Cẩm Sắt
Chương 75: Ngọn đèn thứ bảy (1)
Bạch Ly trước nay là một kẻ không thèm đểý sắc mặt người khác, nhiều năm sát phạt luyện thành Ma quân như thế, luôn luôn nghĩ sao làm vậy, vì thế yêu vương đang thận trọng suy xét khếước liền bị y xem nhẹ.
Yêu vương Triệu Nhung há miệng, cân nhắc giây lát, cảm thấy Ma quân làm chuyện này rất thiếu nhãn lực, người ta đang thảo luận chính sự, y thình lình chặn ngang một gậy, quấy rối khiến mình quên cả lời, nhưng y là Ma quân, mình được tôn xưng là yêu vương song kỳ thật cũng chỉ là một hổ tinh con con, lại có thể làm gì người ta đây?
… Ngoài ra y nhìn nét mặt vị Thi lục gia kia là biết, đối phương chắc hẳn cũng rất rối rắm mà quên lời luôn rồi.
Thi Vô Đoan bị móng vuốt của Bạch Ly đè chặt lấy, không thểđộng đậy mảy may, chỉ có thể gian nan quay cổ, giơ tay vỗ vỗ cánh tay Bạch Ly, hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ly không nói gì, trong lòng rất khó chịu, nhưng không hình dung ra được, chỉ cúi đầu, cánh tay hơi run rẩy khe khẽ.
Thi Vô Đoan kinh ngạc một hồi, sau đó không biết vì sao mà trầm mặc, lưng y dán sát lên người Bạch Ly, có thể cảm giác được sự run rẩy vàđộấm rất nhẹ truyền đến từ người kia.
Chưa từng có ai hỏi y, cơ quan tính hết như vậy là vì cái gì, y cũng chưa bao giờ giải thích với người khác.
Thứ như giải thích thật là quá vô dụng – bởi vì có một số chuyện, cho dù nói ra thì người khác cũng chưa chắc hiểu được, trái lại rước lấy những người không hề biết chuyện đó hống hách chỉ trích.
Sau đó Thi Vô Đoan liền nghĩ thoáng, y minh bạch một đạo lý– người bất đồng luôn có cách sống bất đồng.
Có người giống cỏ dại, cho y một mẫu ba phân đất, trên có ngói che gió, dưới có giường lót cỏ tranh, một cái bát vỡ một cái bàn, cóăn có uống là có thể sống được; có người giống đồ sứ, phải cẩm y ngọc thực, làm bạn với son phấn phong nguyệt, mới có thể sống như một đóa hoa, một chút gió táp mưa sa cũng có thể khiến y héo rũ; có người giống chim ưng, nơi tốt nhường nào người đẹp nhường nào đều không thể giữđược lòng y, y nhất định phải tự tại, mọi thời khắc đi trên những con đường bất đồng chưa biết, không tự do chi bằng chết.
Mỗi người đều đang theo bản năng truy cầu thứ mình coi là quan trọng nhất, làấm no, hòa tan, tự do, dã tâm, hay chỉ là lòng của một người.
Người có ba bảy loại, kiếp trước hoặc ăn thịt hoặc ăn cỏ, chung quy đều bất đồng. Đôi lúc Thi VôĐoan cảm thấy, không ai có thể chân chính lý giải một người khác.
Sau đó khoảnh khắc Bạch Ly dùng sức ôm lấy y từđằng sau, Thi VôĐoan đột nhiên cóảo giác rằng trong lòng đối phương đều minh bạch cả. Điều này khiến y dù rằng biết rất có khả năng làảo giác, cũng phải có sự mê hoặc ngắn ngủi. Trái tim đập ổn định như bị thứ gìđó túm lấy, bỗng tạm dừng một nhịp.
Yêu vương Triệu Nhung may mắn được thưởng thức Thi lục gia mở miệng lại ngậm vào, năm lần bảy lượt đến cuối cùng vẫn là bộ dáng không biết nên nói gì cho phải, sau chót chỉ thấy y ho một tiếng mà nói: “Sự thể lớn, hôm nay sắc trời đã muộn, ta thấy yêu vương nếu không vội thì có thể nghỉ trên núi này một đêm trước, ngày mai chúng ta tái thương lượng.”
Nói xong Thi Vô Đoan mới muộn màng nhớ tới chủ nhân chân chính của Đại BồĐề sơn, vì thế quay đầu lại làm bộ khách khí hỏi: “Chẳng biết có thể quấy rầy đại tông chủ một đêm nữa không?”
Đại tông chủ cười tươi rói, trong lòng thầm nghĩ, cưu muốn chiếm tổ thước, thước dám nói một lời sao?
Đoàn người ở lại Đại Thừa giáo tông, cách một ngày, Triệu Nhung rốt cuộc cùng Thi VôĐoan đạt thành hiệp nghị, hai người hòa khí chia tay, đều tự làm đủ phần mình, hơn nửa tháng sau, Cố Hoài Dương và Triệu Nhung gặp riêng ở Hoài Châu, do Thi VôĐoan chủ trì, tế tra HạĐoan Phương giúp đỡ, yến thỉnh quần yêu tại Ty Vân các.
Hậu nhân xưng đêm này là quần yêu dạ yến, đúng vào mùng một tháng Chạp, liền lập là“Dạ yến tiết”, lúc này, nghe nói nhân gian bách yêu hoành hành, bách tính hoan ca suốt đêm, để chiêu đãi những đại tiểu tiên này, không hề giới nghiêm, trong thành cử hành tếđiện cùng với hội đèn ***g, mỗi năm có thanh niên nam nhân hoặc là danh kỹ trong phường ăn mặc thành dáng vẻ yêu tinh mà biểu diễn tiết mục.
Cố Hoài Dương hứa hẹn kéo dài đông tây nam bắc vùng thảo nguyên A Mộc ra hai trăm dặm, hóa thành thuộc địa của yêu tinh, lập thềước vĩnh viễn không xâm phạm nhau. Yêu tộc từđây không được dính máu người nữa, nếu không ắt bị thiên lôi hạ tội.
Yêu vương Triệu Nhung làm bộ làm tịch một lần nữa ký tên mình trên khếước từng ký một lần, một tia sáng bay lên từ trong tay HạĐoan Phương, biến thành một sợi xích, quấn lên người nhân hoàng tương lai và yêu vương, Tử Vi tinh nhanh chóng lóe qua một luồng lưu quang, ngân hà rộng lớn phảng phất phản xạ cả khếước một phen, sợi xích kia lập tức biến thành lửa, rơi xuống khếước, nháy mắt đốt sạch sẽ.
Đêm đó Triệu Nhung dẫn mười vạn yêu chúng triệt quân.
Sự náo nhiệt này Bạch Ly sẽ không ra xem, biết rõ làđóng kịch mà còn phải giả vờ chưa từng phát sinh, Bạch Ly tự nhận không làm được, ngay khi đêm đã rất khuya, y tắt ngọn đèn trong phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi giống như ngồi thiền, đột nhiên một cái bóng lướt qua ngoài cửa.
Bạch Ly thình lình mở mắt quát khẽ: “Ai?”
Có tiếng một nữ nhân từ bên ngoài truyền đến: “Tiểu yêu Bích La Cơ, phụng mệnh vương của ta mời Ma quân một câu.”
Bạch Ly kéo cửa, nữ yêu ngoài cửa kia dưới ánh nhìn của y rõ ràng hơi co rúm, không nhịn được lui một bước.
Bạch Ly lạnh lùng hỏi: “Yêu vương? Triệu Nhung tìm ta có chuyện gì?”
Nữ yêu run giọng nói: “Tiểu yêu không biết.”
Bạch Ly liếc nàng một cái, cũng không làm khó lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Dẫn đường.”
Nữ yêu cuống quýt đi ra ngoài, giống như theo đằng sau là mãnh thú nước lũ, khiến nàng thậm chí không dám quay đầu lại.
Yến hội còn đang tiếp tục, Triệu Nhung đang chờ bên chiếc bàn đá trong tiểu hoa viên, chẳng biết ra bằng cách nào, nữ yêu dẫn Bạch Ly đến, nhìn y bằng đôi mắt đầy trông mong, Triệu Nhung nói một câu: “Bích La, không còn việc của ngươi nữa, đi đi.” khiến nàng nhưđược đại xá, quả thực dưới chân nổi gió mà chạy mất.
“Mời Ma quân ngồi.” Triệu Nhung nói.
Bạch Ly dứt khoát nói: “Không được, ngươi có chuyện mau nói có rắm mau đánh.”
Triệu Nhung nhìn y một cái, bản thân cũng đứng dậy để tỏ vẻ không dám lỗ mãng trước mặt Ma quân, mở miệng nói: “Ma quân đã là người thống khoái, thì ta không quanh co nữa, thiết nghĩ… hình thức hiện giờ, Ma quân đều nhìn thấy rồi, dù Nhan Chân còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian, Cố tướng quân đãđánh thành Đại Thông, sẽ ngay lập tức huy sư về kinh thành.”
Bạch Ly không nói gì.
Triệu Nhung chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn y, dùng gương mặt nhìn thế nào đều như là lòng đầy vạn cổưu sầu kia mà nói: “Không biết Ma quân có từng nghe Mật Tông truyền ra một câu – Vạn ma chi tông tương liên với quốc vận, Ma quân không chết, cựu giang sơn sẽ bất hủ.”
Ánh mắt Bạch Ly nhưđao, cơ hồ khoét qua mặt Triệu Nhung, gằn ra một câu: “Liên quan gì đến ngươi?”
Triệu Nhung nói: “Đương nhiên, sự tình này nói đến huyền diệu, người tu hành chúng ta trong lòng đều minh bạch, bất quá làđạo khởi từ nhân quả, chỉ cần đoạn nhân quả năm đó thì không còn liên quan nữa – Ma quân có thể xuất thế, không ngoài nhờ Mật Tông Nhan đại nhân làm phép, lấy ngoại lực trợ Ma quân xé mở Vạn ma chi tông, thu phục vạn ngàn ảnh ma. Chỉ cần ma huyết trên người Ma quân bụi về bụi đất vềđất, chịu được nỗi đau lột da rút gân, hạ thấp làm yêu, phế công pháp tuyệt thế, thì cũng là một biện pháp đền nhân quả này.”
Sắc mặt Bạch Ly lại như thường, không hề tức giận, chỉ trầm mặc mà nhìn y bằng khuôn mặt không biểu cảm.
“Thiết nghĩ lục gia cũng định giải quyết như vậy.” Triệu Nhung nhìn y một cái mà nói.
Bạch Ly nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Triệu Nhung nhếch khóe môi tươi cười, chậm rãi nói: “Ma quân như mẫu, tình thâm như biển, cam nguyện giao ra toàn bộ thân tâm, Triệu mỗ bội phục, chỉ là có phần thấy không đáng thay cho Ma quân.”
Bạch Ly cười gằn nói: “Ta hiện giờ xem như hiểu được lời thô tục phố phường nói như thế nào – yêu vương thật đúng làăn no rửng mỡ.”
Triệu Nhung ngẩng đầu nhìn thẳng vào y mà nói: “Ma quân định đập nồi dìm thuyền, tựđoạn đường lui, khư khư cố chấp sao?”
Y biết lời này sẽđiểm trúng tâm sự của Bạch Ly – lòng người dễđổi, ai biết những nồng tình mật ýấy, trong dòng năm tháng đằng đẵng sẽ tiêu mòn như thế nào đây?
Trên đời này vốn chẳng có gì là bất biến, huống chi lòng người nói không thể nhìn không được, họđều là người từng khốn khổ giãy giụa trong loạn thế, biết nơi dưới thần linh ba thước này, trừđao kiếm trên tay mình thì không còn thứ gìđể dựa vào nữa. Ý tứ trong những lời Triệu Nhung nói rất rõ ràng – lúc ngươi cường đại như vậy y còn chẳng muốn chúýđến, vì một người mà chịu khổ như thế, vứt bỏ bản thân đổi lấy sinh tồn, cóđáng không?
Triệu Nhung nhẹ giọng nói: “Thế sự thiên quân, tình như nhất phát. Ta không hề cóý tứ khác, chỉ hy vọng Ma quân nghĩ kỹ hẵng làm.”
Mí mắt Bạch Ly khẽ giật một chút, ánh mắt lạnh băng như thực chất dừng trên người Triệu Nhung, nhưng yêu vương chẳng mảy may trốn tránh, ngược lại nhìn thấy sự dao động thoáng qua trong mắt Bạch Ly.
Y thở dài, không ýđồ chọc giận Bạch Ly nữa, mà lấy một cái bình nhỏ từ trong lòng, bình sứ kia dưới ánh trăng phát ra quầng sáng u ám, Triệu Nhung nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Bạch Ly, giải thích: “Vật này tên là ly hận thủy, nghe nói lấy một vì sao từ si tình thiên, lấy một gáo nước mắt từ ly hận hải, luyện chế ngàn năm trong cửu u minh hỏa, mới được một bình nhỏ.”
Bạch Ly không chút đểý nhận lấy quan sát.
Triệu Nhung tiếp tục nói: “Đem vật này cho người có tình uống, thì có thể khiến y từđây không thay lòng, nếu không ắt gặp nỗi khổ như bị hàng vạn con kiến moi tim.”
Bạch Ly cười nhạo: “Ta còn tưởng là thứ gì giỏi lắm, chẳng qua nhưđiêu trùng tiểu kỹ của người Miêu Nam Cương mà thôi.”
Triệu Nhung nghiêm mặt nói: “Không đâu, người Miêu dùng cổ chẳng qua thả trùng trong thân thể người, ly hận thủy là một cái ấn khắc trên hồn phách, chỉ cần một bình nhỏ thì từđây đời đời kiếp kiếp thoát ra ngoài Tam Sinh thạch, chỉ cần không hồn bay phách tán thì vĩnh thế không được siêu thoát.”
Dù là Bạch Ly cũng không nhịn được nổi lên một lớp da gà.
Triệu Nhung hạ giọng nói: “Giao cho Ma quân vậy, ta không tiện rời tiệc lâu lắm, không nói thêm nữa.”
Bạch Ly nói: “Đứng lại – ngươi cho ta cái này, là cóý gì?”
Triệu Nhung dừng bước, quay đầu nhìn y một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Đương nhiên là… năm sau hy vọng lục gia có thể nể Ma quân mà lưu cho chúng ta thêm chút đường sống.”
Bạch Ly nheo mắt.
Triệu Nhung nói: “Bước tiếp theo của lục gia, bằng phàm nhân chúng ta là không thể phỏng đoán y sẽđộng thủ như thế nào, giáo tông rải rác năm đó y thu sớm bị biên vào kỵ binh, mọi người chỉ thấy được nếu y định ra chỉ huy, kết hợp chú pháp trận pháp cùng võ sĩ, sẽ là chiến thuật vô song, nhưng đâu biết đó không hề là kết quả y muốn, hiện giờ ta mới biết, huấn luyện giáo tông thành một vũ khí, một đội sĩ binh, để họ hình thành thói quen kỷ luật nghiêm minh, như vậy đợi khi Cố Hoài Dương đoạt thiên hạ mới dễ dàng khống chế.”
“Ai biết y hôm nay thu thập giáo tông rồi, ngày mai sẽ không thu thập yêu giới ta?” Triệu Nhung lắc đầu nói nhưđộc thoại, “Theo ta thấy, y đem tất cả thế lực phân tích cặn kẽ mà thanh trừ, hiển nhiên là muốn thu dọn sạch sẽ giang sơn này, từđây song phương không cần minh tranh ám đấu, có thể nhìn thấy, tương lai nhất định sẽ có ba trăm năm thanh bình thịnh thế. Nhưng sau đó thì sao?”
Triệu Nhung lắc đầu nói: “Xưa nay như thế, phân phân hợp hợp, chỉ có vận số vô thường, khởi thừa chuyển hợp, nếu ba trăm năm sau thảo nguyên A Mộc linh khí khô kiệt? Nếu ba trăm năm sau Trung Nguyên đại tai, nhiều người lại biến thành ít, vương triều của Cố gia cũng không còn? Kết quả tất nhiên chỉ còn lại mật ước tổn hủy, đấu đá lẫn nhau lần nữa.”
Bạch Ly cảm thấy những người này quả thực không cách nào sống nữa, chuyện ba trăm năm sau cũng muốn nhọc lòng từ bây giờ.
Triệu Nhung nói tiếp: “Đạo lý này ta nghĩđược, Thi lục gia nếu không thể nghĩ được mới là lạ. Giữa người đạo yêu, y tất nhiên phải tìm kiếm loại cân bằng nào đóđể kiềm chế nhau mới yên tâm. Trước mắt xem ra bước ngoặt này chỉ có Ma Tông thôi. Ngươi đem cái này cho y uống, y liền bị quấn vào trong trường nhân quả mới, nếu như…‘thần’ không thể trí thân ngoài sự, ta không tin y còn có thể thong dong thành thạo như vậy.”
“Hơn nữa,” Triệu Nhung ngẩng đầu nhìn Bạch Ly, ánh mắt sáng đến dọa người, “Y sẽ vĩnh sinh vĩnh thế là của ngươi.”
Bạch Ly chấn động, Triệu Nhung biết lời mình nói đã hữu hiệu, cười cười quay người bỏđi – nhìn ra được Bạch Ly là một mầm mống si tình, Thi VôĐoan như thế nào lại khó mà nói, đến lúc đó tháo chuông còn cần người buộc chuông, y cứởđây chờ Thi lục gia đến cầu ly hận ấn đi.
Yêu vương Triệu Nhung há miệng, cân nhắc giây lát, cảm thấy Ma quân làm chuyện này rất thiếu nhãn lực, người ta đang thảo luận chính sự, y thình lình chặn ngang một gậy, quấy rối khiến mình quên cả lời, nhưng y là Ma quân, mình được tôn xưng là yêu vương song kỳ thật cũng chỉ là một hổ tinh con con, lại có thể làm gì người ta đây?
… Ngoài ra y nhìn nét mặt vị Thi lục gia kia là biết, đối phương chắc hẳn cũng rất rối rắm mà quên lời luôn rồi.
Thi Vô Đoan bị móng vuốt của Bạch Ly đè chặt lấy, không thểđộng đậy mảy may, chỉ có thể gian nan quay cổ, giơ tay vỗ vỗ cánh tay Bạch Ly, hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Ly không nói gì, trong lòng rất khó chịu, nhưng không hình dung ra được, chỉ cúi đầu, cánh tay hơi run rẩy khe khẽ.
Thi Vô Đoan kinh ngạc một hồi, sau đó không biết vì sao mà trầm mặc, lưng y dán sát lên người Bạch Ly, có thể cảm giác được sự run rẩy vàđộấm rất nhẹ truyền đến từ người kia.
Chưa từng có ai hỏi y, cơ quan tính hết như vậy là vì cái gì, y cũng chưa bao giờ giải thích với người khác.
Thứ như giải thích thật là quá vô dụng – bởi vì có một số chuyện, cho dù nói ra thì người khác cũng chưa chắc hiểu được, trái lại rước lấy những người không hề biết chuyện đó hống hách chỉ trích.
Sau đó Thi Vô Đoan liền nghĩ thoáng, y minh bạch một đạo lý– người bất đồng luôn có cách sống bất đồng.
Có người giống cỏ dại, cho y một mẫu ba phân đất, trên có ngói che gió, dưới có giường lót cỏ tranh, một cái bát vỡ một cái bàn, cóăn có uống là có thể sống được; có người giống đồ sứ, phải cẩm y ngọc thực, làm bạn với son phấn phong nguyệt, mới có thể sống như một đóa hoa, một chút gió táp mưa sa cũng có thể khiến y héo rũ; có người giống chim ưng, nơi tốt nhường nào người đẹp nhường nào đều không thể giữđược lòng y, y nhất định phải tự tại, mọi thời khắc đi trên những con đường bất đồng chưa biết, không tự do chi bằng chết.
Mỗi người đều đang theo bản năng truy cầu thứ mình coi là quan trọng nhất, làấm no, hòa tan, tự do, dã tâm, hay chỉ là lòng của một người.
Người có ba bảy loại, kiếp trước hoặc ăn thịt hoặc ăn cỏ, chung quy đều bất đồng. Đôi lúc Thi VôĐoan cảm thấy, không ai có thể chân chính lý giải một người khác.
Sau đó khoảnh khắc Bạch Ly dùng sức ôm lấy y từđằng sau, Thi VôĐoan đột nhiên cóảo giác rằng trong lòng đối phương đều minh bạch cả. Điều này khiến y dù rằng biết rất có khả năng làảo giác, cũng phải có sự mê hoặc ngắn ngủi. Trái tim đập ổn định như bị thứ gìđó túm lấy, bỗng tạm dừng một nhịp.
Yêu vương Triệu Nhung may mắn được thưởng thức Thi lục gia mở miệng lại ngậm vào, năm lần bảy lượt đến cuối cùng vẫn là bộ dáng không biết nên nói gì cho phải, sau chót chỉ thấy y ho một tiếng mà nói: “Sự thể lớn, hôm nay sắc trời đã muộn, ta thấy yêu vương nếu không vội thì có thể nghỉ trên núi này một đêm trước, ngày mai chúng ta tái thương lượng.”
Nói xong Thi Vô Đoan mới muộn màng nhớ tới chủ nhân chân chính của Đại BồĐề sơn, vì thế quay đầu lại làm bộ khách khí hỏi: “Chẳng biết có thể quấy rầy đại tông chủ một đêm nữa không?”
Đại tông chủ cười tươi rói, trong lòng thầm nghĩ, cưu muốn chiếm tổ thước, thước dám nói một lời sao?
Đoàn người ở lại Đại Thừa giáo tông, cách một ngày, Triệu Nhung rốt cuộc cùng Thi VôĐoan đạt thành hiệp nghị, hai người hòa khí chia tay, đều tự làm đủ phần mình, hơn nửa tháng sau, Cố Hoài Dương và Triệu Nhung gặp riêng ở Hoài Châu, do Thi VôĐoan chủ trì, tế tra HạĐoan Phương giúp đỡ, yến thỉnh quần yêu tại Ty Vân các.
Hậu nhân xưng đêm này là quần yêu dạ yến, đúng vào mùng một tháng Chạp, liền lập là“Dạ yến tiết”, lúc này, nghe nói nhân gian bách yêu hoành hành, bách tính hoan ca suốt đêm, để chiêu đãi những đại tiểu tiên này, không hề giới nghiêm, trong thành cử hành tếđiện cùng với hội đèn ***g, mỗi năm có thanh niên nam nhân hoặc là danh kỹ trong phường ăn mặc thành dáng vẻ yêu tinh mà biểu diễn tiết mục.
Cố Hoài Dương hứa hẹn kéo dài đông tây nam bắc vùng thảo nguyên A Mộc ra hai trăm dặm, hóa thành thuộc địa của yêu tinh, lập thềước vĩnh viễn không xâm phạm nhau. Yêu tộc từđây không được dính máu người nữa, nếu không ắt bị thiên lôi hạ tội.
Yêu vương Triệu Nhung làm bộ làm tịch một lần nữa ký tên mình trên khếước từng ký một lần, một tia sáng bay lên từ trong tay HạĐoan Phương, biến thành một sợi xích, quấn lên người nhân hoàng tương lai và yêu vương, Tử Vi tinh nhanh chóng lóe qua một luồng lưu quang, ngân hà rộng lớn phảng phất phản xạ cả khếước một phen, sợi xích kia lập tức biến thành lửa, rơi xuống khếước, nháy mắt đốt sạch sẽ.
Đêm đó Triệu Nhung dẫn mười vạn yêu chúng triệt quân.
Sự náo nhiệt này Bạch Ly sẽ không ra xem, biết rõ làđóng kịch mà còn phải giả vờ chưa từng phát sinh, Bạch Ly tự nhận không làm được, ngay khi đêm đã rất khuya, y tắt ngọn đèn trong phòng, nhắm mắt nghỉ ngơi giống như ngồi thiền, đột nhiên một cái bóng lướt qua ngoài cửa.
Bạch Ly thình lình mở mắt quát khẽ: “Ai?”
Có tiếng một nữ nhân từ bên ngoài truyền đến: “Tiểu yêu Bích La Cơ, phụng mệnh vương của ta mời Ma quân một câu.”
Bạch Ly kéo cửa, nữ yêu ngoài cửa kia dưới ánh nhìn của y rõ ràng hơi co rúm, không nhịn được lui một bước.
Bạch Ly lạnh lùng hỏi: “Yêu vương? Triệu Nhung tìm ta có chuyện gì?”
Nữ yêu run giọng nói: “Tiểu yêu không biết.”
Bạch Ly liếc nàng một cái, cũng không làm khó lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Dẫn đường.”
Nữ yêu cuống quýt đi ra ngoài, giống như theo đằng sau là mãnh thú nước lũ, khiến nàng thậm chí không dám quay đầu lại.
Yến hội còn đang tiếp tục, Triệu Nhung đang chờ bên chiếc bàn đá trong tiểu hoa viên, chẳng biết ra bằng cách nào, nữ yêu dẫn Bạch Ly đến, nhìn y bằng đôi mắt đầy trông mong, Triệu Nhung nói một câu: “Bích La, không còn việc của ngươi nữa, đi đi.” khiến nàng nhưđược đại xá, quả thực dưới chân nổi gió mà chạy mất.
“Mời Ma quân ngồi.” Triệu Nhung nói.
Bạch Ly dứt khoát nói: “Không được, ngươi có chuyện mau nói có rắm mau đánh.”
Triệu Nhung nhìn y một cái, bản thân cũng đứng dậy để tỏ vẻ không dám lỗ mãng trước mặt Ma quân, mở miệng nói: “Ma quân đã là người thống khoái, thì ta không quanh co nữa, thiết nghĩ… hình thức hiện giờ, Ma quân đều nhìn thấy rồi, dù Nhan Chân còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống cự, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian, Cố tướng quân đãđánh thành Đại Thông, sẽ ngay lập tức huy sư về kinh thành.”
Bạch Ly không nói gì.
Triệu Nhung chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn y, dùng gương mặt nhìn thế nào đều như là lòng đầy vạn cổưu sầu kia mà nói: “Không biết Ma quân có từng nghe Mật Tông truyền ra một câu – Vạn ma chi tông tương liên với quốc vận, Ma quân không chết, cựu giang sơn sẽ bất hủ.”
Ánh mắt Bạch Ly nhưđao, cơ hồ khoét qua mặt Triệu Nhung, gằn ra một câu: “Liên quan gì đến ngươi?”
Triệu Nhung nói: “Đương nhiên, sự tình này nói đến huyền diệu, người tu hành chúng ta trong lòng đều minh bạch, bất quá làđạo khởi từ nhân quả, chỉ cần đoạn nhân quả năm đó thì không còn liên quan nữa – Ma quân có thể xuất thế, không ngoài nhờ Mật Tông Nhan đại nhân làm phép, lấy ngoại lực trợ Ma quân xé mở Vạn ma chi tông, thu phục vạn ngàn ảnh ma. Chỉ cần ma huyết trên người Ma quân bụi về bụi đất vềđất, chịu được nỗi đau lột da rút gân, hạ thấp làm yêu, phế công pháp tuyệt thế, thì cũng là một biện pháp đền nhân quả này.”
Sắc mặt Bạch Ly lại như thường, không hề tức giận, chỉ trầm mặc mà nhìn y bằng khuôn mặt không biểu cảm.
“Thiết nghĩ lục gia cũng định giải quyết như vậy.” Triệu Nhung nhìn y một cái mà nói.
Bạch Ly nói: “Ngươi muốn nói gì?”
Triệu Nhung nhếch khóe môi tươi cười, chậm rãi nói: “Ma quân như mẫu, tình thâm như biển, cam nguyện giao ra toàn bộ thân tâm, Triệu mỗ bội phục, chỉ là có phần thấy không đáng thay cho Ma quân.”
Bạch Ly cười gằn nói: “Ta hiện giờ xem như hiểu được lời thô tục phố phường nói như thế nào – yêu vương thật đúng làăn no rửng mỡ.”
Triệu Nhung ngẩng đầu nhìn thẳng vào y mà nói: “Ma quân định đập nồi dìm thuyền, tựđoạn đường lui, khư khư cố chấp sao?”
Y biết lời này sẽđiểm trúng tâm sự của Bạch Ly – lòng người dễđổi, ai biết những nồng tình mật ýấy, trong dòng năm tháng đằng đẵng sẽ tiêu mòn như thế nào đây?
Trên đời này vốn chẳng có gì là bất biến, huống chi lòng người nói không thể nhìn không được, họđều là người từng khốn khổ giãy giụa trong loạn thế, biết nơi dưới thần linh ba thước này, trừđao kiếm trên tay mình thì không còn thứ gìđể dựa vào nữa. Ý tứ trong những lời Triệu Nhung nói rất rõ ràng – lúc ngươi cường đại như vậy y còn chẳng muốn chúýđến, vì một người mà chịu khổ như thế, vứt bỏ bản thân đổi lấy sinh tồn, cóđáng không?
Triệu Nhung nhẹ giọng nói: “Thế sự thiên quân, tình như nhất phát. Ta không hề cóý tứ khác, chỉ hy vọng Ma quân nghĩ kỹ hẵng làm.”
Mí mắt Bạch Ly khẽ giật một chút, ánh mắt lạnh băng như thực chất dừng trên người Triệu Nhung, nhưng yêu vương chẳng mảy may trốn tránh, ngược lại nhìn thấy sự dao động thoáng qua trong mắt Bạch Ly.
Y thở dài, không ýđồ chọc giận Bạch Ly nữa, mà lấy một cái bình nhỏ từ trong lòng, bình sứ kia dưới ánh trăng phát ra quầng sáng u ám, Triệu Nhung nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Bạch Ly, giải thích: “Vật này tên là ly hận thủy, nghe nói lấy một vì sao từ si tình thiên, lấy một gáo nước mắt từ ly hận hải, luyện chế ngàn năm trong cửu u minh hỏa, mới được một bình nhỏ.”
Bạch Ly không chút đểý nhận lấy quan sát.
Triệu Nhung tiếp tục nói: “Đem vật này cho người có tình uống, thì có thể khiến y từđây không thay lòng, nếu không ắt gặp nỗi khổ như bị hàng vạn con kiến moi tim.”
Bạch Ly cười nhạo: “Ta còn tưởng là thứ gì giỏi lắm, chẳng qua nhưđiêu trùng tiểu kỹ của người Miêu Nam Cương mà thôi.”
Triệu Nhung nghiêm mặt nói: “Không đâu, người Miêu dùng cổ chẳng qua thả trùng trong thân thể người, ly hận thủy là một cái ấn khắc trên hồn phách, chỉ cần một bình nhỏ thì từđây đời đời kiếp kiếp thoát ra ngoài Tam Sinh thạch, chỉ cần không hồn bay phách tán thì vĩnh thế không được siêu thoát.”
Dù là Bạch Ly cũng không nhịn được nổi lên một lớp da gà.
Triệu Nhung hạ giọng nói: “Giao cho Ma quân vậy, ta không tiện rời tiệc lâu lắm, không nói thêm nữa.”
Bạch Ly nói: “Đứng lại – ngươi cho ta cái này, là cóý gì?”
Triệu Nhung dừng bước, quay đầu nhìn y một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Đương nhiên là… năm sau hy vọng lục gia có thể nể Ma quân mà lưu cho chúng ta thêm chút đường sống.”
Bạch Ly nheo mắt.
Triệu Nhung nói: “Bước tiếp theo của lục gia, bằng phàm nhân chúng ta là không thể phỏng đoán y sẽđộng thủ như thế nào, giáo tông rải rác năm đó y thu sớm bị biên vào kỵ binh, mọi người chỉ thấy được nếu y định ra chỉ huy, kết hợp chú pháp trận pháp cùng võ sĩ, sẽ là chiến thuật vô song, nhưng đâu biết đó không hề là kết quả y muốn, hiện giờ ta mới biết, huấn luyện giáo tông thành một vũ khí, một đội sĩ binh, để họ hình thành thói quen kỷ luật nghiêm minh, như vậy đợi khi Cố Hoài Dương đoạt thiên hạ mới dễ dàng khống chế.”
“Ai biết y hôm nay thu thập giáo tông rồi, ngày mai sẽ không thu thập yêu giới ta?” Triệu Nhung lắc đầu nói nhưđộc thoại, “Theo ta thấy, y đem tất cả thế lực phân tích cặn kẽ mà thanh trừ, hiển nhiên là muốn thu dọn sạch sẽ giang sơn này, từđây song phương không cần minh tranh ám đấu, có thể nhìn thấy, tương lai nhất định sẽ có ba trăm năm thanh bình thịnh thế. Nhưng sau đó thì sao?”
Triệu Nhung lắc đầu nói: “Xưa nay như thế, phân phân hợp hợp, chỉ có vận số vô thường, khởi thừa chuyển hợp, nếu ba trăm năm sau thảo nguyên A Mộc linh khí khô kiệt? Nếu ba trăm năm sau Trung Nguyên đại tai, nhiều người lại biến thành ít, vương triều của Cố gia cũng không còn? Kết quả tất nhiên chỉ còn lại mật ước tổn hủy, đấu đá lẫn nhau lần nữa.”
Bạch Ly cảm thấy những người này quả thực không cách nào sống nữa, chuyện ba trăm năm sau cũng muốn nhọc lòng từ bây giờ.
Triệu Nhung nói tiếp: “Đạo lý này ta nghĩđược, Thi lục gia nếu không thể nghĩ được mới là lạ. Giữa người đạo yêu, y tất nhiên phải tìm kiếm loại cân bằng nào đóđể kiềm chế nhau mới yên tâm. Trước mắt xem ra bước ngoặt này chỉ có Ma Tông thôi. Ngươi đem cái này cho y uống, y liền bị quấn vào trong trường nhân quả mới, nếu như…‘thần’ không thể trí thân ngoài sự, ta không tin y còn có thể thong dong thành thạo như vậy.”
“Hơn nữa,” Triệu Nhung ngẩng đầu nhìn Bạch Ly, ánh mắt sáng đến dọa người, “Y sẽ vĩnh sinh vĩnh thế là của ngươi.”
Bạch Ly chấn động, Triệu Nhung biết lời mình nói đã hữu hiệu, cười cười quay người bỏđi – nhìn ra được Bạch Ly là một mầm mống si tình, Thi VôĐoan như thế nào lại khó mà nói, đến lúc đó tháo chuông còn cần người buộc chuông, y cứởđây chờ Thi lục gia đến cầu ly hận ấn đi.
Tác giả :
Priest