Cám Ơn Em Vẫn Cười
Chương 81
Thời gian quay ngược về một năm trước
Một năm trước.
Hồ La Ba là một game thủ chuyên nghiệp.
Game thủ chuyên nghiệp có rất nhiều loại, có cao thủ chuyên thi đấu, có FARMER (dân cày chuyên nghiệp) chuyên kiếm tiền kiếm trang bị, có cày thuê cuốc mướn chuyên giúp người khác cày acc, chuyên ngành của Hồ La Ba là một nhân yêu chuyên nghiệp.
Kỷ lục lớn nhất của hắn là đồng thời chơi ba tài khoản nhân yêu, chuyên môn dụ dỗ những người có tiền trong server, hắn đặc biệt hiểu rõ sở thích của các chàng trai với các tính cách khác nhau, ví như chiến sĩ tên là Dạ Lang hắn đang dụ dỗ hiện giờ, thích nhất những cô bé biết nghe lời, Linh Đang Nhi do hắn đóng vai hoàn toàn hợp ý đối phương.
Lý do hắn có thể trường kỳ giả dạng nhân yêu mà không bị vạch trần không chỉ vì diễn xuất hơn người của hắn mà còn vì hắn có một cô bạn gái đơn thuần, Lăng Đang, tin tưởng từng câu từng chữ của hắn.
Hắn cố ý tìm một cơ hội mở webcam với bạn gái, sau đó lưu lại hình ảnh rồi dùng phần mềm chỉnh sửa, như vậy khi người khác webcam với hắn sẽ nhìn thấy hình dáng của Lăng Đang.
Để ngừa bị lộ tẩy, với mỗi “ông xã” hắn chỉ chat webcam một lần, thời gian cũng rất ngắn, sau khi dành được tin tưởng của đối phương, hắn sẽ bắt đầu kế hoạch lừa tiền.
Dạ Lang là một trong các kim chủ của hắn, cũng là người ra tay hào phóng nhất, nhưng hắn chẳng hề thấy đủ, hễ có cơ hội, hắn lại nỗ lực tìm kiếm mục tiêu thích hợp hơn.
Hồ La Ba từ miệng người khác biết được, đêm nay tất cả tuyển thủ lọt vào vòng bán kết giải đấu PK sẽ tụ hội ở quán bar này, vì vậy hắn trộm lẻn vào đây, muốn nhìn thử xem có đối tượng nào đáng ra tay không, hoặc giả nghe lén được chút thông tin hữu dụng cũng tốt.
Quán bar đêm nay được công ty phát hành “Hồn Đạm OL” bao trọn gói, chủ yếu để các tuyển thủ giao lưu nói chuyện với nhau, bởi vậy không có mở nhạc nền ầm ĩ, điều này thiệt tiện lợi cho sự nghiệp nghe lén của Hồ La Ba.
Hồ La Ba tùy tiện tìm một xó xỉnh ngồi xuống, cách đó không xa có một cặp nam sinh đang nói chuyện, âm thanh của họ tuy không lớn nhưng vẫn truyền rành mạch vào tai hắn.
“Hôm nay cậu phát huy kém quá vậy, ngay cả phân nửa mức bình thường cũng không tới, nếu không phải đối phương sai lầm thì chúng ta sao có cơ hội vào vòng trong.”
Người bị chỉ trích im lặng không lên tiếng.
Người kia nói tiếp, “Tớ biết thằng Hổ kết hôn trong game, tâm trạng của cậu rất không tốt, nhưng chỉ dựa vào biểu hiện hôm nay của cậu thì ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ thua.”
“Xin lỗi…”
“Cậu xin lỗi với tớ thì ích gì, thôi thì cậu cứ đi nói dứt khoát với thằng Hổ đi, sống hay chết thì cũng làm một cú cho xong chuyện, chung quy vẫn tốt hơn cái dạng nửa sống nửa chết của cậu hiện giờ.”
“Nhưng, cậu ta kết hôn rồi…”
“Kết hôn trong game mà thôi, cậu cũng đâu phải không biết tính thằng Hổ dễ mềm lòng, con bé kia lại giỏi ăn nói, nói không chừng con bé đó bảo muốn làm nhiệm vụ phu thê, thằng kia liền ngu ngốc đồng ý. Cậu còn không rõ con người thằng Hổ sao? Nó mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì chỉ có chơi game với cậu, vừa được nghỉ một cái là đi tìm cậu ngay, cậu có bao giờ thấy nó ở cùng với con bé họ Phạm kia không?”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, chính vì cậu quá nhát gan nên mới phải làm anh em với người ta bao năm đấy.”
“Tớ sợ nói ra, ngay cả anh em cũng không thể làm.”
“Cậu cho rằng trạng thái hiện giờ của hai người còn được coi là anh em à?”
Người kia không nói gì, đối phương thở dài.
“Dựa vào quan sát của tớ, tình cảm thằng Hổ dành cho cậu hẳn không chỉ là tình anh em, tớ với nó quen biết cũng mười mấy năm rồi, hai đứa còn là hàng xóm nhưng cậu xem nó có đối xử với tớ giống cậu không?”
“Cậu còn nhớ không, mấy hôm trước bọn mình PK, tớ đã nói nếu cậu thua thì phải nói rõ ràng với thằng Hổ, kết quả cậu thua thật.”
“Khi ấy tớ bị lag…”
“Đấy chính là ý trời, bây giờ tớ yêu cầu cậu thực hiện giao kèo, đi nói rõ với thằng Hổ.”
Người kia im lặng nửa ngày, “Ngày mai đã là trận chung kết, hay là đợi thi xong…”
“Không được, với trạng thái hiện giờ của cậu thì trận ngày mai có đánh hay không cũng như nhau.”
Lại là sự im lặng nửa ngày.
“Kết quả tốt nhất là cậu tỏ tình thành công, giai đại vui mừng. Kết quả xấu nhất là nó từ chối cậu, hai người về sau mỗi người một ngả, nói thực tớ thấy kết quả như thế còn tốt hơn cậu bây giờ nhiều, làm anh em cả đời, đừng tự lừa mình nữa.”
“Để tớ suy nghĩ cái đã…”
“Không nghĩ ngợi gì hết, đi, phải tin tưởng vào trực giác của bản thiếu gia. Lát nữa tớ có việc phải đi, sáng sớm mai đợi tin tốt của cậu.”
Hồ La Ba vốn chỉ muốn đi tham khảo tình hình, xem có cá lớn hay không, ai dè lại ngoài ý muốn đụng phải chuyện như này, lòng hiếu kỳ hoàn toàn bị khơi lên, ngay cả mục đích tới nơi này cũng quên mất, giờ hắn chỉ muốn đi qua nghe thử xem chuyện tỏ tình có thành công hay không thôi.
Hắn đang muốn đứng dậy thì bỗng nghe thấy một đoạn đối thoại truyền đến từ hướng khác, hóa ra không chỉ có mình hắn là người nghe lỏm.
Người kia cười khẽ vài cái sau đó nói, “Thú vị thật.”
Người còn lại nói, “Hóa ra Tiểu Linh Dương là GAY? Thằng Hổ trong miệng bọn họ chắc là Mạnh Gia Hổ rồi? Mạnh Gia Hổ không phải chồng của cô em họ Thân Mã sao?”
“Đúng vậy, xem ra Tiểu Linh Dương không chỉ thích một thằng trai thẳng mà còn muốn làm cả người thứ ba, em họ Thân Mã nói thế nào cũng thuộc bang chúng ta, không làm chút chuyện vì em ấy quả thực là áy náy trong lòng.”
“Hồ Lê, mày muốn làm thế nào?”
Thì ra người này là Hồ Lê, Hồ La Ba nghĩ, còn cùng họ với mình nữa chứ, như cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi.
“Tao nghe nói tửu lượng của Mạnh Gia Hổ không tốt lắm, trùng hợp chỗ tao đang có thứ hay, nghe bảo sau khi uống sẽ ma túy thần kinh của người ta, không nghe được không nói được không động đậy được ngay cả tầm nhìn cũng không rõ ràng, sau khi tỉnh lại sẽ chỉ cho rằng mình say rượu… A, cũng chả biết có hữu hiệu như người ta nói không nữa, vừa hay có thể lấy ra thử bây giờ.”
“Mày muốn cho Tiểu Linh Dương thổ lộ với một khúc gỗ hả? Nó nhất định nhận ra đó.”
“Nó đã hồi hộp như này, ánh sáng nơi đây lại tối, phỏng chừng chẳng phát hiện được gì đâu. Mày đi gọi điện thoại cho Thân Mã, báo với nó ở đây có chuyện vui, bảo nó dẫn theo con em họ nữa, tao đi thu thập chứng cớ,” Gã lại cười khẽ một tiếng, “Tiểu Linh Dương à Tiểu Linh Dương, lần này mày thua trong tay tao rồi.”
Thấy gian ghế lô kế bên có người đi ra, Hồ La Ba vội rụt vào trong góc, chỉ thấy hai người, một người đi ra ngoài hẳn là gọi điện thoại, người còn lại gọi là Hồ Lê thì đi đến quầy bar không biết nói những gì mà chưa tới một chốc bartender đã đưa cho gã một ly có vẻ như là rượu Tây, từ góc độ của Hồ La Ba, hắn không thấy được đối phương có động tay động chân gì với ly rượu không.
Sau đó Hồ Lê chặn một nhân viên phục vụ, hất cằm về phía khác, Hồ La Ba thấy nhân viên phục vụ bưng ly rượu đó qua, ước chừng ngồi đằng sau tấm ngăn ấy chính là đối tượng xui xẻo của hai người này.
Hồ Lê chậm rãi đi tới, ngồi xuống sau tấm ngăn bên cạnh, bên kia tấm ngăn là một bức tường khiến Hồ La Ba không có chỗ nào núp, đành phải quan sát từ xa.
Qua hơn nửa ngày, người được gọi là Tiểu Linh Dương mới ra khỏi nhà vệ sinh, tựa hồ là đi chuẩn bị cảm xúc, Hồ La Ba đến là sốt ruột thay cu cậu, chuẩn bị cảm xúc cái gì mà lâu vậy chứ, trong ly rượu có cái gì thì cũng phát tác hết trơn rồi.
Song, hắn còn chưa tốt bụng đến mức đi nhắc nhở cậu ta, chỉ phải xem cậu ngốc này có tự phát hiện ra điều dị thường hay không.
Hắn trơ mắt nhìn Tiểu Linh Dương đi tới tấm ngăn vừa rồi, nhưng lại không nghe được bọn họ đối thoại, trong lòng thiệt sốt ruột.
Có một nam một nữ đi như bay vào quán bar, đây có lẽ chính là người bọn kia gọi tới bằng điện thoại, hai người nhanh chóng tìm được Hồ Lê, một chốc sau, Tiểu Linh Dương mới đi ra, chỉ xem vẻ mặt của cậu thì đã biết xảy ra chuyện gì.
Hồ La Ba nghĩ bụng quả nhiên tên vừa nãy nói đúng, một người khi đã hồi hộp tới một trình độ nào đó thì có rất nhiều thứ thấy cũng như không.
Tầm mắt của hắn tiếp tục bám theo Tiểu Linh Dương đang thất hồn lạc phách đi ra ngoài, gã to con đến sau đuổi theo cậu ta, tóm lấy cổ cậu ta, nửa tha nửa kéo lôi ra ngoài, đứa con gái cũng đi theo đằng sau, Hồ La Ba vội đuổi theo, trộm theo đuôi bọn họ đi vào một ngõ tối cạnh quán bar.
Ngay sau đó, hắn tận mắt nhìn thấy một màn bạo hành, Hồ La Ba tuy là một nhân yêu chuyên nghiệp nhưng những chuyện xấu đã làm cũng chỉ giới hạn trong phạm vi lừa gạt tiền tài mà thôi, những chuyện bạo lực như này, hắn chưa từng nghĩ tới.
Đồng thời hắn còn rất nhát gan, sợ bị đối phương phát hiện sẽ gặp phải đãi ngộ giống vậy nên đã cuốn quýt chuồn mất.
Nhưng hắn chưa đi bao xa thì đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét phải nói thảm thiết đến mức hắn lạnh cả sống lưng.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất trốn ra phố bar, đấu tranh mãi một hồi, rốt cục vẫn chạy đến buồng điện thoại công cộng báo cảnh sát, có thể làm đến mức này, đối với một tên lường gạt như hắn mà nói, đã coi như hết lòng giúp đỡ rồi.
Hồ La Ba không dám ở đây lâu, báo cảnh sát xong liền vội vàng chạy về trường học, khi đi ra cách hai con phố, hắn nghe thấy từ nơi xa truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Người kia hẳn là được cứu rồi nhỉ, hắn nghĩ bụng.
※
Thân Mã và Phạm Bối Bối nghe thấy có người đến bèn vội vàng rời khỏi hẻm từ một đầu khác, nơi đó là cửa sau của quán bar.
Hai người bọn họ vừa quẹo ra ngoài thì nhìn thấy Hồ Lê đứng tại đó.
“Thế nào rồi?” Hồ Lê biết rõ còn hỏi.
“Cho nó một bài học, xem thằng nhóc kia về sau còn dám huênh hoang hay không.”
“Đừng quên, trong tay chúng ta còn có bằng chứng nó làm bên thứ ba,” Hồ Lê chìa tay ra, để lộ cây bút ghi âm trong tay.
“Lần này thiệt may mà có anh,” Phạm Bối Bối nói vói Hồ Lê, “Nhưng thuốc anh cho A Hổ…?”
“Không sao, qua một hai giờ sẽ hết tác dụng, đến lúc đó nó chỉ nghĩ mình say rượu thôi.”
“Vậy tốt rồi.” Phạm Bối Bối nhẹ nhàng thở ra.
“Âm thanh gì vậy?” Thân Mã bỗng nhiên hỏi.
Hồ Lê cũng vểnh tai lên nghe thử, “Hình như là tiếng còi xe cảnh sát.”
Phạm Bối Bối tức thì cuống quýt, “Người vừa nãy báo cảnh sát rồi, làm sao đây?”
“Đừng lo,” Hồ Lê nói, “Xe của anh ở bên ngoài, để anh đưa bọn em về.”
“Tốt quá, đi mau.”
Hồ La Ba nhanh bước trở về, trên đường lại đụng phải bạn gái Lăng Đang của mình.
“Sao em ở chỗ này?”
“Em tới tìm anh.”
Trước đó Hồ La Ba có đề cập với Lăng Đang chuyện mình muốn tới quán bar, nhưng không nhắc gì đến mục đích mình tới, càng không thể ngờ được đối phương sẽ tìm tới đây, “Em tới tìm anh làm gì, anh đâu phải tới quán bar tìm gái, mà anh cũng đang chuẩn bị về đây.”
“Có phải anh luôn gạt em không?”
“Em nói gì vậy?”
“Hôm nay em gặp phải một người trên đường, người kia tự dưng kêu em là bà xã.”
Hồ La Ba giật mình, “Nhất định thằng đó nhận nhầm rồi.”
“Người kia nói hết với em rồi, người kia nói rằng quen biết em trong một trò chơi, đấy không phải trò chơi anh đang chơi sao? Có phải anh luôn dùng thân phận của em đi gạt người khác không?”
“Không có, sao có thể chứ, đã nói với em thằng kia nhận nhầm người mà.”
“Vậy sao lần trước anh nhất định đòi chat webcam với em? Trong khi chúng ta rõ ràng có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, hơn nữa bộ quần áo người kia miêu tả giống y đúc bộ đồ em mặc hôm webcam với anh, mấy thứ này anh giải thích thế nào?”
“… Ai da có nói em cũng không rõ,” Hồ La Ba thấy sự tình bại lộ, vội vàng muốn đánh bài chuồn.
“Anh đứng lại!” Lăng Đang đuổi theo.
Hồ La Ba nhanh chân băng qua đường cái, đột nhiên cường quang lóe lên, hắn quay đầu thì thấy một chiếc xe đang phi thẳng về phía mình…
※
“Sau đó thì?”
“Sau đó… Lăng Đang đúng lúc đẩy tôi ra, đối phương thắng xe gấp, Lăng Đang không bị ngoại thương gì nặng, chẳng qua khi té xuống bị đụng đầu… nhưng không nghiêm trọng, người thì thanh tỉnh đó, có điều chẳng hiểu sao lại mất trí nhớ.”
Hồ La Ba nhìn có vẻ rất căm phẫn, “Sau đó tôi dẫn cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, cũng không tra ra có vấn đề gì, bác sĩ nói không nhất định phải bị va chạm hôn mê mới mất trí nhớ mà có khi cảm xúc kích động cộng thêm kinh hách cũng có khả năng mất trí nhớ, mấy thằng lang băm này, liệt kê các khả năng có thể thì tôi cũng biết vậy.”
“Cũng vì cô ấy xảy ra chuyện như này mà tôi vô phương tiếp tục giả nhân yêu gạt người, lại còn phải chăm sóc cô ấy nữa, bèn quyết định ở trong game làm cú chót, sau đó bán hết các tài khoản, chuyện về sau anh biết rồi đó.”
“Mày nói mày biết bí mật của Hồ Lê, chính là chuyện trộm bỏ thuốc vào rượu?”
“Không phải! Đến bây giờ nó vẫn không biết tôi biết chuyện này!”
“Vậy chuyện gì?”
Hồ La Ba đấu tranh thêm nửa ngày rồi mới nói, “Khi ấy chiếc xe kia đụng vào Lăng Đang xong đã bỏ trốn, tôi có ghi lại biển số xe của nó…”
“Vậy sao khi ấy mày không báo cảnh sát?”
“Này, thì chẳng phải do tôi sợ cảnh sát sẽ hỏi đông hỏi tây rồi hỏi ra mấy thứ không nên hỏi sao, hơn nữa, đêm hôm đó tôi mới báo cảnh sát xong, báo cảnh sát còn chưa CD…”
“…”
“Sau nữa có một ngày tôi đi ngang qua tiệm báo, nhìn thấy trang giải trí mới phát hiện hóa ra Hồ Lê còn là một ca sĩ trường học có chút tiếng tăm, hèn chi mà tôi nghe tên lại thấy quen quen.”
“Tôi ở trên báo nhìn thấy mấy hôm ấy nó có buổi diễn, chỉ thuần túy là tò mò đến xem thôi, kết quả lại phát hiện xe của nó chính là chiếc xe gây họa!”
Diệp Lãng nghe xong rất kinh ngạc, Hồ Lê gài bẫy Lăng Dương, Hồ La Ba âm thầm báo cảnh sát, Hồ Lê đụng phải Lăng Đang, Hồ La Ba bị ép bán acc, lại trùng hợp bị Lăng Dương mua được, đây chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm người ta hay nói? (hiệu ứng bươm bướm: ngắn gọn thì là một cái đập cánh của con bướm cũng có thể dẫn đến một cơn lốc tại một nơi cách con bướm hàng vạn km)
Hồ La Ba lại nói tiếp, “Khoảng thời gian ấy tôi không có cách nào để kiếm tiền trong game, về sau muốn tái xuất giang hồ thì lại bị người của các anh tóm cổ, mất đi nguồn thu nhập, tôi bèn, bèn…”
“Bèn đi hăm dọa nó phải không?”
“Nhưng tôi biến thành như này cũng do nó làm hại mà, vốn đang làm nhân yêu ngon lành…”
“Mày đơn thuần là tự làm tự chịu.”
Hồ La Ba thiệt tủi thân, “Sao anh có thể nói tôi như vậy, tôi dù gì cũng là vợ cũ của anh, chúng ta dù sao cũng từng có một đoạn tình…”
Diệp Lãng đen mặt, “Câm miệng, mày chỉ làm đúng hai chuyện duy nhất, một là báo cảnh sát, hai là bán tài khoản cho đúng người, bây giờ không ai có thể giúp mày, mày tốt nhất là đi tự thú đi.”
Trên đường trở về mặc cho Lăng Dương dò hỏi như nào, Diệp Lãng cũng không chịu lộ ra hành tung của mình ở học viện thể thao, chọc cho Lăng Dương tức đến mức phùng hai má thành một con cóc.
Diệp Lãng bỗng nhiên nghĩ, nếu lúc trước Lăng Dương và Bạch Lung nói chuyện không bị Hồ Lê nghe thấy, Mạnh Hổ không bị gài bẫy, đối phương thuận lợi chấp nhận tâm ý của Lăng Dương… Vậy kết cục bây giờ sẽ như thế nào?
Một năm trước.
Hồ La Ba là một game thủ chuyên nghiệp.
Game thủ chuyên nghiệp có rất nhiều loại, có cao thủ chuyên thi đấu, có FARMER (dân cày chuyên nghiệp) chuyên kiếm tiền kiếm trang bị, có cày thuê cuốc mướn chuyên giúp người khác cày acc, chuyên ngành của Hồ La Ba là một nhân yêu chuyên nghiệp.
Kỷ lục lớn nhất của hắn là đồng thời chơi ba tài khoản nhân yêu, chuyên môn dụ dỗ những người có tiền trong server, hắn đặc biệt hiểu rõ sở thích của các chàng trai với các tính cách khác nhau, ví như chiến sĩ tên là Dạ Lang hắn đang dụ dỗ hiện giờ, thích nhất những cô bé biết nghe lời, Linh Đang Nhi do hắn đóng vai hoàn toàn hợp ý đối phương.
Lý do hắn có thể trường kỳ giả dạng nhân yêu mà không bị vạch trần không chỉ vì diễn xuất hơn người của hắn mà còn vì hắn có một cô bạn gái đơn thuần, Lăng Đang, tin tưởng từng câu từng chữ của hắn.
Hắn cố ý tìm một cơ hội mở webcam với bạn gái, sau đó lưu lại hình ảnh rồi dùng phần mềm chỉnh sửa, như vậy khi người khác webcam với hắn sẽ nhìn thấy hình dáng của Lăng Đang.
Để ngừa bị lộ tẩy, với mỗi “ông xã” hắn chỉ chat webcam một lần, thời gian cũng rất ngắn, sau khi dành được tin tưởng của đối phương, hắn sẽ bắt đầu kế hoạch lừa tiền.
Dạ Lang là một trong các kim chủ của hắn, cũng là người ra tay hào phóng nhất, nhưng hắn chẳng hề thấy đủ, hễ có cơ hội, hắn lại nỗ lực tìm kiếm mục tiêu thích hợp hơn.
Hồ La Ba từ miệng người khác biết được, đêm nay tất cả tuyển thủ lọt vào vòng bán kết giải đấu PK sẽ tụ hội ở quán bar này, vì vậy hắn trộm lẻn vào đây, muốn nhìn thử xem có đối tượng nào đáng ra tay không, hoặc giả nghe lén được chút thông tin hữu dụng cũng tốt.
Quán bar đêm nay được công ty phát hành “Hồn Đạm OL” bao trọn gói, chủ yếu để các tuyển thủ giao lưu nói chuyện với nhau, bởi vậy không có mở nhạc nền ầm ĩ, điều này thiệt tiện lợi cho sự nghiệp nghe lén của Hồ La Ba.
Hồ La Ba tùy tiện tìm một xó xỉnh ngồi xuống, cách đó không xa có một cặp nam sinh đang nói chuyện, âm thanh của họ tuy không lớn nhưng vẫn truyền rành mạch vào tai hắn.
“Hôm nay cậu phát huy kém quá vậy, ngay cả phân nửa mức bình thường cũng không tới, nếu không phải đối phương sai lầm thì chúng ta sao có cơ hội vào vòng trong.”
Người bị chỉ trích im lặng không lên tiếng.
Người kia nói tiếp, “Tớ biết thằng Hổ kết hôn trong game, tâm trạng của cậu rất không tốt, nhưng chỉ dựa vào biểu hiện hôm nay của cậu thì ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ thua.”
“Xin lỗi…”
“Cậu xin lỗi với tớ thì ích gì, thôi thì cậu cứ đi nói dứt khoát với thằng Hổ đi, sống hay chết thì cũng làm một cú cho xong chuyện, chung quy vẫn tốt hơn cái dạng nửa sống nửa chết của cậu hiện giờ.”
“Nhưng, cậu ta kết hôn rồi…”
“Kết hôn trong game mà thôi, cậu cũng đâu phải không biết tính thằng Hổ dễ mềm lòng, con bé kia lại giỏi ăn nói, nói không chừng con bé đó bảo muốn làm nhiệm vụ phu thê, thằng kia liền ngu ngốc đồng ý. Cậu còn không rõ con người thằng Hổ sao? Nó mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì chỉ có chơi game với cậu, vừa được nghỉ một cái là đi tìm cậu ngay, cậu có bao giờ thấy nó ở cùng với con bé họ Phạm kia không?”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, chính vì cậu quá nhát gan nên mới phải làm anh em với người ta bao năm đấy.”
“Tớ sợ nói ra, ngay cả anh em cũng không thể làm.”
“Cậu cho rằng trạng thái hiện giờ của hai người còn được coi là anh em à?”
Người kia không nói gì, đối phương thở dài.
“Dựa vào quan sát của tớ, tình cảm thằng Hổ dành cho cậu hẳn không chỉ là tình anh em, tớ với nó quen biết cũng mười mấy năm rồi, hai đứa còn là hàng xóm nhưng cậu xem nó có đối xử với tớ giống cậu không?”
“Cậu còn nhớ không, mấy hôm trước bọn mình PK, tớ đã nói nếu cậu thua thì phải nói rõ ràng với thằng Hổ, kết quả cậu thua thật.”
“Khi ấy tớ bị lag…”
“Đấy chính là ý trời, bây giờ tớ yêu cầu cậu thực hiện giao kèo, đi nói rõ với thằng Hổ.”
Người kia im lặng nửa ngày, “Ngày mai đã là trận chung kết, hay là đợi thi xong…”
“Không được, với trạng thái hiện giờ của cậu thì trận ngày mai có đánh hay không cũng như nhau.”
Lại là sự im lặng nửa ngày.
“Kết quả tốt nhất là cậu tỏ tình thành công, giai đại vui mừng. Kết quả xấu nhất là nó từ chối cậu, hai người về sau mỗi người một ngả, nói thực tớ thấy kết quả như thế còn tốt hơn cậu bây giờ nhiều, làm anh em cả đời, đừng tự lừa mình nữa.”
“Để tớ suy nghĩ cái đã…”
“Không nghĩ ngợi gì hết, đi, phải tin tưởng vào trực giác của bản thiếu gia. Lát nữa tớ có việc phải đi, sáng sớm mai đợi tin tốt của cậu.”
Hồ La Ba vốn chỉ muốn đi tham khảo tình hình, xem có cá lớn hay không, ai dè lại ngoài ý muốn đụng phải chuyện như này, lòng hiếu kỳ hoàn toàn bị khơi lên, ngay cả mục đích tới nơi này cũng quên mất, giờ hắn chỉ muốn đi qua nghe thử xem chuyện tỏ tình có thành công hay không thôi.
Hắn đang muốn đứng dậy thì bỗng nghe thấy một đoạn đối thoại truyền đến từ hướng khác, hóa ra không chỉ có mình hắn là người nghe lỏm.
Người kia cười khẽ vài cái sau đó nói, “Thú vị thật.”
Người còn lại nói, “Hóa ra Tiểu Linh Dương là GAY? Thằng Hổ trong miệng bọn họ chắc là Mạnh Gia Hổ rồi? Mạnh Gia Hổ không phải chồng của cô em họ Thân Mã sao?”
“Đúng vậy, xem ra Tiểu Linh Dương không chỉ thích một thằng trai thẳng mà còn muốn làm cả người thứ ba, em họ Thân Mã nói thế nào cũng thuộc bang chúng ta, không làm chút chuyện vì em ấy quả thực là áy náy trong lòng.”
“Hồ Lê, mày muốn làm thế nào?”
Thì ra người này là Hồ Lê, Hồ La Ba nghĩ, còn cùng họ với mình nữa chứ, như cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu rồi.
“Tao nghe nói tửu lượng của Mạnh Gia Hổ không tốt lắm, trùng hợp chỗ tao đang có thứ hay, nghe bảo sau khi uống sẽ ma túy thần kinh của người ta, không nghe được không nói được không động đậy được ngay cả tầm nhìn cũng không rõ ràng, sau khi tỉnh lại sẽ chỉ cho rằng mình say rượu… A, cũng chả biết có hữu hiệu như người ta nói không nữa, vừa hay có thể lấy ra thử bây giờ.”
“Mày muốn cho Tiểu Linh Dương thổ lộ với một khúc gỗ hả? Nó nhất định nhận ra đó.”
“Nó đã hồi hộp như này, ánh sáng nơi đây lại tối, phỏng chừng chẳng phát hiện được gì đâu. Mày đi gọi điện thoại cho Thân Mã, báo với nó ở đây có chuyện vui, bảo nó dẫn theo con em họ nữa, tao đi thu thập chứng cớ,” Gã lại cười khẽ một tiếng, “Tiểu Linh Dương à Tiểu Linh Dương, lần này mày thua trong tay tao rồi.”
Thấy gian ghế lô kế bên có người đi ra, Hồ La Ba vội rụt vào trong góc, chỉ thấy hai người, một người đi ra ngoài hẳn là gọi điện thoại, người còn lại gọi là Hồ Lê thì đi đến quầy bar không biết nói những gì mà chưa tới một chốc bartender đã đưa cho gã một ly có vẻ như là rượu Tây, từ góc độ của Hồ La Ba, hắn không thấy được đối phương có động tay động chân gì với ly rượu không.
Sau đó Hồ Lê chặn một nhân viên phục vụ, hất cằm về phía khác, Hồ La Ba thấy nhân viên phục vụ bưng ly rượu đó qua, ước chừng ngồi đằng sau tấm ngăn ấy chính là đối tượng xui xẻo của hai người này.
Hồ Lê chậm rãi đi tới, ngồi xuống sau tấm ngăn bên cạnh, bên kia tấm ngăn là một bức tường khiến Hồ La Ba không có chỗ nào núp, đành phải quan sát từ xa.
Qua hơn nửa ngày, người được gọi là Tiểu Linh Dương mới ra khỏi nhà vệ sinh, tựa hồ là đi chuẩn bị cảm xúc, Hồ La Ba đến là sốt ruột thay cu cậu, chuẩn bị cảm xúc cái gì mà lâu vậy chứ, trong ly rượu có cái gì thì cũng phát tác hết trơn rồi.
Song, hắn còn chưa tốt bụng đến mức đi nhắc nhở cậu ta, chỉ phải xem cậu ngốc này có tự phát hiện ra điều dị thường hay không.
Hắn trơ mắt nhìn Tiểu Linh Dương đi tới tấm ngăn vừa rồi, nhưng lại không nghe được bọn họ đối thoại, trong lòng thiệt sốt ruột.
Có một nam một nữ đi như bay vào quán bar, đây có lẽ chính là người bọn kia gọi tới bằng điện thoại, hai người nhanh chóng tìm được Hồ Lê, một chốc sau, Tiểu Linh Dương mới đi ra, chỉ xem vẻ mặt của cậu thì đã biết xảy ra chuyện gì.
Hồ La Ba nghĩ bụng quả nhiên tên vừa nãy nói đúng, một người khi đã hồi hộp tới một trình độ nào đó thì có rất nhiều thứ thấy cũng như không.
Tầm mắt của hắn tiếp tục bám theo Tiểu Linh Dương đang thất hồn lạc phách đi ra ngoài, gã to con đến sau đuổi theo cậu ta, tóm lấy cổ cậu ta, nửa tha nửa kéo lôi ra ngoài, đứa con gái cũng đi theo đằng sau, Hồ La Ba vội đuổi theo, trộm theo đuôi bọn họ đi vào một ngõ tối cạnh quán bar.
Ngay sau đó, hắn tận mắt nhìn thấy một màn bạo hành, Hồ La Ba tuy là một nhân yêu chuyên nghiệp nhưng những chuyện xấu đã làm cũng chỉ giới hạn trong phạm vi lừa gạt tiền tài mà thôi, những chuyện bạo lực như này, hắn chưa từng nghĩ tới.
Đồng thời hắn còn rất nhát gan, sợ bị đối phương phát hiện sẽ gặp phải đãi ngộ giống vậy nên đã cuốn quýt chuồn mất.
Nhưng hắn chưa đi bao xa thì đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét phải nói thảm thiết đến mức hắn lạnh cả sống lưng.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất trốn ra phố bar, đấu tranh mãi một hồi, rốt cục vẫn chạy đến buồng điện thoại công cộng báo cảnh sát, có thể làm đến mức này, đối với một tên lường gạt như hắn mà nói, đã coi như hết lòng giúp đỡ rồi.
Hồ La Ba không dám ở đây lâu, báo cảnh sát xong liền vội vàng chạy về trường học, khi đi ra cách hai con phố, hắn nghe thấy từ nơi xa truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Người kia hẳn là được cứu rồi nhỉ, hắn nghĩ bụng.
※
Thân Mã và Phạm Bối Bối nghe thấy có người đến bèn vội vàng rời khỏi hẻm từ một đầu khác, nơi đó là cửa sau của quán bar.
Hai người bọn họ vừa quẹo ra ngoài thì nhìn thấy Hồ Lê đứng tại đó.
“Thế nào rồi?” Hồ Lê biết rõ còn hỏi.
“Cho nó một bài học, xem thằng nhóc kia về sau còn dám huênh hoang hay không.”
“Đừng quên, trong tay chúng ta còn có bằng chứng nó làm bên thứ ba,” Hồ Lê chìa tay ra, để lộ cây bút ghi âm trong tay.
“Lần này thiệt may mà có anh,” Phạm Bối Bối nói vói Hồ Lê, “Nhưng thuốc anh cho A Hổ…?”
“Không sao, qua một hai giờ sẽ hết tác dụng, đến lúc đó nó chỉ nghĩ mình say rượu thôi.”
“Vậy tốt rồi.” Phạm Bối Bối nhẹ nhàng thở ra.
“Âm thanh gì vậy?” Thân Mã bỗng nhiên hỏi.
Hồ Lê cũng vểnh tai lên nghe thử, “Hình như là tiếng còi xe cảnh sát.”
Phạm Bối Bối tức thì cuống quýt, “Người vừa nãy báo cảnh sát rồi, làm sao đây?”
“Đừng lo,” Hồ Lê nói, “Xe của anh ở bên ngoài, để anh đưa bọn em về.”
“Tốt quá, đi mau.”
Hồ La Ba nhanh bước trở về, trên đường lại đụng phải bạn gái Lăng Đang của mình.
“Sao em ở chỗ này?”
“Em tới tìm anh.”
Trước đó Hồ La Ba có đề cập với Lăng Đang chuyện mình muốn tới quán bar, nhưng không nhắc gì đến mục đích mình tới, càng không thể ngờ được đối phương sẽ tìm tới đây, “Em tới tìm anh làm gì, anh đâu phải tới quán bar tìm gái, mà anh cũng đang chuẩn bị về đây.”
“Có phải anh luôn gạt em không?”
“Em nói gì vậy?”
“Hôm nay em gặp phải một người trên đường, người kia tự dưng kêu em là bà xã.”
Hồ La Ba giật mình, “Nhất định thằng đó nhận nhầm rồi.”
“Người kia nói hết với em rồi, người kia nói rằng quen biết em trong một trò chơi, đấy không phải trò chơi anh đang chơi sao? Có phải anh luôn dùng thân phận của em đi gạt người khác không?”
“Không có, sao có thể chứ, đã nói với em thằng kia nhận nhầm người mà.”
“Vậy sao lần trước anh nhất định đòi chat webcam với em? Trong khi chúng ta rõ ràng có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày, hơn nữa bộ quần áo người kia miêu tả giống y đúc bộ đồ em mặc hôm webcam với anh, mấy thứ này anh giải thích thế nào?”
“… Ai da có nói em cũng không rõ,” Hồ La Ba thấy sự tình bại lộ, vội vàng muốn đánh bài chuồn.
“Anh đứng lại!” Lăng Đang đuổi theo.
Hồ La Ba nhanh chân băng qua đường cái, đột nhiên cường quang lóe lên, hắn quay đầu thì thấy một chiếc xe đang phi thẳng về phía mình…
※
“Sau đó thì?”
“Sau đó… Lăng Đang đúng lúc đẩy tôi ra, đối phương thắng xe gấp, Lăng Đang không bị ngoại thương gì nặng, chẳng qua khi té xuống bị đụng đầu… nhưng không nghiêm trọng, người thì thanh tỉnh đó, có điều chẳng hiểu sao lại mất trí nhớ.”
Hồ La Ba nhìn có vẻ rất căm phẫn, “Sau đó tôi dẫn cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, cũng không tra ra có vấn đề gì, bác sĩ nói không nhất định phải bị va chạm hôn mê mới mất trí nhớ mà có khi cảm xúc kích động cộng thêm kinh hách cũng có khả năng mất trí nhớ, mấy thằng lang băm này, liệt kê các khả năng có thể thì tôi cũng biết vậy.”
“Cũng vì cô ấy xảy ra chuyện như này mà tôi vô phương tiếp tục giả nhân yêu gạt người, lại còn phải chăm sóc cô ấy nữa, bèn quyết định ở trong game làm cú chót, sau đó bán hết các tài khoản, chuyện về sau anh biết rồi đó.”
“Mày nói mày biết bí mật của Hồ Lê, chính là chuyện trộm bỏ thuốc vào rượu?”
“Không phải! Đến bây giờ nó vẫn không biết tôi biết chuyện này!”
“Vậy chuyện gì?”
Hồ La Ba đấu tranh thêm nửa ngày rồi mới nói, “Khi ấy chiếc xe kia đụng vào Lăng Đang xong đã bỏ trốn, tôi có ghi lại biển số xe của nó…”
“Vậy sao khi ấy mày không báo cảnh sát?”
“Này, thì chẳng phải do tôi sợ cảnh sát sẽ hỏi đông hỏi tây rồi hỏi ra mấy thứ không nên hỏi sao, hơn nữa, đêm hôm đó tôi mới báo cảnh sát xong, báo cảnh sát còn chưa CD…”
“…”
“Sau nữa có một ngày tôi đi ngang qua tiệm báo, nhìn thấy trang giải trí mới phát hiện hóa ra Hồ Lê còn là một ca sĩ trường học có chút tiếng tăm, hèn chi mà tôi nghe tên lại thấy quen quen.”
“Tôi ở trên báo nhìn thấy mấy hôm ấy nó có buổi diễn, chỉ thuần túy là tò mò đến xem thôi, kết quả lại phát hiện xe của nó chính là chiếc xe gây họa!”
Diệp Lãng nghe xong rất kinh ngạc, Hồ Lê gài bẫy Lăng Dương, Hồ La Ba âm thầm báo cảnh sát, Hồ Lê đụng phải Lăng Đang, Hồ La Ba bị ép bán acc, lại trùng hợp bị Lăng Dương mua được, đây chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm người ta hay nói? (hiệu ứng bươm bướm: ngắn gọn thì là một cái đập cánh của con bướm cũng có thể dẫn đến một cơn lốc tại một nơi cách con bướm hàng vạn km)
Hồ La Ba lại nói tiếp, “Khoảng thời gian ấy tôi không có cách nào để kiếm tiền trong game, về sau muốn tái xuất giang hồ thì lại bị người của các anh tóm cổ, mất đi nguồn thu nhập, tôi bèn, bèn…”
“Bèn đi hăm dọa nó phải không?”
“Nhưng tôi biến thành như này cũng do nó làm hại mà, vốn đang làm nhân yêu ngon lành…”
“Mày đơn thuần là tự làm tự chịu.”
Hồ La Ba thiệt tủi thân, “Sao anh có thể nói tôi như vậy, tôi dù gì cũng là vợ cũ của anh, chúng ta dù sao cũng từng có một đoạn tình…”
Diệp Lãng đen mặt, “Câm miệng, mày chỉ làm đúng hai chuyện duy nhất, một là báo cảnh sát, hai là bán tài khoản cho đúng người, bây giờ không ai có thể giúp mày, mày tốt nhất là đi tự thú đi.”
Trên đường trở về mặc cho Lăng Dương dò hỏi như nào, Diệp Lãng cũng không chịu lộ ra hành tung của mình ở học viện thể thao, chọc cho Lăng Dương tức đến mức phùng hai má thành một con cóc.
Diệp Lãng bỗng nhiên nghĩ, nếu lúc trước Lăng Dương và Bạch Lung nói chuyện không bị Hồ Lê nghe thấy, Mạnh Hổ không bị gài bẫy, đối phương thuận lợi chấp nhận tâm ý của Lăng Dương… Vậy kết cục bây giờ sẽ như thế nào?
Tác giả :
Dịch Tu La