Cẩm Y Đương Quốc
Chương 306
Đi lại trên mặt nước đều là người của Thuyền Đầu Hương, 5 Hương đầu không hề ló mặt, nhưng khách khứa đến rất nhiều, mà tay chân chúng đưa đến lại không hề ít, rồi tụ tập lại uống rượu.
Đầu mục đều không đến 1 mình, lại còn mang theo thuộc hạ nữa, bàn nào cũng có người uống nhiều rồi lắm chuyện, không chửi bới lung tung thì cũng đứng lên chửi Vương Thông và cẩm y vệ.
Tu pháo đài bên sông, pháo đánh tiến lên cùng nhà trọ, giết Thôi Đại bên đường, chém Giang Thông trong viện, mấy chuyện bẩn thỉu đó ai không biết, tên cẩu quan Vương Thông đó tuy tuổi còn trẻ mà thủ đoạn độc ác vô cùng, mọi người ai cũng sợ.
Mấy người uống nhiều chưa nói được nhiều thì đã bị mọi người cản nói nhỏ thôi, còn có tên say khướt hét lớn gì mà “đi tìm tên cấu quan đòi công bằng, thậm chí có người mở miệng chửi thề.
ầm ĩ cả ngày, cho dù cũng chỉ là chửi bới, cũng chẳng làm được trò trống gì, ai cũng vác một cái bụng tức quay về.
Bỏ ra chút tiền nhét rượt thịt đầy bụng, nhưng về nhà thì làm sao để sống qua ngày, vừa mới nghĩ đến những gì nói trên tiệc rượu cũng không phải là giả dối, trước kia sống thoải mái, nhưng khi Vương Thông đến thì mới thê thảm thế này.
Vợ Mã Đại Phú sáng sớm mới dậy đã khóc, đến trưa thì không khóc nổi nữa, chỉ ở đó mà gào khan, không gào khan thì cười điên dại mất.
Coi như Mã Đại Phú thẳng, thêm các phần tử đi theo khắp nơi nữa, tổng cộng kiểu gì chả có 300, có số tiền đó, mang con về nhà mẹ đẻ cải giá cũng không khó, cuộc sống về sau cũng không phải lo nữa.
Đầu mục đó nói rõ ràng, hôm nay xong tang sự, ngày mai đem chon ngoài thành, thuê hai chiếc xe lớn rồi đi thẳng về nhà mẹ đẻ, ở trong thành này, hai mẹ con kiểu gì cũng khó khăn.
Tuy nói là cầu kì mấy chuyện 7 ngày gì gì đó, nhưng gia đình nghèo nàn, sống tiếp quan trọng hơn, đầu mục đó lại đưa tiền, làm gọn gàng trong ban ngày, vợ Mã gia cũng đồng ý rồi.
Ngày thứ hai, bên tiệm quan tài cho hai chiếc xe lớn và vài tên giúp việc đến, bên này cũng có người thuê x echo, thu dọn quần áo nhẹ nhàng rồi đi thẳng luôn.
Sau khi hai chiếc xe lớn đó ra khỏi thành thì hai bên đã vô cùng hoang lương, rẽ theo bên này, đến nơi mà theo như những người bán quan tài nói là nơi phong thủy tốt, người liền được chon ở đấy.
Lại được một lúc, hai chiếc xe lớn đi ra, quan tài không thấy đâu nữa, người trên xe cũng không thấy, chỉ còn lại mấy tên giúp việc quay lại thành Thiên Tân. Còn về mẹ con Mã gia sao không về nhà mẹ đẻ, thì Thiên Tân vệ và Thanh Hải cách nhau xa như vậy, điều này không ai biết, mà cũng chẳng có ai đi nghe ngóng được.
Người của Thuyền Đầu Hương, có một số cả ngày ở nhà uống rượu đánh bạc, có một số lại tích lũy được 1 ít mở ra làm ăn nhỏ, còn có một số thì lại cúi mặt sống tiếp.
Xung quanh đều ăn cật lực, trước kia ăn thịt, giờ ăn rau, nhưng đều ăn no để sống tiếp, về sau chưa chừng sẽ có thay đổi, nghĩ thông rồi thì cũng thản nhiên.
Sa Nhị Bảo năm nay 18 tuổi, là người bình thường nhất của Thuyền Đầu Hương, nói thẳng ra là người khỏe mạnh nhất, vì miếng ăn mà tham gia vào Hương Hội.
Hắn không cha không mẹ, nhà chỉ có hai chị em, chị gả đến Thiên Tân Vệ, anh rể chẳng qua chỉ là người bán bánh, lại có hai đứa con, cũng không giúp được gì cho hắn.
Sau khi gia nhập Thuyền Đầu Hương, hắn rất cố gắng, chở hàng nhiều, mà mang đến cũng nhiều, lại còn thường xuyên cho anh chị tiền tiêu vặt, lại không phải lo miếng ăn cho mình, không phải là sống rất ổn sao.
Thuyền Đầu Hương vừa sụp đổ, Sa Nhị Bảo cũng cảm thấy có nỗi buồn thương tâm, hắn thắp hương cũng được 1 năm, làm rất nhiều ở đó, kiếm không kém gì so với lúc ở bến cảng. nghe đâu chịu khó vài năm là dễ sống rồi. đây chẳng phải là không chờ được đến khổ tận cam lại sao? Hơn nữa anh chị lại tham lam, vẫn còn đòi tiền hắn.
Giờ thì yên phận giao tiền, giao theo một con số nhất định, một tháng 5 đồng, nếu có khó khăn không giao thì có thể gia hạn vài năm, nếu không giao thì cũng dễ chịu hơn.
Mình thì ra bến cảng làm công, làm nhiều ăn nhiều, không bị chèn ép, cũng cũng không bị mấy ‘lão tiền bối’ đòi tiền, dù gì cũng kiếm nhiều hơn trước kia.
Sa Nhị Bảo quen với khổ cực rồi, hiểu được giá trị của đồng tiền, cũng biết đối xử với anh chị mình. Làm ở bến tàu được hơn 1 tháng thì có một trưởng cự buôn bán gốm sứ thấy hắn được việc mà lại thật thà, nên nhận hắn vào làm trong tiệm.
Làm việc ở kho hàng, vừa mới làm mà đã kiếm nhiều hơn bên ngoài,đến cuối năm còn có tiền thưởng, thân phận cũng được cải thiện.
Sa Nhị Bảo sau khi có được công việc này thì anh chị hắn mừng đã đành, đến hàng xóm láng giêng biết được còn có người đến nhà nhắc chuyện cưới gả, đúng là song hỉ lâm môn, cuộc sống ngày càng khá khẩm hơn.
Sắp đến ngày Mã Đại Phú đưa tang, Sa Nhị Bảo đang làm việc ở hậu viện thì bị trưởng cự gọi lại, đến thì trưởng cự nói thẳng luôn, trong tiệm không dùng người của Thuyền Hương Đầu nữa, bảo hắn đi.
Đúng là sét đánh ngang tai, Sa Nhị Bảo không hiểu mình sai ở đâu, nhưng trưởng cự nói vậy thì còn biết nói gì nữa, cùng lắm lại đi bán sức làm thuê.
Người thật thà nghĩ thoáng thì sống cũng đỡ cực hơn, mảnh đất Thiên Tân trước mặt, chịu bỏ sức là sẽ có miếng ăn, nếu tìm đúng chỗ như gần biển thì còn kiếm được là khác.
Mà có điều lạ là bến tầu nhiều cửa hàng kho bãi thế, vậy mà dùng ít người hẳn đi, đến khi mọi người đều đổ về đấy là thì sao mà kiếm được nữa.
Tuy nói Sa Nhị Bảo nghĩ thoáng, nhưng dù gì cũng không phải chuyện tốt, về nhà nói với anh chị, chị hắn khóc ròng, anh rể thì tự trách mình, nói ban đầu không nên để Sa Nhị Bảo đến Thuyền Đầu Hương làm việc.
Sa Nhị Bảo dùng số tiền ít ỏi còn lại của mình mua cho cháu vài cái kẹo, mình thì lên chợ mua ít quả, về đến nơi ở của mình, ngủ một giấc sang hôm sau đi tìm việc làm.
Chỗ ở của hắn là một cái chuồng bên cạnh bến tàu ở ngoại thành, bên này toàn những người không có tiền hay nhà cửa. Sa Nhị Bảo ở đây kiểu gì cũng chỉ là một chỗ để ngủ mà thôi.
Nơi này cuộc sống về đêm khá nhộn nhịp, ban đêm vẫn có thuyền đến chở hàng, kho bãi cũng cần người. thêm nữa mọi người đều không có gì vướng víu, có chút tiền tiêu sạch cũng không có vấn đề gì, có việc thì làm, không thì đi uống rượu, tập trung lại đánh bạc, còn có người đem ca kĩ về phòng giải sầu.
Đêm 13 tháng 9, ngoài ánh trăng mờ mờ, trời cũng đã trở lạnh, cũng không có gì dị thường, mọi người vẫn ăn uống đánh bạc bình thường, ai không có tiền thì trùm đầu ngủ, mãi đến nửa đêm mới lắng xuống chút.
Một đêm vô sự trôi qua, sáng sớm hôm sau, ai lo người nấy, lại mấy tên làm việc ở bến tàu, tối qua Sa Nhị Bảo đến chào hỏi, nói là ngày mai cũng đi, đi sớm còn chưa chắc, chậm chân chắc không có việc để làm, ai ngờ đợi mãi không thấy Sa Nhị Bảo đến.
“Mẹ nó, mới có làm ở kho mấy ngày mà đã ra dáng thiếu gia rồi, Nhị Bảo ngươi đâu phải nhị thiếu gia chứ”
May là Sa Nhị Bảo này xưa này đối nhân sử thế tốt, ai có chuyện gì đau đầu hắn đều chạy đến giúp, chia tiền cũng không kì kèo, mọi người vẫn nhớ ân tình nên chửi thì chửi thôi, vẫn qua gọi hắn một tiếng.
Nhà cửa rách nát, cửa cũng chỉ là tấm phên che, thấy cửa cài thì đập mạnh từ bên ngoài nhéo nhéo: “Nhị Bảo dậy đi, sung sướng quen rồi hay sao đấy!?”
Tình cờ, mới đập có mấy cái mà cửa mở ra, chẳng nhẽ người đã dậy rồi? ngó vào xem thử thì tên kêu gào đó lùi lại vài bước, rồi vấp phải bậc cửa, ngồi bệt xuống đất.
Bên ngoài có mười mấy người đang đợi, nghe thấy tiếng thét liền cảm thấy bất ổn, vội vàng chạy lại, thấy tên đi gọi đang ngồi run run chỉ vào trong nhà, lắp bắp nói: “Chết… chết người rồi!”
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau rồi mở cửa chạy vào, Sa Nhị Bảo đã treo cổ tự sát rồi.
Lúc này thì chẳng ai còn tâm trạng mà đi làm nữa, tất cả gác lại, người đi báo quan, người đi báo tin cho anh chị hắn, sao người tốt như hắn mà không nghĩ thoáng ra cơ chứ!
Tin tức nhanh chóng đến Thuyền Đầu Hương, khi người của Thuyền Đầu Hương đến thì quan phủ và anh chị hắn vẫn chưa đến.
Thuyền Đầu Hương có hơn 30 người đến, tuy thanh thế không bằng trước đây, nhưng số đông vẫn làm cho mọi người sợ, tên cầm đầu kích động nhìn thi thể trên đất nói: “Tên này, sao không nghĩ thoáng ra, lớn từng đó rồi, các vị, có ai biết rốt cuộc tại sao không?”
Mọi người nhìn nhau,ai cũng không biết là chuyện gì, nhưng vó người nghi ngờ nói: “Tối qua còn gặp nhau, Nhị Bảo nói là mới bị đuổi vì đã từng đốt hương”
Tên đầu mục nghe thấy câu đó quay lại nhìn những người đi cùng, yên lặng! rồi hồi sau thở dài, gương mặt buồn rầu trầm uất.
Thiên Tân vệ không lớn, không lâu sau anh chị hắn cũng đến nơi, thấy xác em mình, nghĩ đến tối qua còn khuyên đừng lo cho hai anh chị, còn mua cho các cháu kẹo, thế mà hôm nay đã thành người thiên cổ rồi.
Chị gái hắn trân trân đứng đó, rồi quỳ sụp xuống khóc, tình chị em ruột thịt, khóc rất thê lương, anh rể hắn thì ôm mặt, hai vai run run.
Mọi người xung quanh không kìm được, tên đầu mục mới đến nói: “Tên ngông cuồng này có cho Thuyền Đầu Hương chúng ta sống không?”
Đầu mục đều không đến 1 mình, lại còn mang theo thuộc hạ nữa, bàn nào cũng có người uống nhiều rồi lắm chuyện, không chửi bới lung tung thì cũng đứng lên chửi Vương Thông và cẩm y vệ.
Tu pháo đài bên sông, pháo đánh tiến lên cùng nhà trọ, giết Thôi Đại bên đường, chém Giang Thông trong viện, mấy chuyện bẩn thỉu đó ai không biết, tên cẩu quan Vương Thông đó tuy tuổi còn trẻ mà thủ đoạn độc ác vô cùng, mọi người ai cũng sợ.
Mấy người uống nhiều chưa nói được nhiều thì đã bị mọi người cản nói nhỏ thôi, còn có tên say khướt hét lớn gì mà “đi tìm tên cấu quan đòi công bằng, thậm chí có người mở miệng chửi thề.
ầm ĩ cả ngày, cho dù cũng chỉ là chửi bới, cũng chẳng làm được trò trống gì, ai cũng vác một cái bụng tức quay về.
Bỏ ra chút tiền nhét rượt thịt đầy bụng, nhưng về nhà thì làm sao để sống qua ngày, vừa mới nghĩ đến những gì nói trên tiệc rượu cũng không phải là giả dối, trước kia sống thoải mái, nhưng khi Vương Thông đến thì mới thê thảm thế này.
Vợ Mã Đại Phú sáng sớm mới dậy đã khóc, đến trưa thì không khóc nổi nữa, chỉ ở đó mà gào khan, không gào khan thì cười điên dại mất.
Coi như Mã Đại Phú thẳng, thêm các phần tử đi theo khắp nơi nữa, tổng cộng kiểu gì chả có 300, có số tiền đó, mang con về nhà mẹ đẻ cải giá cũng không khó, cuộc sống về sau cũng không phải lo nữa.
Đầu mục đó nói rõ ràng, hôm nay xong tang sự, ngày mai đem chon ngoài thành, thuê hai chiếc xe lớn rồi đi thẳng về nhà mẹ đẻ, ở trong thành này, hai mẹ con kiểu gì cũng khó khăn.
Tuy nói là cầu kì mấy chuyện 7 ngày gì gì đó, nhưng gia đình nghèo nàn, sống tiếp quan trọng hơn, đầu mục đó lại đưa tiền, làm gọn gàng trong ban ngày, vợ Mã gia cũng đồng ý rồi.
Ngày thứ hai, bên tiệm quan tài cho hai chiếc xe lớn và vài tên giúp việc đến, bên này cũng có người thuê x echo, thu dọn quần áo nhẹ nhàng rồi đi thẳng luôn.
Sau khi hai chiếc xe lớn đó ra khỏi thành thì hai bên đã vô cùng hoang lương, rẽ theo bên này, đến nơi mà theo như những người bán quan tài nói là nơi phong thủy tốt, người liền được chon ở đấy.
Lại được một lúc, hai chiếc xe lớn đi ra, quan tài không thấy đâu nữa, người trên xe cũng không thấy, chỉ còn lại mấy tên giúp việc quay lại thành Thiên Tân. Còn về mẹ con Mã gia sao không về nhà mẹ đẻ, thì Thiên Tân vệ và Thanh Hải cách nhau xa như vậy, điều này không ai biết, mà cũng chẳng có ai đi nghe ngóng được.
Người của Thuyền Đầu Hương, có một số cả ngày ở nhà uống rượu đánh bạc, có một số lại tích lũy được 1 ít mở ra làm ăn nhỏ, còn có một số thì lại cúi mặt sống tiếp.
Xung quanh đều ăn cật lực, trước kia ăn thịt, giờ ăn rau, nhưng đều ăn no để sống tiếp, về sau chưa chừng sẽ có thay đổi, nghĩ thông rồi thì cũng thản nhiên.
Sa Nhị Bảo năm nay 18 tuổi, là người bình thường nhất của Thuyền Đầu Hương, nói thẳng ra là người khỏe mạnh nhất, vì miếng ăn mà tham gia vào Hương Hội.
Hắn không cha không mẹ, nhà chỉ có hai chị em, chị gả đến Thiên Tân Vệ, anh rể chẳng qua chỉ là người bán bánh, lại có hai đứa con, cũng không giúp được gì cho hắn.
Sau khi gia nhập Thuyền Đầu Hương, hắn rất cố gắng, chở hàng nhiều, mà mang đến cũng nhiều, lại còn thường xuyên cho anh chị tiền tiêu vặt, lại không phải lo miếng ăn cho mình, không phải là sống rất ổn sao.
Thuyền Đầu Hương vừa sụp đổ, Sa Nhị Bảo cũng cảm thấy có nỗi buồn thương tâm, hắn thắp hương cũng được 1 năm, làm rất nhiều ở đó, kiếm không kém gì so với lúc ở bến cảng. nghe đâu chịu khó vài năm là dễ sống rồi. đây chẳng phải là không chờ được đến khổ tận cam lại sao? Hơn nữa anh chị lại tham lam, vẫn còn đòi tiền hắn.
Giờ thì yên phận giao tiền, giao theo một con số nhất định, một tháng 5 đồng, nếu có khó khăn không giao thì có thể gia hạn vài năm, nếu không giao thì cũng dễ chịu hơn.
Mình thì ra bến cảng làm công, làm nhiều ăn nhiều, không bị chèn ép, cũng cũng không bị mấy ‘lão tiền bối’ đòi tiền, dù gì cũng kiếm nhiều hơn trước kia.
Sa Nhị Bảo quen với khổ cực rồi, hiểu được giá trị của đồng tiền, cũng biết đối xử với anh chị mình. Làm ở bến tàu được hơn 1 tháng thì có một trưởng cự buôn bán gốm sứ thấy hắn được việc mà lại thật thà, nên nhận hắn vào làm trong tiệm.
Làm việc ở kho hàng, vừa mới làm mà đã kiếm nhiều hơn bên ngoài,đến cuối năm còn có tiền thưởng, thân phận cũng được cải thiện.
Sa Nhị Bảo sau khi có được công việc này thì anh chị hắn mừng đã đành, đến hàng xóm láng giêng biết được còn có người đến nhà nhắc chuyện cưới gả, đúng là song hỉ lâm môn, cuộc sống ngày càng khá khẩm hơn.
Sắp đến ngày Mã Đại Phú đưa tang, Sa Nhị Bảo đang làm việc ở hậu viện thì bị trưởng cự gọi lại, đến thì trưởng cự nói thẳng luôn, trong tiệm không dùng người của Thuyền Hương Đầu nữa, bảo hắn đi.
Đúng là sét đánh ngang tai, Sa Nhị Bảo không hiểu mình sai ở đâu, nhưng trưởng cự nói vậy thì còn biết nói gì nữa, cùng lắm lại đi bán sức làm thuê.
Người thật thà nghĩ thoáng thì sống cũng đỡ cực hơn, mảnh đất Thiên Tân trước mặt, chịu bỏ sức là sẽ có miếng ăn, nếu tìm đúng chỗ như gần biển thì còn kiếm được là khác.
Mà có điều lạ là bến tầu nhiều cửa hàng kho bãi thế, vậy mà dùng ít người hẳn đi, đến khi mọi người đều đổ về đấy là thì sao mà kiếm được nữa.
Tuy nói Sa Nhị Bảo nghĩ thoáng, nhưng dù gì cũng không phải chuyện tốt, về nhà nói với anh chị, chị hắn khóc ròng, anh rể thì tự trách mình, nói ban đầu không nên để Sa Nhị Bảo đến Thuyền Đầu Hương làm việc.
Sa Nhị Bảo dùng số tiền ít ỏi còn lại của mình mua cho cháu vài cái kẹo, mình thì lên chợ mua ít quả, về đến nơi ở của mình, ngủ một giấc sang hôm sau đi tìm việc làm.
Chỗ ở của hắn là một cái chuồng bên cạnh bến tàu ở ngoại thành, bên này toàn những người không có tiền hay nhà cửa. Sa Nhị Bảo ở đây kiểu gì cũng chỉ là một chỗ để ngủ mà thôi.
Nơi này cuộc sống về đêm khá nhộn nhịp, ban đêm vẫn có thuyền đến chở hàng, kho bãi cũng cần người. thêm nữa mọi người đều không có gì vướng víu, có chút tiền tiêu sạch cũng không có vấn đề gì, có việc thì làm, không thì đi uống rượu, tập trung lại đánh bạc, còn có người đem ca kĩ về phòng giải sầu.
Đêm 13 tháng 9, ngoài ánh trăng mờ mờ, trời cũng đã trở lạnh, cũng không có gì dị thường, mọi người vẫn ăn uống đánh bạc bình thường, ai không có tiền thì trùm đầu ngủ, mãi đến nửa đêm mới lắng xuống chút.
Một đêm vô sự trôi qua, sáng sớm hôm sau, ai lo người nấy, lại mấy tên làm việc ở bến tàu, tối qua Sa Nhị Bảo đến chào hỏi, nói là ngày mai cũng đi, đi sớm còn chưa chắc, chậm chân chắc không có việc để làm, ai ngờ đợi mãi không thấy Sa Nhị Bảo đến.
“Mẹ nó, mới có làm ở kho mấy ngày mà đã ra dáng thiếu gia rồi, Nhị Bảo ngươi đâu phải nhị thiếu gia chứ”
May là Sa Nhị Bảo này xưa này đối nhân sử thế tốt, ai có chuyện gì đau đầu hắn đều chạy đến giúp, chia tiền cũng không kì kèo, mọi người vẫn nhớ ân tình nên chửi thì chửi thôi, vẫn qua gọi hắn một tiếng.
Nhà cửa rách nát, cửa cũng chỉ là tấm phên che, thấy cửa cài thì đập mạnh từ bên ngoài nhéo nhéo: “Nhị Bảo dậy đi, sung sướng quen rồi hay sao đấy!?”
Tình cờ, mới đập có mấy cái mà cửa mở ra, chẳng nhẽ người đã dậy rồi? ngó vào xem thử thì tên kêu gào đó lùi lại vài bước, rồi vấp phải bậc cửa, ngồi bệt xuống đất.
Bên ngoài có mười mấy người đang đợi, nghe thấy tiếng thét liền cảm thấy bất ổn, vội vàng chạy lại, thấy tên đi gọi đang ngồi run run chỉ vào trong nhà, lắp bắp nói: “Chết… chết người rồi!”
Mọi người nghe vậy thì nhìn nhau rồi mở cửa chạy vào, Sa Nhị Bảo đã treo cổ tự sát rồi.
Lúc này thì chẳng ai còn tâm trạng mà đi làm nữa, tất cả gác lại, người đi báo quan, người đi báo tin cho anh chị hắn, sao người tốt như hắn mà không nghĩ thoáng ra cơ chứ!
Tin tức nhanh chóng đến Thuyền Đầu Hương, khi người của Thuyền Đầu Hương đến thì quan phủ và anh chị hắn vẫn chưa đến.
Thuyền Đầu Hương có hơn 30 người đến, tuy thanh thế không bằng trước đây, nhưng số đông vẫn làm cho mọi người sợ, tên cầm đầu kích động nhìn thi thể trên đất nói: “Tên này, sao không nghĩ thoáng ra, lớn từng đó rồi, các vị, có ai biết rốt cuộc tại sao không?”
Mọi người nhìn nhau,ai cũng không biết là chuyện gì, nhưng vó người nghi ngờ nói: “Tối qua còn gặp nhau, Nhị Bảo nói là mới bị đuổi vì đã từng đốt hương”
Tên đầu mục nghe thấy câu đó quay lại nhìn những người đi cùng, yên lặng! rồi hồi sau thở dài, gương mặt buồn rầu trầm uất.
Thiên Tân vệ không lớn, không lâu sau anh chị hắn cũng đến nơi, thấy xác em mình, nghĩ đến tối qua còn khuyên đừng lo cho hai anh chị, còn mua cho các cháu kẹo, thế mà hôm nay đã thành người thiên cổ rồi.
Chị gái hắn trân trân đứng đó, rồi quỳ sụp xuống khóc, tình chị em ruột thịt, khóc rất thê lương, anh rể hắn thì ôm mặt, hai vai run run.
Mọi người xung quanh không kìm được, tên đầu mục mới đến nói: “Tên ngông cuồng này có cho Thuyền Đầu Hương chúng ta sống không?”
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch