Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Chương 119
Một tháng sau, bác sĩ gia đình được mời tới trong nhà, Uý Lam thì nằm trên giường chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi mệnh lệnh của bác sĩ. Đội ngũ từ y tá đến bác sĩ đều là tinh anh, cũng cho phép Tằng Trạm đi vào phòng sinh, nhưng Uý Lam cắn môi, kiên quyết nói " Chú mà vào tôi sẽ không sinh "
Cô sợ Tằng Trạm sau khi chứng kiến quá trình sinh con, tâm lý lẫn sinh lý bị ảnh hưởng, về sau quan hệ vợ chồng gặp trở ngại. Tuy ngoài miệng cô luôn gọi Tằng Trạm là chú, nhưng từ lâu, trong lòng cô đã nhận định đây là người đàn ông của mình.
Tằng Trạm đành rụt chân lại, ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài.
Trong gian phòng kia thỉnh thoảng vọng ra tiếng kêu thảm thiết, có khi lại im ắng đến kì lạ, trái tim Tằng Trạm như bị ai bóp nghẹn, mỗi lần nghe giọng cô la hét nói đau quá, tay chân anh giống như nhũn ra, cảm thấy không còn chút sức lực gì.
Tuy tuổi cô bé còn nhỏ, có điều thân thể vô cùng khoẻ mạnh, bác sĩ đã nói mọi thứ rất thuận lợi sẽ không xảy ra vấn đề! Có lẽ một lát sẽ xong...có khi phải đợi thêm chút nữa...
Tằng Trạm ở ngoài phòng không ngừng đi qua đi lại, một người không thích thuốc lá như anh, cũng ngậm một điếu trên môi hút liên tục. Tiếng kêu khóc của cô...quá doạ người! Lời bác sĩ chấn an, dùng sức, hít sâu...dùng sức, hít sâu...xen kẽ là tiếng hét tê tâm liệt phế...chốc chốc âm thanh lại trở nên yếu ớt, rồi tắt ngấm.
Cuồng phong đi qua, mọi thứ bỗng yên tĩnh khiến Tằng Trạm kinh hãi không thôi, anh rất sợ cô chịu không nổi...hai mắt anh thoáng cái đỏ ngầu, cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, thân thể cứng đờ chết lặng!
Nhưng Uý Lam là ai chứ, một cô bé lớn lên ở thôn nghèo miền núi, từ nhỏ luôn phải kiên cường mà sống, dám theo anh về thành phố, còn có thể tiếp nhận hết thảy mọi chuyện anh gây ra cho cô, dù phía trước đau đớn cỡ nào, nhưng nghĩ tới sinh mệnh trong bụng, đó là kết tinh tình yêu của cô với chú, bác sĩ và y tá đều nhìn cô, mỗi người đều thật mong chờ sinh mệnh bé bỏng chào đời, nhưng so với họ cô còn trông mong không biết bao nhiêu lần, vất vả lắm mới đợi đến ngày đứa bé từ trong bụng đi ra, chẳng cần mang nặng suốt ngày, cô đã mừng rỡ thật lâu đó.
Làm cho Tằng Trạm đứng ngồi không yên gần một tiếng thì đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời, ý tá ẵm đứa bé khuôn mặt nở nụ cười, nhưng vừa nhìn đến Uý Lam nháy mắt lại thấy đau lòng, nhỏ như vậy...có khi còn chưa đủ tuổi thành niên đã phải làm mẹ, cô bé làm sao nuôi con? Một mặt cao hứng mẹ tròn con vuông, một mặt trách cứ Tằng Trạm là đồ cầm thú, cô bé nhỏ như vậy cũng không buông tha, nhưng nói cho cùng người ta là con ông cháu cha, ai dám quản đây!
Uý Lam cắn môi, thì thào " Trai hay gái?"
Y tá ngẩn đầu nhìn cô vui vẻ nói " Con trai, có tiểu kê kê nha!"
Uý Lam nhếch miệng mỉm cười, gật gật đầu, đưa tay nghĩ muốn bắt lấy, y tá vội bồng tới gần cho cô nhìn mặt, nhiều nếp nhăn...bé xíu...còn đỏ hỏn...
Uý Lam lập tức quay mặt, nhíu cái mũi ấm ức " Thế nào lại xấu như vậy?"
Một y tá khác đã ra ngoài, Tằng Trạm liền bước tới hỏi " Sinh rồi?"
Y tá đáp " Con trai "
Tằng Trạm lật đật chen lấn đi vào, loáng thoáng nghe được chữ xấu, trong lòng không vui, nhảy dựng.
" Ai dám nói con tôi xấu?"
Cô sợ Tằng Trạm sau khi chứng kiến quá trình sinh con, tâm lý lẫn sinh lý bị ảnh hưởng, về sau quan hệ vợ chồng gặp trở ngại. Tuy ngoài miệng cô luôn gọi Tằng Trạm là chú, nhưng từ lâu, trong lòng cô đã nhận định đây là người đàn ông của mình.
Tằng Trạm đành rụt chân lại, ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài.
Trong gian phòng kia thỉnh thoảng vọng ra tiếng kêu thảm thiết, có khi lại im ắng đến kì lạ, trái tim Tằng Trạm như bị ai bóp nghẹn, mỗi lần nghe giọng cô la hét nói đau quá, tay chân anh giống như nhũn ra, cảm thấy không còn chút sức lực gì.
Tuy tuổi cô bé còn nhỏ, có điều thân thể vô cùng khoẻ mạnh, bác sĩ đã nói mọi thứ rất thuận lợi sẽ không xảy ra vấn đề! Có lẽ một lát sẽ xong...có khi phải đợi thêm chút nữa...
Tằng Trạm ở ngoài phòng không ngừng đi qua đi lại, một người không thích thuốc lá như anh, cũng ngậm một điếu trên môi hút liên tục. Tiếng kêu khóc của cô...quá doạ người! Lời bác sĩ chấn an, dùng sức, hít sâu...dùng sức, hít sâu...xen kẽ là tiếng hét tê tâm liệt phế...chốc chốc âm thanh lại trở nên yếu ớt, rồi tắt ngấm.
Cuồng phong đi qua, mọi thứ bỗng yên tĩnh khiến Tằng Trạm kinh hãi không thôi, anh rất sợ cô chịu không nổi...hai mắt anh thoáng cái đỏ ngầu, cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, thân thể cứng đờ chết lặng!
Nhưng Uý Lam là ai chứ, một cô bé lớn lên ở thôn nghèo miền núi, từ nhỏ luôn phải kiên cường mà sống, dám theo anh về thành phố, còn có thể tiếp nhận hết thảy mọi chuyện anh gây ra cho cô, dù phía trước đau đớn cỡ nào, nhưng nghĩ tới sinh mệnh trong bụng, đó là kết tinh tình yêu của cô với chú, bác sĩ và y tá đều nhìn cô, mỗi người đều thật mong chờ sinh mệnh bé bỏng chào đời, nhưng so với họ cô còn trông mong không biết bao nhiêu lần, vất vả lắm mới đợi đến ngày đứa bé từ trong bụng đi ra, chẳng cần mang nặng suốt ngày, cô đã mừng rỡ thật lâu đó.
Làm cho Tằng Trạm đứng ngồi không yên gần một tiếng thì đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời, ý tá ẵm đứa bé khuôn mặt nở nụ cười, nhưng vừa nhìn đến Uý Lam nháy mắt lại thấy đau lòng, nhỏ như vậy...có khi còn chưa đủ tuổi thành niên đã phải làm mẹ, cô bé làm sao nuôi con? Một mặt cao hứng mẹ tròn con vuông, một mặt trách cứ Tằng Trạm là đồ cầm thú, cô bé nhỏ như vậy cũng không buông tha, nhưng nói cho cùng người ta là con ông cháu cha, ai dám quản đây!
Uý Lam cắn môi, thì thào " Trai hay gái?"
Y tá ngẩn đầu nhìn cô vui vẻ nói " Con trai, có tiểu kê kê nha!"
Uý Lam nhếch miệng mỉm cười, gật gật đầu, đưa tay nghĩ muốn bắt lấy, y tá vội bồng tới gần cho cô nhìn mặt, nhiều nếp nhăn...bé xíu...còn đỏ hỏn...
Uý Lam lập tức quay mặt, nhíu cái mũi ấm ức " Thế nào lại xấu như vậy?"
Một y tá khác đã ra ngoài, Tằng Trạm liền bước tới hỏi " Sinh rồi?"
Y tá đáp " Con trai "
Tằng Trạm lật đật chen lấn đi vào, loáng thoáng nghe được chữ xấu, trong lòng không vui, nhảy dựng.
" Ai dám nói con tôi xấu?"
Tác giả :
Lạc Nguyệt Thất Thất