Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương
Quyển 1 - Chương 6
Bên hàng liễu xanh xanh cạnh bờ ao là những luống hoa hoa cẩm tú. Gió thổi hiu hiu, lá liễu như sóng nước phất phơ. Nguyễn hoàng hậu đứng trên Cửu Khúc Kiều dặn dò: “Ngày hôm qua Tô thái y đã bẩm báo với ai gia, nói rằng con an dưỡng tốt, nên có thể sinh sớm vài ngày.” Nguyễn Vô Song nhận lấy chén trà bằng bạch ngọc từ tay thị nữ, tao nhã đưa lên miệng nhấp một ngụm, thưởng thức hương thơm. Không hổ danh là trà Long Tĩnh, nước trà xanh như ngọc bích, chén trà lại được làm từ bạch ngọc, càng tôn lên vẻ đẹp dạt dào.
Nàng cười khẽ: “Nhờ phúc khí của bác, với bác Tô thái y một lòng trung thành, tất nhiên sẽ tận tâm tân lực với Vô Song, chiếu cố nhiều hơn.” Tô Khinh Hồng từ một thái ý bình thường, dần dần có thể vươn lên làm người đứng đầu của thái y viện, đương nhiên không thể thiếu chỗ dựa là Nguyễn hoàng hậu. Vả lại, trong hoàng cung này, bên cạnh hoàng hậu quả thật rất cần một người tinh thông y thuật. Nguyễn hoàng hậu mỉm cười, chiếc trâm phượng trên đầu cũng khẽ rung theo: “Mới hơn bảy tháng mà trông bụng của con so với năm đó ai gia mang thai Minh Oanh và Minh Yến có lớn hơn một chút, chắc chắn là một tiểu tử mũm mĩm đây.”
Tay Nguyễn Vô Song khẽ run, nước trà trong chén liền sánh ra ngoài, tay nàng cảm thấy nóng rát. Lúc này, có một nội thị đi tới bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, đại hoàng tử cầu kiến!” Nguyễn hoàng hậu gật đầu, thả vụn thức ăn xuống ao cho cá, nhìn đám cá đưới hồ tranh ăn, dừng lại một chút mới nói: “Truyền vào!”
Bách Lý Hạo Đình mặc triều phục đi vào, phong thái tao nhã, thong dong. Cách vài bước, hướng Nguyễn hoàng hậu quỳ gối hành lễ: “Vi thần thỉnh an mẫu hậu!” Nguyễn hoàng hậu khẽ cười nói: “Miễn lễ, đã đi thăm phụ hoàng con chưa?” Bách Lý Hạo Đình liếc nhìn Vô Song một cái, ôn hoà mà trả lời: “Khởi bẩm mẫu hậu nhi thần đã ghé qua Thừa Kiền điện.” Thừa Kiền điện là tẩm cung của hoàng đế qua các triều đại. Bách Lý Hạo Đình quay đầu nói: “Đệ muội đã ở đây rồi nha!” Vô Song chống tay vào thắt lưng đứng lên, chuẩn bị hành lễ, Bách Lý Hạo Đình cười nói: “Miễn lễ! Miễn lễ! Đệ muội đừng làm như người xa lạ! Vi huynh còn muốn chúc mừng đệ muội, sớm sinh quý tử!”
Vô Song thản nhiên nói: “Tạ ơn hoàng huynh!” Từ khi Bách Lý Hạo Vũ được phong Vương, dời ra ngoài Vương phủ xong, thế cục trong triều càng ngày càng sáng tỏ, phân ra làm hai phe một theo đại hoàng tử Bách Lý Hạo Đình, một theo nhị hoàng tử Bách Lý Hạo Triết. Mà thế đối đầu như nước với lửa, không ngừng tranh đấu gay gắt. Bên trong ý cười chúc mừng của hắn ta, có mấy phần là thực, sợ chỉ có mình hắn là biết được.
Không biết vì sao, trong lòng nàng cảm thấy có cái gì không đúng. Giống như có gì đó bàng hoàng, hỗn loạn không rõ từ đáy lòng dâng lên nổi lên. Trên ghế đá được phủ một lớp tơ lụa màu vàng thêu điểm đỏ, mềm mại mà ấm áp, nhưng Nguyễn Vô Song ngồi trên đó, lại như đang ngồi trên băng mỏng. Bách Lý Hạo Đình cười cười chăm chú nhìn nàng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy bối rối. Đáy lòng mông lung, có chút sợ hãi.
Nguyễn hoàng hậu nhìn bóng dáng Bách Lý Hạo Đình rời đi, phất tay cho tùy tùng lui ra, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Vô Song, vị trí thái tử chỉ có một, liên quan đến hưng suy sau này của Nguyễn gia – hiện giờ thế cục đã rõ ràng, những hoàng tử khác đã hết hi vọng. Có thể kế thừa ngôi vị, chỉ có thể là Bách Lý Hạo Đình và Triết nhi hai đứa nó mà thôi. Đối với việc này con thấy thế nào? Bác muốn nghe ý kiến của con.” Vô Song nhìn đàn cá trong ao đang tranh giành thức ăn: “Bác, việc đã đến nước này, tránh cũng không thể tránh. Nếu lần này Hạo Triết không thể trở thành thái tử, kế thừa hoàng vị, đến lúc đó cũng chỉ có thể lâm vào thế ngươi là dao thớt ta là thịt bò.” Xưa nay chuyện tranh đoạt ngôi vị, đều là cốt nhục tương tàn. Bách Lý Hạo Triết nếu bị thua, thì cả Nguyễn gia cũng sẽ bị suy tàn. Thật sự là không còn đường lui.
Nguyễn hoàng hậu quay đầu, nhìn chằm chằm về phía trước, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thật lâu sau, bà bỗng nhiên bật cười, chua chát nói: “Vô Song, bác nói thật cho con biết. Kỳ thật Triết nhi không cần hao tâm tổn trí biểu hiện trước mặt hoàng thượng. Tâm tư của hoàng thượng, ta sớm đã đoán được, người sẽ không truyền ngôi cho Triết nhi. Nếu người muốn cho Triết nhi kế vị, thì sẽ không đem con chỉ hôn cho nó.”
Nguyễn Vô Song khó hiểu nhìn bà, một lúc sau mới mơ hồ hiểu ra, cả kinh nói: “Bác . . .” Nguyễn hoàng hậu cười thê lương, nhưng lại không có nửa điểm ung dung như ngày thường: “Bách tính trong thiên hạ đều cho rằng hoàng hậu chỉ dưới một người trên vạn người, nhưng khổ sở bên trong có ai biết đến . . . . Hoàng đế chính là hoàng đế, hắn không chỉ là phu quân của ngươi. Hắn ngồi trên long ỷ, chiếc ghế quý giá nhất trong thiên hạ, chính là long ỷ của thiên tử, kỳ thật, ngồi trên đó, bốn phía đều không có người thân cận, rốt cuộc là thoải mái hay không thoải mái, cũng chỉ có hoàng đế là người biết rõ nhất . . . Mà một người cũng không thể dựa vào! Đúng vậy, hoàng đế có thể dựa vào ai? Hoàng đế cần nhờ ai? Hoàng đế không thể dựa vào, ai cũng không thể dựa vào. Không ai đáng tin cậy hết, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!”
“Con có biết tại sao bác chỉ sinh được Minh Oanh và Minh Yến, mấy chục năm sau cũng không thể sinh tiếp không. Đó là bởi vì hoàng đế không cho. Chỉ cần ông ta không cho, nữ tử trong hậu cung ai có thể mang thai? Cho dùng có hòai thai, hậu cung cũng có biện pháp làm cho người đó không thể sinh ra . . .” Nguyễn hoàng hậu bình tĩnh nhìn xa xa, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Nguyễn Vô Song, mang theo nồng đậm bi ai: “Biết không? Vô Song, đây là hậu cung, đây là vận mệnh của nữ nhân trong hậu cung.”
Thời điểm bác sinh Minh Oanh và Minh Yến tỷ tỷ là khi bác còn làm Vương phi. Sau khi bác vào Chiêu Dương điện, trong hai mươi năm, đích xác không có truyền ra ngoài tin tức mang thai nữa. Thân thể và tuổi tác của bác, đều không phải không thể mang thai được nữa, hóa ra là do hoàng đế cố tình. Trách sao trước kia phụ thân thường nói, vinh hoa phú quý tựa như mây khói. Xem ra việc này phụ thân sớm đã biết được. Cho nên không muốn để nàng có liên quan đến hoàng thất, cố ý cự lại hoàng đế chỉ hôn.
“Nguyễn gia chúng ta thế lớn lại nắm giữ binh quyền, tuy rằng trong triều có thượng thư bộ binh, nhưng bất quá chỉ là hư danh, từ khi triều đình dựng nước tới nay, Nguyễn gia đều là trợ thủ đắc lực của hoàng đế. Năm đó hoàng thượng thỉnh cầu tiên hoàng đem ta ban hôn cho hắn, đơn giản là muốn mượn quyền thế của Nguyễn gia mà thôi. Sau đó, hắn như ý nguyện lên làm hoàng đế, hắn sủng ái ta, chỉ là để cho người đời nhìn vào. Vô số châu báu tơ lụa, là đồ cống nạp, hắn đều hạ lệnh đem đến Chiêu Dương điện cho ta chọn trước, sau đó mới đưa vào quốc khố hoặc thưởng cho các phi tần khác. Nhưng hắn chính là không chịu để cho ta mang thai lần nữa. Bởi vì hắn sợ hãi . . . sợ thế lực của Nguyễn gia chúng ta . . . nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền a . . .”
Đáy lòng Nguyễn Vô Song như có ngàn băng bao phủ, hóa ra đây gọi là ân ái. Nếu không phải hôm nay bác nói cho nàng biết, nàng vẫn còn nghĩ rằng hoàng đế thật lòng sủng ái bác. Nhưng hoàng đế rốt cục vẫn là hoàng đế, tái sủng cũng chỉ là để che mắt người đời thôi. Lòng người, rốt cuộc lâu ngày cũng phải lòi ra.
“Cho nên khi hoàng thượng đem con chỉ hôn cho Triết nhi cũng có nghĩa người đã suy tính kỹ lưỡng rồi, người muốn truyền ngôi cho Bách Lý Hạo Đình. Nhiều năm trôi qua như vậy, hoàng thượng vẫn là nhớ mãi không quên mẹ của nó . . . Âu Tĩnh Chi!” Ba chữ cuối cùng, tuy rằng vẫn đều đều nói ra, nhưng mà hận ý giống như đáy hồ bị đóng băng ngàn năm. Chuyện cũ nhiều năm rồi, nhưng vẫn như ngày hôm qua, rõ ràng ở trước mắt.
Nguyễn hoàng hậu bỗng nhiên nở nụ cười kiều mị, nhìn vào mắt Vô Song, cảm thấy thật tao nhã: “Bởi vậy, thế lực Nguyễn gia chúng ta không có khả năng có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế. Hoàng thượng cũng có thể lấy lại chút công đạo cho người mà mình nhớ mãi không quên kia. Đây là một mưu kế lưỡng toàn đến cỡn nào a. . . ha ha . . . ha ha . . . ha ha. . . chỉ tiếc, ta sẽ không để cho hoàng thượng được toại nguyện. Vài chục năm qua . . . ta nghĩ rằng hắn đã quên, cho rằng ta cũng giống hắn đối đãi với Bách Lý Hạo Đình rất tốt. Đáng tiếc, thật đáng tiếc . . .”
Bách Lý Hạo Triết tới cửa, thị nữ đang khoanh tay đứng liền xoạt xoạt quỳ xuống hành lễ. Hắn hơi hơi khoát tay có ý ngăn lại. Chậm rãi từ ngoại thất tiến vào nội tẩm, lặng yên không một tiếng động vén lên tầng tầng sa liêm. Bên trong có đốt tử đàn hương, khói sương từ huân lô dâng lên, bay bổng lả lướt, tựa như sương mù.
Nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, lông mi dài như cánh bướm hơi hơi hớp động trên khuôn mặt tuyết trắng như ngọc. Hồi tưởng lại những lời bác vừa nói, trong lòng ẩn chứa biết bao bi ai. Năm xưa, bác xinh đẹp là vậy, bao nhiêu danh môn công tử, thầm thương thầm mến. Nhưng tiên đế lại chỉ hôn, năm ấy bác mới 15 tuổi đã gia nhập vào hoàng gia. Mấy chục năm trôi qua, mọi người đều hâm mộ, hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vậy còn Bách Lý Hạo Triết thì sao? Vì sao hắn lại lấy nàng? Hay cũng giống như đương kim hoàng thượng, muốn lợi dụng thế lực Nguyễn gia? Như vậy ư. . . những ngày qua, Bách Lý Hạo Triết ôn nhu dịu dàng, cũng chỉ là diễn kịch thôi sao? Nàng bất giác rùng mình một cái.
Bỗng dưng, cảm giác được có người cực kỳ dịu dàng giúp nàng kéo chăn lên, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn kinh động đến nàng. Vô Song hơi hơi mở mắt, chỉ thấy hắn đang đứng trước mặt, thấy nàng tỉnh dậy, khẽ mỉm cười, cúi đầu nói: “Làm nàng thức giấc ư?” Kỳ thật thời điểm hắn mỉm cười, rất đẹp, bên má phải dường như có một cái má lúm nho nhỏ, làm dịu đi khí thế của hắn. Đáng tiếc, hắn rất ít cười. Tuy rằng lúc đứng trước mặt nàng, thực ôn nhu, thực dịu dàng. Nhưng nàng luôn mơ hồ cảm thấy một sự cô đơn nói không nên lời.
Nàng chậm rãi lắc lắc đầu: “Không có!” Bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút là lạ. Thứ nhất, bây giờ là giờ ngọ, hắn từ trước tới nay không có hồi phủ sớm như vậy. Thứ hai, thần sắc hắn dường như cực kỳ mệt mỏi. Hắn nhẹ nhàng cởi giày, cũng nằm lên giường, ngay bên cạnh nàng. Một tay đặt trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Lòng Nguyễn Vô Song như có ngàn vạn con kiến bò, khó chịu tới cực điểm. Giãy dụa định đứng lên.
Chỉ nghe một âm thanh trầm thấp vang lên: “Không nên cử động. Nằm cùng ta một lúc thôi.” Lòng nàng mềm nhũn, thôi không giãy dụa. Một hồi lâu sau, hai người cũng không nói chuyện, trong phòng lẳng lặng, chỉ có mùi hương trong không trung chậm rãi phiêu đãng.
Nàng rõ ràng ngửi được trên người hắn truyền đến một mùi hương, là một loại xạ hương chỉ thấy trên người hắn. Không biết vì sao, mí mắt dần nặng xuống . . .
Nàng cười khẽ: “Nhờ phúc khí của bác, với bác Tô thái y một lòng trung thành, tất nhiên sẽ tận tâm tân lực với Vô Song, chiếu cố nhiều hơn.” Tô Khinh Hồng từ một thái ý bình thường, dần dần có thể vươn lên làm người đứng đầu của thái y viện, đương nhiên không thể thiếu chỗ dựa là Nguyễn hoàng hậu. Vả lại, trong hoàng cung này, bên cạnh hoàng hậu quả thật rất cần một người tinh thông y thuật. Nguyễn hoàng hậu mỉm cười, chiếc trâm phượng trên đầu cũng khẽ rung theo: “Mới hơn bảy tháng mà trông bụng của con so với năm đó ai gia mang thai Minh Oanh và Minh Yến có lớn hơn một chút, chắc chắn là một tiểu tử mũm mĩm đây.”
Tay Nguyễn Vô Song khẽ run, nước trà trong chén liền sánh ra ngoài, tay nàng cảm thấy nóng rát. Lúc này, có một nội thị đi tới bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, đại hoàng tử cầu kiến!” Nguyễn hoàng hậu gật đầu, thả vụn thức ăn xuống ao cho cá, nhìn đám cá đưới hồ tranh ăn, dừng lại một chút mới nói: “Truyền vào!”
Bách Lý Hạo Đình mặc triều phục đi vào, phong thái tao nhã, thong dong. Cách vài bước, hướng Nguyễn hoàng hậu quỳ gối hành lễ: “Vi thần thỉnh an mẫu hậu!” Nguyễn hoàng hậu khẽ cười nói: “Miễn lễ, đã đi thăm phụ hoàng con chưa?” Bách Lý Hạo Đình liếc nhìn Vô Song một cái, ôn hoà mà trả lời: “Khởi bẩm mẫu hậu nhi thần đã ghé qua Thừa Kiền điện.” Thừa Kiền điện là tẩm cung của hoàng đế qua các triều đại. Bách Lý Hạo Đình quay đầu nói: “Đệ muội đã ở đây rồi nha!” Vô Song chống tay vào thắt lưng đứng lên, chuẩn bị hành lễ, Bách Lý Hạo Đình cười nói: “Miễn lễ! Miễn lễ! Đệ muội đừng làm như người xa lạ! Vi huynh còn muốn chúc mừng đệ muội, sớm sinh quý tử!”
Vô Song thản nhiên nói: “Tạ ơn hoàng huynh!” Từ khi Bách Lý Hạo Vũ được phong Vương, dời ra ngoài Vương phủ xong, thế cục trong triều càng ngày càng sáng tỏ, phân ra làm hai phe một theo đại hoàng tử Bách Lý Hạo Đình, một theo nhị hoàng tử Bách Lý Hạo Triết. Mà thế đối đầu như nước với lửa, không ngừng tranh đấu gay gắt. Bên trong ý cười chúc mừng của hắn ta, có mấy phần là thực, sợ chỉ có mình hắn là biết được.
Không biết vì sao, trong lòng nàng cảm thấy có cái gì không đúng. Giống như có gì đó bàng hoàng, hỗn loạn không rõ từ đáy lòng dâng lên nổi lên. Trên ghế đá được phủ một lớp tơ lụa màu vàng thêu điểm đỏ, mềm mại mà ấm áp, nhưng Nguyễn Vô Song ngồi trên đó, lại như đang ngồi trên băng mỏng. Bách Lý Hạo Đình cười cười chăm chú nhìn nàng, nhưng lại làm cho nàng cảm thấy bối rối. Đáy lòng mông lung, có chút sợ hãi.
Nguyễn hoàng hậu nhìn bóng dáng Bách Lý Hạo Đình rời đi, phất tay cho tùy tùng lui ra, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Vô Song, vị trí thái tử chỉ có một, liên quan đến hưng suy sau này của Nguyễn gia – hiện giờ thế cục đã rõ ràng, những hoàng tử khác đã hết hi vọng. Có thể kế thừa ngôi vị, chỉ có thể là Bách Lý Hạo Đình và Triết nhi hai đứa nó mà thôi. Đối với việc này con thấy thế nào? Bác muốn nghe ý kiến của con.” Vô Song nhìn đàn cá trong ao đang tranh giành thức ăn: “Bác, việc đã đến nước này, tránh cũng không thể tránh. Nếu lần này Hạo Triết không thể trở thành thái tử, kế thừa hoàng vị, đến lúc đó cũng chỉ có thể lâm vào thế ngươi là dao thớt ta là thịt bò.” Xưa nay chuyện tranh đoạt ngôi vị, đều là cốt nhục tương tàn. Bách Lý Hạo Triết nếu bị thua, thì cả Nguyễn gia cũng sẽ bị suy tàn. Thật sự là không còn đường lui.
Nguyễn hoàng hậu quay đầu, nhìn chằm chằm về phía trước, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thật lâu sau, bà bỗng nhiên bật cười, chua chát nói: “Vô Song, bác nói thật cho con biết. Kỳ thật Triết nhi không cần hao tâm tổn trí biểu hiện trước mặt hoàng thượng. Tâm tư của hoàng thượng, ta sớm đã đoán được, người sẽ không truyền ngôi cho Triết nhi. Nếu người muốn cho Triết nhi kế vị, thì sẽ không đem con chỉ hôn cho nó.”
Nguyễn Vô Song khó hiểu nhìn bà, một lúc sau mới mơ hồ hiểu ra, cả kinh nói: “Bác . . .” Nguyễn hoàng hậu cười thê lương, nhưng lại không có nửa điểm ung dung như ngày thường: “Bách tính trong thiên hạ đều cho rằng hoàng hậu chỉ dưới một người trên vạn người, nhưng khổ sở bên trong có ai biết đến . . . . Hoàng đế chính là hoàng đế, hắn không chỉ là phu quân của ngươi. Hắn ngồi trên long ỷ, chiếc ghế quý giá nhất trong thiên hạ, chính là long ỷ của thiên tử, kỳ thật, ngồi trên đó, bốn phía đều không có người thân cận, rốt cuộc là thoải mái hay không thoải mái, cũng chỉ có hoàng đế là người biết rõ nhất . . . Mà một người cũng không thể dựa vào! Đúng vậy, hoàng đế có thể dựa vào ai? Hoàng đế cần nhờ ai? Hoàng đế không thể dựa vào, ai cũng không thể dựa vào. Không ai đáng tin cậy hết, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình!”
“Con có biết tại sao bác chỉ sinh được Minh Oanh và Minh Yến, mấy chục năm sau cũng không thể sinh tiếp không. Đó là bởi vì hoàng đế không cho. Chỉ cần ông ta không cho, nữ tử trong hậu cung ai có thể mang thai? Cho dùng có hòai thai, hậu cung cũng có biện pháp làm cho người đó không thể sinh ra . . .” Nguyễn hoàng hậu bình tĩnh nhìn xa xa, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Nguyễn Vô Song, mang theo nồng đậm bi ai: “Biết không? Vô Song, đây là hậu cung, đây là vận mệnh của nữ nhân trong hậu cung.”
Thời điểm bác sinh Minh Oanh và Minh Yến tỷ tỷ là khi bác còn làm Vương phi. Sau khi bác vào Chiêu Dương điện, trong hai mươi năm, đích xác không có truyền ra ngoài tin tức mang thai nữa. Thân thể và tuổi tác của bác, đều không phải không thể mang thai được nữa, hóa ra là do hoàng đế cố tình. Trách sao trước kia phụ thân thường nói, vinh hoa phú quý tựa như mây khói. Xem ra việc này phụ thân sớm đã biết được. Cho nên không muốn để nàng có liên quan đến hoàng thất, cố ý cự lại hoàng đế chỉ hôn.
“Nguyễn gia chúng ta thế lớn lại nắm giữ binh quyền, tuy rằng trong triều có thượng thư bộ binh, nhưng bất quá chỉ là hư danh, từ khi triều đình dựng nước tới nay, Nguyễn gia đều là trợ thủ đắc lực của hoàng đế. Năm đó hoàng thượng thỉnh cầu tiên hoàng đem ta ban hôn cho hắn, đơn giản là muốn mượn quyền thế của Nguyễn gia mà thôi. Sau đó, hắn như ý nguyện lên làm hoàng đế, hắn sủng ái ta, chỉ là để cho người đời nhìn vào. Vô số châu báu tơ lụa, là đồ cống nạp, hắn đều hạ lệnh đem đến Chiêu Dương điện cho ta chọn trước, sau đó mới đưa vào quốc khố hoặc thưởng cho các phi tần khác. Nhưng hắn chính là không chịu để cho ta mang thai lần nữa. Bởi vì hắn sợ hãi . . . sợ thế lực của Nguyễn gia chúng ta . . . nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền a . . .”
Đáy lòng Nguyễn Vô Song như có ngàn băng bao phủ, hóa ra đây gọi là ân ái. Nếu không phải hôm nay bác nói cho nàng biết, nàng vẫn còn nghĩ rằng hoàng đế thật lòng sủng ái bác. Nhưng hoàng đế rốt cục vẫn là hoàng đế, tái sủng cũng chỉ là để che mắt người đời thôi. Lòng người, rốt cuộc lâu ngày cũng phải lòi ra.
“Cho nên khi hoàng thượng đem con chỉ hôn cho Triết nhi cũng có nghĩa người đã suy tính kỹ lưỡng rồi, người muốn truyền ngôi cho Bách Lý Hạo Đình. Nhiều năm trôi qua như vậy, hoàng thượng vẫn là nhớ mãi không quên mẹ của nó . . . Âu Tĩnh Chi!” Ba chữ cuối cùng, tuy rằng vẫn đều đều nói ra, nhưng mà hận ý giống như đáy hồ bị đóng băng ngàn năm. Chuyện cũ nhiều năm rồi, nhưng vẫn như ngày hôm qua, rõ ràng ở trước mắt.
Nguyễn hoàng hậu bỗng nhiên nở nụ cười kiều mị, nhìn vào mắt Vô Song, cảm thấy thật tao nhã: “Bởi vậy, thế lực Nguyễn gia chúng ta không có khả năng có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế. Hoàng thượng cũng có thể lấy lại chút công đạo cho người mà mình nhớ mãi không quên kia. Đây là một mưu kế lưỡng toàn đến cỡn nào a. . . ha ha . . . ha ha . . . ha ha. . . chỉ tiếc, ta sẽ không để cho hoàng thượng được toại nguyện. Vài chục năm qua . . . ta nghĩ rằng hắn đã quên, cho rằng ta cũng giống hắn đối đãi với Bách Lý Hạo Đình rất tốt. Đáng tiếc, thật đáng tiếc . . .”
Bách Lý Hạo Triết tới cửa, thị nữ đang khoanh tay đứng liền xoạt xoạt quỳ xuống hành lễ. Hắn hơi hơi khoát tay có ý ngăn lại. Chậm rãi từ ngoại thất tiến vào nội tẩm, lặng yên không một tiếng động vén lên tầng tầng sa liêm. Bên trong có đốt tử đàn hương, khói sương từ huân lô dâng lên, bay bổng lả lướt, tựa như sương mù.
Nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, lông mi dài như cánh bướm hơi hơi hớp động trên khuôn mặt tuyết trắng như ngọc. Hồi tưởng lại những lời bác vừa nói, trong lòng ẩn chứa biết bao bi ai. Năm xưa, bác xinh đẹp là vậy, bao nhiêu danh môn công tử, thầm thương thầm mến. Nhưng tiên đế lại chỉ hôn, năm ấy bác mới 15 tuổi đã gia nhập vào hoàng gia. Mấy chục năm trôi qua, mọi người đều hâm mộ, hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vậy còn Bách Lý Hạo Triết thì sao? Vì sao hắn lại lấy nàng? Hay cũng giống như đương kim hoàng thượng, muốn lợi dụng thế lực Nguyễn gia? Như vậy ư. . . những ngày qua, Bách Lý Hạo Triết ôn nhu dịu dàng, cũng chỉ là diễn kịch thôi sao? Nàng bất giác rùng mình một cái.
Bỗng dưng, cảm giác được có người cực kỳ dịu dàng giúp nàng kéo chăn lên, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn kinh động đến nàng. Vô Song hơi hơi mở mắt, chỉ thấy hắn đang đứng trước mặt, thấy nàng tỉnh dậy, khẽ mỉm cười, cúi đầu nói: “Làm nàng thức giấc ư?” Kỳ thật thời điểm hắn mỉm cười, rất đẹp, bên má phải dường như có một cái má lúm nho nhỏ, làm dịu đi khí thế của hắn. Đáng tiếc, hắn rất ít cười. Tuy rằng lúc đứng trước mặt nàng, thực ôn nhu, thực dịu dàng. Nhưng nàng luôn mơ hồ cảm thấy một sự cô đơn nói không nên lời.
Nàng chậm rãi lắc lắc đầu: “Không có!” Bỗng nhiên cảm thấy hắn có chút là lạ. Thứ nhất, bây giờ là giờ ngọ, hắn từ trước tới nay không có hồi phủ sớm như vậy. Thứ hai, thần sắc hắn dường như cực kỳ mệt mỏi. Hắn nhẹ nhàng cởi giày, cũng nằm lên giường, ngay bên cạnh nàng. Một tay đặt trên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Lòng Nguyễn Vô Song như có ngàn vạn con kiến bò, khó chịu tới cực điểm. Giãy dụa định đứng lên.
Chỉ nghe một âm thanh trầm thấp vang lên: “Không nên cử động. Nằm cùng ta một lúc thôi.” Lòng nàng mềm nhũn, thôi không giãy dụa. Một hồi lâu sau, hai người cũng không nói chuyện, trong phòng lẳng lặng, chỉ có mùi hương trong không trung chậm rãi phiêu đãng.
Nàng rõ ràng ngửi được trên người hắn truyền đến một mùi hương, là một loại xạ hương chỉ thấy trên người hắn. Không biết vì sao, mí mắt dần nặng xuống . . .
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thì Vũ