Cẩm Sắt
Chương 7: Cổ sắt
Có câu “Tiểu tử choai choai, ăn nghèo lão tử”.
Giang Hoa đến bây giờ mới xem như minh bạch câu này, ông đang chen thân trong khu chợồn ào, khá bất đắc dĩ nhìn Thi VôĐoan ăn tròn xoe cái bụng nhỏ, hỏi: “Lần này ăn no rồi chứ?”
Mỡ trên khóe miệng còn chưa lau khô, Thi VôĐoan nghe vậy vừa gật đầu vừa cúi xuống húp nốt nửa bát hoành thánh còn lại, lúc này mới cười với Giang Hoa, lộ ra một cái lúm đồng tiền bên má phải trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa cùng hai cái răng khểnh nhỏ, từ trên chiếc ghế gỗ nhảy xuống, vác bao hành lý nói: “Đa tạ tiền bối khoản đãi. Tiền bối à, sư phụ ta bảo ta tìm ông lấy một món đồ, là món gì vậy, ông mau cho ta đi, nương tử nhà ta còn đang chờ ta đó.”
Giang Hoa nhìn bộ dáng hệt như người lớn của y, không nhịn được bật cười, gập ngón tay cốc đầu: “Đồ khỉ, chỉ biết nhớ nhung nữ hài tử người ta, ngươi ở Cửu Lộc sơn có từng học đàng hoàng? Đi theo ta.”
Thi Vô Đoan đáp một tiếng rồi hớn hởđi theo Giang Hoa, hai người một chim đến ngoại thành, Giang Hoa lúc này mới tháo cổ kiếm trên vai xuống, thi triển chú pháp, cổ kiếm trong phút chốc lại dài lên mấy lần, phải đến hai trượng, quay đầu nói với Thi VôĐoan: “Lên đây.”
Trên Cửu Lộc sơn dù sao cao nhân xuất hiện lớp lớp, thuật xu vật kiểu này tuy rằng không hay gặp, Thi VôĐoan cũng không cảm thấy mới lạ, nghĩ sắp đằng vân giá vũ, còn có cảm giác rất thú vị, liền nhảy tót lên. Giang Hoa kết thủ quyết, cổ kiếm kia vững vàng bay lên trời, chẳng mấy chốc hoa cỏ chim thú trên mặt đất đều không còn thấy rõ.
Lên trên cao gió thổi càng lúc càng lạnh thấu xương, tuy là cổ kiếm cực to và còn chở thêm hai người nhưng cũng bị gió thổi hơi đu đưa, nhìn xuống như thể vực sâu, bản thân Giang Hoa tự nhiên đã quen, lo lắng Thi VôĐoan sợđộ cao, liền đưa tay ôm thiếu niên vừa cao đến ngực mình vào lòng.
Thi Vô Đoan định nói gìđó với ông, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị gió cuốn tung, liền giãy giụa vùng đầu ra khỏi ngực Giang Hoa, hưng trí bừng bừng nhìn đông ngó tây, nhìn thấy tua dưới đuôi cổ kiếm bị gió thổi bay phần phật, chỉ cảm thấy rõ ràng là thứ bằng bàn tay mà lại biến thành quái vật khổng lồ, cũng chẳng sợ bị gió thổi tan, vì thế tên nhóc này liền ýđồ từ trên cổ kiếm đang lơ lửng giữa trời bò qua xem đến cùng – bị Giang Hoa tản nhân kiên quyết ngăn chặn.
Tên khỉ con hoàn toàn không sợ ngã, Giang Hoa phát hiện mình trái lại vẫn hơi sợ.
Ngự kiếm màđi chẳng qua nửa ngày, hai người đã lên đến một ngọn núi, tốc độ của cổ kiếm chậm lại, Thi VôĐoan nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy đây dường như là Thục trung hoặc Tiêu Tương, núi non khắp trước mắt, triền núi lại ôn nhu cực kỳ, không thấy mảy may cự thạch cao vút chắn ngang.
Giang Hoa trực tiếp dẫn y lên lưng chừng một ngọn núi, đứng trong biển trúc.
Chỉ thấy Giang Hoa tản nhân cất cổ kiếm, dẫn đường phía trước.
Biển trúc này không giống thiên nhiên hình thành, tuy không rõ lắm nhưng thoáng có dấu vết nhân tạo, Thi VôĐoan nhìn chằm chằm biển trúc từng tầng giống như không làm sao đi đến cuối kia, nghiêm trang bấm tay tính thử, hỏi: “Tiền bối à, ta thấy đây là Chu nguyên trận nhỉ?”
Giang Hoa khá bất ngờ, không nhịn được quay đầu nhìn y một cái, cười nói: “Đồ khỉ nhà ngươi còn biết Chu nguyên trận?”
Thi Vô Đoan nói: “Biết chứ, ta từng học một chút rồi, sư phụ nói tính sao và trận pháp không tách rời.”
Giang Hoa liền hỏi tiếp: “Vậy ngươi nói thử xem, nếu ta không dẫn đường, ngươi có biện pháp phá trận này không?”
Thi Vô Đoan nhìn thoáng bốn phía với biểu cảm nghiêm túc nói: “Biện pháp phá trận… có chứ.”
Giang Hoa vui mừng thầm nghĩ, hài tử này tuy rằng gan to đến mức khiến da đầu người ta ngứa ran, tinh nghịch đến mức khiến tim gan người ta run rẩy, nhưng phân thông minh và thiên phú này thật sự khóđược, liền nghe Thi VôĐoan nói: “Trận này là trúc thể, tìm một ngày thuận gióđốt trụi không phải phá luôn sao.”
Giang Hoa tản nhân: “…”
Thúy bình điểu lại hung hãn đập cánh trên đầu Thi VôĐoan.
“Thứ khốn kiếp, thế nếu ta dùng đá tảng bày trận?”
Thi Vô Đoan ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “À, thế ta ở ngay ngoài trận gọi ông, tiền bối chung quy chưa đến mức để ta ăn không khí chứ.”
Giang Hoa tản nhân quả thực không biết nên nói gì cho được, nhìn chung có thể lĩnh hội một phần vạn chua cay của lão hữu mấy năm nay.
Hai người xuyên qua biển trúc, chỉ thấy một tiểu viện bị một loạt hàng rào trúc ngăn cách, không biết là loại hoa gì màu vàng nhạt quấn lên, trên mặt còn giống như kết sương sớm, trông rất đẹp mắt. Thi VôĐoan thấy viện này dường như không nhỏ, trúc lâu phòng xá bên trong lại đầy đủ mọi thứ, thầm hơi ngạc nhiên, lòng nói hóa ra tản tiên tiền bối này cũng phải ở trong nhà.
Giang Hoa chỉ một gian phòng bên cạnh trúc lâu nói với y: “Ngươi cứởđó trước đi.”
Đang nói thì một người dáng vẻ thanh niên từ trong phòng xá kia đi ra, cung kính nói với Giang Hoa tản nhân: “Tiên trưởng đã trở về.”
Giang Hoa gật đầu, chỉ thanh niên này nói với Thi VôĐoan: “Y gọi là Hạc Đồng, chân thân chính là tiên hạc, những năm qua khá cóđạo hạnh, nếu ta vắng mặt, ngươi có việc cứ tìm y làđược.”
Hạc Đồng chuyển hướng sang Thi VôĐoan còn mơ mơ hồ hồ, vẫn là bộ dáng cung cung kính kính, có chút khuyết thiếu biểu cảm, nói: “Mời tiểu đạo huynh, chỗở của huynh đã thu dọn sẵn sàng rồi.”
Thi Vô Đoan nhìn y, lại nhìn Giang Hoa, không nhịn được nhíu mày hỏi: “Tiền bối, không phải sư phụ ta nói…”
Giang Hoa ngắt lời: “Ngươi biết sư phụ ngươi bảo ngươi lấy cái gì chứ?”
Thi Vô Đoan chần chừ một chút rồi lắc đầu, Giang Hoa liền cười nói: “Sư phụ ngươi bảo ngươi lấy kinh nghiệm, thuật tính sao của ngươi tiến cảnh quá nhanh, Huyền Tông vốn không giỏi đạo này, ta du lịch tứ phương, dùng được thứ này, một số thứ bàng môn tà đạo trái lại biết kha khá, ông ấy liền phó thác ngươi cho ta, để ta dạy ngươi một số phép tính đơn giản. Ngươi cứở lại trước, không vội trở về.”
Nói xong giống như không muốn nhiều lời, đẩy vai y một cái rồi quay người vào trúc lâu, Hạc Đồng bên cạnh giục Thi VôĐoan đi cùng mình, y không nhịn được hơi nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ, là sư phụ bảo ta đến cùng tiền bối học bổn sự sao?
Ngay cả tiểu hài tử chưa từng xuống núi như y cũng minh bạch tu tiên và tu đạo hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, hơn nữa cho dùđạo tổ với Giang Hoa tản nhân giao tình nhiều năm, cũng tuyệt không cóđạo lý chưởng môn nhân Huyền Tông giao đệ tử quan môn của mình cho Giang Hoa tản nhân dạy.
Thi Vô Đoan vạn phần hồ nghi bỏ hành lý vào phòng, không nhịn được lại muốn hỏi đến cùng, nhưng Hạc Đồng kia mi thanh mục tú dáng vẻ linh tú, lại là kẻ ba chân chẳng đạp được phát rắm nào, một hỏi ba không biết, thấy y thu xếp xong liền không phân thuyết gì bỏ luôn ra ngoài. Thi VôĐoan và thúy bình tiên tước đưa mắt nhìn nhau một hồi, liền ăn ý thám hiểm gian phòng.
Giang Hoa đối với y tự nhiên là không tồi, bày biện trong phòng đương nhiên không phải nạm vàng khảm bạc, nhưng thoạt nhìn cũng sạch sẽ nhã trí, không thiếu thứ gì, cạnh giường có chiếc mành trúc nhỏ, đi vào thấy lại liền với một cửa nhỏ, Thi VôĐoan đẩy cửa bước vào, thấy bậc thang làđi xuống dưới.
Y gọi thúy bình điểu: “Con chim ngốc, mau qua đây mau qua đây, chúng ta xuống xem thử.”
Một người một chim hưng trí bừng bừng theo thềm đáđi xuống, chỉ nghe bên trong dường như có tiếng nước chảy róc rách, xuống dưới thấy lại cóđộng thiên khác, hình như nước suối chảy qua đây, không biết làm sao màđể lại một cái ao dưới này, nước ao trong veo thấy đáy, Thi VôĐoan đưa tay vốc thử, cảm giác mát rượi, bèn đưa lên miệng uống hai ngụm, chỉ cảm thấy ngọt lành dị thường, còn ngon hơn nước dưới suối Cam Lộ chúng tiểu yêu Thương Vân cốc đổ xôđến.
Thúy bình điểu nhảy lên một tảng đá, đập cánh kêu hai tiếng, Thi VôĐoan nhìn theo chỉ dẫn của nó, chỉ thấy bên cạnh còn có cửa đá. Đẩy cửa đá ra, bên trong lại là cả một tàng thư trông như thư phòng.
Thi Vô Đoan trèo lên chiếc bàn con, lấy một quyển sách trên giá, tiện tay mở ra xem, chính là một quyển du ký, không biết tác giả là ai, bên trong ghi lại kỳ văn dị sự mới nghe lần đầu. Trong lòng Thi Vô Đoan âm thầm ngạc nhiên, lại mở một bản khác, lần này là một quyển giảng nguyên lý tính sao, y nhìn qua vài tờ, chỉ thấy trong này ghi lại chẳng qua là phép tính tầm thường “tam liên tứ cố ngũ hỗn độn” nọ kia, không nói tính như thế nào, mà là thuyết minh mỗi một bước thiết kế ra sao, lại suy luận ra sao.
Thi Vô Đoan ngồi xếp bằng trên bàn, bắt đầu lật xem, mới xem chẳng qua nửa quyển đã cảm thấy rất nhiều vấn đề trước kia không minh bạch trong nháy mắt đều như thể hồ quán đỉnh*. Sau đó y lại không ngồi yên, bỏquyển này xuống, rút thêm mấy quyển khác, người nổi tiếng hay vô danh, hoặc là người y chưa bao giờ nghe nói, nội dung lại đều chưa thấy bao giờ.
Trên Cửu Lộc sơn không thiếu tàng thư, tuy rằng y bướng bỉnh nhưng mấy năm nay bịđạo tổ trông chừng nên cũng chưa bao giờ xao nhãng công khóa, hơn nữa thiên tư tốt hơn hài đồng tầm thường, có khả năng nhìn qua là nhớ, bản thân cảm thấy mình cũng có chút bổn sự, đến nơi đây mới âm thầm chép miệng.
Chính lúc này, không biết thúy bình điểu đụng phải cái gì mà truyền đến một tiếng vang nhỏ hệt nhưâm thanh của đàn ba dây, Thi VôĐoan đang đắm chìm trong trang sách, bị nó làm giật thót, nhảy tót xuống bàn, thấy trong góc có bày một cây cầm… không, nên là sắt**.
Trên vật ấy có hoa văn tinh tế, đến gần nhìn thử, Thi VôĐoan mới phát hiện chỗ không tầm thường của thứ này, lẽ ra nhã sắt tầm thường chẳng qua hai mươi ba dây, tụng sắt cũng chỉ hai mươi lăm dây, nhưng y đếm thử lại phát hiện thứ này cóđến năm mươi dây.
Y không nhịn được tò mò dùng tay gảy thử, âm thanh của cổ sắt bình thường phần nhiều như nước chảy, bình hòa động lòng người, nhưng y vừa đưa tay đụng vào lại cảm thấy trong sắt âm này có sự triền miên bi khổ khó nói nên lời, không cầm được lòng dừng một chút, thanh âm ấy lưu luyến hồi lâu mới từ từ tan đi, giống như nhỏ một giọt nước xuống ao, Thi VôĐoan bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như hơi buồn bã.
Vừa thất thần, không biết làm sao màđầu ngón tay bị rạch một đường nhỏ, một giọt máu lăn xuống cổ sắt năm mươi dây kia, lại như thể bị nó hút vào, thoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng.
Thi Vô Đoan lấy làm kinh hãi, chỉ nghe một người nói phía sau: “Xem ra nó còn có vài phần duyên phận với ngươi.”
Thi Vô Đoan quay đầu trông thấy Giang Hoa tản nhân không biết đứng ở cửa từ bao giờ, biểu cảm trên mặt không nhìn rõ, chỉ cảm thấy ánh mắt có phần phức tạp.
“Tiền bối.”
Giang Hoa bước vào ôm cổ sắt kia đặt trên bàn sách, nói: “Đây là cổ vật, nghe đâu khúc cổ sắt năm mươi dây tấu, cóâm đại bi khiến nhân tình không thể ngừng, vì vậy hậu nhân sửa thành hai mươi lăm dây. Đến bây giờ, cổ sắt như thế sớm đã thất truyền, hầu như không nhìn thấy nữa, ta cũng phải trắc trở lắm mới kiếm được một cây thế này.”
Tay ông lướt qua cổ sắt, âm thanh khiến người ta động lòng kia lại xuất hiện, Giang Hoa thấy trên mặt Thi VôĐoan lại xuất hiện thần sắc ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không nhịn được thầm thở dài, lòng nói một hài đồng nhỏ tuổi, suốt ngày chơi đùa, chính là tuổi vôưu vô lự, còn chưa biết bi là gì, đãẩn ẩn hiện một chút si khí, chỉ sợ tương lai…
Lại nghĩđến lời đạo tổ nói, mỗi người có duyên pháp của mỗi người, không nhịn được phải thở dài.
—
*Thể hồ quán đỉnh: có thể hiểu đại khái là truyền trí tuệ khiến người ta hoàn toàn giác ngộ.
**Đàn sắt là loại đàn thường có 25 hoặc 16 dây.
Giang Hoa đến bây giờ mới xem như minh bạch câu này, ông đang chen thân trong khu chợồn ào, khá bất đắc dĩ nhìn Thi VôĐoan ăn tròn xoe cái bụng nhỏ, hỏi: “Lần này ăn no rồi chứ?”
Mỡ trên khóe miệng còn chưa lau khô, Thi VôĐoan nghe vậy vừa gật đầu vừa cúi xuống húp nốt nửa bát hoành thánh còn lại, lúc này mới cười với Giang Hoa, lộ ra một cái lúm đồng tiền bên má phải trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa cùng hai cái răng khểnh nhỏ, từ trên chiếc ghế gỗ nhảy xuống, vác bao hành lý nói: “Đa tạ tiền bối khoản đãi. Tiền bối à, sư phụ ta bảo ta tìm ông lấy một món đồ, là món gì vậy, ông mau cho ta đi, nương tử nhà ta còn đang chờ ta đó.”
Giang Hoa nhìn bộ dáng hệt như người lớn của y, không nhịn được bật cười, gập ngón tay cốc đầu: “Đồ khỉ, chỉ biết nhớ nhung nữ hài tử người ta, ngươi ở Cửu Lộc sơn có từng học đàng hoàng? Đi theo ta.”
Thi Vô Đoan đáp một tiếng rồi hớn hởđi theo Giang Hoa, hai người một chim đến ngoại thành, Giang Hoa lúc này mới tháo cổ kiếm trên vai xuống, thi triển chú pháp, cổ kiếm trong phút chốc lại dài lên mấy lần, phải đến hai trượng, quay đầu nói với Thi VôĐoan: “Lên đây.”
Trên Cửu Lộc sơn dù sao cao nhân xuất hiện lớp lớp, thuật xu vật kiểu này tuy rằng không hay gặp, Thi VôĐoan cũng không cảm thấy mới lạ, nghĩ sắp đằng vân giá vũ, còn có cảm giác rất thú vị, liền nhảy tót lên. Giang Hoa kết thủ quyết, cổ kiếm kia vững vàng bay lên trời, chẳng mấy chốc hoa cỏ chim thú trên mặt đất đều không còn thấy rõ.
Lên trên cao gió thổi càng lúc càng lạnh thấu xương, tuy là cổ kiếm cực to và còn chở thêm hai người nhưng cũng bị gió thổi hơi đu đưa, nhìn xuống như thể vực sâu, bản thân Giang Hoa tự nhiên đã quen, lo lắng Thi VôĐoan sợđộ cao, liền đưa tay ôm thiếu niên vừa cao đến ngực mình vào lòng.
Thi Vô Đoan định nói gìđó với ông, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị gió cuốn tung, liền giãy giụa vùng đầu ra khỏi ngực Giang Hoa, hưng trí bừng bừng nhìn đông ngó tây, nhìn thấy tua dưới đuôi cổ kiếm bị gió thổi bay phần phật, chỉ cảm thấy rõ ràng là thứ bằng bàn tay mà lại biến thành quái vật khổng lồ, cũng chẳng sợ bị gió thổi tan, vì thế tên nhóc này liền ýđồ từ trên cổ kiếm đang lơ lửng giữa trời bò qua xem đến cùng – bị Giang Hoa tản nhân kiên quyết ngăn chặn.
Tên khỉ con hoàn toàn không sợ ngã, Giang Hoa phát hiện mình trái lại vẫn hơi sợ.
Ngự kiếm màđi chẳng qua nửa ngày, hai người đã lên đến một ngọn núi, tốc độ của cổ kiếm chậm lại, Thi VôĐoan nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy đây dường như là Thục trung hoặc Tiêu Tương, núi non khắp trước mắt, triền núi lại ôn nhu cực kỳ, không thấy mảy may cự thạch cao vút chắn ngang.
Giang Hoa trực tiếp dẫn y lên lưng chừng một ngọn núi, đứng trong biển trúc.
Chỉ thấy Giang Hoa tản nhân cất cổ kiếm, dẫn đường phía trước.
Biển trúc này không giống thiên nhiên hình thành, tuy không rõ lắm nhưng thoáng có dấu vết nhân tạo, Thi VôĐoan nhìn chằm chằm biển trúc từng tầng giống như không làm sao đi đến cuối kia, nghiêm trang bấm tay tính thử, hỏi: “Tiền bối à, ta thấy đây là Chu nguyên trận nhỉ?”
Giang Hoa khá bất ngờ, không nhịn được quay đầu nhìn y một cái, cười nói: “Đồ khỉ nhà ngươi còn biết Chu nguyên trận?”
Thi Vô Đoan nói: “Biết chứ, ta từng học một chút rồi, sư phụ nói tính sao và trận pháp không tách rời.”
Giang Hoa liền hỏi tiếp: “Vậy ngươi nói thử xem, nếu ta không dẫn đường, ngươi có biện pháp phá trận này không?”
Thi Vô Đoan nhìn thoáng bốn phía với biểu cảm nghiêm túc nói: “Biện pháp phá trận… có chứ.”
Giang Hoa vui mừng thầm nghĩ, hài tử này tuy rằng gan to đến mức khiến da đầu người ta ngứa ran, tinh nghịch đến mức khiến tim gan người ta run rẩy, nhưng phân thông minh và thiên phú này thật sự khóđược, liền nghe Thi VôĐoan nói: “Trận này là trúc thể, tìm một ngày thuận gióđốt trụi không phải phá luôn sao.”
Giang Hoa tản nhân: “…”
Thúy bình điểu lại hung hãn đập cánh trên đầu Thi VôĐoan.
“Thứ khốn kiếp, thế nếu ta dùng đá tảng bày trận?”
Thi Vô Đoan ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “À, thế ta ở ngay ngoài trận gọi ông, tiền bối chung quy chưa đến mức để ta ăn không khí chứ.”
Giang Hoa tản nhân quả thực không biết nên nói gì cho được, nhìn chung có thể lĩnh hội một phần vạn chua cay của lão hữu mấy năm nay.
Hai người xuyên qua biển trúc, chỉ thấy một tiểu viện bị một loạt hàng rào trúc ngăn cách, không biết là loại hoa gì màu vàng nhạt quấn lên, trên mặt còn giống như kết sương sớm, trông rất đẹp mắt. Thi VôĐoan thấy viện này dường như không nhỏ, trúc lâu phòng xá bên trong lại đầy đủ mọi thứ, thầm hơi ngạc nhiên, lòng nói hóa ra tản tiên tiền bối này cũng phải ở trong nhà.
Giang Hoa chỉ một gian phòng bên cạnh trúc lâu nói với y: “Ngươi cứởđó trước đi.”
Đang nói thì một người dáng vẻ thanh niên từ trong phòng xá kia đi ra, cung kính nói với Giang Hoa tản nhân: “Tiên trưởng đã trở về.”
Giang Hoa gật đầu, chỉ thanh niên này nói với Thi VôĐoan: “Y gọi là Hạc Đồng, chân thân chính là tiên hạc, những năm qua khá cóđạo hạnh, nếu ta vắng mặt, ngươi có việc cứ tìm y làđược.”
Hạc Đồng chuyển hướng sang Thi VôĐoan còn mơ mơ hồ hồ, vẫn là bộ dáng cung cung kính kính, có chút khuyết thiếu biểu cảm, nói: “Mời tiểu đạo huynh, chỗở của huynh đã thu dọn sẵn sàng rồi.”
Thi Vô Đoan nhìn y, lại nhìn Giang Hoa, không nhịn được nhíu mày hỏi: “Tiền bối, không phải sư phụ ta nói…”
Giang Hoa ngắt lời: “Ngươi biết sư phụ ngươi bảo ngươi lấy cái gì chứ?”
Thi Vô Đoan chần chừ một chút rồi lắc đầu, Giang Hoa liền cười nói: “Sư phụ ngươi bảo ngươi lấy kinh nghiệm, thuật tính sao của ngươi tiến cảnh quá nhanh, Huyền Tông vốn không giỏi đạo này, ta du lịch tứ phương, dùng được thứ này, một số thứ bàng môn tà đạo trái lại biết kha khá, ông ấy liền phó thác ngươi cho ta, để ta dạy ngươi một số phép tính đơn giản. Ngươi cứở lại trước, không vội trở về.”
Nói xong giống như không muốn nhiều lời, đẩy vai y một cái rồi quay người vào trúc lâu, Hạc Đồng bên cạnh giục Thi VôĐoan đi cùng mình, y không nhịn được hơi nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ, là sư phụ bảo ta đến cùng tiền bối học bổn sự sao?
Ngay cả tiểu hài tử chưa từng xuống núi như y cũng minh bạch tu tiên và tu đạo hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, hơn nữa cho dùđạo tổ với Giang Hoa tản nhân giao tình nhiều năm, cũng tuyệt không cóđạo lý chưởng môn nhân Huyền Tông giao đệ tử quan môn của mình cho Giang Hoa tản nhân dạy.
Thi Vô Đoan vạn phần hồ nghi bỏ hành lý vào phòng, không nhịn được lại muốn hỏi đến cùng, nhưng Hạc Đồng kia mi thanh mục tú dáng vẻ linh tú, lại là kẻ ba chân chẳng đạp được phát rắm nào, một hỏi ba không biết, thấy y thu xếp xong liền không phân thuyết gì bỏ luôn ra ngoài. Thi VôĐoan và thúy bình tiên tước đưa mắt nhìn nhau một hồi, liền ăn ý thám hiểm gian phòng.
Giang Hoa đối với y tự nhiên là không tồi, bày biện trong phòng đương nhiên không phải nạm vàng khảm bạc, nhưng thoạt nhìn cũng sạch sẽ nhã trí, không thiếu thứ gì, cạnh giường có chiếc mành trúc nhỏ, đi vào thấy lại liền với một cửa nhỏ, Thi VôĐoan đẩy cửa bước vào, thấy bậc thang làđi xuống dưới.
Y gọi thúy bình điểu: “Con chim ngốc, mau qua đây mau qua đây, chúng ta xuống xem thử.”
Một người một chim hưng trí bừng bừng theo thềm đáđi xuống, chỉ nghe bên trong dường như có tiếng nước chảy róc rách, xuống dưới thấy lại cóđộng thiên khác, hình như nước suối chảy qua đây, không biết làm sao màđể lại một cái ao dưới này, nước ao trong veo thấy đáy, Thi VôĐoan đưa tay vốc thử, cảm giác mát rượi, bèn đưa lên miệng uống hai ngụm, chỉ cảm thấy ngọt lành dị thường, còn ngon hơn nước dưới suối Cam Lộ chúng tiểu yêu Thương Vân cốc đổ xôđến.
Thúy bình điểu nhảy lên một tảng đá, đập cánh kêu hai tiếng, Thi VôĐoan nhìn theo chỉ dẫn của nó, chỉ thấy bên cạnh còn có cửa đá. Đẩy cửa đá ra, bên trong lại là cả một tàng thư trông như thư phòng.
Thi Vô Đoan trèo lên chiếc bàn con, lấy một quyển sách trên giá, tiện tay mở ra xem, chính là một quyển du ký, không biết tác giả là ai, bên trong ghi lại kỳ văn dị sự mới nghe lần đầu. Trong lòng Thi Vô Đoan âm thầm ngạc nhiên, lại mở một bản khác, lần này là một quyển giảng nguyên lý tính sao, y nhìn qua vài tờ, chỉ thấy trong này ghi lại chẳng qua là phép tính tầm thường “tam liên tứ cố ngũ hỗn độn” nọ kia, không nói tính như thế nào, mà là thuyết minh mỗi một bước thiết kế ra sao, lại suy luận ra sao.
Thi Vô Đoan ngồi xếp bằng trên bàn, bắt đầu lật xem, mới xem chẳng qua nửa quyển đã cảm thấy rất nhiều vấn đề trước kia không minh bạch trong nháy mắt đều như thể hồ quán đỉnh*. Sau đó y lại không ngồi yên, bỏquyển này xuống, rút thêm mấy quyển khác, người nổi tiếng hay vô danh, hoặc là người y chưa bao giờ nghe nói, nội dung lại đều chưa thấy bao giờ.
Trên Cửu Lộc sơn không thiếu tàng thư, tuy rằng y bướng bỉnh nhưng mấy năm nay bịđạo tổ trông chừng nên cũng chưa bao giờ xao nhãng công khóa, hơn nữa thiên tư tốt hơn hài đồng tầm thường, có khả năng nhìn qua là nhớ, bản thân cảm thấy mình cũng có chút bổn sự, đến nơi đây mới âm thầm chép miệng.
Chính lúc này, không biết thúy bình điểu đụng phải cái gì mà truyền đến một tiếng vang nhỏ hệt nhưâm thanh của đàn ba dây, Thi VôĐoan đang đắm chìm trong trang sách, bị nó làm giật thót, nhảy tót xuống bàn, thấy trong góc có bày một cây cầm… không, nên là sắt**.
Trên vật ấy có hoa văn tinh tế, đến gần nhìn thử, Thi VôĐoan mới phát hiện chỗ không tầm thường của thứ này, lẽ ra nhã sắt tầm thường chẳng qua hai mươi ba dây, tụng sắt cũng chỉ hai mươi lăm dây, nhưng y đếm thử lại phát hiện thứ này cóđến năm mươi dây.
Y không nhịn được tò mò dùng tay gảy thử, âm thanh của cổ sắt bình thường phần nhiều như nước chảy, bình hòa động lòng người, nhưng y vừa đưa tay đụng vào lại cảm thấy trong sắt âm này có sự triền miên bi khổ khó nói nên lời, không cầm được lòng dừng một chút, thanh âm ấy lưu luyến hồi lâu mới từ từ tan đi, giống như nhỏ một giọt nước xuống ao, Thi VôĐoan bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như hơi buồn bã.
Vừa thất thần, không biết làm sao màđầu ngón tay bị rạch một đường nhỏ, một giọt máu lăn xuống cổ sắt năm mươi dây kia, lại như thể bị nó hút vào, thoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng.
Thi Vô Đoan lấy làm kinh hãi, chỉ nghe một người nói phía sau: “Xem ra nó còn có vài phần duyên phận với ngươi.”
Thi Vô Đoan quay đầu trông thấy Giang Hoa tản nhân không biết đứng ở cửa từ bao giờ, biểu cảm trên mặt không nhìn rõ, chỉ cảm thấy ánh mắt có phần phức tạp.
“Tiền bối.”
Giang Hoa bước vào ôm cổ sắt kia đặt trên bàn sách, nói: “Đây là cổ vật, nghe đâu khúc cổ sắt năm mươi dây tấu, cóâm đại bi khiến nhân tình không thể ngừng, vì vậy hậu nhân sửa thành hai mươi lăm dây. Đến bây giờ, cổ sắt như thế sớm đã thất truyền, hầu như không nhìn thấy nữa, ta cũng phải trắc trở lắm mới kiếm được một cây thế này.”
Tay ông lướt qua cổ sắt, âm thanh khiến người ta động lòng kia lại xuất hiện, Giang Hoa thấy trên mặt Thi VôĐoan lại xuất hiện thần sắc ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không nhịn được thầm thở dài, lòng nói một hài đồng nhỏ tuổi, suốt ngày chơi đùa, chính là tuổi vôưu vô lự, còn chưa biết bi là gì, đãẩn ẩn hiện một chút si khí, chỉ sợ tương lai…
Lại nghĩđến lời đạo tổ nói, mỗi người có duyên pháp của mỗi người, không nhịn được phải thở dài.
—
*Thể hồ quán đỉnh: có thể hiểu đại khái là truyền trí tuệ khiến người ta hoàn toàn giác ngộ.
**Đàn sắt là loại đàn thường có 25 hoặc 16 dây.
Tác giả :
Priest