Cấm Tình
Quyển 1 - Chương 6
Đón nhận từng cơn gió lướt qua mặt thật thoải mái!
Tôi ngồi ở sau xe máy của cậu ấy, phấn khích dang rộng hai cánh tay, không thể tưởng tượng được ngồi trên xe gắn máy so với ô tô thể thao còn thoải mái hơn.
“Tên cậu là gì?” Tiếng cậu ấy mơ hồ truyền lại từ đằng trước.
“Cái gì?” Bên tai tôi chỉ toàn âm thanh gào thét của gió, tôi nhích lại gần lưng cậu ấy.
“Tên, cậu tên gì?” Cậu ấy kêu lớn.
“Sương Phi – Diệp Sương Phi!” Tôi vui vẻ hét to.
“Còn cậu?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi tên cậu là gì?” Tôi cũng tăng thêm âm lượng
“Lý Thịnh Mân” Lý Thịnh Mân dừng xe lại, tắt máy.
Cậu ấy lo lắng nhìn tôi.
Tôi biết nơi này, Đường Diệc Diễm mỗi lần đua xe xong đều tới chỗ này, tôi đã từng đến đây một lần. Đứng trên sườn núi phía trước, có thể liếc mắt một cái mà thu hết đô thị ồn ào náo nhiệt và hào nhoáng kia vào trong đáy mắt.
Đường Diệc Diễm thích loại cảm giác này, cảm giác nắm hết tất cả mọi thứ trong tay.
Tôi không thích, không thích khống chế người khác, cũng không muốn bị người ta khống chế.
Tôi chỉ cần tự do!
Cùng Lý Thịnh Mân nhìn xuyên qua hàng cây, xa xa đã thấy chiếc xe thể thao phong cách kia đỗ ngay trên sườn núi, hắn quả nhiên ở chỗ này.
Tiến lên vài bước, tôi nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau, tôi dừng ngay lại, có chút khó xử, vội vàng ngăn Lý Thịnh Mân. “Chúng ta đợi lát nữa hãy đến!”
“Tại sao vậy?” Lý Thịnh Mân ngẩn người nhìn tôi. Tôi cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào, tôi cũng không biết bọn họ lại… khẩn cấp như vậy!
Lý Thịnh Mân tựa như hiểu được điều gì, sắc mặt chợt trầm xuống, đẩy tôi ra, chậm rãi tiến lên. Quả nhiên, khi cậu ấy đã nhìn được rõ ràng cảnh tượng trước mắt, người lập tức cứng đờ giống như một bức tượng.
Phía trước, thân mình cao lớn của Đường Diệc Diễm đang tựa trên ghế xe thể thao, cô gái kia ngồi ở trên người hắn, nửa thân trên trần trụi, càng không ngừng chuyển động thân mình, cúi đầu, miệng phát ra tiếng rên rỉ thích thú, khuôn mặt kiều diễm kia vì khoái cảm cực hạn mà vặn vẹo không yên.
Váy cô ta bị hắn xốc lên, cặp đùi thon dài lộ ra bên ngoài, toàn thân gần như đều bại lộ trong không khí, mà hắn vẫn một bộ dạng chỉnh tề. Đây là Đường Diệc Diễm, hắn có kĩ xảo, hắn rất giỏi làm cho người khác chật vật, còn chính hắn lại lạnh lùng chăm chú nhìn hết thảy.
Tôi xem, nhưng không có một tia đố kị, không có một chút đau lòng, mà chỉ có ghê tởm!
Ngược lại, tôi chỉ lo lắng cho Lý Thịnh Mân, tôi thấy tay cậu ấy đang siết chặt lại, cậu ấy không phải muốn đánh Đường Diệc Diễm đấy chứ, cậu ấy căn bản không phải là đối thủ của Đường Diệc Diễm, hơn nữa trêu chọc hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lý Thịnh Mân đột nhiên nắm chặt tay tôi, tôi kỳ quái nhìn về phía cậu ấy. “Cậu…”
Cậu ấy cắn chặt răng nhìn tôi, thật lâu sau mới nói, “Đi thôi, chúng ta đi!”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, tiếng cô ta phấn khích kêu rên cùng với tiếng gầm nhẹ của hắn vẫn còn vọng lại bên tai.
Thật là một cặp đôi ăn ý…
Cẩu nam nữ!!!
Tôi thầm mắng trong lòng.
Tôi ngồi trên xe của Lý Thịnh Mân xuống núi. Đường lượn quanh co, chỉ có âm thanh “đô đô” của xe, cậu ấy vẫn không nói gì, tôi tựa vào lưng cậu ấy, cảm giác được cậu ấy không ngừng đè nén thân mình, siết chặt tay lái, càng ngày càng gấp.
Hẳn là rất khó chịu, rất đau đớn!
Dưới núi có một siêu thị 24 giờ, chúng tôi ngồi trong khu thực phẩm.
Hôm nay khẩu vị của tôi có vẻ tốt.
Đã dùng bữa tối mà vẫn còn bụng ngồi đây ăn mấy món bị coi là rác rưởi trong mắt Đường Diệc Diễm, rồi còn uống… bia nữa.
“Ba” Lý Thịnh Mân bóp chặt chiếc lon rỗng trong tay, phát ra âm thanh chói tai. Tiện tay lại cầm lấy một lon khác, mở ra. “Tách” một tiếng, lại tiếp tục ngẩng đầu lên uống, bia cuồn cuộn theo cổ họng cậu ấy đi xuống.
Cậu ấy còn uống nữa chắc chắn sẽ say đến thảm hại.
Mượn rượu giải sầu lại càng sầu thêm!
Tôi chống cằm, bất đắc dĩ nhìn cậu ấy. Lại không biết nên khuyên giải thế nào, bởi vì tôi cũng không có khả năng.
Nếu dễ dàng thế, có lẽ chính bản thân tôi cũng sẽ không buồn bực như vậy.
Tiếng di động bất chợt vang lên. Tôi giật bắn mình. Nguy rồi, tôi dường như đã quên mất.
Cuống quýt lấy điện thoại ra, tay lại giống như cầm phải củ khoai lang nóng, thoáng liếc mắt nhìn Lý Thịnh Mân một cái, tôi xoay người.
“Đang ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng.
“Em… em còn ở dưới chân núi. Không bắt được xe!” Hy vọng hắn có thể tin tưởng.
“Anh tới đón em!”
“Không… không cần… A… Xe đến rồi!” Nói xong tôi còn giả vờ vẫy vẫy tay. Giống như muốn làm cho hắn cảm giác được tay tôi đang chuyển động.
“Em… gọi được xe rồi! Em đến ngay đây!”
“…Được…”
Tôi cúp điện thoại, thả lỏng thân mình. Dù cách hắn xa như thế nào đi nữa thì khi nói dối, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy run sợ.
Nhẹ thở ra, tôi xoay lưng lại, phát hiện trên bàn không còn một bóng người nào.
Trái tim lập tức rơi xuống.
“Ông chủ, người kia đâu?” Tôi khẩn trương chạy đến quầy tính tiền.
“Đi rồi!” Ông chủ cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau mới chậm rãi ngẩng khuôn mặt béo mập lên.
“Cái gì, ông không thấy cậu ấy uống rượu sao, vậy mà còn để cho cậu ấy đi?” Tôi cảm thấy người này quả thực thờ ơ lạnh lùng không nói nổi.
“Cô à, khách muốn đi, chúng tôi có cách nào chứ? Cô không phải cũng sắp đi sao? Một trăm ba mươi đồng, cảm ơn!” Ông ta chìa tay ra, hướng về phía tôi.
“Ông…” Tôi trừng trừng nhìn ông ta, thật muốn đánh cho khuôn mặt mập mạp kia một đấm.
Tôi kích động chạy ra cửa, may mà xe của cậu ấy vẫn còn khóa ở chỗ này.
Ít nhất cậu cũng không gây chuyện sau khi uống rượu.
Nhìn khắp xung quanh một lượt, cũng không tìm thấy bóng dáng cậu ấy đâu.
Di động lại vang lên.
“Còn bao lâu nữa?” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm rõ ràng có pha lẫn cả sự tức giận.
“Ngay bây giờ đây!”
“Mười phút!” Đường Diệc Diễm cúp máy, đưa ra thông điệp cuối cùng, tôi biết hắn không nói đùa.
Không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, tôi vội vàng vẫy một chiếc taxi, đọc địa chỉ. Dọc đường đi còn không quên tìm xem có thấy bóng cậu ấy hay không.
Cậu ấy tựa như đã hoà lẫn vào đám đông. Rốt cuộc đã đi đâu rồi? Còn uống say như vậy nữa không?
Vừa thở hồng hộc bước vào cửa quán bar, một đôi tay đã ôm chầm lấy thắt lưng của tôi, tôi sợ tới mức nhảy dựng lên “Ai?”
“Em hi vọng là ai?” Trước mắt là khuôn mặt xanh mét của Đường Diệc Diễm, hắn nhìn tôi, đôi ngươi nguy hiểm híp lại.
“Em…”
“Chị dâu, chị đã tới!” Tóc Dài cười hì hì chạy đến bên cạnh tôi, “Vừa rồi lão đại còn…”
“Ai cho phép cậu gọi cô ấy là chị dâu?” Đường Diệc Diễm lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn tôi, tóc dài xấu hổ ngậm miệng lại,khó xử nhìn tôi.
“Sau này gọi tôi là Diệp Sương Phi đi!” Tôi thay Tóc Dài giải vây.
“Em uống rượu?” Hình như ngửi thấy được hương cồn trong miệng tôi, Đường Diệc Diễm nhíu mày quan sát tôi. Tôi chột dạ trốn tránh ánh nhìn chăm chú của hắn. “Đúng… Đúng vậy… vừa nãy khát nước quá mới uống một chút… Chính là anh, các anh mang bia đi đúng không?” Tôi đột ngột nhìn về phía Tóc Dài.
“Ờ… Phải rồi!” Tóc dài gãi gãi đầu, bọn họ mang đi nhiều rượu như vậy, ai mà biết được ai uống, ai không!
Đường Diệc Diễm có vẻ tin, cánh tay đặt bên hông tôi khẽ nới lỏng nhưng không có buông ra. “ Đi thôi!”
Tôi đi theo hắn vào một gian phòng
Mùi hương gay gắt làm tôi nhíu mày.
Liếc qua một lượt tôi đã thấy ngay được cô gái kia.
Lại là ánh mắt như vậy, nghĩ là lên giường với Đường Diệc Diễm một lần… À không, phải là lên xe. Như vậy, cùng với đàn ông làm chuyện đó một lần đã tưởng là có thể khống chế người đàn ông đó trong tay hay sao.
Thật sự là buồn cười, người này căn bản không có trái tim. Cô nắm được ở trong tay sao?
Đường Diệc Diễm kéo tôi ngồi vào bên trong, sau đó vẫn là tiết mục được lặp đi lặp lại như bao ngày khác, tất cả mọi người ở đây bắt đầu hướng về phía hắn tán dương màn biểu diễn tuyệt vời ngày hôm nay.
Thật sự là không thú vị! Tôi nhếch môi.
Khóe mắt lại thoáng nhìn thấy cô nàng kia đang hung hăng nhìn tôi chằm chằm, không kiêng nể gì!
Lần này tôi không chịu thỏa hiệp, tôi thẳng tắp đáp lại cái nhìn thị uy của cô ta.
Không hề chịu yếu thế, tôi trừng mắt.
Chưa bao giờ, trước kia tôi chưa từng cùng với một cô gái nào tranh đấu, nhưng mà cô ta không nên thương tổn một người con trai thiện lượng như vậy, không nên thương tổn Lý Thịnh Mân!
Có lẽ cô ta không nghĩ rằng tôi sẽ trừng mắt nhìn lại.
Trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng cô ta cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên một cách hung tợn, khinh thường hừ lạnh.
Nếu đám con trai đang mải nịnh nọt lúc này quay ra nhìn chúng tôi, nhất định sẽ phát hiện ra cảnh tượng đất rung núi chuyển.
Tôi ngồi ở sau xe máy của cậu ấy, phấn khích dang rộng hai cánh tay, không thể tưởng tượng được ngồi trên xe gắn máy so với ô tô thể thao còn thoải mái hơn.
“Tên cậu là gì?” Tiếng cậu ấy mơ hồ truyền lại từ đằng trước.
“Cái gì?” Bên tai tôi chỉ toàn âm thanh gào thét của gió, tôi nhích lại gần lưng cậu ấy.
“Tên, cậu tên gì?” Cậu ấy kêu lớn.
“Sương Phi – Diệp Sương Phi!” Tôi vui vẻ hét to.
“Còn cậu?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi tên cậu là gì?” Tôi cũng tăng thêm âm lượng
“Lý Thịnh Mân” Lý Thịnh Mân dừng xe lại, tắt máy.
Cậu ấy lo lắng nhìn tôi.
Tôi biết nơi này, Đường Diệc Diễm mỗi lần đua xe xong đều tới chỗ này, tôi đã từng đến đây một lần. Đứng trên sườn núi phía trước, có thể liếc mắt một cái mà thu hết đô thị ồn ào náo nhiệt và hào nhoáng kia vào trong đáy mắt.
Đường Diệc Diễm thích loại cảm giác này, cảm giác nắm hết tất cả mọi thứ trong tay.
Tôi không thích, không thích khống chế người khác, cũng không muốn bị người ta khống chế.
Tôi chỉ cần tự do!
Cùng Lý Thịnh Mân nhìn xuyên qua hàng cây, xa xa đã thấy chiếc xe thể thao phong cách kia đỗ ngay trên sườn núi, hắn quả nhiên ở chỗ này.
Tiến lên vài bước, tôi nhìn thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau, tôi dừng ngay lại, có chút khó xử, vội vàng ngăn Lý Thịnh Mân. “Chúng ta đợi lát nữa hãy đến!”
“Tại sao vậy?” Lý Thịnh Mân ngẩn người nhìn tôi. Tôi cúi đầu, không biết nên giải thích như thế nào, tôi cũng không biết bọn họ lại… khẩn cấp như vậy!
Lý Thịnh Mân tựa như hiểu được điều gì, sắc mặt chợt trầm xuống, đẩy tôi ra, chậm rãi tiến lên. Quả nhiên, khi cậu ấy đã nhìn được rõ ràng cảnh tượng trước mắt, người lập tức cứng đờ giống như một bức tượng.
Phía trước, thân mình cao lớn của Đường Diệc Diễm đang tựa trên ghế xe thể thao, cô gái kia ngồi ở trên người hắn, nửa thân trên trần trụi, càng không ngừng chuyển động thân mình, cúi đầu, miệng phát ra tiếng rên rỉ thích thú, khuôn mặt kiều diễm kia vì khoái cảm cực hạn mà vặn vẹo không yên.
Váy cô ta bị hắn xốc lên, cặp đùi thon dài lộ ra bên ngoài, toàn thân gần như đều bại lộ trong không khí, mà hắn vẫn một bộ dạng chỉnh tề. Đây là Đường Diệc Diễm, hắn có kĩ xảo, hắn rất giỏi làm cho người khác chật vật, còn chính hắn lại lạnh lùng chăm chú nhìn hết thảy.
Tôi xem, nhưng không có một tia đố kị, không có một chút đau lòng, mà chỉ có ghê tởm!
Ngược lại, tôi chỉ lo lắng cho Lý Thịnh Mân, tôi thấy tay cậu ấy đang siết chặt lại, cậu ấy không phải muốn đánh Đường Diệc Diễm đấy chứ, cậu ấy căn bản không phải là đối thủ của Đường Diệc Diễm, hơn nữa trêu chọc hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lý Thịnh Mân đột nhiên nắm chặt tay tôi, tôi kỳ quái nhìn về phía cậu ấy. “Cậu…”
Cậu ấy cắn chặt răng nhìn tôi, thật lâu sau mới nói, “Đi thôi, chúng ta đi!”
Tôi nhẹ nhàng thở ra, tiếng cô ta phấn khích kêu rên cùng với tiếng gầm nhẹ của hắn vẫn còn vọng lại bên tai.
Thật là một cặp đôi ăn ý…
Cẩu nam nữ!!!
Tôi thầm mắng trong lòng.
Tôi ngồi trên xe của Lý Thịnh Mân xuống núi. Đường lượn quanh co, chỉ có âm thanh “đô đô” của xe, cậu ấy vẫn không nói gì, tôi tựa vào lưng cậu ấy, cảm giác được cậu ấy không ngừng đè nén thân mình, siết chặt tay lái, càng ngày càng gấp.
Hẳn là rất khó chịu, rất đau đớn!
Dưới núi có một siêu thị 24 giờ, chúng tôi ngồi trong khu thực phẩm.
Hôm nay khẩu vị của tôi có vẻ tốt.
Đã dùng bữa tối mà vẫn còn bụng ngồi đây ăn mấy món bị coi là rác rưởi trong mắt Đường Diệc Diễm, rồi còn uống… bia nữa.
“Ba” Lý Thịnh Mân bóp chặt chiếc lon rỗng trong tay, phát ra âm thanh chói tai. Tiện tay lại cầm lấy một lon khác, mở ra. “Tách” một tiếng, lại tiếp tục ngẩng đầu lên uống, bia cuồn cuộn theo cổ họng cậu ấy đi xuống.
Cậu ấy còn uống nữa chắc chắn sẽ say đến thảm hại.
Mượn rượu giải sầu lại càng sầu thêm!
Tôi chống cằm, bất đắc dĩ nhìn cậu ấy. Lại không biết nên khuyên giải thế nào, bởi vì tôi cũng không có khả năng.
Nếu dễ dàng thế, có lẽ chính bản thân tôi cũng sẽ không buồn bực như vậy.
Tiếng di động bất chợt vang lên. Tôi giật bắn mình. Nguy rồi, tôi dường như đã quên mất.
Cuống quýt lấy điện thoại ra, tay lại giống như cầm phải củ khoai lang nóng, thoáng liếc mắt nhìn Lý Thịnh Mân một cái, tôi xoay người.
“Đang ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng.
“Em… em còn ở dưới chân núi. Không bắt được xe!” Hy vọng hắn có thể tin tưởng.
“Anh tới đón em!”
“Không… không cần… A… Xe đến rồi!” Nói xong tôi còn giả vờ vẫy vẫy tay. Giống như muốn làm cho hắn cảm giác được tay tôi đang chuyển động.
“Em… gọi được xe rồi! Em đến ngay đây!”
“…Được…”
Tôi cúp điện thoại, thả lỏng thân mình. Dù cách hắn xa như thế nào đi nữa thì khi nói dối, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy run sợ.
Nhẹ thở ra, tôi xoay lưng lại, phát hiện trên bàn không còn một bóng người nào.
Trái tim lập tức rơi xuống.
“Ông chủ, người kia đâu?” Tôi khẩn trương chạy đến quầy tính tiền.
“Đi rồi!” Ông chủ cúi đầu tính toán sổ sách, một lát sau mới chậm rãi ngẩng khuôn mặt béo mập lên.
“Cái gì, ông không thấy cậu ấy uống rượu sao, vậy mà còn để cho cậu ấy đi?” Tôi cảm thấy người này quả thực thờ ơ lạnh lùng không nói nổi.
“Cô à, khách muốn đi, chúng tôi có cách nào chứ? Cô không phải cũng sắp đi sao? Một trăm ba mươi đồng, cảm ơn!” Ông ta chìa tay ra, hướng về phía tôi.
“Ông…” Tôi trừng trừng nhìn ông ta, thật muốn đánh cho khuôn mặt mập mạp kia một đấm.
Tôi kích động chạy ra cửa, may mà xe của cậu ấy vẫn còn khóa ở chỗ này.
Ít nhất cậu cũng không gây chuyện sau khi uống rượu.
Nhìn khắp xung quanh một lượt, cũng không tìm thấy bóng dáng cậu ấy đâu.
Di động lại vang lên.
“Còn bao lâu nữa?” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm rõ ràng có pha lẫn cả sự tức giận.
“Ngay bây giờ đây!”
“Mười phút!” Đường Diệc Diễm cúp máy, đưa ra thông điệp cuối cùng, tôi biết hắn không nói đùa.
Không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, tôi vội vàng vẫy một chiếc taxi, đọc địa chỉ. Dọc đường đi còn không quên tìm xem có thấy bóng cậu ấy hay không.
Cậu ấy tựa như đã hoà lẫn vào đám đông. Rốt cuộc đã đi đâu rồi? Còn uống say như vậy nữa không?
Vừa thở hồng hộc bước vào cửa quán bar, một đôi tay đã ôm chầm lấy thắt lưng của tôi, tôi sợ tới mức nhảy dựng lên “Ai?”
“Em hi vọng là ai?” Trước mắt là khuôn mặt xanh mét của Đường Diệc Diễm, hắn nhìn tôi, đôi ngươi nguy hiểm híp lại.
“Em…”
“Chị dâu, chị đã tới!” Tóc Dài cười hì hì chạy đến bên cạnh tôi, “Vừa rồi lão đại còn…”
“Ai cho phép cậu gọi cô ấy là chị dâu?” Đường Diệc Diễm lạnh lùng cắt ngang lời nói của hắn, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn tôi, tóc dài xấu hổ ngậm miệng lại,khó xử nhìn tôi.
“Sau này gọi tôi là Diệp Sương Phi đi!” Tôi thay Tóc Dài giải vây.
“Em uống rượu?” Hình như ngửi thấy được hương cồn trong miệng tôi, Đường Diệc Diễm nhíu mày quan sát tôi. Tôi chột dạ trốn tránh ánh nhìn chăm chú của hắn. “Đúng… Đúng vậy… vừa nãy khát nước quá mới uống một chút… Chính là anh, các anh mang bia đi đúng không?” Tôi đột ngột nhìn về phía Tóc Dài.
“Ờ… Phải rồi!” Tóc dài gãi gãi đầu, bọn họ mang đi nhiều rượu như vậy, ai mà biết được ai uống, ai không!
Đường Diệc Diễm có vẻ tin, cánh tay đặt bên hông tôi khẽ nới lỏng nhưng không có buông ra. “ Đi thôi!”
Tôi đi theo hắn vào một gian phòng
Mùi hương gay gắt làm tôi nhíu mày.
Liếc qua một lượt tôi đã thấy ngay được cô gái kia.
Lại là ánh mắt như vậy, nghĩ là lên giường với Đường Diệc Diễm một lần… À không, phải là lên xe. Như vậy, cùng với đàn ông làm chuyện đó một lần đã tưởng là có thể khống chế người đàn ông đó trong tay hay sao.
Thật sự là buồn cười, người này căn bản không có trái tim. Cô nắm được ở trong tay sao?
Đường Diệc Diễm kéo tôi ngồi vào bên trong, sau đó vẫn là tiết mục được lặp đi lặp lại như bao ngày khác, tất cả mọi người ở đây bắt đầu hướng về phía hắn tán dương màn biểu diễn tuyệt vời ngày hôm nay.
Thật sự là không thú vị! Tôi nhếch môi.
Khóe mắt lại thoáng nhìn thấy cô nàng kia đang hung hăng nhìn tôi chằm chằm, không kiêng nể gì!
Lần này tôi không chịu thỏa hiệp, tôi thẳng tắp đáp lại cái nhìn thị uy của cô ta.
Không hề chịu yếu thế, tôi trừng mắt.
Chưa bao giờ, trước kia tôi chưa từng cùng với một cô gái nào tranh đấu, nhưng mà cô ta không nên thương tổn một người con trai thiện lượng như vậy, không nên thương tổn Lý Thịnh Mân!
Có lẽ cô ta không nghĩ rằng tôi sẽ trừng mắt nhìn lại.
Trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng cô ta cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên một cách hung tợn, khinh thường hừ lạnh.
Nếu đám con trai đang mải nịnh nọt lúc này quay ra nhìn chúng tôi, nhất định sẽ phát hiện ra cảnh tượng đất rung núi chuyển.
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi