Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!
Chương 34
An vừa đi trên đường vừa khóc, cảm giác yêu đơn phương một người quả thật rất tồi tệ. Những ngày qua khi tinh thần đã dần trở nên vui vẻ, cô dường như không nhớ gì đến Bảo những tưởng như vậy tình cảm cũng sẽ dần biến mất. Nhưng cô đã sai, cảm giác đau đớn vẫn còn khi gặp lại anh, có chăng là nó không còn mặn nồng như ban đầu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất hết, con tim này vẫn nhói đau khi nhìn thấy anh trong tay với người con gái khác.
Cô đã tự hứa với lòng là sẽ quên đi Bảo nhưng vẫn chưa thể nào làm được. Bắt đầu từ hôm nay bằng cách này hay cách khác cô cũng sẽ để chuyện của Bảo và Thùy An ra khỏi cuộc sống của mình, hi vọng bản thân có thể làm được.
-Lên xe đi.
Khoa từ đâu xuất hiện chắn ngang lối đi, gương mặt nhìn An đầy nghiêm nghị. Vốn đã biết Thùy An chẳng có ý gì tốt lành nhưng mà mỗi lần khuyên An lại chẳng chịu nghe, bây giờ ai tự chuốc đau khổ vào người cơ chứ.
Chở An đến một nơi yên tĩnh, Khoa ngồi ngắm nhìn An buồn rười rượi mà cảm thấy đau nhói. Cậu đã lường trước thế nào cũng xảy ra chuyện nên mới đứng bên ngoài chờ, nhưng vừa thấy An chạy ra cậu lại cảm thấy bực bội trong người, bực vì sự ngốc nghếch của cô và cũng bởi vì không chịu nghe lời cậu nên mới bị như vậy.
-An thấy chưa, lần sau đừng có mà cãi Khoa nữa.
Khẽ gật đầu, An không ngước mặt lên, cũng chẳng nói năng gì làm Khoa càng bực hơn nữa.
-Sao trên đời lại có con nhỏ ngốc như An chứ.
-Khoa đừng la An nữa có được không?
Tự dưng nghe An nói trong nước mắt Khoa thấy mình vô lý kinh khủng, cô đang đau buồn thế kia mà lại còn giận dữ nữa, Khoa nhẹ giọng.
-Khoa xin lỗi, An đừng buồn nữa.
-Ừm.
-Gật đầu mà khóc thế kia ai mà tin chứ, ngoan, đừng khóc nữa Khoa dẫn đi ăn mì cay, lúc đó tha hồ khóc mà chẳng ai biết đâu.
Khoa kéo An dựa vào vai mình, cậu biết không dễ dàng gì để quên đi người mình yêu thương suốt mấy năm trời nhưng cậu tin rằng mình sẽ giúp An làm được điều ấy.
An ngồi tựa vào vai Khoa, bờ vai mà cô đã từng dựa dẫm vào rất nhiều lần trước đây. Mỗi khi có chuyện gì không vui Khoa đều có mặt, có đôi khi chỉ để cho cô mượn bờ vai ấy khóc, hay đơn giản là ngồi bên cạnh hát vu vơ vài câu để cô lấy lại tinh thần mà thôi. Ấy thế mà cũng đã gần 3 năm trôi qua, An không biết đã tựa vào bờ vai ấy bao nhiêu lần rồi, nhờ có nó An cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, chuyện buồn phiền cũng dần theo gió tan biến mất.
-Đố An ngày xưa tại sao Khoa lại thích chơi thân với An?
-Vì An đẹp gái.
-Gớm.
-Vì An tốt bụng.
-Ọe.
-Vì An hiền lành.
-Ảo tưởng sức mạnh.
-Chứ sao?
-Vì chơi với An sẽ không còn sợ bị An đòi Đoàn phí nữa.
Trời ạ, muốn quay sang đấm Khoa một cái dễ sợ, đâu cần phải nói thẳng thừng ra vậy đâu chứ.
An làm mặt giận không thèm dựa vô người Khoa nữa, Khoa vội kéo đầu cô xuống vai mình rồi giữ chặt không cho nhúc nhích.
-Hãy tự hào vì mình có giá trị lợi dụng.
-Đồ đáng ghét, tuyên bố nghỉ chơi.
-Khoa giỡn mà, chút nữa Khoa dẫn đi ăn mì cay chịu chưa?
-Chịu.
Cả hai cùng mỉm cười.
An thích cái cảm giác yên bình như thế này, gió thổi dìu dịu xua đi những mệt mỏi trong lòng. Con người mà, ai cũng từng yếu mềm, cũng từng nếm trải cảm giác buồn phiền nhưng quan trọng cách mỗi người đối diện với nó như thế nào mà thôi. An tự tin mình sẽ vượt qua được vì bên cạnh cô luôn có những người thương yêu giúp đỡ.
-Buồn ngủ quá, cho mượn cái chân miếng nha.
Không chờ Khoa đồng ý, An tự nhiên nằm gối lên đầu lên chân Khoa ngủ ngon lành. Khoa nhìn cô bạn mình ngủ mà lòng cảm thấy vui vẻ, chỉ cần lúc nào An cũng ngoan ngoãn bên cạnh cậu như thế này là đủ rồi.
Khoa ngắm nhìn An ngủ, trong mắt cậu An làm gì cậu cũng cảm thấy đáng yêu.
Nhớ lần đầu tiên bước chân vào lớp 10, cái bộ dạng lạnh lùng của cậu thu hút tầm nhìn của mấy đứa con gái ngây thơ trong trường, thế mà An vẫn đơ đơ ra chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần.
An ngồi bàn đầu, mỗi khi lên bảng trả bài bị bí lại chẳng thèm mở miệng nhắc một chữ mặc cho Khoa nhìn An cầu khẩn.
Nhớ cái ngày bầu ban cán sự lớp, khi mấy đứa đề cử An làm bí thư thì Khoa là người đầu tiên đứng lên phản đối, với cái lý do hết sức vô duyên là “bạn ấy chảnh quá nên em không thích” làm cả lớp được một trận cười, thế là từ đó, Khoa ôm hận trong lòng tìm cách trả thù An còn cô thì một chút xíu cũng chẳng thèm quan tâm đến một tên vô danh tiểu tốt như Khoa.
Khoa đẹp trai, phong cách kiểu diễn viên Hàn Quốc nên cua gái ghê lắm, chỉ cần tỏ tình hoành tráng một bữa là dính ngay em hotgirl. Hai người yêu nhau mà làm thấy ghê, lúc nào cũng dính nhau như sam nhưng chỉ được vài tháng là chia tay. Khoa buồn nguyên 1 ngày vậy mà vừa xuất hiện ngay cửa lớp đã bị An nhảy ra thu Đoàn phí, đang bực bội Khoa cãi nhau với An một trận rồi về chỗ ngồi.
Tối hôm đó khi đang cố gắng chạy thật nhanh để tránh cơn mưa trên đường, Khoa vô tình thấy An vừa đi vừa khóc, tự nhiên không biết ai xui khiến mà cậu dừng xe lại.
“Ê, đừng nói là khóc vì lúc sáng bị tôi chửi nhé?”
“Cậu bị hâm à?”
Khoa lẽo đẽo đi theo An cả buổi, cuối cùng cô mới chịu nói chuyện đàng hoàng nhưng không hề mở miệng về lý do mình buồn, mãi đến sau này khi thân thiết An mới kể chuyện gia đình cho Khoa nghe.
Qua hôm sau An bị chuyển chỗ ngồi xuống dưới xóm nhà lá để kèm cặp đám hay nói chuyện trong giờ học, thế là Khoa có cơ hội tha hồ chọc phá cô, hôm thì dùng chuột, hôm dùng sâu, có hôm dùng cả rắn nữa mới ghê. Những lần đầu An còn bị lừa, càng về sau cô càng có kinh nghiệm nên đám bạn Khoa toàn bị chơi lại.
“Thưa cô, bạn Khoa ăn vụng trong giờ học”
“Thưa thầy bạn Khoa ngủ gật trong giờ học, đã vậy còn ngáy to làm tụi em không tập trung được ạ”
“Thưa cô, cô trả bài bạn Khoa đi ạ, bạn ấy không học bài về nhà đâu”
“Thưa thầy bạn Khoa đi học không chịu mang sách vở gì hết”
“Thưa cô bạn Khoa coi tài liệu kìa cô”
Cứ mỗi lần chọc phá An là y như rằng Khoa cũng bị chơi lại, riết rồi Khoa không dám làm liều nữa.
Có hôm An bị cảm mà cũng phải ráng đi học vì có tiết kiểm tra, Khoa nhìn cô mệt mỏi cũng có chút xiêu lòng, thế là giờ giải lao Khoa mua thuốc đem vào lớp cho An, rồi còn để sữa trong hộc bàn mấy ngày liên tiếp nữa.
Nhớ ngày lớp tổ chức đi ngoại khóa ở bên ngoài, Khoa ăn trúng gì mà bị rối loạn tiêu hóa, nôn tới nôn lui cả chục lần, mặt xanh lè xanh lét. Lúc đó, trong khi mọi người đi nghiên cứu thì An phải ở lại trại chăm sóc cho Khoa cả ngày, nhìn mà thương kinh khủng.
Cũng thế là từ đó, hai đứa bắt đầu thân thiết với nhau, một tình bạn đẹp mà bao người trầm trồ ngưỡng mộ, Khoa còn hay nói cậu là người tình không bao giờ cưới của An nữa. Cứ mỗi lần suy nghĩ về những kỷ niệm của hai đứa, Khoa cảm thấy thật vui vẻ, ước gì thời gian đừng bao giờ làm thay đổi tình bạn đẹp giữa hai người thì tốt biết mấy.
Cô đã tự hứa với lòng là sẽ quên đi Bảo nhưng vẫn chưa thể nào làm được. Bắt đầu từ hôm nay bằng cách này hay cách khác cô cũng sẽ để chuyện của Bảo và Thùy An ra khỏi cuộc sống của mình, hi vọng bản thân có thể làm được.
-Lên xe đi.
Khoa từ đâu xuất hiện chắn ngang lối đi, gương mặt nhìn An đầy nghiêm nghị. Vốn đã biết Thùy An chẳng có ý gì tốt lành nhưng mà mỗi lần khuyên An lại chẳng chịu nghe, bây giờ ai tự chuốc đau khổ vào người cơ chứ.
Chở An đến một nơi yên tĩnh, Khoa ngồi ngắm nhìn An buồn rười rượi mà cảm thấy đau nhói. Cậu đã lường trước thế nào cũng xảy ra chuyện nên mới đứng bên ngoài chờ, nhưng vừa thấy An chạy ra cậu lại cảm thấy bực bội trong người, bực vì sự ngốc nghếch của cô và cũng bởi vì không chịu nghe lời cậu nên mới bị như vậy.
-An thấy chưa, lần sau đừng có mà cãi Khoa nữa.
Khẽ gật đầu, An không ngước mặt lên, cũng chẳng nói năng gì làm Khoa càng bực hơn nữa.
-Sao trên đời lại có con nhỏ ngốc như An chứ.
-Khoa đừng la An nữa có được không?
Tự dưng nghe An nói trong nước mắt Khoa thấy mình vô lý kinh khủng, cô đang đau buồn thế kia mà lại còn giận dữ nữa, Khoa nhẹ giọng.
-Khoa xin lỗi, An đừng buồn nữa.
-Ừm.
-Gật đầu mà khóc thế kia ai mà tin chứ, ngoan, đừng khóc nữa Khoa dẫn đi ăn mì cay, lúc đó tha hồ khóc mà chẳng ai biết đâu.
Khoa kéo An dựa vào vai mình, cậu biết không dễ dàng gì để quên đi người mình yêu thương suốt mấy năm trời nhưng cậu tin rằng mình sẽ giúp An làm được điều ấy.
An ngồi tựa vào vai Khoa, bờ vai mà cô đã từng dựa dẫm vào rất nhiều lần trước đây. Mỗi khi có chuyện gì không vui Khoa đều có mặt, có đôi khi chỉ để cho cô mượn bờ vai ấy khóc, hay đơn giản là ngồi bên cạnh hát vu vơ vài câu để cô lấy lại tinh thần mà thôi. Ấy thế mà cũng đã gần 3 năm trôi qua, An không biết đã tựa vào bờ vai ấy bao nhiêu lần rồi, nhờ có nó An cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, chuyện buồn phiền cũng dần theo gió tan biến mất.
-Đố An ngày xưa tại sao Khoa lại thích chơi thân với An?
-Vì An đẹp gái.
-Gớm.
-Vì An tốt bụng.
-Ọe.
-Vì An hiền lành.
-Ảo tưởng sức mạnh.
-Chứ sao?
-Vì chơi với An sẽ không còn sợ bị An đòi Đoàn phí nữa.
Trời ạ, muốn quay sang đấm Khoa một cái dễ sợ, đâu cần phải nói thẳng thừng ra vậy đâu chứ.
An làm mặt giận không thèm dựa vô người Khoa nữa, Khoa vội kéo đầu cô xuống vai mình rồi giữ chặt không cho nhúc nhích.
-Hãy tự hào vì mình có giá trị lợi dụng.
-Đồ đáng ghét, tuyên bố nghỉ chơi.
-Khoa giỡn mà, chút nữa Khoa dẫn đi ăn mì cay chịu chưa?
-Chịu.
Cả hai cùng mỉm cười.
An thích cái cảm giác yên bình như thế này, gió thổi dìu dịu xua đi những mệt mỏi trong lòng. Con người mà, ai cũng từng yếu mềm, cũng từng nếm trải cảm giác buồn phiền nhưng quan trọng cách mỗi người đối diện với nó như thế nào mà thôi. An tự tin mình sẽ vượt qua được vì bên cạnh cô luôn có những người thương yêu giúp đỡ.
-Buồn ngủ quá, cho mượn cái chân miếng nha.
Không chờ Khoa đồng ý, An tự nhiên nằm gối lên đầu lên chân Khoa ngủ ngon lành. Khoa nhìn cô bạn mình ngủ mà lòng cảm thấy vui vẻ, chỉ cần lúc nào An cũng ngoan ngoãn bên cạnh cậu như thế này là đủ rồi.
Khoa ngắm nhìn An ngủ, trong mắt cậu An làm gì cậu cũng cảm thấy đáng yêu.
Nhớ lần đầu tiên bước chân vào lớp 10, cái bộ dạng lạnh lùng của cậu thu hút tầm nhìn của mấy đứa con gái ngây thơ trong trường, thế mà An vẫn đơ đơ ra chẳng thèm nhìn cậu lấy một lần.
An ngồi bàn đầu, mỗi khi lên bảng trả bài bị bí lại chẳng thèm mở miệng nhắc một chữ mặc cho Khoa nhìn An cầu khẩn.
Nhớ cái ngày bầu ban cán sự lớp, khi mấy đứa đề cử An làm bí thư thì Khoa là người đầu tiên đứng lên phản đối, với cái lý do hết sức vô duyên là “bạn ấy chảnh quá nên em không thích” làm cả lớp được một trận cười, thế là từ đó, Khoa ôm hận trong lòng tìm cách trả thù An còn cô thì một chút xíu cũng chẳng thèm quan tâm đến một tên vô danh tiểu tốt như Khoa.
Khoa đẹp trai, phong cách kiểu diễn viên Hàn Quốc nên cua gái ghê lắm, chỉ cần tỏ tình hoành tráng một bữa là dính ngay em hotgirl. Hai người yêu nhau mà làm thấy ghê, lúc nào cũng dính nhau như sam nhưng chỉ được vài tháng là chia tay. Khoa buồn nguyên 1 ngày vậy mà vừa xuất hiện ngay cửa lớp đã bị An nhảy ra thu Đoàn phí, đang bực bội Khoa cãi nhau với An một trận rồi về chỗ ngồi.
Tối hôm đó khi đang cố gắng chạy thật nhanh để tránh cơn mưa trên đường, Khoa vô tình thấy An vừa đi vừa khóc, tự nhiên không biết ai xui khiến mà cậu dừng xe lại.
“Ê, đừng nói là khóc vì lúc sáng bị tôi chửi nhé?”
“Cậu bị hâm à?”
Khoa lẽo đẽo đi theo An cả buổi, cuối cùng cô mới chịu nói chuyện đàng hoàng nhưng không hề mở miệng về lý do mình buồn, mãi đến sau này khi thân thiết An mới kể chuyện gia đình cho Khoa nghe.
Qua hôm sau An bị chuyển chỗ ngồi xuống dưới xóm nhà lá để kèm cặp đám hay nói chuyện trong giờ học, thế là Khoa có cơ hội tha hồ chọc phá cô, hôm thì dùng chuột, hôm dùng sâu, có hôm dùng cả rắn nữa mới ghê. Những lần đầu An còn bị lừa, càng về sau cô càng có kinh nghiệm nên đám bạn Khoa toàn bị chơi lại.
“Thưa cô, bạn Khoa ăn vụng trong giờ học”
“Thưa thầy bạn Khoa ngủ gật trong giờ học, đã vậy còn ngáy to làm tụi em không tập trung được ạ”
“Thưa cô, cô trả bài bạn Khoa đi ạ, bạn ấy không học bài về nhà đâu”
“Thưa thầy bạn Khoa đi học không chịu mang sách vở gì hết”
“Thưa cô bạn Khoa coi tài liệu kìa cô”
Cứ mỗi lần chọc phá An là y như rằng Khoa cũng bị chơi lại, riết rồi Khoa không dám làm liều nữa.
Có hôm An bị cảm mà cũng phải ráng đi học vì có tiết kiểm tra, Khoa nhìn cô mệt mỏi cũng có chút xiêu lòng, thế là giờ giải lao Khoa mua thuốc đem vào lớp cho An, rồi còn để sữa trong hộc bàn mấy ngày liên tiếp nữa.
Nhớ ngày lớp tổ chức đi ngoại khóa ở bên ngoài, Khoa ăn trúng gì mà bị rối loạn tiêu hóa, nôn tới nôn lui cả chục lần, mặt xanh lè xanh lét. Lúc đó, trong khi mọi người đi nghiên cứu thì An phải ở lại trại chăm sóc cho Khoa cả ngày, nhìn mà thương kinh khủng.
Cũng thế là từ đó, hai đứa bắt đầu thân thiết với nhau, một tình bạn đẹp mà bao người trầm trồ ngưỡng mộ, Khoa còn hay nói cậu là người tình không bao giờ cưới của An nữa. Cứ mỗi lần suy nghĩ về những kỷ niệm của hai đứa, Khoa cảm thấy thật vui vẻ, ước gì thời gian đừng bao giờ làm thay đổi tình bạn đẹp giữa hai người thì tốt biết mấy.
Tác giả :
sauluoi