Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 198: Một Nửa Ma Quỷ (1)
Từ khi người trong tộc rời đi, Vân Khanh vẫn suy nghĩ cái gọi là gièm pha đến tột cùng là về chuyện gì, thế nhưng có thể cho tộc trưởng một cái cớ hợp tình hợp lý để cưỡng đoạt tài sản Thẩm gia, chẳng lẽ phụ thân có nhược điểm gì trong tay bọn họ sao?
Nàng không có ý định an vị ở chỗ này chờ người đem chứng cớ cầm tới cửa, nhưng muốn biết được lời gièm pha này đến tột cùng là cái gì, hiển nhiên chẳng phải dễ dàng.
Mọi việc trong nhà nàng cơ bản đều rõ ràng, cũng không có cái gì có thể để người ta lấy ra bàn tán, chẳng lẽ việc làm ăn buôn bán có điều gì bị người ta nắm thóp?
Vân Khanh đến chính sảnh, chờ Lý Tư từ bên ngoài trở về, qua chừng nửa canh giờ, Lý Tư thần thái mệt mỏi vào chính sảnh: "Tham kiến đại tiểu thư."
"Không cần đa lễ." Vân Khanh gọi người dâng trà, mời Lý Tư ngồi xuống, mới mở miệng hỏi: "Lý quản sự, ta muốn hỏi một chút, cửa hàng Thẩm gia có xảy ra vấn đề gì hay không?"
Nghe vậy Lý Tư ngẩn ra, đáy mắt mang theo vài phần kinh ngạc: "Đại tiểu thư, người sao có thể thu được tin tức nhanh như vậy."
Vân Khanh hơi giật mình, nhìn ánh mắt Lý Tư, tựa hồ mang theo vài phần lo âu, chẳng lẽ thực sự xảy ra việc gì sao? Đôi mắt nàng thâm trầm, ngồi thẳng lưng hỏi: "Ông nói tỉ mỉ cho ta nghe."
Lý Tư gật đầu, nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Từ khi lão gia xảy ra chuyện đến nay không rõ tin tức, trong thành ba thương gia tơ lựa khác cũng báo tang, khiến thị trường vải dệt biến động, lượng đặt hàng ở thành Dương Châu của Thẩm gia giảm xuống hai phần, nhưng việc này coi như còn tốt, bởi vì trước khi lão gia rời bến đã giao dịch thành công một vụ buôn bán nên sinh ý(lợi nhuận) năm nay đã đạt được hơn phân nửa."
"Vấn đề không ở đây, vậy ở đâu?" Vân Khanh phát hiện, theo như lời của Lý Tư, vấn đề không giống như nàng muốn hỏi lúc ban đầu, Lý Tư hiện tại đang nói là chuyện sau khi Thẩm Mậu gặp nạn, Lý Tư sợ là đã hiểu lầm rồi.
Nhưng loại hiểu lầm này cũng là chuyện tốt, cũng có thể cho người phía dưới cảm thấy kinh sợ nể phục.
"Lúc trước các cửa hàng lớn trả tiền cho Thẩm gia, cửa hàng nhỏ thì một tháng một lần kết sổ, cửa hàng hơi lớn, hoặc là khách hàng quen biết lâu năm thì mỗi quý mỗi trả, hiện nay đúng là thời điểm kết sổ quý thứ hai, nhưng......" Lý Tư ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Khanh đang ngồi ở trên ghế, mấy ngày nay hắn đều thấy được là đại tiểu thư dần lấy được sự tin phục của mọi người trong phủ, quản lý hết mọi chuyện trong nhà, thân mình nhỏ bé và yếu ớt này, đã có cốt khí bất khuất, còn có một đôi mắt tinh tường như lão gia, bên trong lộ ra kiên nghị sáng ngời, có thể nhìn thấu lòng người.
Hắn tựa hồ lấy lại bình tĩnh, mới tiếp tục nói: "Hiện tại các khách hàng có một bộ phận không muốn trả tiền đúng hạn."
Nghe xong lời hắn nói, Vân Khanh nói tiếp: "Bởi vì bọn họ cảm thấy cha ta có khả năng gặp chuyện không may không về được, mà Thẩm gia chỉ dựa vào cô nhi quả phụ, sớm hay muộn đều phải đóng cửa, có thể không trả cũng được, phải không?"
Lý Tư gật đầu: "Chính là như vậy, chúng ta bên này nhiều lần phái người làm đến tìm bọn họ, nhưng bọn họ luôn lấy cớ từ chối, hoặc là dứt khoát đóng cửa không gặp, hoặc là nói thẳng không có tiền, như vậy, chúng ta không dễ gì đòi được nợ, trước mắt đúng là thời kì mẫn cảm, nếu như lúc trước cầm hiệp ước đi quan phủ cáo trạng, thật ra có thể cáo được, nhưng như vậy, sẽ tạo thành hậu quá không tốt, những thương hộ khác đều làm như vậy, Thẩm gia chúng ta cũng không thể đem tất cả đều cáo trạng, kể từ đó, sẽ làm cho người ta cảm thấy Thẩm gia không có năng lực xử lý sự tình, chỉ có dựa vào công đường mà giải quyết, hơn nữa một khi lên công đường, việc vốn rất đơn giản, sẽ trở nên thực phức tạp, đến lúc đó trong phủ còn phải đi chuẩn bị từ trên xuống dưới, khó tránh khỏi có người thừa dịp này, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vét sạch Thẩm gia."
Vân Khanh sớm chuẩn bị tinh thần, nếu cả thân thích đều có thể nhân lúc ngươi rơi xuống nước mà đánh ngươi một gậy, thì huống chi là người ngoài không thân không thích, thói đời là vậy, cho nên nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, cười nhẹ nói: "Lý quản sự, mấy ngày này vất vả ông rồi, may mắn là ông vẫn quản lý tốt xưởng và cửa hàng."
"Đại tiểu thư, ngài nói vậy lão đây không dám nhận." Lý Tư cảm giác rất hổ thẹn, hắn từ nhỏ đã đi theo Thẩm Mậu, Thẩm gia đối hắn tuyệt không bạc đãi gì, nay hắn mặc dù ở Thẩm gia làm việc, nhưng bản thân cũng có nhà có sân, cũng có tiểu nha hoàn, Lý Tư là một người tốt, hắn không có thừa dịp hiện tại khó khăn mà nảy ra ý xấu, chỉ nghĩ đến có thể bảo trụ gia nghiệp Thẩm gia, trên đời này có người xấu, nhưng cũng có người tốt.
Vân Khanh biết nói nhiều lời khách khí vào lúc này cũng vô dụng, nàng cùng Lý Tư tiếp xúc lâu như vậy, cũng hiểu được con người của hắn, hơi hơi trầm ngâm một hồi, rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: "Lý quản sự, chuyện tập thể quỵt nợ này, tuyệt đối sẽ không vô duyên mà có, trong đó tất nhiên có người cầm đầu khởi xướng, nên những người khác mới có lá gan này?"
Làm người ai cũng có ý nghĩ xấu, có đôi khi một ý niệm trong đầu thoáng qua, dù là ý tưởng xấu hay chuyện xấu gì đó, cũng không thể dễ dàng thực hiện như vậy, trừ phi có người đi trước mở đầu, người phía sau đã không có chướng ngại trong lòng, liền sẽ thực tự nhiên mà đi theo.
Lý Tư hết sức bội phục Vân Khanh, chỉ bằng những tin tức này, đã có thể suy đoán ra nguyên nhân của nó, đáp: "Thật đúng vậy, nhà đầu tiên bắt đầu quỵt nợ là nhà cùng Thẩm gia có giao tình nhiều năm - Tiết phú hộ, hắn có 38 cửa tiệm thì đã có 20 nhà là dùng hàng của Thẩm gia cung cấp, cũng là một trong các khách hàng lớn của Thẩm gia ở Dương Châu, bởi vì hắn chi tiền lớn, mua hàng nhiều, chủng loại đa dạng, lại cùng Thẩm gia mua bán cũng được sáu năm, cho nên tính tiền là theo quý, lúc ấy người làm đến chỗ hắn tính tiền, hắn chính là nói đông nói tây, như thế nào cũng không chịu giao tiền. Nô tài cũng đi hai chuyến, hắn cuối cùng dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, có hắn mở đầu, những thương hộ phía sau khi nô tài đi thu tiền thì cũng đã bắt chước làm như vậy."
Nhắc tới Tiết phú hộ, trên mặt Lý Tư còn mang theo tức giận, trước giờ tính tình ông rất tốt, ngay cả ông cũng cảm thấy tức giận, có thể thấy được không chỉ Tiết phú hộ này không chịu tính tiền, chỉ sợ đã cùng các thương hộ khác châm ngòi thổi gió, kích động những người khác cùng làm như hắn, chiếm tiện nghi của Thẩm gia.
"Vậy ông xử lý thế nào?" Vân Khanh uống một ngụm trà, trong mắt có chút ý cười.
Lý Tư thở dài: "Nay trước hết nô tài để cho người làm có thể thu được thì thu về, chuyện quỵt nợ này trước tạm gác sang một bên, cũng cho người ở chi nhánh 18 châu mau chóng thu khoản kết toán trở về, cũng may là khác châu nên tin tức truyền cũng chậm, cơ bản trong vòng nửa tháng các khoản đều thu về kha khá, nay chỉ còn ở Dương Châu bên này, gần một nửa vẫn chưa có thu hồi."
Mà thị trường tiêu thụ vải dệt ở Dương Châu, mới là nguồn tiêu thụ cao nhất của Thẩm gia, bởi vì Dương Châu thương nhân vải dệt là nhiều nhất, bọn họ nhập hàng của Thẩm gia, sau đó tiêu thụ đến bốn phương tám hướng, nếu nửa khoản sinh ý Dương Châu kia không thu lại được, chẳng khác nào năm nay ở Dương Châu những buôn bán kia toàn bộ đều thành công cốc.
"Tiết phú hộ kia, Lý quản sự không ngại phái hai người thông minh chút, thay phiên đi theo phía sau hắn, xem hắn mỗi ngày đều làm cái gì, đến lúc đó nói cho ta biết." Vân Khanh thản nhiên cười, không nhanh không chậm nói xong.
Lý Tư nghe vậy ngẩng đầu, mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đại tiểu thư yên tâm, nô tài sẽ cho người đi chú ý."
"Ân, mặt khác, ông đem danh sách những thương hộ quỵt nợ và số tiền quỵt nợ, cùng với những thương hộ cùng Thẩm gia làm giao dịch lâu năm toàn bộ làm thành một quyển tập cho ta, ta muốn xem kĩ một chút."
Bàn tiếp chuyện công việc, Vân Khanh lại cùng Lý Tư hai người thương nghị như thế nào đối phó với những vấn đề phát sinh sau này, nay gia nghiệp Thẩm gia lớn như vậy, nếu không quản lý tốt, lúc nào cũng có thể tạo ra lỗ hổng cho người ta làm việc xấu.
Mãi cho đến khi trời sắp tối, hai người mới rời đi, Vân Khanh xoa xoa bả vai đau nhứt, Lưu Thúy vội đi lên giúp nàng mát xa, Thải Thanh bưng trà lại đây, Vân Khanh liền buông lỏng hai tay, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Ngày xưa xem phụ thân xử lý sự vụ, không biết là có cái gì vất vả, nay mình mới nói được một buổi trưa, đã cảm thấy ót mỏi, trong đầu mọi thứ đều rối rắm thành một đoàn, các loại số liệu vải dệt bay tới bay lui trong đầu.
Chỉ vào hóa đơn xuất nhập kho trên bàn mà Lý Tư phái người lấy ra, Vân Khanh phân phó: "Đem chúng chuyển đến trong viện ta, đêm nay ta muốn xem."
Thải Thanh tự mình sắp xếp xong, sau đó ôm ở trong tay, cảm thán nói: "Tiểu thư, chỉ xem hết đống này, nô tỳ đã cảm thấy làm thương nhân thực rất giỏi, nhiều con số như vậy, sao có thể nhớ kỹ a."
"A......" Vân Khanh nhợt nhạt cười: "Từng ngành sản xuất đều có người tài giỏi, mỗi ngày làm một chút, xem nhiều thì quen thôi."
"Nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể giống lão gia, đem việc buôn bán làm lớn như vậy......" Thải Thanh vừa nói xong, liền phát hiện Lưu Thúy đang trừng mắt nhìn nàng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Mà Vân Khanh vừa suy nghĩ việc làm ăn buôn bán, lại nghĩ tới lời của tộc trưởng lúc rời đi, câu nói "gièm pha" mang lạnh lùng cùng khẩu khí chắc chắn đó, lúc này, nàng lại nghĩ tới một chuyện khác, chuyện này làm cho nàng đang tựa vào ghế bỗng thẳng người lên, nàng phát hiện ngay từ đầu nàng nghĩ đến phương hướng kia là sai lầm rồi, tộc trưởng nói nhất định là chỉ việc khác, chỉ có sự kiện kia, mới có thể giúp hắn đem sự nghiệp của Thẩm gia tiếp nhận một cách danh chính ngôn thuận.
Nàng lập tức đứng lên, suy nghĩ một chút, mang theo Lưu Thúy đi về phía viện của Tạ thị.
Tạ thị đang ngồi ở đầu giường, trong tay ôm tả lót đỏ thẫm, đùa với Mặc ca nhi, thấy Vân Khanh tiến vào, đem Mặc ca nhi đưa cho bà vú, ân cần hỏi han: "Nghe nói xế chiều con đi tìm Lý quản sự, mãi tới khi nãy mới trở về, dùng qua bữa tối chưa?"
"Dùng qua rồi ạ." Kỳ thật Vân Khanh còn chưa có dùng, nhưng nếu nàng nói là chưa ăn, Tạ thị nhất định muốn nàng ăn cơm mới được, nay nàng có việc muốn bàn với Tạ thị, hơn nữa việc này lại rất khẩn cấp, nàng nháy mắt ra hiệu cho Lý ma ma, Lý ma ma liền cho các nha hoàn khác lui xuống, hai vị vú nuôi muốn dẫn Mặc ca nhi, Hiên ca nhi đi xuống, Vân Khanh kêu lại nói: "Ta đã lâu không thấy hai đệ đệ, để bọn hai đệ ấy ở lại đây cho ta chăm sóc, các ngươi cũng đi xuống đi, một lúc sau lại đến đón hai đệ ấy trở về ngủ."
Nàng không có ý định an vị ở chỗ này chờ người đem chứng cớ cầm tới cửa, nhưng muốn biết được lời gièm pha này đến tột cùng là cái gì, hiển nhiên chẳng phải dễ dàng.
Mọi việc trong nhà nàng cơ bản đều rõ ràng, cũng không có cái gì có thể để người ta lấy ra bàn tán, chẳng lẽ việc làm ăn buôn bán có điều gì bị người ta nắm thóp?
Vân Khanh đến chính sảnh, chờ Lý Tư từ bên ngoài trở về, qua chừng nửa canh giờ, Lý Tư thần thái mệt mỏi vào chính sảnh: "Tham kiến đại tiểu thư."
"Không cần đa lễ." Vân Khanh gọi người dâng trà, mời Lý Tư ngồi xuống, mới mở miệng hỏi: "Lý quản sự, ta muốn hỏi một chút, cửa hàng Thẩm gia có xảy ra vấn đề gì hay không?"
Nghe vậy Lý Tư ngẩn ra, đáy mắt mang theo vài phần kinh ngạc: "Đại tiểu thư, người sao có thể thu được tin tức nhanh như vậy."
Vân Khanh hơi giật mình, nhìn ánh mắt Lý Tư, tựa hồ mang theo vài phần lo âu, chẳng lẽ thực sự xảy ra việc gì sao? Đôi mắt nàng thâm trầm, ngồi thẳng lưng hỏi: "Ông nói tỉ mỉ cho ta nghe."
Lý Tư gật đầu, nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói: "Từ khi lão gia xảy ra chuyện đến nay không rõ tin tức, trong thành ba thương gia tơ lựa khác cũng báo tang, khiến thị trường vải dệt biến động, lượng đặt hàng ở thành Dương Châu của Thẩm gia giảm xuống hai phần, nhưng việc này coi như còn tốt, bởi vì trước khi lão gia rời bến đã giao dịch thành công một vụ buôn bán nên sinh ý(lợi nhuận) năm nay đã đạt được hơn phân nửa."
"Vấn đề không ở đây, vậy ở đâu?" Vân Khanh phát hiện, theo như lời của Lý Tư, vấn đề không giống như nàng muốn hỏi lúc ban đầu, Lý Tư hiện tại đang nói là chuyện sau khi Thẩm Mậu gặp nạn, Lý Tư sợ là đã hiểu lầm rồi.
Nhưng loại hiểu lầm này cũng là chuyện tốt, cũng có thể cho người phía dưới cảm thấy kinh sợ nể phục.
"Lúc trước các cửa hàng lớn trả tiền cho Thẩm gia, cửa hàng nhỏ thì một tháng một lần kết sổ, cửa hàng hơi lớn, hoặc là khách hàng quen biết lâu năm thì mỗi quý mỗi trả, hiện nay đúng là thời điểm kết sổ quý thứ hai, nhưng......" Lý Tư ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vân Khanh đang ngồi ở trên ghế, mấy ngày nay hắn đều thấy được là đại tiểu thư dần lấy được sự tin phục của mọi người trong phủ, quản lý hết mọi chuyện trong nhà, thân mình nhỏ bé và yếu ớt này, đã có cốt khí bất khuất, còn có một đôi mắt tinh tường như lão gia, bên trong lộ ra kiên nghị sáng ngời, có thể nhìn thấu lòng người.
Hắn tựa hồ lấy lại bình tĩnh, mới tiếp tục nói: "Hiện tại các khách hàng có một bộ phận không muốn trả tiền đúng hạn."
Nghe xong lời hắn nói, Vân Khanh nói tiếp: "Bởi vì bọn họ cảm thấy cha ta có khả năng gặp chuyện không may không về được, mà Thẩm gia chỉ dựa vào cô nhi quả phụ, sớm hay muộn đều phải đóng cửa, có thể không trả cũng được, phải không?"
Lý Tư gật đầu: "Chính là như vậy, chúng ta bên này nhiều lần phái người làm đến tìm bọn họ, nhưng bọn họ luôn lấy cớ từ chối, hoặc là dứt khoát đóng cửa không gặp, hoặc là nói thẳng không có tiền, như vậy, chúng ta không dễ gì đòi được nợ, trước mắt đúng là thời kì mẫn cảm, nếu như lúc trước cầm hiệp ước đi quan phủ cáo trạng, thật ra có thể cáo được, nhưng như vậy, sẽ tạo thành hậu quá không tốt, những thương hộ khác đều làm như vậy, Thẩm gia chúng ta cũng không thể đem tất cả đều cáo trạng, kể từ đó, sẽ làm cho người ta cảm thấy Thẩm gia không có năng lực xử lý sự tình, chỉ có dựa vào công đường mà giải quyết, hơn nữa một khi lên công đường, việc vốn rất đơn giản, sẽ trở nên thực phức tạp, đến lúc đó trong phủ còn phải đi chuẩn bị từ trên xuống dưới, khó tránh khỏi có người thừa dịp này, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vét sạch Thẩm gia."
Vân Khanh sớm chuẩn bị tinh thần, nếu cả thân thích đều có thể nhân lúc ngươi rơi xuống nước mà đánh ngươi một gậy, thì huống chi là người ngoài không thân không thích, thói đời là vậy, cho nên nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, cười nhẹ nói: "Lý quản sự, mấy ngày này vất vả ông rồi, may mắn là ông vẫn quản lý tốt xưởng và cửa hàng."
"Đại tiểu thư, ngài nói vậy lão đây không dám nhận." Lý Tư cảm giác rất hổ thẹn, hắn từ nhỏ đã đi theo Thẩm Mậu, Thẩm gia đối hắn tuyệt không bạc đãi gì, nay hắn mặc dù ở Thẩm gia làm việc, nhưng bản thân cũng có nhà có sân, cũng có tiểu nha hoàn, Lý Tư là một người tốt, hắn không có thừa dịp hiện tại khó khăn mà nảy ra ý xấu, chỉ nghĩ đến có thể bảo trụ gia nghiệp Thẩm gia, trên đời này có người xấu, nhưng cũng có người tốt.
Vân Khanh biết nói nhiều lời khách khí vào lúc này cũng vô dụng, nàng cùng Lý Tư tiếp xúc lâu như vậy, cũng hiểu được con người của hắn, hơi hơi trầm ngâm một hồi, rồi mới ngẩng đầu lên hỏi: "Lý quản sự, chuyện tập thể quỵt nợ này, tuyệt đối sẽ không vô duyên mà có, trong đó tất nhiên có người cầm đầu khởi xướng, nên những người khác mới có lá gan này?"
Làm người ai cũng có ý nghĩ xấu, có đôi khi một ý niệm trong đầu thoáng qua, dù là ý tưởng xấu hay chuyện xấu gì đó, cũng không thể dễ dàng thực hiện như vậy, trừ phi có người đi trước mở đầu, người phía sau đã không có chướng ngại trong lòng, liền sẽ thực tự nhiên mà đi theo.
Lý Tư hết sức bội phục Vân Khanh, chỉ bằng những tin tức này, đã có thể suy đoán ra nguyên nhân của nó, đáp: "Thật đúng vậy, nhà đầu tiên bắt đầu quỵt nợ là nhà cùng Thẩm gia có giao tình nhiều năm - Tiết phú hộ, hắn có 38 cửa tiệm thì đã có 20 nhà là dùng hàng của Thẩm gia cung cấp, cũng là một trong các khách hàng lớn của Thẩm gia ở Dương Châu, bởi vì hắn chi tiền lớn, mua hàng nhiều, chủng loại đa dạng, lại cùng Thẩm gia mua bán cũng được sáu năm, cho nên tính tiền là theo quý, lúc ấy người làm đến chỗ hắn tính tiền, hắn chính là nói đông nói tây, như thế nào cũng không chịu giao tiền. Nô tài cũng đi hai chuyến, hắn cuối cùng dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, có hắn mở đầu, những thương hộ phía sau khi nô tài đi thu tiền thì cũng đã bắt chước làm như vậy."
Nhắc tới Tiết phú hộ, trên mặt Lý Tư còn mang theo tức giận, trước giờ tính tình ông rất tốt, ngay cả ông cũng cảm thấy tức giận, có thể thấy được không chỉ Tiết phú hộ này không chịu tính tiền, chỉ sợ đã cùng các thương hộ khác châm ngòi thổi gió, kích động những người khác cùng làm như hắn, chiếm tiện nghi của Thẩm gia.
"Vậy ông xử lý thế nào?" Vân Khanh uống một ngụm trà, trong mắt có chút ý cười.
Lý Tư thở dài: "Nay trước hết nô tài để cho người làm có thể thu được thì thu về, chuyện quỵt nợ này trước tạm gác sang một bên, cũng cho người ở chi nhánh 18 châu mau chóng thu khoản kết toán trở về, cũng may là khác châu nên tin tức truyền cũng chậm, cơ bản trong vòng nửa tháng các khoản đều thu về kha khá, nay chỉ còn ở Dương Châu bên này, gần một nửa vẫn chưa có thu hồi."
Mà thị trường tiêu thụ vải dệt ở Dương Châu, mới là nguồn tiêu thụ cao nhất của Thẩm gia, bởi vì Dương Châu thương nhân vải dệt là nhiều nhất, bọn họ nhập hàng của Thẩm gia, sau đó tiêu thụ đến bốn phương tám hướng, nếu nửa khoản sinh ý Dương Châu kia không thu lại được, chẳng khác nào năm nay ở Dương Châu những buôn bán kia toàn bộ đều thành công cốc.
"Tiết phú hộ kia, Lý quản sự không ngại phái hai người thông minh chút, thay phiên đi theo phía sau hắn, xem hắn mỗi ngày đều làm cái gì, đến lúc đó nói cho ta biết." Vân Khanh thản nhiên cười, không nhanh không chậm nói xong.
Lý Tư nghe vậy ngẩng đầu, mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đại tiểu thư yên tâm, nô tài sẽ cho người đi chú ý."
"Ân, mặt khác, ông đem danh sách những thương hộ quỵt nợ và số tiền quỵt nợ, cùng với những thương hộ cùng Thẩm gia làm giao dịch lâu năm toàn bộ làm thành một quyển tập cho ta, ta muốn xem kĩ một chút."
Bàn tiếp chuyện công việc, Vân Khanh lại cùng Lý Tư hai người thương nghị như thế nào đối phó với những vấn đề phát sinh sau này, nay gia nghiệp Thẩm gia lớn như vậy, nếu không quản lý tốt, lúc nào cũng có thể tạo ra lỗ hổng cho người ta làm việc xấu.
Mãi cho đến khi trời sắp tối, hai người mới rời đi, Vân Khanh xoa xoa bả vai đau nhứt, Lưu Thúy vội đi lên giúp nàng mát xa, Thải Thanh bưng trà lại đây, Vân Khanh liền buông lỏng hai tay, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Ngày xưa xem phụ thân xử lý sự vụ, không biết là có cái gì vất vả, nay mình mới nói được một buổi trưa, đã cảm thấy ót mỏi, trong đầu mọi thứ đều rối rắm thành một đoàn, các loại số liệu vải dệt bay tới bay lui trong đầu.
Chỉ vào hóa đơn xuất nhập kho trên bàn mà Lý Tư phái người lấy ra, Vân Khanh phân phó: "Đem chúng chuyển đến trong viện ta, đêm nay ta muốn xem."
Thải Thanh tự mình sắp xếp xong, sau đó ôm ở trong tay, cảm thán nói: "Tiểu thư, chỉ xem hết đống này, nô tỳ đã cảm thấy làm thương nhân thực rất giỏi, nhiều con số như vậy, sao có thể nhớ kỹ a."
"A......" Vân Khanh nhợt nhạt cười: "Từng ngành sản xuất đều có người tài giỏi, mỗi ngày làm một chút, xem nhiều thì quen thôi."
"Nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể giống lão gia, đem việc buôn bán làm lớn như vậy......" Thải Thanh vừa nói xong, liền phát hiện Lưu Thúy đang trừng mắt nhìn nàng, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Mà Vân Khanh vừa suy nghĩ việc làm ăn buôn bán, lại nghĩ tới lời của tộc trưởng lúc rời đi, câu nói "gièm pha" mang lạnh lùng cùng khẩu khí chắc chắn đó, lúc này, nàng lại nghĩ tới một chuyện khác, chuyện này làm cho nàng đang tựa vào ghế bỗng thẳng người lên, nàng phát hiện ngay từ đầu nàng nghĩ đến phương hướng kia là sai lầm rồi, tộc trưởng nói nhất định là chỉ việc khác, chỉ có sự kiện kia, mới có thể giúp hắn đem sự nghiệp của Thẩm gia tiếp nhận một cách danh chính ngôn thuận.
Nàng lập tức đứng lên, suy nghĩ một chút, mang theo Lưu Thúy đi về phía viện của Tạ thị.
Tạ thị đang ngồi ở đầu giường, trong tay ôm tả lót đỏ thẫm, đùa với Mặc ca nhi, thấy Vân Khanh tiến vào, đem Mặc ca nhi đưa cho bà vú, ân cần hỏi han: "Nghe nói xế chiều con đi tìm Lý quản sự, mãi tới khi nãy mới trở về, dùng qua bữa tối chưa?"
"Dùng qua rồi ạ." Kỳ thật Vân Khanh còn chưa có dùng, nhưng nếu nàng nói là chưa ăn, Tạ thị nhất định muốn nàng ăn cơm mới được, nay nàng có việc muốn bàn với Tạ thị, hơn nữa việc này lại rất khẩn cấp, nàng nháy mắt ra hiệu cho Lý ma ma, Lý ma ma liền cho các nha hoàn khác lui xuống, hai vị vú nuôi muốn dẫn Mặc ca nhi, Hiên ca nhi đi xuống, Vân Khanh kêu lại nói: "Ta đã lâu không thấy hai đệ đệ, để bọn hai đệ ấy ở lại đây cho ta chăm sóc, các ngươi cũng đi xuống đi, một lúc sau lại đến đón hai đệ ấy trở về ngủ."
Tác giả :
Túy Phong Ma