Cẩm Sắt
Chương 16: Âm mưu
Thi Vô Đoan chỉ biết Hoàng đế là quan rất to, thiên hạ lão bách tính đều phải nghe theo, nhưng trước mắt không hề có khái niệm cụ thể gì với tôn nghiêm đế vương, cũng chẳng cảm thấy được gặp nhân hoàng là chuyện vinh hạnh cỡ nào, chỉ thầm cảm khái một chút rằng trận trượng này rất lớn rồi lập tức liếc ngay đến bên kia Cửu Lộc sơn.
Chỉ vừa nhìn đãđủđể y kinh hãi – khách nhân tôn quý lên núi, các đệ tửđều ra đưa tiễn, hậu sơn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng sao không thấy bóng dáng sư phụ?
Cũng không có Khổ Nhược sư thúc, lòng Thi VôĐoan chùng xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua Bích Đàm và Bán Nhai, trong lòng ẩn ẩn có phỏng đoán không tốt, sư phụ vắng mặt, thủ vệ dưới chân núi đã chết, hai người bọn họ lại ởđây mặt đầy phong quang cung tiễn thánh giá? Rốt cuộc là vì sao?
Y ngẫm nghĩ một chút, tay chân lại lạnh như băng.
Ngay cả thúy bình điểu và thỏ tinh dường như cũng có thể cảm giác được biến hóa tâm tình của y, hai súc sinh trí lực đều không cao im lặng nằm bên cạnh.
Xa liễn thánh giáđội ngũ rất dài lại không hỗn loạn, nhưng suy cho cùng nhiều người, dù chỉnh tềđồng loạt như thế nào thì vẫn rất có thanh thế. Thi VôĐoan nhân lúc xa đội dài thượt này đi qua, lặng lẽ bò khỏi bụi cỏ, y từng học một chút “ẩn thân quyết”, nhưng không tinh thông, khó mà hoàn toàn giấu đi hành tung, miễn cưỡng có thể làm người ta hoa mắt.
Y nghĩ nghĩ, nhặt một vốc đá vụn, miệng khẽ niệm ẩn thân quyết, tận khả năng không để ai nhận thấy được động tĩnh của mình, tung từng hòn đá ra.
Động tác tung đá của y không hề là tùy ý, chỉ giây lát, thái dương Thi VôĐoan đã vã một lớp mồ hôi li ti –đây chính là một loại trận pháp cực đơn giản cũng cực phức tạp học được từ chỗ Giang Hoa, tên là Chướng nhãn trận, vật phẩm tầm thường đều có thể dùng để thi trận, chỉ là yêu cầu với toán học cực cao, mỗi một vị tríđều phải tính toán đặc biệt chính xác.
Thi Vô Đoan trước mắt không tiện lấy tinh bàn ra thôi diễn, chỉ có thể toàn bằng tính nhẩm, còn phải phục mình thật thấp trong bụi cỏ, con đường chẳng qua mấy chục bước, y lại cảm thấy nhưđãđi hết nửa đời người, mãi đến khi lẻn vào vòng thủ vệ của Huyền Tông, một thân quần áo rách nát này sớm đã bị mồ hôi lạnh ngấm ướt.
Nhưng mà y cũng không dám buông lỏng, lúc này khoảng cách giữa y và hai sư huynh đệ Bích Đàm cung tiễn thánh giá chỉ có bảy tám thước, hai vị sư thúc này là cao thủ ngang hàng với đạo tổ chân nhân, thủđoạn đạo hạnh cao thâm, người khác đoán cũng không được, cho dù trước mắt nghi trượng của Hoàng thượng chưa đi hết, trường diện hơi hỗn loạn, y vẫn tận khả năng lặng lẽ im tiếng hít sâu một hơi, dùng sức dằn ngực một chút, lại tung đá trong tay ra rồi lui vào trong.
Thỏ tinh và thúy bình điểu bị y cột lên đai lưng, rất nhiều năm về sau, khi Thi VôĐoan cùng người khác nói đến đoạn kinh lịch này, chuyện cũđã như khói, đương sự sớm quên cảm giác kinh tâm động phách của bản thân tuổi nhỏ năm ấy, chỉ coi là một câu chuyện cười trà dư tửu hậu, lại khiến người có tâm nghe mà giật mình.
Y là một hài tửđược đạo tổ nuôi trong thâm sơn, lớn đến mười tuổi trừ tu tập đạo thuật thì chỉ biết quậy phá, ngay cả câu lòng người hiểm ác này cũng chưa nghe qua, hoàn toàn như giấy trắng, bỗng nhiên gặp phải đại biến như thế, sao có thểđâu vào đấy, không nhanh không chậm như vậy?
Lão nhân nói, hài tửđặc biệt thông minh lanh lợi thế này đều là cặn bã biến thành, không dễ dàng nuôi sống, chỉ khi nào gặp phải tạo hóa lớn, nuôi sống được, tất nhiên có thể dấy lên một phen sóng cả trong nhân thế này.
Thi Vô Đoan không biết thứ gìđang chèo chống trong lòng mình, có lẽ là Bạch Ly mất tích, sơn cốc sụp đổ, đồng môn tương tàn, loạt biến cố này như thể một tầng sắt nung đỏ, hung ác ấn lên tim y, bằng tốc độ nhanh nhất bao cho y một lớp sắt mỏng nhưng vững chắc.
Y dường nhưđã biết chuyện mình làm lần này không giống với ngày trước nghịch ngợm phá phách, dĩ vãng bị sư thúc bắt được chẳng qua làđưa đến chỗ sư phụ, bị trách đánh một trận rồi thôi, họ là thân nhân, chung quy sẽ không thực sự thương tổn mình, nhưng hiện tại… những người này biến thành không giống thân nhân nữa.
Trong lòng Thi Vô Đoan trước nay chưa từng cùng một thời gian nghĩ nhiều như vậy, y thậm chí cảm thấy cảđầu óc đều bị mấy thứđó lấp đầy.
Y vừa lặng lẽ lẻn vào Huyền Tông vừa âm thầm suy nghĩ, lão đầu Hoàng đế kia không biết tới làm gì, những người này đều mặc trang phục lộng lẫy, đủ thấy là vừa trở về từ chỗ tếđàn, nếu ta hiện tại trực tiếp đi tìm sư phụ, cũng chẳng biết người đang ở nơi nào, không cẩn thận còn dễ dàng đả thảo kinh xà, chi bằng trước tiên đi tếđàn xem bọn họ rốt cuộc làm gì.
Y lại nghĩ tới bảy ngọn sơn đăng nhìn thấy tối hôm trước, trong đầu nhớ lại lời đạo tổ từng nói với mình, cóđộng tĩnh lớn, phong vũ lớn, chỗ không tầm thường lớn, tất là có người làm điều ngược.
Bảy ngọn đèn… bảy ngọn…
Thi Vô Đoan nhớ từng nhìn thấy trên một quyển tạp ký, đèn đốt bảy ngọn, đó là tá thế, thượng có thể thác quốc vận, hạ có thể tục tư mệnh. Họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, là mượn ông trời thứ gì?
Quan trọng nhất là, Thi VôĐoan còn nhớ lúc ấy đạo tổ phát hiện y xem quyển sách này, giận dữ bạt tai y một trận, nói đây là bàng môn tàđạo, còn nói “Việc này không thể tái nghị, có vay có trả, thuật nhân quả tạo hóa là không thể nói nhất, con người nếu tham lam cố làm ngược ông trời, không thể không dẫn đến đại tai họa”.
Sư phụ còn ở trên núi chứ? Nếu có thì sao lại để bọn họ làm việc như thế?
Đệ tử quan môn của chưởng môn Huyền Tông y đây nhìn chung cũng có vài phần bản lĩnh, dọc đường xốc mười hai phần tinh thần, cẩn thận tránh trạm gác, thêm quen thuộc địa hình, khá giỏi việc lén lút đi ra ngoài phá phách, lại hữu kinh vô hiểm lẩn đến tếđàn của Huyền Tông.
Vừa nhìn, y liền theo bản năng che mặt thúy bình điểu, chỉ thấy giữa tếđàn kia không biết xảy ra chuyện gì màđốt ra một mảng sém to tướng, cả dải cỏ cây xung quanh toàn bộ gặp nạn theo, đều đã chết héo, mấy ngọn sơn đăng hôm qua lên không bị thả xuống vây quanh một vòng tếđàn, bấc đèn chính giữa đều đã không thấy đâu, tan tành đến mức chẳng thành hình dáng.
Thi Vô Đoan vượt qua tếđàn, nhìn vào từđường, chỉ thấy đại môn từđường kia mở rộng, trong viện lại có một cỗ quan tài.
Thi Vô Đoan nắm chặt tay, ánh mắt nhìn lên từng tấc, lại trông thấy trên chiếc bàn bên trên quan tài bày một cái bài vị cực đơn giản – Huyền Tông chưởng môn nhân đạo tổđời thứ ba trăm bốn mươi chín chi vị.
Y nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã dúi đầu.
Động tĩnh này rốt cuộc kinh động thủ vệ tếđàn, người cầm đầu quát to một tiếng: “Ai!”
Thi Vô Đoan cả kinh, nháy mắt phục hồi tinh thần, ánh mắt lướt qua thủ vệđãđặt một tay lên thân kiếm, biết mình đã bị phát hiện, thiết nghĩ lúc này với công phu mèo quào kia của mình nếu muốn phá vây hoặc là trộm chuồn ra là không khả thi.
Y hít sâu một hơi, định thần lại, lấy một loại dũng khí vượt quá tuổi tác và lịch duyệt lóđầu ra khỏi Chướng nhãn trận kia, véo đùi mình một cái thật mạnh, tuy rằng không thểđương trường òa khóc nhưng vành mắt đãđỏ hoe.
Y đầu tóc bù xù, mặt bẩn lem nhem, chóp mũi còn dính bụi, nhưđộng vật nhỏ tội nghiệp, nhìn quét một vòng trên mặt đám thủ vệ, ngồi dưới đất “oa” một tiếng, khóc rõ to mà không chảy nước mắt.
Đồng thời âm thầm duỗi chân phá hủy sạch sẽ Chướng nhãn trận ở chỗ mình.
Trong thủ vệ tự nhiên có người nhận được tiểu đệ tử của chưởng môn này, lập tức trao đổi ánh mắt, Thi VôĐoan từ khe hở liếc thấy một thủ vệ chạy ra thông báo, nhưng nhiều người như vậy mà không có một ai đến đỡ mình dậy, an ủi mình một chút, lòng y càng chùng xuống.
Giây lát, Bích Đàm chân nhân rảo bước đến. Thi VôĐoan chỉ chần chừ chốc lát rồi lập tức lao đầu vào lòng Bích Đàm, miệng nói: “Bích Đàm sư thúc!”
Bích Đàm ánh mắt mập mờ, chậm rãi giơ tay vỗ về lưng y, nhưng khoảnh khắc đặt tay ra sau lưng Thi VôĐoan lại cảm giác được sự cứng đờ của thiếu niên.
Trong bụng đổi ý, Bích Đàm kéo Thi VôĐoan khỏi lòng mình, nhẹ nhàng đẩy ra một chút, nửa ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt y, ôn nhu hỏi: “VôĐoan, con chạy đi đâu vậy, các sư thúc đều sốt ruột muốn chết, còn có sư phụ con, sư phụ con ông ấy…Ôi!”
“Con… con chỉđến hậu sơn chơi một thời gian, con chỉ…”Đôi mắt Thi VôĐoan vừa rồi bị y ra sức dụi một phen, có vẻ càng đỏ, lại thật sự có một chút nước mắt, nói năng lộn xộn, “Con trộm chim của sư phụ cho Tiểu Ly Tử chơi, sợ người đánh con… Sư thúc, sư phụ con đâu?”
Bích Đàm hơi nheo mắt, Thi VôĐoan thầm hoảng hốt, chỉ sợông ta nhìn ra cái gì, liền giơ tay áo ra sức lau mắt mình một phen nữa: “Sư thúc, sư phụ con đâu?”
Bích Đàm nhẹ nhàng vỗ vềđỉnh đầu y, thở dài nói: “Con nhìn thấy bài vị trong từđường rồi?”
Thi Vô Đoan ngẩng đầu nhìn ông ta.
Bích Đàm đứng lên, nhẹ nhàng đẩy phía sau y một phen, miệng nói: “Thôi được.”
Liền dẫn y vào từđường, quan tài còn chưa đóng đinh, Thi Vô Đoan chỉ nhìn vào trong một cái, lui ba bước liền, toàn thân run rẩy.
Sư phụ dưỡng dục y hơn mười năm, dạy dỗ y hơn mười năm, đánh chửi y hơn mười năm kia, sư phụ mỗi khi y gây họa hổn hển cầm thước đuổi đánh, mỗi khi y có tiến cảnh vuốt râu mỉm cười kia, cứ thế chẳng còn sức sống nằm trong quan tài, giống như Lục Trình…
Chết rồi.
Bích Đàm một tay ấn vai y, nửa ôm vào lòng, nói khẽ: “Sư phụ con đang trong thời kỳ tu hành quan trọng, con đột nhiên mất tích, ông ấy không tìm thấy con, thậm chí không chịu bế quan tĩnh tu, bấy giờ mới cấp nộ công tâm, bệnh một trận liệt giường…Ôi! Mấy sư huynh đệ chúng ta sự vụ bận rộn, lại không phát hiện gần đây ông ấy hơi có vẻ như tẩu hỏa nhập ma. Ông ấy…ông ấy…”
Rõ ràng là đạo tổ viết thư lệnh y xuống núi tìm kiếm Giang Hoa tản nhân mà!
Thi Vô Đoan cảm thấy trên vai mình giống như bị một con độc xà chiếm cứ, người run rẩy dữ dội hơn.
Đối phương sau đó lại nói những gì, y đã hoàn toàn không nghe thấy, Bích Đàm thấy dáng vẻ này của y liền cúi đầu xuống, trên mặt lóe qua thứ gìđó u ám không rõ, lại dặn dò vài câu rồi kêu người dẫn y đi xuống rửa mặt nghỉ ngơi.
Thi Vô Đoan cắn đầu lưỡi, một lần nữa xốc lại tinh thần, rốt cuộc phát hiện họ vẫn an bài y trong khu viện trước kia ở cùng sư phụ.
Trên tinh bàn cực đại trong viện, tất cả những ngôi sao đều biến thành sa thạc bình thường, tất cả tinh ti đều chết khô toàn bộ.
Thi Vô Đoan chỉ nhìn một cái rồi đờđẫn dời tầm mắt, nếu vừa nãy trong lòng y còn ôm một chút may mắn không muốn tiếp nhận, nhìn thấy cái này liền hoàn toàn tuyệt vọng.
Sư phụ từng nói, tinh bàn thôi diễn thiên cơ, chính là vật chí linh trên thế gian, có một số gặp cơ duyên, thậm chí sẽ nhận chủ, tinh bàn đã nhận chủ nhân, sẽ cùng tồn vong với chủ nhân, chỉ cần một chút hồn phách của chủ nhân còn ở nhân gian, nó sẽ không tan hết quang hoa.
Như vậy hiện giờ xem ra những ngôi sao khắp trên trời này chẳng còn mảy may dính dáng với sư phụ y nữa.
Chỉ vừa nhìn đãđủđể y kinh hãi – khách nhân tôn quý lên núi, các đệ tửđều ra đưa tiễn, hậu sơn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng sao không thấy bóng dáng sư phụ?
Cũng không có Khổ Nhược sư thúc, lòng Thi VôĐoan chùng xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua Bích Đàm và Bán Nhai, trong lòng ẩn ẩn có phỏng đoán không tốt, sư phụ vắng mặt, thủ vệ dưới chân núi đã chết, hai người bọn họ lại ởđây mặt đầy phong quang cung tiễn thánh giá? Rốt cuộc là vì sao?
Y ngẫm nghĩ một chút, tay chân lại lạnh như băng.
Ngay cả thúy bình điểu và thỏ tinh dường như cũng có thể cảm giác được biến hóa tâm tình của y, hai súc sinh trí lực đều không cao im lặng nằm bên cạnh.
Xa liễn thánh giáđội ngũ rất dài lại không hỗn loạn, nhưng suy cho cùng nhiều người, dù chỉnh tềđồng loạt như thế nào thì vẫn rất có thanh thế. Thi VôĐoan nhân lúc xa đội dài thượt này đi qua, lặng lẽ bò khỏi bụi cỏ, y từng học một chút “ẩn thân quyết”, nhưng không tinh thông, khó mà hoàn toàn giấu đi hành tung, miễn cưỡng có thể làm người ta hoa mắt.
Y nghĩ nghĩ, nhặt một vốc đá vụn, miệng khẽ niệm ẩn thân quyết, tận khả năng không để ai nhận thấy được động tĩnh của mình, tung từng hòn đá ra.
Động tác tung đá của y không hề là tùy ý, chỉ giây lát, thái dương Thi VôĐoan đã vã một lớp mồ hôi li ti –đây chính là một loại trận pháp cực đơn giản cũng cực phức tạp học được từ chỗ Giang Hoa, tên là Chướng nhãn trận, vật phẩm tầm thường đều có thể dùng để thi trận, chỉ là yêu cầu với toán học cực cao, mỗi một vị tríđều phải tính toán đặc biệt chính xác.
Thi Vô Đoan trước mắt không tiện lấy tinh bàn ra thôi diễn, chỉ có thể toàn bằng tính nhẩm, còn phải phục mình thật thấp trong bụi cỏ, con đường chẳng qua mấy chục bước, y lại cảm thấy nhưđãđi hết nửa đời người, mãi đến khi lẻn vào vòng thủ vệ của Huyền Tông, một thân quần áo rách nát này sớm đã bị mồ hôi lạnh ngấm ướt.
Nhưng mà y cũng không dám buông lỏng, lúc này khoảng cách giữa y và hai sư huynh đệ Bích Đàm cung tiễn thánh giá chỉ có bảy tám thước, hai vị sư thúc này là cao thủ ngang hàng với đạo tổ chân nhân, thủđoạn đạo hạnh cao thâm, người khác đoán cũng không được, cho dù trước mắt nghi trượng của Hoàng thượng chưa đi hết, trường diện hơi hỗn loạn, y vẫn tận khả năng lặng lẽ im tiếng hít sâu một hơi, dùng sức dằn ngực một chút, lại tung đá trong tay ra rồi lui vào trong.
Thỏ tinh và thúy bình điểu bị y cột lên đai lưng, rất nhiều năm về sau, khi Thi VôĐoan cùng người khác nói đến đoạn kinh lịch này, chuyện cũđã như khói, đương sự sớm quên cảm giác kinh tâm động phách của bản thân tuổi nhỏ năm ấy, chỉ coi là một câu chuyện cười trà dư tửu hậu, lại khiến người có tâm nghe mà giật mình.
Y là một hài tửđược đạo tổ nuôi trong thâm sơn, lớn đến mười tuổi trừ tu tập đạo thuật thì chỉ biết quậy phá, ngay cả câu lòng người hiểm ác này cũng chưa nghe qua, hoàn toàn như giấy trắng, bỗng nhiên gặp phải đại biến như thế, sao có thểđâu vào đấy, không nhanh không chậm như vậy?
Lão nhân nói, hài tửđặc biệt thông minh lanh lợi thế này đều là cặn bã biến thành, không dễ dàng nuôi sống, chỉ khi nào gặp phải tạo hóa lớn, nuôi sống được, tất nhiên có thể dấy lên một phen sóng cả trong nhân thế này.
Thi Vô Đoan không biết thứ gìđang chèo chống trong lòng mình, có lẽ là Bạch Ly mất tích, sơn cốc sụp đổ, đồng môn tương tàn, loạt biến cố này như thể một tầng sắt nung đỏ, hung ác ấn lên tim y, bằng tốc độ nhanh nhất bao cho y một lớp sắt mỏng nhưng vững chắc.
Y dường nhưđã biết chuyện mình làm lần này không giống với ngày trước nghịch ngợm phá phách, dĩ vãng bị sư thúc bắt được chẳng qua làđưa đến chỗ sư phụ, bị trách đánh một trận rồi thôi, họ là thân nhân, chung quy sẽ không thực sự thương tổn mình, nhưng hiện tại… những người này biến thành không giống thân nhân nữa.
Trong lòng Thi Vô Đoan trước nay chưa từng cùng một thời gian nghĩ nhiều như vậy, y thậm chí cảm thấy cảđầu óc đều bị mấy thứđó lấp đầy.
Y vừa lặng lẽ lẻn vào Huyền Tông vừa âm thầm suy nghĩ, lão đầu Hoàng đế kia không biết tới làm gì, những người này đều mặc trang phục lộng lẫy, đủ thấy là vừa trở về từ chỗ tếđàn, nếu ta hiện tại trực tiếp đi tìm sư phụ, cũng chẳng biết người đang ở nơi nào, không cẩn thận còn dễ dàng đả thảo kinh xà, chi bằng trước tiên đi tếđàn xem bọn họ rốt cuộc làm gì.
Y lại nghĩ tới bảy ngọn sơn đăng nhìn thấy tối hôm trước, trong đầu nhớ lại lời đạo tổ từng nói với mình, cóđộng tĩnh lớn, phong vũ lớn, chỗ không tầm thường lớn, tất là có người làm điều ngược.
Bảy ngọn đèn… bảy ngọn…
Thi Vô Đoan nhớ từng nhìn thấy trên một quyển tạp ký, đèn đốt bảy ngọn, đó là tá thế, thượng có thể thác quốc vận, hạ có thể tục tư mệnh. Họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, là mượn ông trời thứ gì?
Quan trọng nhất là, Thi VôĐoan còn nhớ lúc ấy đạo tổ phát hiện y xem quyển sách này, giận dữ bạt tai y một trận, nói đây là bàng môn tàđạo, còn nói “Việc này không thể tái nghị, có vay có trả, thuật nhân quả tạo hóa là không thể nói nhất, con người nếu tham lam cố làm ngược ông trời, không thể không dẫn đến đại tai họa”.
Sư phụ còn ở trên núi chứ? Nếu có thì sao lại để bọn họ làm việc như thế?
Đệ tử quan môn của chưởng môn Huyền Tông y đây nhìn chung cũng có vài phần bản lĩnh, dọc đường xốc mười hai phần tinh thần, cẩn thận tránh trạm gác, thêm quen thuộc địa hình, khá giỏi việc lén lút đi ra ngoài phá phách, lại hữu kinh vô hiểm lẩn đến tếđàn của Huyền Tông.
Vừa nhìn, y liền theo bản năng che mặt thúy bình điểu, chỉ thấy giữa tếđàn kia không biết xảy ra chuyện gì màđốt ra một mảng sém to tướng, cả dải cỏ cây xung quanh toàn bộ gặp nạn theo, đều đã chết héo, mấy ngọn sơn đăng hôm qua lên không bị thả xuống vây quanh một vòng tếđàn, bấc đèn chính giữa đều đã không thấy đâu, tan tành đến mức chẳng thành hình dáng.
Thi Vô Đoan vượt qua tếđàn, nhìn vào từđường, chỉ thấy đại môn từđường kia mở rộng, trong viện lại có một cỗ quan tài.
Thi Vô Đoan nắm chặt tay, ánh mắt nhìn lên từng tấc, lại trông thấy trên chiếc bàn bên trên quan tài bày một cái bài vị cực đơn giản – Huyền Tông chưởng môn nhân đạo tổđời thứ ba trăm bốn mươi chín chi vị.
Y nhất thời cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngã dúi đầu.
Động tĩnh này rốt cuộc kinh động thủ vệ tếđàn, người cầm đầu quát to một tiếng: “Ai!”
Thi Vô Đoan cả kinh, nháy mắt phục hồi tinh thần, ánh mắt lướt qua thủ vệđãđặt một tay lên thân kiếm, biết mình đã bị phát hiện, thiết nghĩ lúc này với công phu mèo quào kia của mình nếu muốn phá vây hoặc là trộm chuồn ra là không khả thi.
Y hít sâu một hơi, định thần lại, lấy một loại dũng khí vượt quá tuổi tác và lịch duyệt lóđầu ra khỏi Chướng nhãn trận kia, véo đùi mình một cái thật mạnh, tuy rằng không thểđương trường òa khóc nhưng vành mắt đãđỏ hoe.
Y đầu tóc bù xù, mặt bẩn lem nhem, chóp mũi còn dính bụi, nhưđộng vật nhỏ tội nghiệp, nhìn quét một vòng trên mặt đám thủ vệ, ngồi dưới đất “oa” một tiếng, khóc rõ to mà không chảy nước mắt.
Đồng thời âm thầm duỗi chân phá hủy sạch sẽ Chướng nhãn trận ở chỗ mình.
Trong thủ vệ tự nhiên có người nhận được tiểu đệ tử của chưởng môn này, lập tức trao đổi ánh mắt, Thi VôĐoan từ khe hở liếc thấy một thủ vệ chạy ra thông báo, nhưng nhiều người như vậy mà không có một ai đến đỡ mình dậy, an ủi mình một chút, lòng y càng chùng xuống.
Giây lát, Bích Đàm chân nhân rảo bước đến. Thi VôĐoan chỉ chần chừ chốc lát rồi lập tức lao đầu vào lòng Bích Đàm, miệng nói: “Bích Đàm sư thúc!”
Bích Đàm ánh mắt mập mờ, chậm rãi giơ tay vỗ về lưng y, nhưng khoảnh khắc đặt tay ra sau lưng Thi VôĐoan lại cảm giác được sự cứng đờ của thiếu niên.
Trong bụng đổi ý, Bích Đàm kéo Thi VôĐoan khỏi lòng mình, nhẹ nhàng đẩy ra một chút, nửa ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào mắt y, ôn nhu hỏi: “VôĐoan, con chạy đi đâu vậy, các sư thúc đều sốt ruột muốn chết, còn có sư phụ con, sư phụ con ông ấy…Ôi!”
“Con… con chỉđến hậu sơn chơi một thời gian, con chỉ…”Đôi mắt Thi VôĐoan vừa rồi bị y ra sức dụi một phen, có vẻ càng đỏ, lại thật sự có một chút nước mắt, nói năng lộn xộn, “Con trộm chim của sư phụ cho Tiểu Ly Tử chơi, sợ người đánh con… Sư thúc, sư phụ con đâu?”
Bích Đàm hơi nheo mắt, Thi VôĐoan thầm hoảng hốt, chỉ sợông ta nhìn ra cái gì, liền giơ tay áo ra sức lau mắt mình một phen nữa: “Sư thúc, sư phụ con đâu?”
Bích Đàm nhẹ nhàng vỗ vềđỉnh đầu y, thở dài nói: “Con nhìn thấy bài vị trong từđường rồi?”
Thi Vô Đoan ngẩng đầu nhìn ông ta.
Bích Đàm đứng lên, nhẹ nhàng đẩy phía sau y một phen, miệng nói: “Thôi được.”
Liền dẫn y vào từđường, quan tài còn chưa đóng đinh, Thi Vô Đoan chỉ nhìn vào trong một cái, lui ba bước liền, toàn thân run rẩy.
Sư phụ dưỡng dục y hơn mười năm, dạy dỗ y hơn mười năm, đánh chửi y hơn mười năm kia, sư phụ mỗi khi y gây họa hổn hển cầm thước đuổi đánh, mỗi khi y có tiến cảnh vuốt râu mỉm cười kia, cứ thế chẳng còn sức sống nằm trong quan tài, giống như Lục Trình…
Chết rồi.
Bích Đàm một tay ấn vai y, nửa ôm vào lòng, nói khẽ: “Sư phụ con đang trong thời kỳ tu hành quan trọng, con đột nhiên mất tích, ông ấy không tìm thấy con, thậm chí không chịu bế quan tĩnh tu, bấy giờ mới cấp nộ công tâm, bệnh một trận liệt giường…Ôi! Mấy sư huynh đệ chúng ta sự vụ bận rộn, lại không phát hiện gần đây ông ấy hơi có vẻ như tẩu hỏa nhập ma. Ông ấy…ông ấy…”
Rõ ràng là đạo tổ viết thư lệnh y xuống núi tìm kiếm Giang Hoa tản nhân mà!
Thi Vô Đoan cảm thấy trên vai mình giống như bị một con độc xà chiếm cứ, người run rẩy dữ dội hơn.
Đối phương sau đó lại nói những gì, y đã hoàn toàn không nghe thấy, Bích Đàm thấy dáng vẻ này của y liền cúi đầu xuống, trên mặt lóe qua thứ gìđó u ám không rõ, lại dặn dò vài câu rồi kêu người dẫn y đi xuống rửa mặt nghỉ ngơi.
Thi Vô Đoan cắn đầu lưỡi, một lần nữa xốc lại tinh thần, rốt cuộc phát hiện họ vẫn an bài y trong khu viện trước kia ở cùng sư phụ.
Trên tinh bàn cực đại trong viện, tất cả những ngôi sao đều biến thành sa thạc bình thường, tất cả tinh ti đều chết khô toàn bộ.
Thi Vô Đoan chỉ nhìn một cái rồi đờđẫn dời tầm mắt, nếu vừa nãy trong lòng y còn ôm một chút may mắn không muốn tiếp nhận, nhìn thấy cái này liền hoàn toàn tuyệt vọng.
Sư phụ từng nói, tinh bàn thôi diễn thiên cơ, chính là vật chí linh trên thế gian, có một số gặp cơ duyên, thậm chí sẽ nhận chủ, tinh bàn đã nhận chủ nhân, sẽ cùng tồn vong với chủ nhân, chỉ cần một chút hồn phách của chủ nhân còn ở nhân gian, nó sẽ không tan hết quang hoa.
Như vậy hiện giờ xem ra những ngôi sao khắp trên trời này chẳng còn mảy may dính dáng với sư phụ y nữa.
Tác giả :
Priest