Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 145: Hát trong mưa bụi
Thân thể của Long ca bị người ta ném ra ngoài. Thuỷ tinh cung tự nhiên là sẽ có người ra can thiệp. Mở cửa làm ăn chỉ sợ có người gây rối, nếu như đưa cảnh sát, nội bộ Thủy Tinh cung sẽ luống cuống tay chân, một số thứ không thích hợp phải nhanh giấu đi lại bày ra trên bàn, mặt khác còn có thể ảnh hưởng sinh ý, tâm tình của khách hàng.
Trên giang hồ có một quy định. Thực lực mạnh yếu của một nhà tỷ lệ nghịch với số lần cảnh sát tới đấy kiểm tra, nếu một nhà điếm quanh năm suốt tháng không có người của bộ đội chính phủ tới cửa thì những đối thủ cạnh tranh khác sẽ biết nhà điếm đó có "ô dù" rất lớn, không phải là chỗ mình có thể trêu chọc.
Một nam nhân có bộ râu lớn mang theo rất nhiều người mặc Tây phục đi tới. Lúc nhìn thấy Diệp Thu thì hơi ngạc nhiên, sau đó thản nhiên mà chào hỏi, hướng mọi người chung quanh hô : "Đã làm các vị sợ hãi. Tôi đại biểu cho Thuỷ tinh cung xin lỗi các vị. Chút nữa sẽ có lễ vật đưa tới phòng của các vị, bây giờ xin mọi người giải tán giúp cho."
Những người đứng xem biết người của Thuỷ tinh cung đã đứng ra giải quyết, có người kéo mình và bạn về phòng, có người không muốn bỏ qua trò hay này vẫn đứng lại chờ đợi sự tình phát triển.
Gã có bộ râu lớn cũng không cưỡng chế mà đuổi người, nâng Long ca đang nằm trên mặt đất đứng lên hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Không liên quan gì tới các người" Long ca đối với việc gã râu lớn nâng mình dậy cũng không thấy cảm kích. Đưa tay vuốt vuốt má, đau đến độ hít một hơi lạnh.
Gã râu lớn lại giương mắt nhìn Diệp Thu. Diệp Thu cũng gật đầu với hắn. Gã râu lớn này Diệp Thu biết. Lần trước lúc ở quán bar hai người còn từng đánh nhau một trận, lúc đó Diệp Thu còn hỏi hắn có phải từ bộ đội đặc chủng "Sri Lanka Bates Naz"của Nga ra không.
Hắn làm việc phụ trách an toàn ở đây, như vậy, Thuỷ tinh cung này cũng là sản nghiệp của tên cầm thú trăng hoa Phí Tường kia sao?
"Có muốn gọi xe cứu thương không?" Gã râu lớn nhìn Long ca hỏi. Hắn cũng đã thấy hai người đang nằm dưới đất,lấy sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Thu khẳng định không phải là người của bọn bên kia.
"Không cần. Tôi có xe, phiền người của anh đưa bạn tôi lên xe là được rồi." Long ca xua tay nói.
"Không thành vấn đề" Gã râu lớn vung tay lên, phía sau liền đi ra mấy nam nhân nhấc hai người bất tỉnh trên đất lên.
Chỉ là những người bang Hắc Nông này lúc tới gần Diệp Thu liền trốn xa xa, sợ xúc phạm tới hắn, vì bọn họ cũng đều mặc y phục giống nhau, Diệp Thu cũng không nhận ra được lần trước bọn họ có bị mình đánh hay không. Có điều bây giờ nhìn phản ứng của bọn họ thì hẳn là từng có va chạm.
"Chờ một chút." Diệp Thu hô.
"Anh còn muốn thế nào nữa? Lưu tôi lại à?" Long ca trầm giọng nói.
"Tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, hà tất cứ phải cả ngày đấu qua đấu lại chứ?" Diệp Thu đi tới trước mặt Long ca nói: "Cổ của anh bị trật rồi, nếu không nhanh chóng khôi phục lại như cũ thì có khả năng sẽ lưu lại di chứng. Tôi biết chút thuật xoa bóp xương cốt, có thể giúp được chuyện nhỏ này."
Cổ của Long ca đúng là bị trật, chỉ là không quá rõ ràng, mà cái không rõ ràng này có thể sẽ khiến bác sĩ sơ suất, một ngày hai ngày còn không sao, nếu để thời gian dài thì sẽ xảy ra chuyện. Có khả năng Long ca sẽ bị lệch cổ.
Diệp Thu vốn cũng không có ác ý đối với Long ca, thậm chí còn có chút thưởng thức hắn. Chỉ là do một câu nói của hắn đã chọc giận tới Diệp Thu.
Vốn hắn lúc ở Hàn gia tâm tình đã phiền muộn, mình bây giờ lực lượng vẫn còn quá bạc nhược, luôn bị người ta trói trụ chân tay, cảm giác không cách nào hành động và bay lượn. Thậm chí hô hấp của bản thân cũng luôn cảm thấy rất nặng nề. Mà Long ca còn nói lời muốn tìm hắn báo thù làm cho Diệp Thu giận tím mặt.
Không phải ai cũng có tư cách nói những lời này với mình. Hàn lão nói thế thì hắn tạm thời không có biện pháp phản bác nhưng còn Long ca nói thế… tốt lắm, cảm ơn Long ca. Những phiền muộn trong ngày hôm nay của Diệp Thu thoáng cái đã tìm được chỗ phát tiết.
Sau khi một cước đá bay Long ca, Diệp Thu tâm tình rốt cuộc cũng trở nên thoải mái, thống khoái tràn trề. Khó trách bây giờ trong các thành phố lớn đều lưu hành "Xả giận đi", nghe nói sinh ý hết sức thịnh vượng, thu phí vô cùng đắt.
Cơn giận của Diệp Thu biến mất, lại cảm thấy mình có chút ác với người ta, cũng chẳng thèm để ý đến mặt mũi, chạy lên chỉnh cổ thẳng lại cho người ta.
Long ca hơi chút do dự nói: "Làm phiền rồi."
Diệp Thu gật đầu. Nâng đầu Long ca, sau đó một tay đặt ở cằm cố định đầu gã. Tay còn lại đặt ở ót, nói: "Thả lỏng đi."
Đợi sau khi thân kinh đang căng thẳng của Long ca dần dần thả lỏng, Diệp Thu đột nhiên dùng sức, xoay đầu gã sang bên trái.
Rắc!
Sau một tiếng giòn tan, Diệp Thu thả đầu Long ca ra.
Long ca vốn bị Diệp Thu giữ đầu thì trong lòng căng thẳng vô cùng, tiểu tử này nếu là kẻ biến thái thì mình sẽ chết queo, đợi đến khi gã phát hiện thấy trong mắt đối phương cũng không có ác ý, mới từ từ tin hắn, hắn chung quy không thể giết người trước mặt mọi người phải không?
Long ca xoay cổ một cái. Cảm giác thoải mái hơn nhiều, không còn đau như vừa rồi, gã vốn tưởng mặt đau, hóa ra là cổ có vấn đề.
"Cảm ơn." Long ca nói.
"Không cần. Tôi là Diệp Thu khoa khảo cổ đại học Thủy Mộc, nếu có chuyện gì, cứ đến tìm tôi, không nên làm khó các nàng, các nàng chỉ là những cô gái đáng thương mà thôi."
"Tôi hiểu rồi." Long ca gật đầu, mang theo bạn rời đi.
Gã râu lớn nhìn về phía Diệp Thu xem ý, Diệp Thu phất tay một cái, gã râu lớn mang theo người bang Hắc Nông biến mất trong hành lang.
Diệp Thu đóng cửa phòng, xoay người nhìn sang, bốn cô gái trong ký túc Nhiễm Đông Dạ ngồi song song ở ghế sa lông, không nói được một lời, ngoại trừ tiếng động bên ngoài lọt vào khe cửa cùng với hình ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình TV, cả phòng đều yên lặng.
Phùng Tĩnh như tượng đá ngồi trên ghế sa lông. Qua một hồi lâu, nàng mới đến trước mặt Diệp Thu, nói rằng: "Cảm ơn anh. Nếu như không có anh ở đây, Lâm Lâm, Hà Khâm các em ấy…"
Diệp Thu cắt lời nàng, nói: "Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ trả nhân tình lại cho người ta thôi. Các cô nguyện ý làm gì không liên quan đến tôi."
Phùng Tĩnh gật nhẹ với Diệp Thu, lại đi tới cạnh ba chị em, vẻ mặt xấu hổ nói : "Lâm Lâm, Hà Khâm, là chị làm phiền mọi người. Chị… xin lỗi."
Phùng Tĩnh rốt cuộc không cách nào đối mặt với ánh mắt của chị em mình, cầm theo áo khoác chạy đi, còn chưa tới cửa nước mắt đã rơi xuống.
"Chị cả…" Thái Lâm gọi to, nhìn thấy thân ảnh Phùng Tĩnh chạy ra, Thái Lâm cũng cầm lấy áo khoác, nói: "Chị ra ngoài xem thử."
Diệp Thu ngồi trên ghế sa lông mở bia uống, Hà Khâm ngồi bên cạnh Diệp Thu, dấu đỏ trên mặt đã nhạt bớt nhưng hơi có chút sưng lên, cũng cầm lấy lon bia trên bàn, sau khi giật nắp liền uống một mạch, mang theo mùi bia hỏi: "Anh có phải nghĩ chúng tôi rất hèn hạ đúng không?"
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Chuyện của các cô không liên quan gì đến tôi." Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Tôi thừa nhận, chúng tôi ti tiện, tìm mọi cách để leo lên. Thậm chí không tiếc hy sinh bản thân, thế nhưng, anh không biết người ở tầng lớp dưới đáng thương thế nào đâu. Chúng tôi cũng có lý tưởng, cũng muốn tạo ra một thành tích khiến gia đình bạn bè thay đổi cách nhìn, nhưng chúng tôi lại không có quan hệ với ai cả."
"Ở Trung Quốc, không có quan hệ thì chẳng khác nào đi vào ngõ cụt, cho dù anh đấu đá lung tung cũng không có biện pháp ra ngoài. Còn năng lực ư? Loại năng lực này còn không bằng màng trinh quý giá đáng tám mươi đồng. Đông Dạ là ngoại tộc trong ký túc xá của chúng tôi, cô gái có thể hạnh phúc như nàng, ở học viện điện ảnh cũng không có mấy người."
"Những sinh viên học viện điện ảnh danh tiếng cũng không được tốt lắm. Anh có thể ở lúc bảy tám giờ tối tới cổng học viện điện ảnh xem thử một chút, chỗ đó sẽ xếp một hàng thật dài các loại xe xa hoa, tất nhiên, mỗi chiếc xe đều ứng với một sinh viên hoặc mấy sinh viên học viện điện ảnh".
"Vào nghề thịnh hành này là do yêu thích. Nhưng đợi sau khi vào nghề này rồi thì mới biết áo khoác rực rỡ bên ngoài che dấu thứ dơ bẩn không sạch sẽ như thế nào, anh có biết muốn nhận một cái quảng cáo có bao nhiêu khó khăn không? Anh có biết muốn diễn một vai có thoại trong bộ phim của một đạo diễn phải ngủ với bao nhiêu gã không? Bọn tôi là cam tâm tình nguyện à?"
Hà Khâm lại một hơi uống hết nửa lon bia trong tay, ném mạnh lon bia vào vách tường, giống như muốn lộ ra sự cực kỳ bất mãn với thực tế. "Sự bi ai và cay đắng của tiểu nhân vật anh không hiểu đâu, đây là một thời đại nụ cười của người nghèo không bằng nụ cười của con điếm. Ngoại trừ thân thể, chúng tôi không có bất cứ thứ gì có thể trao đổi với người ta, không chỉ giới giải trí, mà quy tắc ngầm của mấy ngành khác cũng như thế? Tôi thiếu nợ nhân tình của anh, nếu anh muốn, tôi cũng có thể giao thân xác cho anh, anh có muốn không? Ha ha…"
Diệp Thu nheo mắt lại đánh giá Hà Khâm. Nữ nhân này đúng là kẻ điên.
Đợi sau khi Hà Khâm cũng rời đi, Nhiễm Đông Dạ sắc mặt buồn bã đi tới ngồi bên Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa trên vai Diệp Thu, có chút mệt mỏi nói: "Diệp Thu, anh có giận tôi không?"
"Không, vì sao tôi phải giận?" Diệp Thu cười hỏi.
"Tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên trước mặt mọi người bảo anh trả nhân tình lại cho tôi. Thế nhưng, nếu như tôi không nói, tôi sợ rằng anh sẽ không ra tay giúp các chị ấy. Kỳ thật các chị ấy cũng rất đáng thương."
"Tôi hiểu. Một nữ nhân muốn thành công, thì phải trả giá gấp nhiều lần so với người khác." Diệp Thu gật đầu.
"Chị cả, chị hai, còn cả chị ba bình thường đều rất giữ mình trong sạch, đặc biệt là chị ba, đừng thấy chị ấy ăn to nói lớn như vậy, thật ra chị ấy lại là người nghĩa khí nhất, bảo thủ nhất, bầu không khí ở học viên điện ảnh không tốt, bình thường đã có không ít chuyện xấu, thậm chí lãnh đạo trường học có đôi khi đi ra ngoài xã giao còn có thể mang theo học sinh đi…, có đôi khi cũng sẽ tìm đến mấy chị ấy, nhưng các chị ấy đều cự tuyệt."
"Tôi cũng đã từng ám chỉ, có thể giúp các chị một chút chuyện nhỏ. Nhưng các chị ấy đều giả như không thấy, cố ý chuyển đề tài. Lòng tự trọng của các chị rất lớn, không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi. Ba của chị cả vài ngày trước bệnh qua đời, nên chị ấy sau khi trở về cũng hơi bị bệnh, cả ngày tâm thần hoảng hốt, hỏi thăm khắp nơi xem chỗ nào có thể kiếm được tiền."
"Duyên của người với người đúng là khác nhau. So với các chị ấy, cô thực sự quá hạnh phúc." Diệp Thu nhìn vẻ mặt bi thương của Nhiễm Đông Dạ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đúng vậy. Tôi hạnh phúc, thế nhưng thấy bạn của mình vì cuộc sống mà khốn khổ vật lộn bán đứng tôn nghiêm của chính mình chỉ vì để tìm được một cơ hội làm việc… Diệp Thu, tôi buồn muốn khóc". Nhiễm Đông Dạ khóe mắt hơi đỏ nói.
"Đây mới là bộ mặt thật của xã hội." Diệp Thu ôm Nhiễm Đông Dạ nói. "Chúng ta cũng đi thôi. Đã khuya rồi."
"Ừ." Nhiễm Đông Dạ gật đầu, lại len lén lau nước mắt một cái
Lúc hai người đi ra ngoài Thủy tinh cung, bên ngoài đã xuất hiện mưa phùn lất phất. Mưa bụi li ti kia dưới ánh đèn thật nổi bật, như sợi tơ bạc, bay nghiêng nghiêng. Cả thế giới ánh đèn lập lòe, xe như nước chảy mỹ nhân như cầu vồng.Bên tai đâu đâu đều là tiếng ồn ào của người và xe, nhưng cơn mưa bụi này lại khiến tâm tình người ta trở nên yên tĩnh.
"Diệp Thu, tối nay tôi phải đến câu lạc bộ Ngôi sao". Nhiễm Đông Dạ nhìn mưa bụi trong lòng dễ chịu hơn. Ánh mắt sáng long lanh nhìn Diệp Thu nói.
"Tôi đưa cô đến đó." Diệp Thu nói.
"Ừ, nhưng tới đó không cần đi xe. Đi bộ qua nha?" Đôi mắt đẹp của Nhiễm Đông Dạ đầy ý cười.
Diệp Thu đau khổ rên một tiếng, đoán chừng từ bên này đi đến đó thì trời cũng sáng rồi.
"Đi nào, như vậy mới lãng mạn." Nhiễm Đông Dạ kéo tay Diệp Thu đi vào màn mưa.
"Diệp Thu. Tôi hát cho anh nghe nha".
"Được."
Trên giang hồ có một quy định. Thực lực mạnh yếu của một nhà tỷ lệ nghịch với số lần cảnh sát tới đấy kiểm tra, nếu một nhà điếm quanh năm suốt tháng không có người của bộ đội chính phủ tới cửa thì những đối thủ cạnh tranh khác sẽ biết nhà điếm đó có "ô dù" rất lớn, không phải là chỗ mình có thể trêu chọc.
Một nam nhân có bộ râu lớn mang theo rất nhiều người mặc Tây phục đi tới. Lúc nhìn thấy Diệp Thu thì hơi ngạc nhiên, sau đó thản nhiên mà chào hỏi, hướng mọi người chung quanh hô : "Đã làm các vị sợ hãi. Tôi đại biểu cho Thuỷ tinh cung xin lỗi các vị. Chút nữa sẽ có lễ vật đưa tới phòng của các vị, bây giờ xin mọi người giải tán giúp cho."
Những người đứng xem biết người của Thuỷ tinh cung đã đứng ra giải quyết, có người kéo mình và bạn về phòng, có người không muốn bỏ qua trò hay này vẫn đứng lại chờ đợi sự tình phát triển.
Gã có bộ râu lớn cũng không cưỡng chế mà đuổi người, nâng Long ca đang nằm trên mặt đất đứng lên hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Không liên quan gì tới các người" Long ca đối với việc gã râu lớn nâng mình dậy cũng không thấy cảm kích. Đưa tay vuốt vuốt má, đau đến độ hít một hơi lạnh.
Gã râu lớn lại giương mắt nhìn Diệp Thu. Diệp Thu cũng gật đầu với hắn. Gã râu lớn này Diệp Thu biết. Lần trước lúc ở quán bar hai người còn từng đánh nhau một trận, lúc đó Diệp Thu còn hỏi hắn có phải từ bộ đội đặc chủng "Sri Lanka Bates Naz"của Nga ra không.
Hắn làm việc phụ trách an toàn ở đây, như vậy, Thuỷ tinh cung này cũng là sản nghiệp của tên cầm thú trăng hoa Phí Tường kia sao?
"Có muốn gọi xe cứu thương không?" Gã râu lớn nhìn Long ca hỏi. Hắn cũng đã thấy hai người đang nằm dưới đất,lấy sự hiểu biết của hắn đối với Diệp Thu khẳng định không phải là người của bọn bên kia.
"Không cần. Tôi có xe, phiền người của anh đưa bạn tôi lên xe là được rồi." Long ca xua tay nói.
"Không thành vấn đề" Gã râu lớn vung tay lên, phía sau liền đi ra mấy nam nhân nhấc hai người bất tỉnh trên đất lên.
Chỉ là những người bang Hắc Nông này lúc tới gần Diệp Thu liền trốn xa xa, sợ xúc phạm tới hắn, vì bọn họ cũng đều mặc y phục giống nhau, Diệp Thu cũng không nhận ra được lần trước bọn họ có bị mình đánh hay không. Có điều bây giờ nhìn phản ứng của bọn họ thì hẳn là từng có va chạm.
"Chờ một chút." Diệp Thu hô.
"Anh còn muốn thế nào nữa? Lưu tôi lại à?" Long ca trầm giọng nói.
"Tất cả mọi người đều là người Trung Quốc, hà tất cứ phải cả ngày đấu qua đấu lại chứ?" Diệp Thu đi tới trước mặt Long ca nói: "Cổ của anh bị trật rồi, nếu không nhanh chóng khôi phục lại như cũ thì có khả năng sẽ lưu lại di chứng. Tôi biết chút thuật xoa bóp xương cốt, có thể giúp được chuyện nhỏ này."
Cổ của Long ca đúng là bị trật, chỉ là không quá rõ ràng, mà cái không rõ ràng này có thể sẽ khiến bác sĩ sơ suất, một ngày hai ngày còn không sao, nếu để thời gian dài thì sẽ xảy ra chuyện. Có khả năng Long ca sẽ bị lệch cổ.
