Cần Gì Quá Đa Tình
Chương 17: Chương mười bảy
Sau khi khai giảng có thể dùng tác phẩm Triệu Lệ Dung để hình dung, đó chính là: “Tinh anh tập trung, lữ bố đi họp.” Tám lớp của năm hai, học sinh đa số là những học sinh cũ, bây giờ bọn họ hi vọng sau hai năm bọn họ có thể đứng đầu, vì vậy tất cả các giáo viên đều rất phối hợp.
Thật ra thì chia lớp chuyên không không phải là trọng điểm, vẫn luôn là vấn đề được tranh cãi. Chọn lớp chuyên là đưa tất cả các học sinh xuất sắc tụ lại một chỗ, tập trung tất cả lực lượng giáo viên tạo môi trường học tốt nhất cho bọn họ, cũng tránh mang lại áp lực cho các học sinh lớp bình thường.
Nhưng cũng có mặt trái của nó: Học sinh xuất sắc bị chuyển đi sẽ khiến học sinh bình thường sẽ có cảm giác giống như bị ruồng bỏ, kỷ luật cùng với không khí học tập sẽ trở nên kém. Mặt khác, đối với học sinh lớp chuyên mà nói, trong lớp đều là học sinh giỏi, luôn có thói cạnh tranh để dẫn đầu, nhưng năm mươi học sinh giỏi tụ tập một chỗ, vẫn có thể phân ra ưu liệt, vốn dĩ học sinh khá giỏi có thể thay đổi thành tích, thậm chí học sinh kém khi nhận tin tức đả kích này cũng thay đổi, thứ quan trọng nhất chính là sức chịu đựng. Thường thì không có học sinh nào có chấp nhận sự thực như vậy, thậm chí tự trách bản thân mình, có người còn uất ức.
Nguyễn Thúy là người thứ bốn mươi lăm nên rất lo lắng, Đinh Dật an ủi cô, một mặt còn phiền lòng chuyện của mình.
Lớp học mới còn một chuyện tương đối kỳ quái, đó là ban cán bộ rất nhiều người. Hiện tại lớp có sáu lớp trưởng, năm bí thư cho đoàn, ủy viên lớn nhỏ đếm không hết, chọn học sin htrong lớp làm ban cán bộ cũng khiến cho người ta một phen khổ sở.
Vì vậy thầy giáo chủ nhiệm nghĩ ra cách kỳ quặc hơn, chính là lớp trưởng cùng bí thư chi đoàn cũng tranh nhau chức vị, người được đề cử lên bục giảng, cà lớptiến hành bỏ phiếu, ai có số phiếu nhiều hơn người đó sẽ nhậm chức. Chức vụ bí thư chi đoàn của Đinh Dật là do thầy Trương Nhạc Thiên ép làm, lúc này chủ động xin rút lui, không ngờ Tiêu Khắc Kiệm nghiêm mặt nói cô không có trách nhiệm không có chí tiến thủ, trực tiếp bác bỏ, cho cô về đóng cửa suy nghĩ cho kỹ lưỡng.
Ban cán bộ trung học thật ra là cái loa của giáo viên, lao tâm lao lực không được gì mà còn không được tự chủ, Đinh Dật cảm thấy mình không thích hợp, thì ra lớp trưởng Ngô Khiêm mới là cán bộ giương mẫu. Vì vậy dù bị bác bỏ, Đinh Dật cũng không để trong lòng, nhân duyên của cô không phải là quá kém, tự biết người ghét cô cũng không ít, công khai bỏ phiếu chưa chắc cô đã thắng.
Vừa bắt đầu tranh cử, Đinh Dật xông lên, nói cảm ơn thầy giáo cùng bạn học.......Nói nhảm, sau đó đi xuống xem phần thể hiện của các bạn khác.
Các bạn có tài ăn nói quả thật không ít, nhất là các bạn nam, trầm bổng du dương giống như từng tập thuyết trình, chỉ có người được hưởng ứng nhiệt liệt nhất chính là Nghê Ái Lan, thì ra cô là bí thư đoàn.
Cô ăn mặc đẹp đẽ, nụ cười ngọt ngào, thái độ càng thêm thân thiết. Cô tự nói về lý lịch của mình, cũng đưa ra ý kiến mình không để ý kết quả tranh cử, nếu như có may mắn trúng tuyển cũng chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi.
Đinh Dật nhìn bóng hình xinh đẹp trên bục giảng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ rằng nhất định Chu Văn Bân rất thích, mười giờ tối cô về cậu ấy không đưa cô về, hôm đó khi cậu ấy đưa Nghê Ái Lan về cũng chỉ mới hơn tám giờ mà thôi.
Thì ra cậu ấy thích loại người như thế này, Đinh Dật nghĩ thầm, Nghê Ái Lan dịu dàng không cách nào làm cho cô có ấn tượng tốt, cô nhớ lại cuộc gặp tên côn đồ hôm trước, Nghê Ái Lan làm như không liên quan đến mình lôi Chu Văn Bân kéo đi, cứ xem như Lâm Lâm không phải là bạn học, đó cũng không phải là một cô gái hiền lành.
Nghiêng đầu liếc nhìn Chu Văn Bân, phát hiện cậu ấy tỉnh táo nhìn người đang phát biểu trên bục giảng, Đinh Dật đau xót trong lòng, dù sao cô cũng vô ý, sao không giúp người ta hoàn thành ước vọng. Vì vậy viết phiếu bầu của mình: “Lớp trưởng Dương Thụ Tiềm, bí thư chi đoàn Nghê Ái Lan.
Sự thật lại một lần nữa chứng minh Đinh đại tiểu thư anh minh vĩ đại, hai người chấm dứt với số phiếu tương đương, sau khi tan học Đinh Dật bị Tiêu Khắc Kiệm gọi vào phòng làm việc.
“Đinh Dật thật lợi hại, biết cách phản bác, vào học kỳ em dựa vào tài ăn nói thắng giải đặc biệt từ HongKong về sao?”
Nếu như là Trương Nhạc Thiên hỏi, Đinh Dật sẽ nói với thầy: “Thầy giáo, em yêu nước, bây giờ từ HongKong quay về, tổ chức cũng không cần em.”
Nhưng Tiêu Khắc Kiệm thì khác, ông là người vui buồn không bao giờ lộ ra ngoài.......Nghe nói năm đó thầy là sinh viên, mười chín tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, từ đó trở thành sinh viên nổi tiếng, tài trí còn hơn cả thầy cô giáo. Giống như vàng đi đến đâu sáng đến đấy, mấy năm trước thầy về trường, nhanh chóng được trường tôn làm con người vĩ đại.
Tin đồn về thầy rất nhiều, có người nói thầy là máy vi tính sống, cả phiếu điểm của năm trăm học sinh thầy chỉ cần nhìn một lần là đọc làu làu. Còn có người nói, thầy vừa về trường dạy học sinh lớp mười hai trẻ tuổi còn độc thân hơn nữa rất đẹp trai, học sinh nữ trong lớp thường gửi thư tình cho thầy, hơn nữa dồn dập không ngớt, trường học bất đắc dĩ gia hạn cho thầy trong vòng một tháng giải quyết vấn đề cá nhân mà thầy vì để không ảnh hưởng tới thành tích học tập của học sinh nữ vội vàng về quê cưới vợ, hai người vô cùng không xứng.
Từ trước đến giờ thầy rất ít nói, vì vậy càng làm cho người đối mặt với thầy cảm thấy hoang mang, bá đạo như Đinh Dật, ở trước mặt thầy cũng không dám càn rỡ hơn nữa nghe những lời này của thầy khiến cho Đinh Dật không thể không hoài nghi có tức giận trong đó.
Đang do dự làm thế nào trả lời, chợt thấy Nghê Ái Lan đi vào phòng làm việc, lập tức nói: “Thầy giáo Tiêu, em cảm thấy công việc chủ yếu của bí thư chi đoàn là phối hợp với lớp trưởng làm các công việc cụ thể, Nghê Ái Lan nghiêm túc, phối hợp với Dương Thụ Tiềm, còn thích hợp hơn em, em tự biết thân mình cho nên cam tâm rút lui.” Nhìn đi, cô rất rộng lòng, còn nghĩ cách giúp tình địch, không biết Tiêu Khắc Kiệm có định phát phiếu bé ngoan cho cô không.
Đang nói thì Nghê Ái Lan đã đi đến gần, nhẹ giọng hỏi Tiêu Khắc Kiệm: “Thầy Tiêu, thầy tìm em?” Sóng mắt lưu chuyển, nhân tiện mỉm cười chào Đinh Dật, Đinh Dật khẽ cười như đáp lại.
Tiêu Khắc Kiệm nhìn hai nữ sinh nói: “Đinh Dật là học sinh ngoại trú, vì vậy trong lớp có rất nhiều bạn, nhất là bạn nữ tương đối ít. Lần này kết quả lựa chọn cũng có một vài vấn đề, số phiếu của em chưa tới một phần ba, điều này đối với học sinh có thành tích đứng nhất là rất hiếm, em nên suy nghĩ, về sau mọi người đều là bạn học cùng lớp, Nghê Ái Lan em hãy giúp đỡ bạn ấy.”
Nghê Ái Lan không dám nói, số phiếu của cô nhiều như vậy cũng rất bết ngờ, đồng thời liên tiếp tán dương Đinh Dật rất ưu tú.
“Khoa tự nhiên năm nay không có nhiều nữ sinh có thành tích tốt, trước mắt hai em là người dẫn đầu, về sau lớp mười một sẽ càng phức tạp hơn, hai người rảnh rỗi thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Mặc dù lời nói này có sắc thái hơi kỳ dị nhưng là thật tình, trong lớp mười chỉ có Đinh Dật cùng Nghê Ái Lan là con gái.
“Việc học tập của Nghê Ái Lan tương đối yên tâm, Đinh Dật thì thất thường không ổn định. Anh văn kém, Nghê Ái Lan, em rảnh rỗi thì giúp bạn ấy một chút.”
Sau khi nghe lời này không chỉ Đinh Dật nóng mặt, Nghê Ái Lan cũng có chút không tự nhiên, cô đứng thứ bảy trong lớp, còn cách xa Đinh Dật đứng đầu tiên.
Chỉ là lần này Đinh Dật tin Tiêu Khắc Kiệm là máy vi tính sống, trên tay thầy không có bảng điểm.......tài liệu lại có thể nhớ chính xác điểm anh văn của Nghê Ái Lan cao hơn cô năm điểm, bởi vì để ý nên tương đối nhớ, nếu như cô nhớ không nhầm, mấy lần thi Nghê Ái Lan đều đứng thứ bảy thứ tám, ổn định hơn cô rất nhiều.
Tất cả đều là sự thật, thầy giáo nói điều hay, học sinh biểu hiện đoàn kết thân ái nhưng những lời này làm tổn thương lòng tự ái của Đinh Dật. Tranh cử bị thua cô có thể nói là mình không muốn cạnh tranh, nhân duyên không tốt bởi vì cá tính của cô quá mạnh mẽ, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo bởi thành tích học tập cũng có nhiều người khiêu chiến, lại cần sự giúp đỡ từ người khác, hơn nữa “người khác” này còn là Nghê Ái Lan, Đinh Dật không cách nào nhịn được.
Đầu óc càng mê muội càng làm những việc ngu xuẩn, điều này đối với Đinh Dật luôn luôn đúng, đầu óc cô nhất thời mê muội lại nhận lời Tiêu Khắc Kiệm làm ủy viên ban tuyên truyền.
Không quá nửa phút cô liền hối hận, nhìn xem cô đã làm gì? Cô biến thành thuộc hạ của tình địch!
Còn không vẻn vẹn như thế, cô làm ủy viên ban tuyên truyền nghĩa là phải chịu trách nhiệm tuyên truyền thông báo trên tấm bảng đen của lớp, mà Đinh Dật viết bảng rất xấu, trong lớp không ai sánh bằng.
Trước kia cô giáo dạy văn từng nói: “Chữ đại diện cho người”, “Chữ như người tình”.......Lúc ấy có người nói tiếp: “Thật lòng chữ Đinh Dật của lớp chúng ta là chữ xấu nhất.”
Mặc dù sau khi tan học nam sinh đó bị đánh cho tê người nhưng chữ viết của Đinh Dật vẫn bị lưu truyền ra ngoài, giống như toàn trường đều biết.
Đinh Dật từng cảm thấy bị sỉ nhục, cầm sách luyện chữ mấy ngày nhưng hiệu quả không cao, tốc độ viết lại như trước. Đinh Dật không phải người kiên nhẫn, chuyện luyện chữ này không làm được, lặp lại như vậy mấy lần cô liền từ bỏ. Chú nói tương lai máy tính có thể là chủ thế giới, tất cả mọi người đều dùng máy vi tính đánh chữ, chữ của cô xấu cũng không sao cả.
Nhưng hôm nay, Tiêu Khắc Kiệm lại cho cô làm ủy viên ban tuyên truyền, cô hoài nghi có phải mình đang bị chỉnh hay không.
Theo thường lệ thì khi vào năm học mới bắt đầu thông báo, bởi vì các bạn trong lớp đều chưa thân với nhau, Đinh Dật đang đứng trước bục giảng hỏi có bạn nào am hiểu hội họa hay không, hoan nghênh gia nhập tổ báo. Không biết các bạn trong lớp sợ ảnh hưởng học tập hay sao không ai trả lời, có mấy người hoạt động quay đầu nhìn nhau nhìn chung quanh rồi lại cúi đầu, không để ý bộ mặt mong đợi của Đinh Dật. Ngược lại Nguyễn Thúy có lòng giúp một tay nhưng chữ cô ấy cũng chỉ như con giun, chỉ có thể giúp vẽ đường viền hoa.......làm đẹp.
Xuất chiêu bất lợi, Đinh Dật càng thêm buồn bực, không thể làm gì khác hơn là bỏ ra một buổi tối tự mình thiết kế trang báo cho tốt, lại tỉ mỉ lựa chọn các hoa văn cho thích hợp, chỉ cần tìm người viết chữ đẹp viết lên bảng đen là được, cô bất đắc dĩ mới phải đi tìm cô giáo dạy văn viết chữ, xem ai viết chữ đẹp sẽ phân chia nhiệm vụ.
Sống mười sáu năm Đinh Dật chưa bao giờ pải mở miệng cầu xin ai, hầu như chỉ giải quyết bằng bạo lực.
Kể từ sau khi mẹ ra nước ngoài, buổi trưa cô không về nhà, ở trường ăn cơm. Bởi vì buổi tối thức khuya thiết kết bài báo, buổi trưa Đinh Dật hơi mệt mỏi, Nguyễn Thúy liền đưa chìa khóa phòng mình cho cô về nghỉ, vì tiết kiệm thời gian, học kỳ mới vừa bắt đầu Nguyễn Thúy liền đăng ký ở lại trường.
Có thể do về quá sớm, trong phòng không có ai, tổng cộng có tám giường ngủ, mỗi giường được dùng rèm ngăn cách thành một không gian nhỏ. Đinh Dật tìm được giường Nguyễn Thúy chui vào, rèn che ánh sáng, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ.
Trong lúc mơ ngủ hình như có người mở cửa đi vào, có giọng hỏi: “Cửa không đóng, Nguyễn Thúy về chưa?” Giọng nói rất quen thuộc, hình như là Nghê Ái Lan, Đinh Dật không để ý đến cô tiếp tục vùi đầu ngủ.
“Chưa, vừa rồi mình còn thấy bạn ấy ở thư viện, có thể ai đó đi ra ngoài quên khóa cửa.” Giọng của nữ sinh này rất sắc, Đinh Dật rất bất mãn khi bị phá giấc ngủ rất bất mãn nhưng đây là phòng người ta, cô là người ngoài phải nhịn, ngủ tiếp.
“Nguyễn Thúy rất siêng, giữa trưa còn ở lại học.” Là giọng nói của Nghê Ái Lan.
“Sếp thứ sáu từ dưới lên không cố gắng sao được? Nếu không cẩn thận học kỳ sau sẽ bị đẩy xuống lớp bình thường, ha ha, bạn nói xem nếu như bạn ấy bị đẩy xuống, Đinh Dật có ai nói chuyện nữa không?” Tràn đầy hả hê, lời nói cùng nội dung rất chua ngoa.
“Cũng không thể nói vậy, lần trước tranh cử Đinh Dật được mười hai phiếu, có ít nhất mười hai phiếu ủng hộ bạn ấy.” Giọng nói ôn nhu dịu dàng là của Nghê Ái Lan.
“Nhưng vẫn chẳng bằng một nửa bạn, bạn hai mươi tám phiếu cơ mà, mười hai người còn lại chưa chắc đã thật sự ủng hộ. Thật không biết trường chúng ta nghĩ thế nào, loại học sinh cấu kết với xã hội đen cũng tuyển vào, bạn nói xem thành tích học tập ngày càng đi lên của con bé đó có liên quan đến việc ở chung với xã hội đen không?” Những lời này đã thành công kéo Đinh Dật khỏi giấc ngủ, Sống chung? Xã hội đen? Chuyện này ở đâu ra vậy!
“Mình không biết, bạn nam kia nói cùng nhau về nhà, không nhất định ở cùng, dù sao trong nhà cũng có người lớn.” Nghê Ái Lan nhẹ nhàng đáp trả.
“Bạn không biết đâu, mấy tháng trước mẹ Đinh Dật đi nước ngoài, bố cô ấy bận rộn như vậy không quan tâm cô ấy, hừ, khá lắm thiên kim đại tiểu thư, không biết ông bố làm bí thư của con bé nó biết sẽ thế nào. Cũng may lớp chúng ta đều biết bản chất của nó, người như vậy mà còn được hoan nghênh ở lớp thì chúng ta cũng rắc rối to rồi.”
“Vậy bạn phải gặp rắc rối rồi!” Đinh Dật vừa nói kéo rèm ra, hai nữ sinh nhìn thấy lập tức hóa đá.
Thật ra thì chia lớp chuyên không không phải là trọng điểm, vẫn luôn là vấn đề được tranh cãi. Chọn lớp chuyên là đưa tất cả các học sinh xuất sắc tụ lại một chỗ, tập trung tất cả lực lượng giáo viên tạo môi trường học tốt nhất cho bọn họ, cũng tránh mang lại áp lực cho các học sinh lớp bình thường.
Nhưng cũng có mặt trái của nó: Học sinh xuất sắc bị chuyển đi sẽ khiến học sinh bình thường sẽ có cảm giác giống như bị ruồng bỏ, kỷ luật cùng với không khí học tập sẽ trở nên kém. Mặt khác, đối với học sinh lớp chuyên mà nói, trong lớp đều là học sinh giỏi, luôn có thói cạnh tranh để dẫn đầu, nhưng năm mươi học sinh giỏi tụ tập một chỗ, vẫn có thể phân ra ưu liệt, vốn dĩ học sinh khá giỏi có thể thay đổi thành tích, thậm chí học sinh kém khi nhận tin tức đả kích này cũng thay đổi, thứ quan trọng nhất chính là sức chịu đựng. Thường thì không có học sinh nào có chấp nhận sự thực như vậy, thậm chí tự trách bản thân mình, có người còn uất ức.
Nguyễn Thúy là người thứ bốn mươi lăm nên rất lo lắng, Đinh Dật an ủi cô, một mặt còn phiền lòng chuyện của mình.
Lớp học mới còn một chuyện tương đối kỳ quái, đó là ban cán bộ rất nhiều người. Hiện tại lớp có sáu lớp trưởng, năm bí thư cho đoàn, ủy viên lớn nhỏ đếm không hết, chọn học sin htrong lớp làm ban cán bộ cũng khiến cho người ta một phen khổ sở.
Vì vậy thầy giáo chủ nhiệm nghĩ ra cách kỳ quặc hơn, chính là lớp trưởng cùng bí thư chi đoàn cũng tranh nhau chức vị, người được đề cử lên bục giảng, cà lớptiến hành bỏ phiếu, ai có số phiếu nhiều hơn người đó sẽ nhậm chức. Chức vụ bí thư chi đoàn của Đinh Dật là do thầy Trương Nhạc Thiên ép làm, lúc này chủ động xin rút lui, không ngờ Tiêu Khắc Kiệm nghiêm mặt nói cô không có trách nhiệm không có chí tiến thủ, trực tiếp bác bỏ, cho cô về đóng cửa suy nghĩ cho kỹ lưỡng.
Ban cán bộ trung học thật ra là cái loa của giáo viên, lao tâm lao lực không được gì mà còn không được tự chủ, Đinh Dật cảm thấy mình không thích hợp, thì ra lớp trưởng Ngô Khiêm mới là cán bộ giương mẫu. Vì vậy dù bị bác bỏ, Đinh Dật cũng không để trong lòng, nhân duyên của cô không phải là quá kém, tự biết người ghét cô cũng không ít, công khai bỏ phiếu chưa chắc cô đã thắng.
Vừa bắt đầu tranh cử, Đinh Dật xông lên, nói cảm ơn thầy giáo cùng bạn học.......Nói nhảm, sau đó đi xuống xem phần thể hiện của các bạn khác.
Các bạn có tài ăn nói quả thật không ít, nhất là các bạn nam, trầm bổng du dương giống như từng tập thuyết trình, chỉ có người được hưởng ứng nhiệt liệt nhất chính là Nghê Ái Lan, thì ra cô là bí thư đoàn.
Cô ăn mặc đẹp đẽ, nụ cười ngọt ngào, thái độ càng thêm thân thiết. Cô tự nói về lý lịch của mình, cũng đưa ra ý kiến mình không để ý kết quả tranh cử, nếu như có may mắn trúng tuyển cũng chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi.
Đinh Dật nhìn bóng hình xinh đẹp trên bục giảng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ rằng nhất định Chu Văn Bân rất thích, mười giờ tối cô về cậu ấy không đưa cô về, hôm đó khi cậu ấy đưa Nghê Ái Lan về cũng chỉ mới hơn tám giờ mà thôi.
Thì ra cậu ấy thích loại người như thế này, Đinh Dật nghĩ thầm, Nghê Ái Lan dịu dàng không cách nào làm cho cô có ấn tượng tốt, cô nhớ lại cuộc gặp tên côn đồ hôm trước, Nghê Ái Lan làm như không liên quan đến mình lôi Chu Văn Bân kéo đi, cứ xem như Lâm Lâm không phải là bạn học, đó cũng không phải là một cô gái hiền lành.
Nghiêng đầu liếc nhìn Chu Văn Bân, phát hiện cậu ấy tỉnh táo nhìn người đang phát biểu trên bục giảng, Đinh Dật đau xót trong lòng, dù sao cô cũng vô ý, sao không giúp người ta hoàn thành ước vọng. Vì vậy viết phiếu bầu của mình: “Lớp trưởng Dương Thụ Tiềm, bí thư chi đoàn Nghê Ái Lan.
Sự thật lại một lần nữa chứng minh Đinh đại tiểu thư anh minh vĩ đại, hai người chấm dứt với số phiếu tương đương, sau khi tan học Đinh Dật bị Tiêu Khắc Kiệm gọi vào phòng làm việc.
“Đinh Dật thật lợi hại, biết cách phản bác, vào học kỳ em dựa vào tài ăn nói thắng giải đặc biệt từ HongKong về sao?”
Nếu như là Trương Nhạc Thiên hỏi, Đinh Dật sẽ nói với thầy: “Thầy giáo, em yêu nước, bây giờ từ HongKong quay về, tổ chức cũng không cần em.”
Nhưng Tiêu Khắc Kiệm thì khác, ông là người vui buồn không bao giờ lộ ra ngoài.......Nghe nói năm đó thầy là sinh viên, mười chín tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, từ đó trở thành sinh viên nổi tiếng, tài trí còn hơn cả thầy cô giáo. Giống như vàng đi đến đâu sáng đến đấy, mấy năm trước thầy về trường, nhanh chóng được trường tôn làm con người vĩ đại.
Tin đồn về thầy rất nhiều, có người nói thầy là máy vi tính sống, cả phiếu điểm của năm trăm học sinh thầy chỉ cần nhìn một lần là đọc làu làu. Còn có người nói, thầy vừa về trường dạy học sinh lớp mười hai trẻ tuổi còn độc thân hơn nữa rất đẹp trai, học sinh nữ trong lớp thường gửi thư tình cho thầy, hơn nữa dồn dập không ngớt, trường học bất đắc dĩ gia hạn cho thầy trong vòng một tháng giải quyết vấn đề cá nhân mà thầy vì để không ảnh hưởng tới thành tích học tập của học sinh nữ vội vàng về quê cưới vợ, hai người vô cùng không xứng.
Từ trước đến giờ thầy rất ít nói, vì vậy càng làm cho người đối mặt với thầy cảm thấy hoang mang, bá đạo như Đinh Dật, ở trước mặt thầy cũng không dám càn rỡ hơn nữa nghe những lời này của thầy khiến cho Đinh Dật không thể không hoài nghi có tức giận trong đó.
Đang do dự làm thế nào trả lời, chợt thấy Nghê Ái Lan đi vào phòng làm việc, lập tức nói: “Thầy giáo Tiêu, em cảm thấy công việc chủ yếu của bí thư chi đoàn là phối hợp với lớp trưởng làm các công việc cụ thể, Nghê Ái Lan nghiêm túc, phối hợp với Dương Thụ Tiềm, còn thích hợp hơn em, em tự biết thân mình cho nên cam tâm rút lui.” Nhìn đi, cô rất rộng lòng, còn nghĩ cách giúp tình địch, không biết Tiêu Khắc Kiệm có định phát phiếu bé ngoan cho cô không.
Đang nói thì Nghê Ái Lan đã đi đến gần, nhẹ giọng hỏi Tiêu Khắc Kiệm: “Thầy Tiêu, thầy tìm em?” Sóng mắt lưu chuyển, nhân tiện mỉm cười chào Đinh Dật, Đinh Dật khẽ cười như đáp lại.
Tiêu Khắc Kiệm nhìn hai nữ sinh nói: “Đinh Dật là học sinh ngoại trú, vì vậy trong lớp có rất nhiều bạn, nhất là bạn nữ tương đối ít. Lần này kết quả lựa chọn cũng có một vài vấn đề, số phiếu của em chưa tới một phần ba, điều này đối với học sinh có thành tích đứng nhất là rất hiếm, em nên suy nghĩ, về sau mọi người đều là bạn học cùng lớp, Nghê Ái Lan em hãy giúp đỡ bạn ấy.”
Nghê Ái Lan không dám nói, số phiếu của cô nhiều như vậy cũng rất bết ngờ, đồng thời liên tiếp tán dương Đinh Dật rất ưu tú.
“Khoa tự nhiên năm nay không có nhiều nữ sinh có thành tích tốt, trước mắt hai em là người dẫn đầu, về sau lớp mười một sẽ càng phức tạp hơn, hai người rảnh rỗi thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Mặc dù lời nói này có sắc thái hơi kỳ dị nhưng là thật tình, trong lớp mười chỉ có Đinh Dật cùng Nghê Ái Lan là con gái.
“Việc học tập của Nghê Ái Lan tương đối yên tâm, Đinh Dật thì thất thường không ổn định. Anh văn kém, Nghê Ái Lan, em rảnh rỗi thì giúp bạn ấy một chút.”
Sau khi nghe lời này không chỉ Đinh Dật nóng mặt, Nghê Ái Lan cũng có chút không tự nhiên, cô đứng thứ bảy trong lớp, còn cách xa Đinh Dật đứng đầu tiên.
Chỉ là lần này Đinh Dật tin Tiêu Khắc Kiệm là máy vi tính sống, trên tay thầy không có bảng điểm.......tài liệu lại có thể nhớ chính xác điểm anh văn của Nghê Ái Lan cao hơn cô năm điểm, bởi vì để ý nên tương đối nhớ, nếu như cô nhớ không nhầm, mấy lần thi Nghê Ái Lan đều đứng thứ bảy thứ tám, ổn định hơn cô rất nhiều.
Tất cả đều là sự thật, thầy giáo nói điều hay, học sinh biểu hiện đoàn kết thân ái nhưng những lời này làm tổn thương lòng tự ái của Đinh Dật. Tranh cử bị thua cô có thể nói là mình không muốn cạnh tranh, nhân duyên không tốt bởi vì cá tính của cô quá mạnh mẽ, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo bởi thành tích học tập cũng có nhiều người khiêu chiến, lại cần sự giúp đỡ từ người khác, hơn nữa “người khác” này còn là Nghê Ái Lan, Đinh Dật không cách nào nhịn được.
Đầu óc càng mê muội càng làm những việc ngu xuẩn, điều này đối với Đinh Dật luôn luôn đúng, đầu óc cô nhất thời mê muội lại nhận lời Tiêu Khắc Kiệm làm ủy viên ban tuyên truyền.
Không quá nửa phút cô liền hối hận, nhìn xem cô đã làm gì? Cô biến thành thuộc hạ của tình địch!
Còn không vẻn vẹn như thế, cô làm ủy viên ban tuyên truyền nghĩa là phải chịu trách nhiệm tuyên truyền thông báo trên tấm bảng đen của lớp, mà Đinh Dật viết bảng rất xấu, trong lớp không ai sánh bằng.
Trước kia cô giáo dạy văn từng nói: “Chữ đại diện cho người”, “Chữ như người tình”.......Lúc ấy có người nói tiếp: “Thật lòng chữ Đinh Dật của lớp chúng ta là chữ xấu nhất.”
Mặc dù sau khi tan học nam sinh đó bị đánh cho tê người nhưng chữ viết của Đinh Dật vẫn bị lưu truyền ra ngoài, giống như toàn trường đều biết.
Đinh Dật từng cảm thấy bị sỉ nhục, cầm sách luyện chữ mấy ngày nhưng hiệu quả không cao, tốc độ viết lại như trước. Đinh Dật không phải người kiên nhẫn, chuyện luyện chữ này không làm được, lặp lại như vậy mấy lần cô liền từ bỏ. Chú nói tương lai máy tính có thể là chủ thế giới, tất cả mọi người đều dùng máy vi tính đánh chữ, chữ của cô xấu cũng không sao cả.
Nhưng hôm nay, Tiêu Khắc Kiệm lại cho cô làm ủy viên ban tuyên truyền, cô hoài nghi có phải mình đang bị chỉnh hay không.
Theo thường lệ thì khi vào năm học mới bắt đầu thông báo, bởi vì các bạn trong lớp đều chưa thân với nhau, Đinh Dật đang đứng trước bục giảng hỏi có bạn nào am hiểu hội họa hay không, hoan nghênh gia nhập tổ báo. Không biết các bạn trong lớp sợ ảnh hưởng học tập hay sao không ai trả lời, có mấy người hoạt động quay đầu nhìn nhau nhìn chung quanh rồi lại cúi đầu, không để ý bộ mặt mong đợi của Đinh Dật. Ngược lại Nguyễn Thúy có lòng giúp một tay nhưng chữ cô ấy cũng chỉ như con giun, chỉ có thể giúp vẽ đường viền hoa.......làm đẹp.
Xuất chiêu bất lợi, Đinh Dật càng thêm buồn bực, không thể làm gì khác hơn là bỏ ra một buổi tối tự mình thiết kế trang báo cho tốt, lại tỉ mỉ lựa chọn các hoa văn cho thích hợp, chỉ cần tìm người viết chữ đẹp viết lên bảng đen là được, cô bất đắc dĩ mới phải đi tìm cô giáo dạy văn viết chữ, xem ai viết chữ đẹp sẽ phân chia nhiệm vụ.
Sống mười sáu năm Đinh Dật chưa bao giờ pải mở miệng cầu xin ai, hầu như chỉ giải quyết bằng bạo lực.
Kể từ sau khi mẹ ra nước ngoài, buổi trưa cô không về nhà, ở trường ăn cơm. Bởi vì buổi tối thức khuya thiết kết bài báo, buổi trưa Đinh Dật hơi mệt mỏi, Nguyễn Thúy liền đưa chìa khóa phòng mình cho cô về nghỉ, vì tiết kiệm thời gian, học kỳ mới vừa bắt đầu Nguyễn Thúy liền đăng ký ở lại trường.
Có thể do về quá sớm, trong phòng không có ai, tổng cộng có tám giường ngủ, mỗi giường được dùng rèm ngăn cách thành một không gian nhỏ. Đinh Dật tìm được giường Nguyễn Thúy chui vào, rèn che ánh sáng, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ.
Trong lúc mơ ngủ hình như có người mở cửa đi vào, có giọng hỏi: “Cửa không đóng, Nguyễn Thúy về chưa?” Giọng nói rất quen thuộc, hình như là Nghê Ái Lan, Đinh Dật không để ý đến cô tiếp tục vùi đầu ngủ.
“Chưa, vừa rồi mình còn thấy bạn ấy ở thư viện, có thể ai đó đi ra ngoài quên khóa cửa.” Giọng của nữ sinh này rất sắc, Đinh Dật rất bất mãn khi bị phá giấc ngủ rất bất mãn nhưng đây là phòng người ta, cô là người ngoài phải nhịn, ngủ tiếp.
“Nguyễn Thúy rất siêng, giữa trưa còn ở lại học.” Là giọng nói của Nghê Ái Lan.
“Sếp thứ sáu từ dưới lên không cố gắng sao được? Nếu không cẩn thận học kỳ sau sẽ bị đẩy xuống lớp bình thường, ha ha, bạn nói xem nếu như bạn ấy bị đẩy xuống, Đinh Dật có ai nói chuyện nữa không?” Tràn đầy hả hê, lời nói cùng nội dung rất chua ngoa.
“Cũng không thể nói vậy, lần trước tranh cử Đinh Dật được mười hai phiếu, có ít nhất mười hai phiếu ủng hộ bạn ấy.” Giọng nói ôn nhu dịu dàng là của Nghê Ái Lan.
“Nhưng vẫn chẳng bằng một nửa bạn, bạn hai mươi tám phiếu cơ mà, mười hai người còn lại chưa chắc đã thật sự ủng hộ. Thật không biết trường chúng ta nghĩ thế nào, loại học sinh cấu kết với xã hội đen cũng tuyển vào, bạn nói xem thành tích học tập ngày càng đi lên của con bé đó có liên quan đến việc ở chung với xã hội đen không?” Những lời này đã thành công kéo Đinh Dật khỏi giấc ngủ, Sống chung? Xã hội đen? Chuyện này ở đâu ra vậy!
“Mình không biết, bạn nam kia nói cùng nhau về nhà, không nhất định ở cùng, dù sao trong nhà cũng có người lớn.” Nghê Ái Lan nhẹ nhàng đáp trả.
“Bạn không biết đâu, mấy tháng trước mẹ Đinh Dật đi nước ngoài, bố cô ấy bận rộn như vậy không quan tâm cô ấy, hừ, khá lắm thiên kim đại tiểu thư, không biết ông bố làm bí thư của con bé nó biết sẽ thế nào. Cũng may lớp chúng ta đều biết bản chất của nó, người như vậy mà còn được hoan nghênh ở lớp thì chúng ta cũng rắc rối to rồi.”
“Vậy bạn phải gặp rắc rối rồi!” Đinh Dật vừa nói kéo rèm ra, hai nữ sinh nhìn thấy lập tức hóa đá.
Tác giả :
Cúc Tử