Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 148: Vẻ bối rối của Đường Quả
Diệp Thu thật ra nghe Nhiễm Đông Dạ nói chị nàng cuối tháng sẽ trở về, chỉ là trong lòng cũng chẳng coi đó là chuyện trọng yếu gì cả. Không ngờ Nhiễm Tinh Thần thực sự đã về, hơn nữa còn chủ động nói muốn gặp mình. Nhiều năm không gặp, cũng không biết cô gái vốn là vưu vật này đã trở thành tuyệt thế giai nhân đến mức nào.
"Chị cô đã trở về? Khi nào vậy?" Diệp Thu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô nàng, hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tạm thời vẫn chưa về. Chị ấy có vài chuyện quan trọng cần giải quyết. Có điều tối mai chị ấy nhất định sẽ về gấp". Nhiễm Động Dạ vẻ mặt đắc ý nói.
"Hả?" Diệp Thu quan sát vẻ mặt của Nhiễm Đông Dạ, cười hỏi: "Ngày mai là ngày quan trọng gì mà nàng đang ở xa phải về gấp thế? Còn giống như không về không được vậy?"
Nhiễm Đông Dạ ngẩng đầu dũng cảm đón ánh mắt của Diệp Thu, nói rằng: "Ngày mai là sinh nhật tôi. Cho dù là ở nơi nào, hàng năm chị đều trở về mừng sinh nhật tôi".
"Sinh nhật?" Diệp Thu ngơ ngác hỏi, sau đó mặt đầy ý cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, sinh nhật vui vẻ."
"Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ chúc mừng bằng miệng một chút là được rồi à?" Nhiễm Đông Dạ nhăn mặt, cánh mũi xinh đẹp phập phồng bất mãn nói.
"Đương nhiên là không phải. Chắc chắn sẽ chuẩn bị quà sinh nhật." Diệp Thu vừa cười vừa nói, nhưng trong lòng hơi bối rối, tặng nữ nhân quà với hắn đúng là chuyện rất đau đầu. "Được. Tôi sẽ chờ quà sinh nhật của anh". Nhiễm Đông Dạ hài lòng mỉm cười. Lông mày nhướng lên, dáng vẻ giống như tiểu hồ ly đáng yêu thích chiếm tiện nghi của người khác. "Ngày mai buổi tối bảy giờ, ở câu lạc bộ Ngôi Sao. Anh hẳn là tìm được được chứ?"
"Tìm được". Diệp Thu gật đầu. Cho dù là ngồi xe hay đi bộ, hắn đều đã thử qua. Nếu nói là không tìm được đường thì đó chính là đầu óc có vấn đề.
"Được. Đến lúc ấy sẽ tổ chức tiệc sinh nhật ở đó. Anh phải có mặt đúng giờ đấy. Nếu không thì không được ăn bánh ga-tô". Nhiễm Đông Dạ cười đùa nói.
"Nhất định sẽ đến đúng giờ".
Nhiễm Đông Dạ nhìn Dương Nhạc và Lý Đại Tráng phía sau Diệp Thu. Cười mời: "Nếu như các anh có thời gian thì cũng cùng Diệp Thu đến đó chơi đi."
Bất kể là con trai theo đuổi con gái, hay là con gái theo đuổi con trai, phần lớn sẽ dùng sách lược nông thôn bao vây thành thị như vậy. Nhiễm Đông Dạ nghĩ tạo mối quan hệ tốt với bạn của Diệp Thu cũng là chuyện tốt.
"Được được, bọn tôi rất hãnh diện… không phải nịnh đâu. Bọn tôi nhất định sẽ đi." Khuôn mặt nhỏ Lý Đại Tráng biến thành một đóa cẩu vĩ ba hoa.
Đợi tới khi thân ảnh Nhiễm Đông Dạ đi xa, Lý Đại Tráng vẻ mặt kích động nói: "Trời ạ. Hạnh phúc quá đi, không ngờ vừa mới vào đại học đã có thể được đi dự PARTY sinh nhật của kẻ có tiền rồi. Đợi Tết về nhà tôi kể cho bọn bạn nghe, bọn nó còn không hâm mộ đến chết sao. Được rồi, Diệp Thu, tôi còn chưa đi đến câu lạc bộ đó. Có đúng là nhất định phải mặc đồ tây đeo cavat mới có thể vào không? Vốn thị trấn chúng tôi có câu lạc bộ bi-a, tôi cũng định tham gia, thế nhưng phải nộp năm mươi đồng phí gia nhập, tôi cảm thấy rất đắt nên cũng không vào. Sớm biết thế này hồi đó vào thử một chút cũng tốt, đỡ phải hồi hộp như bây giờ."
Dương Nhạc đưa tay vỗ qua, nói: "Anh đừng có đem cái câu lạc bộ bi-a kia nói ra trên bàn tiệc mà dọa người đó. Cái đó mà cũng có thể gọi là câu lạc bộ à? Câu lạc bộ chân chính dù có tiền anh cũng chưa chắc được vào đó. Phí mỗi năm hơn mười vạn đấy. Câu lạc bộ kia năm mươi đồng kia của anh xem chừng cũng chẳng khác gì hội những người yêu khảo cổ của hệ chúng ta. Chẳng qua là so với chúng ta thu phí đắt hơn một chút mà thôi".
Lý Đại Tráng vẻ mặt hạnh phúc hỏi: "Vậy có phải mặc tây phục không?"
"Đương nhiên."
"Nhưng tôi không có tây phục. Dương Nhạc… anh Nhạc, anh cho tôi mượn một bộ đồ tây đi". Lý Đại Tráng nắm cánh tay Dương Nhạc không buông.
"Anh đừng dọa người chứ. Với cái vóc người nhỏ thó của anh thì có thể mặc vừa sao? Chỉ sợ Tây phục cũng bị anh mặc thành đồ hóa trang".
"Vậy tôi phải tự mua một bộ mới được. Hàng không có nhãn hiệu được không?"
"Hàng vỉa hè anh ngàn vạn lần đừng mặc ra ngoài, như vậy càng thêm dọa người. Ánh mắt của kẻ có tiền rất tinh tường, liếc cái là có thể nhìn ra hàng thật hay giả liền". Dương Nhạc vỗ vai Lý Đại Tráng nói.
"Hàng hiệu tôi không mua nổi. Xem chừng cũng phải hơn một ngàn á?" Lý Đại Tráng có chút tự ti nói.
"Không cần lo. Tôi sẽ tặng các anh mỗi người một bộ tây phục. Vừa lúc tôi cũng phải mua." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Tham gia tiệc sinh nhật tốt nhất là nên ăn mặc nghiêm chỉnhmột chút. Đây cũng là sự tôn trọng với chủ nhân. Không nên keo kiệt mà mặc chạy tới để một số nhân vật nhỏ không có mắt giẫm lên hai chân.
"Không được không được". Lý Đại Tráng vội xua tay. "Tôi thấy anh bình thường sống cũng không dư dả. Tôi cũng không thể lấy tiền của anh, hay là để tôi tự nghĩ biện pháp đi".
Dương Nhạc thực sự là bị cái tên nhược trí này đánh bại, lại vỗ một cái, nói: "Cho anh thì anh cứ nhận đi. Nói nhiều thế làm gì".
Bởi vì ngày đó tiếp xúc ở khu tài chính, Dương Nhạc càng hiểu rõ Diệp Thu thêm một chút. Có thể khiến cho ông chủ như Kim Hải Lợi nhún nhường quỳ gối, người dễ dàng lấy ra mấy trăm vạn cho mình xem như là vốn ban đầu của công ty sao có thể là loại người sống không dư dả như miệng hắn nói được?
"Dương Nhạc nói đúng. Tặng các người thì cứ nhận lấy". Diệp Thu thản nhiên nói. Bình thường biểu hiện của hắn quả thật có chút keo kiệt, ăn uống không khác gì bọn họ, khác xa so với các tiểu thư công tử nhà giàu lái xe hiệu ở khách sạn kia. Cũng khó trách Lý Đại Tráng không muốn nhận lễ vật từ một người nghèo như hắn.
Chỉ cần phụ nữ Đường gia luôn không nhớ phải tìm hắn lấy món tiền kia thì hắn vẫn là tỉ phú hào.
Khi ba người tới sân thể dục thì chỗ đó đã đông nghịt người. Căn cứ vào vị trí trước huần luyện quân sự lần trước, ba người cuối cùng cũng tìm được hàng ngũ của lớp mình.
Một nam sinh thấy Diệp Thu đến, vội đưa biển khoa trong tay cho Diệp Thu, nói: "Lớp trưởng. Anh cuối cùng cũng tới. Thầy Trần vừa qua đây, thấy anh chưa tới, nên để tôi thay anh cầm biển một lúc. Khoa khác đều là lớp trưởng cầm biển đó."
Diệp Thu biết quy định này, chỉ đành phải đứng ở hàng đầu giơ biển khoa. Trần Hải Lượng đến lần thứ hai, thấy Diệp Thu đã tới, gật đầu với hắn.
Đại hội tổng kết huấn luyện quân sự so với đại hội động viên một tháng trước trình tự không có gì khác nhau. Đầu tiên là lãnh đạo trường học lên phát biểu, cảm ơn thủ trưởng quân đội, cảm ơn huấn luyện viên huấn luyện. Sau đó thủ trưởng quân đội phát biểu, tán dương toàn bộ học sinh đại học Thủy Mộc, chỉ phê bình một số rất nhỏ có thể không cần tính. Sau đó lãnh đạo trường học đi lên tiếp thu phê bình, cũng tiến hành phê bình tại chỗ sinh viên ở đây. Mọi người phối hợp ăn ý, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Chỉ có điều lúc kết thúc có thêm mục quyết định xử phạt, chính là xử phạt sự kiện ẩu đả của ba người Tạ Chí Viễn, Dương Nhạc, Diệp Thu trong quân doanh, cũng công bố ngay tại đó.
"…. Thông báo xử phạt trước toàn bộ trường học sinh Dương Nhạc, đánh dấu lỗi nặng lần đầu".
"… thông báo xử phạt trước toàn trường học sinh Tạ Chí Cao, đánh dấu lỗi nặng lần đầu".
"…Với học sinh Diệp Thu..." Dị biến phát sinh, lãnh đạo chủ trì khi đọc đến tên Diệp Thu, dưới đài ồ lên. Thậm chí xuất hiện tiếng hét chói tai của con gái.
"Diệp Thu đẹp trai ha…"
"Đúng đấy, đánh cả huấn luyện văng ra bên ngoài. Đánh nhau siêu lợi hại…"
"Lúc đó mình còn được thấy tận mắt. Anh chàng này rất điên cuồng, hơi có chút tàn nhẫn… có điều mình thích…"
"Diệp Thu em yêu anh…."
Tình huống phát sinh như vậy không chỉ có lãnh đạo trường học không ngờ, thậm chí bản thân Diệp Thu cũng ngỡ ngàng, quay đầu hỏi Lý Đại Tráng đứng phía sau hắn: "Đây là chuyện gì vậy?"
Lý Đại Tráng vừa cười vừa nói đùa: "Đại ca, anh cứ chuẩn bị mà làm kẻ địch của toàn bộ nam sinh trong trường đi! Anh có biết anh ở trường nổi tiếng thế nào không? Đánh một trận liền thành danh. Với lại đánh không chỉ có học sinh, mà còn cả huấn luyện viên. Đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử của trường Thủy Mộc đó. Lúc đó không ít người vây xem, bọn họ đã truyền bá sự tích anh dũng của anh đi khắp nơi. Vô số nữ sinh sinh lòng ngưỡng mộ anh… hix, tôi thật đáng thương, ngay cả người đẹp duy nhất của hệ cũng bị anh lừa luôn, tôi còn định tìm ở ngoài viện chứ. Xem ra cũng không còn hi vọng rồi. Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?"
Diệp Thu cười khổ không thôi, sao có thể như vậy? Lúc đó hắn cũng bị khơi dậy tâm sát phạt, cũng chẳng thèm kiêng kỵ người đứng sau là ai. Còn cho là đồng đảng của Tạ Chí Viễn, không ngờ lại đánh huấn luyện viên.
"Yên lặng một chút… yên lặng…" Lãnh đạo đang đọc xử phạt kia la lớn vào micro, thanh âm phi thường nghiêm khắc. Hơn nữa mấy giáo viên phụ trách các khoa cũng tới tận nơi giám sát, thanh thê do các nữ sinh tạo ra lúc này mới dần lắng xuống.
"… Thông báo xử phạt học sinh Diệp Thu, đánh dấu lỗi nặng lần đầu".
Đợi đến lúc tan hội, Diệp Thu vẫn không nghe thấy ý kiến xử lý hai cô nàng đào ngũ Đường Quả với Lâm Bảo Nhi như thế nào. Hình như tập thể lãnh đạo trường học đã quên mất chuyện này.
Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, thế giới này thật đúng là một vật khắc một vật.
Sau khi đại hội tổng kết kết thúc. Lý Đại Tráng mời Dương Nhạc và Diệp Thu đi ăn thịt. Dương Nhạc thì đáp ứng rồi, chỉ là bảo Lý Đại Tráng đi tắm rửa trước, không thì ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, thật lãng phí. Diệp Thu còn có việc muốn làm, liền từ chối lời mời của hai người.
Đi tới cổng ký túc xá nữ, bác gái lần trước ngăn cản không cho Diệp Thu tiến vào vẫn mang vẻ mặt cảnh giác theo dõi hắn, Diệp Thu quay lại cười cười với bà, cũng không có ý định đi vào.
Đợi một lúc, Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi liền cùng nhau xuống lầu.
Đường Quả nhìn Diệp Thu từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: "Không ngờ nha. Thành người yêu của quần chúng."
Lâm Bảo Nhi cũng cười hì hì nhìn Diệp Thu, nói: "Đúng đấy. Diệp Thu thực phong độ nha, khiến cho toàn bộ nữ sinh trong trường bàn luận, thành đại danh nhân rồi. Chị Đường Đường, người cạnh tranh với chị càng lúc càng nhiều nha".
"Bảo Nhi chết tiệt. Chuyện này liên quan gì tới chị chứ? Ai muốn thì người đó cứ dắt đi".
"Hì hì… trong lòng lại khác..."
Vẫn như trước đây, ba người ngồi taxi quay về nhà trọ Lam Sắc. Diệp Thu ngồi ở vị trí phụ lái, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn ngồi ở sau.
Diệp Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Lần trước đi Tô Hàng, tôi đã học lái xe rồi. Chi bằng mình mua một chiếc xe thay đi bộ? Như vậy sẽ tiện hơn một chút."
"Anh cuối cùng cũng học được lái xe rồi. Tôi còn định ghi tên cho anh vào lớp học lái xe chứ. Vậy được rồi, cuối tuần đi mua xe." Đường Quả gật đầu nói, cũng không hỏi Diệp Thu học lái xe lúc nào.
"Còn một vấn đề nhỏ muốn hỏi các cô". Diệp Thu cố gắng khiến nở một nụ cười ngây thơ một chút.
"Có việc gì nói đi, đừng cười cái kiểu hèn mọn ấy."
"Ặc…" Diệp Thu vội thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghĩ thầm cô gái này không có chút thưởng thức nào. "Sinh nhật các cô bình thường thích quà gì?"
Khuôn mặt Đường Quả thoáng cái đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Không cần gấp như vậy đâu".
"Cái gì không cần gấp thế?" Diệp Thu không hiểu hỏi.
"Đương nhiên không cần gấp rồi. Sinh nhật hai mươi tuổi của chị Đường Đường còn hơn một tháng nữa, bây giờ anh vội chuẩn bị quà làm gì? Có điều phần tâm ý này rất đáng khen". Lâm Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
"Không phải… quà... tôi nói... tạm thời không phải chuẩn bị cho cô". Diệp Thu nói rất gian nan.
"Cái gì?" Nét quyến rũ trên mặt Đường Quả thoáng cái đã không còn tăm hơi. Hai mắt hung ác mà nhìn chằm chằm Diệp Thu nói: "Không phải tặng cho tôi? Vậy tặng cho ai?"
"Một người bạn."
"Là nữ hay nam?"
"Là... nữ."
"Không biết". Đường Quả thở phì phì nói. Quá đáng ghét, người này nhất định là cố ý muốn nhìn vẻ bối rối của mình rồi.
Nhớ tới bộ dáng xuân tình phóng đãng của mình, Đường Quả hận không thể cầm cánh tay của Lâm Bảo Nhi cắn mấy cái. Ai bảo tay nàng vừa trắng vừa mềm chứ.
"Chị cô đã trở về? Khi nào vậy?" Diệp Thu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô nàng, hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Tạm thời vẫn chưa về. Chị ấy có vài chuyện quan trọng cần giải quyết. Có điều tối mai chị ấy nhất định sẽ về gấp". Nhiễm Động Dạ vẻ mặt đắc ý nói.
"Hả?" Diệp Thu quan sát vẻ mặt của Nhiễm Đông Dạ, cười hỏi: "Ngày mai là ngày quan trọng gì mà nàng đang ở xa phải về gấp thế? Còn giống như không về không được vậy?"
Nhiễm Đông Dạ ngẩng đầu dũng cảm đón ánh mắt của Diệp Thu, nói rằng: "Ngày mai là sinh nhật tôi. Cho dù là ở nơi nào, hàng năm chị đều trở về mừng sinh nhật tôi".
"Sinh nhật?" Diệp Thu ngơ ngác hỏi, sau đó mặt đầy ý cười nói: "Chúc mừng chúc mừng, sinh nhật vui vẻ."
"Chẳng lẽ anh cho rằng chỉ chúc mừng bằng miệng một chút là được rồi à?" Nhiễm Đông Dạ nhăn mặt, cánh mũi xinh đẹp phập phồng bất mãn nói.
"Đương nhiên là không phải. Chắc chắn sẽ chuẩn bị quà sinh nhật." Diệp Thu vừa cười vừa nói, nhưng trong lòng hơi bối rối, tặng nữ nhân quà với hắn đúng là chuyện rất đau đầu. "Được. Tôi sẽ chờ quà sinh nhật của anh". Nhiễm Đông Dạ hài lòng mỉm cười. Lông mày nhướng lên, dáng vẻ giống như tiểu hồ ly đáng yêu thích chiếm tiện nghi của người khác. "Ngày mai buổi tối bảy giờ, ở câu lạc bộ Ngôi Sao. Anh hẳn là tìm được được chứ?"
"Tìm được". Diệp Thu gật đầu. Cho dù là ngồi xe hay đi bộ, hắn đều đã thử qua. Nếu nói là không tìm được đường thì đó chính là đầu óc có vấn đề.
"Được. Đến lúc ấy sẽ tổ chức tiệc sinh nhật ở đó. Anh phải có mặt đúng giờ đấy. Nếu không thì không được ăn bánh ga-tô". Nhiễm Đông Dạ cười đùa nói.
"Nhất định sẽ đến đúng giờ".
Nhiễm Đông Dạ nhìn Dương Nhạc và Lý Đại Tráng phía sau Diệp Thu. Cười mời: "Nếu như các anh có thời gian thì cũng cùng Diệp Thu đến đó chơi đi."
Bất kể là con trai theo đuổi con gái, hay là con gái theo đuổi con trai, phần lớn sẽ dùng sách lược nông thôn bao vây thành thị như vậy. Nhiễm Đông Dạ nghĩ tạo mối quan hệ tốt với bạn của Diệp Thu cũng là chuyện tốt.
"Được được, bọn tôi rất hãnh diện… không phải nịnh đâu. Bọn tôi nhất định sẽ đi." Khuôn mặt nhỏ Lý Đại Tráng biến thành một đóa cẩu vĩ ba hoa.
Đợi tới khi thân ảnh Nhiễm Đông Dạ đi xa, Lý Đại Tráng vẻ mặt kích động nói: "Trời ạ. Hạnh phúc quá đi, không ngờ vừa mới vào đại học đã có thể được đi dự PARTY sinh nhật của kẻ có tiền rồi. Đợi Tết về nhà tôi kể cho bọn bạn nghe, bọn nó còn không hâm mộ đến chết sao. Được rồi, Diệp Thu, tôi còn chưa đi đến câu lạc bộ đó. Có đúng là nhất định phải mặc đồ tây đeo cavat mới có thể vào không? Vốn thị trấn chúng tôi có câu lạc bộ bi-a, tôi cũng định tham gia, thế nhưng phải nộp năm mươi đồng phí gia nhập, tôi cảm thấy rất đắt nên cũng không vào. Sớm biết thế này hồi đó vào thử một chút cũng tốt, đỡ phải hồi hộp như bây giờ."
Dương Nhạc đưa tay vỗ qua, nói: "Anh đừng có đem cái câu lạc bộ bi-a kia nói ra trên bàn tiệc mà dọa người đó. Cái đó mà cũng có thể gọi là câu lạc bộ à? Câu lạc bộ chân chính dù có tiền anh cũng chưa chắc được vào đó. Phí mỗi năm hơn mười vạn đấy. Câu lạc bộ kia năm mươi đồng kia của anh xem chừng cũng chẳng khác gì hội những người yêu khảo cổ của hệ chúng ta. Chẳng qua là so với chúng ta thu phí đắt hơn một chút mà thôi".
Lý Đại Tráng vẻ mặt hạnh phúc hỏi: "Vậy có phải mặc tây phục không?"
"Đương nhiên."
"Nhưng tôi không có tây phục. Dương Nhạc… anh Nhạc, anh cho tôi mượn một bộ đồ tây đi". Lý Đại Tráng nắm cánh tay Dương Nhạc không buông.
"Anh đừng dọa người chứ. Với cái vóc người nhỏ thó của anh thì có thể mặc vừa sao? Chỉ sợ Tây phục cũng bị anh mặc thành đồ hóa trang".
"Vậy tôi phải tự mua một bộ mới được. Hàng không có nhãn hiệu được không?"
"Hàng vỉa hè anh ngàn vạn lần đừng mặc ra ngoài, như vậy càng thêm dọa người. Ánh mắt của kẻ có tiền rất tinh tường, liếc cái là có thể nhìn ra hàng thật hay giả liền". Dương Nhạc vỗ vai Lý Đại Tráng nói.
"Hàng hiệu tôi không mua nổi. Xem chừng cũng phải hơn một ngàn á?" Lý Đại Tráng có chút tự ti nói.
"Không cần lo. Tôi sẽ tặng các anh mỗi người một bộ tây phục. Vừa lúc tôi cũng phải mua." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Tham gia tiệc sinh nhật tốt nhất là nên ăn mặc nghiêm chỉnhmột chút. Đây cũng là sự tôn trọng với chủ nhân. Không nên keo kiệt mà mặc chạy tới để một số nhân vật nhỏ không có mắt giẫm lên hai chân.
"Không được không được". Lý Đại Tráng vội xua tay. "Tôi thấy anh bình thường sống cũng không dư dả. Tôi cũng không thể lấy tiền của anh, hay là để tôi tự nghĩ biện pháp đi".
Dương Nhạc thực sự là bị cái tên nhược trí này đánh bại, lại vỗ một cái, nói: "Cho anh thì anh cứ nhận đi. Nói nhiều thế làm gì".
Bởi vì ngày đó tiếp xúc ở khu tài chính, Dương Nhạc càng hiểu rõ Diệp Thu thêm một chút. Có thể khiến cho ông chủ như Kim Hải Lợi nhún nhường quỳ gối, người dễ dàng lấy ra mấy trăm vạn cho mình xem như là vốn ban đầu của công ty sao có thể là loại người sống không dư dả như miệng hắn nói được?
"Dương Nhạc nói đúng. Tặng các người thì cứ nhận lấy". Diệp Thu thản nhiên nói. Bình thường biểu hiện của hắn quả thật có chút keo kiệt, ăn uống không khác gì bọn họ, khác xa so với các tiểu thư công tử nhà giàu lái xe hiệu ở khách sạn kia. Cũng khó trách Lý Đại Tráng không muốn nhận lễ vật từ một người nghèo như hắn.
Chỉ cần phụ nữ Đường gia luôn không nhớ phải tìm hắn lấy món tiền kia thì hắn vẫn là tỉ phú hào.
Khi ba người tới sân thể dục thì chỗ đó đã đông nghịt người. Căn cứ vào vị trí trước huần luyện quân sự lần trước, ba người cuối cùng cũng tìm được hàng ngũ của lớp mình.
Một nam sinh thấy Diệp Thu đến, vội đưa biển khoa trong tay cho Diệp Thu, nói: "Lớp trưởng. Anh cuối cùng cũng tới. Thầy Trần vừa qua đây, thấy anh chưa tới, nên để tôi thay anh cầm biển một lúc. Khoa khác đều là lớp trưởng cầm biển đó."
Diệp Thu biết quy định này, chỉ đành phải đứng ở hàng đầu giơ biển khoa. Trần Hải Lượng đến lần thứ hai, thấy Diệp Thu đã tới, gật đầu với hắn.
Đại hội tổng kết huấn luyện quân sự so với đại hội động viên một tháng trước trình tự không có gì khác nhau. Đầu tiên là lãnh đạo trường học lên phát biểu, cảm ơn thủ trưởng quân đội, cảm ơn huấn luyện viên huấn luyện. Sau đó thủ trưởng quân đội phát biểu, tán dương toàn bộ học sinh đại học Thủy Mộc, chỉ phê bình một số rất nhỏ có thể không cần tính. Sau đó lãnh đạo trường học đi lên tiếp thu phê bình, cũng tiến hành phê bình tại chỗ sinh viên ở đây. Mọi người phối hợp ăn ý, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Chỉ có điều lúc kết thúc có thêm mục quyết định xử phạt, chính là xử phạt sự kiện ẩu đả của ba người Tạ Chí Viễn, Dương Nhạc, Diệp Thu trong quân doanh, cũng công bố ngay tại đó.
"…. Thông báo xử phạt trước toàn bộ trường học sinh Dương Nhạc, đánh dấu lỗi nặng lần đầu".
"… thông báo xử phạt trước toàn trường học sinh Tạ Chí Cao, đánh dấu lỗi nặng lần đầu".
"…Với học sinh Diệp Thu..." Dị biến phát sinh, lãnh đạo chủ trì khi đọc đến tên Diệp Thu, dưới đài ồ lên. Thậm chí xuất hiện tiếng hét chói tai của con gái.
"Diệp Thu đẹp trai ha…"
"Đúng đấy, đánh cả huấn luyện văng ra bên ngoài. Đánh nhau siêu lợi hại…"
"Lúc đó mình còn được thấy tận mắt. Anh chàng này rất điên cuồng, hơi có chút tàn nhẫn… có điều mình thích…"
"Diệp Thu em yêu anh…."
Tình huống phát sinh như vậy không chỉ có lãnh đạo trường học không ngờ, thậm chí bản thân Diệp Thu cũng ngỡ ngàng, quay đầu hỏi Lý Đại Tráng đứng phía sau hắn: "Đây là chuyện gì vậy?"
Lý Đại Tráng vừa cười vừa nói đùa: "Đại ca, anh cứ chuẩn bị mà làm kẻ địch của toàn bộ nam sinh trong trường đi! Anh có biết anh ở trường nổi tiếng thế nào không? Đánh một trận liền thành danh. Với lại đánh không chỉ có học sinh, mà còn cả huấn luyện viên. Đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử của trường Thủy Mộc đó. Lúc đó không ít người vây xem, bọn họ đã truyền bá sự tích anh dũng của anh đi khắp nơi. Vô số nữ sinh sinh lòng ngưỡng mộ anh… hix, tôi thật đáng thương, ngay cả người đẹp duy nhất của hệ cũng bị anh lừa luôn, tôi còn định tìm ở ngoài viện chứ. Xem ra cũng không còn hi vọng rồi. Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?"
Diệp Thu cười khổ không thôi, sao có thể như vậy? Lúc đó hắn cũng bị khơi dậy tâm sát phạt, cũng chẳng thèm kiêng kỵ người đứng sau là ai. Còn cho là đồng đảng của Tạ Chí Viễn, không ngờ lại đánh huấn luyện viên.
"Yên lặng một chút… yên lặng…" Lãnh đạo đang đọc xử phạt kia la lớn vào micro, thanh âm phi thường nghiêm khắc. Hơn nữa mấy giáo viên phụ trách các khoa cũng tới tận nơi giám sát, thanh thê do các nữ sinh tạo ra lúc này mới dần lắng xuống.
"… Thông báo xử phạt học sinh Diệp Thu, đánh dấu lỗi nặng lần đầu".
Đợi đến lúc tan hội, Diệp Thu vẫn không nghe thấy ý kiến xử lý hai cô nàng đào ngũ Đường Quả với Lâm Bảo Nhi như thế nào. Hình như tập thể lãnh đạo trường học đã quên mất chuyện này.
Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, thế giới này thật đúng là một vật khắc một vật.
Sau khi đại hội tổng kết kết thúc. Lý Đại Tráng mời Dương Nhạc và Diệp Thu đi ăn thịt. Dương Nhạc thì đáp ứng rồi, chỉ là bảo Lý Đại Tráng đi tắm rửa trước, không thì ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, thật lãng phí. Diệp Thu còn có việc muốn làm, liền từ chối lời mời của hai người.
Đi tới cổng ký túc xá nữ, bác gái lần trước ngăn cản không cho Diệp Thu tiến vào vẫn mang vẻ mặt cảnh giác theo dõi hắn, Diệp Thu quay lại cười cười với bà, cũng không có ý định đi vào.
Đợi một lúc, Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi liền cùng nhau xuống lầu.
Đường Quả nhìn Diệp Thu từ trên xuống dưới, bĩu môi nói: "Không ngờ nha. Thành người yêu của quần chúng."
Lâm Bảo Nhi cũng cười hì hì nhìn Diệp Thu, nói: "Đúng đấy. Diệp Thu thực phong độ nha, khiến cho toàn bộ nữ sinh trong trường bàn luận, thành đại danh nhân rồi. Chị Đường Đường, người cạnh tranh với chị càng lúc càng nhiều nha".
"Bảo Nhi chết tiệt. Chuyện này liên quan gì tới chị chứ? Ai muốn thì người đó cứ dắt đi".
"Hì hì… trong lòng lại khác..."
Vẫn như trước đây, ba người ngồi taxi quay về nhà trọ Lam Sắc. Diệp Thu ngồi ở vị trí phụ lái, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi vẫn ngồi ở sau.
Diệp Thu suy nghĩ một chút rồi nói: "Lần trước đi Tô Hàng, tôi đã học lái xe rồi. Chi bằng mình mua một chiếc xe thay đi bộ? Như vậy sẽ tiện hơn một chút."
"Anh cuối cùng cũng học được lái xe rồi. Tôi còn định ghi tên cho anh vào lớp học lái xe chứ. Vậy được rồi, cuối tuần đi mua xe." Đường Quả gật đầu nói, cũng không hỏi Diệp Thu học lái xe lúc nào.
"Còn một vấn đề nhỏ muốn hỏi các cô". Diệp Thu cố gắng khiến nở một nụ cười ngây thơ một chút.
"Có việc gì nói đi, đừng cười cái kiểu hèn mọn ấy."
"Ặc…" Diệp Thu vội thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghĩ thầm cô gái này không có chút thưởng thức nào. "Sinh nhật các cô bình thường thích quà gì?"
Khuôn mặt Đường Quả thoáng cái đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Không cần gấp như vậy đâu".
"Cái gì không cần gấp thế?" Diệp Thu không hiểu hỏi.
"Đương nhiên không cần gấp rồi. Sinh nhật hai mươi tuổi của chị Đường Đường còn hơn một tháng nữa, bây giờ anh vội chuẩn bị quà làm gì? Có điều phần tâm ý này rất đáng khen". Lâm Bảo Nhi vừa cười vừa nói.
"Không phải… quà... tôi nói... tạm thời không phải chuẩn bị cho cô". Diệp Thu nói rất gian nan.
"Cái gì?" Nét quyến rũ trên mặt Đường Quả thoáng cái đã không còn tăm hơi. Hai mắt hung ác mà nhìn chằm chằm Diệp Thu nói: "Không phải tặng cho tôi? Vậy tặng cho ai?"
"Một người bạn."
"Là nữ hay nam?"
"Là... nữ."
"Không biết". Đường Quả thở phì phì nói. Quá đáng ghét, người này nhất định là cố ý muốn nhìn vẻ bối rối của mình rồi.
Nhớ tới bộ dáng xuân tình phóng đãng của mình, Đường Quả hận không thể cầm cánh tay của Lâm Bảo Nhi cắn mấy cái. Ai bảo tay nàng vừa trắng vừa mềm chứ.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy