Cẩm Y Chi Hạ
Chương 61
Cái Thúc tỉ mỉ cẩn thận quan sát sắc mặt của Lục Dịch, lắc đầu nói:"Tướng mạo của ngươi...không giống ta...ta cho ngươi biết, nam nhân vẫn là phải lớn lên anh tuấn uy vũ, mới có thể ngang tang như ta...Nói cách khác, bản thân phải gánh vác trách nhiệm, nội tâm ngay thẳng chính trực..."
Hắn từ từ huyên thuyên, Lục Dịch cũng không chen lời hắn.
Kim Hạ bước nhanh quay trở lại, nhíu mày nghiêm túc, rõ ràng có thể hiểu mấy thi thể trên bãi sông của bọn chúng cũng không hề có thuốc giải:"Ta nghĩ vẫn không hiểu, trên người bọn chúng tại sao không mang theo thuốc giải? Lẽ nào bọn chúng không sợ lỡ tay làm bị thương người của mình hay sao?"
Lục Dịch cố gắng chống đỡ thân thể:"Tìm không được thuốc giải cũng không cần gấp, ta vừa mới dùng qua thuốc Tử Viêm, nghĩ là sẽ không có chuyện gì."
Kim Hạ đỡ lấy hắn, cảm giác thân thể hắn nặng trịch, hiển nhiên hắn cũng đã không còn cách nào khống chế tứ chi bị tê liệt:"Tử Viêm có thể mổ độc rắn, nhưng không hẳn là có thể chữa độc của người Đông Dương....Thúc, ngươi không phải là đã tìm đại phu có thể chữa trị giải độc này hay sao, nhưng cần người bị thương thử nghiệm hay sao? Mau dẫn bọn ta đi."
Cái Thúc nghe xong lời này, trên mặt có mấy phần lúng túng, không dẫn đường đi, chỉ do dự.
"Thúc?" Kim Hạ không hiểu nhìn hắn
"Cháu gái, không phải là ta không muốn mang các ngươi đi, ở đây có một duyên cớ..." Cái Thúc khổ sở nói:"Vị đại phu kia làm việc có chút quy tắc, là quan gia thì không chữa bệnh."
Kim Hạ chỉ ngây ngốc trong phút chốc, lập tức nói:"Vậy thì cũng tốt!"
"Thích hợp sao?"
"Hắn cũng không mặc quan phục, ta lấy đi lệnh bài của hắn, ai biết hắn là Cẩm y vệ." Kim Hạ vừa nói chuyện, một bên lại muốn lấy đi lệnh bài, nhưng bị hắn ngăn lại.
Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Nếu đại phu có quy tắc, ta cũng không mong muốn miễn cưỡng, Kim Hạ ngươi đưa ta trở về thành."
Sớm biết hắn thực chất bên trong có lòng kiêu ngạo, nhưng trước mắt không nên phô trương sức mạnh của mình như vậy, Kim Hạ vội la lên:"Không được, trở về thành cũng không được, vết thương vẫn sẽ bị thối rữa, lần trước người đưa đến y quán, hai ngày sau đều chết."
"Sống chết có số, giàu có nhờ trời." Lục Dịch ngay cả nói chuyện cũng lao lực, đem đầu đặt lên bả vai Kim Hạ.
"Không được!" Kim Hạ vừa vội vừa tức, thẳng thắn dứt khoát nói:"Đã có đại phu tìm ra thuốc giải, đây là số mệnh có thể cứu chữa. Ngài nghỉ ngơi, đừng nói chuyện, việc này giao cho ta giải quyết!" Dứt lời, Kim Hạ trợn mắt nhìn về phía Cái Thúc, trong mắt tràn đầy khí tiết.
Cái Thúc bị Kim Hạ nhìn khiến cả người không dễ chịu, ngượng ngùng nói:"Cũng không phải là ta không muốn cứu hắn, là đại phu, bà ấy.....Ta cũng không có cách nào..."
"Làm theo lời ta là được, chỉ cần lấy lệnh bài ra khỏi người hắn, ai biết hắn là quan gia."
"Đây không phải là lừa bịp người khác sao? Nếu để biết được ta lừa bà ấy, chuyện này..."
Kim Hạ gương mặt buồn bã mạnh mẽ tranh cãi, nói:"Mạng người là quan trọng, nói làm sao chuyện này là lừa người khác. Nếu ta bảo thúc nói "Hắn không phải là quan gia" khi đó mới gọi là lừa gạt."
"Hả?"
"Chỉ là không nói ra mà thôi, đương nhiên không thể xem như là lừa gạt."
"Chuyện này, lỡ như bà ấy hỏi thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ cần hỏi ta đến trả lời, thúc không cần lên tiếng, ngươi cũng có quyền nói không biết, đem hết sự tình đổ lên người ta, chỉ cần nói ta lừa ngươi là được."
"Sao!!" Cái Thúc nghe được sững sờ
"Đừng lo lắng! Đi mau đi!" Kim Hạ giục hắn
Lập tức, Cái Thúc đem Lục Dịch lên lưng mình, phát huy khinh công, một đường đi nhanh, Kim Hạ cũng theo thật sát.
Chỉ cần nghe gió thổi qua sượt bên tai, Lục Dịch cũng có thể phán đoán ra tốc độ của bọn họ lúc này, gánh vác một người còn có thể nhanh như vậy, vị này không chỉ có khinh công tuyệt vời mà nội lực cũng vô cùng thâm hậu.
"Đa tạ tiền bối." Hắn nói
Cái Thúc vẫn bước đi liên tục, trong miệng than thở:"Chả trách người ta thường nói, một lần làm gia gia, thì cũng phải liên quan đến chuyện của tôn tử, châm ngôn thực sự không có điểm sai."
Được chừng nửa canh giờ, Cái Thúc bước chân mới chậm lại, cuối cùng dừng lại đứng một chỗ bên ngoài rừng trúc.
Kim Hạ nhìn quanh bốn phía cảnh vật, hậu tri hậu giác kinh ngạc nói:"Nơi này, có phải là thành Tây sát bên rừng hoa đào."
"Rừng hoa đào còn đang ở phía trước núi, nơi này là phía sau núi."
Cái Thúc để Lục Dịch xuống, từ trong áo lấy ra một bầu hồ lô nhỏ, mở nút lọ, hướng về phía lòng bàn tay một chút bột phấn, sau đó như người nữ nhân dùng để trang điểm, trực tiếp như thế thoa lên mặt, khắp người, chỉ cần để lộ đều toàn là phấn.
"Các ngươi cũng cần phải thoa phấn lên người." Hắn đem hồ lô đưa cho Kim Hạ:"Trong rừng này ở đâu cũng có xà, không thoa phấn, chúng sẽ cắn dã man."
"Lại có xà!"
Kim Hạ nhớ lại con mãng xà màu đỏ kia trong lòng vẫn còn sợ hãi, tay chân lanh lẹ thoa phấn lên người mình, lại hướng vào lòng bàn tay,nhẹ nhàng thoa cho Lục Dịch...."
Phấn này vô vị vô sắc, khá giống với bột trân châu, xoa trên da thịt sẽ có một lớp sáng nhàn nhạt. Lục Dịch dường như mở mắt cũng không có khí lực, nhắm hai mắt, cứ mặc cho Kim Hạ thoa phấn. Còn Kim Hạ không biết ra sao tay chạm vào mặt hắn, trong lòng bàn tay có cảm giác lạ thường, động tác liền không tự chủ được có chút chậm chạp.
"Nha đầu, ngươi đây chính là lợi dụng hắn." Cái Thúc trêu ghẹo.
Kim Hạ tức giận lườm mắt nhìn hắn, càng lúc càng nhanh tay hơn, nhưng nhìn thấy hắn có cử động khóe miệng, cũng không tiếp tục nữa.
"Ngài làm sao lại cười, ta thật sự không có lợi dụng ngài." Kim Hạ đơn giản là dùng hai tay, xoa càng mạnh tay:"Ta chỉ muốn xoa phấn đều cho ngài thôi.."
Cái Thúc ở bên cạnh cười không ngừng
Chờ Kim Hạ thoa xong, Cái Thúc lại đỡ Lục Dịch lên lưng, chậm rãi hướng trong rừng trúc mà bước đi, luôn miệng căn dặn Kim Hạ:"Cùng đi theo ta, tốt nhất là một bước cũng đừng đạp sai, bằng không bị xà chui ra từ trong lỗ, thoa phấn cũng vô dụng."
"Ta biết rồi."
Kim Hạ hít sâu một cái, đi phía sau hắn, gần như mỗi bước chân của thúc đều đi theo vết chân, không dám có nửa bước đi nhầm. Gió thổi, theo tiếng sàn sạt, lá trúc phút chốc rơi đầy đầu.
Trên đất không biết bao nhiêu lá cây chồng chất, tràn đầy mục nát, cho thấy nơi đây người thường ít lui tới.
Ánh trăng chiếu xuống, bóng hình rừng trúc cùng bóng người đan xen vào nhau.
Kim Hạ chậm rãi ngẩng đầu, ngay trước mắt là con rắn nhỏ bò lượn quanh thân cây trúc, nửa người trên không trung giãy giụa, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ở trong tầm mắt Kim Hạ là khoảng mười mấy con xà, có lớn có nhỏ xung quanh mấy thân cây.
Kim Hạ bỗng run người rợn tóc gáy, nhẹ nhàng kêu:"Thúc...Ta nhìn thấy xà.."
"Chỉ cần không đụng tới chúng liền không sao." Cái Thúc tỉnh táo trả lời:"Bà ấy vẫn luôn khen chúng nó thật biết điều.."
"Chúng nhìn ra là rất biết nghe lời." Kim Hạ an ủi chính mình bằng giọng đáp lại, hỏi:"Bà ấy là ai? Những con xà này đều là do bà ấy nuôi?"
"Các ngươi phải gọi bà ấy là Thẩm phu nhân."
Kim Hạ con mắt vẫn nhìn lũ xà, theo thật sát Cái Thúc, miệng vẫn không quên hỏi:"Thẩm phu nhân? Bà ấy cùng Thẩm đại phu là thân thích?"
"Nói đến đây, bà ấy cũng có thể có liên hệ với Thẩm đại phu, nhưng bà ấy cùng Thẩm đại phu chưa bao giờ gặp gỡ." Cái Thúc thở dài nói:"Bà ấy góa chồng trước khi cưới, đã định hôn, nhưng chưa cưới xin, không nghĩ rằng phu quân sẽ chết trên tàu như vậy."
"...Thúc, ngươi làm sao quen biết bà ấy?" Kim Hạ hỏi
Cái Thúc trầm mặc chốc lát, mới lúng túng nói:"Ta là bị rắn cắn..."
Kim Hạ cười:"Hóa ra là mỹ nữ cứu anh hùng, như vậy cũng làm xấu mặt thúc..."
Đang nói chuyện, bọn họ vô tình đã đi xuyên qua nửa cánh rừng trúc, mơ hồ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, đi lên trước nữa là một vùng đất rộng mở, một cái nhà gỗ đơn giản lẳng lặng ở phía dưới ánh trăng.
Cái Thúc trước tiên hướng Kim Hạ thấp giọng nói:"Ngươi nhớ yên phận, bà ấy không thích người ồn ào nói nhiều."
"Yên tâm đi.."
Kim Hạ không yên tâm quay đầu nhìn Lục Dịch, thấy hắn hai mắt vẫn nhắm chặt, thử xem hơi thở của hắn, hô hấp nhợt nhạt, lúc này mới thoáng yên tâm.
Cái Thúc nhìn vào trong nhà, quay đầu hướng Kim Hạ ngượng ngùng nói:"Bây giờ sắc trời vẫn còn tối, ngươi xem đèn đều đã tắt, bà ấy chắc là đã ngủ, nếu không chúng ta trời sáng hãy..."
"Mạng người quan trọng thúc! Ngươi không cần cố gắng tỏ ra thương hại đâu?" Kim Hạ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt
"...Được rồi, được rồi..." Cái Thúc hướng nhà gỗ cất cao giọng nói:"Thẩm phu nhân, tại hạ là Lục Đình, ta đem người bị thương tới."
Qua một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh, Kim Hạ gấp gáp trực tiếp gõ cửa, mới nhìn thấy bên trong nhà gỗ có ánh nến sáng lên.
"Ngươi xem, ngươi xem..." Cái Thúc than thở:"Chúng ta làm mất giấc ngủ của bà ấy, chúng ta thật không đúng thời điểm."
"Thúc, ngươi thật sự là nhiều chuyện."
Kim Hạ kiên nhẫn chờ đợi, mới thấy cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên cầm ngọn đèn dầu đi ra. Xiêm y của người chình tề, tóc chải gọn gàng, khuôn mặt ôn hòa, chút nào cũng không thấy vẻ giận dữ hay ủ rũ mất kiên nhẫn.
Cái Thúc vội vàng tiến lên:"Đêm khuya quấy rầy, thực sự xin lỗi, thật sự là việc bất đắc dĩ. Thẩm phu nhân, người trên lưng ta bị thương bởi đao ám khí của người Đông Dương."
"Lục đại ca không cần khách khí, mau đem người vào trong." Thẩm phu nhân ôn hòa nói, dứt lời liền quay vào nhà chỉ dẫn.
Cái Thúc bận bịu đưa Lục Dịch đi vào, Kim Hạ cũng theo vào.
Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm phu nhân, Lục Dịch được đặt nằm tại giường trúc, Thẩm phu nhân cúi đầu kiểm tra vết thương của hắn, Kim Hạ nâng ngọn đèn dầu giúp bà ấy soi kĩ.
"Hắn là khi nào bị thương?" Thẩm phu nhân hỏi
Kim Hạ vội nói:"Hình như là khoảng nửa canh giờ trước."
Thẩm phu nhân nhíu mày:"Các ngươi không phải là cho hắn uống qua thuốc gì chứ?"
"...Không, không có." Kim Hạ vội vàng nói:"Ta là đã lục soát trên người bọn Đông Dương cũng không có thuốc giải, đúng rồi, hắn có thuốc giải độc, là Tử Viêm, hắn là đã uống một viên."
"Tử Viêm!" Thẩm phu nhân quay đầu nhìn Cái Thúc hỏi:"Hắn là người nào? Tại sao lại có tử viêm?"
"..Ta...ta"
Cái Thúc chỉ có thể nhìn Kim Hạ
"Gia đình hắn là dân buôn bán ở trong kinh thành, có chút giàu có, Tử Viêm là do hắn mua từ người khác mà có được, để phòng bản thân nên mới mang theo người." Kim Hạ hỏi:"Thuốc này, có gì sao?"
"Thuốc giải không đúng bệnh, làm sao giải được độc." Thẩm phu nhân nhìn về phía Kim Hạ hỏi:"Vị cô nương này, ngươi là người nào?"
"Ta là nha hoàn của hắn."
"Nàng là tình nhân của hắn."
Kim Hạ và Cái Thúc đồng thời nói
Vừa dứt lời Kim Hạ thầm than thở, lại quay sang trừng mắt nhìn Cái Thúc, lại cố gắng giải thích:"Thật ra ta là nha hoàn của hắn, sau đó thiếu gia nhà chúng ta liền vừa lòng ta, là..."
"Hắn vừa ý ngươi sao?" Thẩm phu nhân hỏi có chút ngoài ý muốn.
"Thưa đúng!" Kim Hạ nói tiếp:"Lúc đầu thiếu gia cũng không thích ta, ta liền ở bên hắn ngày đêm, sau đó hắn cuối cùng lại động lòng, hai bọn ta cùng đi Giang Nam..."
Cái Thúc cũng nhanh nhẹn chen lời:"Nha đầu này thời nay cũng là người chăm chỉ, ta nghe xong cũng đặc biệt cảm động. Thật sự là một đôi uyên ương khổ sở, rất vất vả đến Giang Nam, cuối cùng lại gặp giặc Oa, người mau cứu hắn đi."
Thẩm phu nhân nhìn chằm Cái Thúc trong chốc lát, cũng không biết nên tin hay không tin, nhăn mày:"Hắn nếu chưa dùng Tử Viêm, ta còn có thể cứu hắn dễ dàng, bây giờ, hai loại độc tính trong cơ thể hắn, muốn loại bỏ cũng không dễ dàng."
"Cầu xin phu nhân hãy thử một lần, Thẩm phu nhân." Kim Hạ khẩn thiết nói
Cái Thúc cũng khuyên nhủ:"Thử một chút, có người thử nghiệm còn hơn là không có."
Nghe vậy, Kim Hạ tức giận nhìn Cái Thúc nói:"Hắn nhất định sẽ không chết!"
Thẩm phu nhân suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói:"Đem mang hắn ra sau nhà, ta đi tìm dược liệu chữa trị."
Hắn từ từ huyên thuyên, Lục Dịch cũng không chen lời hắn.
Kim Hạ bước nhanh quay trở lại, nhíu mày nghiêm túc, rõ ràng có thể hiểu mấy thi thể trên bãi sông của bọn chúng cũng không hề có thuốc giải:"Ta nghĩ vẫn không hiểu, trên người bọn chúng tại sao không mang theo thuốc giải? Lẽ nào bọn chúng không sợ lỡ tay làm bị thương người của mình hay sao?"
Lục Dịch cố gắng chống đỡ thân thể:"Tìm không được thuốc giải cũng không cần gấp, ta vừa mới dùng qua thuốc Tử Viêm, nghĩ là sẽ không có chuyện gì."
Kim Hạ đỡ lấy hắn, cảm giác thân thể hắn nặng trịch, hiển nhiên hắn cũng đã không còn cách nào khống chế tứ chi bị tê liệt:"Tử Viêm có thể mổ độc rắn, nhưng không hẳn là có thể chữa độc của người Đông Dương....Thúc, ngươi không phải là đã tìm đại phu có thể chữa trị giải độc này hay sao, nhưng cần người bị thương thử nghiệm hay sao? Mau dẫn bọn ta đi."
Cái Thúc nghe xong lời này, trên mặt có mấy phần lúng túng, không dẫn đường đi, chỉ do dự.
"Thúc?" Kim Hạ không hiểu nhìn hắn
"Cháu gái, không phải là ta không muốn mang các ngươi đi, ở đây có một duyên cớ..." Cái Thúc khổ sở nói:"Vị đại phu kia làm việc có chút quy tắc, là quan gia thì không chữa bệnh."
Kim Hạ chỉ ngây ngốc trong phút chốc, lập tức nói:"Vậy thì cũng tốt!"
"Thích hợp sao?"
"Hắn cũng không mặc quan phục, ta lấy đi lệnh bài của hắn, ai biết hắn là Cẩm y vệ." Kim Hạ vừa nói chuyện, một bên lại muốn lấy đi lệnh bài, nhưng bị hắn ngăn lại.
Lục Dịch lạnh nhạt nói:"Nếu đại phu có quy tắc, ta cũng không mong muốn miễn cưỡng, Kim Hạ ngươi đưa ta trở về thành."
Sớm biết hắn thực chất bên trong có lòng kiêu ngạo, nhưng trước mắt không nên phô trương sức mạnh của mình như vậy, Kim Hạ vội la lên:"Không được, trở về thành cũng không được, vết thương vẫn sẽ bị thối rữa, lần trước người đưa đến y quán, hai ngày sau đều chết."
"Sống chết có số, giàu có nhờ trời." Lục Dịch ngay cả nói chuyện cũng lao lực, đem đầu đặt lên bả vai Kim Hạ.
"Không được!" Kim Hạ vừa vội vừa tức, thẳng thắn dứt khoát nói:"Đã có đại phu tìm ra thuốc giải, đây là số mệnh có thể cứu chữa. Ngài nghỉ ngơi, đừng nói chuyện, việc này giao cho ta giải quyết!" Dứt lời, Kim Hạ trợn mắt nhìn về phía Cái Thúc, trong mắt tràn đầy khí tiết.
Cái Thúc bị Kim Hạ nhìn khiến cả người không dễ chịu, ngượng ngùng nói:"Cũng không phải là ta không muốn cứu hắn, là đại phu, bà ấy.....Ta cũng không có cách nào..."
"Làm theo lời ta là được, chỉ cần lấy lệnh bài ra khỏi người hắn, ai biết hắn là quan gia."
"Đây không phải là lừa bịp người khác sao? Nếu để biết được ta lừa bà ấy, chuyện này..."
Kim Hạ gương mặt buồn bã mạnh mẽ tranh cãi, nói:"Mạng người là quan trọng, nói làm sao chuyện này là lừa người khác. Nếu ta bảo thúc nói "Hắn không phải là quan gia" khi đó mới gọi là lừa gạt."
"Hả?"
"Chỉ là không nói ra mà thôi, đương nhiên không thể xem như là lừa gạt."
"Chuyện này, lỡ như bà ấy hỏi thì làm sao bây giờ?"
"Chỉ cần hỏi ta đến trả lời, thúc không cần lên tiếng, ngươi cũng có quyền nói không biết, đem hết sự tình đổ lên người ta, chỉ cần nói ta lừa ngươi là được."
"Sao!!" Cái Thúc nghe được sững sờ
"Đừng lo lắng! Đi mau đi!" Kim Hạ giục hắn
Lập tức, Cái Thúc đem Lục Dịch lên lưng mình, phát huy khinh công, một đường đi nhanh, Kim Hạ cũng theo thật sát.
Chỉ cần nghe gió thổi qua sượt bên tai, Lục Dịch cũng có thể phán đoán ra tốc độ của bọn họ lúc này, gánh vác một người còn có thể nhanh như vậy, vị này không chỉ có khinh công tuyệt vời mà nội lực cũng vô cùng thâm hậu.
"Đa tạ tiền bối." Hắn nói
Cái Thúc vẫn bước đi liên tục, trong miệng than thở:"Chả trách người ta thường nói, một lần làm gia gia, thì cũng phải liên quan đến chuyện của tôn tử, châm ngôn thực sự không có điểm sai."
Được chừng nửa canh giờ, Cái Thúc bước chân mới chậm lại, cuối cùng dừng lại đứng một chỗ bên ngoài rừng trúc.
Kim Hạ nhìn quanh bốn phía cảnh vật, hậu tri hậu giác kinh ngạc nói:"Nơi này, có phải là thành Tây sát bên rừng hoa đào."
"Rừng hoa đào còn đang ở phía trước núi, nơi này là phía sau núi."
Cái Thúc để Lục Dịch xuống, từ trong áo lấy ra một bầu hồ lô nhỏ, mở nút lọ, hướng về phía lòng bàn tay một chút bột phấn, sau đó như người nữ nhân dùng để trang điểm, trực tiếp như thế thoa lên mặt, khắp người, chỉ cần để lộ đều toàn là phấn.
"Các ngươi cũng cần phải thoa phấn lên người." Hắn đem hồ lô đưa cho Kim Hạ:"Trong rừng này ở đâu cũng có xà, không thoa phấn, chúng sẽ cắn dã man."
"Lại có xà!"
Kim Hạ nhớ lại con mãng xà màu đỏ kia trong lòng vẫn còn sợ hãi, tay chân lanh lẹ thoa phấn lên người mình, lại hướng vào lòng bàn tay,nhẹ nhàng thoa cho Lục Dịch...."
Phấn này vô vị vô sắc, khá giống với bột trân châu, xoa trên da thịt sẽ có một lớp sáng nhàn nhạt. Lục Dịch dường như mở mắt cũng không có khí lực, nhắm hai mắt, cứ mặc cho Kim Hạ thoa phấn. Còn Kim Hạ không biết ra sao tay chạm vào mặt hắn, trong lòng bàn tay có cảm giác lạ thường, động tác liền không tự chủ được có chút chậm chạp.
"Nha đầu, ngươi đây chính là lợi dụng hắn." Cái Thúc trêu ghẹo.
Kim Hạ tức giận lườm mắt nhìn hắn, càng lúc càng nhanh tay hơn, nhưng nhìn thấy hắn có cử động khóe miệng, cũng không tiếp tục nữa.
"Ngài làm sao lại cười, ta thật sự không có lợi dụng ngài." Kim Hạ đơn giản là dùng hai tay, xoa càng mạnh tay:"Ta chỉ muốn xoa phấn đều cho ngài thôi.."
Cái Thúc ở bên cạnh cười không ngừng
Chờ Kim Hạ thoa xong, Cái Thúc lại đỡ Lục Dịch lên lưng, chậm rãi hướng trong rừng trúc mà bước đi, luôn miệng căn dặn Kim Hạ:"Cùng đi theo ta, tốt nhất là một bước cũng đừng đạp sai, bằng không bị xà chui ra từ trong lỗ, thoa phấn cũng vô dụng."
"Ta biết rồi."
Kim Hạ hít sâu một cái, đi phía sau hắn, gần như mỗi bước chân của thúc đều đi theo vết chân, không dám có nửa bước đi nhầm. Gió thổi, theo tiếng sàn sạt, lá trúc phút chốc rơi đầy đầu.
Trên đất không biết bao nhiêu lá cây chồng chất, tràn đầy mục nát, cho thấy nơi đây người thường ít lui tới.
Ánh trăng chiếu xuống, bóng hình rừng trúc cùng bóng người đan xen vào nhau.
Kim Hạ chậm rãi ngẩng đầu, ngay trước mắt là con rắn nhỏ bò lượn quanh thân cây trúc, nửa người trên không trung giãy giụa, ngẩng đầu nhìn xung quanh, ở trong tầm mắt Kim Hạ là khoảng mười mấy con xà, có lớn có nhỏ xung quanh mấy thân cây.
Kim Hạ bỗng run người rợn tóc gáy, nhẹ nhàng kêu:"Thúc...Ta nhìn thấy xà.."
"Chỉ cần không đụng tới chúng liền không sao." Cái Thúc tỉnh táo trả lời:"Bà ấy vẫn luôn khen chúng nó thật biết điều.."
"Chúng nhìn ra là rất biết nghe lời." Kim Hạ an ủi chính mình bằng giọng đáp lại, hỏi:"Bà ấy là ai? Những con xà này đều là do bà ấy nuôi?"
"Các ngươi phải gọi bà ấy là Thẩm phu nhân."
Kim Hạ con mắt vẫn nhìn lũ xà, theo thật sát Cái Thúc, miệng vẫn không quên hỏi:"Thẩm phu nhân? Bà ấy cùng Thẩm đại phu là thân thích?"
"Nói đến đây, bà ấy cũng có thể có liên hệ với Thẩm đại phu, nhưng bà ấy cùng Thẩm đại phu chưa bao giờ gặp gỡ." Cái Thúc thở dài nói:"Bà ấy góa chồng trước khi cưới, đã định hôn, nhưng chưa cưới xin, không nghĩ rằng phu quân sẽ chết trên tàu như vậy."
"...Thúc, ngươi làm sao quen biết bà ấy?" Kim Hạ hỏi
Cái Thúc trầm mặc chốc lát, mới lúng túng nói:"Ta là bị rắn cắn..."
Kim Hạ cười:"Hóa ra là mỹ nữ cứu anh hùng, như vậy cũng làm xấu mặt thúc..."
Đang nói chuyện, bọn họ vô tình đã đi xuyên qua nửa cánh rừng trúc, mơ hồ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, đi lên trước nữa là một vùng đất rộng mở, một cái nhà gỗ đơn giản lẳng lặng ở phía dưới ánh trăng.
Cái Thúc trước tiên hướng Kim Hạ thấp giọng nói:"Ngươi nhớ yên phận, bà ấy không thích người ồn ào nói nhiều."
"Yên tâm đi.."
Kim Hạ không yên tâm quay đầu nhìn Lục Dịch, thấy hắn hai mắt vẫn nhắm chặt, thử xem hơi thở của hắn, hô hấp nhợt nhạt, lúc này mới thoáng yên tâm.
Cái Thúc nhìn vào trong nhà, quay đầu hướng Kim Hạ ngượng ngùng nói:"Bây giờ sắc trời vẫn còn tối, ngươi xem đèn đều đã tắt, bà ấy chắc là đã ngủ, nếu không chúng ta trời sáng hãy..."
"Mạng người quan trọng thúc! Ngươi không cần cố gắng tỏ ra thương hại đâu?" Kim Hạ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt
"...Được rồi, được rồi..." Cái Thúc hướng nhà gỗ cất cao giọng nói:"Thẩm phu nhân, tại hạ là Lục Đình, ta đem người bị thương tới."
Qua một hồi lâu sau cũng không có động tĩnh, Kim Hạ gấp gáp trực tiếp gõ cửa, mới nhìn thấy bên trong nhà gỗ có ánh nến sáng lên.
"Ngươi xem, ngươi xem..." Cái Thúc than thở:"Chúng ta làm mất giấc ngủ của bà ấy, chúng ta thật không đúng thời điểm."
"Thúc, ngươi thật sự là nhiều chuyện."
Kim Hạ kiên nhẫn chờ đợi, mới thấy cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên cầm ngọn đèn dầu đi ra. Xiêm y của người chình tề, tóc chải gọn gàng, khuôn mặt ôn hòa, chút nào cũng không thấy vẻ giận dữ hay ủ rũ mất kiên nhẫn.
Cái Thúc vội vàng tiến lên:"Đêm khuya quấy rầy, thực sự xin lỗi, thật sự là việc bất đắc dĩ. Thẩm phu nhân, người trên lưng ta bị thương bởi đao ám khí của người Đông Dương."
"Lục đại ca không cần khách khí, mau đem người vào trong." Thẩm phu nhân ôn hòa nói, dứt lời liền quay vào nhà chỉ dẫn.
Cái Thúc bận bịu đưa Lục Dịch đi vào, Kim Hạ cũng theo vào.
Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm phu nhân, Lục Dịch được đặt nằm tại giường trúc, Thẩm phu nhân cúi đầu kiểm tra vết thương của hắn, Kim Hạ nâng ngọn đèn dầu giúp bà ấy soi kĩ.
"Hắn là khi nào bị thương?" Thẩm phu nhân hỏi
Kim Hạ vội nói:"Hình như là khoảng nửa canh giờ trước."
Thẩm phu nhân nhíu mày:"Các ngươi không phải là cho hắn uống qua thuốc gì chứ?"
"...Không, không có." Kim Hạ vội vàng nói:"Ta là đã lục soát trên người bọn Đông Dương cũng không có thuốc giải, đúng rồi, hắn có thuốc giải độc, là Tử Viêm, hắn là đã uống một viên."
"Tử Viêm!" Thẩm phu nhân quay đầu nhìn Cái Thúc hỏi:"Hắn là người nào? Tại sao lại có tử viêm?"
"..Ta...ta"
Cái Thúc chỉ có thể nhìn Kim Hạ
"Gia đình hắn là dân buôn bán ở trong kinh thành, có chút giàu có, Tử Viêm là do hắn mua từ người khác mà có được, để phòng bản thân nên mới mang theo người." Kim Hạ hỏi:"Thuốc này, có gì sao?"
"Thuốc giải không đúng bệnh, làm sao giải được độc." Thẩm phu nhân nhìn về phía Kim Hạ hỏi:"Vị cô nương này, ngươi là người nào?"
"Ta là nha hoàn của hắn."
"Nàng là tình nhân của hắn."
Kim Hạ và Cái Thúc đồng thời nói
Vừa dứt lời Kim Hạ thầm than thở, lại quay sang trừng mắt nhìn Cái Thúc, lại cố gắng giải thích:"Thật ra ta là nha hoàn của hắn, sau đó thiếu gia nhà chúng ta liền vừa lòng ta, là..."
"Hắn vừa ý ngươi sao?" Thẩm phu nhân hỏi có chút ngoài ý muốn.
"Thưa đúng!" Kim Hạ nói tiếp:"Lúc đầu thiếu gia cũng không thích ta, ta liền ở bên hắn ngày đêm, sau đó hắn cuối cùng lại động lòng, hai bọn ta cùng đi Giang Nam..."
Cái Thúc cũng nhanh nhẹn chen lời:"Nha đầu này thời nay cũng là người chăm chỉ, ta nghe xong cũng đặc biệt cảm động. Thật sự là một đôi uyên ương khổ sở, rất vất vả đến Giang Nam, cuối cùng lại gặp giặc Oa, người mau cứu hắn đi."
Thẩm phu nhân nhìn chằm Cái Thúc trong chốc lát, cũng không biết nên tin hay không tin, nhăn mày:"Hắn nếu chưa dùng Tử Viêm, ta còn có thể cứu hắn dễ dàng, bây giờ, hai loại độc tính trong cơ thể hắn, muốn loại bỏ cũng không dễ dàng."
"Cầu xin phu nhân hãy thử một lần, Thẩm phu nhân." Kim Hạ khẩn thiết nói
Cái Thúc cũng khuyên nhủ:"Thử một chút, có người thử nghiệm còn hơn là không có."
Nghe vậy, Kim Hạ tức giận nhìn Cái Thúc nói:"Hắn nhất định sẽ không chết!"
Thẩm phu nhân suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu nói:"Đem mang hắn ra sau nhà, ta đi tìm dược liệu chữa trị."
Tác giả :
Lam Sắc Sư