Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)
Chương 9: Gả cho ác quỷ (9)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tài xế định đâm chết Bùi Hồi họ Đổng, cả nhà nổi danh lưu manh vô lại trong xóm, không ai dám chọc vào. Nhà gã hai năm trước mới dọn về đây, một nhà năm miệng ăn gồm có gã, ông bu bà bu cùng với hai thằng con. Bùi Hồi điều tra được ban đầu một nhà Đổng Hưng đến từ một huyện thành nhỏ không nổi danh, sau đó đột nhiên kiếm được một bút tiền của phi nghĩa nên cả nhà họ mới dọn lên thành phố ở.
Bùi Hồi và Tạ Tích đi đến tiểu khu Đổng Hưng cư trú, tiểu khu được xây từ lâu rồi nên cũng khá an tĩnh, ban ngày gần như không có người đi lại trong tiểu khu. “Bốn cái bóng đàn bà quấn trêи lưng mẹ của Đổng Hưng đều là oan hồn ư? Là bị bà ta hại chết?” Hắn cẩn thận đếm lại, hình ảnh được cửa sổ xe bus phản xạ trong ảnh chụp xác thật là có đến bốn cái bóng vặn vẹo nhú ra từ trêи lưng bà mẹ của Đổng Hưng.
“Có liên quan đến.” Tạ Tích bung dù đứng dưới bóng cây, thiếu mục nhìn về phía cánh cửa nhà lầu ở tiểu khu phía xa xa. Vẫy tay gọi Bùi Hồi lại gần, che ô cho hắn nói: “Nay nắng hơi gắt, đừng để bị cảm nắng.”
Bùi Hồi hồi tưởng lại cảnh bốn người Đổng gia lung tung bịa đặt trước mặt truyền thông không khỏi nói lên suy nghĩ: “Không làm chuyện trái với lương tâm thì không bị oan hồn quấn thân. Đổng Hưng bị người mua chuộc, làm ra loại chuyện hại người muốn đâm chết tôi, động tác lái xe này không hề hàm hồ chút nào. Lúc ấy tôi đã bị đâm cho đầu rơi máu chảy rồi mà gã còn chưa yên tâm, khăng khăng hất tôi xuống vách núi, có thể thấy là kẻ tàn nhẫn độc ác. Bà mẹ của gã bị bốn con oan hồn quấn thân, chỉ sợ cũng dính tới mạng người. Nếu có thể vạch trần bà ta trước mặt truyền thông đại chúng thì còn tốt hơn so với việc trực tiếp ném chứng cứ ra.”
Đang mải nói chuyện, tiếng ồn ào sắc nhọn từ xa vọng tới, phát ra từ hàng hiên. Không bao lâu sau, tiếng bước chân vội vàng hỗn loạn và tiếng chửi đổng chói tai đến khó nghe cũng truyền đến. Cửa sắt mở ra rồi đóng sầm lại cũng không thể cách âm được tiếng chửi đổng khó nghe, sau đó là hai cô gái trẻ tuổi thanh tú hai mắt đỏ hoe, mặt đầy tức giận đi ra.
Sau lưng các cô đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ‘rầm rầm’, bà mẹ của Đổng Hưng lao ra từ trêи hàng hiên, víu vào cửa sắt tức giận mắng nhiếc hai cô gái trẻ: “Mặc đồ hở hang như vậy còn không phải vì thèm khát để đàn ông sờ mó đến hoảng à? Ngày nào cũng ở lỳ trong nhà đến tối mới ra khỏi cửa còn không phải vì đi làm đĩ sao? Còn bày đặt giả vờ thanh thuần gì chứ?! Dám mắng thằng cháu tao sờ soạng mày á, tao còn chưa mắng mày là cái đồ hồ ly tinh câu dẫn cháu trai tao đâu! Thằng cháu tao mới có vài tuổi, cho nó sờ một tí thì mày mất một miếng thịt hả? Dù sao mày cũng sống bằng nghề cho người ta sờ, ai sờ mà chả giống nhau.”
Cô gái mặc váy lam tức đến mức muốn chửi lại, cô gái mặc váy cam mới dùng sức kéo lấy cô nói: “Thôi thôi, về sau thấy bọn họ thì mình đi đường vòng, hoặc cùng lắm là dọn đi. Một nhà già trẻ bọn họ đều là đồ lưu manh vô lại, cậu không đấu lại đâu.”
Cô gái mặc váy lam kϊƈɦ động đến khóc ròng nói: “Sao bọn họ có thể bắt nạt người khác như vậy chứ? Cháu bà ta mới vài tuổi ư? Đã 13 tuổi rồi còn gì! Cao to như thế, ngày nào cũng nhân lúc tớ không chú ý rồi sờ mó tớ, vừa rồi còn hé mắt qua mắt mèo(1) trêи cửa nhìn lén nữa. Hành vi của nó là quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ, bảo sao lúc trước tớ cứ cảm thấy có người nhìn lén, hóa ra là nó. Tớ còn khiếu nại hai ba lần rồi, lão bất tử(2) đó lần nào cũng châm chọc mỉa mai, lần này còn trực tiếp mắng tớ đi làm đĩ? Bà đây chẳng ngán bố con thằng nào cả, chờ đấy, tớ sẽ điện thoại cho ông anh tớ nhờ ổng đến đây giúp tớ đòi lại lý lẽ.”
(1) mắt mèo trêи cửa:
(2) lão bất tử: già rồi còn không chết, thường dùng để mỉa mai những người đã có tuổi nhưng thích cậy già lên mặt.
Cô gái mặc váy cam nhỏ giọng an ủi: “Thôi bỏ đi, cậu đừng kϊƈɦ động, cũng ngàn vạn lần đừng để cho anh trai cậu chọc phải cái nhà đó. Nếu quá quắt quá thì cậu hãy chuyển nhà đi. Còn nếu tạm thời không tìm thấy chỗ nào ưng ý thì đến nhà tớ ở tạm vài ngày.”
“Ngay cả cậu cũng không muốn giúp tớ?” Cô gái mặc váy lam tức giận nhưng đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu hỏi lại: “Hình như cậu rất sợ nhà bọn họ?”
Cô gái mặc váy cam thở dài: “Bọn họ trước đây ở một huyện thành nhỏ, dưới quê bọn họ cũng rất có ‘thanh danh hiển hách’, ngay cả tớ ở huyện thành nhỏ kế bên cũng từng nghe qua, cậu nói xem vậy có đáng sợ không?” Cô trái phải nhìn quanh một vòng, tiến lên nói nhỏ bên tai cô gái mặc váy lam: “Nghe đâu cái nhà đó còn dính đến mạng người đấy, ngay cả cái bà lão bất tử đó cũng từng bức tử chính con dâu mình, hại chết một người đàn bà vô tội, đáng tiếc huyện thành nhỏ đều mặc kệ những việc này, hơn nữa thằng con mới chết không bao lâu của họ cũng có chút quan hệ (là có cơ to đấy). Cả nhà không chỉ không có việc gì, còn đột nhiên giàu sang phú quý, vào thành phố mua nhà ở. Tớ còn nghe nói hình như bọn họ lại làm chuyện gì đó trái với lương tâm, nên đang muốn dọn đi.”
Cô gái mặc váy lam không dám tin vào những gì mình vừa nghe: “Không phải chứ?! Người xấu đều hung hăng ngang ngược như vậy hết á, đã hại chết người, dính dáng đến mạng người, mà còn có thể thoát nghèo làm giàu —— là thế đạo này thay đổi hay là do tớ quá thiên chân?!”
“Tớ không lừa cậu đâu, mấy việc nhà bọn họ làm đã sớm truyền đến khắp mấy huyện thành lân cận rồi, cũng chỉ có những người ở thành phố lớn mới không biết đến việc bọn họ làm thôi. Thằng con của người ta tên là Đổng Hưng, khi còn trẻ chính là một tên hỗn trướng(3) ——”
(3) hỗn trướng 混账 có nghĩa là: vô liêm sỉ; hèn mạt; đồ khốn; thằng khốn; khốn nạn; vô sỉ; đồ vô liêm sỉ,…
“Xin lỗi.” Bùi Hồi đi lên trước xen vào đoạn đối thoại của mấy cô, lễ phép dò hỏi: “Tôi có chút liên quan tới Đổng Hưng mà các cô nhắc đến, cũng muốn biết những chuyện có dính líu tới Đổng gia. Tôi có thể hỏi thăm các cô vài câu không?”
Cô gái mặc váy cam bắt đầu hoảng sợ, nhìn thấy Bùi Hồi rồi lại nghe rõ thỉnh cầu của hắn thì do dự một chốc liền đồng ý. Chờ Tạ Tích tiến lên, sóng vai đứng cùng Bùi Hồi, hai người đàn ông xuất sắc như vậy làm cô gái mặc váy cam và cô gái mặc váy lam đồng thời đỏ mặt muốn rụng trứng.
Bọn họ đến một cửa hàng bán đồ uống lạnh gần đó, Bùi Hồi mời khách, nhường hai cô gái chọn đồ uống trước. Sau đó tự mình chọn một cốc nước lạnh, nhưng Tạ Tích không cho phép hắn từ chối mà chọn một tách trà hoa nóng cho hắn, Bùi Hồi cảm thấy không vui, lập tức mặt lạnh. Tạ Tích cũng không tức giận chỉ ôn hòa giải thích: “Dạ dày của em không tốt, không nên uống đồ lạnh. Trà hoa bên ngoài có thể uống ít thì ít uống đi, chốc nữa về nhà ta nấu trà hoa cho em uống, nhé? Đừng tức giận nữa.” Y nói xong, còn nhéo nhéo tay hắn vài cái.
Bùi Hồi từng uống trà do Tạ Tích nấu, nước trà ngọt thanh, hương trà lan tỏa bốn phía, sau khi uống xong trong miệng còn vương lại vị thơm thơm, đọng lại vị ngọt dịu ở cổ. Nhất thời hắn không khỏi chờ mong vị trà hoa do y nấu, khẳng định là tuyệt vời hơn rất nhiều lần trà hoa lạnh lẽo bán trong các quán trà chủ yếu chỉ chứa các loại đường hóa học đó nhiều. Trong lòng hắn sớm đã được vuốt lông vỗ về, nhưng trêи mặt vẫn tỏ ra thờ ơ, đạm nhiên gật đầu. Nghĩ nghĩ lại rồi giấu đầu lòi đuôi nói thêm: “Tôi chỉ không quen uống đồ lạnh mà thôi.”
Nghe vậy, cô gái mặc váy lam phụt cười thành tiếng, cô xua tay nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh là Bùi đại thiếu gia Bùi Hồi, hôm qua còn chiếm cứ hot search cả nửa ngày, cũng dần dần có xu thế ‘lên mãi không xuống’. Nếu một trong các đương sự không phải là Đổng Hưng và lão chủ chứa(4) đó, tôi nhất định cũng sẽ chửi anh —— anh bị người ta hãm hại nên giờ đi tìm chứng cứ hay sao?”
(4) chủ chứa: chủ sòng bạc hay ổ mại ɖâʍ.
Bùi Hồi: “Phải. Vừa vặn nghe thấy cuộc đối thoại của các cô, có vẻ như các cô cũng gặp phải chuyện phiền toái?”
Nhắc đến chuyện phiền toái, nụ cười của cô gái mặc váy lam cũng nhạt đi vài phần: “Tôi vừa tốt nghiệp đại học đi tìm việc, có thuê căn phòng đối diện với Đổng gia, ở chưa đến hai tháng đã phải thường xuyên chịu đựng sự quấy rối. Lão chủ chứa của Đổng gia ngày nào cũng âm dương quái khí ám chỉ tôi là gái bán hoa các kiểu, lúc Đổng Hưng chưa chết còn muốn động tay động chân với tôi, vì tôi nghiêm khắc trách cứ cộng thêm anh tôi cũng thường xuyên ghé qua đây, gã mới không dám làm càn. Sau này lại có tiểu súc sinh của cái nhà đó, ỷ vào tuổi còn nhỏ thường xuyên sờ ngực và ʍôиɠ tôi, có khiếu nại cũng vô dụng. Hôm nay về nhà đột nhiên bắt quả tang tiểu súc sinh đó lén lút ghé vào trêи cửa, dòm qua mắt mèo. Bắt tận mặt day tận trán, tôi không nhịn được rốt cuộc bùng nổ nhưng ——”
Cô gái mặc váy cam an ủi ôm lấy bả vai khuê mật(5), nói: “Cái lão chủ chứa đó và chồng bà ta đều là kẻ trọng nam khinh nữ, năm đó liên tục đẻ sòn sòn cũng chỉ ra được bốn đứa con gái, mãi mới sinh được Đổng Hưng. Tôi nghe mẹ tôi nói, bọn họ đi đoán mệnh cầu con trai, đoán mệnh nói đời này họ chỉ sinh được có bốn đứa con thôi. Sau đó về nhà, chồng của lão chủ chứa là Đổng Vượng Phát liền hại đứa con gái nhỏ nhất mới có bốn tuổi bị ngã chết, năm đó hàng xóm láng giềng đều thấy có vấn đề nhưng không ai có chứng cứ gì. Một năm sau, lão chủ chứa thật sự sinh được một thằng cu.”
(5) khuê mật: cách gọi bạn thân thiết giữa các cô gái.
“Đổng Hưng được sủng như lão tổ tông, còn ba cô chị gái lại bị biến thành nô ɭệ, cô chị lớn nhất mới mười lăm tuổi đã bị đưa vào nhà xưởng ở trấn trêи quần quật công tác không biết ngày đêm. Tiền kiếm được toàn cầm đi nuôi hai thằng đàn ông trong nhà, qua hai năm tiếp, hai bé gái còn lại đều bị gả ra ngoài… Kỳ thật cũng có khác gì với việc bị bán đi đâu. Cả ba cô con gái đều muốn chạy nhưng chạy không thành, bị bà mẹ các cô lừa vào phòng đàn ông khác —— sau khi ra, liền uống vào bách thảo khô(6) chết không kịp cứu.”
(6) bách thảo khô 百草枯 tên hóa học là Paraquat, là một trong những loại thuốc diệt cỏ được sử dụng rộng rãi nhất.
Đây là những mạng người đầu tiên bị lão chủ chứa hại, giống y hệt ông chồng Đổng Vượng Phát của bà ta, mạng người đầu tiên bị hại chết lại là mạng sống của con gái mình.
“Đổng Hưng từ nhỏ đã bị người ghét, còn thường xuyên có thói xấu trộm cắp vặt. Tuy đã có người tìm tới cửa khiếu mại, nhưng bọn họ vẫn mặc kệ, còn coi con trai thành tổ tông mà bênh vực không thôi. Nếu có ai dám giáo huấn Đổng Hưng, Đổng Vượng Phát cùng lão chủ chứa đó liền dám đến tận cửa trả thù.” Cô gái mặc váy cam khi đề cập đến Đổng Vượng Phát, không tự chủ được mà sợ đến mức run lên một cái: “Đổng Vượng Phát còn đáng sợ hơn lão chủ chứa đó nhiều, dám giết người trong vô thanh vô tức.”
“Lúc Đổng Hưng mười lăm tuổi từng nhìn trộm một người phụ nữ sống một mình trong trấn tắm rửa, chồng của phụ nữ đó ra ngoài làm công, chỉ lưu lại chị một mình ở nhà nuôi hai đứa con thơ. Đổng Hưng nhìn lén phụ nữ tắm rửa bị bắt quả tang đành chạy trốn, phụ nữ đó tìm tới Đổng gia muốn đòi lại công bằng, lão chủ chứa thì la lối khóc lóc um xùm, còn mắng ngược lại chị đó. Nhưng rồi bà ta vẫn không cam lòng, từ trong miệng Đổng Hưng hỏi ra được vị trí cái bớt, nốt ruồi đen trêи người phụ nữ đó, sau đó ra ngoài gặp ai cũng nói chị đó lả lơi ong bướm không biết đã cắm biết bao nhiêu cái sừng cho ông chồng của mình rồi. Khiến thanh danh của chị đó bị hỏng không còn gì, chịu không nổi đả kϊƈɦ liền tự sát.”
Đây là mạng người thứ hai.
“Khi chồng của chị đó trở về, lại không thể giải oan cho vợ, trong lòng buồn bực không vui, không bao lâu cũng nhiễm bệnh rồi qua đời, sót lại hai đứa con nhỏ bơ vơ lưu lạc chẳng biết đi đâu. Đổng Hưng lớn lên được đi học thì cưỡng hϊế͙p͙ con gái nhà người ta, người nhà Đổng gia lại tìm cách trả đũa như trước, cô gái bị hại không còn cách nào khác đành chấp nhận gả cho gã. Đổng Hưng là một tên cặn bã, căn bản là mặc kệ cô ấy. Lão chủ chứa bởi vì cô gái đó có thai nên mới tiếp nhận cô, chờ đến khi cô sinh con xong bèn không ngừng thóa mạ cô, khiến cô chịu không nổi, cũng tự sát.”
Đây là mạng người thứ ba.
“Đổng Hưng lại giở trò cũ, đi chà đạp một cô gái khác, lần này người nhà cô gái đó rất cứng cỏi, trong nhà cũng có chút quan hệ. Bỏ tù Đổng Hưng vào trong ngục giam lại hai ba năm, nhưng người nhà đó khi Đổng Hưng sắp sửa ra tù thì đều bị chết hết, một nhà chín miệng ăn tự dưng lại bị hỏa hoạn thiêu chết. Cái chết của bọn họ cũng có liên quan đến Đổng Vượng Phát. Đổng Vượng Phát hận đám người đó đưa thằng cu bảo bối của lão vào ngục giam, cho nên làm một màn trả thù oanh tạc coi như lễ vật mừng con trai lão ra tù.”
Người Đổng gia khiến người ta không rét mà run.
“Đổng Hưng ra tù, được người ta giới thiệu mua một tức phụ từ nơi khác đến. Cô vợ đó không bao lâu cũng bị lão chủ chứa dằn vặt đến chết, chẳng thấy Đổng Hưng có biểu hiện gì lạ, ở bên ngoài còn gia nhập vào một đám lưu manh đầu đường xó chợ, kiếm lời cũng không ít. Sau đó cán bộ địa phương ra tay dẹp loạn, cũng không biết gã làm thế nào, không những không xảy ra việc gì mà ngược lại còn kiếm được một khoản rất lớn, dọn nhà khỏi huyện thành nhỏ rồi chuyển vào thành phố lớn sinh sống.”
Sau khi nghe xong, cô gái mặc váy lam đã hoa dung thất sắc, sợ đến độ run bần bật lập tức quyết định nhờ anh trai mình sang đây giúp cô chuyển nhà. Cô cũng không dám trở về đó ở nữa, trách không được Đổng Hưng cùng Đổng Vượng Phát luôn dùng ánh mắt quỷ dị âm trầm nhìn cô, hai kẻ đó vốn không để tính mạng và ý nguyện của cô vào trong lòng.
Cô gái mặc váy cam lúc này mới nói tiếp: “Các anh cũng phải thật cẩn thận, mấy kẻ này thật sự rất đáng sợ.”
Bùi Hồi cười cười: “Cảm ơn, chúng tôi còn có việc, đành đi trước vậy.” Nói xong hắn liền cùng Tạ Tích đứng dậy tính tiền rời đi. “Cha truyền con nối, tất cả đều dính đến mạng người, có chết cũng không đền hết tội.”
Tạ Tích đứng phía sau hắn bung dù ra, ngăn cản ánh nắng chói chang trêи đỉnh đầu Bùi Hồi rồi nói: “Nghiệp chướng đã đến lúc phản phệ(7).”
(7) phản phệ: phản = ngược lại, phệ = căn nuốt, phản phệ = cắn ngược trở lại. Ý chỉ nghiệp quật :)
Bùi Hồi: “Có ý gì?”
Tạ Tích: “Đổng Vượng Phát cũng chỉ sống được mấy ngày nữa thôi, chín mạng người bị chết oan, trong đó còn có một đứa trẻ mới sinh chưa đến trăm ngày.” Trẻ mới sinh ra chưa đủ trăm ngày tuổi đều mơ hồ giữ lại được ký ức kiếp trước, vất vả lắm mới có thể đầu thanh thành người lại bị oan sát, oán khí càng thêm sâu nặng. Nữ tử bổn nhược(8), khi làm mẹ lại trở nên mạnh mẽ dị thường, huyết mạch tương liên, đứa con vốn sống sờ sờ lại chết ngay trước mặt, oán khí tích tụ càng nặng hơn.
(8) Nữ tử bổn nhược: ý nói đàn bà con gái vốn là phái yếu.
Trêu chọc đến lệ quỷ mang oán khí sâu nặng như vậy, chỉ sợ những năm gần đây Đổng Vượng Phát sống thảm lắm.
Lúc này, Cao Hoa điện báo: “Bùi Hồi, có tên phóng viên giải trí muốn quay video phỏng vấn người của Đổng gia, đêm mai sẽ phát sóng trực tiếp ‘chân tướng’. Bên đó mày điều tra đến đâu rồi?”
Bùi Hồi trả lời: “Tao còn đang lo làm cách nào mới khiến bọn chúng xuất hiện trước mắt công chúng đây, bọn chúng lại tự mình đưa tới cửa —— mày cứ nghe tao nói trước đã, tao phải khiến Bùi Thần Nghiêu leo càng cao ngã càng đau, miễn cho nó cứ làm tao vướng bận.” Tuy rằng luôn làm mấy chuyện ngu xuẩn nhưng cứ nhiều lần như thế cũng rất chi là phiền phức.
Cao Hoa nghe xong phân phó chỉ nói rằng: “Không thành vấn đề.”
Kế tiếp chính là điện báo của Cao gia, báo cho Bùi Hồi biết đã tra ra hai hộ sĩ lần trước chăm sóc hắn. Cả hai đã bị bệnh viện khai trừ, nguyên bản còn mang thái độ không sao cả, bởi vì Bùi Thần Nghiêu đều ** mấy ả rồi, khiến các ả còn đang nằm mộng mơ làm thiếu nãi nãi của hào môn(9). Khi mấy ả phát hiện hóa ra Bùi Thần Nghiêu bắt cá hai tay, đã vậy còn chịch với đồng nghiệp thì phẫn nộ không thôi.
(9) thiếu nãi nãi của hào môn: vợ của con cháu nhà giàu.
Cao gia vừa đe dọa vừa dụ dỗ, các ả không thể không đồng ý đứng ra làm sáng tỏ chân tướng. Cậu cả Cao nói rằng: “Hồi Hồi, một mình con thật sự không có việc gì chứ? Có cần cậu đến hỗ trợ không?”
Bùi Hồi dịu dàng trả lời: “Không có việc gì đâu, cảm ơn cậu ạ. Tối nay là giải quyết xong thôi, có lẽ sáng mai cổ phần Cao thị sẽ trở về như cũ.”
“Được được, cậu tin ở con. Nhưng con cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì nữa. Năm đó cao tăng từng dặn con năm 21 tuổi sẽ gặp phải nguy hiểm khôn lường, quả nhiên không sai. Năm nay chẳng chuyện nào thuận lợi cả, mấy ngày nữa con trở về một chuyến, phải đến chùa Bạch Mã tìm đến cao tăng xin tấm bùa hộ mệnh mới được.” Đàn ông con trai Cao gia đều là nữ nhi nô, muội khống(10), bởi vậy phá lệ yêu chiều Bùi Hồi.
(10) nữ nhi nô = nô ɭệ của con gái, muội khống = quý mến chị em gái quá mức.
“Con biết rồi, sẽ không có việc gì đâu.” Bùi Hồi liếc mắt nhìn Tạ Tích ở bên cạnh, người đó rũ mắt thản nhiên tựa như chẳng nghe thấy gì cả. Sau khi cúp máy, Bùi Hồi nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Tạ Tích trả lời: “Đợi mấy ngày nữa, ta cùng em đến chùa Bạch Mã.”
Hết chương 9
***************************