Cảm Nhiễm Thể
Chương 110: Chuyển dời mâu thuẫn
Edit: _BOSS_ lười
Sắc mặt của Hà Đại Sơn hết sức khó coi.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Trương Đức Lương sẽ tìm tới mình vào lúc này.
Mấy ngày nay, Hà Đại Sơn vẫn đang ẩn núp tên này, đến cả ngày thường thích nhất nán lại ở phòng làm việc cũng không còn, lại không có việc gì đều là tản bộ ở bên ngoài.
Nhưng mà Trương Đức Lương lại một mực bám dai như đỉa, gặp mặt chính là tìm mình đòi tiền.
Lần trước sở dĩ đáp ứng đưa cho hắn 30 vạn, Hà Đại Sơn cũng là cảm thấy lòng không cam tình không nguyện. Hắn vẫn luôn ghi nhớ danh ngạch biên chế chính thức trong bệnh viện cho đến nay còn chưa có chứng thực, lo lắng thi thể bà Trần bên trong hầm trú ẩn trong lòng đất bị người phát hiện, vì lẽ đó hàm hàm hồ hồ đáp ứng đưa tiền cho Trương Hoành Lương.
Giời ạ, lão tử đi đâu tìm 30 vạn đưa cho ngươi?
Lần trước số tiền đưa cho ngươi, đã móc sạch túi áo của lão tử, ta còn mượn một số tiền lớn ở bên ngoài, mới lấp lên lỗ thủng này. Bây giờ thằng chó nhà ngươi lại muốn, ngươi coi ta là gì? Chỉ tùy tiện đạp lên một cước liền có tiền mặt rớt xuống từ trên cây rụng tiền sao?
Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Lại tiếp tục như vậy, tên khốn Trương Đức Lương một ngày nào đó đều sẽ đào sạch toàn bộ của cải của lão tử.
Nghĩ tới đây, Hà Đại Sơn quyết tâm liều mạng, vẫn cứ duy trì nét mặt cùng ngày thường không khác nhau gì cả, cười híp mắt nói: "Trương bác sĩ, ngươi đã từ chỗ ta lấy đi rất nhiều tiền. Không nói gạt ngươi, bây giờ ta cũng là u sầu ah! Ta thực sự rất muốn đưa cho ngươi 30 vạn. Nhưng mà ngươi suy nghĩ một chút, ta là một người thô kệch, lại là người làm công, ta từ đâu kiếm đến nhiều tiền để đưa cho ngươi đây?"
Trương Đức Lương sửng sốt.
Qua rất lâu, hắn mới tỉnh lại từ trong sự khiếp sợ và hoảng hốt. Nụ cười giả vờ giả vịt trên mặt đã hoàn toàn biến mất, con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hà Đại Sơn: "Hà đội trưởng, ngươi đang đùa với ta?"
Nói, Trương Đức Lương lấy ra điện thoại di động từ trong túi áo, mang tính thị uy lắc lắc ở trước mặt Hà Đại Sơn.
Tiếp đó, Trương Đức Lương nắm lấy tay áo của Hà Đại Sơn, lôi kéo hắn, hai người đi tới góc tường phụ cận, nhìn xem xung quanh không có ai, ngữ khí nói chuyện của Trương Đức Lương cũng trở nên càng thêm kịch liệt, thậm chí mang theo mấy phần hung ác.
"Ngươi có tin ta sẽ công khai sự tình vào hôm nay hay không?"
"Hà Đại Sơn, ngươi thế nào lại lật lọng? Ngươi đến cùng có muốn làm việc ở trong bệnh viện hay không?"
"Ngươi cảm thấy xua đuổi ta rất dễ sao? Chỉ có 20 vạn đã muốn bịt miệng của ta? Không được, ngươi nhất định phải đưa cho ta 30 vạn. Bằng không, ta nhất định sẽ làm cho ngươi thân bại danh liệt."
Trương Đức Lương thuộc về loại người ăn mềm không ăn cứng, bề ngoài như là một học giả. Cho dù là uy hiếp, nói chuyện cũng ra vẻ nho nhã.
Hà Đại Sơn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Hắn không có biểu hiện ra ở trên mặt mũi, trong con mắt mang theo mấy phần khinh bỉ, chậm rì rì nói: "Trương bác sĩ, mọi người đều là đồng sự, đem sự tình ầm ĩ lên, chính ngươi cũng không có kết cục tốt. Không phải ta nói ngươi, ngươi cũng quá tham."
Trương Đức Lương có chút cuống lên.
Nếu như lần trước Hà Đại Sơn ở khoa bảo vệ không có đáp ứng đưa cho mình 30 vạn, thì sự tình cũng sẽ không biến thành bộ dáng như hôm nay, bản thân càng sẽ không vỗ ngực ở trước mặt Dương Tử Hùng để đáp ứng trả tiền vào cuối tháng.
Hiện tại, hi vọng duy nhất đã không còn.
Chờ đến cuối tháng, nhà của mình sẽ bị Dương Tử Hùng nuốt lấy toàn bộ không chừa một chút.
"Hà đội trưởng, ngươi... Ngươi làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể nói chuyện không giữ lời?" Trương Đức Lương giậm chân lo lắng.
"Vậy ngươi muốn thế nào? Dù sao ta cũng không có tiền. Không tin, chính ngươi tới đây lục lọi xem." Hà Đại Sơn có dáng vẻ không sao cả. Ngay ở trước mặt Trương Đức Lương, lục lọi túi áo.
Hắn là đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không đưa cho Trương Đức Lương dù chỉ một đồng tiền.
"Ngươi, ngươi không nên ép ta!"
Trương Đức Lương tức giận hướng tới Hà Đại Sơn gầm nhẹ không ngớt lời: "Vậy thì ta sẽ công khai chuyện của ngươi và Trần bác sĩ, để cho mọi người đều biết, ngươi đến tột cùng là hạng người gì."
Nếu da mặt đã xé rách, Hà Đại Sơn cũng có chút liều mạng.
Hắn tránh sang ngang, giơ lên cánh tay, chỉ vào phương xa những công chức bệnh viện tụ tập ở trước cao ốc hành chính, da thịt không cười rồi nói: "Vậy ngươi đi ah! Hiện tại chính là cơ hội tốt, tất cả mọi người đều ở đó. Ngươi liền để cho mọi người lần lượt xem những chuyện ấy trên điện thoại di động của ngươi ah."
Không đợi câu trả lời của Trương Đức Lương, Hà Đại Sơn tiếp tục nói: "Lão thái bà Trần bác sĩ đã rất lâu không đến bệnh viện. Khà khà khà khà! Chuyện giữa ta và nàng, kỳ thực nói ra cũng không có gì. Tuần trước ta đã làm thủ tục ly hôn với lão bà của ta, Trần bác sĩ cũng là một người cô đơn. Chuyện giữa ta và nàng, cho dù là cảnh sát cũng quản không được. Họ Trương, ngươi đáng là gì? Mở miệng ngậm miệng liền tìm lão tử muốn mấy chục vạn. Đều nói lòng tham không đáy, hôm nay lão tử xem như đã tận mắt nhìn thấy. Ngươi đi nói ah! Ngươi đi nháo ah! Ngươi nhìn xem sẽ gây ra kết quả gì ah? Giời ạ, bệnh viện này lại không phải nhà ngươi mở ra, lão tử có thể ở lại nơi này hay không, lại không phải đồ chó nhà ngươi định đoạt. Ngươi cầm điện thoại di động lén la lén lút quay video giữa ta và Trần bác sĩ, lão tử còn chưa gây sự với ngươi. Đi ah! Đưa cho tất cả mọi người nhìn ah! Đi báo cảnh sát ah!"
Hà Đại Sơn cũng không phải là lợn chết không sợ nước sôi.
Dựa dẫm lớn nhất của hắn, chính là giấy chứng nhận ly hôn đã bắt tới tay.
Nói tới, sự tình cũng là may mắn. Lão bà của Hà Đại Sơn lại không chịu được cô quạnh ở quê nhà, theo lão góa vợ của nhà hàng xóm quan hệ đến hăng say. Trong thôn rất nhiều người đều biết chuyện này, có đồng hương còn đặc biệt chạy đến bệnh viện để tiết lộ tin đồn cho hắn biết. Hà Đại Sơn thừa dịp cơ hội, liền thẳng thắn ước hẹn lão bà làm thủ tục ly hôn. Chỉ cần không có sự trói buộc của giấy chứng nhận hôn nhân, những hình ảnh video về chuyện ấy trong điện thoại di động của Trương Hoành Lương, tự nhiên cũng trở thành rác rưởi vô dụng.
Trương Đức Lương cảm thấy bầu trời sụp xuống.
Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện chữ đáng sợ như tiền nợ, nhà cửa, lãi suất cao, khuôn mặt hung thần ác sát của Dương Tử Hùng lại hiện lên ở trước mắt.
Hy vọng đã triệt để tan vỡ, con đường thông tới tương lai đã có gạch chéo màu đỏ vô cùng bắt mắt, cảm giác hôn mê trời đất quay cuồng bao phủ mình.
Trương Đức Lương muốn đi về phía trước mấy bước để cho mình một lần nữa trở nên tỉnh táo, làm thế nào cũng bước không nổi bước chân nặng nề.
Hà Đại Sơn ở bên cạnh âm trầm mà nhìn hắn, trong lòng đang tính toán, nên dùng cách gì để cho Trương Đức Lương một lần nữa phun ra 20 vạn đưa cho mình.
Đột nhiên, trong miệng Trương Đức Lương bùng nổ ra một tiếng gào thét đáng sợ.
"Hà Đại Sơn, nếu ngươi đã lật lọng, vậy cũng chớ trách ta có lòng dạ độc ác, không tuân theo quy củ."
Khuôn mặt của Trương Đức Lương hầu như vặn vẹo, trong thanh âm khàn khàn lộ ra sự dữ tợn vô cùng điên cuồng: "Ngươi chờ, ngươi chờ, bây giờ ta liền upload đoạn video đó lên Internet. Ta phải để cho tất cả mọi người đều biết ngươi đã làm những gì. Ban ngày ngay ở trong nhà xác bệnh viện lại theo nữ nhân làm chuyện ấy, ngươi thực sự cảm thấy không sao cả? Tốt, rất tốt, vậy thì để cho tất cả mọi người, mỗi một người đều đến nhìn xem dáng dấp cởi truồng của ngươi đi."
Nhìn Trương Đức Lương giống như người điên, Hà Đại Sơn ngây người. Mới vừa lấy ra thuốc lá từ trong túi áo đã nhét vào trong miệng, vẫn còn chưa có đốt, liền rơi xuống từ trong môi buông lỏng.
Cái gì? Hắn lại muốn upload đoạn video đó lên Internet?
Không, đây tuyệt đối không được.
Làm thế, sự tình liền thật sự sẽ nháo lớn.
Hậu quả thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả việc Trương Đức Lương công khai ở trong bệnh viện.
Dù sao hiện tại cũng không tìm được bà Trần, cho dù hắn nói hưu nói vượn ở trong bệnh viện, bản thân cũng có thể phản bác, còn có giấy chứng nhận ly hôn ở trên tay. Nhưng mà upload lên Internet liền đã không giống. Mình cũng không có năng lực để quản miệng của rất nhiều người. Đến khi đó, đã không phải chỉ có mấy chục người trong bệnh viện đang bàn luận, mà là lên tới hàng ngàn, hàng vạn người nhìn cái mông trắng toát của mình vặn vẹo ở trên màn hình. Không chỉ là mất mặt, mà là triệt để thân bại danh liệt.
Thằng chó nào dám nói người đọc sách dễ gạt gẫm?
WTF, càng là người ngày thường ra vẻ nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ, nếu chuyện đã làm lên thì càng là xuống tay được, căn bản không chừa cho ngươi chút đường lui.
Trong nháy mắt Hà Đại Sơn cảm thấy đầu mình đã trở nên sưng tấy vô hạn, tăng lớn gấp bội.
Hắn lo lắng nhặt lên thuốc lá rơi trên mặt đất, vội vàng nắm tay của Trương Đức Lương, mang theo nụ cười hoảng sợ và khẩn trương, vội vội vã vã nói: "Trương bác sĩ, ban nãy... Khà khà khà khà! Kỳ thực ta cũng là nói đùa. Những câu nói ban nãy, ngươi tuyệt đối đừng tin thật, ngàn vạn đừng để trong lòng. Ta là kẻ thô lỗ, liền yêu thích nói đùa, ha ha! Thật sự, thật sự đang nói đùa."
Sự tức giận trên mặt của Trương Đức Lương vẫn còn chưa biến mất, trong con mắt lại có thần sắc khó lường: "Nói đùa? Hừ hừ! Hà đội trưởng, giữa ta và ngươi đã không có gì để nói. Một câu nói, 30 vạn ngươi đến cùng có đưa hay không? Nếu như hôm nay không lấy ra tiền, cứ dựa theo lời nói mà ta mới vừa nói, trực tiếp upload video lên Internet."
"Đưa! Ta đương nhiên đưa! Nam tử hán đại trượng phu, một ngụm nước bọt một cái đinh, lời đã nói ra thì nhất định phải làm được. Bằng không, theo hắn đánh rắm có khác nhau chỗ nào?"
Hà Đại Sơn có một bộ dạng chính nghĩa lẫm nhiên, dùng sức vỗ vỗ bộ ngực. Tiếp đó trong nháy mắt khí thế liền mềm yếu xuống. Hắn hạ thấp giọng, trên mặt có một biểu cảm vô cùng đau khổ: "Thế nhưng, Trương bác sĩ ngươi cũng phải cân nhắc đến tình huống thực tế của ta ah! Ta chính là một người làm công, 20 vạn trước đó, ta vẫn là chắp vá lung tung, nghĩ tất cả biện pháp mới cầm đến. Bây giờ ngươi mở miệng liền tìm ta muốn 30 vạn. Ta... Đi đâu để có nhiều tiền đưa cho ngươi?"
"Ta thật sự không có tiền ah!"
"Nếu là có, ta làm sao có khả năng lừa gạt ngươi? Ngươi nhìn ta xem, quần áo trên người đã mặc lâu còn chưa có đổi bộ mới, giầy càng là cũ kỹ không ra gì. Ta, ta thật sự không có năng lực đó ah!"
Nhìn Hà Đại Sơn hoàn toàn khổ não, Trương Đức Lương có chút do dự.
Nhìn ra được, Hà Đại Sơn hẳn là không có nói dối.
Nếu như trên tay hắn có một khoản như thế, nhất định sẽ dùng phương thức đơn giản nhất để giải quyết chuyện này. Ai cũng sẽ không nguyện ý bị người khác nắm lấy nhược điểm của mình ở trong tay.
Thế nhưng, ngươi không có tiền, vậy ta phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một chút, Trương Đức Lương quyết định lùi lại mà cầu việc khác. Lửa giận trong lòng hắn dần dần tản đi, âm thanh cũng khôi phục bình thường: "Bây giờ ngươi có bao nhiêu tiền? Ta cần tiền dùng gấp."
Hà Đại Sơn phi thường trực tiếp nói cho hắn biết: "Tất cả tiền của ta đều đưa cho ngươi. Tháng này phải đến ngày 15 mới lãnh lương, bây giờ số tiền trên tay ta chỉ còn đủ tiền ăn mỗi ngày."
Nhìn thấy trong con mắt của Trương Đức Lương lại lần nữa lộ ra sự lo lắng và tức giận, Hà Đại Sơn đi đến gần, dùng giọng điệu cực kỳ thần bí và giảo hoạt để nói: "Trương bác sĩ, ta là một con quỷ nghèo, ngươi lại làm sao cũng ép không ra được tiền từ chỗ ta. Bất quá, ngươi cũng không cần lo lắng, ta biết có một người có thể giúp ngươi."
Sắc mặt của Hà Đại Sơn hết sức khó coi.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Trương Đức Lương sẽ tìm tới mình vào lúc này.
Mấy ngày nay, Hà Đại Sơn vẫn đang ẩn núp tên này, đến cả ngày thường thích nhất nán lại ở phòng làm việc cũng không còn, lại không có việc gì đều là tản bộ ở bên ngoài.
Nhưng mà Trương Đức Lương lại một mực bám dai như đỉa, gặp mặt chính là tìm mình đòi tiền.
Lần trước sở dĩ đáp ứng đưa cho hắn 30 vạn, Hà Đại Sơn cũng là cảm thấy lòng không cam tình không nguyện. Hắn vẫn luôn ghi nhớ danh ngạch biên chế chính thức trong bệnh viện cho đến nay còn chưa có chứng thực, lo lắng thi thể bà Trần bên trong hầm trú ẩn trong lòng đất bị người phát hiện, vì lẽ đó hàm hàm hồ hồ đáp ứng đưa tiền cho Trương Hoành Lương.
Giời ạ, lão tử đi đâu tìm 30 vạn đưa cho ngươi?
Lần trước số tiền đưa cho ngươi, đã móc sạch túi áo của lão tử, ta còn mượn một số tiền lớn ở bên ngoài, mới lấp lên lỗ thủng này. Bây giờ thằng chó nhà ngươi lại muốn, ngươi coi ta là gì? Chỉ tùy tiện đạp lên một cước liền có tiền mặt rớt xuống từ trên cây rụng tiền sao?
Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Lại tiếp tục như vậy, tên khốn Trương Đức Lương một ngày nào đó đều sẽ đào sạch toàn bộ của cải của lão tử.
Nghĩ tới đây, Hà Đại Sơn quyết tâm liều mạng, vẫn cứ duy trì nét mặt cùng ngày thường không khác nhau gì cả, cười híp mắt nói: "Trương bác sĩ, ngươi đã từ chỗ ta lấy đi rất nhiều tiền. Không nói gạt ngươi, bây giờ ta cũng là u sầu ah! Ta thực sự rất muốn đưa cho ngươi 30 vạn. Nhưng mà ngươi suy nghĩ một chút, ta là một người thô kệch, lại là người làm công, ta từ đâu kiếm đến nhiều tiền để đưa cho ngươi đây?"
Trương Đức Lương sửng sốt.
Qua rất lâu, hắn mới tỉnh lại từ trong sự khiếp sợ và hoảng hốt. Nụ cười giả vờ giả vịt trên mặt đã hoàn toàn biến mất, con mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Hà Đại Sơn: "Hà đội trưởng, ngươi đang đùa với ta?"
Nói, Trương Đức Lương lấy ra điện thoại di động từ trong túi áo, mang tính thị uy lắc lắc ở trước mặt Hà Đại Sơn.
Tiếp đó, Trương Đức Lương nắm lấy tay áo của Hà Đại Sơn, lôi kéo hắn, hai người đi tới góc tường phụ cận, nhìn xem xung quanh không có ai, ngữ khí nói chuyện của Trương Đức Lương cũng trở nên càng thêm kịch liệt, thậm chí mang theo mấy phần hung ác.
"Ngươi có tin ta sẽ công khai sự tình vào hôm nay hay không?"
"Hà Đại Sơn, ngươi thế nào lại lật lọng? Ngươi đến cùng có muốn làm việc ở trong bệnh viện hay không?"
"Ngươi cảm thấy xua đuổi ta rất dễ sao? Chỉ có 20 vạn đã muốn bịt miệng của ta? Không được, ngươi nhất định phải đưa cho ta 30 vạn. Bằng không, ta nhất định sẽ làm cho ngươi thân bại danh liệt."
Trương Đức Lương thuộc về loại người ăn mềm không ăn cứng, bề ngoài như là một học giả. Cho dù là uy hiếp, nói chuyện cũng ra vẻ nho nhã.
Hà Đại Sơn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Hắn không có biểu hiện ra ở trên mặt mũi, trong con mắt mang theo mấy phần khinh bỉ, chậm rì rì nói: "Trương bác sĩ, mọi người đều là đồng sự, đem sự tình ầm ĩ lên, chính ngươi cũng không có kết cục tốt. Không phải ta nói ngươi, ngươi cũng quá tham."
Trương Đức Lương có chút cuống lên.
Nếu như lần trước Hà Đại Sơn ở khoa bảo vệ không có đáp ứng đưa cho mình 30 vạn, thì sự tình cũng sẽ không biến thành bộ dáng như hôm nay, bản thân càng sẽ không vỗ ngực ở trước mặt Dương Tử Hùng để đáp ứng trả tiền vào cuối tháng.
Hiện tại, hi vọng duy nhất đã không còn.
Chờ đến cuối tháng, nhà của mình sẽ bị Dương Tử Hùng nuốt lấy toàn bộ không chừa một chút.
"Hà đội trưởng, ngươi... Ngươi làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể nói chuyện không giữ lời?" Trương Đức Lương giậm chân lo lắng.
"Vậy ngươi muốn thế nào? Dù sao ta cũng không có tiền. Không tin, chính ngươi tới đây lục lọi xem." Hà Đại Sơn có dáng vẻ không sao cả. Ngay ở trước mặt Trương Đức Lương, lục lọi túi áo.
Hắn là đã hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không đưa cho Trương Đức Lương dù chỉ một đồng tiền.
"Ngươi, ngươi không nên ép ta!"
Trương Đức Lương tức giận hướng tới Hà Đại Sơn gầm nhẹ không ngớt lời: "Vậy thì ta sẽ công khai chuyện của ngươi và Trần bác sĩ, để cho mọi người đều biết, ngươi đến tột cùng là hạng người gì."
Nếu da mặt đã xé rách, Hà Đại Sơn cũng có chút liều mạng.
Hắn tránh sang ngang, giơ lên cánh tay, chỉ vào phương xa những công chức bệnh viện tụ tập ở trước cao ốc hành chính, da thịt không cười rồi nói: "Vậy ngươi đi ah! Hiện tại chính là cơ hội tốt, tất cả mọi người đều ở đó. Ngươi liền để cho mọi người lần lượt xem những chuyện ấy trên điện thoại di động của ngươi ah."
Không đợi câu trả lời của Trương Đức Lương, Hà Đại Sơn tiếp tục nói: "Lão thái bà Trần bác sĩ đã rất lâu không đến bệnh viện. Khà khà khà khà! Chuyện giữa ta và nàng, kỳ thực nói ra cũng không có gì. Tuần trước ta đã làm thủ tục ly hôn với lão bà của ta, Trần bác sĩ cũng là một người cô đơn. Chuyện giữa ta và nàng, cho dù là cảnh sát cũng quản không được. Họ Trương, ngươi đáng là gì? Mở miệng ngậm miệng liền tìm lão tử muốn mấy chục vạn. Đều nói lòng tham không đáy, hôm nay lão tử xem như đã tận mắt nhìn thấy. Ngươi đi nói ah! Ngươi đi nháo ah! Ngươi nhìn xem sẽ gây ra kết quả gì ah? Giời ạ, bệnh viện này lại không phải nhà ngươi mở ra, lão tử có thể ở lại nơi này hay không, lại không phải đồ chó nhà ngươi định đoạt. Ngươi cầm điện thoại di động lén la lén lút quay video giữa ta và Trần bác sĩ, lão tử còn chưa gây sự với ngươi. Đi ah! Đưa cho tất cả mọi người nhìn ah! Đi báo cảnh sát ah!"
Hà Đại Sơn cũng không phải là lợn chết không sợ nước sôi.
Dựa dẫm lớn nhất của hắn, chính là giấy chứng nhận ly hôn đã bắt tới tay.
Nói tới, sự tình cũng là may mắn. Lão bà của Hà Đại Sơn lại không chịu được cô quạnh ở quê nhà, theo lão góa vợ của nhà hàng xóm quan hệ đến hăng say. Trong thôn rất nhiều người đều biết chuyện này, có đồng hương còn đặc biệt chạy đến bệnh viện để tiết lộ tin đồn cho hắn biết. Hà Đại Sơn thừa dịp cơ hội, liền thẳng thắn ước hẹn lão bà làm thủ tục ly hôn. Chỉ cần không có sự trói buộc của giấy chứng nhận hôn nhân, những hình ảnh video về chuyện ấy trong điện thoại di động của Trương Hoành Lương, tự nhiên cũng trở thành rác rưởi vô dụng.
Trương Đức Lương cảm thấy bầu trời sụp xuống.
Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện chữ đáng sợ như tiền nợ, nhà cửa, lãi suất cao, khuôn mặt hung thần ác sát của Dương Tử Hùng lại hiện lên ở trước mắt.
Hy vọng đã triệt để tan vỡ, con đường thông tới tương lai đã có gạch chéo màu đỏ vô cùng bắt mắt, cảm giác hôn mê trời đất quay cuồng bao phủ mình.
Trương Đức Lương muốn đi về phía trước mấy bước để cho mình một lần nữa trở nên tỉnh táo, làm thế nào cũng bước không nổi bước chân nặng nề.
Hà Đại Sơn ở bên cạnh âm trầm mà nhìn hắn, trong lòng đang tính toán, nên dùng cách gì để cho Trương Đức Lương một lần nữa phun ra 20 vạn đưa cho mình.
Đột nhiên, trong miệng Trương Đức Lương bùng nổ ra một tiếng gào thét đáng sợ.
"Hà Đại Sơn, nếu ngươi đã lật lọng, vậy cũng chớ trách ta có lòng dạ độc ác, không tuân theo quy củ."
Khuôn mặt của Trương Đức Lương hầu như vặn vẹo, trong thanh âm khàn khàn lộ ra sự dữ tợn vô cùng điên cuồng: "Ngươi chờ, ngươi chờ, bây giờ ta liền upload đoạn video đó lên Internet. Ta phải để cho tất cả mọi người đều biết ngươi đã làm những gì. Ban ngày ngay ở trong nhà xác bệnh viện lại theo nữ nhân làm chuyện ấy, ngươi thực sự cảm thấy không sao cả? Tốt, rất tốt, vậy thì để cho tất cả mọi người, mỗi một người đều đến nhìn xem dáng dấp cởi truồng của ngươi đi."
Nhìn Trương Đức Lương giống như người điên, Hà Đại Sơn ngây người. Mới vừa lấy ra thuốc lá từ trong túi áo đã nhét vào trong miệng, vẫn còn chưa có đốt, liền rơi xuống từ trong môi buông lỏng.
Cái gì? Hắn lại muốn upload đoạn video đó lên Internet?
Không, đây tuyệt đối không được.
Làm thế, sự tình liền thật sự sẽ nháo lớn.
Hậu quả thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả việc Trương Đức Lương công khai ở trong bệnh viện.
Dù sao hiện tại cũng không tìm được bà Trần, cho dù hắn nói hưu nói vượn ở trong bệnh viện, bản thân cũng có thể phản bác, còn có giấy chứng nhận ly hôn ở trên tay. Nhưng mà upload lên Internet liền đã không giống. Mình cũng không có năng lực để quản miệng của rất nhiều người. Đến khi đó, đã không phải chỉ có mấy chục người trong bệnh viện đang bàn luận, mà là lên tới hàng ngàn, hàng vạn người nhìn cái mông trắng toát của mình vặn vẹo ở trên màn hình. Không chỉ là mất mặt, mà là triệt để thân bại danh liệt.
Thằng chó nào dám nói người đọc sách dễ gạt gẫm?
WTF, càng là người ngày thường ra vẻ nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ, nếu chuyện đã làm lên thì càng là xuống tay được, căn bản không chừa cho ngươi chút đường lui.
Trong nháy mắt Hà Đại Sơn cảm thấy đầu mình đã trở nên sưng tấy vô hạn, tăng lớn gấp bội.
Hắn lo lắng nhặt lên thuốc lá rơi trên mặt đất, vội vàng nắm tay của Trương Đức Lương, mang theo nụ cười hoảng sợ và khẩn trương, vội vội vã vã nói: "Trương bác sĩ, ban nãy... Khà khà khà khà! Kỳ thực ta cũng là nói đùa. Những câu nói ban nãy, ngươi tuyệt đối đừng tin thật, ngàn vạn đừng để trong lòng. Ta là kẻ thô lỗ, liền yêu thích nói đùa, ha ha! Thật sự, thật sự đang nói đùa."
Sự tức giận trên mặt của Trương Đức Lương vẫn còn chưa biến mất, trong con mắt lại có thần sắc khó lường: "Nói đùa? Hừ hừ! Hà đội trưởng, giữa ta và ngươi đã không có gì để nói. Một câu nói, 30 vạn ngươi đến cùng có đưa hay không? Nếu như hôm nay không lấy ra tiền, cứ dựa theo lời nói mà ta mới vừa nói, trực tiếp upload video lên Internet."
"Đưa! Ta đương nhiên đưa! Nam tử hán đại trượng phu, một ngụm nước bọt một cái đinh, lời đã nói ra thì nhất định phải làm được. Bằng không, theo hắn đánh rắm có khác nhau chỗ nào?"
Hà Đại Sơn có một bộ dạng chính nghĩa lẫm nhiên, dùng sức vỗ vỗ bộ ngực. Tiếp đó trong nháy mắt khí thế liền mềm yếu xuống. Hắn hạ thấp giọng, trên mặt có một biểu cảm vô cùng đau khổ: "Thế nhưng, Trương bác sĩ ngươi cũng phải cân nhắc đến tình huống thực tế của ta ah! Ta chính là một người làm công, 20 vạn trước đó, ta vẫn là chắp vá lung tung, nghĩ tất cả biện pháp mới cầm đến. Bây giờ ngươi mở miệng liền tìm ta muốn 30 vạn. Ta... Đi đâu để có nhiều tiền đưa cho ngươi?"
"Ta thật sự không có tiền ah!"
"Nếu là có, ta làm sao có khả năng lừa gạt ngươi? Ngươi nhìn ta xem, quần áo trên người đã mặc lâu còn chưa có đổi bộ mới, giầy càng là cũ kỹ không ra gì. Ta, ta thật sự không có năng lực đó ah!"
Nhìn Hà Đại Sơn hoàn toàn khổ não, Trương Đức Lương có chút do dự.
Nhìn ra được, Hà Đại Sơn hẳn là không có nói dối.
Nếu như trên tay hắn có một khoản như thế, nhất định sẽ dùng phương thức đơn giản nhất để giải quyết chuyện này. Ai cũng sẽ không nguyện ý bị người khác nắm lấy nhược điểm của mình ở trong tay.
Thế nhưng, ngươi không có tiền, vậy ta phải làm sao bây giờ?
Suy nghĩ một chút, Trương Đức Lương quyết định lùi lại mà cầu việc khác. Lửa giận trong lòng hắn dần dần tản đi, âm thanh cũng khôi phục bình thường: "Bây giờ ngươi có bao nhiêu tiền? Ta cần tiền dùng gấp."
Hà Đại Sơn phi thường trực tiếp nói cho hắn biết: "Tất cả tiền của ta đều đưa cho ngươi. Tháng này phải đến ngày 15 mới lãnh lương, bây giờ số tiền trên tay ta chỉ còn đủ tiền ăn mỗi ngày."
Nhìn thấy trong con mắt của Trương Đức Lương lại lần nữa lộ ra sự lo lắng và tức giận, Hà Đại Sơn đi đến gần, dùng giọng điệu cực kỳ thần bí và giảo hoạt để nói: "Trương bác sĩ, ta là một con quỷ nghèo, ngươi lại làm sao cũng ép không ra được tiền từ chỗ ta. Bất quá, ngươi cũng không cần lo lắng, ta biết có một người có thể giúp ngươi."
Tác giả :
Hắc Thiên Ma Thần