Căm Thù Nhà Giàu
Chương 11
Nụ hôn chấm dứt, tay Hứa Niên vẫn quàng ở cổ Giang Vệ Hành, đầu gục vào vai hắn, hờn dỗi: “Ghét mày lắm ý.”
Trái tim Giang Vệ Hành sau khi thấy Hứa Niên khóc đã mềm nhũn cả ra rồi. Hắn xoay đầu Hứa Niên sang để cậu đối diện mình, hôn lên trán, hôn lên chóp mũi hồng hồng, cuối cùng mới “chụt” một phát lên đôi môi hồng mềm mại.
Hứa Niên vẫn ôm cổ Giang Vệ Hành, nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt ướt át như con nai vàng ngơ ngác. Trong lòng Giang Vệ Hành hơi rung động, liếm liếm nốt ruồi lệ của cậu: “Ăn nữa không?”
“Ưm…” Hứa Niên bị Giang Vệ Hành liếm nhột, phì cười. Cậu bị Giang Vệ Hành nhìn chằm chằm thì nghiêm mặt lại, phụng phịu: “Tao không phải là cái kiểu vứt gánh giữa đường thế đâu!”
Đúng vậy đấy, bỏ cuộc không phải là tác phong của cậu! Làm gì là làm tới nơi tới chốn!
Lúc này Giang Vệ Hành chỉ muốn ôm bụng cười to, nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc của cậu mà chỉ đành nín cười trong lòng. Hắn nâng cằm Hứa Niên lên: “Cho ăn thì được, nhưng mà đừng có nuốt sâu như thế, nhớ chưa?”
Sao lại không cho? Làm sao mà quyền chủ động thuộc về Giang Vệ Hành thế được?
Đầu óc Hứa Niên tinh toán, tia sáng lóe lên. Hai tay cậu bóp hờ cổ Giang Vệ Hành, tỏ vẻ hung dữ uy hiếp người ta: “Mạng nhà ngươi nằm trong tay ta, phải biết ngoan ngoãn nghe lời nếu không kết cục chỉ có thể là cái chết mà thôi.”
“Bé ngoan, đóng vai tướng cướp à?” Giang Vệ Hành bật cười. Hắn cảm nhận những ngón tay mềm mại vây quanh cổ, dễ chịu mà lại nong nóng.
“Câm miệng!” Hứa Niên cao giọng nhưng trong mắt Giang Vệ Hành chỉ như con cừu đáng yêu kêu “Be be”. Ôi thòng tim!
Giang Vệ Hành cười, hỏi: “Mình đang chơi cosplay đó hả?”
Hứa Niên không đáp, chỉ hung tợn nhìn hắn, tiếp tục diễn kịch còn tiện miệng nói qua bối cảnh: “Nhà ngươi đã bị ta bắt về làm áp trại phu nhân. Bây giờ chính là thời khắc động phòng. Ngươi ngoan ngoan nghe lời ta mới có thể yên ổn được! Kêu khóc à, nói cho mà biết, không có tác dụng gì đâu!” Hứa Niên còn cố tình mà cho Giang Vệ Hành vai đứa con gái hay khóc.
Giang Vệ Hành cạn lời, chẳng hiểu ai khóc ai kêu cơ?
Nhưng vì phối hợp với vở kịch do Hứa Niên hứng lên bày ra, Giang Vệ Hành chỉ đành ngoan ngoãn mở miệng: “Đại nhân, tôi sẽ nghe lời ngài, ngài muốn làm gì thì làm.” Hắn nháy mắt với Hứa Niên: “Cho dù làm hỏng cũng không sao.”
Hứa Niên đập vào đầu Giang Vệ Hành, nhắc hắn diễn cho nó tử tế vào, hừ hừ tức giận: “Không được gọi là đại nhân! Bây giờ ta đã là tướng công của ngươi! Gọi ta là tướng công!”
Hứa Niên cười trộm, cuối cùng cũng hòa nhau một ván. Mình là tướng công của Giang Vệ Hành!
Hứa Niên cũng không nghĩ lại xem ai mới được lợi hơn…
Giang Vệ Hành thấy bình thường, xưng hô thôi mà, cũng chẳng quyết định được là ai trên ai dưới. Hắn gọi mà không hề áp lực: “Tướng công ơi.” Hắn cười cười: “Tướng công ơi, tới đây, tôi sắp không chờ được rồi.”
Hứa Niên cứng đờ mặt, thoát vai nói với Giang Vệ Hành: “Mày phải giả vờ sợ lắm ý! Hiểu không?” Sau đó lại nhập vai: “Được lắm, nhà ngươi còn biết quyến rũ ta cơ đấy! Mau ngồi lên ghế!”
Giang Vệ Hành biết Hứa Niên hào hứng liếm dương v*t nên khá là hưng phấn. Hứa Niên nhìn Giang Vệ Hành hào hứng, tức giận: “Nhà ngươi đừng có tỏ vẻ khát khao thế!! Ta tới hiếp dâm nhà ngươi đó!!!”
Giang Vệ Hành hứng lắm rồi, Hứa Niên vừa khóc dương v*t đã cương rồi, hơn nữa, “Không phải chúng ta đã thành thân rồi ư? Sao lại hiếp dâm?”
Hứa Niên “Ưm” một tiếng, giải thích: “Vì ta cướp nhà ngươi về, ngươi không muốn gả cho ta nên ta đành cưỡng bức ngươi.”
“…” OK, mày vui là được.
Trong nháy mắt, Giang Vệ Hành rụt cổ lại, lùi vài bước, bóp giọng eo éo: “Tướng công! Đừng tới đây! Tướng công! Đừng qua đây!” Hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Này, làm gì có ai gọi tội phạm hiếp dâm là “tướng công” hả?”
Hứa Niên mặc kệ, cãi lại: “Kịch bản của tao, tao quyết!”
“…” OK, mày vui là được.
Action! Giang Vệ Hành lại kêu eo éo: “Tướng công! Đừng đối xử với tôi như vậy! Không được đối xử với tôi như vậy! Mau thả tôi ra nếu không cha mẹ tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
“Kêu đi, ta thích nghe nhà ngươi kêu đó!” Hứa Niên cười đê tiện, chuẩn bị đứng lên bắt lấy “cô dâu chạy trốn” nhưng động đến mông lại đau, ngồi phệt xuống sàn. Cậu kêu lên, hơi nhổm lên kéo tay Giang Vệ Hành: “Kéo tao dậy, nhanh lên!”
Giang Vệ Hành vội kéo người ta lên, còn phủi quần cho sạch: “Bé ngoan, người còn đau thì đừng có quậy. Thích chơi thì sau này chơi cũng được mà.”
Gì? Sau này chơi?
Hứa Niên đang định chiến ba trăm trận lại nóng cả mặt. Cậu cắn môi, lắp bắp: “Đừng có mồm điêu đấy…”
Lại bắt đầu ngại ngại nãy chơi cosplay, nhưng mà cũng cũng cuốn thật sự…
“Không điêu.” Giang Vệ Hành nhìn đôi má hây hây như ráng chiều, cúi đầu hôn bờ môi đầy đặn: “Chuyện sau này nói sau, giờ thì…” Hắn cầm tay Hứa Niên đặt lên dương v*t cứng như gậy sắt: “Xin ngài rủ lòng thương giúp nó bắn ra với.”
dương v*t nóng bỏng, lại còn nảy nảy trong tay Hứa Niên tự như đang cầm lấy trái tim ai đó. Mà nhịp tim tăng nhanh của hắn cũng như cộng hưởng cho cậu, khiến gia tốc trái tim của cậu cũng tăng dần lên.
Tim đập mạnh trong lồng ngực, mặt Hứa Niên đỏ lại càng đỏ. Cậu thẹn thùng không dám nhìn Giang Vệ Hành, chỉ vươn ngón trỏ chọc chọc ngực hắn, cổ cũng ửng đỏ vì xấu hổ: “Ngồi lên ghế, tao giúp mày liếm…”
“Ngoan quá.” Giang Vệ Hành cười khẽ, nghe lời Hứa Niên ngồi lên ghế, nhìn cậu ngồi giữa hai chân mình. Hai tay Hứa Niên nắm lấy dương v*t, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm quy đầu to lớn, liếm xuống thân, chơi đùa với nó. Giang Vệ Hành thấy dương v*t mình càng lúc càng cứng, càng to hơn.
Hứa Niên ngồi xổm chân hơi tê đành ngồi bệt xuống, vùi đầu vào háng người ta. Kỹ thuật của cậu không tốt lắm, thi thoảng răng lại cắn phải dương v*t yếu ớt. Giang Vệ Hành vừa đau vừa sướng, kêu lên, giơ tay vuốt tóc Hứa Niên: “Shh…Bé ngoan, răng cũng ra gì đấy…”
Hứa Niên ngậm dương v*t, hai má phồng phồng. Cậu ngước mắt lên nguýt Giang Vệ Hành một cái rồi nhả ra, hừ hừ, nói: “Lần sau hư cắn đứt chít chít đấy!”
“Bé ngoan ác quá.” Giang Vệ Hành véo má cậu: “Nhưng liếm mà không bắn thì khác gì chặt đứt nó đâu.”
“Đứt được lại tốt quá!” Hứa Niên vừa nói lời ác độc lại nuốt dương v*t vào, dùng lưỡi liếm quanh nó. “Em trai” nhà Giang Vệ Hành cũng sạch sẽ nên cậu không thấy ghê lắm, nghiêm túc mà liếm nơi nhạy cảm của nó lại lần rồi lại hút quy đầu chùn chụt. Giang Vệ Hành thấy hồn phách của mình cũng sắp bị hút đi rồi, vừa đau vừa sướng: “Hừ…”
Hứa Niên hút dịch chảy ra nhưng vừa hút xong quy đầu lại chảy nước. Cậu liếm hết rồi lại nuốt vào miệng, nuốt tới khi miệng căng đầy. Hứa Niên liếm mút đến sái quai hàm mà Giang Vệ Hành vẫn chưa có dấu hiện bắn tinh.
Cậu ngước lên, u oán nhìn Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành hiểu, xoa đầu cậu: “Năm phút nữa, năm phút là được.”
Hứa Niên nắm dương v*t, mút như mút kem, dính đầy nước miếng lên đó. Cậu nuốt thật sâu. dương v*t thẫm màu ra vào trong khuôn miệng xinh xắn khiến Giang Vệ Hành đỏ cả mắt.
“Bé ngoan ơi, mở miệng ra nào.” Giang Vệ Hành nâng cằm Hứa Niên lên, rút dương v*t ra, hướng về phía miện cậu tuốt. Hứa Niên ngoan ngoãn mở miệng chuẩn bị đón tinh dịch của Giang Vệ Hành.
“Hừ…” Giang Vệ Hành yêu lắm Hứa Niên nghe lời. Hắn kêu khẽ, tay ma sát dương v*t nhanh như sắp bốc lửa. dương v*t bỗng nảy lên, phun tinh dịch ra. Lưỡi Hứa Niên dính một tần dịch trắng, phần còn lại vương lên khóe môi, lên mặt, dâm đãng không thể chịu nổi.
Hứa Niên không nghĩ ngợi gì, nuốt luôn xuống. Vốn định thế từ đầu nhưng nuốt xong lại nhắn nhó: “Nặng mùi thế! Kinh vãi!!!!”
Giang Vệ Hành bật cười, dùng tay cọ cọ mũi cậu: “Thì tao có nói là tinh dịch ngon đâu nào.” Hắn nhấc cậu lên, đặt lên đùi mình, hôn, đầu lưỡi liếm loạn trong khoang miệng. Niêm mạc miệng bị liếm toàn bộ. Hứa Niên bị hôn đến mức kêu lên “Ưm ưm”, không còn sức mà phản kháng, giãy dụa.
Hôn người ta đến sắp tắt thở Giang Vệ Hành mới buông ta. Hứa Niên dựa vào lòng hắn, tay quàng lên vai hắn, lười biếng nhắm mắt lại, trông như con koala nhỏ. Giang Vệ Hành hôn chụt lên đôi môi sưng đỏ kia: “Dậy đánh răng đi rồi đi ăn.”
Nhắc đến ăn, Hứa Niên mở mắt ra: “Mấy giờ rồi?”
Giang Vệ Hành giơ tay lên nhìn đồng hồ, do dự nói: “Ừ thì…. Sắp 1 giờ rồi…”
Hứa Niên tru tréo trong lòng, lại làm rồi, làm tận hai tiếng!
Hai người đều tự giác đi đánh răng, lau nhà, kiểm tra trên người có dấu vết khả nghi nào không rồi mới đi ăn.
Hứa Niên thấy nếu mà đi ăn với mình thì phải quen thân lắm nhưng mà bây giờ mình lại đi ăn với Giang Vệ Hành đấy, đúng là thế sự khó lường.
Vì đi muộn nên đồ ăn ở canteen chỉ còn một ít, lại còn nguội ngắt.
Hứa Niên chọn hai món yêu thích. Giang Vệ Hành ăn nhiều nhưng trên khay cũng chỉ chọn ba phần đồ ăn, có chay có mặn.
Lúc thanh toán thì hai người lại khách sáo với nhau cơ.
Là thế này, Giang Vệ Hành định thanh toán nhưng Hứa Niên thấy không được, cậu định ăn một bữa to của Giang Vệ Hành chứ sao lại để hắn mời cơm canteen được!
Hứa Niên giơ thẻ cơm ra: “Không không không, tự trả đi. Cô ơi quẹt thẻ cho con với.”
Giang Vệ Hành giơ thẻ ra chặn thẻ Hứa Niên: “Tao trả, cơm nước đáng bao nhiêu.”
Hai người đùn đẩy ra cái vẻ anh em tốt. Cô bán hàng không biết lấy thẻ ai, hai nhóc này đều đẹp trai mà sao lằng nhằng thế?
Giang Vệ Hành ỷ tay dài, đưa thẻ cho cô: “Cô ơi, thẻ con, quẹt hai đứa.”
Hứa Niên nóng nảy: “Không được, không được, con đưa trước mà!”
Tình hình là còn định tranh chấp tiếp đây, cô bán hàng nhanh chóng lấy thẻ của Giang Vệ Hành, nói: “Hai đứa thanh toán chung đi, lắm chuyện.”
Giang Vệ Hành cười cười, nhập mật khẩu, tiếng báo thanh toán thành công khiến trong lòng Hứa Niên uể oải làm sao.
Canteen vắng vẻ. Hai người cầm khay cơm ra ngồi ở chiếc bàn sạch sẽ. Cậu thấy Giang Vệ Hành vùi đầu ăn cơm canteen thì thấy hắn cũng không ra vẻ như lời đồn, nói là hắn là con tài phiệt, suốt ngày ăn sơn hào hải vị, chưa từng nếm vị khói lửa nhân gian, là thần thánh chỉ có thể nhìn từ xa xa…
Giang Vệ Hành không biết Hứa Niên lại nghĩ gì. Phải biết là nếu được giải thích một câu hắn sẽ nói đến tinh dịch của Hứa Niên còn ăn thì cái gì là chỉ ăn sơn hào hải vị hả?
Hắn gắp cho Hứa Niên mấy miếng thịt kho tàu: “Ăn đi.”
“Cám ơn…” Hứa Niên gắp thịt kho tàu, và miếng cơm.
Hai người ăn trong yên tĩnh.
Ăn xong bữa cơm khó mà tưởng tượng được này, hai người dọn khay. Ra đến cửa canteen, Hứa Niên vẫn còn lễ phép: “Định về ký túc xá à?” Thấy Giang Vệ Hành gật đầu, cậu nói: “Về cùng đi.”
Giang Vệ Hành cảm thấy, giây tiếp theo hai người sẽ dung dăng dung dẻ đi về phòng ký túc, nhưng đương nhiên chỉ là ảo giác thôi.
Hai người yên lặng sóng vai nhau mà đi. Hứa Niên thấy người đi qua hình như nhìn hai đứa, còn to nhỏ gì đấy với nhau.
Cậu hơi xấu hổ. Hồi trước mọi người biết cậu không ưa Giang Vệ Hành, qua vụ bóng rổ kia chắc chắn lại càng mâu thuẫn hơn thế mà giờ lại hòa bình đi cùng nhau hẳn là lạ lùng lắm.
Hứa Niên quay sang nhìn Giang Vệ Hành. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, khác hẳn lúc nãy. Có mấy em khóa dưới đến lớn tiếng “Chào đàn anh” hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp “Chào”, máy móc.
Về tới phòng ngủ, Hứa Niên mới thấy hết bị nhìn ngó. Cậu thả lỏng mà ngồi xuống. Đánh răng rồi, cơm nước xong xuôi rồi thế mà vẫn còn thấy vị tinh dịch trong miệng, câu xoa xoa hai má. Đúng lúc này Giang Vệ Hành đi vào, cười hỏi: “Còn tê à?”
Hứa Niên tức giận lườm: “Sang đây làm gì?”
“Quên balo.”
Hứa Niên nhìn balo của hắn, đột nhiên nhớ ra trong đấy toàn là bao cao su với dịch bôi trơn thì đỏ cả mặt: “Hôm qua đeo cái balo như thế chạy nhong nhong khắp nơi, không xấu hổ à?”
Giang Vệ Hành sờ má cậu, véo mạnh, cười: “Tao có xấu hổ hay không mày biết thừa.”
Không hiểu sao Hứa Niên lại thấy tâm trạng trầm trầm. Cũng phải thôi, như Giang Vệ Hành thì chẳng vác chim đi cả thành phố rồi, làm việc như thế cũng chẳng có gì lạ.
Giang Vệ Hành không đoán nổi Hứa Niên nghĩ cái gì, mà nhóc con này cứ hay nghĩ lung tung. Hắn xách balo đi thì Hứa Niên gọi giật lại: “Mày!”
Giang Vệ Hành xoay người, nhướn mày: “Sao?”
nhìn mặt Giang Vệ Hành, lời chất vấn của Hứa Niên ra đến miệng rồi còn kẹt lại. Cậu bối rối nhìn xung quanh, thấy cái túi to trên mặt bàn, vội vàng nói: “Mày… định để quần áo ở đây à?”
Giang Vệ Hành cũng chẳng nhớ mình có quần áo gì ở đây: “Hả?”
Hứa Niên nhắc đến cái túi to, trong mắt lại lóe lên những suy nghĩ khó hiểu. Cậu ấp úng: “Quần áo mày mua… trả mày…” Nhưng trong lòng lại la lối: Từ chối đi! Từ chối tao đi!!!
Giang Vệ Hành nhìn Hứa Niên, cũng muốn nói là mua cho cậu lắm, quần áo kích cỡ nhỏ mà trả lại cho mình cũng có mặc được đâu.
Nhưng mà… cầm về cũng được.
Vì thế Giang Vệ Hành cầm lấy cái túi: “May mà mày nhắc không tao quên mất. Được rồi, về đây.”
Nhìn Giang Vệ Hành quay đi mà lòng Hứa Niên đau quá. Chỉ tiện mồm nói thế thôi mà đã cầm quần áo về rồi. Ăn có bữa cơm mà đã phải trả lại bộ quần áo rồi.
Tuy là cũng không định giữ bộ đấy đâu nhưng Giang Vệ Hành cứ cầm đi vi vẻ như thế Hứa Niên không cam lòng.
Cậu còn lại cái gì nữa, cơm ăn hai bữa ỉa hai bãi là hết. Hứa Niên đau khổ nghĩ, thế là mình chẳng còn gì.
Hứa Niên ngồi trước bàn mà chẳng có lòng dạ nào học bài, đành lấy cuốn “Bá vương biệt cơ” ra đọc. Cậu cũng xem phim rồi nên mới rảnh rang đến thư viện mượn tiểu thuyết.
Đang ngồi đau khổ một mình ở ký túc xá vì mối tình đơn phương của Trình Điệp Y, cửa phòng lại bị đẩy ra. Giang Vệ Hành giật mình nhìn cậu: “Sao mày khóc?”
“Đâu…” Hứa Niên nhìn trang sách, nước mắt trào ra bị cậu quệt đi, sụt sịt: “Sao mày lại sang đây?”
Giang Vệ Hành không đáp, đi đến bên cạnh định xem cậu đọc sách gì thì Hứa Niên nhanh tay chặn lại: “Ngó nghiêng gì, hỏi mày đấy!”
Giang Vệ Hành cười: “Ki bo, xem tên quyển sách cũng không cho.” Hắn nhéo má Hứa Niên: “Sang dọn phòng cho mày.”
Hứa Niên đờ ra nhìn Giang Vệ Hành đi ra ban công, thu chăn chiếu vào, trải chiếu, để chăn lên rồi lại ra ban công lấy vỏ chăn.
Lúc Giang Vệ Hành cầm vỏ chăn vào Hứa Niên vẫn ngơ ngác nhìn hắn. Giang Vệ Hành cúi đầu hôn hai má người ta: “Cứ đọc tiếp đi.”
Hứa Niên bị hôn bất ngờ, mặt lại đỏ lên, cúi gằm: “À…”
Giang Vệ Hành ngồi trên giường lồng chăn cho cậu. Hứa Niên thấy lạ ghê nhưng không biết lạ chỗ nào, rõ ràng là Giang Vệ Hành làm bẩn giường thì hắn dọn là đúng rồi còn gì.
Còn trang cuối chưa đọc hết nhưng Hứa Niên cũng đọc không vào nữa. Cậu nhìn đồng hồ, thế mà cũng bốn giờ hơn rồi.
Hứa Niên đoán Giang Vệ Hành chắc không mời mình đi ăn tối đâu nhỉ?
Giang Vệ Hành dọn dẹp gọn gàng giường Hứa Niên rồi mới trèo xuống, hỏi: “Đợi tí đi ăn cơm không?”
Hứa Niên nghĩ thầm, biết ngay mà, đắc ý cười trong lòng, sau đó ngẩng mặt lên hỏi: “Ăn đâu?”
“Canteen.” Giang Vệ Hành không đổi sắc mặt, đáp.
Hứa Niên vốn tưởng party sang chảnh ngon nghẻ chờ mình nhưng kết cục vẫn là canteen.
Hứa Niên vỡ mộng đi ăn canteen với Giang Vệ Hành nhưng ăn hoài rồi, hôm nay cũng không có hứng nên ăn không được bao nhiêu. Giang Vệ Hành sợ cậu ăn ít nên lại mua cho cậu thêm canh đậu xanh.
Hứa Niên vừa uống vừa nói: “Ghét vãi giờ trong miệng còn toàn vị nhà mày.”
Giang Vệ Hành đang ăn ngừng lại một chút: “Tao cũng thế mà.”
Hứa Niên đột nhiên nhận ra là mình đang nói gì, vội nhìn quanh. May mà bọn họ không nói to lắm, mọi người cũng không để ý mà chỉ tập trung ăn uống. Hứa Niên yên tâm mới bắt đầu đội nồi cho Giang Vệ Hành: “Tại mày đấy, nếu không hai đứa…”
Giang Vệ Hành thấy cái nồi đấy cũng ngoan ngoãn mà đội: “Tại tao hết được chưa. Về rồi thích mắng thì mắng, thích đánh thì đánh, được không?”
Hứa Niên đỏ hết cả mặt lên, thì thầm: “Tao không thích đánh người khác…”
Cơm nước xong xuôi, Giang Vệ Hành đưa Hứa Niên về phòng. Nhìn căn phòng trống trơn không bóng người, hắn hỏi: “Bạn mày chưa về à?”
Hứa Niên “Ừ” một tiếng: “Phải tầm tám, chín giờ cơ.”
Giang Vệ Hành bất ngờ thơm má cậu: “Chán thì sang tao chơi.”
Hứa Niên bị thơm trộm, giơ tay che má, cảnh giác nhìn hắn: “Đi đâu? Làm gì?”
Giang Vệ Hành nhìn cậu trông như con mèo con giận dữ, bật cười, nói: “Thôi, tao tìm mày cũng được.”
Ý nó là gì nhỉ?
Hứa Niên nhìn Giang Vệ Hành đi, mơ mơ màng màng, suy nghĩ mãi không ra đành lên giường chơi điện thoại.
Chơi đến bảy giờ hơn, Hứa Niên đi tắm. Hai chỗ phía dưới còn hơi đau, núm vũ cũng thế. Hứa Niên tắm xong lại cầm thuốc vào nhà vệ sinh bôi. Cậu xoa xoa ba chỗ nhạy cảm trên người. đầu v* thì còn điều chỉnh lực được chứ hai chỗ bên dưới thì không. Cậu chẳng dám cắm vào sâu, bôi hoen hoen bên ngoài.
Lúc sờ vào, Hứa Niên không thấy khoái cảm như lúc bị Giang Vệ Hành sờ. Dương vẫn vẫn cứ im re, cuộn mình nằm đấy. Hứa Niên ngạc nhiên rồi hoảng sợ nghĩ, thôi xong rồi, mình bị liệt dương à?!
Trái tim Giang Vệ Hành sau khi thấy Hứa Niên khóc đã mềm nhũn cả ra rồi. Hắn xoay đầu Hứa Niên sang để cậu đối diện mình, hôn lên trán, hôn lên chóp mũi hồng hồng, cuối cùng mới “chụt” một phát lên đôi môi hồng mềm mại.
Hứa Niên vẫn ôm cổ Giang Vệ Hành, nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt ướt át như con nai vàng ngơ ngác. Trong lòng Giang Vệ Hành hơi rung động, liếm liếm nốt ruồi lệ của cậu: “Ăn nữa không?”
“Ưm…” Hứa Niên bị Giang Vệ Hành liếm nhột, phì cười. Cậu bị Giang Vệ Hành nhìn chằm chằm thì nghiêm mặt lại, phụng phịu: “Tao không phải là cái kiểu vứt gánh giữa đường thế đâu!”
Đúng vậy đấy, bỏ cuộc không phải là tác phong của cậu! Làm gì là làm tới nơi tới chốn!
Lúc này Giang Vệ Hành chỉ muốn ôm bụng cười to, nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc của cậu mà chỉ đành nín cười trong lòng. Hắn nâng cằm Hứa Niên lên: “Cho ăn thì được, nhưng mà đừng có nuốt sâu như thế, nhớ chưa?”
Sao lại không cho? Làm sao mà quyền chủ động thuộc về Giang Vệ Hành thế được?
Đầu óc Hứa Niên tinh toán, tia sáng lóe lên. Hai tay cậu bóp hờ cổ Giang Vệ Hành, tỏ vẻ hung dữ uy hiếp người ta: “Mạng nhà ngươi nằm trong tay ta, phải biết ngoan ngoãn nghe lời nếu không kết cục chỉ có thể là cái chết mà thôi.”
“Bé ngoan, đóng vai tướng cướp à?” Giang Vệ Hành bật cười. Hắn cảm nhận những ngón tay mềm mại vây quanh cổ, dễ chịu mà lại nong nóng.
“Câm miệng!” Hứa Niên cao giọng nhưng trong mắt Giang Vệ Hành chỉ như con cừu đáng yêu kêu “Be be”. Ôi thòng tim!
Giang Vệ Hành cười, hỏi: “Mình đang chơi cosplay đó hả?”
Hứa Niên không đáp, chỉ hung tợn nhìn hắn, tiếp tục diễn kịch còn tiện miệng nói qua bối cảnh: “Nhà ngươi đã bị ta bắt về làm áp trại phu nhân. Bây giờ chính là thời khắc động phòng. Ngươi ngoan ngoan nghe lời ta mới có thể yên ổn được! Kêu khóc à, nói cho mà biết, không có tác dụng gì đâu!” Hứa Niên còn cố tình mà cho Giang Vệ Hành vai đứa con gái hay khóc.
Giang Vệ Hành cạn lời, chẳng hiểu ai khóc ai kêu cơ?
Nhưng vì phối hợp với vở kịch do Hứa Niên hứng lên bày ra, Giang Vệ Hành chỉ đành ngoan ngoãn mở miệng: “Đại nhân, tôi sẽ nghe lời ngài, ngài muốn làm gì thì làm.” Hắn nháy mắt với Hứa Niên: “Cho dù làm hỏng cũng không sao.”
Hứa Niên đập vào đầu Giang Vệ Hành, nhắc hắn diễn cho nó tử tế vào, hừ hừ tức giận: “Không được gọi là đại nhân! Bây giờ ta đã là tướng công của ngươi! Gọi ta là tướng công!”
Hứa Niên cười trộm, cuối cùng cũng hòa nhau một ván. Mình là tướng công của Giang Vệ Hành!
Hứa Niên cũng không nghĩ lại xem ai mới được lợi hơn…
Giang Vệ Hành thấy bình thường, xưng hô thôi mà, cũng chẳng quyết định được là ai trên ai dưới. Hắn gọi mà không hề áp lực: “Tướng công ơi.” Hắn cười cười: “Tướng công ơi, tới đây, tôi sắp không chờ được rồi.”
Hứa Niên cứng đờ mặt, thoát vai nói với Giang Vệ Hành: “Mày phải giả vờ sợ lắm ý! Hiểu không?” Sau đó lại nhập vai: “Được lắm, nhà ngươi còn biết quyến rũ ta cơ đấy! Mau ngồi lên ghế!”
Giang Vệ Hành biết Hứa Niên hào hứng liếm dương v*t nên khá là hưng phấn. Hứa Niên nhìn Giang Vệ Hành hào hứng, tức giận: “Nhà ngươi đừng có tỏ vẻ khát khao thế!! Ta tới hiếp dâm nhà ngươi đó!!!”
Giang Vệ Hành hứng lắm rồi, Hứa Niên vừa khóc dương v*t đã cương rồi, hơn nữa, “Không phải chúng ta đã thành thân rồi ư? Sao lại hiếp dâm?”
Hứa Niên “Ưm” một tiếng, giải thích: “Vì ta cướp nhà ngươi về, ngươi không muốn gả cho ta nên ta đành cưỡng bức ngươi.”
“…” OK, mày vui là được.
Trong nháy mắt, Giang Vệ Hành rụt cổ lại, lùi vài bước, bóp giọng eo éo: “Tướng công! Đừng tới đây! Tướng công! Đừng qua đây!” Hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Này, làm gì có ai gọi tội phạm hiếp dâm là “tướng công” hả?”
Hứa Niên mặc kệ, cãi lại: “Kịch bản của tao, tao quyết!”
“…” OK, mày vui là được.
Action! Giang Vệ Hành lại kêu eo éo: “Tướng công! Đừng đối xử với tôi như vậy! Không được đối xử với tôi như vậy! Mau thả tôi ra nếu không cha mẹ tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
“Kêu đi, ta thích nghe nhà ngươi kêu đó!” Hứa Niên cười đê tiện, chuẩn bị đứng lên bắt lấy “cô dâu chạy trốn” nhưng động đến mông lại đau, ngồi phệt xuống sàn. Cậu kêu lên, hơi nhổm lên kéo tay Giang Vệ Hành: “Kéo tao dậy, nhanh lên!”
Giang Vệ Hành vội kéo người ta lên, còn phủi quần cho sạch: “Bé ngoan, người còn đau thì đừng có quậy. Thích chơi thì sau này chơi cũng được mà.”
Gì? Sau này chơi?
Hứa Niên đang định chiến ba trăm trận lại nóng cả mặt. Cậu cắn môi, lắp bắp: “Đừng có mồm điêu đấy…”
Lại bắt đầu ngại ngại nãy chơi cosplay, nhưng mà cũng cũng cuốn thật sự…
“Không điêu.” Giang Vệ Hành nhìn đôi má hây hây như ráng chiều, cúi đầu hôn bờ môi đầy đặn: “Chuyện sau này nói sau, giờ thì…” Hắn cầm tay Hứa Niên đặt lên dương v*t cứng như gậy sắt: “Xin ngài rủ lòng thương giúp nó bắn ra với.”
dương v*t nóng bỏng, lại còn nảy nảy trong tay Hứa Niên tự như đang cầm lấy trái tim ai đó. Mà nhịp tim tăng nhanh của hắn cũng như cộng hưởng cho cậu, khiến gia tốc trái tim của cậu cũng tăng dần lên.
Tim đập mạnh trong lồng ngực, mặt Hứa Niên đỏ lại càng đỏ. Cậu thẹn thùng không dám nhìn Giang Vệ Hành, chỉ vươn ngón trỏ chọc chọc ngực hắn, cổ cũng ửng đỏ vì xấu hổ: “Ngồi lên ghế, tao giúp mày liếm…”
“Ngoan quá.” Giang Vệ Hành cười khẽ, nghe lời Hứa Niên ngồi lên ghế, nhìn cậu ngồi giữa hai chân mình. Hai tay Hứa Niên nắm lấy dương v*t, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm quy đầu to lớn, liếm xuống thân, chơi đùa với nó. Giang Vệ Hành thấy dương v*t mình càng lúc càng cứng, càng to hơn.
Hứa Niên ngồi xổm chân hơi tê đành ngồi bệt xuống, vùi đầu vào háng người ta. Kỹ thuật của cậu không tốt lắm, thi thoảng răng lại cắn phải dương v*t yếu ớt. Giang Vệ Hành vừa đau vừa sướng, kêu lên, giơ tay vuốt tóc Hứa Niên: “Shh…Bé ngoan, răng cũng ra gì đấy…”
Hứa Niên ngậm dương v*t, hai má phồng phồng. Cậu ngước mắt lên nguýt Giang Vệ Hành một cái rồi nhả ra, hừ hừ, nói: “Lần sau hư cắn đứt chít chít đấy!”
“Bé ngoan ác quá.” Giang Vệ Hành véo má cậu: “Nhưng liếm mà không bắn thì khác gì chặt đứt nó đâu.”
“Đứt được lại tốt quá!” Hứa Niên vừa nói lời ác độc lại nuốt dương v*t vào, dùng lưỡi liếm quanh nó. “Em trai” nhà Giang Vệ Hành cũng sạch sẽ nên cậu không thấy ghê lắm, nghiêm túc mà liếm nơi nhạy cảm của nó lại lần rồi lại hút quy đầu chùn chụt. Giang Vệ Hành thấy hồn phách của mình cũng sắp bị hút đi rồi, vừa đau vừa sướng: “Hừ…”
Hứa Niên hút dịch chảy ra nhưng vừa hút xong quy đầu lại chảy nước. Cậu liếm hết rồi lại nuốt vào miệng, nuốt tới khi miệng căng đầy. Hứa Niên liếm mút đến sái quai hàm mà Giang Vệ Hành vẫn chưa có dấu hiện bắn tinh.
Cậu ngước lên, u oán nhìn Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành hiểu, xoa đầu cậu: “Năm phút nữa, năm phút là được.”
Hứa Niên nắm dương v*t, mút như mút kem, dính đầy nước miếng lên đó. Cậu nuốt thật sâu. dương v*t thẫm màu ra vào trong khuôn miệng xinh xắn khiến Giang Vệ Hành đỏ cả mắt.
“Bé ngoan ơi, mở miệng ra nào.” Giang Vệ Hành nâng cằm Hứa Niên lên, rút dương v*t ra, hướng về phía miện cậu tuốt. Hứa Niên ngoan ngoãn mở miệng chuẩn bị đón tinh dịch của Giang Vệ Hành.
“Hừ…” Giang Vệ Hành yêu lắm Hứa Niên nghe lời. Hắn kêu khẽ, tay ma sát dương v*t nhanh như sắp bốc lửa. dương v*t bỗng nảy lên, phun tinh dịch ra. Lưỡi Hứa Niên dính một tần dịch trắng, phần còn lại vương lên khóe môi, lên mặt, dâm đãng không thể chịu nổi.
Hứa Niên không nghĩ ngợi gì, nuốt luôn xuống. Vốn định thế từ đầu nhưng nuốt xong lại nhắn nhó: “Nặng mùi thế! Kinh vãi!!!!”
Giang Vệ Hành bật cười, dùng tay cọ cọ mũi cậu: “Thì tao có nói là tinh dịch ngon đâu nào.” Hắn nhấc cậu lên, đặt lên đùi mình, hôn, đầu lưỡi liếm loạn trong khoang miệng. Niêm mạc miệng bị liếm toàn bộ. Hứa Niên bị hôn đến mức kêu lên “Ưm ưm”, không còn sức mà phản kháng, giãy dụa.
Hôn người ta đến sắp tắt thở Giang Vệ Hành mới buông ta. Hứa Niên dựa vào lòng hắn, tay quàng lên vai hắn, lười biếng nhắm mắt lại, trông như con koala nhỏ. Giang Vệ Hành hôn chụt lên đôi môi sưng đỏ kia: “Dậy đánh răng đi rồi đi ăn.”
Nhắc đến ăn, Hứa Niên mở mắt ra: “Mấy giờ rồi?”
Giang Vệ Hành giơ tay lên nhìn đồng hồ, do dự nói: “Ừ thì…. Sắp 1 giờ rồi…”
Hứa Niên tru tréo trong lòng, lại làm rồi, làm tận hai tiếng!
Hai người đều tự giác đi đánh răng, lau nhà, kiểm tra trên người có dấu vết khả nghi nào không rồi mới đi ăn.
Hứa Niên thấy nếu mà đi ăn với mình thì phải quen thân lắm nhưng mà bây giờ mình lại đi ăn với Giang Vệ Hành đấy, đúng là thế sự khó lường.
Vì đi muộn nên đồ ăn ở canteen chỉ còn một ít, lại còn nguội ngắt.
Hứa Niên chọn hai món yêu thích. Giang Vệ Hành ăn nhiều nhưng trên khay cũng chỉ chọn ba phần đồ ăn, có chay có mặn.
Lúc thanh toán thì hai người lại khách sáo với nhau cơ.
Là thế này, Giang Vệ Hành định thanh toán nhưng Hứa Niên thấy không được, cậu định ăn một bữa to của Giang Vệ Hành chứ sao lại để hắn mời cơm canteen được!
Hứa Niên giơ thẻ cơm ra: “Không không không, tự trả đi. Cô ơi quẹt thẻ cho con với.”
Giang Vệ Hành giơ thẻ ra chặn thẻ Hứa Niên: “Tao trả, cơm nước đáng bao nhiêu.”
Hai người đùn đẩy ra cái vẻ anh em tốt. Cô bán hàng không biết lấy thẻ ai, hai nhóc này đều đẹp trai mà sao lằng nhằng thế?
Giang Vệ Hành ỷ tay dài, đưa thẻ cho cô: “Cô ơi, thẻ con, quẹt hai đứa.”
Hứa Niên nóng nảy: “Không được, không được, con đưa trước mà!”
Tình hình là còn định tranh chấp tiếp đây, cô bán hàng nhanh chóng lấy thẻ của Giang Vệ Hành, nói: “Hai đứa thanh toán chung đi, lắm chuyện.”
Giang Vệ Hành cười cười, nhập mật khẩu, tiếng báo thanh toán thành công khiến trong lòng Hứa Niên uể oải làm sao.
Canteen vắng vẻ. Hai người cầm khay cơm ra ngồi ở chiếc bàn sạch sẽ. Cậu thấy Giang Vệ Hành vùi đầu ăn cơm canteen thì thấy hắn cũng không ra vẻ như lời đồn, nói là hắn là con tài phiệt, suốt ngày ăn sơn hào hải vị, chưa từng nếm vị khói lửa nhân gian, là thần thánh chỉ có thể nhìn từ xa xa…
Giang Vệ Hành không biết Hứa Niên lại nghĩ gì. Phải biết là nếu được giải thích một câu hắn sẽ nói đến tinh dịch của Hứa Niên còn ăn thì cái gì là chỉ ăn sơn hào hải vị hả?
Hắn gắp cho Hứa Niên mấy miếng thịt kho tàu: “Ăn đi.”
“Cám ơn…” Hứa Niên gắp thịt kho tàu, và miếng cơm.
Hai người ăn trong yên tĩnh.
Ăn xong bữa cơm khó mà tưởng tượng được này, hai người dọn khay. Ra đến cửa canteen, Hứa Niên vẫn còn lễ phép: “Định về ký túc xá à?” Thấy Giang Vệ Hành gật đầu, cậu nói: “Về cùng đi.”
Giang Vệ Hành cảm thấy, giây tiếp theo hai người sẽ dung dăng dung dẻ đi về phòng ký túc, nhưng đương nhiên chỉ là ảo giác thôi.
Hai người yên lặng sóng vai nhau mà đi. Hứa Niên thấy người đi qua hình như nhìn hai đứa, còn to nhỏ gì đấy với nhau.
Cậu hơi xấu hổ. Hồi trước mọi người biết cậu không ưa Giang Vệ Hành, qua vụ bóng rổ kia chắc chắn lại càng mâu thuẫn hơn thế mà giờ lại hòa bình đi cùng nhau hẳn là lạ lùng lắm.
Hứa Niên quay sang nhìn Giang Vệ Hành. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, khác hẳn lúc nãy. Có mấy em khóa dưới đến lớn tiếng “Chào đàn anh” hắn cũng chỉ nhàn nhạt đáp “Chào”, máy móc.
Về tới phòng ngủ, Hứa Niên mới thấy hết bị nhìn ngó. Cậu thả lỏng mà ngồi xuống. Đánh răng rồi, cơm nước xong xuôi rồi thế mà vẫn còn thấy vị tinh dịch trong miệng, câu xoa xoa hai má. Đúng lúc này Giang Vệ Hành đi vào, cười hỏi: “Còn tê à?”
Hứa Niên tức giận lườm: “Sang đây làm gì?”
“Quên balo.”
Hứa Niên nhìn balo của hắn, đột nhiên nhớ ra trong đấy toàn là bao cao su với dịch bôi trơn thì đỏ cả mặt: “Hôm qua đeo cái balo như thế chạy nhong nhong khắp nơi, không xấu hổ à?”
Giang Vệ Hành sờ má cậu, véo mạnh, cười: “Tao có xấu hổ hay không mày biết thừa.”
Không hiểu sao Hứa Niên lại thấy tâm trạng trầm trầm. Cũng phải thôi, như Giang Vệ Hành thì chẳng vác chim đi cả thành phố rồi, làm việc như thế cũng chẳng có gì lạ.
Giang Vệ Hành không đoán nổi Hứa Niên nghĩ cái gì, mà nhóc con này cứ hay nghĩ lung tung. Hắn xách balo đi thì Hứa Niên gọi giật lại: “Mày!”
Giang Vệ Hành xoay người, nhướn mày: “Sao?”
nhìn mặt Giang Vệ Hành, lời chất vấn của Hứa Niên ra đến miệng rồi còn kẹt lại. Cậu bối rối nhìn xung quanh, thấy cái túi to trên mặt bàn, vội vàng nói: “Mày… định để quần áo ở đây à?”
Giang Vệ Hành cũng chẳng nhớ mình có quần áo gì ở đây: “Hả?”
Hứa Niên nhắc đến cái túi to, trong mắt lại lóe lên những suy nghĩ khó hiểu. Cậu ấp úng: “Quần áo mày mua… trả mày…” Nhưng trong lòng lại la lối: Từ chối đi! Từ chối tao đi!!!
Giang Vệ Hành nhìn Hứa Niên, cũng muốn nói là mua cho cậu lắm, quần áo kích cỡ nhỏ mà trả lại cho mình cũng có mặc được đâu.
Nhưng mà… cầm về cũng được.
Vì thế Giang Vệ Hành cầm lấy cái túi: “May mà mày nhắc không tao quên mất. Được rồi, về đây.”
Nhìn Giang Vệ Hành quay đi mà lòng Hứa Niên đau quá. Chỉ tiện mồm nói thế thôi mà đã cầm quần áo về rồi. Ăn có bữa cơm mà đã phải trả lại bộ quần áo rồi.
Tuy là cũng không định giữ bộ đấy đâu nhưng Giang Vệ Hành cứ cầm đi vi vẻ như thế Hứa Niên không cam lòng.
Cậu còn lại cái gì nữa, cơm ăn hai bữa ỉa hai bãi là hết. Hứa Niên đau khổ nghĩ, thế là mình chẳng còn gì.
Hứa Niên ngồi trước bàn mà chẳng có lòng dạ nào học bài, đành lấy cuốn “Bá vương biệt cơ” ra đọc. Cậu cũng xem phim rồi nên mới rảnh rang đến thư viện mượn tiểu thuyết.
Đang ngồi đau khổ một mình ở ký túc xá vì mối tình đơn phương của Trình Điệp Y, cửa phòng lại bị đẩy ra. Giang Vệ Hành giật mình nhìn cậu: “Sao mày khóc?”
“Đâu…” Hứa Niên nhìn trang sách, nước mắt trào ra bị cậu quệt đi, sụt sịt: “Sao mày lại sang đây?”
Giang Vệ Hành không đáp, đi đến bên cạnh định xem cậu đọc sách gì thì Hứa Niên nhanh tay chặn lại: “Ngó nghiêng gì, hỏi mày đấy!”
Giang Vệ Hành cười: “Ki bo, xem tên quyển sách cũng không cho.” Hắn nhéo má Hứa Niên: “Sang dọn phòng cho mày.”
Hứa Niên đờ ra nhìn Giang Vệ Hành đi ra ban công, thu chăn chiếu vào, trải chiếu, để chăn lên rồi lại ra ban công lấy vỏ chăn.
Lúc Giang Vệ Hành cầm vỏ chăn vào Hứa Niên vẫn ngơ ngác nhìn hắn. Giang Vệ Hành cúi đầu hôn hai má người ta: “Cứ đọc tiếp đi.”
Hứa Niên bị hôn bất ngờ, mặt lại đỏ lên, cúi gằm: “À…”
Giang Vệ Hành ngồi trên giường lồng chăn cho cậu. Hứa Niên thấy lạ ghê nhưng không biết lạ chỗ nào, rõ ràng là Giang Vệ Hành làm bẩn giường thì hắn dọn là đúng rồi còn gì.
Còn trang cuối chưa đọc hết nhưng Hứa Niên cũng đọc không vào nữa. Cậu nhìn đồng hồ, thế mà cũng bốn giờ hơn rồi.
Hứa Niên đoán Giang Vệ Hành chắc không mời mình đi ăn tối đâu nhỉ?
Giang Vệ Hành dọn dẹp gọn gàng giường Hứa Niên rồi mới trèo xuống, hỏi: “Đợi tí đi ăn cơm không?”
Hứa Niên nghĩ thầm, biết ngay mà, đắc ý cười trong lòng, sau đó ngẩng mặt lên hỏi: “Ăn đâu?”
“Canteen.” Giang Vệ Hành không đổi sắc mặt, đáp.
Hứa Niên vốn tưởng party sang chảnh ngon nghẻ chờ mình nhưng kết cục vẫn là canteen.
Hứa Niên vỡ mộng đi ăn canteen với Giang Vệ Hành nhưng ăn hoài rồi, hôm nay cũng không có hứng nên ăn không được bao nhiêu. Giang Vệ Hành sợ cậu ăn ít nên lại mua cho cậu thêm canh đậu xanh.
Hứa Niên vừa uống vừa nói: “Ghét vãi giờ trong miệng còn toàn vị nhà mày.”
Giang Vệ Hành đang ăn ngừng lại một chút: “Tao cũng thế mà.”
Hứa Niên đột nhiên nhận ra là mình đang nói gì, vội nhìn quanh. May mà bọn họ không nói to lắm, mọi người cũng không để ý mà chỉ tập trung ăn uống. Hứa Niên yên tâm mới bắt đầu đội nồi cho Giang Vệ Hành: “Tại mày đấy, nếu không hai đứa…”
Giang Vệ Hành thấy cái nồi đấy cũng ngoan ngoãn mà đội: “Tại tao hết được chưa. Về rồi thích mắng thì mắng, thích đánh thì đánh, được không?”
Hứa Niên đỏ hết cả mặt lên, thì thầm: “Tao không thích đánh người khác…”
Cơm nước xong xuôi, Giang Vệ Hành đưa Hứa Niên về phòng. Nhìn căn phòng trống trơn không bóng người, hắn hỏi: “Bạn mày chưa về à?”
Hứa Niên “Ừ” một tiếng: “Phải tầm tám, chín giờ cơ.”
Giang Vệ Hành bất ngờ thơm má cậu: “Chán thì sang tao chơi.”
Hứa Niên bị thơm trộm, giơ tay che má, cảnh giác nhìn hắn: “Đi đâu? Làm gì?”
Giang Vệ Hành nhìn cậu trông như con mèo con giận dữ, bật cười, nói: “Thôi, tao tìm mày cũng được.”
Ý nó là gì nhỉ?
Hứa Niên nhìn Giang Vệ Hành đi, mơ mơ màng màng, suy nghĩ mãi không ra đành lên giường chơi điện thoại.
Chơi đến bảy giờ hơn, Hứa Niên đi tắm. Hai chỗ phía dưới còn hơi đau, núm vũ cũng thế. Hứa Niên tắm xong lại cầm thuốc vào nhà vệ sinh bôi. Cậu xoa xoa ba chỗ nhạy cảm trên người. đầu v* thì còn điều chỉnh lực được chứ hai chỗ bên dưới thì không. Cậu chẳng dám cắm vào sâu, bôi hoen hoen bên ngoài.
Lúc sờ vào, Hứa Niên không thấy khoái cảm như lúc bị Giang Vệ Hành sờ. Dương vẫn vẫn cứ im re, cuộn mình nằm đấy. Hứa Niên ngạc nhiên rồi hoảng sợ nghĩ, thôi xong rồi, mình bị liệt dương à?!
Tác giả :
Engage