Cấm Luật
Chương 10: Sự thật
Ông ta thô bạo nắm lấy cánh tay tôi, lôi xềnh xệch đến bên miệng giếng, nơi có cái quan tài thủy táng nằm bên dưới, bảo tôi dập đầu quỳ lạy.
"Tôi chỉ khuỵu gối dập đầu trước phần mộ ông bà tổ tiên, không thể tùy tiện bái lạy mộ phần người không rõ lai lịch", vừa nghe tôi nói hết câu, toàn thân ông ta rung lên giận dữ: "người nằm bên trong quan tài.. là Lam Ngọc.."
Tôi hơi sững người, nhìn ông ta dò xét: "sao quan tài bà nội lại phải táng dưới giếng..?"
"Là do hắn, chính hắn đã hại ta, người không ra người, ma chẳng ra ma, lừa cả người vợ hết mực thương yêu hắn đang nằm trong quan tài dưới nước kia..", phía sau đường chỉ khâu, đôi mắt ông ta như vừa lóe lên ánh nhìn đầy căm phẫn: "hắn ta là tên sát nhân, vùng đảo này bắt đầu xáo trộn từ ngày hắn đặt chân đến.. mọi thứ đều đổi thay, ngay cả Lam Ngọc, cô ấy cũng vì hắn ta mà không ngừng thay đổi, không còn thân thiết cùng ta nữa.. Hắn ta nghiễm nhiên trở thành người được dân làng tin cẩn chỉ vì thứ tà thuật rẻ tiền qua mắt thiên hạ, nhưng làm sao qua được mắt ta.."
Tôi phản kháng: "ông bỏ tay tôi ra, ông nội không thể.. không thể là người như ông nói.."
Khóe miệng bị khâu kín khẽ nhếch lên: "được.. ta sẽ cho ngươi thấy bộ mặt ác quỷ ẩn đằng sau vẻ ngoài đạo mạo giả tạo kia là gì..", nói đoạn ông ta buông tay tôi ra, đưa bàn tay xương xẩu lên mắt tôi, che khuất đi ánh trăng xanh lạnh lẽo đang treo trên đầu..
Khi mở mắt ra tôi thấy một cô gái, tuổi tầm 18, 20, máu không ngừng chảy ra từ vết cắt trên cổ tay trái. Xung quanh, tiếng người la hét, khóc lóc gọi nhau làm náo động cả một vùng núi yên tĩnh.
Bốn người đàn ông khiêng cái quan tài bằng đồng lên đỉnh núi, lạ là đồ lễ không hề có trái cây hay gạo muối như thầy Bảy vẫn dặn tôi mang theo khi làm pháp sự, được nửa đường thì 2 người khiêng quan tài đi trước đột ngột loạng choạng chân không vững làm rơi phần phía trước của quan tài xuống đất, 2 người đi sau cũng mất đà ngã qua một bên. Quan tài uỳnh uỳnh lăn xuống theo con dốc từ trên đỉnh núi, va vào một tảng đá lớn mới chịu dừng lại.
"Có thứ gì đó đen thui vừa lao vút qua, tôi.. bọn tôi hoảng quá nên mới làm rơi quan tài.."
"Chỉ là con sóc thôi, các anh làm thế này là làm khó cho tôi rồi.. mau, mau đến nâng nó lên..", người vừa lên tiếng này.. trông quen lắm, chẳng phải là ông nội tôi hồi trẻ đây sao..
Một người phụ nữ, vừa chạy theo sau đoàn người xuống dốc vừa khóc rống lên: "tôi đã bảo rồi mà, đang tháng cô hồn, còn chôn nó ngay ngày rằm nữa, bảo sao không xúi quẩy, giờ sinh chuyện rồi đó..". Người đàn ông mặt mũi xám xịt trừng mắt nhìn bà ta nói: "đang mùa hè, còn là tháng oi bức nhất trong năm, xác nó phải được chôn ngay, bà không hiểu à..". Bà ta cố nói thêm: "nhưng mới 2 ngày, ráng để thêm một ngày nữa cho qua rằm tháng 7 rồi chôn không được hay sao mà phải chôn vào ngày cổng địa ngục mở thế này..".
"Thôi, thôi, giờ cũng sinh chuyện rồi, bà đừng nói nữa..", một người khác chen vào.
Đột nhiên, từng đàn quạ, như những mũi tên đen ngòm lao thẳng xuống từ đường chân trời, cố tấn công, đập cánh tới tấp vào mặt mũi những người đi đưa quan tài, khiến họ bỏ chạy tán loạn vì cho là điềm gở. "Ngồi xuống ngay, đừng nhìn vào chúng..", một người hét lớn lên cảnh báo.
"Mau, nghe lời thầy Hồ đi..", thầy Hồ.. phải rồi, đó là tên người ta vẫn hay gọi ông nội. Tôi cố nhìn thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt ông mình khi ấy, muốn xem có nét nào là tên sát nhân như người đàn ông kia đã nói không..
nhưng tôi không nhìn ra được điều gì cả.
Tấm gương đồng được dán chặt bên trong nắp quan tài lúc này đã bật tung ra vì lực va đập quá mạnh vào tảng đá, ngả sang một bên, mặt gương phản chiếu ánh nắng mặt trời, chiếu thứ ánh sáng màu kaki bao trùm lấy những con quạ hung hãn khiến chúng bổ nhào xuống, đập mạnh vào nắp quan tài. Dù bị thương, chúng vẫn cố loạng choạng đập cánh bay đi, dấu máu rơi xuống rải rác khắp nơi, nhỏ cả vào bên trong quan tài.
Một vài giọt rơi ngay vào miệng xác chết, tôi dường như thấy nó thấm hết toàn bộ vào làn da tái nhợt, khiến những ngón tay cô ta.. dường như có chút phản ứng. Có tiếng hét lên, tôi hướng ánh nhìn về phía đó, thì ra không chỉ tôi cảm thấy thế, một vài người bắt đầu sợ hãi lùi lại: "cái.. cái xác sống dậy.."
Người hét to nhất ngay lập tức lãnh một cái tát như trời giáng vào mặt: "có im đi không, hoang đường.. tới đậy cái nắp quan tài lại ngay còn khiêng đi chôn cho kịp.."
Những người trong đội mai táng lúc này vẫn đứng nguyên tại chỗ từ xa, cố phóng tầm mắt ra, nhìn cho kĩ lại cái xác đang nằm trong quan tài. Thi thể cạn hết máu, trông tái nhợt, khô cứng, vô cùng kinh khiếp, nhưng nó không hề động đậy.
"Sợ quá nên sinh ra ảo giác đó thôi, nào nào, nhanh tay lên..", giọng thầy Hồ trấn an.
Vừa khiêng đi chưa được mươi bước, lại nghe thấy thứ âm thanh gì đó rất lạ, giống như tiếng gió thổi qua một cái lỗ hỏng nhỏ. Tôi thấy rõ từng người họ đều toát mồ hôi hột, tay chân va vào nhau lập cập, từ từ xoay mặt lại nhìn về hướng quan tài: "không ai được quay đầu, nhìn những thứ không sạch sẽ này, vận rủi theo cả đời, nghe rõ chưa..", nghe thấy tiếng nói đanh thép của thầy Hồ, họ lẳng lặng đi tiếp, hướng về nghĩa trang trên núi.
Vừa đến cổng, âm thanh kỳ dị kia cũng đột nhiên biến mất, áo ai cũng ướt đẫm, mồ hôi dính bết vào lưng.
Nhìn trên bia mộ, tôi biết cô gái này tên Hạnh Nhi, 18 tuổi. Nhan sắc vừa phải, ưa nhìn, làn da mỏng manh tái xanh, không hiểu sao lại dại dột đến vậy. Một bàn tay đập lên vai tôi: "ngươi tò mò về lí do cô ta tự tử sao..? Lam Ngọc ngày đó cũng như cô gái này, ngây thơ, khờ khạo.. đến cuối cùng đều đổi lấy tình yêu bằng cả sinh mạng, cả ngươi, rồi cũng sẽ vì cái tên đó mà nằm xuống nơi đất lạnh.."
"Ông nói tên nào, Lục Bảo..? tôi với anh ta là oan gia, yêu đương gì chứ..", tôi phản bác.
"Ngươi nghĩ mình qua mắt được ma quỷ thánh thần, ta cho ngươi thấy nguyên nhân dẫn đến vết cắt oan nghiệt tước đi mạng sống của Hạnh Nhi, xem như cho ngươi một bài học, để không giẫm lại vết xe đổ của họ..", ông ta cười lớn, giọng cười nghe khùng khục trong cổ họng.
Thoáng chốc, khung cảnh quỷ dị trong rừng đã đổi sang một lớp học. Hạnh Nhi vừa ào vào lớp sau tiếng trống báo hiệu tiết 1, vì cô đi muộn nên không còn chỗ nào, ngoài chỗ ngồi ở phía cửa sổ, cạnh bên một cậu khá điển trai.
"Mình có thể ngồi đây không..?".
Cậu ta ngẩng lên, khẽ gật đầu. Tôi thấy khuôn mặt Hạnh Nhi thoáng nét cảm động, mắt long lanh.. khi nhìn thấy cậu ta cười với mình.
Những ngày tháng sau đó, rõ ràng con tim non nớt kia hiểu rất rõ, đó chỉ là thứ cảm tình phi lý, nhưng cô không làm cách nào ngăn tim mình lại được. Tin nhắn đến chỉ vẻn vẹn đôi ba từ cho cả một đoạn dài "à, ừ, ồ, vậy sao, ngủ, học, đi chơi..", chỉ có thế nhưng mỗi khi nhận nó Hạnh Nhi đều rất vui vẻ, có hôm cậu ta nói được thêm một đoạn vài ba câu là cô lại vui mừng đến mất ngủ.
Rồi những theo đuổi ngày đêm trong tuyệt vọng đó cũng đổi lại được cái gật đầu đồng ý từ cậu trai cùng bàn. Cô vui mừng đến nỗi đã nghĩ đến viễn cảnh một gia đình hạnh phúc, có cậu có cô và cả những đứa con bé bỏng, sống cạnh nhau cho đến lúc già và cùng nhau chết đi. Niềm vui, mộng tưởng không được bao lâu, cô nhận ra mình chỉ là thứ lốp dự phòng, khi buồn thì tìm đến, giờ ra chơi chen lấn mua thức ăn nước uống mang lên tận bàn, chép phạt thay cậu ta, giữ hộ đồ đạc khi cậu ta chơi bóng.. Hạnh Nhi đã phải nhịn ăn, nhịn mặc mua rất nhiều quà, thậm chí để cậu ta vui, còn mua cả điện thoại di động vào kỷ niệm 1 năm quen nhau.
Một tối nọ, sau cả tuần cậu ta tránh mặt, Hạnh Nhi đứng dưới nhà đợi giữa tiết trời lạnh giá, đã đợi rất lâu, cho đến khi ánh đèn xe hắt thẳng vào mặt. Cô nép vào một góc, nhìn thấy cậu ta đang ôm hôn một ai đó, rất đẹp, hình như là chị lớp trên, có bố là hiệu trưởng trường cô đang theo học. Ngay lập tức, Hạnh Nhi lao ra ngoài chất vấn, nhưng đương nhiên cậu ta chỉ cười nhạt, cho cô biết vị trí của cô trong lòng hắn ta ở đâu, chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền, còn không biết thân biết phận.
Tiễn cô gái kia về, cậu quay lưng đi thẳng lên nhà, bỏ lại Hạnh Nhi trong cơn mưa đêm xối xả vừa trút xuống. Mọi thứ trong cô như sụp đổ, lê những bước chân khó nhọc trong đêm trở về nhà, cô đi thẳng vào phòng tắm, và chuyện gì đến cũng đã đến.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạnh Nhi khi đó, cô không buồn không vui, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Dòng máu chảy ra từ tĩnh mạch đang lan nhanh ra khắp sàn nhà, thành từng vệt loang lổ, hòa lẫn cùng nước từ vòi sen đang xả hết công suất, trôi tuột xuống cống. Cô ấy ngày càng yếu hơn, lạnh hơn, trong làn nước đang đổ xuống, tôi thực sự muốn biết..
cô ấy có đang khóc không..
Quay lại nghĩa trang vào ngày chôn cất, khi quan tài vừa hạ xuống huyệt mộ, một tia sét đột nhiên giáng xuống giữa trời quang, đánh thẳng vào quan tài, mọi người lúc này đều bỏ chạy tán loạn, không còn bình tĩnh thêm được nữa. Tôi nhìn thầy Hồ chạy đuổi theo bọn họ cho đến khi khuất bóng. Đêm xuống, từ dưới quan tài bị đánh cháy xém, lộ ra những móng tay dài, nhọn hoắt, là Hạnh Nhi, giờ nhìn cô ta như cái xác chết khô lâu ngày, đã bị vắt kiệt nước, có thể cử động đi lại được, cạy nắp quan tài leo lên từ dưới đáy mồ.
Có lần tôi nghe thầy Bảy nói, đồng dùng để tránh thi biến rất hữu dụng. Có lẽ, đây là lí do mà ông nội tôi đã chôn cô ta trong quan tài đồng. Thế nhưng, quả thật định mệnh luôn đứng im chờ đợi ta, người tính không bằng trời tính, tia sét kia giáng xuống, dù vô tinh hay hữu ý, cũng đã đưa cô ta trở lại.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Hạnh Nhi lững thững bước trở vào trong rừng sâu. Khi bắt gặp cô ta đang ngồi nhai ngấu nghiến con thỏ bị xé nát trong tay, quanh miệng nhễu nhão máu tươi, tôi biết.. giờ đây, cô ta đã không còn là người nữa. Từ thỏ rừng, rắn, đến gà lôi, heo rừng.. dần đến người.. ngày càng nhiều. Hàm răng sắc nhọn cắm phập vào cổ những sinh vật sống trên núi, những ánh mắt kinh hoàng vẫn mở trừng trừng của người dân trong làng khi bị hút đến cạn kiẹt máu khiến ai ai cũng sợ hãi trốn biệt trong nhà, cửa đóng then cài.
Thế nhưng, điều tôi mong nhất, là trả thù, thì Hạnh Nhi lại không làm. Thậm chí còn buông tha cho hắn trong một lần giáp mặt, khi những móng tay sắc nhọn kia đã bóp chặt lấy cổ họng, lẽ ra nên bóp chết hắn ta đê trút giận thì Hạnh Nhi lại không làm gì cả, tôi thấy giọt nước mắt lăn dài nơi khoé mắt trái. Hoá ra, dù có là cái xác khô đi nữa, cô vẫn chưa buông xuống được chấp niệm của mình.
Khung cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy, là bà nội và một người khác đang nằm trong quan tài, vây quanh là toàn bộ dân làng tay cầm đuốc, ở chính nơi thầy Bảy đã dựng cây cột cao, dùng để đốt xác bà Hạnh. Trông họ như đang ngủ say, người đàn ông miệng và mắt đều bị khâu, còn bà tôi đang mặc chiếc áo cưới ngày ông và bà về chung một nhà, theo đúng tục lệ ở làng, trên cổ còn có chuỗi ngọc trai tôi từng thấy ông tự tay đeo cho bà trong giấc mơ hôm nọ.
"Ngươi nhìn rõ rồi chứ, chính hắn ta là người đã nói với dân làng, muốn tiêu diệt cái huyết thi kia, phải chôn 2 người còn sống ở 2 vị trí của huyệt La Hầu, là ta và bà ấy đã tự nguyện hi sinh để dân làng bình yên.. với điều kiện, từ sau khi chôn không ai được phép nhắc đến hay cúng kiến lễ bái chúng ta nữa..", ông ta nói với bộ dạng vô cùng căm phẫn.
"Vậy đâu mới là sự thật..", tôi nhỏ giọng hỏi.
"Trong bữa cơm gia đình, chúc mừng cho hắn sau nhiều tháng khổ cực đã tiêu diệt được cái huyết thi hại vô số người mà không mất mạng.. ta và Lam Ngọc đã uống phải thứ rượu có thuốc mê mà không hay biết, rơi vào bẫy của hắn.. Hồ Tiên Thảo, Mật đạo và Cái giếng trên núi, đều là nơi từng chôn người sống. Thời còn vua chúa trị vì, đây từng là mảnh đất phong thủy tốt, chôn biết bao vương tôn khanh tướng.. đương nhiên kèm theo đó là hàng chục hàng trăm người bồi táng theo hầu hạ. Đến thời kỳ chiến tranh.. nơi này lại trở thành mồ chôn sống những tù nhân bất trị.. và cuối cùng là nơi chôn sống những ghen tuông vô cớ, cùng những thù hằn độc ác vô căn cứ của hắn ta..", giọng ông ta lúc này đã lạc hẳn đi.
"Không.. không thể nào, sao ông nội tôi lại ra tay tàn độc đến vậy chỉ vì ghen tuông, tôi không tin..", tôi bịt chặt 2 tai lại, quỳ mọp trước tảng đá lớn thay bia mộ cạnh bên cái giếng.
Ông ta tiến đến gỡ tay tôi ra, hét lên: "ngươi phải nghe, để biết rõ bộ mặt thật của hắn, chính hắn đã nhờ ta trông chừng bà ấy khi hắn đi tìm cái huyết thi, cũng lại là hắn.. vẫn ghi trong lòng chuyện ta và bà ấy lớn lên bên nhau, và ta đã vì Lam Ngọc mà không lập gia đình, hắn cho rằng giữa chúng ta có gian tình.. chỉ thương cho Lam Ngọc, bị chôn sống trong quan tài bịt kín dưới giếng lạnh lẽo, cô độc. Hồn bị khóa chặt trong thân xác, bởi những bùa chú trên phù điêu khắc xuyên suốt những viên gạch xây nên cái giếng đó từ thời xưa của một thầy phong thủy cao tay nào đó. Còn ta, thức dậy với đôi mắt và miệng bị khâu chặt, không thể kêu cứu hay la hét đau đớn, những đường chỉ bung ra chảy máu, trước mắt chỉ một màu đen u tối, chết đi trong khổ sở tuyệt vọng. Ta chỉ hận bản thân đã quá tin lời hắn, chỉ trong giây phút không đề phòng, làm liên luỵ đến Lam Ngọc. Hắn ta làm vậy để biến ta thành thần giữ mộ, che mắt, đánh lừa Sơn thần, để ta vĩnh viễn vượt ra khỏi luân hồi, không thể siêu sinh mà ở lại vùng đất này, canh mộ cho hắn và Lam Ngọc đang táng ở 2 huyệt La Hầu, dưỡng thi, ngàn năm vạn năm, không bao giờ thối rữa, ngươi nói xem, hắn ta có xứng đáng được khói nhang thờ phượng nữa không..?"
"Cho dù là vậy đi nữa, sao ông lại hại dân làng, đã có quá nhiều người vì cái huyệt La Hầu này mà mất tích, bỏ mạng dưới Mật đạo, ông làm vậy thì ác tâm có khác gì ông ấy đâu..", tôi chất vấn.
Không ngờ ông ta lại cười phá lên: "những linh hồn sống ở vùng đảo này đều là người bồi táng theo vương tôn khanh tướng thời vua chúa còn trị vì và những tù nhân thời chiến tranh, còn những người mất tích ở làng này do ai, khi trở về ngươi sẽ biết.. ở đời đừng nghĩ ai giúp ngươi cũng là người tốt, ai đạo mạo bên ngoài thì thân tâm sạch sẽ, cũng như hắn ta, người ông đáng kính của ngươi, người cứu rỗi cả cái làng này được ngày đêm khói nhang thờ phụng trên Điện, ngồi ngang hàng với Ông, hỏi có xứng hay không, trong khi ta ngày đêm nhốt mình trong Mật đạo tối tăm, chỉ có thể loanh quanh trên đỉnh núi này, còn Lam Ngọc, người vợ đã mang nặng đẻ đau, sinh con cho hắn, hết lòng hết dạ yêu thương chăm lo cho hắn, giờ đây chỉ có những đêm trăng sáng, khí Âm cực thịnh mới có thể thoát ra một phần hồn phách mỏng manh, đứng từ con đường trên núi này nhìn xuống làng, ngóng trông, nhớ thương con cháu nhưng chỉ được nhìn ngắm từ xa mà nước mắt ngắn dài.."
"Hóa ra bóng người phụ nữ mặc áo đỏ hay đứng ở ngọn cây và con đường mòn dẫn lên núi là bà nội sao.. cháu xin lỗi, vừa nói tôi vừa dập đầu sát xuống đất quỳ lạy trước tảng đá to.. nhưng còn huyệt La Hầu nếu không phải nó hại người thì là ai.. chẳng phải vùng đất hình quan tài này là nơi dưỡng thi, người chôn xuống đất, vài chục năm vẫn chưa rã thịt, còn huyệt La Hầu biến xác người thành thây ma đi giết người sao..?", tôi dò hỏi.
"Huyệt La Hầu đúng là nơi dưỡng thi, xác của Lam Ngọc dưới giếng vẫn còn nguyên như đang say ngủ giấc ngàn năm không thối rữa. Vùng đất này tích tụ oán khí từ những oán linh như Hạnh Nhi càng nhiều, thì càng mạnh mẽ chuyển mình, dần dần sẽ trở thành thực thể sống, nuốt lấy người hay động vật còn sống, nhưng không nhiều, vì thế rất khó nhận biết. Những người mất tích như thể hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời ô trọc này, không để lại một dấu vết nào cả. Ông của ngươi đã hi sinh ta và Lam Ngọc để trấn huyệt La Hầu là thật, một mũi tên bắn 2 con nhạn, vừa được tiếng thơm vang danh bốn bể, đồng thời cũng thỏa mãn được tư thù cá nhân, Chúng ta nằm lại mãi ở đỉnh núi này mà không ai nhang khói, sớm đã đi vào lãng quên, không như hắn..", ông ta nói với giọng chua xót cùng cực, rồi chỉ tay lên vùng trời phía trước: "trời hừng đông rồi.. ngươi theo ta trở về nhà.."
"Ông ơi, cháu có thể thắp nhang cúng bái cho ông bà, xin ông tha lỗi cho những gì ông nội cháu đã gây ra.. cũng vì cháu nghĩ ông muốn hại cháu, muốn cướp đi linh hồn cháu bằng tấm áo đỏ hút sinh khí kia.. nên cháu mới thất lễ, giờ cháu hiểu ra rồi..", tôi dập đầu thành khẩn dưới chân ông ta.
"Tấm áo đó, thực ra.. ta phải làm vậy để cứu dân làng này, chỉ là người giữ mộ, pháp lực có giới hạn, tự tay ta không thể hủy nó đi, đành phải nhờ người có tư chất bẩm sinh như ngươi mặc nó vào, mượn tay thầy Bảy tiêu hủy nó.. trở về nhà, rồi ngươi sẽ hiểu..", từ lúc đó ông ta không nói thêm gì nữa.
Về đến cũng vừa hay thấy thầy Bảy và Lục Bảo trở lên từ con đường mòn dưới núi. "Dưới làng lại có chuyện sao thầy..?", tôi ngạc nhiên hỏi.
"Cô vừa đi thì có người hớt hải chạy lên gọi 2 thầy trò đi trừ ma, xuống đến nơi, tưởng ai.. hóa ra là oán linh của bà Hạnh về nhập vào xác của em dâu bà ấy.. chạy nhảy khắp nơi múa may quay cuồng, đòi tấm áo cưới, ngồi cả lên bàn thờ tổ tiên.. khi bà ta nói chính tôi và thầy đốt nó đi bằng lửa Hỏa Diệm, tôi mới biết chính là tấm áo cô mặc hôm nọ.. thì ra cái đêm xảy ra chuyện, ông Tư thịt heo đứng từ nhà ông ta ở sát bên, đã chứng kiến hết toàn bộ vụ việc nhà bà Hạnh bị đám chó tinh bắt đi, nhưng ông ta không hô hoán lên để dân làng tới cứu giúp, mà lẳng lặng đứng nhìn. Khi mọi thứ yên ắng trở lại, còn lén sang bên nhà bà ta lấy đi tấm áo cưới dưới đáy rương..", Lục Bảo kể.
"Sao ông ta làm vậy..?"
"Nghe bà Hạnh nói ngày xưa ông Tư này theo đuổi, nhưng bà ấy lại lấy người khác. Hàng xóm cạnh bên ra vào nhìn thấy mặt nhau, ông ta vẫn không thôi ghen tức, ghim gút trong lòng, thành ra khi nhà bà Hạnh gặp chuyện, ông ta đem tấm áo cưới lên chôn ngay dưới gốc cây, cạnh huyệt mộ chôn người đàn ông đào huyệt.."
"Rồi làm sao mà tấm áo đó lại bám lấy tôi..?"
"Oán khí tích tụ trên tấm áo, mượn xác người chết đã bị ăn mòn bởi huyết chú, rỗng không, hóa thành thây ma đi hại người. Hôm đó, đâu phải ông Tư xông xáo là muốn giúp đỡ chúng ta, sợ tấm áo cưới bị phát hiện, lão ta giả vờ đi theo nhưng đợi lúc ta sơ hở, liền tách ra vòng trở lại phía gốc cây, đào cái áo lên, nào ngờ..", Lục Bảo khẽ thở dài.
Lúc này, thầy Bảy mới lên tiếng, nói: "cái thây ma mang nặng oán khí, con Hạnh hận Tư thịt heo, hận cả cái làng này đã quăng xác nó xuống biển, nếu không có ai đó mượn năng lực của bây chuyển tấm áo đỏ đó sang cho ta, thì ta cũng không biết phải tìm cái thây ma kia đến bao giờ, còn bao nhiêu người phải bỏ mạng nữa.. cũng may là bây chịu nổi lửa Hỏa Diệm, cứu lấy sinh mạng cả làng.. nhưng thôi, ta cũng đã cầu siêu cho nó.. còn chuyện của bây thế nào rồi, vào nhà đi.."
Tôi kể thầy nghe chuyện xảy ra vừa rồi, thầy không nói gì, chỉ trầm tư một hồi rồi hỏi tôi có muốn về núi Cấm, thăm nhà Lục Bảo hay không. Tôi thoáng đỏ mặt. "Ta thấy bây ở đây nhiều ký ức đau buồn, nhìn cảnh lại nhớ người, thôi thì đi xa một chuyến cho thân tâm bình ổn lại..", thầy ôn tồn nói rồi dặn dò chuẩn bị 3 ngày sau lên đường.
Ngờ đâu, thầy trò vừa đến dưới chân núi, chưa kịp háo hức trước cảnh tượng hùng vĩ, sông nước an lành, đã gặp ngay chuyện quỷ dị. Một cái xác treo lơ lửng chắn ngay giữa lối vào làng, lớp da bên ngoài bị lột sạch, từ vết cắt trên đỉnh đầu, cắt rọc khéo léo tuột đi toàn bộ lớp da không rách, không nát, thủ thuật giống với mổ heo, nhưng tay nghề tinh xảo hơn gấp vạn lần..
"Tôi chỉ khuỵu gối dập đầu trước phần mộ ông bà tổ tiên, không thể tùy tiện bái lạy mộ phần người không rõ lai lịch", vừa nghe tôi nói hết câu, toàn thân ông ta rung lên giận dữ: "người nằm bên trong quan tài.. là Lam Ngọc.."
Tôi hơi sững người, nhìn ông ta dò xét: "sao quan tài bà nội lại phải táng dưới giếng..?"
"Là do hắn, chính hắn đã hại ta, người không ra người, ma chẳng ra ma, lừa cả người vợ hết mực thương yêu hắn đang nằm trong quan tài dưới nước kia..", phía sau đường chỉ khâu, đôi mắt ông ta như vừa lóe lên ánh nhìn đầy căm phẫn: "hắn ta là tên sát nhân, vùng đảo này bắt đầu xáo trộn từ ngày hắn đặt chân đến.. mọi thứ đều đổi thay, ngay cả Lam Ngọc, cô ấy cũng vì hắn ta mà không ngừng thay đổi, không còn thân thiết cùng ta nữa.. Hắn ta nghiễm nhiên trở thành người được dân làng tin cẩn chỉ vì thứ tà thuật rẻ tiền qua mắt thiên hạ, nhưng làm sao qua được mắt ta.."
Tôi phản kháng: "ông bỏ tay tôi ra, ông nội không thể.. không thể là người như ông nói.."
Khóe miệng bị khâu kín khẽ nhếch lên: "được.. ta sẽ cho ngươi thấy bộ mặt ác quỷ ẩn đằng sau vẻ ngoài đạo mạo giả tạo kia là gì..", nói đoạn ông ta buông tay tôi ra, đưa bàn tay xương xẩu lên mắt tôi, che khuất đi ánh trăng xanh lạnh lẽo đang treo trên đầu..
Khi mở mắt ra tôi thấy một cô gái, tuổi tầm 18, 20, máu không ngừng chảy ra từ vết cắt trên cổ tay trái. Xung quanh, tiếng người la hét, khóc lóc gọi nhau làm náo động cả một vùng núi yên tĩnh.
Bốn người đàn ông khiêng cái quan tài bằng đồng lên đỉnh núi, lạ là đồ lễ không hề có trái cây hay gạo muối như thầy Bảy vẫn dặn tôi mang theo khi làm pháp sự, được nửa đường thì 2 người khiêng quan tài đi trước đột ngột loạng choạng chân không vững làm rơi phần phía trước của quan tài xuống đất, 2 người đi sau cũng mất đà ngã qua một bên. Quan tài uỳnh uỳnh lăn xuống theo con dốc từ trên đỉnh núi, va vào một tảng đá lớn mới chịu dừng lại.
"Có thứ gì đó đen thui vừa lao vút qua, tôi.. bọn tôi hoảng quá nên mới làm rơi quan tài.."
"Chỉ là con sóc thôi, các anh làm thế này là làm khó cho tôi rồi.. mau, mau đến nâng nó lên..", người vừa lên tiếng này.. trông quen lắm, chẳng phải là ông nội tôi hồi trẻ đây sao..
Một người phụ nữ, vừa chạy theo sau đoàn người xuống dốc vừa khóc rống lên: "tôi đã bảo rồi mà, đang tháng cô hồn, còn chôn nó ngay ngày rằm nữa, bảo sao không xúi quẩy, giờ sinh chuyện rồi đó..". Người đàn ông mặt mũi xám xịt trừng mắt nhìn bà ta nói: "đang mùa hè, còn là tháng oi bức nhất trong năm, xác nó phải được chôn ngay, bà không hiểu à..". Bà ta cố nói thêm: "nhưng mới 2 ngày, ráng để thêm một ngày nữa cho qua rằm tháng 7 rồi chôn không được hay sao mà phải chôn vào ngày cổng địa ngục mở thế này..".
"Thôi, thôi, giờ cũng sinh chuyện rồi, bà đừng nói nữa..", một người khác chen vào.
Đột nhiên, từng đàn quạ, như những mũi tên đen ngòm lao thẳng xuống từ đường chân trời, cố tấn công, đập cánh tới tấp vào mặt mũi những người đi đưa quan tài, khiến họ bỏ chạy tán loạn vì cho là điềm gở. "Ngồi xuống ngay, đừng nhìn vào chúng..", một người hét lớn lên cảnh báo.
"Mau, nghe lời thầy Hồ đi..", thầy Hồ.. phải rồi, đó là tên người ta vẫn hay gọi ông nội. Tôi cố nhìn thật kĩ từng đường nét trên khuôn mặt ông mình khi ấy, muốn xem có nét nào là tên sát nhân như người đàn ông kia đã nói không..
nhưng tôi không nhìn ra được điều gì cả.
Tấm gương đồng được dán chặt bên trong nắp quan tài lúc này đã bật tung ra vì lực va đập quá mạnh vào tảng đá, ngả sang một bên, mặt gương phản chiếu ánh nắng mặt trời, chiếu thứ ánh sáng màu kaki bao trùm lấy những con quạ hung hãn khiến chúng bổ nhào xuống, đập mạnh vào nắp quan tài. Dù bị thương, chúng vẫn cố loạng choạng đập cánh bay đi, dấu máu rơi xuống rải rác khắp nơi, nhỏ cả vào bên trong quan tài.
Một vài giọt rơi ngay vào miệng xác chết, tôi dường như thấy nó thấm hết toàn bộ vào làn da tái nhợt, khiến những ngón tay cô ta.. dường như có chút phản ứng. Có tiếng hét lên, tôi hướng ánh nhìn về phía đó, thì ra không chỉ tôi cảm thấy thế, một vài người bắt đầu sợ hãi lùi lại: "cái.. cái xác sống dậy.."
Người hét to nhất ngay lập tức lãnh một cái tát như trời giáng vào mặt: "có im đi không, hoang đường.. tới đậy cái nắp quan tài lại ngay còn khiêng đi chôn cho kịp.."
Những người trong đội mai táng lúc này vẫn đứng nguyên tại chỗ từ xa, cố phóng tầm mắt ra, nhìn cho kĩ lại cái xác đang nằm trong quan tài. Thi thể cạn hết máu, trông tái nhợt, khô cứng, vô cùng kinh khiếp, nhưng nó không hề động đậy.
"Sợ quá nên sinh ra ảo giác đó thôi, nào nào, nhanh tay lên..", giọng thầy Hồ trấn an.
Vừa khiêng đi chưa được mươi bước, lại nghe thấy thứ âm thanh gì đó rất lạ, giống như tiếng gió thổi qua một cái lỗ hỏng nhỏ. Tôi thấy rõ từng người họ đều toát mồ hôi hột, tay chân va vào nhau lập cập, từ từ xoay mặt lại nhìn về hướng quan tài: "không ai được quay đầu, nhìn những thứ không sạch sẽ này, vận rủi theo cả đời, nghe rõ chưa..", nghe thấy tiếng nói đanh thép của thầy Hồ, họ lẳng lặng đi tiếp, hướng về nghĩa trang trên núi.
Vừa đến cổng, âm thanh kỳ dị kia cũng đột nhiên biến mất, áo ai cũng ướt đẫm, mồ hôi dính bết vào lưng.
Nhìn trên bia mộ, tôi biết cô gái này tên Hạnh Nhi, 18 tuổi. Nhan sắc vừa phải, ưa nhìn, làn da mỏng manh tái xanh, không hiểu sao lại dại dột đến vậy. Một bàn tay đập lên vai tôi: "ngươi tò mò về lí do cô ta tự tử sao..? Lam Ngọc ngày đó cũng như cô gái này, ngây thơ, khờ khạo.. đến cuối cùng đều đổi lấy tình yêu bằng cả sinh mạng, cả ngươi, rồi cũng sẽ vì cái tên đó mà nằm xuống nơi đất lạnh.."
"Ông nói tên nào, Lục Bảo..? tôi với anh ta là oan gia, yêu đương gì chứ..", tôi phản bác.
"Ngươi nghĩ mình qua mắt được ma quỷ thánh thần, ta cho ngươi thấy nguyên nhân dẫn đến vết cắt oan nghiệt tước đi mạng sống của Hạnh Nhi, xem như cho ngươi một bài học, để không giẫm lại vết xe đổ của họ..", ông ta cười lớn, giọng cười nghe khùng khục trong cổ họng.
Thoáng chốc, khung cảnh quỷ dị trong rừng đã đổi sang một lớp học. Hạnh Nhi vừa ào vào lớp sau tiếng trống báo hiệu tiết 1, vì cô đi muộn nên không còn chỗ nào, ngoài chỗ ngồi ở phía cửa sổ, cạnh bên một cậu khá điển trai.
"Mình có thể ngồi đây không..?".
Cậu ta ngẩng lên, khẽ gật đầu. Tôi thấy khuôn mặt Hạnh Nhi thoáng nét cảm động, mắt long lanh.. khi nhìn thấy cậu ta cười với mình.
Những ngày tháng sau đó, rõ ràng con tim non nớt kia hiểu rất rõ, đó chỉ là thứ cảm tình phi lý, nhưng cô không làm cách nào ngăn tim mình lại được. Tin nhắn đến chỉ vẻn vẹn đôi ba từ cho cả một đoạn dài "à, ừ, ồ, vậy sao, ngủ, học, đi chơi..", chỉ có thế nhưng mỗi khi nhận nó Hạnh Nhi đều rất vui vẻ, có hôm cậu ta nói được thêm một đoạn vài ba câu là cô lại vui mừng đến mất ngủ.
Rồi những theo đuổi ngày đêm trong tuyệt vọng đó cũng đổi lại được cái gật đầu đồng ý từ cậu trai cùng bàn. Cô vui mừng đến nỗi đã nghĩ đến viễn cảnh một gia đình hạnh phúc, có cậu có cô và cả những đứa con bé bỏng, sống cạnh nhau cho đến lúc già và cùng nhau chết đi. Niềm vui, mộng tưởng không được bao lâu, cô nhận ra mình chỉ là thứ lốp dự phòng, khi buồn thì tìm đến, giờ ra chơi chen lấn mua thức ăn nước uống mang lên tận bàn, chép phạt thay cậu ta, giữ hộ đồ đạc khi cậu ta chơi bóng.. Hạnh Nhi đã phải nhịn ăn, nhịn mặc mua rất nhiều quà, thậm chí để cậu ta vui, còn mua cả điện thoại di động vào kỷ niệm 1 năm quen nhau.
Một tối nọ, sau cả tuần cậu ta tránh mặt, Hạnh Nhi đứng dưới nhà đợi giữa tiết trời lạnh giá, đã đợi rất lâu, cho đến khi ánh đèn xe hắt thẳng vào mặt. Cô nép vào một góc, nhìn thấy cậu ta đang ôm hôn một ai đó, rất đẹp, hình như là chị lớp trên, có bố là hiệu trưởng trường cô đang theo học. Ngay lập tức, Hạnh Nhi lao ra ngoài chất vấn, nhưng đương nhiên cậu ta chỉ cười nhạt, cho cô biết vị trí của cô trong lòng hắn ta ở đâu, chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền, còn không biết thân biết phận.
Tiễn cô gái kia về, cậu quay lưng đi thẳng lên nhà, bỏ lại Hạnh Nhi trong cơn mưa đêm xối xả vừa trút xuống. Mọi thứ trong cô như sụp đổ, lê những bước chân khó nhọc trong đêm trở về nhà, cô đi thẳng vào phòng tắm, và chuyện gì đến cũng đã đến.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạnh Nhi khi đó, cô không buồn không vui, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Dòng máu chảy ra từ tĩnh mạch đang lan nhanh ra khắp sàn nhà, thành từng vệt loang lổ, hòa lẫn cùng nước từ vòi sen đang xả hết công suất, trôi tuột xuống cống. Cô ấy ngày càng yếu hơn, lạnh hơn, trong làn nước đang đổ xuống, tôi thực sự muốn biết..
cô ấy có đang khóc không..
Quay lại nghĩa trang vào ngày chôn cất, khi quan tài vừa hạ xuống huyệt mộ, một tia sét đột nhiên giáng xuống giữa trời quang, đánh thẳng vào quan tài, mọi người lúc này đều bỏ chạy tán loạn, không còn bình tĩnh thêm được nữa. Tôi nhìn thầy Hồ chạy đuổi theo bọn họ cho đến khi khuất bóng. Đêm xuống, từ dưới quan tài bị đánh cháy xém, lộ ra những móng tay dài, nhọn hoắt, là Hạnh Nhi, giờ nhìn cô ta như cái xác chết khô lâu ngày, đã bị vắt kiệt nước, có thể cử động đi lại được, cạy nắp quan tài leo lên từ dưới đáy mồ.
Có lần tôi nghe thầy Bảy nói, đồng dùng để tránh thi biến rất hữu dụng. Có lẽ, đây là lí do mà ông nội tôi đã chôn cô ta trong quan tài đồng. Thế nhưng, quả thật định mệnh luôn đứng im chờ đợi ta, người tính không bằng trời tính, tia sét kia giáng xuống, dù vô tinh hay hữu ý, cũng đã đưa cô ta trở lại.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Hạnh Nhi lững thững bước trở vào trong rừng sâu. Khi bắt gặp cô ta đang ngồi nhai ngấu nghiến con thỏ bị xé nát trong tay, quanh miệng nhễu nhão máu tươi, tôi biết.. giờ đây, cô ta đã không còn là người nữa. Từ thỏ rừng, rắn, đến gà lôi, heo rừng.. dần đến người.. ngày càng nhiều. Hàm răng sắc nhọn cắm phập vào cổ những sinh vật sống trên núi, những ánh mắt kinh hoàng vẫn mở trừng trừng của người dân trong làng khi bị hút đến cạn kiẹt máu khiến ai ai cũng sợ hãi trốn biệt trong nhà, cửa đóng then cài.
Thế nhưng, điều tôi mong nhất, là trả thù, thì Hạnh Nhi lại không làm. Thậm chí còn buông tha cho hắn trong một lần giáp mặt, khi những móng tay sắc nhọn kia đã bóp chặt lấy cổ họng, lẽ ra nên bóp chết hắn ta đê trút giận thì Hạnh Nhi lại không làm gì cả, tôi thấy giọt nước mắt lăn dài nơi khoé mắt trái. Hoá ra, dù có là cái xác khô đi nữa, cô vẫn chưa buông xuống được chấp niệm của mình.
Khung cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy, là bà nội và một người khác đang nằm trong quan tài, vây quanh là toàn bộ dân làng tay cầm đuốc, ở chính nơi thầy Bảy đã dựng cây cột cao, dùng để đốt xác bà Hạnh. Trông họ như đang ngủ say, người đàn ông miệng và mắt đều bị khâu, còn bà tôi đang mặc chiếc áo cưới ngày ông và bà về chung một nhà, theo đúng tục lệ ở làng, trên cổ còn có chuỗi ngọc trai tôi từng thấy ông tự tay đeo cho bà trong giấc mơ hôm nọ.
"Ngươi nhìn rõ rồi chứ, chính hắn ta là người đã nói với dân làng, muốn tiêu diệt cái huyết thi kia, phải chôn 2 người còn sống ở 2 vị trí của huyệt La Hầu, là ta và bà ấy đã tự nguyện hi sinh để dân làng bình yên.. với điều kiện, từ sau khi chôn không ai được phép nhắc đến hay cúng kiến lễ bái chúng ta nữa..", ông ta nói với bộ dạng vô cùng căm phẫn.
"Vậy đâu mới là sự thật..", tôi nhỏ giọng hỏi.
"Trong bữa cơm gia đình, chúc mừng cho hắn sau nhiều tháng khổ cực đã tiêu diệt được cái huyết thi hại vô số người mà không mất mạng.. ta và Lam Ngọc đã uống phải thứ rượu có thuốc mê mà không hay biết, rơi vào bẫy của hắn.. Hồ Tiên Thảo, Mật đạo và Cái giếng trên núi, đều là nơi từng chôn người sống. Thời còn vua chúa trị vì, đây từng là mảnh đất phong thủy tốt, chôn biết bao vương tôn khanh tướng.. đương nhiên kèm theo đó là hàng chục hàng trăm người bồi táng theo hầu hạ. Đến thời kỳ chiến tranh.. nơi này lại trở thành mồ chôn sống những tù nhân bất trị.. và cuối cùng là nơi chôn sống những ghen tuông vô cớ, cùng những thù hằn độc ác vô căn cứ của hắn ta..", giọng ông ta lúc này đã lạc hẳn đi.
"Không.. không thể nào, sao ông nội tôi lại ra tay tàn độc đến vậy chỉ vì ghen tuông, tôi không tin..", tôi bịt chặt 2 tai lại, quỳ mọp trước tảng đá lớn thay bia mộ cạnh bên cái giếng.
Ông ta tiến đến gỡ tay tôi ra, hét lên: "ngươi phải nghe, để biết rõ bộ mặt thật của hắn, chính hắn đã nhờ ta trông chừng bà ấy khi hắn đi tìm cái huyết thi, cũng lại là hắn.. vẫn ghi trong lòng chuyện ta và bà ấy lớn lên bên nhau, và ta đã vì Lam Ngọc mà không lập gia đình, hắn cho rằng giữa chúng ta có gian tình.. chỉ thương cho Lam Ngọc, bị chôn sống trong quan tài bịt kín dưới giếng lạnh lẽo, cô độc. Hồn bị khóa chặt trong thân xác, bởi những bùa chú trên phù điêu khắc xuyên suốt những viên gạch xây nên cái giếng đó từ thời xưa của một thầy phong thủy cao tay nào đó. Còn ta, thức dậy với đôi mắt và miệng bị khâu chặt, không thể kêu cứu hay la hét đau đớn, những đường chỉ bung ra chảy máu, trước mắt chỉ một màu đen u tối, chết đi trong khổ sở tuyệt vọng. Ta chỉ hận bản thân đã quá tin lời hắn, chỉ trong giây phút không đề phòng, làm liên luỵ đến Lam Ngọc. Hắn ta làm vậy để biến ta thành thần giữ mộ, che mắt, đánh lừa Sơn thần, để ta vĩnh viễn vượt ra khỏi luân hồi, không thể siêu sinh mà ở lại vùng đất này, canh mộ cho hắn và Lam Ngọc đang táng ở 2 huyệt La Hầu, dưỡng thi, ngàn năm vạn năm, không bao giờ thối rữa, ngươi nói xem, hắn ta có xứng đáng được khói nhang thờ phượng nữa không..?"
"Cho dù là vậy đi nữa, sao ông lại hại dân làng, đã có quá nhiều người vì cái huyệt La Hầu này mà mất tích, bỏ mạng dưới Mật đạo, ông làm vậy thì ác tâm có khác gì ông ấy đâu..", tôi chất vấn.
Không ngờ ông ta lại cười phá lên: "những linh hồn sống ở vùng đảo này đều là người bồi táng theo vương tôn khanh tướng thời vua chúa còn trị vì và những tù nhân thời chiến tranh, còn những người mất tích ở làng này do ai, khi trở về ngươi sẽ biết.. ở đời đừng nghĩ ai giúp ngươi cũng là người tốt, ai đạo mạo bên ngoài thì thân tâm sạch sẽ, cũng như hắn ta, người ông đáng kính của ngươi, người cứu rỗi cả cái làng này được ngày đêm khói nhang thờ phụng trên Điện, ngồi ngang hàng với Ông, hỏi có xứng hay không, trong khi ta ngày đêm nhốt mình trong Mật đạo tối tăm, chỉ có thể loanh quanh trên đỉnh núi này, còn Lam Ngọc, người vợ đã mang nặng đẻ đau, sinh con cho hắn, hết lòng hết dạ yêu thương chăm lo cho hắn, giờ đây chỉ có những đêm trăng sáng, khí Âm cực thịnh mới có thể thoát ra một phần hồn phách mỏng manh, đứng từ con đường trên núi này nhìn xuống làng, ngóng trông, nhớ thương con cháu nhưng chỉ được nhìn ngắm từ xa mà nước mắt ngắn dài.."
"Hóa ra bóng người phụ nữ mặc áo đỏ hay đứng ở ngọn cây và con đường mòn dẫn lên núi là bà nội sao.. cháu xin lỗi, vừa nói tôi vừa dập đầu sát xuống đất quỳ lạy trước tảng đá to.. nhưng còn huyệt La Hầu nếu không phải nó hại người thì là ai.. chẳng phải vùng đất hình quan tài này là nơi dưỡng thi, người chôn xuống đất, vài chục năm vẫn chưa rã thịt, còn huyệt La Hầu biến xác người thành thây ma đi giết người sao..?", tôi dò hỏi.
"Huyệt La Hầu đúng là nơi dưỡng thi, xác của Lam Ngọc dưới giếng vẫn còn nguyên như đang say ngủ giấc ngàn năm không thối rữa. Vùng đất này tích tụ oán khí từ những oán linh như Hạnh Nhi càng nhiều, thì càng mạnh mẽ chuyển mình, dần dần sẽ trở thành thực thể sống, nuốt lấy người hay động vật còn sống, nhưng không nhiều, vì thế rất khó nhận biết. Những người mất tích như thể hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời ô trọc này, không để lại một dấu vết nào cả. Ông của ngươi đã hi sinh ta và Lam Ngọc để trấn huyệt La Hầu là thật, một mũi tên bắn 2 con nhạn, vừa được tiếng thơm vang danh bốn bể, đồng thời cũng thỏa mãn được tư thù cá nhân, Chúng ta nằm lại mãi ở đỉnh núi này mà không ai nhang khói, sớm đã đi vào lãng quên, không như hắn..", ông ta nói với giọng chua xót cùng cực, rồi chỉ tay lên vùng trời phía trước: "trời hừng đông rồi.. ngươi theo ta trở về nhà.."
"Ông ơi, cháu có thể thắp nhang cúng bái cho ông bà, xin ông tha lỗi cho những gì ông nội cháu đã gây ra.. cũng vì cháu nghĩ ông muốn hại cháu, muốn cướp đi linh hồn cháu bằng tấm áo đỏ hút sinh khí kia.. nên cháu mới thất lễ, giờ cháu hiểu ra rồi..", tôi dập đầu thành khẩn dưới chân ông ta.
"Tấm áo đó, thực ra.. ta phải làm vậy để cứu dân làng này, chỉ là người giữ mộ, pháp lực có giới hạn, tự tay ta không thể hủy nó đi, đành phải nhờ người có tư chất bẩm sinh như ngươi mặc nó vào, mượn tay thầy Bảy tiêu hủy nó.. trở về nhà, rồi ngươi sẽ hiểu..", từ lúc đó ông ta không nói thêm gì nữa.
Về đến cũng vừa hay thấy thầy Bảy và Lục Bảo trở lên từ con đường mòn dưới núi. "Dưới làng lại có chuyện sao thầy..?", tôi ngạc nhiên hỏi.
"Cô vừa đi thì có người hớt hải chạy lên gọi 2 thầy trò đi trừ ma, xuống đến nơi, tưởng ai.. hóa ra là oán linh của bà Hạnh về nhập vào xác của em dâu bà ấy.. chạy nhảy khắp nơi múa may quay cuồng, đòi tấm áo cưới, ngồi cả lên bàn thờ tổ tiên.. khi bà ta nói chính tôi và thầy đốt nó đi bằng lửa Hỏa Diệm, tôi mới biết chính là tấm áo cô mặc hôm nọ.. thì ra cái đêm xảy ra chuyện, ông Tư thịt heo đứng từ nhà ông ta ở sát bên, đã chứng kiến hết toàn bộ vụ việc nhà bà Hạnh bị đám chó tinh bắt đi, nhưng ông ta không hô hoán lên để dân làng tới cứu giúp, mà lẳng lặng đứng nhìn. Khi mọi thứ yên ắng trở lại, còn lén sang bên nhà bà ta lấy đi tấm áo cưới dưới đáy rương..", Lục Bảo kể.
"Sao ông ta làm vậy..?"
"Nghe bà Hạnh nói ngày xưa ông Tư này theo đuổi, nhưng bà ấy lại lấy người khác. Hàng xóm cạnh bên ra vào nhìn thấy mặt nhau, ông ta vẫn không thôi ghen tức, ghim gút trong lòng, thành ra khi nhà bà Hạnh gặp chuyện, ông ta đem tấm áo cưới lên chôn ngay dưới gốc cây, cạnh huyệt mộ chôn người đàn ông đào huyệt.."
"Rồi làm sao mà tấm áo đó lại bám lấy tôi..?"
"Oán khí tích tụ trên tấm áo, mượn xác người chết đã bị ăn mòn bởi huyết chú, rỗng không, hóa thành thây ma đi hại người. Hôm đó, đâu phải ông Tư xông xáo là muốn giúp đỡ chúng ta, sợ tấm áo cưới bị phát hiện, lão ta giả vờ đi theo nhưng đợi lúc ta sơ hở, liền tách ra vòng trở lại phía gốc cây, đào cái áo lên, nào ngờ..", Lục Bảo khẽ thở dài.
Lúc này, thầy Bảy mới lên tiếng, nói: "cái thây ma mang nặng oán khí, con Hạnh hận Tư thịt heo, hận cả cái làng này đã quăng xác nó xuống biển, nếu không có ai đó mượn năng lực của bây chuyển tấm áo đỏ đó sang cho ta, thì ta cũng không biết phải tìm cái thây ma kia đến bao giờ, còn bao nhiêu người phải bỏ mạng nữa.. cũng may là bây chịu nổi lửa Hỏa Diệm, cứu lấy sinh mạng cả làng.. nhưng thôi, ta cũng đã cầu siêu cho nó.. còn chuyện của bây thế nào rồi, vào nhà đi.."
Tôi kể thầy nghe chuyện xảy ra vừa rồi, thầy không nói gì, chỉ trầm tư một hồi rồi hỏi tôi có muốn về núi Cấm, thăm nhà Lục Bảo hay không. Tôi thoáng đỏ mặt. "Ta thấy bây ở đây nhiều ký ức đau buồn, nhìn cảnh lại nhớ người, thôi thì đi xa một chuyến cho thân tâm bình ổn lại..", thầy ôn tồn nói rồi dặn dò chuẩn bị 3 ngày sau lên đường.
Ngờ đâu, thầy trò vừa đến dưới chân núi, chưa kịp háo hức trước cảnh tượng hùng vĩ, sông nước an lành, đã gặp ngay chuyện quỷ dị. Một cái xác treo lơ lửng chắn ngay giữa lối vào làng, lớp da bên ngoài bị lột sạch, từ vết cắt trên đỉnh đầu, cắt rọc khéo léo tuột đi toàn bộ lớp da không rách, không nát, thủ thuật giống với mổ heo, nhưng tay nghề tinh xảo hơn gấp vạn lần..
Tác giả :
Thụy Du