Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ
Chương 32 Tính toán
Quân lão gia tử nâng tay nâng hắn lên, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh mình, ý bảo hắn ngồi xuống sau đó, từ trong lòng lấy ra một cái túi, đưa cho hắn, nói: “Lão Tam, cha đưa cho ngươi này nọ là ít, nhưng là cũng là không có biện pháp, tuy rằng cha có thúc tu, nhưng là còn phải cung cấp nuôi dưỡng một đại gia đình này, nơi này là mười lăm lượng bạc, ngươi thu đi, đừng để cho nương ngươi biết.”
Quân Chính Dân vừa nghe cư nhiên có nhiều bạc như vậy, sợ tới mức lập tức xua tay, vội cầm lấy túi trong tay đặt lên trước mặt Quân Bình Kiều, run giọng nói: “Cha, con không thể muốn, con hiện tại đều đã làm cha người ta, làm sao còn có thể muốn bạc của ngài.”
Ở trong lòng Quân Chính Dân, là mình làm cho lão gia tử bị thương tâm, cho dù là mình không ra hộ cũng là phải làm.
Thấy vẻ mặt kinh hoảng này của hắn, trong lòng lão gia tử cảm thấy an ủi, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng một chút, “Đừng chối từ, tuy rằng bình thường nương ngươi người này có chút không nhân nghĩa, nhưng dù sao cũng theo cha cả đời, giờ già đi chung quy cũng không thể bác thể diện của nàng, người ngoài cho dù nói xấu nàng như thế nào, nàng thủy chung đều là mẹ ruột các ngươi, thế gian này, còn có cái gì là có thể lớn hơn huyết thống thân tình đâu.” (QA: Ta không chấp nhận được cái lý luận này! Ông này nghĩ tới vợ ông sao cho con ông nghĩ tới vợ nó!? Nếu không muốn bị mất thể diện thì ngay từ đầu nên quản cho tốt chứ không phải buông tay mặc kệ xong mỗi lần xảy ra chuyện lại muốn ngta tha thứ! Ông này phải chờ sau này nam chính sẽ sửa trị ông! Tình thân là thứ tốt đẹp, nên ta càng căm ghét người lợi dụng thân tình để chi phối, lợi dụng, chiếm tiện nghi của người khác!)
“Cha, ta biết ngài nói có đạo lý, nhưng là bạc này, ta thật sự không thể thu, lão ngài…”
“Cha, nhận lấy đi, phân gia bất công như thế, đã làm cho người ngoài nói thầm trong lòng, chừng này bạc dù sao cũng là tâm ý của lão gia tử, ngươi không thu thực có chút không thể nào nói nổi, cùng lắm thì về sau ngươi cho lão gia tử đưa nhiều thứ tốt một chút.” Quân Dao lên tiếng ngăn cản Quân Chính Dân chối từ, nàng là thật không quen nhìn loại nghi thức xã giao ngươi từ chối ta thoái thác này.
“Dao Nhi, này làm sao có thể?” Quân Chính Dân không đồng ý nhìn Quân Dao, “Cha có tay có chân, chung quy sẽ kiếm được bạc, làm sao có thể muốn bạc của gia ngươi đâu?” (QA: Ta thấy lão cha này nhiều lúc cứ ngây thơ ngu ngốc làm sao ấy!)
“Vậy nương ta thì sao? Không có bạc làm sao chữa bệnh dưỡng thân mình cho nương ta?” Quân Dao nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, thanh âm thoáng rất cao.
Quân Chính Dân sửng sốt, nhìn rèm vải phòng trong, trong lòng âm thầm thở dài, đúng vậy, hắn còn có Tố Lan mà, Tố Lan bây giờ còn nằm ở trên kháng, luôn cần bạc bồi bổ một phen.
Nghĩ đến đây, hắn cuối cùng không hề cự tuyệt, xấu hổ nghiêm mặt, nhận bạc.
“Cha, vậy, bạc này, ta, ta liền nhận.”
“Ai, nhận lấy đi, mua đồ ăn đồ bổ, hoặc là đi trấn trên bốc mấy thang thuốc, cho thê tử ngươi dưỡng cho tốt.”
Mắt thấy, nên dặn dò đều, lão gia tử lúc này mới đứng dậy, cầm quải trượng chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài.
Chính là ở thời điểm muốn đi ra khỏi sương phòng, lão gia tử đưa lưng về phía hai người, thanh âm cô đơn nói: “Dao Nhi, ngươi thật giận gia năm đó xử phạt đối với ngươi?”
Quân Dao trong nháy mắt có giật mình, không phải kinh ngạc, mà là một loại cảm giác gần như bật cười.
“Không hận!”
Lão gia tử thân mình run rẩy, theo sau thở dài một tiếng, đi rồi đi ra ngoài.
Không có cảm tình, tại sao phải hận, nói vậy lão gia tử cũng là nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Quân Dao đi.
Tây sương phòng chỉ còn lại có một nhà ba người, Dương thị như trước lẳng lặng nằm ở trên kháng không tỉnh lại, chẳng qua có thể là tâm lý có cảm giác, sắc mặt không hề tái nhợt đáng sợ nữa, mà ngay cả mày nhăn lại cũng buông lỏng rất nhiều.
“Trong khoảng thời gian này các ngươi trước hết ở nơi này, chờ ta khi nào đem phòng ở xây lên, các ngươi lại chuyển qua, về phần đồ ăn, ta sẽ mỗi ngày lại đây làm cho các ngươi.” Hiện tại thời tiết lạnh, nếu ở nhà mình làm xong mời đưa lại đây, cũng lạnh không sai biệt lắm.
“Vậy thực mệt a!” Quân Chính Dân không đồng ý.
“Không có gì, thân thể nương ta có thể sớm một chút tốt lên, so với cái gì đều mạnh hơn.”
Gặp Quân Dao bộ dáng không cho người phản bác, Quân Chính Dân đành phải gật gật đầu.
Dương thị là tới thời điểm gần giữa trưa thì tỉnh lại, vừa tỉnh lại chợt nghe đến Quân Dao cùng nàng nói, Tam phòng bọn họ đã được phân đi ra, nàng liền nhịn không được kích động thất thanh khóc rống.
Quân Chính Dân ở một bên nhìn đến thê tử suy yếu bộ dáng khó có thể khống chế được khóc rống, khuôn mặt không khỏi nổi lên một chút xấu hổ đỏ hồng, hắn cho tới bây giờ cũng không biết, thê tử của mình mấy năm nay, sống áp lực như thế. (QA: Lúc nào cũng chỉ biết biết nói đó là mẹ ruột ta, mẹ ruột ta….! Một lần, hai lần… rồi sau này lão nương này còn muốn tâm sự với lão cha này nữa mới là lạ, không biết là đúng rồi! Cái loại chồng chỉ biết mẹ mà không biết vợ này ta thực không chấp nhận nổi!)
Quân Dao trước làm cơm giữa trưa cho hai người, thế này mới nói muốn về nhà, dù sao trong nhà còn có hai đứa nhỏ chờ ăn cơm. Dương thị vừa nghe, vội vàng làm cho Quân Dao trở về, hai cháu ngoại bị đói, nàng thực đau lòng.
Quân Dao về nhà, hai tiểu gia hỏa kia đang ngồi ở trên kháng cùng Quân Hiếu Hiền nói chuyện, Quân Hiếu Hiền không phải người nói nhiều, lúc này lại cũng có chút chậm rãi mà nói, có thể là ở nhà hắn vốn không có quyền lên tiếng, nay ở trước mặt hai tiểu oa nhi, tâm tính thiếu niên, luôn thích biểu hiện một chút.
Nhìn đến Quân Dao đi vào, khuôn mặt trắng nõn của hắn không khỏi đỏ lên, vội đứng lên, nhỏ giọng nói: “Tứ tỷ, tỷ đã trở lại.”
“Mẫu thân, Xảo Nhi đói bụng.” Xảo Nhi đứng lên, đăng đăng đăng nhào vào trong lòng Quân Dao.
Ôm lấy thân mình mềm nhỏ của nàng, Quân Dao ở Quân gia tồn trữ xuống phiền chán, dần dần bình ổn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi nhăn lên, vuốt vuốt mũi nhỏ của nàng, nói: “Được, mẫu thân đi nấu cơm cho Xảo Nhi.”
“Ân, Xảo Nhi muốn uống cháo rau cải.” Nàng giơ lên cánh tay nhỏ đong đưa.
“Đi, Hiền nhi giữa trưa cũng ở trong này ăn đi, ăn xong lại trở về.”
“Ai, ta nghe Tứ tỷ.” Quân Hiếu Hiền cao hứng gật gật đầu, hắn chính là cảm thấy cơm trong nhà Tứ tỷ đặc biệt ăn ngon, không chỉ là dầu mỡ nhiều, hơn nữa hương vị đặc biệt ngon.
Tại phòng bếp, Quân Dao nhanh nhẹn xào hai món ăn, làm một nồi bánh canh, lại làm vài cái bánh bột mì, bốn người liền vây quanh ở trước bàn cơm, ăn lên.
Chờ dùng qua cơm trưa, nàng đi phòng bếp nhìn nhìn chỗ mộc nhĩ cùng nấm còn lại, phát hiện còn có thể bán một lần, sau đó nghĩ vài ngày này còn phải đi nấu cơm cho Dương thị, nhất thời cảm thấy thời gian có chút cấp bách, nếu là trước đây, nàng có thể buổi sáng đi chiều tối trở về, cơm giữa trưa hai tiểu gia hỏa kia sẽ tự mình giải quyết, hiện tại cũng không thể như thế.
Cho nên, nàng quyết định, chuyện thu thập nấm cùng mộc nhĩ này, liền giao cho Quân Chính Dân, nàng vừa lúc ở trong nhà chiếu cố Dương thị cùng hai hài tử.
Nghĩ đến liền làm, vào lúc ban đêm Quân Dao đi Quân gia, cùng Quân Chính Dân nói ý nghĩ của mình, Quân Chính Dân không nói hai lời liền đáp ứng, nói là mỗi ngày buổi sáng đem Dương thị đưa đến Quân Dao gia, chờ buổi tối thời điểm trở về, hắn lại đón về, như vậy sẽ không cần nàng bận rộn hai đầu.
Dương thị cũng cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tuy rằng bọn họ đã ở riêng, nhưng là buổi chiều hôm nay, lão thái thái lại ở cửa thượng phòng, đem vợ chồng bọn họ mắng ước chừng hai canh giờ (4 tiếng nha!), lời nói khó nghe gì nàng cũng có thể nói, ban đầu thấy bọn họ không có phản ứng, còn gào khan thực lâu, giữa lúc này Quân Chính Dân nghĩ đi ra ngoài khuyên lão thái thái một chút, lại bị Dương thị ngăn lại, nàng hiểu rõ trượng phu mình, là người hiếu thuận nghe lời, nói không chừng vừa không chú ý, hắn sẽ bị lão thái thái kéo trở về một lần nữa, như vậy nhà này của bọn họ cũng uổng công phân. (QA: May mà lão nương này còn lý trí một chút chứ cứ như lão cha này ta điên mất!)
Nhưng là, Dương thị chung quy là xem nhẹ sức chiến đấu của lão thái thái, buổi chiều này Quân Dao chân trước vừa mới tiến đến, hai mẹ con hàn huyên một hồi, sau đó nàng lấy ra này nọ bản thân mang tới, đi phòng bếp nấu cơm, bên ngoài, một trận bén nhọn cay nghiệt, lời nói chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, liền vọt vào trong tai Quân Dao.
Quân Chính Dân vừa nghe cư nhiên có nhiều bạc như vậy, sợ tới mức lập tức xua tay, vội cầm lấy túi trong tay đặt lên trước mặt Quân Bình Kiều, run giọng nói: “Cha, con không thể muốn, con hiện tại đều đã làm cha người ta, làm sao còn có thể muốn bạc của ngài.”
Ở trong lòng Quân Chính Dân, là mình làm cho lão gia tử bị thương tâm, cho dù là mình không ra hộ cũng là phải làm.
Thấy vẻ mặt kinh hoảng này của hắn, trong lòng lão gia tử cảm thấy an ủi, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng một chút, “Đừng chối từ, tuy rằng bình thường nương ngươi người này có chút không nhân nghĩa, nhưng dù sao cũng theo cha cả đời, giờ già đi chung quy cũng không thể bác thể diện của nàng, người ngoài cho dù nói xấu nàng như thế nào, nàng thủy chung đều là mẹ ruột các ngươi, thế gian này, còn có cái gì là có thể lớn hơn huyết thống thân tình đâu.” (QA: Ta không chấp nhận được cái lý luận này! Ông này nghĩ tới vợ ông sao cho con ông nghĩ tới vợ nó!? Nếu không muốn bị mất thể diện thì ngay từ đầu nên quản cho tốt chứ không phải buông tay mặc kệ xong mỗi lần xảy ra chuyện lại muốn ngta tha thứ! Ông này phải chờ sau này nam chính sẽ sửa trị ông! Tình thân là thứ tốt đẹp, nên ta càng căm ghét người lợi dụng thân tình để chi phối, lợi dụng, chiếm tiện nghi của người khác!)
“Cha, ta biết ngài nói có đạo lý, nhưng là bạc này, ta thật sự không thể thu, lão ngài…”
“Cha, nhận lấy đi, phân gia bất công như thế, đã làm cho người ngoài nói thầm trong lòng, chừng này bạc dù sao cũng là tâm ý của lão gia tử, ngươi không thu thực có chút không thể nào nói nổi, cùng lắm thì về sau ngươi cho lão gia tử đưa nhiều thứ tốt một chút.” Quân Dao lên tiếng ngăn cản Quân Chính Dân chối từ, nàng là thật không quen nhìn loại nghi thức xã giao ngươi từ chối ta thoái thác này.
“Dao Nhi, này làm sao có thể?” Quân Chính Dân không đồng ý nhìn Quân Dao, “Cha có tay có chân, chung quy sẽ kiếm được bạc, làm sao có thể muốn bạc của gia ngươi đâu?” (QA: Ta thấy lão cha này nhiều lúc cứ ngây thơ ngu ngốc làm sao ấy!)
“Vậy nương ta thì sao? Không có bạc làm sao chữa bệnh dưỡng thân mình cho nương ta?” Quân Dao nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, thanh âm thoáng rất cao.
Quân Chính Dân sửng sốt, nhìn rèm vải phòng trong, trong lòng âm thầm thở dài, đúng vậy, hắn còn có Tố Lan mà, Tố Lan bây giờ còn nằm ở trên kháng, luôn cần bạc bồi bổ một phen.
Nghĩ đến đây, hắn cuối cùng không hề cự tuyệt, xấu hổ nghiêm mặt, nhận bạc.
“Cha, vậy, bạc này, ta, ta liền nhận.”
“Ai, nhận lấy đi, mua đồ ăn đồ bổ, hoặc là đi trấn trên bốc mấy thang thuốc, cho thê tử ngươi dưỡng cho tốt.”
Mắt thấy, nên dặn dò đều, lão gia tử lúc này mới đứng dậy, cầm quải trượng chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài.
Chính là ở thời điểm muốn đi ra khỏi sương phòng, lão gia tử đưa lưng về phía hai người, thanh âm cô đơn nói: “Dao Nhi, ngươi thật giận gia năm đó xử phạt đối với ngươi?”
Quân Dao trong nháy mắt có giật mình, không phải kinh ngạc, mà là một loại cảm giác gần như bật cười.
“Không hận!”
Lão gia tử thân mình run rẩy, theo sau thở dài một tiếng, đi rồi đi ra ngoài.
Không có cảm tình, tại sao phải hận, nói vậy lão gia tử cũng là nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Quân Dao đi.
Tây sương phòng chỉ còn lại có một nhà ba người, Dương thị như trước lẳng lặng nằm ở trên kháng không tỉnh lại, chẳng qua có thể là tâm lý có cảm giác, sắc mặt không hề tái nhợt đáng sợ nữa, mà ngay cả mày nhăn lại cũng buông lỏng rất nhiều.
“Trong khoảng thời gian này các ngươi trước hết ở nơi này, chờ ta khi nào đem phòng ở xây lên, các ngươi lại chuyển qua, về phần đồ ăn, ta sẽ mỗi ngày lại đây làm cho các ngươi.” Hiện tại thời tiết lạnh, nếu ở nhà mình làm xong mời đưa lại đây, cũng lạnh không sai biệt lắm.
“Vậy thực mệt a!” Quân Chính Dân không đồng ý.
“Không có gì, thân thể nương ta có thể sớm một chút tốt lên, so với cái gì đều mạnh hơn.”
Gặp Quân Dao bộ dáng không cho người phản bác, Quân Chính Dân đành phải gật gật đầu.
Dương thị là tới thời điểm gần giữa trưa thì tỉnh lại, vừa tỉnh lại chợt nghe đến Quân Dao cùng nàng nói, Tam phòng bọn họ đã được phân đi ra, nàng liền nhịn không được kích động thất thanh khóc rống.
Quân Chính Dân ở một bên nhìn đến thê tử suy yếu bộ dáng khó có thể khống chế được khóc rống, khuôn mặt không khỏi nổi lên một chút xấu hổ đỏ hồng, hắn cho tới bây giờ cũng không biết, thê tử của mình mấy năm nay, sống áp lực như thế. (QA: Lúc nào cũng chỉ biết biết nói đó là mẹ ruột ta, mẹ ruột ta….! Một lần, hai lần… rồi sau này lão nương này còn muốn tâm sự với lão cha này nữa mới là lạ, không biết là đúng rồi! Cái loại chồng chỉ biết mẹ mà không biết vợ này ta thực không chấp nhận nổi!)
Quân Dao trước làm cơm giữa trưa cho hai người, thế này mới nói muốn về nhà, dù sao trong nhà còn có hai đứa nhỏ chờ ăn cơm. Dương thị vừa nghe, vội vàng làm cho Quân Dao trở về, hai cháu ngoại bị đói, nàng thực đau lòng.
Quân Dao về nhà, hai tiểu gia hỏa kia đang ngồi ở trên kháng cùng Quân Hiếu Hiền nói chuyện, Quân Hiếu Hiền không phải người nói nhiều, lúc này lại cũng có chút chậm rãi mà nói, có thể là ở nhà hắn vốn không có quyền lên tiếng, nay ở trước mặt hai tiểu oa nhi, tâm tính thiếu niên, luôn thích biểu hiện một chút.
Nhìn đến Quân Dao đi vào, khuôn mặt trắng nõn của hắn không khỏi đỏ lên, vội đứng lên, nhỏ giọng nói: “Tứ tỷ, tỷ đã trở lại.”
“Mẫu thân, Xảo Nhi đói bụng.” Xảo Nhi đứng lên, đăng đăng đăng nhào vào trong lòng Quân Dao.
Ôm lấy thân mình mềm nhỏ của nàng, Quân Dao ở Quân gia tồn trữ xuống phiền chán, dần dần bình ổn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Xảo Nhi nhăn lên, vuốt vuốt mũi nhỏ của nàng, nói: “Được, mẫu thân đi nấu cơm cho Xảo Nhi.”
“Ân, Xảo Nhi muốn uống cháo rau cải.” Nàng giơ lên cánh tay nhỏ đong đưa.
“Đi, Hiền nhi giữa trưa cũng ở trong này ăn đi, ăn xong lại trở về.”
“Ai, ta nghe Tứ tỷ.” Quân Hiếu Hiền cao hứng gật gật đầu, hắn chính là cảm thấy cơm trong nhà Tứ tỷ đặc biệt ăn ngon, không chỉ là dầu mỡ nhiều, hơn nữa hương vị đặc biệt ngon.
Tại phòng bếp, Quân Dao nhanh nhẹn xào hai món ăn, làm một nồi bánh canh, lại làm vài cái bánh bột mì, bốn người liền vây quanh ở trước bàn cơm, ăn lên.
Chờ dùng qua cơm trưa, nàng đi phòng bếp nhìn nhìn chỗ mộc nhĩ cùng nấm còn lại, phát hiện còn có thể bán một lần, sau đó nghĩ vài ngày này còn phải đi nấu cơm cho Dương thị, nhất thời cảm thấy thời gian có chút cấp bách, nếu là trước đây, nàng có thể buổi sáng đi chiều tối trở về, cơm giữa trưa hai tiểu gia hỏa kia sẽ tự mình giải quyết, hiện tại cũng không thể như thế.
Cho nên, nàng quyết định, chuyện thu thập nấm cùng mộc nhĩ này, liền giao cho Quân Chính Dân, nàng vừa lúc ở trong nhà chiếu cố Dương thị cùng hai hài tử.
Nghĩ đến liền làm, vào lúc ban đêm Quân Dao đi Quân gia, cùng Quân Chính Dân nói ý nghĩ của mình, Quân Chính Dân không nói hai lời liền đáp ứng, nói là mỗi ngày buổi sáng đem Dương thị đưa đến Quân Dao gia, chờ buổi tối thời điểm trở về, hắn lại đón về, như vậy sẽ không cần nàng bận rộn hai đầu.
Dương thị cũng cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tuy rằng bọn họ đã ở riêng, nhưng là buổi chiều hôm nay, lão thái thái lại ở cửa thượng phòng, đem vợ chồng bọn họ mắng ước chừng hai canh giờ (4 tiếng nha!), lời nói khó nghe gì nàng cũng có thể nói, ban đầu thấy bọn họ không có phản ứng, còn gào khan thực lâu, giữa lúc này Quân Chính Dân nghĩ đi ra ngoài khuyên lão thái thái một chút, lại bị Dương thị ngăn lại, nàng hiểu rõ trượng phu mình, là người hiếu thuận nghe lời, nói không chừng vừa không chú ý, hắn sẽ bị lão thái thái kéo trở về một lần nữa, như vậy nhà này của bọn họ cũng uổng công phân. (QA: May mà lão nương này còn lý trí một chút chứ cứ như lão cha này ta điên mất!)
Nhưng là, Dương thị chung quy là xem nhẹ sức chiến đấu của lão thái thái, buổi chiều này Quân Dao chân trước vừa mới tiến đến, hai mẹ con hàn huyên một hồi, sau đó nàng lấy ra này nọ bản thân mang tới, đi phòng bếp nấu cơm, bên ngoài, một trận bén nhọn cay nghiệt, lời nói chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, liền vọt vào trong tai Quân Dao.
Tác giả :
Tịch Yêu Yêu