáy mê này, nhưng bây giờ không thể không nói sớm. Thanh Phong, không nên xem thường đối thủ của cháu. Mặc dù bây giờ người luôn thắng là cháu, hắn luôn thua, nhưng mà, chưa đến bước cuối cùng, cũng không ai biết át chủ bài của đối phương là gì".
"Lão bất tử nhà bọn họ kia chính là một cao thủ bày cục, đồ đệ lão dạy làm sao có thể kém được?"
"Ông. Cháu hiểu rồi". Trong lòng Yến Thanh Phong mặc dù chịu chấn động. Nhưng lại tiếp nhận sự thật rất nhanh. Đây không phải là một đạo lý khó hiểu, chỉ là luôn bị gã xem nhẹ mà thôi.
"Tốt. Gần đây có động tĩnh gì không?" Lão già rất hài lòng với biểu hiện của cháu nội mình, mặc dù hơi có chút khuyết điểm, nhưng cho dù là thân thủ, trí tuệ, năng lực học tập hay là năng lực tiếp nhận, đều là một cao thủ. Nó còn trẻ, có rất nhiều thời gian phát triển.
"Phái tổ đặc cần Violet bảo hắn một tiếng. Ngoan ngoãn làm vệ sĩ là tốt rồi, nếu nghĩ tới tranh đoạt, cháu sẽ không khách khí với hắn". Yến Thanh Phong cười nói.
"Violet? Tiểu đội của nha đầu kia sao?"
"Dạ. Có phải rất thú vị không?" Yến Thanh Phong cười giảo hoạt.
"Nha đầu kia à, không hạ thủ với nam nhân Diệp gia được". Lão già lắc đầu.
"Dạ. Cho nên lúc cô ta phái Cuồng và Lạc Đà đi, cháu đã biết kết quả. Cũng may Thanh Xà còn ngoan ngoãn nghe lời, có hắn ở đó là tốt rồi. Những người khác trong mắt cháu, đều là phế vật". "Đây là chuyện của bọn trẻ tuổi các cháu, ông không tham dự. Hai mươi năm trước, ông có thể trục xuất lão ra khỏi Yến Kinh. Hai mươi năm sau, ông cũng không hy vọng thấy cháu thất bại".
"Ông, ông yên tâm đi, cháu biết phải làm thế nào". Yến Thanh Phong tràn đầy tự tin gật đầu. "Chỉ là mấy lão đầu tử của mấy nhà khác thì phải làm thế nào?"
"Bọn họ à?" Lão già để chén trà xuống, nhìn tấm ảnh trên bàn có chút ố vàng, trong đó có năm người thanh niên mặc áo vải màu vàng đất đội mũ vàng đứng chung với nhau, thì thào nói: "Bọn họ cũng chỉ có thể ngồi nhìn thôi".
Lúc Bố Bố còn đang tiêu hóa ý câu nói kia của Diệp Thu thì Diệp Thu đã ngồi trên giường tháo giày.
"Buổi tối anh không về sao?" Bố Bố cầm cánh gà trong tay, lộ vẻ thắc mắc hỏi.
"Ừ. Không có tôi thì cô biết làm sao?" Diệp Thu nhét tất vào trong giày, sau đó cỡi áo khoác trên người ra đặt ở một bên, kéo mền ra rồi chui vào. Tay của hắn vẫn còn động đậy trong mền, nhìn tư thế thì hình như là đang cỡi quần.
Bố Bố trợn tròn con mắt, nói: "Anh ngủ trên giường, vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Cô cũng có thể ngủ trên giường". Diệp Thu lôi quần ra ngoài đặt cùng chỗ với áo khoác, sau đó kéo mền nằm xuống. Mặc quần áo ngủ không thoải mái, huống chi còn thắt lưng thắt ở eo.
Bố Bố khoát khoát tay, nói: "Coi như xong. Anh cứ ngủ đó. Tôi ngồi trên ghế đọc sách".
"Ừ" Diệp Thu tắt đèn cạnh đầu giường, nói: "Tôi ngủ trước đây. Đã lâu không có cảm giác ngủ ngon. Nếu cô mệt, cứ lên giường ngủ. Tôi tin nhân phẩm của cô".
Bố Bố thiếu chút nữa tắt thở, tôi còn chưa tin nhân phẩm của anh ấy.
Bố Bố ăn xong mấy cánh gà, lại ăn hết một hộp bánh đậu Tiểu Tô, bụng đã căng tròn. Mà cảm giác sau khi ăn no khiến Bố Bố có chút buồn ngủ.
Trong phòng bệnh chỉ có hai cái giường, một giường đã bị ông chiếm dụng, đang ngủ. Bố Bố cũng không thể chạy tới giành giường ngủ với một bệnh nhân được đúng chứ?
Mà cái giường kia thì lại bị gã không có phong độ thân sĩ kia chiếm dụng. Bố Bố càng xấu hổ chen chúc một giường với hắn. Quan hệ của bọn họ cũng chưa phát triển tới mức đó.
"Không được. Không thể ngủ. Không thể ngủ". Bố Bố vỗ vỗ mặt mình, cầm cuốn tiểu thuyết "Nhà bên có con gái mới lớn" vừa rồi vẫn chưa xem hết lên, sau đó tiếp tục đọc. Nghe nói nam nhân xem xong cuốn sách này thì tránh thai, nữ nhân xem xong rồi thì tránh tà. Không biết có phải là có cái gì quá tà dị trong cuốn sách kia không.
Đọc tiểu thuyết lúc nào thời gian cũng qua mau, đặc biệt là đọc một cuốn tiểu thuyết đặc sắc. Đợi tới khi Bố Bố xem hết tiểu thuyết trong tay, trời đã gần sáng.
"Nữ nhân Lâm Đạm Trang này thật vĩ đại". Bố Bố lẩm bẩm nói.
Sau này mình cũng muốn làm một cô gái như vậy ư? Chỉ nghĩ như vậy thì mặt Bố Bố đã đỏ bừng.
Nữ nhân như vậy, không phải ai cũng có thể làm được.
Đầu có chút nặng nề. Bóp bóp cổ có chút mỏi, từ trên ghế đừng lên. Bố Bố đi rửa mặt, nhưng nó vẫn không thể xua đi cơn mệt mỏi của mình. Ngược lại càng thêm buồn ngủ, hôm nay chạy tới chạy lui bận rộn một ngày, lại đặt lòng vào sự an toàn của ông, thật sự có chút mệt mỏi.
Bố Bố nhìn giường ông một chút, một mình ông đã nằm hơn phân nửa, hơn nữa chân ông lại bị thương, Bố Bố ngủ lại rất không thành thật, nàng thật sự không dám chen chúc một cái giường với ông, nếu đè lên đầu gối của ông, vậy đúng thật là nghiệp chướng nặng nề.
Chen với Diệp Thu à?
Nhưng quan hệ giữa hai người cũng không phải là đặc biệt thân mật, tổng cộng cũng chỉ mới gặp nhau ba lần. Chẳng lẽ định nằm chung giường với hắn?
Nghĩ như vậy, Bố Bố lại oán khí đầy bụng.
Nam nhân này sao lại như thế chứ? Trong phim Hàn quốc người ta cũng không phải diễn như thế mà.
Trong phim Hàn quốc người ta lúc gặp tình huống như thế, đều là nữ diễn viên ngủ trên giường, nam diễn viên bảo vệ bên cạnh. Vẻ mặt nhìn nữ diễn viên rất thâm tình, còn thỉnh thoảng đắp mền giúp nàng, hoặc là hôn nhẹ lên trán nàng...
Gã này không xem phim Hàn quốc sao?
Lại ngáp một cái, trong mắt cũng đã chảy ra nước mắt. Đi tới đi lui trong phòng, thật sự là mệt vô cùng.
"Mặc kệ, dù sao cũng có mặc áo quần". Bố Bố bới bới tóc mình, cẩn thận mà nằm xuống bên cạnh Diệp Thu.
Cũng may tư thế ngủ của người này quái dị, ngủ nằm nghiêng, hơn nữa vóc người lại không mập, vừa vặn chừa cho Bố Bố nửa giường.
Mặc dù biết Diệp Thu đã ngủ say, thậm chí còn có thể nghe được tiếng thở rất nhỏ của hắn, nhưng Bố Bố vẫn xấu hổ không thôi.
Kể từ sau khi trưởng thành, đây vẫn là lần đầu tiên ngủ cùng với người khác phái. Cảm giác sao lại lạ thế nhỉ?
"Chỉ một lát thôi. Chỉ một lát là được. Dù sao bây giờ hắn vẫn đang ngủ, lại không biết mình ngủ cạnh hắn. Buổi sáng mình sẽ rời giường sớm, hắn chắc chắn sẽ không biết gì cả".
"Nếu hắn đột nhiên thức dậy thì phải làm sao? Hắn có khi nào động tay động chân với mình không?"
"Có nên không đây? Ông vẫn đang nằm cạnh đó mà?"
Đầu Bố Bố thành một mớ bòng bong, đôi mắt nặng nề mà nhắm lại, quá mệt mỏi.
Bố Bố mơ một giấc mơ, bản thân không ngờ lại trở thành nữ nhân vật Lâm Đạm Trang trong "Nhà bên có con gái mới lớn". Nếu những chuyện ở thực tế không dám nói không dám làm thì ở trong mộng đều làm hết. Vừa nói xong lời dâm đãng, lại chủ động quyến rũ nam nhân mình thích, còn ấn đầu hắn vào ngực mình...
Cũng tót, trong lòng vẫn luôn thích cô gái này. Trong hiện thực không thể nào làm cô gái như thế, vậy thì thể nghiệm khoái cảm như vậy ở trong mộng một lần đi.
Đây là một giấc mơ rất lộn xộn, tình sắc, mập mờ, ngượng ngùng, bối rối, cuồng dã còn có cả sự giao hòa điên cuồng giữa nam nữ.
Hồn xuân nhẹ bay, triền miên càng mãnh liệt.
Nơi đây cốc sâu say ao dục, xương mềm há ngại đêm ngắn dài.
Đột nhiên, cả người Bố Bố run rẩy kịch liệt, sau đó ôm một thân thể thật chặt, gắt gao quấn lấy, không để nó lộn xộn.
"Ồn cái gì thế? Dời giường tới dời giường lui, có còn để người ta ngủ hay không hả?" Bố lão gia tử đột nhiên la lớn.
Hương khói lượn lờ, hương trà bay khắp phòng. Một già một trẻ đang đánh cờ.
Lão già tay cầm quân trắng, đặt cờ rất chậm, mỗi một bước đi đều suy tư một lát. Nước cờ trong quy trong cách, quân cờ nhẹ nhàng mà dứt khoát. Mà nam nhân trẻ tuổi lại đặt cờ cực nhanh, cơ hồ ngay sau khi lão già đặt cờ liền đặt cờ, không có chút đắn đo nào, phảng phất như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay. Nước cờ gian xảo quỷ dị, bố cục rộng lớn, sát ý lẫm liệt.
"Thanh Phong, nước cờ của con ngày càng sắc bén đó". Lão già không cầm quân cờ trắng, mà lại xoay người bưng chén trà Vũ Hậu Thiên Tinh sau lưng qua, sau khi hớp nhẹ một ngụm, ánh mắt có thần mà nhìn nam nhân đối diện anh khí ngời ngời.
"Ông, ông là muốn nghe nói thật hay nói dối?" Yến Thanh Phong cười nói, cũng đưa tay bưng chén trà, liền hớp hai ngụm. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, hai ông cháu cho dù là tư thế uống trà hay là góc độ bưng trà, đều có chín phần tương tự.
"Nói thật thì sao? Nói dối thì như thế nào?" Lão già thờ ơ mà hạ một con cờ trắng xuống.
"Ông, nói dối chính là ông già dạy có phương pháp. Mà nói thật chính là hai chúng ta đã đánh cờ mười mấy năm rồi, đường đi nước bước của ông cháu cũng đã quen. Cho nên mới đặt cờ rất nhanh". Yến Thanh Phong cười nói. Chỉ cần ở trước mặt ông, gã mới có thể thu liễm thái độ cuồng vọng của mình. Những lúc khác, mặc dù là ở trước mặt mấy quan to hay là thái tử đảng đời thứ ba, gã cũng không thèm cúi đầu.
Bởi vì, hết thảy những gì mình có hôm nay đều là do một tay lão nhân trước mặt này dạy nên.
"Ồ. Cháu thật tưởng rằng đã quen với nước cờ của ông sao?" Lão nhân cười nói.
"Sáu thành". Yến Thanh Phong tự tin đáp. "Chẳng qua nếu ông tận lực sửa đổi, cháu liền bó tay. Nhưng nếu một người rời khỏi lĩnh vực mình am hiểu nhất thì công lực phát huy ra cũng sẽ giảm bớt nhiều".
Lão già nhẹ thở dài, nói: "Thanh Phong, ông hại cháu rồi".
Ý cười trên mặt Yến Thanh Phong dần dần thu lại, nói: "Ông, sao lại nói vậy?"
" Cứng quá dễ gãy mà. Hơn nữa, hoàn cảnh ông cung cấp cho cháu với sự phát triển của cháu cực kỳ bất lợi".
"Cháu không hiểu". Yến Thanh Phong lắc đầu. "Cháu trải qua thất bại và cực khổ cũng không ít hơn những người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà".
"Ừ. Nhưng trong lòng cháu vẫn luôn hy vọng. Bởi vì cháu biết cực khổ chỉ là tạm thời, ông nhất định sẽ giúp cháu, sẽ dắt cháu ra khỏi bể khổ. Trong lòng có ý nghĩ như vậy thì sẽ không có dũng khí tìm đường sống trong cõi chết". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
"Ông, chẳng lẽ ông không có lòng tin với cháu sao?" Yến Thanh Phong xìu mặt, nói từng chữ từng chữ một.
"Được rồi, Thanh Phong, cháu thấy rõ mà. Hôm nay là lần cuối cùng ông chơi cờ với cháu". Lão già nghiêm túc nhìn cháu mình, cũng là kết tinh tâm huyết cả đời mình nói.
Mình không phải là tỉnh ngộ đã quá muộn chứ? Cho tới hôm nay mới phát hiện người cháu nội được xưng là người hoàn mỹ của mình thật rã có một chỗ thiếu sót trí mạng?
"Dạ". Yến Thanh Phong sắc mặt ngưng trọng gật đầu. Ông sẽ không nhắc nhở chẳng có mục đích gì, nhưng điều đó càng khiến hắn càng muốn chứng minh sự ưu tú của mình. Mình vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông. Trước đó là thế, sau đó cũng sẽ là như thế, luôn luôn là thế.
Ván cũ kết thúc, hai người lại lần nữa đánh cờ, lão già vẫn là quân trắng, Yến Thanh Phong cầm quân đen. Đen trước trắng sau, vẫn là quân đen đi trước.
Nhưng bây giờ cục diện lại ngược với bình thường, Yến Thanh Phong đặt cờ nhanh, lão già đặt cờ còn nhanh hơn. Không hề ngừng nghỉ, hai người cũng không cần thời gian đắn đo.
Đột nhiên sắc mặt Yến Thanh Phong kịch biến, quân đen để lưng chừng giữa không trung, thật lâu vẫn không hạ xuống.
"Cháu thua rồi". Lão già ném con cờ dư trong tay vào hộp cờ bạch ngọc, lại bưng chén trà lên, cũng không vội thưởng thức trà.
"Sao lại thế?" Yến Thanh Phong sắc mặt tái mét hỏi.
"Có người dùng thời gian một ngày xếp một ván cờ, có người dùng thời gian cả đời xếp một ván cờ. Trước kia chúng ta đánh cờ, lần nào cũng đều là ông thua. Đây là bố cục cờ của ông. Ông dùng bố cục cờ thua khiến cho cháu tạo thành tư duy theo quán tính, tưởng ông thua là điều hiển nhân. Cho nên, ván này cuối cùng cũng đã thành công".
"Vốn ông định trước khi ông đi nói cho cháu biết đáy mê này, nhưng bây giờ không thể không nói sớm. Thanh Phong, không nên xem thường đối thủ của cháu. Mặc dù bây giờ người luôn thắng là cháu, hắn luôn thua, nhưng mà, chưa đến bước cuối cùng, cũng không ai biết át chủ bài của đối phương là gì".
"Lão bất tử nhà bọn họ kia chính là một cao thủ bày cục, đồ đệ lão dạy làm sao có thể kém được?"
"Ông. Cháu hiểu rồi". Trong lòng Yến Thanh Phong mặc dù chịu chấn động. Nhưng lại tiếp nhận sự thật rất nhanh. Đây không phải là một đạo lý khó hiểu, chỉ là luôn bị gã xem nhẹ mà thôi.
"Tốt. Gần đây có động tĩnh gì không?" Lão già rất hài lòng với biểu hiện của cháu nội mình, mặc dù hơi có chút khuyết điểm, nhưng cho dù là thân thủ, trí tuệ, năng lực học tập hay là năng lực tiếp nhận, đều là một cao thủ. Nó còn trẻ, có rất nhiều thời gian phát triển.
"Phái tổ đặc cần Violet bảo hắn một tiếng. Ngoan ngoãn làm vệ sĩ là tốt rồi, nếu nghĩ tới tranh đoạt, cháu sẽ không khách khí với hắn". Yến Thanh Phong cười nói.
"Violet? Tiểu đội của nha đầu kia sao?"
"Dạ. Có phải rất thú vị không?" Yến Thanh Phong cười giảo hoạt.
"Nha đầu kia à, không hạ thủ với nam nhân Diệp gia được". Lão già lắc đầu.
"Dạ. Cho nên lúc cô ta phái Cuồng và Lạc Đà đi, cháu đã biết kết quả. Cũng may Thanh Xà còn ngoan ngoãn nghe lời, có hắn ở đó là tốt rồi. Những người khác trong mắt cháu, đều là phế vật". "Đây là chuyện của bọn trẻ tuổi các cháu, ông không tham dự. Hai mươi năm trước, ông có thể trục xuất lão ra khỏi Yến Kinh. Hai mươi năm sau, ông cũng không hy vọng thấy cháu thất bại".
"Ông, ông yên tâm đi, cháu biết phải làm thế nào". Yến Thanh Phong tràn đầy tự tin gật đầu. "Chỉ là mấy lão đầu tử của mấy nhà khác thì phải làm thế nào?"
"Bọn họ à?" Lão già để chén trà xuống, nhìn tấm ảnh trên bàn có chút ố vàng, trong đó có năm người thanh niên mặc áo vải màu vàng đất đội mũ vàng đứng chung với nhau, thì thào nói: "Bọn họ cũng chỉ có thể ngồi nhìn thôi".
Lúc Bố Bố còn đang tiêu hóa ý câu nói kia của Diệp Thu thì Diệp Thu đã ngồi trên giường tháo giày.
"Buổi tối anh không về sao?" Bố Bố cầm cánh gà trong tay, lộ vẻ thắc mắc hỏi.
"Ừ. Không có tôi thì cô biết làm sao?" Diệp Thu nhét tất vào trong giày, sau đó cỡi áo khoác trên người ra đặt ở một bên, kéo mền ra rồi chui vào. Tay của hắn vẫn còn động đậy trong mền, nhìn tư thế thì hình như là đang cỡi quần.
Bố Bố trợn tròn con mắt, nói: "Anh ngủ trên giường, vậy tôi ngủ ở đâu?"
"Cô cũng có thể ngủ trên giường". Diệp Thu lôi quần ra ngoài đặt cùng chỗ với áo khoác, sau đó kéo mền nằm xuống. Mặc quần áo ngủ không thoải mái, huống chi còn thắt lưng thắt ở eo.
Bố Bố khoát khoát tay, nói: "Coi như xong. Anh cứ ngủ đó. Tôi ngồi trên ghế đọc sách".
"Ừ" Diệp Thu tắt đèn cạnh đầu giường, nói: "Tôi ngủ trước đây. Đã lâu không có cảm giác ngủ ngon. Nếu cô mệt, cứ lên giường ngủ. Tôi tin nhân phẩm của cô".
Bố Bố thiếu chút nữa tắt thở, tôi còn chưa tin nhân phẩm của anh ấy.
Bố Bố ăn xong mấy cánh gà, lại ăn hết một hộp bánh đậu Tiểu Tô, bụng đã căng tròn. Mà cảm giác sau khi ăn no khiến Bố Bố có chút buồn ngủ.
Trong phòng bệnh chỉ có hai cái giường, một giường đã bị ông chiếm dụng, đang ngủ. Bố Bố cũng không thể chạy tới giành giường ngủ với một bệnh nhân được đúng chứ?
Mà cái giường kia thì lại bị gã không có phong độ thân sĩ kia chiếm dụng. Bố Bố càng xấu hổ chen chúc một giường với hắn. Quan hệ của bọn họ cũng chưa phát triển tới mức đó.
"Không được. Không thể ngủ. Không thể ngủ". Bố Bố vỗ vỗ mặt mình, cầm cuốn tiểu thuyết "Nhà bên có con gái mới lớn" vừa rồi vẫn chưa xem hết lên, sau đó tiếp tục đọc. Nghe nói nam nhân xem xong cuốn sách này thì tránh thai, nữ nhân xem xong rồi thì tránh tà. Không biết có phải là có cái gì quá tà dị trong cuốn sách kia không.
Đọc tiểu thuyết lúc nào thời gian cũng qua mau, đặc biệt là đọc một cuốn tiểu thuyết đặc sắc. Đợi tới khi Bố Bố xem hết tiểu thuyết trong tay, trời đã gần sáng.
"Nữ nhân Lâm Đạm Trang này thật vĩ đại". Bố Bố lẩm bẩm nói.
Sau này mình cũng muốn làm một cô gái như vậy ư? Chỉ nghĩ như vậy thì mặt Bố Bố đã đỏ bừng.
Nữ nhân như vậy, không phải ai cũng có thể làm được.
Đầu có chút nặng nề. Bóp bóp cổ có chút mỏi, từ trên ghế đừng lên. Bố Bố đi rửa mặt, nhưng nó vẫn không thể xua đi cơn mệt mỏi của mình. Ngược lại càng thêm buồn ngủ, hôm nay chạy tới chạy lui bận rộn một ngày, lại đặt lòng vào sự an toàn của ông, thật sự có chút mệt mỏi.
Bố Bố nhìn giường ông một chút, một mình ông đã nằm hơn phân nửa, hơn nữa chân ông lại bị thương, Bố Bố ngủ lại rất không thành thật, nàng thật sự không dám chen chúc một cái giường với ông, nếu đè lên đầu gối của ông, vậy đúng thật là nghiệp chướng nặng nề.
Chen với Diệp Thu à?
Nhưng quan hệ giữa hai người cũng không phải là đặc biệt thân mật, tổng cộng cũng chỉ mới gặp nhau ba lần. Chẳng lẽ định nằm chung giường với hắn?
Nghĩ như vậy, Bố Bố lại oán khí đầy bụng.
Nam nhân này sao lại như thế chứ? Trong phim Hàn quốc người ta cũng không phải diễn như thế mà.
Trong phim Hàn quốc người ta lúc gặp tình huống như thế, đều là nữ diễn viên ngủ trên giường, nam diễn viên bảo vệ bên cạnh. Vẻ mặt nhìn nữ diễn viên rất thâm tình, còn thỉnh thoảng đắp mền giúp nàng, hoặc là hôn nhẹ lên trán nàng...
Gã này không xem phim Hàn quốc sao?
Lại ngáp một cái, trong mắt cũng đã chảy ra nước mắt. Đi tới đi lui trong phòng, thật sự là mệt vô cùng.
"Mặc kệ, dù sao cũng có mặc áo quần". Bố Bố bới bới tóc mình, cẩn thận mà nằm xuống bên cạnh Diệp Thu.
Cũng may tư thế ngủ của người này quái dị, ngủ nằm nghiêng, hơn nữa vóc người lại không mập, vừa vặn chừa cho Bố Bố nửa giường.
Mặc dù biết Diệp Thu đã ngủ say, thậm chí còn có thể nghe được tiếng thở rất nhỏ của hắn, nhưng Bố Bố vẫn xấu hổ không thôi.
Kể từ sau khi trưởng thành, đây vẫn là lần đầu tiên ngủ cùng với người khác phái. Cảm giác sao lại lạ thế nhỉ?
"Chỉ một lát thôi. Chỉ một lát là được. Dù sao bây giờ hắn vẫn đang ngủ, lại không biết mình ngủ cạnh hắn. Buổi sáng mình sẽ rời giường sớm, hắn chắc chắn sẽ không biết gì cả".
"Nếu hắn đột nhiên thức dậy thì phải làm sao? Hắn có khi nào động tay động chân với mình không?"
"Có nên không đây? Ông vẫn đang nằm cạnh đó mà?"
Đầu Bố Bố thành một mớ bòng bong, đôi mắt nặng nề mà nhắm lại, quá mệt mỏi.
Bố Bố mơ một giấc mơ, bản thân không ngờ lại trở thành nữ nhân vật Lâm Đạm Trang trong "Nhà bên có con gái mới lớn". Nếu những chuyện ở thực tế không dám nói không dám làm thì ở trong mộng đều làm hết. Vừa nói xong lời dâm đãng, lại chủ động quyến rũ nam nhân mình thích, còn ấn đầu hắn vào ngực mình...
Cũng tót, trong lòng vẫn luôn thích cô gái này. Trong hiện thực không thể nào làm cô gái như thế, vậy thì thể nghiệm khoái cảm như vậy ở trong mộng một lần đi.
Đây là một giấc mơ rất lộn xộn, tình sắc, mập mờ, ngượng ngùng, bối rối, cuồng dã còn có cả sự giao hòa điên cuồng giữa nam nữ.
Hồn xuân nhẹ bay, triền miên càng mãnh liệt.
Nơi đây cốc sâu say ao dục, xương mềm há ngại đêm ngắn dài.
Đột nhiên, cả người Bố Bố run rẩy kịch liệt, sau đó ôm một thân thể thật chặt, gắt gao quấn lấy, không để nó lộn xộn.
"Ồn cái gì thế? Dời giường tới dời giường lui, có còn để người ta ngủ hay không hả?" Bố lão gia tử đột nhiên la lớn.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy