Cẩm Sắt
Chương 65: Ngọn đèn thứ hai (2)
Thi Vô Đoan theo không xa không gần lão nhân lai lịch bất minh này, bản thân y chưa từng chân chính tiếp xúc với Đại Thừa giáo tông, hết thảy lui tới lén lút đều là do đám HạĐoan Phương xử lý, y đoán người này không phải một trong tam đại trưởng lão Đại Thừa giáo tông, mà chính làđại giáo tông chủ, Chấp Diệp đại sư.
Trong đầu y nhanh chóng lướt qua đủ mọi chuyện, ôm trên tay lại chỉ có thi thể một con thỏ, cảm thấy nó dường như… càng lúc càng nặng.
Lão nhân không hề nói nhiều, sau khi lên đường thì dường như chẳng quan tâm đến y nữa, dọc đường dập đầu quỳ lạy, đúng như lời bản thân ông ta nói, kính sơn kính thủy kính thần linh, gặp sơn bái sơn, gặp thủy bái thủy, dù gặp phải mấy tảng đá to lởm chởm đột nhiên nhô lên cũng phải quy củ mà quỳ xuống, bày đá nhỏ dưới chân thành hình tam giác, sau đó đầu rạp xuống đất.
Dọc đường ba quỳ chín khấu, lại là bái sơn xuyên thảo mộc, mà không phải đế vương nhân gian.
Dọc đường bởi vậy đi cực chậm, lão nhân không sợ Thi VôĐoan bỏ mặc bản thân, Thi VôĐoan lại giống như chính mình cũng chẳng biết mình đang làm gì, thấy lão đầu tử kia dừng chân, trong lòng thầm mắng một tiếng lắm chuyện, nhưng luôn chờ bên cạnh chứ chưa từng tự mình đi trước.
Lúc chờđợi, có khi y nhìn chằm chằm bóng lưng lão nhân đang quỳ lạy, có khi nhìn mũi chân mình, cũng chẳng biết đang nghĩ những gì.
Đi không biết bao nhiêu dặm đường, thấy lão nhân gia chẳng rõđã dập đầu bao lần – hiện tại, Thi VôĐoan nhìn chung hiểu được vì sao tấm áo bào trên người lão nhân này vui mắt như vậy – rốt cuộc đãđến dưới một gốc đại thụ.
Gốc cây này xem chừng phải trăm ngàn tuổi rồi, không nhìn ra là giống gì, cành lá um tùm, giữa trời đông giá rét lá cây vẫn tươi tốt đến kinh người, trong tuyết trắng mịt mù có vẻ hết sức gai mắt, nóđứng một mình ở nơi này bằng tư thái di thếđộc lập, dường như giữa đất trời chỉ có một cây vậy.
Lão nhân sau khi thành kính dập đầu bái lạy, lúc này mới nói với Thi VôĐoan: “Đây là cây đại bồđề, truyền thuyết là giống ngoài cửu thiên, chư thần tưới linh chi ngọc dịch, đủ ba nghìn ba trăm năm nhô khỏi mặt đất, ba nghìn ba trăm năm nảy mầm, ba nghìn ba trăm năm trổ cành, thêm ba nghìn ba trăm năm cành lá xanh um, một chiếc lá có thể thông thiên.”
Ông ta dùng hai tay nâng một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, cuộn tròn lại màđến gần bên tai Thi VôĐoan, nói: “Cuốn làm ống, có thể nghe tiên âm.”
Thi Vô Đoan mặt không biểu cảm nhìn ông ta một lúc, lại thật sự lắng tai nghe một hồi, giây lát mới nói: “Ta chẳng nghe thấy gì hết.”
Lão nhân thở dài nói: “Không sai, sinh trong trần thế tam gian, có thể không kính quỷ thần, trí thân dưới cây đại tiên, có thể không nghe tiên âm, trừ chủ nhân của quỷ bàn thì còn ai đây?”
Thi Vô Đoan hơi ngước lên nhìn ông ta, chỉ thấy lão nhân khom người thả chiếc lá về với đất, nói: “Tinh bàn chính là linh vật đệ nhất đẳng trên thế gian, có thể nhìn trộm thiên cơ, diễn thấu nhân mệnh, hai mươi năm trước, có một bộ bàn đại hung vừa xuất thếđã có thể phệ hồn phách lệ quỷ giáng xuống, trong “Đại Thừa khải thị lục” thánh điển của giáo ta năm nghìn năm trước đã có ghi lại tên là quỷ bàn, lúc này xuất hiện, hiển nhiên mạt thếđãđến.”
“A.” Thi Vô Đoan nghe vậy gật đầu, sau đó dùng giọng điệu chậm rì rì quen thuộc kia mà nói, “Chẳng trách, hóa ra quý giáo sớm có dự ngôn, thảo nào Đại Thừa giáo tông thức thời như thế, không chút do dự chỉ lo thân mình, tránh thoát cuộc vây tiễu Đại Châu sơn, kẻ học sau bội phục.”
Lão nhân nhìn y một cái mà thở than: “Trong lòng có khổ, ngươi không cần thiết nhất định lấy ác nghiệp báo người, nếu ngươi không thể bình tâm tĩnh khí, sao có thể phân rõ thị phi đúng sai?”
Thi Vô Đoan cười nhạo: “Kẻ thuận ta là thị, nghịch ta là phi, điều này có gì mà khó phân biệt?”
Lão nhân nói: “Lời này của ngươi lại có gì khác biệt với cửu u ma vật đâu?”
Thi Vô Đoan thản nhiên nói: “Vốn chẳng có gì khác biệt.”
Lão nhân lắc đầu, lại không dây dưa trên ngôn ngữ với y nữa, kiễng chân cố sức kéo một cành bồđề nhỏ xuống – nhánh cây nọ thoạt nhìn vút lên cao nhưng mềm dẻo khác thường, bịông ta kéo lại nhẹ nhàng rủ xuống như cóý thức, còn mềm mại hơn cành liễu.
Lão nhân quay đầu vẫy tay gọi Thi VôĐoan: “Đến đây.”
Thi Vô Đoan không hiểu ý, nhướng mày bước lên trước, chỉ thấy lão nhân ôm thi thể con thỏ trong lòng y, dùng cành cây mảnh quấn lên từng vòng một, lá cây nọ tựa như một bộ quần áo, bao lấy con thỏ, chỉ lộ ra một cái đầu.
Lão nhân buông tay, cành cây cuốn con thỏ liền chậm rãi khôi phục nguyên trạng, dường như với nó mà nói thì trọng lượng của một con thỏ căn bản chẳng tính là gì, nhánh cây vẫn hướng về phía chân trời, ngay cả con thỏ cũng theo nó thành một hình thẳng đứng, cái đầu lộ ra đối với bầu trời xanh ngắt, như có một hồn phách sẽ từđầu nó phóng lên trời, thăng thiên màđi vậy.
Lão nhân chắp tay, theo thứ tựđiểm từđỉnh đầu đến khóe môi rồi xuống ngực, miệng lẩm nhẩm, chẳng biết đang làm gì.
Có gió lạnh lẽo thoảng mùi băng tuyết từ xa xa bay đến, tán cây to lớn kia vang xào xạc, lại có vẻ hài hòa dị thường với niệm tụng mơ hồ trong miệng lão nhân.
Có một chớp mắt như vậy, Thi VôĐoan lại cảm thấy sự an bình không nói nên lời một cách kỳ dị, an bình qua đi, xót xa lại dâng lên từđáy lòng, xông thẳng lên mắt, khiến vành mắt y đỏ lên, suýt nữa không nhịn được phải rơi lệ.
Y vội quay đầu đi, tự dưng hoảng loạn hẳn, giống như một đứa trẻ nấp sau khôi giáp, cho rằng mình đồng da sắt chẳng sợ hãi gì, lại đột nhiên bị người ta lột mất lớp xác ngoài, nguyên hình tất lộ.
Lão nhân ở bên thấp giọng nói: “Đây gọi là‘thụ táng’, cổ nhân nói, nếu là tiểu nhi dưới ba tuổi chết non, thìđem cột lên đại thụ, để sinh linh đi theo hồn cỏ cây. Tiểu nhi mới đến, không coi là người trên đời này, đến đi một chuyến, chưa kịp làm thiện, cũng chưa kịp làm ác, vô thiện vôác, vô nhân vô quả, mới là sinh linh tinh thuần tột cùng, cho nên không chôn xuống đất được, để tránh bị tà linh xâm hại.”
Ông ta quay đầu nhìn Thi VôĐoan, ánh mắt bình hòa ấm áp dị thường, dường như không phải nhìn một đầu lĩnh tạo phản ly kinh phản đạo, mà là một vãn bối thân thiết thuần lương thành thật, tiếp tục nói: “Ta nghe nói, nếu là người lòng có chấp nhất lớn, đột nhiên bị kịch biến, sẽ lưu lại một phần tinh phách, bám trên người chấp nhất hoặc là vật chấp nhất kia, trừ phi tử sinh lướt qua, bằng không sẽ chẳng bao giờ rời bỏ.”
Thi Vô Đoan cắn răng cực chặt, dường nhưđang cố hết sức ẩn nhẫn điều gì, khiến đường nét hai má thoáng nhu hòa cũng sắc bén hẳn lên.
Lão nhân thở dài mà nói: “Nhưng tạo hóa trêu người, kẻđánh mất một phần tinh phách của mình, luân hồi lần nữa lại không vào được ba đạo trên, kiếp sau chỉ có thể làm súc sinh mộng đổng, nếu trở về nhân thế thì tâm tính cũng nhất định có biến hóa, mọi chuyện xoáy vào bế tắc, cố chấp không thể nói lý, ngược lại cầu mà không được.”
Thi Vô Đoan ngẩn ra.
Lão nhân lắc đầu: “Người tính thủy chung không bằng trời tính, công tử không kính thiên địa, không tin quỷ thần, chẳng lẽ không biết tạo hóa chi công? Công tử tinh thông thôi diễn chi thuật, quy tắc chi pháp, chẳng lẽ không biết mệnh thuật khó trái?”
Thi Vô Đoan giấu tay trongống tay áo hơi dài, trầm mặc hồi lâu, nắm tay bất tri bất giác quá chặt, móng tay cơ hồđâm vào thịt, chẳng biết qua bao lâu y mới nói với giọng khàn khàn: “Ta… không tin.”
Lão nhân thở dài nhắm mắt, chỉ im lặng.
Thi Vô Đoan ngẩng đầu nhìn hướng con thỏ bị cành lá cuốn lên, hạ giọng cực nhẹ: “Ta không tin. Mệnh thuật là gì? Tạo hóa là gì? Ta đều chưa từng nhìn thấy, dù là… nhìn thấy rồi, lại như thế nào?”
Sau đó y cười khe khẽ một tiếng mà nói: “Bổ nó ra, giẫm dưới chân làđược.”
Lão nhân đưa mắt nhìn y, thấy Thi VôĐoan sắc mặt trắng bệch nhưng biểu cảm đã bình tĩnh, hai tay áp sát trong tay áo, nói: “Kẻ học sau hôm nay đến, kỳ thật là muốn hỏi Chấp Diệp đại sư mấy câu.”
Lão nhân thần sắc thoáng biến động, ngẩng đầu nhìn y –ông ta quả nhiên là Chấp Diệp đại sư tông chủ của đại giáo tông.
Thi Vô Đoan cười nói: “Ta biết chư vịđại sư quý giáo muốn thanh tu, nếu VôĐoan muốn các vịđại sư xen vào những chuyện của tục nhân này, đó là cưỡng cầu, ta chỉ hy vọng đại sư cho ta một cam đoan – không giúp hai bên.”
Chấp Diệp trầm lặng giây lát rồi nói: “Sao? Hiện giờ chúng ta đã thoái nhượng như thế mà công tử còn chưa thỏa mãn ư?”
Thi Vô Đoan thở dài: “Ta sợ… chư vị là gió bên nào mạnh ngả bên đấy.”
Y nói lời này nghe cực đáng ghét, may mà Chấp Diệp đại sư giỏi kiềm chế, không hề chấp nhặt với tên Thi VôĐoan vô sỉđen lòng, chỉ trầm mặc giây lát rồi nói: “Công tử muốn bảo đảm gì?”
“Một phần mật ước.” Thi VôĐoan nói, “Vây Đại BồĐề sơn xa gần hai mươi dặm, ta muốn bày một Đại hỏa trận, giam thành một vòng, hy vọng đến lúc đó nếu đại ca ta cùng triều đình tranh chấp, Đại Thừa giáo tông ở bên trong đứng vững vàng một chút, nếu chư vị vượt Lôi Trì một bước, mật ước xóa bỏ, tất dẫn lửa đốt núi. Đương nhiên, kẻ học sau cũng không ra giá trên trời, ta thay chư vị huynh đệ bảo đảm với đại sư, nếu chúng ta khởi sự thành công, quý giáo tất không bị khó dễ, vẫn tôn Đại BồĐề sơn làm nơi thái miếu của thiên tử, ngài thấy thế nào?”
Chấp Diệp đại sư im lặng giây lát rồi trầm giọng hỏi: “Ngày xưa Nhan thái phó lấy tâm huyết đốt bảy ngọn sơn đăng, vay mệnh trời bảy mươi năm, công tử nếu sự không thành thì sao?”
Thi Vô Đoan cười nói: “Vậy ngài cứ dâng thư khải tấu Hoàng thượng, nói là Thi VôĐoan ta bày trận hại ngài không được sao, vật chứng đủ hết, ai có năng lực giải trận pháp này thì bảo y giải làđược, nếu không có thì ngày sau các triều các đời, đại giáo tông cũng khỏi cần tham dự phân tranh, chẳng phải thành toàn tâm tưđại sư tị thế của chư vị? Hay là… quý giáo đều là những người mua danh cầu tiếng?”
Chấp Diệp đại sư do dự giây lát rồi thi lễ nói: “Sự tình trọng đại, bản thân tiểu lão nhân cũng khó làm chủ, mong công tử thư thả cho mấy ngày, ta về núi triệu tập các trưởng lão thương thảo một phen, lại cho câu trả lời sau.”
Thi Vô Đoan vui vẻ gật đầu nói: “Thế kẻ học sau chờ tin tức tốt của đại sư.”
Chấp Diệp đại sư quay người đi lên Đại BồĐề sơn, lúc này người tâm sự trùng trùng đã biến thành ông ta.
Thi Vô Đoan chần chừ một chút, lại đột nhiên mở miệng gọi: “Đại tông chủ, kẻ học sau… còn có một việc muốn thỉnh giáo.”
Chấp Diệp đại sư dừng chân: “Mời công tử nói.”
Thi Vô Đoan cúi đầu mím môi giây lát mới thấp giọng nói: “Nếu một người… tinh phách ly thể, tự nguyện phân ly huyết mạch, cắt cốt nhục tâm huyết, thì làm sao có thể biến vềđây?”
Chấp Diệp đại sư nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút mới đáp: “Chờ khi y nhận cốt nhục bị y tự tay cắt bỏ kia, buông xuống chấp nhất, thật tâm ăn năn, nhận hết nỗi khổ da thịt xương cốt nứt hợp, mới có thể viên mãn.”
Thi Vô Đoan chỉ im lặng, Chấp Diệp đại sư lắc đầu thở dài mà rời khỏi.
Mười ngày sau, đại tông chủ của Đại Thừa giáo tông cùng vị khách thần bí thường xuyên ở lán trà qua ngày kia ký kết mật ước đại hỏa, đến đây thì ngọn đèn thứ hai đãđốt lên.
Thi Vô Đoan ruổi xe rời khỏi vùng Đại BồĐề sơn, đi đến mục đích kế tiếp.
Lúc này, nơi tiểu đảo Đông Hải, một làn khói trắng bay tới trước mặt Bạch Ly, miễn cưỡng ngưng tụ thành hình người, hai bên đối mặt, lại là dung mạo giống nhau nhưđúc, dường như là soi gương vậy.
Bạch Ly thấp giọng nói: “Là ngươi, ngươi quay về rồi.”
Bạch Ly do khói trắng ngưng tụ thành lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng nhìn y.
Bạch Ly cúi đầu, chẳng biết bao lâu sau, rốt cuộc mới thấp giọng nói: “Là… ta không đúng.”
Người trong khói trắng lộ ra vẻ mặt thoải mái, phiêu đãng trên đầu y một chút rồi cúi xuống, khói trắng chậm rãi tan ra, vây trọn Bạch Ly trong đó.
Từ xưa đến nay, vô luận là tình cảnh nào, người hãm càng sâu, dùng tình càng chân thành, luôn cúi đầu trước tiên.
Trong đầu y nhanh chóng lướt qua đủ mọi chuyện, ôm trên tay lại chỉ có thi thể một con thỏ, cảm thấy nó dường như… càng lúc càng nặng.
Lão nhân không hề nói nhiều, sau khi lên đường thì dường như chẳng quan tâm đến y nữa, dọc đường dập đầu quỳ lạy, đúng như lời bản thân ông ta nói, kính sơn kính thủy kính thần linh, gặp sơn bái sơn, gặp thủy bái thủy, dù gặp phải mấy tảng đá to lởm chởm đột nhiên nhô lên cũng phải quy củ mà quỳ xuống, bày đá nhỏ dưới chân thành hình tam giác, sau đó đầu rạp xuống đất.
Dọc đường ba quỳ chín khấu, lại là bái sơn xuyên thảo mộc, mà không phải đế vương nhân gian.
Dọc đường bởi vậy đi cực chậm, lão nhân không sợ Thi VôĐoan bỏ mặc bản thân, Thi VôĐoan lại giống như chính mình cũng chẳng biết mình đang làm gì, thấy lão đầu tử kia dừng chân, trong lòng thầm mắng một tiếng lắm chuyện, nhưng luôn chờ bên cạnh chứ chưa từng tự mình đi trước.
Lúc chờđợi, có khi y nhìn chằm chằm bóng lưng lão nhân đang quỳ lạy, có khi nhìn mũi chân mình, cũng chẳng biết đang nghĩ những gì.
Đi không biết bao nhiêu dặm đường, thấy lão nhân gia chẳng rõđã dập đầu bao lần – hiện tại, Thi VôĐoan nhìn chung hiểu được vì sao tấm áo bào trên người lão nhân này vui mắt như vậy – rốt cuộc đãđến dưới một gốc đại thụ.
Gốc cây này xem chừng phải trăm ngàn tuổi rồi, không nhìn ra là giống gì, cành lá um tùm, giữa trời đông giá rét lá cây vẫn tươi tốt đến kinh người, trong tuyết trắng mịt mù có vẻ hết sức gai mắt, nóđứng một mình ở nơi này bằng tư thái di thếđộc lập, dường như giữa đất trời chỉ có một cây vậy.
Lão nhân sau khi thành kính dập đầu bái lạy, lúc này mới nói với Thi VôĐoan: “Đây là cây đại bồđề, truyền thuyết là giống ngoài cửu thiên, chư thần tưới linh chi ngọc dịch, đủ ba nghìn ba trăm năm nhô khỏi mặt đất, ba nghìn ba trăm năm nảy mầm, ba nghìn ba trăm năm trổ cành, thêm ba nghìn ba trăm năm cành lá xanh um, một chiếc lá có thể thông thiên.”
Ông ta dùng hai tay nâng một chiếc lá từ trên cây rơi xuống, cuộn tròn lại màđến gần bên tai Thi VôĐoan, nói: “Cuốn làm ống, có thể nghe tiên âm.”
Thi Vô Đoan mặt không biểu cảm nhìn ông ta một lúc, lại thật sự lắng tai nghe một hồi, giây lát mới nói: “Ta chẳng nghe thấy gì hết.”
Lão nhân thở dài nói: “Không sai, sinh trong trần thế tam gian, có thể không kính quỷ thần, trí thân dưới cây đại tiên, có thể không nghe tiên âm, trừ chủ nhân của quỷ bàn thì còn ai đây?”
Thi Vô Đoan hơi ngước lên nhìn ông ta, chỉ thấy lão nhân khom người thả chiếc lá về với đất, nói: “Tinh bàn chính là linh vật đệ nhất đẳng trên thế gian, có thể nhìn trộm thiên cơ, diễn thấu nhân mệnh, hai mươi năm trước, có một bộ bàn đại hung vừa xuất thếđã có thể phệ hồn phách lệ quỷ giáng xuống, trong “Đại Thừa khải thị lục” thánh điển của giáo ta năm nghìn năm trước đã có ghi lại tên là quỷ bàn, lúc này xuất hiện, hiển nhiên mạt thếđãđến.”
“A.” Thi Vô Đoan nghe vậy gật đầu, sau đó dùng giọng điệu chậm rì rì quen thuộc kia mà nói, “Chẳng trách, hóa ra quý giáo sớm có dự ngôn, thảo nào Đại Thừa giáo tông thức thời như thế, không chút do dự chỉ lo thân mình, tránh thoát cuộc vây tiễu Đại Châu sơn, kẻ học sau bội phục.”
Lão nhân nhìn y một cái mà thở than: “Trong lòng có khổ, ngươi không cần thiết nhất định lấy ác nghiệp báo người, nếu ngươi không thể bình tâm tĩnh khí, sao có thể phân rõ thị phi đúng sai?”
Thi Vô Đoan cười nhạo: “Kẻ thuận ta là thị, nghịch ta là phi, điều này có gì mà khó phân biệt?”
Lão nhân nói: “Lời này của ngươi lại có gì khác biệt với cửu u ma vật đâu?”
Thi Vô Đoan thản nhiên nói: “Vốn chẳng có gì khác biệt.”
Lão nhân lắc đầu, lại không dây dưa trên ngôn ngữ với y nữa, kiễng chân cố sức kéo một cành bồđề nhỏ xuống – nhánh cây nọ thoạt nhìn vút lên cao nhưng mềm dẻo khác thường, bịông ta kéo lại nhẹ nhàng rủ xuống như cóý thức, còn mềm mại hơn cành liễu.
Lão nhân quay đầu vẫy tay gọi Thi VôĐoan: “Đến đây.”
Thi Vô Đoan không hiểu ý, nhướng mày bước lên trước, chỉ thấy lão nhân ôm thi thể con thỏ trong lòng y, dùng cành cây mảnh quấn lên từng vòng một, lá cây nọ tựa như một bộ quần áo, bao lấy con thỏ, chỉ lộ ra một cái đầu.
Lão nhân buông tay, cành cây cuốn con thỏ liền chậm rãi khôi phục nguyên trạng, dường như với nó mà nói thì trọng lượng của một con thỏ căn bản chẳng tính là gì, nhánh cây vẫn hướng về phía chân trời, ngay cả con thỏ cũng theo nó thành một hình thẳng đứng, cái đầu lộ ra đối với bầu trời xanh ngắt, như có một hồn phách sẽ từđầu nó phóng lên trời, thăng thiên màđi vậy.
Lão nhân chắp tay, theo thứ tựđiểm từđỉnh đầu đến khóe môi rồi xuống ngực, miệng lẩm nhẩm, chẳng biết đang làm gì.
Có gió lạnh lẽo thoảng mùi băng tuyết từ xa xa bay đến, tán cây to lớn kia vang xào xạc, lại có vẻ hài hòa dị thường với niệm tụng mơ hồ trong miệng lão nhân.
Có một chớp mắt như vậy, Thi VôĐoan lại cảm thấy sự an bình không nói nên lời một cách kỳ dị, an bình qua đi, xót xa lại dâng lên từđáy lòng, xông thẳng lên mắt, khiến vành mắt y đỏ lên, suýt nữa không nhịn được phải rơi lệ.
Y vội quay đầu đi, tự dưng hoảng loạn hẳn, giống như một đứa trẻ nấp sau khôi giáp, cho rằng mình đồng da sắt chẳng sợ hãi gì, lại đột nhiên bị người ta lột mất lớp xác ngoài, nguyên hình tất lộ.
Lão nhân ở bên thấp giọng nói: “Đây gọi là‘thụ táng’, cổ nhân nói, nếu là tiểu nhi dưới ba tuổi chết non, thìđem cột lên đại thụ, để sinh linh đi theo hồn cỏ cây. Tiểu nhi mới đến, không coi là người trên đời này, đến đi một chuyến, chưa kịp làm thiện, cũng chưa kịp làm ác, vô thiện vôác, vô nhân vô quả, mới là sinh linh tinh thuần tột cùng, cho nên không chôn xuống đất được, để tránh bị tà linh xâm hại.”
Ông ta quay đầu nhìn Thi VôĐoan, ánh mắt bình hòa ấm áp dị thường, dường như không phải nhìn một đầu lĩnh tạo phản ly kinh phản đạo, mà là một vãn bối thân thiết thuần lương thành thật, tiếp tục nói: “Ta nghe nói, nếu là người lòng có chấp nhất lớn, đột nhiên bị kịch biến, sẽ lưu lại một phần tinh phách, bám trên người chấp nhất hoặc là vật chấp nhất kia, trừ phi tử sinh lướt qua, bằng không sẽ chẳng bao giờ rời bỏ.”
Thi Vô Đoan cắn răng cực chặt, dường nhưđang cố hết sức ẩn nhẫn điều gì, khiến đường nét hai má thoáng nhu hòa cũng sắc bén hẳn lên.
Lão nhân thở dài mà nói: “Nhưng tạo hóa trêu người, kẻđánh mất một phần tinh phách của mình, luân hồi lần nữa lại không vào được ba đạo trên, kiếp sau chỉ có thể làm súc sinh mộng đổng, nếu trở về nhân thế thì tâm tính cũng nhất định có biến hóa, mọi chuyện xoáy vào bế tắc, cố chấp không thể nói lý, ngược lại cầu mà không được.”
Thi Vô Đoan ngẩn ra.
Lão nhân lắc đầu: “Người tính thủy chung không bằng trời tính, công tử không kính thiên địa, không tin quỷ thần, chẳng lẽ không biết tạo hóa chi công? Công tử tinh thông thôi diễn chi thuật, quy tắc chi pháp, chẳng lẽ không biết mệnh thuật khó trái?”
Thi Vô Đoan giấu tay trongống tay áo hơi dài, trầm mặc hồi lâu, nắm tay bất tri bất giác quá chặt, móng tay cơ hồđâm vào thịt, chẳng biết qua bao lâu y mới nói với giọng khàn khàn: “Ta… không tin.”
Lão nhân thở dài nhắm mắt, chỉ im lặng.
Thi Vô Đoan ngẩng đầu nhìn hướng con thỏ bị cành lá cuốn lên, hạ giọng cực nhẹ: “Ta không tin. Mệnh thuật là gì? Tạo hóa là gì? Ta đều chưa từng nhìn thấy, dù là… nhìn thấy rồi, lại như thế nào?”
Sau đó y cười khe khẽ một tiếng mà nói: “Bổ nó ra, giẫm dưới chân làđược.”
Lão nhân đưa mắt nhìn y, thấy Thi VôĐoan sắc mặt trắng bệch nhưng biểu cảm đã bình tĩnh, hai tay áp sát trong tay áo, nói: “Kẻ học sau hôm nay đến, kỳ thật là muốn hỏi Chấp Diệp đại sư mấy câu.”
Lão nhân thần sắc thoáng biến động, ngẩng đầu nhìn y –ông ta quả nhiên là Chấp Diệp đại sư tông chủ của đại giáo tông.
Thi Vô Đoan cười nói: “Ta biết chư vịđại sư quý giáo muốn thanh tu, nếu VôĐoan muốn các vịđại sư xen vào những chuyện của tục nhân này, đó là cưỡng cầu, ta chỉ hy vọng đại sư cho ta một cam đoan – không giúp hai bên.”
Chấp Diệp trầm lặng giây lát rồi nói: “Sao? Hiện giờ chúng ta đã thoái nhượng như thế mà công tử còn chưa thỏa mãn ư?”
Thi Vô Đoan thở dài: “Ta sợ… chư vị là gió bên nào mạnh ngả bên đấy.”
Y nói lời này nghe cực đáng ghét, may mà Chấp Diệp đại sư giỏi kiềm chế, không hề chấp nhặt với tên Thi VôĐoan vô sỉđen lòng, chỉ trầm mặc giây lát rồi nói: “Công tử muốn bảo đảm gì?”
“Một phần mật ước.” Thi VôĐoan nói, “Vây Đại BồĐề sơn xa gần hai mươi dặm, ta muốn bày một Đại hỏa trận, giam thành một vòng, hy vọng đến lúc đó nếu đại ca ta cùng triều đình tranh chấp, Đại Thừa giáo tông ở bên trong đứng vững vàng một chút, nếu chư vị vượt Lôi Trì một bước, mật ước xóa bỏ, tất dẫn lửa đốt núi. Đương nhiên, kẻ học sau cũng không ra giá trên trời, ta thay chư vị huynh đệ bảo đảm với đại sư, nếu chúng ta khởi sự thành công, quý giáo tất không bị khó dễ, vẫn tôn Đại BồĐề sơn làm nơi thái miếu của thiên tử, ngài thấy thế nào?”
Chấp Diệp đại sư im lặng giây lát rồi trầm giọng hỏi: “Ngày xưa Nhan thái phó lấy tâm huyết đốt bảy ngọn sơn đăng, vay mệnh trời bảy mươi năm, công tử nếu sự không thành thì sao?”
Thi Vô Đoan cười nói: “Vậy ngài cứ dâng thư khải tấu Hoàng thượng, nói là Thi VôĐoan ta bày trận hại ngài không được sao, vật chứng đủ hết, ai có năng lực giải trận pháp này thì bảo y giải làđược, nếu không có thì ngày sau các triều các đời, đại giáo tông cũng khỏi cần tham dự phân tranh, chẳng phải thành toàn tâm tưđại sư tị thế của chư vị? Hay là… quý giáo đều là những người mua danh cầu tiếng?”
Chấp Diệp đại sư do dự giây lát rồi thi lễ nói: “Sự tình trọng đại, bản thân tiểu lão nhân cũng khó làm chủ, mong công tử thư thả cho mấy ngày, ta về núi triệu tập các trưởng lão thương thảo một phen, lại cho câu trả lời sau.”
Thi Vô Đoan vui vẻ gật đầu nói: “Thế kẻ học sau chờ tin tức tốt của đại sư.”
Chấp Diệp đại sư quay người đi lên Đại BồĐề sơn, lúc này người tâm sự trùng trùng đã biến thành ông ta.
Thi Vô Đoan chần chừ một chút, lại đột nhiên mở miệng gọi: “Đại tông chủ, kẻ học sau… còn có một việc muốn thỉnh giáo.”
Chấp Diệp đại sư dừng chân: “Mời công tử nói.”
Thi Vô Đoan cúi đầu mím môi giây lát mới thấp giọng nói: “Nếu một người… tinh phách ly thể, tự nguyện phân ly huyết mạch, cắt cốt nhục tâm huyết, thì làm sao có thể biến vềđây?”
Chấp Diệp đại sư nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút mới đáp: “Chờ khi y nhận cốt nhục bị y tự tay cắt bỏ kia, buông xuống chấp nhất, thật tâm ăn năn, nhận hết nỗi khổ da thịt xương cốt nứt hợp, mới có thể viên mãn.”
Thi Vô Đoan chỉ im lặng, Chấp Diệp đại sư lắc đầu thở dài mà rời khỏi.
Mười ngày sau, đại tông chủ của Đại Thừa giáo tông cùng vị khách thần bí thường xuyên ở lán trà qua ngày kia ký kết mật ước đại hỏa, đến đây thì ngọn đèn thứ hai đãđốt lên.
Thi Vô Đoan ruổi xe rời khỏi vùng Đại BồĐề sơn, đi đến mục đích kế tiếp.
Lúc này, nơi tiểu đảo Đông Hải, một làn khói trắng bay tới trước mặt Bạch Ly, miễn cưỡng ngưng tụ thành hình người, hai bên đối mặt, lại là dung mạo giống nhau nhưđúc, dường như là soi gương vậy.
Bạch Ly thấp giọng nói: “Là ngươi, ngươi quay về rồi.”
Bạch Ly do khói trắng ngưng tụ thành lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng nhìn y.
Bạch Ly cúi đầu, chẳng biết bao lâu sau, rốt cuộc mới thấp giọng nói: “Là… ta không đúng.”
Người trong khói trắng lộ ra vẻ mặt thoải mái, phiêu đãng trên đầu y một chút rồi cúi xuống, khói trắng chậm rãi tan ra, vây trọn Bạch Ly trong đó.
Từ xưa đến nay, vô luận là tình cảnh nào, người hãm càng sâu, dùng tình càng chân thành, luôn cúi đầu trước tiên.
Tác giả :
Priest