Cẩm Y Đương Quốc
Chương 291
Tham tướng lưu thủ Thiên Tân Lý Đại Mãnh dẫn hai ngàn bộ tốt, hơn trăm thân binh gia đinh vây kín phía xưởng hỏa khí.
Hơn ngàn công tượng, mấy ngàn nhân công, lò sắt, tượng phường và nhà kho của xưởng hỏa khí chiếm diện tích cực lớn. Những người mà Lý Đại Mãnh dẫn tới tất nhiên là không vây hết được, người mà Mã Tam Tiêu dẫn tới cũng không thể nào bảo vệ tầng tầng được.
Cho nên hiện tại Mã Tam Tiêu khống chế nhân vật tai to mặt lớn của tượng phường, ra lệnh cho những công tượng bình thường không được đi. Những xưởng hỏa khí này vốn chính là trọng địa, cũng phải đề phòng loạn dân và loạn quân đánh vào, cho nên giống như là một lũy đất cỡ trung, Mã Tam Tiêu trước tiên không chế những nhân vật quan trọng, sau khi Đàm Tương tới thì suất lĩnh bộ tốt khống chế các yếu điểm.
Lý Đại Mãnh suất binh tới, trong lúc gấp rút cũng chỉ có thể từ cửa lớn tiến vào, Mã Tam Tiêu dẫn kỵ binh chặn kín cửa lớn, song phương lập tức ở vào thế giằng co.
Bộ tốt đối kỵ binh, trừ tinh nhuệ ra, mười bộ tốt chắc gì đã đổi phó nổi với một kỵ binh, ngàn bộ tốt không phải là tinh nhuệ, không đối phó nổi với ba trăm kỵ binh, thậm chí là không đổi phó nổi với hai trăm kỵ binh được huấn luyện đầy đủ.
Mà kỵ binh của Mã Tam Tiêu nhìn thì thấy có vẻ là kỵ binh được huấn luyện bài bản, mặc dù những hán tử trẻ khỏe này đại bộ phận đều mặc áo vải, ngựa cũng chẳng được tráng kiện.
Nhưng những gì mà lão tướng như Lý Đại Mãnh nhìn lại không phải là quần áo hay là ngựa, mà là kỷ luật và sự phối hợp của mấy trăm kỵ binh này. trận hình kỵ binh đối bộ tốt, thông thường đều là trùng kích cánh trái, sau khi Lý Đại Mãnh suất linh binh tốt của mình tới môn khẩu, mấy lần biến trận, nhưng đối phương thủy chung khi biến trận cũng biến đổi phương hướng mũi nhọn của kỵ binh nhắm chuẩn vào cánh trái của mình.
Cơ hồ là chỉ cần Mã Tam Tiêu giơ tay đưa ra hiệu lệnh, kỵ binh ở đằng sau liền biến hóa theo, trong đó tuy có chút tán loạn, nhưng hành động của đội ngũ vẫn thủy chung đồng đều
Binh mã lấy tụ tán tự nhiên như thường làm đầu, hành động của mã đội phía sau Mã Tam Tiêu giống như một thể, điều này đã xứng được gọi là huấn luyện bài bản rồi.
Lý Đại Mãnh có thể trong vòng một tiếng tập hợp được ba ngàn binh tốt, trong vòng nửa tiếng từ trong quân doanh gần đó tới đây đã được coi là có khả năng rồi.
Nhưng khi tới đây, các binh sĩ trong vòng nửa tiếng hành động không ngừng, đã có chút mệt mỏi, đội ngũ tán loạn, nhìn thấy kỵ binh của cẩm y vệ hành động như một thể này lập tức trở nên do dự.
Sau khi cầm roi đánh tên thủ bị đó, những quân tướng còn lại không dám nói nữa, mã đội của cẩm y vệ sau khi biến thành đột hình xung phong thì dừng lại, không di động như mấy lần trước nữa.
Mã Tam Tiêu rung rung cương ngựa mũi nhọn của mã đội chậm rãi tiến lên trước. Phía Lý Đại Mãnh mỗi người đều thân hình căng cứng, lập tức nắm chặt lấy dây cương, bộ tốt vô thức lui ra sau.
Phía trước lui, phía sau có người muốn chạy, đội ngũ ở phía sau Lý Đại Mịnh lập tức trở nên hỗn loạn, Mã Tam Tiêu lúc này lại ghìm ngựa, chậm rãi lui tới cửa, lại bày ra trận thế vừa rồi. Mã Tam Tiêu ở trên lưng ngựa cười ha hả, không ngờ một đám người đều từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kéo dây cương rồi đứng thẳng.
"Ở đâu ra cái phép hành quân di động loạn xạ, chạy loạn xạ, hét lung tung thế này! Ổn định trận hình!"
Sự hỗn loãn ở phía sau khiến đám người Lưu Đại Mãnh sứt đầu mẻ trán, mặc dù Mã Tam Tiêu đã rút lui, nhưng họ vẫn không thể ước thúc được đội ngũ đang hỗn loạn.
Vì bất lực nên chỉ đành tản thân binh của mình ra, ở trong trận hình chém đầu mấy tên binh tốt, lúc này mới tính là ổn định lại được.
Trải qua chuyện này, lại càng không dám tiến lên trước, tham tướng Lý Đại Mãnh mắng khẽ: "Trong tay lão tử có thể xông có thể đánh chính là mấy trăm người này, kéo nhau đến đây cũng phải đánh được ít nhiều, phía này sự tình còn chưa rõ, ai ai cũng hò đánh hò giết làm gì. Chẳng lẽ chúng ta lúc cầm binh khí ở chỗ tên họ Lỗ thiếu một phân bạc à, hay là bọn không có trứng đó cho các ngươi bạc!"
Lý Đại Mãnh mắng như tát nước vào mặt, lần này mọi người đều không lên tiếng, đang muốn quát tiếp thì đội ngũ vừa mới ổn định lại hỗn loạn. Lý Đại Mãnh tức giaanj quay đầu lại, còn chưa kịp mắng thì thấy một thiên tổng cưỡi ngựa phi tới, ở trên ngựa bẩm báo: "Đại nhân, Vương thiên hộ của phe cẩm ý vệ dẫn người tới rồi!"
"Bao nhiêu người!"
"Hai mươi kỵ binh, bốn trăm bộ binh!"
Lý Đại Mãnh mắng thầm một tiếng rồi mở miệng quát: "Trước tiên cản chúng lại!"
Tư bờ sông Hải Hà tới xưởng hỏa khí đi mất khoảng hai tiếng trời, Vương Thông suât lĩnh hai doanh dưới trướng đi trong vòng hơn nửa tiếng thì tới nơi.
Binh tốt cẩm y vệ của hai doanh ít nhiều sau khi gia nhập cẩm y vệ, cả ngày luyện tậm thể lực, cầm bí khí tới đây, đội hình chỉ hơi tán loạn một chút mà thôi.
Nhìn trận hình quan binh phía trước, sau khi Vương Thông dẫn đội ngũ tới trước mặt, lập tức dừng không tiến tới, Vương Thông giơ đao lên, cả đội ngũ dừng lại. Vương Thông lớn tiếng nói: "Nghỉ tại chỗ, chỉnh đội!"
Đội ngũ quan binh ở phía trước có chút tán loạn, có điều nhìn thấy đội ngũ của Vương Thông tới, không lâu sau có người chạy tới hỏi, thấy là một quân quan ăn mặc kiểu bả tổng: "Phía trước là ai vậy?"
"Phía trước là ai?"
"Cẩm y vệ thiên tổng Vương Thông, bản quan muốn tới xưởng hỏa khí xét án thông Oa (thông đồng với Oa quốc), các ngươi mau tránh ra!"
Gân cổ hét to một tiếng, phía sau tên bả tổng lại có một người đi lên, thấp giọng nói mấy câu, tên bả tổng đó lại lớn tiếng hô: "Binh mã nhà ta đang chấp hành quân vụ! Xin đại nhân đừng xông loạn vào!"
Vương Thông nghe xong câu này, không nhịn được cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Việc của bản quan là tra xét đại án thông Oa, xin tướng quân mau tránh ra!"
Hai người cưỡi ngựa tới nói chuyện nhìn nhau, tên bả tổng đó lại hét lên: "Vương đại nhân, quân lệnh như sơn, thứ cho không thể tuân lệnh!"
Vương Thông sầm mặt, hơi cao giọng hỏi: "Không nhường đường ư?"
Đối diện không trả lời, chỉ quay đầu ngựa trở lại bản trận, đồng thời còn có gần ngàn binh tốt quay qua đây bày trận, Vương Thông nhìn mấy cái, mắng: "Đồ không biết sống chết!"
Sau khi nói xong câu này, Vương Thông quay đầu lại nói với Lý Hổ Đầu ở bên cạnh: "Hổ Đầu, ngươi có sợ không?"
Lý Hổ Đầu lúc này hưng phấn đến nỗi đứng cả lên lưng ngựa, nghe thấy câu hỏi này của Vương Thông, lập tức cao giọng đáp: "Theo Vương đại ca thì chẳng sợ gì cả!"
Vương Thông há miệng cười, tung người xuống nựa, cao giọng hô: "Ai cưỡi ngựa thì xuống ngựa đi, theo lão tử xông lên."
Sau khi xuống ngựa, Vương Thông đánh ngựa chạy đi, giơ yêu đao trong tay đứng nguyên tại chỗ, đám người thân binh hộ vệ Lý Hổ Đầu cưỡi ngựa ở bên cạnh cũng đều xuống ngựa, ai nấy về trong phương đội của hai doanh, Vương Thông đứng ở giữa hai phương đội, lớn tiếng hô: "Chuẩn bị trước trận chiến, chỉnh đội xong chưa?"
Sau khi hỏi câu này, doanh quan của đệ tứ doanh, đệ ngũ doanh ở đằng sau lập tức hét lớn: "Đệ ngũ doanh đã chuẩn bị xong" "Đệ tứ doanh chuẩn bị xong!"
Đao trong tay Vương Thông vung về phía trước, rồi sải bước tiến lên. Phía trước chính là trận hình bộ tốt nhiều gấp mấy lần cẩm y vệ.
"Một hai một, một hai một!" Các doanh quan hô to hiệu lệnh giậm chân, trên đường chạy tới đây, mọi người ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, giờ môi khô cong, cổ họng khát như muốn phun ra lửa, lưng và chân thì đau rát thế nào thì càng không cần phải nói. Phía trước còn có địch nhân nhiều gấp mấy lần mình, nhưng mỗi người đều không do dự, chạy nhanh về phía tước.
Huấn luyện thường này đã biến kỷ luật và hành động sau khẩu lệnh thành thứ ở trong xương tủy của họ, một loại phục tùng vô ý thức, huống chi chủ quan của họ, thiên hộ Vương Thông, một người so với đa số họ còn trẻ hơn đang chạy ở trước nhất.
"Vương đại nhân, nhà ta đang có quân vụ bên người, đừng có tiến đến nữa, động đao binh, mọi người làm tổn thương tới hòa khí thì không tốt đâu!"
Mấy tên quân tướng đứng đối diện với Vương Thông không ngờ đối phương chưa nói được mấy câu đã xông về phía này rồi. Khẩu lệnh được đồng thanh hét ra, bước chân dần dần đồng nhất, bốn trăm người mà như một người, mỗi một bước chân đều như đồng thời hạ xuống.
"Rầm rầm rầm!" Tiếng bước chân không ngừng vang lên, giống như là một người không lồ đang bước tới gần, cứ vậy không chút sợ hãi tiến tới.
Binh mã dưới tay tham tướng phân thủ Thiên Tân Lý Đại Mãnh vừa hơi ổn định lại một lần nữa rối loạn. Mấy tên quân tướng đối mặt với Vương Thông phát hiện tọa kỵ ở dưới người mình bắt đầu biến thành lo lắng bất an, chỉ đành liều mạng khống chế dây cương.
Các binh sĩ ở phía sau thì càng bất kham hơn, phía mình là quan viên, bọn cẩm y vệ ở trước mặt cũng là quan binh, chẳng lẽ phải sống mái với nhau ư. Phàm là binh sĩ trả iqua huấn luyện đều có một loại mẫn cảm đối với đội hình. Thấy đội hình nghiêm chính của binh tốt cẩm y vệ bức tới, mà phía nhà mình vẫn tán loạn như vậy, đều nghĩ rằng nếu như va chạm thì nhà mình liệu có bị đối phương nghiền nát không, huống chi một mặt khác còn có đám mã đội giống như hung thần ác sát.
Trước sau thụ địch, ai ai cũng hoảng hốt, Vương Thông là ai thì quân tướng đều biết, binh tốt lại không biết, nhưng nhìn thấy phục sức thiên hộ mà Vương Thông mặc trên người, mọi người đều biết là binh mã Đại Minh, động thủ đối với cẩm y vệ thiên hộ đại biểu cho điều gì, đó chính là đại tội diệt tộc, hơn nữa các binh sĩ vẫn chưa nghe thấy mệnh lệnh của các quân quan.
Cự ly còn không tới hai trăm bước, tiếng hét càng lúc càng lớn. Đao trong tay Vương Thông vung về phía tước, bắt đầu chạy chậm lên trước.
Thấy động tác này của hắn, hai doanh ở phía sau cũng đồng thời chạy chậm theo, tiếng bước chân vẫn chỉnh tề như một. Tần suất trở nên cấp xúc hơn.
Dạng bức gần này càng tạo cho đối phương áp lực lớn hơn. Hạ lệnh động thủ,với tình hình trước mặt, trận hình tán loạn của nhà mình tất nhiên sẽ bị đập tan, mấy quân tướng ở phái trước không muốn lấy cứng chọi cứng với đối phương, liền hét lên một tiếng, giục ngựa sang hai bên né tránh. Các quân tướng đã như vậy, các binh sĩ ở phía sau vốn đã hốt hoảng càng không nguyện ý chịu trận.
Hoảng hốt gào thét rồi tách sang hai bên, trận cước đã không giữ được nữa rồi.
"Đại nhân, Vương thống lĩnh dẫn người xông mạnh qua, các huynh đệ không ngăn được."
"Hắn dám xông qua ư? Các ngươi sao không cản?"
"Đại nhân, Vương Thông nói là muốn tra án thông Oa, phiên tử dưới tay hắn quá mạnh, binh mã Kế trấn của chúng ta..."
"Thông Oa ư?"
Nghe tới đây, sắc mặt của Lý tham tướng lập tức biến đổi, vẻ mặt biến ảo mấy lượt, cắn răng hạ lệnh: "Chúng ta không dính vào bãi nước đục này nữa, rút, rút binh!"
Mệnh lệnh này vừa được đưa ra, các binh sĩ trực tiếp ùa đi như ong vỡ tổ. Trừ thân binh của hắn và bộ hạ trực thuộc ra, những binh mã khác đều không ước thúc được, tán loạn chạy đi, giống như là triệt để bị đánh tan trên chiến trường vậy.
Hơn ngàn công tượng, mấy ngàn nhân công, lò sắt, tượng phường và nhà kho của xưởng hỏa khí chiếm diện tích cực lớn. Những người mà Lý Đại Mãnh dẫn tới tất nhiên là không vây hết được, người mà Mã Tam Tiêu dẫn tới cũng không thể nào bảo vệ tầng tầng được.
Cho nên hiện tại Mã Tam Tiêu khống chế nhân vật tai to mặt lớn của tượng phường, ra lệnh cho những công tượng bình thường không được đi. Những xưởng hỏa khí này vốn chính là trọng địa, cũng phải đề phòng loạn dân và loạn quân đánh vào, cho nên giống như là một lũy đất cỡ trung, Mã Tam Tiêu trước tiên không chế những nhân vật quan trọng, sau khi Đàm Tương tới thì suất lĩnh bộ tốt khống chế các yếu điểm.
Lý Đại Mãnh suất binh tới, trong lúc gấp rút cũng chỉ có thể từ cửa lớn tiến vào, Mã Tam Tiêu dẫn kỵ binh chặn kín cửa lớn, song phương lập tức ở vào thế giằng co.
Bộ tốt đối kỵ binh, trừ tinh nhuệ ra, mười bộ tốt chắc gì đã đổi phó nổi với một kỵ binh, ngàn bộ tốt không phải là tinh nhuệ, không đối phó nổi với ba trăm kỵ binh, thậm chí là không đổi phó nổi với hai trăm kỵ binh được huấn luyện đầy đủ.
Mà kỵ binh của Mã Tam Tiêu nhìn thì thấy có vẻ là kỵ binh được huấn luyện bài bản, mặc dù những hán tử trẻ khỏe này đại bộ phận đều mặc áo vải, ngựa cũng chẳng được tráng kiện.
Nhưng những gì mà lão tướng như Lý Đại Mãnh nhìn lại không phải là quần áo hay là ngựa, mà là kỷ luật và sự phối hợp của mấy trăm kỵ binh này. trận hình kỵ binh đối bộ tốt, thông thường đều là trùng kích cánh trái, sau khi Lý Đại Mãnh suất linh binh tốt của mình tới môn khẩu, mấy lần biến trận, nhưng đối phương thủy chung khi biến trận cũng biến đổi phương hướng mũi nhọn của kỵ binh nhắm chuẩn vào cánh trái của mình.
Cơ hồ là chỉ cần Mã Tam Tiêu giơ tay đưa ra hiệu lệnh, kỵ binh ở đằng sau liền biến hóa theo, trong đó tuy có chút tán loạn, nhưng hành động của đội ngũ vẫn thủy chung đồng đều
Binh mã lấy tụ tán tự nhiên như thường làm đầu, hành động của mã đội phía sau Mã Tam Tiêu giống như một thể, điều này đã xứng được gọi là huấn luyện bài bản rồi.
Lý Đại Mãnh có thể trong vòng một tiếng tập hợp được ba ngàn binh tốt, trong vòng nửa tiếng từ trong quân doanh gần đó tới đây đã được coi là có khả năng rồi.
Nhưng khi tới đây, các binh sĩ trong vòng nửa tiếng hành động không ngừng, đã có chút mệt mỏi, đội ngũ tán loạn, nhìn thấy kỵ binh của cẩm y vệ hành động như một thể này lập tức trở nên do dự.
Sau khi cầm roi đánh tên thủ bị đó, những quân tướng còn lại không dám nói nữa, mã đội của cẩm y vệ sau khi biến thành đột hình xung phong thì dừng lại, không di động như mấy lần trước nữa.
Mã Tam Tiêu rung rung cương ngựa mũi nhọn của mã đội chậm rãi tiến lên trước. Phía Lý Đại Mãnh mỗi người đều thân hình căng cứng, lập tức nắm chặt lấy dây cương, bộ tốt vô thức lui ra sau.
Phía trước lui, phía sau có người muốn chạy, đội ngũ ở phía sau Lý Đại Mịnh lập tức trở nên hỗn loạn, Mã Tam Tiêu lúc này lại ghìm ngựa, chậm rãi lui tới cửa, lại bày ra trận thế vừa rồi. Mã Tam Tiêu ở trên lưng ngựa cười ha hả, không ngờ một đám người đều từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kéo dây cương rồi đứng thẳng.
"Ở đâu ra cái phép hành quân di động loạn xạ, chạy loạn xạ, hét lung tung thế này! Ổn định trận hình!"
Sự hỗn loãn ở phía sau khiến đám người Lưu Đại Mãnh sứt đầu mẻ trán, mặc dù Mã Tam Tiêu đã rút lui, nhưng họ vẫn không thể ước thúc được đội ngũ đang hỗn loạn.
Vì bất lực nên chỉ đành tản thân binh của mình ra, ở trong trận hình chém đầu mấy tên binh tốt, lúc này mới tính là ổn định lại được.
Trải qua chuyện này, lại càng không dám tiến lên trước, tham tướng Lý Đại Mãnh mắng khẽ: "Trong tay lão tử có thể xông có thể đánh chính là mấy trăm người này, kéo nhau đến đây cũng phải đánh được ít nhiều, phía này sự tình còn chưa rõ, ai ai cũng hò đánh hò giết làm gì. Chẳng lẽ chúng ta lúc cầm binh khí ở chỗ tên họ Lỗ thiếu một phân bạc à, hay là bọn không có trứng đó cho các ngươi bạc!"
Lý Đại Mãnh mắng như tát nước vào mặt, lần này mọi người đều không lên tiếng, đang muốn quát tiếp thì đội ngũ vừa mới ổn định lại hỗn loạn. Lý Đại Mãnh tức giaanj quay đầu lại, còn chưa kịp mắng thì thấy một thiên tổng cưỡi ngựa phi tới, ở trên ngựa bẩm báo: "Đại nhân, Vương thiên hộ của phe cẩm ý vệ dẫn người tới rồi!"
"Bao nhiêu người!"
"Hai mươi kỵ binh, bốn trăm bộ binh!"
Lý Đại Mãnh mắng thầm một tiếng rồi mở miệng quát: "Trước tiên cản chúng lại!"
Tư bờ sông Hải Hà tới xưởng hỏa khí đi mất khoảng hai tiếng trời, Vương Thông suât lĩnh hai doanh dưới trướng đi trong vòng hơn nửa tiếng thì tới nơi.
Binh tốt cẩm y vệ của hai doanh ít nhiều sau khi gia nhập cẩm y vệ, cả ngày luyện tậm thể lực, cầm bí khí tới đây, đội hình chỉ hơi tán loạn một chút mà thôi.
Nhìn trận hình quan binh phía trước, sau khi Vương Thông dẫn đội ngũ tới trước mặt, lập tức dừng không tiến tới, Vương Thông giơ đao lên, cả đội ngũ dừng lại. Vương Thông lớn tiếng nói: "Nghỉ tại chỗ, chỉnh đội!"
Đội ngũ quan binh ở phía trước có chút tán loạn, có điều nhìn thấy đội ngũ của Vương Thông tới, không lâu sau có người chạy tới hỏi, thấy là một quân quan ăn mặc kiểu bả tổng: "Phía trước là ai vậy?"
"Phía trước là ai?"
"Cẩm y vệ thiên tổng Vương Thông, bản quan muốn tới xưởng hỏa khí xét án thông Oa (thông đồng với Oa quốc), các ngươi mau tránh ra!"
Gân cổ hét to một tiếng, phía sau tên bả tổng lại có một người đi lên, thấp giọng nói mấy câu, tên bả tổng đó lại lớn tiếng hô: "Binh mã nhà ta đang chấp hành quân vụ! Xin đại nhân đừng xông loạn vào!"
Vương Thông nghe xong câu này, không nhịn được cười lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Việc của bản quan là tra xét đại án thông Oa, xin tướng quân mau tránh ra!"
Hai người cưỡi ngựa tới nói chuyện nhìn nhau, tên bả tổng đó lại hét lên: "Vương đại nhân, quân lệnh như sơn, thứ cho không thể tuân lệnh!"
Vương Thông sầm mặt, hơi cao giọng hỏi: "Không nhường đường ư?"
Đối diện không trả lời, chỉ quay đầu ngựa trở lại bản trận, đồng thời còn có gần ngàn binh tốt quay qua đây bày trận, Vương Thông nhìn mấy cái, mắng: "Đồ không biết sống chết!"
Sau khi nói xong câu này, Vương Thông quay đầu lại nói với Lý Hổ Đầu ở bên cạnh: "Hổ Đầu, ngươi có sợ không?"
Lý Hổ Đầu lúc này hưng phấn đến nỗi đứng cả lên lưng ngựa, nghe thấy câu hỏi này của Vương Thông, lập tức cao giọng đáp: "Theo Vương đại ca thì chẳng sợ gì cả!"
Vương Thông há miệng cười, tung người xuống nựa, cao giọng hô: "Ai cưỡi ngựa thì xuống ngựa đi, theo lão tử xông lên."
Sau khi xuống ngựa, Vương Thông đánh ngựa chạy đi, giơ yêu đao trong tay đứng nguyên tại chỗ, đám người thân binh hộ vệ Lý Hổ Đầu cưỡi ngựa ở bên cạnh cũng đều xuống ngựa, ai nấy về trong phương đội của hai doanh, Vương Thông đứng ở giữa hai phương đội, lớn tiếng hô: "Chuẩn bị trước trận chiến, chỉnh đội xong chưa?"
Sau khi hỏi câu này, doanh quan của đệ tứ doanh, đệ ngũ doanh ở đằng sau lập tức hét lớn: "Đệ ngũ doanh đã chuẩn bị xong" "Đệ tứ doanh chuẩn bị xong!"
Đao trong tay Vương Thông vung về phía trước, rồi sải bước tiến lên. Phía trước chính là trận hình bộ tốt nhiều gấp mấy lần cẩm y vệ.
"Một hai một, một hai một!" Các doanh quan hô to hiệu lệnh giậm chân, trên đường chạy tới đây, mọi người ngay cả một ngụm nước cũng không được uống, giờ môi khô cong, cổ họng khát như muốn phun ra lửa, lưng và chân thì đau rát thế nào thì càng không cần phải nói. Phía trước còn có địch nhân nhiều gấp mấy lần mình, nhưng mỗi người đều không do dự, chạy nhanh về phía tước.
Huấn luyện thường này đã biến kỷ luật và hành động sau khẩu lệnh thành thứ ở trong xương tủy của họ, một loại phục tùng vô ý thức, huống chi chủ quan của họ, thiên hộ Vương Thông, một người so với đa số họ còn trẻ hơn đang chạy ở trước nhất.
"Vương đại nhân, nhà ta đang có quân vụ bên người, đừng có tiến đến nữa, động đao binh, mọi người làm tổn thương tới hòa khí thì không tốt đâu!"
Mấy tên quân tướng đứng đối diện với Vương Thông không ngờ đối phương chưa nói được mấy câu đã xông về phía này rồi. Khẩu lệnh được đồng thanh hét ra, bước chân dần dần đồng nhất, bốn trăm người mà như một người, mỗi một bước chân đều như đồng thời hạ xuống.
"Rầm rầm rầm!" Tiếng bước chân không ngừng vang lên, giống như là một người không lồ đang bước tới gần, cứ vậy không chút sợ hãi tiến tới.
Binh mã dưới tay tham tướng phân thủ Thiên Tân Lý Đại Mãnh vừa hơi ổn định lại một lần nữa rối loạn. Mấy tên quân tướng đối mặt với Vương Thông phát hiện tọa kỵ ở dưới người mình bắt đầu biến thành lo lắng bất an, chỉ đành liều mạng khống chế dây cương.
Các binh sĩ ở phía sau thì càng bất kham hơn, phía mình là quan viên, bọn cẩm y vệ ở trước mặt cũng là quan binh, chẳng lẽ phải sống mái với nhau ư. Phàm là binh sĩ trả iqua huấn luyện đều có một loại mẫn cảm đối với đội hình. Thấy đội hình nghiêm chính của binh tốt cẩm y vệ bức tới, mà phía nhà mình vẫn tán loạn như vậy, đều nghĩ rằng nếu như va chạm thì nhà mình liệu có bị đối phương nghiền nát không, huống chi một mặt khác còn có đám mã đội giống như hung thần ác sát.
Trước sau thụ địch, ai ai cũng hoảng hốt, Vương Thông là ai thì quân tướng đều biết, binh tốt lại không biết, nhưng nhìn thấy phục sức thiên hộ mà Vương Thông mặc trên người, mọi người đều biết là binh mã Đại Minh, động thủ đối với cẩm y vệ thiên hộ đại biểu cho điều gì, đó chính là đại tội diệt tộc, hơn nữa các binh sĩ vẫn chưa nghe thấy mệnh lệnh của các quân quan.
Cự ly còn không tới hai trăm bước, tiếng hét càng lúc càng lớn. Đao trong tay Vương Thông vung về phía tước, bắt đầu chạy chậm lên trước.
Thấy động tác này của hắn, hai doanh ở phía sau cũng đồng thời chạy chậm theo, tiếng bước chân vẫn chỉnh tề như một. Tần suất trở nên cấp xúc hơn.
Dạng bức gần này càng tạo cho đối phương áp lực lớn hơn. Hạ lệnh động thủ,với tình hình trước mặt, trận hình tán loạn của nhà mình tất nhiên sẽ bị đập tan, mấy quân tướng ở phái trước không muốn lấy cứng chọi cứng với đối phương, liền hét lên một tiếng, giục ngựa sang hai bên né tránh. Các quân tướng đã như vậy, các binh sĩ ở phía sau vốn đã hốt hoảng càng không nguyện ý chịu trận.
Hoảng hốt gào thét rồi tách sang hai bên, trận cước đã không giữ được nữa rồi.
"Đại nhân, Vương thống lĩnh dẫn người xông mạnh qua, các huynh đệ không ngăn được."
"Hắn dám xông qua ư? Các ngươi sao không cản?"
"Đại nhân, Vương Thông nói là muốn tra án thông Oa, phiên tử dưới tay hắn quá mạnh, binh mã Kế trấn của chúng ta..."
"Thông Oa ư?"
Nghe tới đây, sắc mặt của Lý tham tướng lập tức biến đổi, vẻ mặt biến ảo mấy lượt, cắn răng hạ lệnh: "Chúng ta không dính vào bãi nước đục này nữa, rút, rút binh!"
Mệnh lệnh này vừa được đưa ra, các binh sĩ trực tiếp ùa đi như ong vỡ tổ. Trừ thân binh của hắn và bộ hạ trực thuộc ra, những binh mã khác đều không ước thúc được, tán loạn chạy đi, giống như là triệt để bị đánh tan trên chiến trường vậy.
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch