Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 257: Mày coi như tao vừa đánh rắm đi
Vừa rồi ở phía dưới còn có người bàn luận Diệp Thu giết người đơn giản, thiếu máu tanh thiếu biến thái, thiếu kinh tâm động phách, không làm cho họ cảm giác được thú tính, cảm giác được nhiệt huyết sôi trào. Thế nhưng hiện tại không ai dám nói Diệp Thu nhân từ nữa.
Dưới đài khán giả lặng ngắt như tờ, một vài nữ nhân nhát gan thậm chí ngừng hô hấp.
Không ai có thể nghĩ ra, một người tướng mão nho nhã vóc người gầy gò vẻ mặt luôn tươi cười lại có thể tàn nhẫn như thế.
Đây không phải là tỷ thí, mà là hành hạ đến chết.
Tống Ngụ Thư có chút suy ngẫm nhìn lên lôi đài, hình như lúc này lý giải trong lòng nàng với hắn càng sâu hơn một chút. Hắn là một gã đàn ông khác với lẽ thường, lần trước tại Tô Hàng Kinh lịch lai giảng, buổi chiều còn uống rượu thừa lúc say chiếm vài tiện nghi nho nhỏ, nhưng buổi tối khi đi ra, lại đột nhiên trở thành ác ma cường bạo.
Mà trước mình tưởng hắn không phát hiện ra vài mánh khóe thì hắn rõ như lòng bàn tay, chỉ là trên mặt không biểu hiện chút dấu vết.
Nhớ đến tâm tư trả thù hắn, trong lòng có chút chua chát, cũng không biết kết quả của con đường này dẫn đến đâu.
Bị hắn cường bạo thêm một lần? Dựa theo lợi ích mà nói cũng chẳng khác gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên phát sinh quan hệ. Một nữ nhân với một nam nhân phát sinh quan hệ lần thứ hai với hai mươi có gì khác biệt?
Bị hắn vặn gãy cổ? Tống Ngụ Thư không nghĩ nam nhân này có tâm tư thương hoa tiếc ngọc gì, cũng không cho rằng hai chị em nàng có mị lực vô địch, có thể chiếm một góc như nhỏ trong trái tim hắn.
Hắn bình thường đối với hai chị em nàng rất lãnh đạm, thậm chí không thèm nhìn, không có khả năng bỏ qua đơn giản cho mình, cũng không biết cái dạng nữ nhân tài hoa thế nào mới làm hắn quan tâm?
Trầm Mặc Nùng?
Tống Ngụ Thư nhìn cô gái tao nhã lịch sự bên cạnh, có chút đố kị.
Tống Ngụ Ngôn cuồng nhiệt, như điên cuồng sùng bái minh tinh vậy.
Khác với nữ nhân khác, sợ rằng loại tâm tình này rất ít thể hiện trên người nàng. Khi tên Hàn Quốc kia kêu to tha mạng, Diệp Thu vẻ mặt lãnh khốc chỉ nói một câu đã ra tay, nàng nghĩ mình bị ẩm ướt.
Đúng thế, hốc mắt ẩm ướt, hạ thân cũng ẩm ướt.
Rất khó hình dung cái loại tâm tình này.
Đột nhiên phát hiên, thì ra cùng nam nhân này xxoo một lần cũng không phải chuyện kinh khủng gì.
Nếu như hắn thích, nàng đồng ý được hắn xx thêm lần nữa.
Có người nói lòng trái tim phụ nữ rất khó dò, nếu không tiến vào làm sao biết được khó dò?
Vì vậy, Tống Ngụ Ngôn nghĩ, chính mình có một lối để dẫn hắn vào trái tim mình.
Chỉ là nàng có chút tự hỏi, nơi nam nhân này tiến vào trái tim nàng là chỗ nào? xxx? Hay một nơi nào khác (nơi nào thì tự biết)
Trầm Mặc Nùng hẳn là người an tĩnh nhất dưới đài, có lẽ là cô gái an tĩnh nhất, chỉ có nền nhà trải nhung bị nàng giẫm nát, như vậy cũng không tổn hao chút hình tượng nào, trái lại vẫn là nữ thần cao cao tại thượng như mọi khi.
Bình thường Trầm Mặc Nùng dường như người trong bức tranh mà dân quê thường dán trên tường ngày tết, tuy rằng mĩ nhân trong tranh không giống ở nhân gian, nhưng chung quy vẫn khiến người ta có xúc động muốn sờ không sờ được, cảm giác như xa ngoài tầm với.
Mà khi nữ nhân này chân giẫm tại chỗ, trong tay còn cầm một chiếc giày cao gót, thoáng lại thấy rất gần, có thể ngửi thấy hương vị trên người, còn như chạm vào mái tóc thướt tha của nàng.
Trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung với Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng biết thêm không ít bí mật của Diệp Thu, nhưng chưa từng hỏi qua hắn một vấn đề nào, hai người tự nhiên mà hình thành một loại ăn ý.
Nhưng nàng biết, Diệp Thu lúc này mới chính là Diệp Thu.
Dùng câu nói khó nghe để hình dung thì: hắn căn bản là chó sói đội lốt cừu.
Vô luận là xin một ngón tay của người khác, hay túm cổ người ta ấn ra ngoài lan can, mà lúc đó đang ở lầu 20, loại chuyện như vậy hắn làm cực kì chuyên nghiệp.
Rất hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên.
Sắc mặt Liên Phong Duệ hiện tại có thể dùng âm trầm phẫn nộ để hình dung, mặc dù hắn muốn bảo trì phong độ trước mặt mọi người, vừa rồi lửa giận khiến khuôn mặt hắn hơi chút méo mó, người bên cạnh có thể thấy giữa hai hàng lông mày của hắn đang giần giật.
'' Phong Duệ, có muốn em lên nói một tiếng không?'' Vu Lan cẩn thận nói.
Liên Phong Duệ trong lòng cũng có chút hối hận, sớm biết thế này, kéo mọi người đến lôi đài ngầm đi, ở đó nháo sự, giết người cũng không bị mất mặt mũi.
Suy nghĩ một hồi, gật đầu với Vu Lan, lúc này hắn thực sự không muốn mở miệng.
Vu Lan sợ dây dưa lâu, Kim Vũ Trung thực sự bị Diệp Thu đạp chết, nhanh chóng đi lên, tới gần rìa lôi đài, cố gắng ổn định cơ thể đang run rẩy, nặn ra một nụ cười nói với Diệp Thu: "Diệp tiên sinh, xin hạ thủ lưu tình, luận võ đến điểm nên dừng, nếu mất mạng, đối với tất cả mọi người đều không hay."
Diệp Thu quét mắt qua mặt Vu Lan, chỉ một cái liếc mắt, đã khiến bao nỗ lực duy trì bình tĩnh của Vu Lan mất sạch.
Vu Lan không thể hiểu được nhãn thần kia biểu hiện cái gì, thế nhưng nàng biết khi ánh mắt hắn nhìn mình, mình như là khỏa thân trước mặt hắn vậy, mà hắn còn lắc đầu thở dài, nói bộ ngực không đủ lớn, nói cái mông không đủ cong, nói vòng eo thiếu tinh tế, nói đôi chân quá mập...
Lạnh lùng, nặng hơn là coi khinh, mình trước mặt hắn không đáng một xu.
Ai nhìn Vu Lan cũng đều nói nàng là mĩ nữ, Vu Lan khi tự mình soi gương cũng thấy thế, nhưng một nam nhân nhìn nàng, nàng lại cảm thấy mình như một thứ dị dạng gì đó.
Vốn còn muốn khuyên giải hai câu, trong lòng đột nhiên đầy rẫy ý nghĩ như vậy, khiến một MC bình thường luôn miệng lưỡi sắc bén như nàng cũng không biết nói gì.
Mà Diệp Thu chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó liền rời đi, như là trước tới giờ chưa từng nhìn qua nữ nhân này, lại chuyên chú tiếp tục chà đạp gã Hàn Quốc.
Vu Lan vẻ mặt xấu hổ đứng ở đó, cũng không dám lưu lại, che mặt lùi về. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kim Vũ Trung coi như là tự làm tự chịu, sợi tơ mảnh khảnh thít trên cổ mà mắt thường khó thấy, như là con dao sắc bén, chỉ cần hơi kịch liệt giãy dụa là lại thít sâu vào một chút, từng tơ máu chảy dọc theo chỉ bạc mà ra, nhuộm sợi tơ thành màu đỏ tươi.
Mà khuôn mặt như cái bánh dầy của hắn lại bị bàn chân toi của Diệp Thu đè chặt, khiến hắn không thể động đậy thậm chí nói chuyện cũng vô cùng khó khăn: '' Buông tôi ra...tha mạng... xin anh..."
"Mày nói gì?" Diệp Thu làm bộ không nghe thấy, cười ha hả nói.
"Tôi sai rồi... xin anh tha mạng..."
"Ồ, tao còn chưa nghe rõ." Diệp Thu cười nói: "Mấy câu Hoa Hạ của mày không chuẩn, nếu mày nói khác đi một chút? Có khi tao hài lòng mà tha mạng cho mày."
Nói khác đi?
Kim Vũ Trung dựa đầu vào cọc gỗ, con mắt bị máu che mất tầm nhìn, có lẽ chỗ nào đó trên đầu hắn đã chảy máu, nhưng hắn không quan tâm, hắn đang nỗ lực nghĩ, tên kia muốn hắn nói gì.
Ồ, hiểu rồi, hắn lần trước bảo mình sủa to Liên Phong Duệ là chó, sau đó sẽ cho mình một nghìn vạn, hắn hẳn là muốn nghe câu này a?
Tuy rằng biết Liên Phong Duệ là chủ tử mời mình về, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất có thực lực, nhưng gã trước mặt nguy hiểm hơn bất cứ cái gì a.
Nếu không làm theo hắn nói, chắc chắn hắn chết, nếu hắn nói có lẽ còn tìm được con đường sống. Chỉ cần gã này bỏ chân đang đạp trên mặt mình xuống, hắn nguyện tiền cũng không cần, chạy mau đến đại sứ quán Hàn Quốc, nhanh chóng rời khỏi cái quốc gia đầy rẫy biến thái này.
"Một câu tiếng Hoa Hạ chuẩn cũng không nói được?" Diệp Thu tăng thêm lực ở chân, Kim Vũ Trung la lên như heo bị chọc tiết, tiết canh nóng lại chảy trên cọc gỗ.
Diệp Thu biết, chỉ bằng một cước cũng có thể khiến con mắt hắn mất khả năng nhìn thấy, mũi chắc cũng không hoạt động bình thường, nếu hắn trở lại Hàn Quốc, sợ rằng chuyện trước tiên là tìm bác sĩ chỉnh hình a.
"....Tôi nói...." Kim Vũ Trung hét lớn.
"Được tao nghe." Diệp Thu lúc này mới thu hồi lực đọa ở chân.
"Liên Phong Duệ là chó."
" Liên Phong Duệ là chó."
"Lớn tiếng lên, tao chưa nghe thấy." Diệp Thu nhẹ ấn giầy lên mặt Kim Vũ Trung, cười mỉm nói.
"Liên Phong Duệ là chó....." Kim Vũ Trung lớn tiếng gào thét.
Toàn trường im lặng không một tiếng động, chỉ còn Kim Vũ Trung khản tiếng kêu la.
"Liên Phong Duệ là chó....."
"Liên Phong Duệ là chó....."
"Liên Phong Duệ là chó....."
Ở đây đại đa số mọi người đều biết, Kim Vũ Trung được Liên Phong Duệ mời về đối phó Diệp Thu, mà vốn người tính là chủ của hắn lại bị hắn gọi là chó, chỉ sợ bất cứ ai cũng vô pháp chấp nhận a?
Phẫn nộ, khuất nhục, cừu hận, còn sát ý không thể khống chế.
"Khinh người quá đáng, đại ca, chúng ta còn cố kỵ cái gì, làm thịt hắn, nhất định phải nghĩ biện pháp làm thịt hắn." Quách Thành Chiếu hai bàn tay bóp chặt vào nhau, bẻ khớp đôm đốp.
"Ha ha, đúng là khinh người quá đáng, nó thực sự cuồng vọng đến cực điểm rồi, không thể kiên nhẫn với loại người này." Hàn Ấu Lăng cực kì thích ý khi thấy màn này, Diệp Thu càng vũ nhục Liên Phong Duệ, hắn càng hài lòng.
Vốn chỉ mình Hàn Ấu Lăng hận Diệp Thu, hiện tại Liên Phong Duệ so với mình cũng không kém, cừu hận là một thứ tốt, có thể khiến người ta toàn tâm toàn ý làm một chuyện a.
Đương nhiên ai cũng xuất toàn lực thì cơ hội thành công cao hơn nhiều.
Liên Phong Duệ vẫn ngồi giữa, thấy Hàn Ấu Lăng cùng Quách Thành Chiếu bộ dạng không kìm được, cố nén hận ý, mỉm cười nói: "Không vội, chúng ta còn có sát chiêu sau cùng."
Quách Thành Chiếu lúc này mới nghĩ ra kẻ điên, đứng lên nói: "Kẻ điên ở phía sau, em đi xem, bảo hắn lên đài. Diệp Thu tuy rằng đánh bại ca bao thủ trước nhưng Kim Vũ Trung vừa rồi chơi hắn một vố, xin được không ít huyết, kẻ điên có nhiều phần thắng hơn."
Kim Vũ Trung hét khản cố, thầm nghĩ, chắc hắn giờ đã hài lòng? Hắn chỉ nói mình kêu ba tiếng, để lấy lòng hắn mình kêu hẳn hơn hai mươi câu, vì vậy cẩn thận nói: "Xin hỏi, anh hài lòng chưa?"
"Hài lòng, rất hài lòng." Diệp Thu cười tủm tỉm gật đầu, thằng ngu này cũng hiểu chuyện, làm việc vượt năng suất a.
" Vậy có thể thả tôi chưa?"
"Chưa được." Diệp Thu lắc đầu.
Kim Vũ Trung trợn mắt há mồm, hét lên: "Anh đã đáp ứng tôi.... chỉ cần anh hài lòng sẽ bỏ qua, anh đã đáp ứng...... người Hoa Hạ các người đều trọng lời hứa, chả lẽ anh muốn nuốt lời?"
"Lời hứa?" Diệp Thu vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Ồ, vậy mày coi như tao vừa đánh rắm đi."
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên, Diệp Thu dùng sức ấn mạnh, cổ Kim Vũ Trung đặt trên cọc gỗ vị vặn gãy.
Dưới đài khán giả lặng ngắt như tờ, một vài nữ nhân nhát gan thậm chí ngừng hô hấp.
Không ai có thể nghĩ ra, một người tướng mão nho nhã vóc người gầy gò vẻ mặt luôn tươi cười lại có thể tàn nhẫn như thế.
Đây không phải là tỷ thí, mà là hành hạ đến chết.
Tống Ngụ Thư có chút suy ngẫm nhìn lên lôi đài, hình như lúc này lý giải trong lòng nàng với hắn càng sâu hơn một chút. Hắn là một gã đàn ông khác với lẽ thường, lần trước tại Tô Hàng Kinh lịch lai giảng, buổi chiều còn uống rượu thừa lúc say chiếm vài tiện nghi nho nhỏ, nhưng buổi tối khi đi ra, lại đột nhiên trở thành ác ma cường bạo.
Mà trước mình tưởng hắn không phát hiện ra vài mánh khóe thì hắn rõ như lòng bàn tay, chỉ là trên mặt không biểu hiện chút dấu vết.
Nhớ đến tâm tư trả thù hắn, trong lòng có chút chua chát, cũng không biết kết quả của con đường này dẫn đến đâu.
Bị hắn cường bạo thêm một lần? Dựa theo lợi ích mà nói cũng chẳng khác gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên phát sinh quan hệ. Một nữ nhân với một nam nhân phát sinh quan hệ lần thứ hai với hai mươi có gì khác biệt?
Bị hắn vặn gãy cổ? Tống Ngụ Thư không nghĩ nam nhân này có tâm tư thương hoa tiếc ngọc gì, cũng không cho rằng hai chị em nàng có mị lực vô địch, có thể chiếm một góc như nhỏ trong trái tim hắn.
Hắn bình thường đối với hai chị em nàng rất lãnh đạm, thậm chí không thèm nhìn, không có khả năng bỏ qua đơn giản cho mình, cũng không biết cái dạng nữ nhân tài hoa thế nào mới làm hắn quan tâm?
Trầm Mặc Nùng?
Tống Ngụ Thư nhìn cô gái tao nhã lịch sự bên cạnh, có chút đố kị.
Tống Ngụ Ngôn cuồng nhiệt, như điên cuồng sùng bái minh tinh vậy.
Khác với nữ nhân khác, sợ rằng loại tâm tình này rất ít thể hiện trên người nàng. Khi tên Hàn Quốc kia kêu to tha mạng, Diệp Thu vẻ mặt lãnh khốc chỉ nói một câu đã ra tay, nàng nghĩ mình bị ẩm ướt.
Đúng thế, hốc mắt ẩm ướt, hạ thân cũng ẩm ướt.
Rất khó hình dung cái loại tâm tình này.
Đột nhiên phát hiên, thì ra cùng nam nhân này xxoo một lần cũng không phải chuyện kinh khủng gì.
Nếu như hắn thích, nàng đồng ý được hắn xx thêm lần nữa.
Có người nói lòng trái tim phụ nữ rất khó dò, nếu không tiến vào làm sao biết được khó dò?
Vì vậy, Tống Ngụ Ngôn nghĩ, chính mình có một lối để dẫn hắn vào trái tim mình.
Chỉ là nàng có chút tự hỏi, nơi nam nhân này tiến vào trái tim nàng là chỗ nào? xxx? Hay một nơi nào khác (nơi nào thì tự biết)
Trầm Mặc Nùng hẳn là người an tĩnh nhất dưới đài, có lẽ là cô gái an tĩnh nhất, chỉ có nền nhà trải nhung bị nàng giẫm nát, như vậy cũng không tổn hao chút hình tượng nào, trái lại vẫn là nữ thần cao cao tại thượng như mọi khi.
Bình thường Trầm Mặc Nùng dường như người trong bức tranh mà dân quê thường dán trên tường ngày tết, tuy rằng mĩ nhân trong tranh không giống ở nhân gian, nhưng chung quy vẫn khiến người ta có xúc động muốn sờ không sờ được, cảm giác như xa ngoài tầm với.
Mà khi nữ nhân này chân giẫm tại chỗ, trong tay còn cầm một chiếc giày cao gót, thoáng lại thấy rất gần, có thể ngửi thấy hương vị trên người, còn như chạm vào mái tóc thướt tha của nàng.
Trong khoảng thời gian sớm chiều ở chung với Diệp Thu, Trầm Mặc Nùng biết thêm không ít bí mật của Diệp Thu, nhưng chưa từng hỏi qua hắn một vấn đề nào, hai người tự nhiên mà hình thành một loại ăn ý.
Nhưng nàng biết, Diệp Thu lúc này mới chính là Diệp Thu.
Dùng câu nói khó nghe để hình dung thì: hắn căn bản là chó sói đội lốt cừu.
Vô luận là xin một ngón tay của người khác, hay túm cổ người ta ấn ra ngoài lan can, mà lúc đó đang ở lầu 20, loại chuyện như vậy hắn làm cực kì chuyên nghiệp.
Rất hiển nhiên, đây không phải lần đầu tiên.
Sắc mặt Liên Phong Duệ hiện tại có thể dùng âm trầm phẫn nộ để hình dung, mặc dù hắn muốn bảo trì phong độ trước mặt mọi người, vừa rồi lửa giận khiến khuôn mặt hắn hơi chút méo mó, người bên cạnh có thể thấy giữa hai hàng lông mày của hắn đang giần giật.
'' Phong Duệ, có muốn em lên nói một tiếng không?'' Vu Lan cẩn thận nói.
Liên Phong Duệ trong lòng cũng có chút hối hận, sớm biết thế này, kéo mọi người đến lôi đài ngầm đi, ở đó nháo sự, giết người cũng không bị mất mặt mũi.
Suy nghĩ một hồi, gật đầu với Vu Lan, lúc này hắn thực sự không muốn mở miệng.
Vu Lan sợ dây dưa lâu, Kim Vũ Trung thực sự bị Diệp Thu đạp chết, nhanh chóng đi lên, tới gần rìa lôi đài, cố gắng ổn định cơ thể đang run rẩy, nặn ra một nụ cười nói với Diệp Thu: "Diệp tiên sinh, xin hạ thủ lưu tình, luận võ đến điểm nên dừng, nếu mất mạng, đối với tất cả mọi người đều không hay."
Diệp Thu quét mắt qua mặt Vu Lan, chỉ một cái liếc mắt, đã khiến bao nỗ lực duy trì bình tĩnh của Vu Lan mất sạch.
Vu Lan không thể hiểu được nhãn thần kia biểu hiện cái gì, thế nhưng nàng biết khi ánh mắt hắn nhìn mình, mình như là khỏa thân trước mặt hắn vậy, mà hắn còn lắc đầu thở dài, nói bộ ngực không đủ lớn, nói cái mông không đủ cong, nói vòng eo thiếu tinh tế, nói đôi chân quá mập...
Lạnh lùng, nặng hơn là coi khinh, mình trước mặt hắn không đáng một xu.
Ai nhìn Vu Lan cũng đều nói nàng là mĩ nữ, Vu Lan khi tự mình soi gương cũng thấy thế, nhưng một nam nhân nhìn nàng, nàng lại cảm thấy mình như một thứ dị dạng gì đó.
Vốn còn muốn khuyên giải hai câu, trong lòng đột nhiên đầy rẫy ý nghĩ như vậy, khiến một MC bình thường luôn miệng lưỡi sắc bén như nàng cũng không biết nói gì.
Mà Diệp Thu chỉ liếc mắt qua một cái, sau đó liền rời đi, như là trước tới giờ chưa từng nhìn qua nữ nhân này, lại chuyên chú tiếp tục chà đạp gã Hàn Quốc.
Vu Lan vẻ mặt xấu hổ đứng ở đó, cũng không dám lưu lại, che mặt lùi về. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kim Vũ Trung coi như là tự làm tự chịu, sợi tơ mảnh khảnh thít trên cổ mà mắt thường khó thấy, như là con dao sắc bén, chỉ cần hơi kịch liệt giãy dụa là lại thít sâu vào một chút, từng tơ máu chảy dọc theo chỉ bạc mà ra, nhuộm sợi tơ thành màu đỏ tươi.
Mà khuôn mặt như cái bánh dầy của hắn lại bị bàn chân toi của Diệp Thu đè chặt, khiến hắn không thể động đậy thậm chí nói chuyện cũng vô cùng khó khăn: '' Buông tôi ra...tha mạng... xin anh..."
"Mày nói gì?" Diệp Thu làm bộ không nghe thấy, cười ha hả nói.
"Tôi sai rồi... xin anh tha mạng..."
"Ồ, tao còn chưa nghe rõ." Diệp Thu cười nói: "Mấy câu Hoa Hạ của mày không chuẩn, nếu mày nói khác đi một chút? Có khi tao hài lòng mà tha mạng cho mày."
Nói khác đi?
Kim Vũ Trung dựa đầu vào cọc gỗ, con mắt bị máu che mất tầm nhìn, có lẽ chỗ nào đó trên đầu hắn đã chảy máu, nhưng hắn không quan tâm, hắn đang nỗ lực nghĩ, tên kia muốn hắn nói gì.
Ồ, hiểu rồi, hắn lần trước bảo mình sủa to Liên Phong Duệ là chó, sau đó sẽ cho mình một nghìn vạn, hắn hẳn là muốn nghe câu này a?
Tuy rằng biết Liên Phong Duệ là chủ tử mời mình về, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất có thực lực, nhưng gã trước mặt nguy hiểm hơn bất cứ cái gì a.
Nếu không làm theo hắn nói, chắc chắn hắn chết, nếu hắn nói có lẽ còn tìm được con đường sống. Chỉ cần gã này bỏ chân đang đạp trên mặt mình xuống, hắn nguyện tiền cũng không cần, chạy mau đến đại sứ quán Hàn Quốc, nhanh chóng rời khỏi cái quốc gia đầy rẫy biến thái này.
"Một câu tiếng Hoa Hạ chuẩn cũng không nói được?" Diệp Thu tăng thêm lực ở chân, Kim Vũ Trung la lên như heo bị chọc tiết, tiết canh nóng lại chảy trên cọc gỗ.
Diệp Thu biết, chỉ bằng một cước cũng có thể khiến con mắt hắn mất khả năng nhìn thấy, mũi chắc cũng không hoạt động bình thường, nếu hắn trở lại Hàn Quốc, sợ rằng chuyện trước tiên là tìm bác sĩ chỉnh hình a.
"....Tôi nói...." Kim Vũ Trung hét lớn.
"Được tao nghe." Diệp Thu lúc này mới thu hồi lực đọa ở chân.
"Liên Phong Duệ là chó."
" Liên Phong Duệ là chó."
"Lớn tiếng lên, tao chưa nghe thấy." Diệp Thu nhẹ ấn giầy lên mặt Kim Vũ Trung, cười mỉm nói.
"Liên Phong Duệ là chó....." Kim Vũ Trung lớn tiếng gào thét.
Toàn trường im lặng không một tiếng động, chỉ còn Kim Vũ Trung khản tiếng kêu la.
"Liên Phong Duệ là chó....."
"Liên Phong Duệ là chó....."
"Liên Phong Duệ là chó....."
Ở đây đại đa số mọi người đều biết, Kim Vũ Trung được Liên Phong Duệ mời về đối phó Diệp Thu, mà vốn người tính là chủ của hắn lại bị hắn gọi là chó, chỉ sợ bất cứ ai cũng vô pháp chấp nhận a?
Phẫn nộ, khuất nhục, cừu hận, còn sát ý không thể khống chế.
"Khinh người quá đáng, đại ca, chúng ta còn cố kỵ cái gì, làm thịt hắn, nhất định phải nghĩ biện pháp làm thịt hắn." Quách Thành Chiếu hai bàn tay bóp chặt vào nhau, bẻ khớp đôm đốp.
"Ha ha, đúng là khinh người quá đáng, nó thực sự cuồng vọng đến cực điểm rồi, không thể kiên nhẫn với loại người này." Hàn Ấu Lăng cực kì thích ý khi thấy màn này, Diệp Thu càng vũ nhục Liên Phong Duệ, hắn càng hài lòng.
Vốn chỉ mình Hàn Ấu Lăng hận Diệp Thu, hiện tại Liên Phong Duệ so với mình cũng không kém, cừu hận là một thứ tốt, có thể khiến người ta toàn tâm toàn ý làm một chuyện a.
Đương nhiên ai cũng xuất toàn lực thì cơ hội thành công cao hơn nhiều.
Liên Phong Duệ vẫn ngồi giữa, thấy Hàn Ấu Lăng cùng Quách Thành Chiếu bộ dạng không kìm được, cố nén hận ý, mỉm cười nói: "Không vội, chúng ta còn có sát chiêu sau cùng."
Quách Thành Chiếu lúc này mới nghĩ ra kẻ điên, đứng lên nói: "Kẻ điên ở phía sau, em đi xem, bảo hắn lên đài. Diệp Thu tuy rằng đánh bại ca bao thủ trước nhưng Kim Vũ Trung vừa rồi chơi hắn một vố, xin được không ít huyết, kẻ điên có nhiều phần thắng hơn."
Kim Vũ Trung hét khản cố, thầm nghĩ, chắc hắn giờ đã hài lòng? Hắn chỉ nói mình kêu ba tiếng, để lấy lòng hắn mình kêu hẳn hơn hai mươi câu, vì vậy cẩn thận nói: "Xin hỏi, anh hài lòng chưa?"
"Hài lòng, rất hài lòng." Diệp Thu cười tủm tỉm gật đầu, thằng ngu này cũng hiểu chuyện, làm việc vượt năng suất a.
" Vậy có thể thả tôi chưa?"
"Chưa được." Diệp Thu lắc đầu.
Kim Vũ Trung trợn mắt há mồm, hét lên: "Anh đã đáp ứng tôi.... chỉ cần anh hài lòng sẽ bỏ qua, anh đã đáp ứng...... người Hoa Hạ các người đều trọng lời hứa, chả lẽ anh muốn nuốt lời?"
"Lời hứa?" Diệp Thu vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Ồ, vậy mày coi như tao vừa đánh rắm đi."
Rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên, Diệp Thu dùng sức ấn mạnh, cổ Kim Vũ Trung đặt trên cọc gỗ vị vặn gãy.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy