Cấm Tình
Quyển 1 - Chương 40
Rốt cuộc, có ai đó cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, gắt gao bao bọc, sự ấm áp theo đầu ngón tay truyền đến, tiếp tục lan tràn, nhưng như thế nào cũng không truyền tới được trái tim lạnh lẽo của tôi.
Tôi đờ đẫn mở mắt, Đường Diệc Diễm đang nhìn tôi, vẻ mặt bi thương, hai mắt phủ kín tơ máu.
Hắn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đưa tới bên môi. “Không sao, chúng ta còn trẻ, sau này...” Hắn đau đớn nuốt xuống sự nghẹn ngào, tay phải một lần nữa mơn trớn trán tôi.
Tôi giật giật khoé mắt, lông mi buông xuống. Tôi không muốn mở mắt, nhìn chiếc lá nhẹ nhàng rụng xuống bên ngoài cửa sổ, phút chốc lại bị gió cuốn đi, bay lượn giữa không trung, cho dù có cố sức để bay lên như thế nào, cuối cùng vẫn phải cô đơn hạ xuống, giãy dụa nhưng rốt cuộc cũng không thể cất mình bay lên.
“Tôi cố ý…” Tôi lạnh lùng nói, nhẹ nhàng thở dài rồi im lặng, tựa như một cơ thể đã đánh mất linh hồn, hờ hững cất lời.
Đường Diệc Diễm đang nắm tay tôi chợt cứng đờ, nhíu mi nhìn tôi.
“Tôi chịu không nổi, chịu không nổi phải mang trong mình đứa con của anh, chịu không nổi yêu Trần Việt Phong lại phải chịu dày vò mang thai nó…”Tay hắn càng ngày càng gấp gáp, tôi nghe được tiếng hít thở trầm trọng của hắn.
“Em nói cái gì…” Hắn cố sức ngăn chặn sự tức giận của mình, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, muốn tìm thấy trong mắt tôi một tia gì đó loé ra, cho dù chỉ là một chút nói dối.
Nhưng không, tôi không có, ánh mắt tôi đầy chắc chắc nhìn lại hắn, vẻ mặt kiên quyết.
“Tôi nói, tôi chịu không nổi sự tra tấn khi yêu người khác mà lại cùng anh ở một chỗ!”
Sự đau xót hiện lên trong đáy mắt Đường Diệc Diễm, hắn buồn cười hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn tôi, khẽ lắc đầu: “Diệp Sương Phi, em có biết đau không? Trái tim của em có biết đau hay không?”
“Tôi yêu em, ngay cả tôn nghiêm cũng không có. Trái tim của em vốn không có cảm giác sao? Vì cái gì lại muốn thương tổn tôi như vậy, cơ thể này đã muốn vỡ nát, trong mắt em vẫn không có tôi. Muốn thế nào, muốn tôi phải đau khổ như thế nào em mới có thể vừa lòng…” Hắn chỉ vào ngực, oán giận gào thét, tiếng rít gào vang lên trong không khí mang theo tuyệt vọng, mang theo bi thương, đau đớn...
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra.
“Tôi sẽ không đau! Bởi vì không yêu, cho nên không thấy đau!”
Sắc mặt Đường Diệc Diễm chợt biến đổi, trở nên xanh mét, hắn lảo đảo lui ra phía sau vài bước. Hắn cười, cười đến bi thương.
“Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng em đã muốn bắt đầu chấp nhận tôi, rõ ràng tôi đã nhìn thấy ý cười trong mắt em, nụ cười phát ra từ nội tâm khi em nhìn tôi, ha ha ha, tôi còn tự mình đa tình... Em thật tàn nhẫn, nó cũng là một sinh mệnh, là con của chúng ta…!”
“Nó chính là một sinh mệnh nhất định sẽ gặp bất hạnh!”
“Nhất định sẽ bất hạnh?” Đường Diệc Diễm nguy hiểm nheo mắt lại. “Sai rồi, tôi sai rồi, bây giờ tôi mới biết được, Diệp Sương Phi, hoá ra… em không có trái tim…”
Thân mình tôi cứng đờ, vội túm chặt chăn, không nói gì.
Đường Diệc Diễm bi thương nhắm mắt lại, cổ họng khẽ lăn lộn, hắn mở mắt, sự băng hàn trong mắt hắn làm cho tim người ta đập nhanh.
Rốt cuộc, hắn cũng chậm rãi nói, nói ra đáp án mà tôi muốn.
“Chúc mừng em, Diệp Sương Phi, em rốt cuộc đã có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi…” Dứt lời, Đường Diệc Diễm hung hăng nhìn tôi một cái. Cái nhìn đó, trong vô số những đêm sau này, mỗi khi nhớ lại, trái tim tôi đều run lên, cái nhìn đó, có nhiều lắm nhiều lắm bi thương, tuyệt vọng, còn có quyết tuyệt!
Cửa bị đóng lại thật mạnh trong nháy mắt, bức tường kiên cường trong lòng cũng theo tiếng vang kia mà bắt đầu đổ sụp.
Tôi chậm rãi vùi đầu vào gối, gắt gao túm chặt, hai vai run run, đè nén tiếng nức nở.
Tôi thành công, tôi rốt cuộc đã thành công…
Đến cuối cùng tôi vẫn tàn nhẫn thương tổn người yêu mình, rốt cuộc vẫn khiến linh hồn ấy đau thương đến vạn kiếp bất phục!
Đừng khóc, Diệp Sương Phi, không phải mày luôn chờ đợi điều đó sao? Không phải mày luôn mong muốn kết cục như vậy sao?
Tôi không muốn, không muốn Đường Diệc Diễm tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không muốn hắn vì tôi mà đối địch với cả thế giới. Tôi nợ hắn quá nhiều! Tôi sợ, sợ là… dùng cả đời này cũng không trả hết!
Hãy rời đi, trở lại thế giới của anh, đó mới là điều tốt nhất! Tất cả hãy coi như một giấc mộng.
Tỉnh mộng rồi, tất cả mọi khổ sở sẽ không còn nữa.
Nhưng tại sao… trái tim của tôi lại đau như vậy, trái tim tôi đau đớn quá!
Đường Diệc Diễm, anh nói sai rồi! Có, em có trái tim, em đau quá! Đau quá!
Trong mắt em đã sớm nhìn đến anh, bất tri bất giác em đã yêu mất rồi!
Diệc Diễm…!
Gió hiu quạnh phất trên mặt tôi đầy lạnh lẽo… như vậy cũng tốt, ít nhất, tôi rốt cuộc cũng không cảm thụ được sự rét lạnh, trái tim đã chết, không thấy, cũng sẽ không có gợn sóng!
Một thân quần áo đen tuyền, tôi lẳng lặng đứng bên chậu than lửa, ánh lửa làm khuôn mặt tôi đỏ bừng, khuôn mặt không chút biểu cảm, như ẩn như hiện.
Tôi lẳng lặng nhìn ông lão tay nổi đầy gân xanh đem tiền giấy thả vào chậu lửa. Những đồ mã đủ mọi màu sắc vừa tiếp xúc với lửa đã nhẹ nhàng nhăn nhúm lại, lập tức hóa thành một dúm tro.
Da thịt ông lão giống như vỏ cây, ông nhẹ nhàng lật mở xấp tiền giấy, sau đó thả vào đống lửa, không có chút biểu tình gì. Có phải làm việc ở nghĩa địa lâu quá, nên người ta cũng trở nên chết lặng như vậy hay không?
Tôi rút tấm danh thiếp trong túi ra, vàng óng ánh được mạ trên đó phát ra thứ ánh sáng quỷ dị trong bóng đêm mờ ảo.
Đường Tỉ Lễ!
Tôi nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, ngón tay búng nhẹ, tấm danh thiếp nhẹ nhàng tung bay rồi chậm rãi rơi xuống chậu lửa. “Ba ba” hai tiếng, mới vừa rồi còn nhấp nháy kim quang mà trong chốc lát đã hóa thành một đám tro bụi, một mùi quái dị tràn ngập trong không khí.
Tôi cười nhạt. Thì ra, thứ sang quý gì đó khi bốc cháy lên lại gay mũi như vậy. Ghê tởm!
Đường Tỉ Lễ, một người tôi đã từng nghĩ rằng hắn không nên là người Đường gia. Còn bây giờ, tôi không thể không tán thưởng hắn.
Ngươi không hổ là người Đường gia, tàn nhẫn, thủ đoạn!
Chờ xem, cứ từ từ chờ xem, chờ ta đến cứu vớt linh hồn dơ bẩn của ngươi đi!
Hãy chờ...
“Tiểu thư, đặt tên là gì đây?” Ông lão đốt tiền giấy xong bèn đứng dậy, đi đến bên bàn, nhấc bút lông lên, nhẹ nhàng quệt quệt mực. Cuối cùng, ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi.
Có người nói, nên lập bài vị cho đứa nhỏ, như vậy, linh hồn đang phân tán của đứa bé mới có thể trở lại địa phủ, đi vào vòng luân hồi. Kiếp sau đầu thai mới có thể được hạnh phúc.
“...Ức Phong đi! Đường Ức Phong…”
Đừng khóc, Diệp Sương Phi, từ nay về sau mày không có nước mắt!
Tôi đờ đẫn mở mắt, Đường Diệc Diễm đang nhìn tôi, vẻ mặt bi thương, hai mắt phủ kín tơ máu.
Hắn nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đưa tới bên môi. “Không sao, chúng ta còn trẻ, sau này...” Hắn đau đớn nuốt xuống sự nghẹn ngào, tay phải một lần nữa mơn trớn trán tôi.
Tôi giật giật khoé mắt, lông mi buông xuống. Tôi không muốn mở mắt, nhìn chiếc lá nhẹ nhàng rụng xuống bên ngoài cửa sổ, phút chốc lại bị gió cuốn đi, bay lượn giữa không trung, cho dù có cố sức để bay lên như thế nào, cuối cùng vẫn phải cô đơn hạ xuống, giãy dụa nhưng rốt cuộc cũng không thể cất mình bay lên.
“Tôi cố ý…” Tôi lạnh lùng nói, nhẹ nhàng thở dài rồi im lặng, tựa như một cơ thể đã đánh mất linh hồn, hờ hững cất lời.
Đường Diệc Diễm đang nắm tay tôi chợt cứng đờ, nhíu mi nhìn tôi.
“Tôi chịu không nổi, chịu không nổi phải mang trong mình đứa con của anh, chịu không nổi yêu Trần Việt Phong lại phải chịu dày vò mang thai nó…”Tay hắn càng ngày càng gấp gáp, tôi nghe được tiếng hít thở trầm trọng của hắn.
“Em nói cái gì…” Hắn cố sức ngăn chặn sự tức giận của mình, gắt gao nhìn tôi chằm chằm, muốn tìm thấy trong mắt tôi một tia gì đó loé ra, cho dù chỉ là một chút nói dối.
Nhưng không, tôi không có, ánh mắt tôi đầy chắc chắc nhìn lại hắn, vẻ mặt kiên quyết.
“Tôi nói, tôi chịu không nổi sự tra tấn khi yêu người khác mà lại cùng anh ở một chỗ!”
Sự đau xót hiện lên trong đáy mắt Đường Diệc Diễm, hắn buồn cười hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn tôi, khẽ lắc đầu: “Diệp Sương Phi, em có biết đau không? Trái tim của em có biết đau hay không?”
“Tôi yêu em, ngay cả tôn nghiêm cũng không có. Trái tim của em vốn không có cảm giác sao? Vì cái gì lại muốn thương tổn tôi như vậy, cơ thể này đã muốn vỡ nát, trong mắt em vẫn không có tôi. Muốn thế nào, muốn tôi phải đau khổ như thế nào em mới có thể vừa lòng…” Hắn chỉ vào ngực, oán giận gào thét, tiếng rít gào vang lên trong không khí mang theo tuyệt vọng, mang theo bi thương, đau đớn...
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra.
“Tôi sẽ không đau! Bởi vì không yêu, cho nên không thấy đau!”
Sắc mặt Đường Diệc Diễm chợt biến đổi, trở nên xanh mét, hắn lảo đảo lui ra phía sau vài bước. Hắn cười, cười đến bi thương.
“Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng em đã muốn bắt đầu chấp nhận tôi, rõ ràng tôi đã nhìn thấy ý cười trong mắt em, nụ cười phát ra từ nội tâm khi em nhìn tôi, ha ha ha, tôi còn tự mình đa tình... Em thật tàn nhẫn, nó cũng là một sinh mệnh, là con của chúng ta…!”
“Nó chính là một sinh mệnh nhất định sẽ gặp bất hạnh!”
“Nhất định sẽ bất hạnh?” Đường Diệc Diễm nguy hiểm nheo mắt lại. “Sai rồi, tôi sai rồi, bây giờ tôi mới biết được, Diệp Sương Phi, hoá ra… em không có trái tim…”
Thân mình tôi cứng đờ, vội túm chặt chăn, không nói gì.
Đường Diệc Diễm bi thương nhắm mắt lại, cổ họng khẽ lăn lộn, hắn mở mắt, sự băng hàn trong mắt hắn làm cho tim người ta đập nhanh.
Rốt cuộc, hắn cũng chậm rãi nói, nói ra đáp án mà tôi muốn.
“Chúc mừng em, Diệp Sương Phi, em rốt cuộc đã có thể hoàn toàn thoát khỏi tôi…” Dứt lời, Đường Diệc Diễm hung hăng nhìn tôi một cái. Cái nhìn đó, trong vô số những đêm sau này, mỗi khi nhớ lại, trái tim tôi đều run lên, cái nhìn đó, có nhiều lắm nhiều lắm bi thương, tuyệt vọng, còn có quyết tuyệt!
Cửa bị đóng lại thật mạnh trong nháy mắt, bức tường kiên cường trong lòng cũng theo tiếng vang kia mà bắt đầu đổ sụp.
Tôi chậm rãi vùi đầu vào gối, gắt gao túm chặt, hai vai run run, đè nén tiếng nức nở.
Tôi thành công, tôi rốt cuộc đã thành công…
Đến cuối cùng tôi vẫn tàn nhẫn thương tổn người yêu mình, rốt cuộc vẫn khiến linh hồn ấy đau thương đến vạn kiếp bất phục!
Đừng khóc, Diệp Sương Phi, không phải mày luôn chờ đợi điều đó sao? Không phải mày luôn mong muốn kết cục như vậy sao?
Tôi không muốn, không muốn Đường Diệc Diễm tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, không muốn hắn vì tôi mà đối địch với cả thế giới. Tôi nợ hắn quá nhiều! Tôi sợ, sợ là… dùng cả đời này cũng không trả hết!
Hãy rời đi, trở lại thế giới của anh, đó mới là điều tốt nhất! Tất cả hãy coi như một giấc mộng.
Tỉnh mộng rồi, tất cả mọi khổ sở sẽ không còn nữa.
Nhưng tại sao… trái tim của tôi lại đau như vậy, trái tim tôi đau đớn quá!
Đường Diệc Diễm, anh nói sai rồi! Có, em có trái tim, em đau quá! Đau quá!
Trong mắt em đã sớm nhìn đến anh, bất tri bất giác em đã yêu mất rồi!
Diệc Diễm…!
Gió hiu quạnh phất trên mặt tôi đầy lạnh lẽo… như vậy cũng tốt, ít nhất, tôi rốt cuộc cũng không cảm thụ được sự rét lạnh, trái tim đã chết, không thấy, cũng sẽ không có gợn sóng!
Một thân quần áo đen tuyền, tôi lẳng lặng đứng bên chậu than lửa, ánh lửa làm khuôn mặt tôi đỏ bừng, khuôn mặt không chút biểu cảm, như ẩn như hiện.
Tôi lẳng lặng nhìn ông lão tay nổi đầy gân xanh đem tiền giấy thả vào chậu lửa. Những đồ mã đủ mọi màu sắc vừa tiếp xúc với lửa đã nhẹ nhàng nhăn nhúm lại, lập tức hóa thành một dúm tro.
Da thịt ông lão giống như vỏ cây, ông nhẹ nhàng lật mở xấp tiền giấy, sau đó thả vào đống lửa, không có chút biểu tình gì. Có phải làm việc ở nghĩa địa lâu quá, nên người ta cũng trở nên chết lặng như vậy hay không?
Tôi rút tấm danh thiếp trong túi ra, vàng óng ánh được mạ trên đó phát ra thứ ánh sáng quỷ dị trong bóng đêm mờ ảo.
Đường Tỉ Lễ!
Tôi nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, ngón tay búng nhẹ, tấm danh thiếp nhẹ nhàng tung bay rồi chậm rãi rơi xuống chậu lửa. “Ba ba” hai tiếng, mới vừa rồi còn nhấp nháy kim quang mà trong chốc lát đã hóa thành một đám tro bụi, một mùi quái dị tràn ngập trong không khí.
Tôi cười nhạt. Thì ra, thứ sang quý gì đó khi bốc cháy lên lại gay mũi như vậy. Ghê tởm!
Đường Tỉ Lễ, một người tôi đã từng nghĩ rằng hắn không nên là người Đường gia. Còn bây giờ, tôi không thể không tán thưởng hắn.
Ngươi không hổ là người Đường gia, tàn nhẫn, thủ đoạn!
Chờ xem, cứ từ từ chờ xem, chờ ta đến cứu vớt linh hồn dơ bẩn của ngươi đi!
Hãy chờ...
“Tiểu thư, đặt tên là gì đây?” Ông lão đốt tiền giấy xong bèn đứng dậy, đi đến bên bàn, nhấc bút lông lên, nhẹ nhàng quệt quệt mực. Cuối cùng, ông ấy ngẩng đầu nhìn tôi.
Có người nói, nên lập bài vị cho đứa nhỏ, như vậy, linh hồn đang phân tán của đứa bé mới có thể trở lại địa phủ, đi vào vòng luân hồi. Kiếp sau đầu thai mới có thể được hạnh phúc.
“...Ức Phong đi! Đường Ức Phong…”
Đừng khóc, Diệp Sương Phi, từ nay về sau mày không có nước mắt!
Tác giả :
Tử Tử Tú Nhi