Cẩm Vân Che, Mạch Thượng Sương
Quyển 1 - Chương 23
Thạch Toàn Nhất mới vừa hầu hạ hoàng đế ngủ xong, đang chuẩn bị lui ra. Chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập chạy đến bên ngoài ó người vội vàng bẩm báo: “Hoàng Thượng, Chiêu Dương điện bị cháy —”"
Chỉ thấy mành che trên giường soạt một tiếng đã bị hoàng đế đẩy ra. Bách Lý Hạo Triết hoảng hốt khó nói thành lời, không cần đi giày, lập tức chạy đến bên cửa sổ “Phanh” một tiếng đẩy ra, một trận cuồng phong thổi tới, đập vào mắt là Chiêu Dương điện cách đó không xa khói nửa nghi ngút, lửa cháy mãnh liệt, vì gió thổi bụi lửa bay loạn xạ.
Không. Hắn xoay người túm chặt cổ áo một nội thị nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lại hoảng hốt không thôi: “Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu nương nương đâu?” Nội thị kia chưa bao giờ thấy bộ dáng như vậy của hoàng đế, sợ tới mức cơ hồ sắp ngất : “Hoàng hậu nương nương còn ở bên trong ——–”
Bách Lý Hạo Triết suy xụp buông hắn ra, nhìn một đám người đang quỳ ở xung quang quát lớn: “Truyền lệch nếu không thể cứu hoàng hậu ra, các ngươi đợi đấy mà chôn cùng.” Hàn khí lạnh lẽo từ mặt đất theo bàn chân chậm rãi len lỏi vào cơ thể vào trái tim hắn, hắn chỉ cảm thấy hoảng hốt, giống như sẽ vĩnh viễn mất đi nàng .
Hắn vội vàng lắc đầu hướng bên ngoài đi ra, Thạch Toàn Nhất ở phía sau đuổi theo nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, giầy — giầy —–” thủ vệ của đại điện chỉ thấy hoàng đế thân mặc một bộ áo ngủ, chân không giày hướng bên ngoài chạy như điên.
Hoàng đế chết đứng, nghe một đám người vô dụng quỳ gối dưới đất bẩm báo: “Hoàng Thượng, trận cháy này phát ra từ phía sau Chiêu Dương điện, hơn nữa tiết trời cuối thu, khí hậu khô hanh, đêm nay gió thổi lại mạnh ——— chúng nô tại đáng chết vạn lần ——-” hoàng đế tựa hồ cái gì cũng không có nghe thấy, hỏi: “Thủ vệ Chiêu dương điện đâu?” Thanh âm tràn ra trong không khí mang tới cảm giác lạnh thấu xương.
Thạch Toàn Nhất vội sai người gọi vài tên thị vệ trực đêm nay ở Chiêu Dương điện tới, chỉ thấy mấy người nọ nhất loạt quỳ xuống, dập đầu như đảo tỏi nói: “Hoàng Thượng tha mạng. chúng nô tài cũng là phụng lệnh Hoàng Thượng cho nên mới—–” Mắt Bách Lý Hạo Triết lộ lên tia hung ác: “Phụng lệnh của trẫm —” mấy người kia đáp lại nói: “Giờ hợi có một vị công công đến nói là phụng theo ý chỉ của Hoàng Thượng đến truyền khẩu dụ nói chúng nô tài có thể lui xuống nghỉ ngơi.” Mấy người kia miêu tả đại khái tướng mạo của người nọ.
Cửa “Ầm” một tiếng bị người ta dùng chân đá văng, hai cánh cửa “Ầm, ầm” đụng vào tường, lực đạo rất mạnh khiến cho ngườita có thể ;ập tức cảm nhận được sự tức giận của người đá nó.
Thẩm Nặc Trù lại không chút kinh ngạc, không vội vã từ từ rót hai chén trà: “Triết nhi, hiếm khi khuya như vậy còn nhớ tới Thẩm thúc, đích thân đến đây thăm ta.” Bách Lý Hạo triết vọt tới trước mặt ông ta, túm chặt cổ áo ông ta: “Là ngươi, ngươi làm cái gì? Ngươi đã làm gì với nàng?”
Thẩm Nặc Trù không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn nói: “Ta không có làm gì cả, chỉ nói cho nàng ta biết, thái tử cốt nhục của Hoàng thượng.” Bách Lý Hạo Triết nghe vậy, hai mắt giống như phát hỏa: “Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.”
Thẩm Nặc Trù bỗng nhiên bật cười: “Liên Anh, Triết nhi của muội trưởng thành rồi.” Nhìn Bách Lý Hạo Triết nói: “Ngươi giết ta đi, nếu ngươi có thể giết ta, ngược lại ta lại cảm thấy cao hứng. Bởi vì ngươi có thể động thủ với ta, tất nhiên có thể diệt trừ lũ người dư thừa còn lại của Nguyễn gia. Ta đây đại cừu đã báo, thân không luyến tiếc.”
Bách Lý Hạo Triết liên tục lung lay ngực áo ông ta: “Vì cái gì, vì cái gì ngươi không chịu buông tha cho nàng. Ta nói rồi ta không cho phép ngươi động đến nàng” Thẩm Nặc Trù nhìn hắn nói: “Vì cái gì, vì cái gì ta phải diệt trừ nàng ta? Ngươi tự hỏi lại chính ngươi đi! Bất quá nàng ta chỉ bị tỳ nữ của Doãn Thủy Nhã tát một cái, ngươi liền chịu không nổi, vội vàng biếm nàng ta đến Thượng Thủy cung. Người ta không biết thân phận của nàng ta mới ra tay, nếu là biết thân thể của nàng ta vì một cái tát kia mà bị làm sao, sợ là ngươi đem ngũ mã phanh thây nàng ra cũng chưa hả giận đi! Triết nhi, ta rất hiểu ngươi, ngươi bị nàng ta mê hoặc —– ngươi đã yêu nàng ta. Cho nên mới không chấp nhận được chuyện người khác gây ra cho nàng ta bất kỳ thương tổn nào. Nhưng ngươi quên sao? Là Nguyễn gia bọn chúng hại chết mẫu thân ngươi.”
Bách Lý Hạo Triết buông ông ta ra, chậm rãi lắc đầu: “Chính là ta vẫn nhớ kỹ chuyện của mẫu thân, cho nên vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng giam cầm nàng trong Chiêu Dương điện, chịu đựng không dám yêu thương nàng, chịu đựng làm cho bản thân hận nàng —– nhưng ta hỏi ngươi cuối cùng ta được gì? Mẫu thân có thể một lần nữa sống lại sao? Vì ngươi ta vẫn chịu đựng, từng giờ từng khắc khắc nhắc nhở chính mình, ta không thể yêu nàng, không thể sủng nàng ——-” nhưng nàng rời đi, từ nay về sau rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của hắn. Trái tim hắn tựa như bị đào thành một cái động sâu không đáy, hắn chưa bao giờ từng có đau đớn như thế, giống như hắn đã nhận ra, từ nay về sau tia nắng ấm áp duy nhất sưởi ấm cuộc đời hắn đã theo nàng rời đi.
Hắn chậm rãi lùi về phía sau vài bước, lệ từ hốc mắt chậm rãi chảy ra. Không hiểu vì sao lòng Thẩm Nặc Trù cũng nhói đau: “Triết nhi, ngươi là hoàng đế, thiên hạ lớn nhất chính là hoàng đế. Ngươi muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Ngươi khóc cái gì?”Triết nhi giống như trở lại thành tiểu hài tử đáng thương năm đó, khát vọng được yêu thương.
Bách Lý Hạo Triết liên tục lắc đầu: “Ta không cần ai cả, ta chỉ cần nàng —-” từ sau khi nàng xuất hiện, hắn mới biết được cái gì gọi là ấm áp. Thời điểm mới vừa thành thân, hắn cũng không để ý lắm. Nhưng từ từ, nàng ở trong lòng hắn— chỉ cần hắn trở lại vương phủ là có thể cảm giác được hơi thở của nàng, tồn tại của nàng — nàng may y phục cho hắn, vì hắn mà thức đêm, vì hắn mà lo lắng — đó là lần đầu tiên hắn cảm giác được cái gì là nhà, vương phủ rộng lớn không bao giờ cô đơn lạnh lẽo nữa . . . .
Nhưng tất cả đều đã vĩnh viễn mất đi.
Bách Lý Hạo Triết thất hồn lạc phách rời khỏi phòng, phân phó nói: “Người tới, trói ông ta lại, áp giả vè Thanh Châu.” Thẩm thúc từ nhỏ đã giống như nửa phụ thân của hắn, hắn không thể giết ông ta. Nhưng hắn cũng không thể tha thứ cho ông ta. Giam cầm ông ấy ở Thanh Châu cho đến cuối đời —- cố hương của ông ta.
Mà chính hắn thì sao? Cũng tự nhốt mình vào cái nhà giam mà người người ngưỡng mộ này. Mãi mãi không thể thoát khỏi. Cuộc đời mất đi thứ gì đó thì vĩnh viễn không thể lấp đầy được, có đôi khi chỉ là bước sai một lần mà thôi.
Chỉ thấy mành che trên giường soạt một tiếng đã bị hoàng đế đẩy ra. Bách Lý Hạo Triết hoảng hốt khó nói thành lời, không cần đi giày, lập tức chạy đến bên cửa sổ “Phanh” một tiếng đẩy ra, một trận cuồng phong thổi tới, đập vào mắt là Chiêu Dương điện cách đó không xa khói nửa nghi ngút, lửa cháy mãnh liệt, vì gió thổi bụi lửa bay loạn xạ.
Không. Hắn xoay người túm chặt cổ áo một nội thị nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lại hoảng hốt không thôi: “Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu nương nương đâu?” Nội thị kia chưa bao giờ thấy bộ dáng như vậy của hoàng đế, sợ tới mức cơ hồ sắp ngất : “Hoàng hậu nương nương còn ở bên trong ——–”
Bách Lý Hạo Triết suy xụp buông hắn ra, nhìn một đám người đang quỳ ở xung quang quát lớn: “Truyền lệch nếu không thể cứu hoàng hậu ra, các ngươi đợi đấy mà chôn cùng.” Hàn khí lạnh lẽo từ mặt đất theo bàn chân chậm rãi len lỏi vào cơ thể vào trái tim hắn, hắn chỉ cảm thấy hoảng hốt, giống như sẽ vĩnh viễn mất đi nàng .
Hắn vội vàng lắc đầu hướng bên ngoài đi ra, Thạch Toàn Nhất ở phía sau đuổi theo nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, giầy — giầy —–” thủ vệ của đại điện chỉ thấy hoàng đế thân mặc một bộ áo ngủ, chân không giày hướng bên ngoài chạy như điên.
Hoàng đế chết đứng, nghe một đám người vô dụng quỳ gối dưới đất bẩm báo: “Hoàng Thượng, trận cháy này phát ra từ phía sau Chiêu Dương điện, hơn nữa tiết trời cuối thu, khí hậu khô hanh, đêm nay gió thổi lại mạnh ——— chúng nô tại đáng chết vạn lần ——-” hoàng đế tựa hồ cái gì cũng không có nghe thấy, hỏi: “Thủ vệ Chiêu dương điện đâu?” Thanh âm tràn ra trong không khí mang tới cảm giác lạnh thấu xương.
Thạch Toàn Nhất vội sai người gọi vài tên thị vệ trực đêm nay ở Chiêu Dương điện tới, chỉ thấy mấy người nọ nhất loạt quỳ xuống, dập đầu như đảo tỏi nói: “Hoàng Thượng tha mạng. chúng nô tài cũng là phụng lệnh Hoàng Thượng cho nên mới—–” Mắt Bách Lý Hạo Triết lộ lên tia hung ác: “Phụng lệnh của trẫm —” mấy người kia đáp lại nói: “Giờ hợi có một vị công công đến nói là phụng theo ý chỉ của Hoàng Thượng đến truyền khẩu dụ nói chúng nô tài có thể lui xuống nghỉ ngơi.” Mấy người kia miêu tả đại khái tướng mạo của người nọ.
Cửa “Ầm” một tiếng bị người ta dùng chân đá văng, hai cánh cửa “Ầm, ầm” đụng vào tường, lực đạo rất mạnh khiến cho ngườita có thể ;ập tức cảm nhận được sự tức giận của người đá nó.
Thẩm Nặc Trù lại không chút kinh ngạc, không vội vã từ từ rót hai chén trà: “Triết nhi, hiếm khi khuya như vậy còn nhớ tới Thẩm thúc, đích thân đến đây thăm ta.” Bách Lý Hạo triết vọt tới trước mặt ông ta, túm chặt cổ áo ông ta: “Là ngươi, ngươi làm cái gì? Ngươi đã làm gì với nàng?”
Thẩm Nặc Trù không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn nói: “Ta không có làm gì cả, chỉ nói cho nàng ta biết, thái tử cốt nhục của Hoàng thượng.” Bách Lý Hạo Triết nghe vậy, hai mắt giống như phát hỏa: “Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.”
Thẩm Nặc Trù bỗng nhiên bật cười: “Liên Anh, Triết nhi của muội trưởng thành rồi.” Nhìn Bách Lý Hạo Triết nói: “Ngươi giết ta đi, nếu ngươi có thể giết ta, ngược lại ta lại cảm thấy cao hứng. Bởi vì ngươi có thể động thủ với ta, tất nhiên có thể diệt trừ lũ người dư thừa còn lại của Nguyễn gia. Ta đây đại cừu đã báo, thân không luyến tiếc.”
Bách Lý Hạo Triết liên tục lung lay ngực áo ông ta: “Vì cái gì, vì cái gì ngươi không chịu buông tha cho nàng. Ta nói rồi ta không cho phép ngươi động đến nàng” Thẩm Nặc Trù nhìn hắn nói: “Vì cái gì, vì cái gì ta phải diệt trừ nàng ta? Ngươi tự hỏi lại chính ngươi đi! Bất quá nàng ta chỉ bị tỳ nữ của Doãn Thủy Nhã tát một cái, ngươi liền chịu không nổi, vội vàng biếm nàng ta đến Thượng Thủy cung. Người ta không biết thân phận của nàng ta mới ra tay, nếu là biết thân thể của nàng ta vì một cái tát kia mà bị làm sao, sợ là ngươi đem ngũ mã phanh thây nàng ra cũng chưa hả giận đi! Triết nhi, ta rất hiểu ngươi, ngươi bị nàng ta mê hoặc —– ngươi đã yêu nàng ta. Cho nên mới không chấp nhận được chuyện người khác gây ra cho nàng ta bất kỳ thương tổn nào. Nhưng ngươi quên sao? Là Nguyễn gia bọn chúng hại chết mẫu thân ngươi.”
Bách Lý Hạo Triết buông ông ta ra, chậm rãi lắc đầu: “Chính là ta vẫn nhớ kỹ chuyện của mẫu thân, cho nên vẫn luôn chịu đựng, chịu đựng giam cầm nàng trong Chiêu Dương điện, chịu đựng không dám yêu thương nàng, chịu đựng làm cho bản thân hận nàng —– nhưng ta hỏi ngươi cuối cùng ta được gì? Mẫu thân có thể một lần nữa sống lại sao? Vì ngươi ta vẫn chịu đựng, từng giờ từng khắc khắc nhắc nhở chính mình, ta không thể yêu nàng, không thể sủng nàng ——-” nhưng nàng rời đi, từ nay về sau rời đi, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của hắn. Trái tim hắn tựa như bị đào thành một cái động sâu không đáy, hắn chưa bao giờ từng có đau đớn như thế, giống như hắn đã nhận ra, từ nay về sau tia nắng ấm áp duy nhất sưởi ấm cuộc đời hắn đã theo nàng rời đi.
Hắn chậm rãi lùi về phía sau vài bước, lệ từ hốc mắt chậm rãi chảy ra. Không hiểu vì sao lòng Thẩm Nặc Trù cũng nhói đau: “Triết nhi, ngươi là hoàng đế, thiên hạ lớn nhất chính là hoàng đế. Ngươi muốn dạng nữ nhân nào mà không có? Ngươi khóc cái gì?”Triết nhi giống như trở lại thành tiểu hài tử đáng thương năm đó, khát vọng được yêu thương.
Bách Lý Hạo Triết liên tục lắc đầu: “Ta không cần ai cả, ta chỉ cần nàng —-” từ sau khi nàng xuất hiện, hắn mới biết được cái gì gọi là ấm áp. Thời điểm mới vừa thành thân, hắn cũng không để ý lắm. Nhưng từ từ, nàng ở trong lòng hắn— chỉ cần hắn trở lại vương phủ là có thể cảm giác được hơi thở của nàng, tồn tại của nàng — nàng may y phục cho hắn, vì hắn mà thức đêm, vì hắn mà lo lắng — đó là lần đầu tiên hắn cảm giác được cái gì là nhà, vương phủ rộng lớn không bao giờ cô đơn lạnh lẽo nữa . . . .
Nhưng tất cả đều đã vĩnh viễn mất đi.
Bách Lý Hạo Triết thất hồn lạc phách rời khỏi phòng, phân phó nói: “Người tới, trói ông ta lại, áp giả vè Thanh Châu.” Thẩm thúc từ nhỏ đã giống như nửa phụ thân của hắn, hắn không thể giết ông ta. Nhưng hắn cũng không thể tha thứ cho ông ta. Giam cầm ông ấy ở Thanh Châu cho đến cuối đời —- cố hương của ông ta.
Mà chính hắn thì sao? Cũng tự nhốt mình vào cái nhà giam mà người người ngưỡng mộ này. Mãi mãi không thể thoát khỏi. Cuộc đời mất đi thứ gì đó thì vĩnh viễn không thể lấp đầy được, có đôi khi chỉ là bước sai một lần mà thôi.
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thì Vũ