Diệp Thu vốn cũng không có ác ý đối với Long ca, thậm chí còn có chút thưởng thức hắn. Chỉ là do một câu nói của hắn đã chọc giận tới Diệp Thu.
Vốn hắn lúc ở Hàn gia tâm tình đã phiền muộn, mình bây giờ lực lượng vẫn còn quá bạc nhược, luôn bị người ta trói trụ chân tay, cảm giác không cách nào hành động và bay lượn. Thậm chí hô hấp của bản thân cũng luôn cảm thấy rất nặng nề. Mà Long ca còn nói lời muốn tìm hắn báo thù làm cho Diệp Thu giận tím mặt.
Không phải ai cũng có tư cách nói những lời này với mình. Hàn lão nói thế thì hắn tạm thời không có biện pháp phản bác nhưng còn Long ca nói thế… tốt lắm, cảm ơn Long ca. Những phiền muộn trong ngày hôm nay của Diệp Thu thoáng cái đã tìm được chỗ phát tiết.
Sau khi một cước đá bay Long ca, Diệp Thu tâm tình rốt cuộc cũng trở nên thoải mái, thống khoái tràn trề. Khó trách bây giờ trong các thành phố lớn đều lưu hành "Xả giận đi", nghe nói sinh ý hết sức thịnh vượng, thu phí vô cùng đắt.
Cơn giận của Diệp Thu biến mất, lại cảm thấy mình có chút ác với người ta, cũng chẳng thèm để ý đến mặt mũi, chạy lên chỉnh cổ thẳng lại cho người ta.
Long ca hơi chút do dự nói: "Làm phiền rồi."
Diệp Thu gật đầu. Nâng đầu Long ca, sau đó một tay đặt ở cằm cố định đầu gã. Tay còn lại đặt ở ót, nói: "Thả lỏng đi."
Đợi sau khi thân kinh đang căng thẳng của Long ca dần dần thả lỏng, Diệp Thu đột nhiên dùng sức, xoay đầu gã sang bên trái.
Rắc!
Sau một tiếng giòn tan, Diệp Thu thả đầu Long ca ra.
Long ca vốn bị Diệp Thu giữ đầu thì trong lòng căng thẳng vô cùng, tiểu tử này nếu là kẻ biến thái thì mình sẽ chết queo, đợi đến khi gã phát hiện thấy trong mắt đối phương cũng không có ác ý, mới từ từ tin hắn, hắn chung quy không thể giết người trước mặt mọi người phải không?
Long ca xoay cổ một cái. Cảm giác thoải mái hơn nhiều, không còn đau như vừa rồi, gã vốn tưởng mặt đau, hóa ra là cổ có vấn đề.
"Cảm ơn." Long ca nói.
"Không cần. Tôi là Diệp Thu khoa khảo cổ đại học Thủy Mộc, nếu có chuyện gì, cứ đến tìm tôi, không nên làm khó các nàng, các nàng chỉ là những cô gái đáng thương mà thôi."
"Tôi hiểu rồi." Long ca gật đầu, mang theo bạn rời đi.
Gã râu lớn nhìn về phía Diệp Thu xem ý, Diệp Thu phất tay một cái, gã râu lớn mang theo người bang Hắc Nông biến mất trong hành lang.
Diệp Thu đóng cửa phòng, xoay người nhìn sang, bốn cô gái trong ký túc Nhiễm Đông Dạ ngồi song song ở ghế sa lông, không nói được một lời, ngoại trừ tiếng động bên ngoài lọt vào khe cửa cùng với hình ảnh không ngừng thay đổi trên màn hình TV, cả phòng đều yên lặng.
Phùng Tĩnh như tượng đá ngồi trên ghế sa lông. Qua một hồi lâu, nàng mới đến trước mặt Diệp Thu, nói rằng: "Cảm ơn anh. Nếu như không có anh ở đây, Lâm Lâm, Hà Khâm các em ấy…"
Diệp Thu cắt lời nàng, nói: "Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ trả nhân tình lại cho người ta thôi. Các cô nguyện ý làm gì không liên quan đến tôi."
Phùng Tĩnh gật nhẹ với Diệp Thu, lại đi tới cạnh ba chị em, vẻ mặt xấu hổ nói : "Lâm Lâm, Hà Khâm, là chị làm phiền mọi người. Chị… xin lỗi."
Phùng Tĩnh rốt cuộc không cách nào đối mặt với ánh mắt của chị em mình, cầm theo áo khoác chạy đi, còn chưa tới cửa nước mắt đã rơi xuống.
"Chị cả…" Thái Lâm gọi to, nhìn thấy thân ảnh Phùng Tĩnh chạy ra, Thái Lâm cũng cầm lấy áo khoác, nói: "Chị ra ngoài xem thử."
Diệp Thu ngồi trên ghế sa lông mở bia uống, Hà Khâm ngồi bên cạnh Diệp Thu, dấu đỏ trên mặt đã nhạt bớt nhưng hơi có chút sưng lên, cũng cầm lấy lon bia trên bàn, sau khi giật nắp liền uống một mạch, mang theo mùi bia hỏi: "Anh có phải nghĩ chúng tôi rất hèn hạ đúng không?"
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Chuyện của các cô không liên quan gì đến tôi." Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Tôi biết trong lòng anh đang nghĩ gì. Tôi thừa nhận, chúng tôi ti tiện, tìm mọi cách để leo lên. Thậm chí không tiếc hy sinh bản thân, thế nhưng, anh không biết người ở tầng lớp dưới đáng thương thế nào đâu. Chúng tôi cũng có lý tưởng, cũng muốn tạo ra một thành tích khiến gia đình bạn bè thay đổi cách nhìn, nhưng chúng tôi lại không có quan hệ với ai cả."
"Ở Trung Quốc, không có quan hệ thì chẳng khác nào đi vào ngõ cụt, cho dù anh đấu đá lung tung cũng không có biện pháp ra ngoài. Còn năng lực ư? Loại năng lực này còn không bằng màng trinh quý giá đáng tám mươi đồng. Đông Dạ là ngoại tộc trong ký túc xá của chúng tôi, cô gái có thể hạnh phúc như nàng, ở học viện điện ảnh cũng không có mấy người."
"Những sinh viên học viện điện ảnh danh tiếng cũng không được tốt lắm. Anh có thể ở lúc bảy tám giờ tối tới cổng học viện điện ảnh xem thử một chút, chỗ đó sẽ xếp một hàng thật dài các loại xe xa hoa, tất nhiên, mỗi chiếc xe đều ứng với một sinh viên hoặc mấy sinh viên học viện điện ảnh".
"Vào nghề thịnh hành này là do yêu thích. Nhưng đợi sau khi vào nghề này rồi thì mới biết áo khoác rực rỡ bên ngoài che dấu thứ dơ bẩn không sạch sẽ như thế nào, anh có biết muốn nhận một cái quảng cáo có bao nhiêu khó khăn không? Anh có biết muốn diễn một vai có thoại trong bộ phim của một đạo diễn phải ngủ với bao nhiêu gã không? Bọn tôi là cam tâm tình nguyện à?"
Hà Khâm lại một hơi uống hết nửa lon bia trong tay, ném mạnh lon bia vào vách tường, giống như muốn lộ ra sự cực kỳ bất mãn với thực tế. "Sự bi ai và cay đắng của tiểu nhân vật anh không hiểu đâu, đây là một thời đại nụ cười của người nghèo không bằng nụ cười của con điếm. Ngoại trừ thân thể, chúng tôi không có bất cứ thứ gì có thể trao đổi với người ta, không chỉ giới giải trí, mà quy tắc ngầm của mấy ngành khác cũng như thế? Tôi thiếu nợ nhân tình của anh, nếu anh muốn, tôi cũng có thể giao thân xác cho anh, anh có muốn không? Ha ha…"
Diệp Thu nheo mắt lại đánh giá Hà Khâm. Nữ nhân này đúng là kẻ điên.
Đợi sau khi Hà Khâm cũng rời đi, Nhiễm Đông Dạ sắc mặt buồn bã đi tới ngồi bên Diệp Thu, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa trên vai Diệp Thu, có chút mệt mỏi nói: "Diệp Thu, anh có giận tôi không?"
"Không, vì sao tôi phải giận?" Diệp Thu cười hỏi.
"Tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên trước mặt mọi người bảo anh trả nhân tình lại cho tôi. Thế nhưng, nếu như tôi không nói, tôi sợ rằng anh sẽ không ra tay giúp các chị ấy. Kỳ thật các chị ấy cũng rất đáng thương."
"Tôi hiểu. Một nữ nhân muốn thành công, thì phải trả giá gấp nhiều lần so với người khác." Diệp Thu gật đầu.
"Chị cả, chị hai, còn cả chị ba bình thường đều rất giữ mình trong sạch, đặc biệt là chị ba, đừng thấy chị ấy ăn to nói lớn như vậy, thật ra chị ấy lại là người nghĩa khí nhất, bảo thủ nhất, bầu không khí ở học viên điện ảnh không tốt, bình thường đã có không ít chuyện xấu, thậm chí lãnh đạo trường học có đôi khi đi ra ngoài xã giao còn có thể mang theo học sinh đi…, có đôi khi cũng sẽ tìm đến mấy chị ấy, nhưng các chị ấy đều cự tuyệt."
"Tôi cũng đã từng ám chỉ, có thể giúp các chị một chút chuyện nhỏ. Nhưng các chị ấy đều giả như không thấy, cố ý chuyển đề tài. Lòng tự trọng của các chị rất lớn, không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi. Ba của chị cả vài ngày trước bệnh qua đời, nên chị ấy sau khi trở về cũng hơi bị bệnh, cả ngày tâm thần hoảng hốt, hỏi thăm khắp nơi xem chỗ nào có thể kiếm được tiền."
"Duyên của người với người đúng là khác nhau. So với các chị ấy, cô thực sự quá hạnh phúc." Diệp Thu nhìn vẻ mặt bi thương của Nhiễm Đông Dạ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đúng vậy. Tôi hạnh phúc, thế nhưng thấy bạn của mình vì cuộc sống mà khốn khổ vật lộn bán đứng tôn nghiêm của chính mình chỉ vì để tìm được một cơ hội làm việc… Diệp Thu, tôi buồn muốn khóc". Nhiễm Đông Dạ khóe mắt hơi đỏ nói.
"Đây mới là bộ mặt thật của xã hội." Diệp Thu ôm Nhiễm Đông Dạ nói. "Chúng ta cũng đi thôi. Đã khuya rồi."
"Ừ." Nhiễm Đông Dạ gật đầu, lại len lén lau nước mắt một cái
Lúc hai người đi ra ngoài Thủy tinh cung, bên ngoài đã xuất hiện mưa phùn lất phất. Mưa bụi li ti kia dưới ánh đèn thật nổi bật, như sợi tơ bạc, bay nghiêng nghiêng. Cả thế giới ánh đèn lập lòe, xe như nước chảy mỹ nhân như cầu vồng.Bên tai đâu đâu đều là tiếng ồn ào của người và xe, nhưng cơn mưa bụi này lại khiến tâm tình người ta trở nên yên tĩnh.
"Diệp Thu, tối nay tôi phải đến câu lạc bộ Ngôi sao". Nhiễm Đông Dạ nhìn mưa bụi trong lòng dễ chịu hơn. Ánh mắt sáng long lanh nhìn Diệp Thu nói.
"Tôi đưa cô đến đó." Diệp Thu nói.
"Ừ, nhưng tới đó không cần đi xe. Đi bộ qua nha?" Đôi mắt đẹp của Nhiễm Đông Dạ đầy ý cười.
Diệp Thu đau khổ rên một tiếng, đoán chừng từ bên này đi đến đó thì trời cũng sáng rồi.
"Đi nào, như vậy mới lãng mạn." Nhiễm Đông Dạ kéo tay Diệp Thu đi vào màn mưa.
"Diệp Thu. Tôi hát cho anh nghe nha".
"Được."
Tác giả :
Liễu Hạ Huy