Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!
Chương 32
Giờ giải lao, nghe bọn kia nói, Chi vội chạy xuống phòng y tế thăm An.
-Sao lại bất cẩn vậy An, lớn rồi mà cứ như con nít.
Chi trách yêu, nhỏ này chắc lại lắc xa lắc xắc nên mới bị té chứ gì, cô hiểu bạn mình quá mà.
An giả vờ than thở.
-Số An khổ ơi là khổ, ăn ở có đức lắm mà sao ông trời không thương vậy không biết.
-Thôi đi cô nương, xạo vừa thôi.
Nghe Chi nói An mới chịu ngưng cái bài than thở của mình.
-Giỡn thôi, tại hai tên kia đẩy Khoa ngã đè lên người An nên mới ra nông nổi này nè.
Nhắc đến Khoa, Chi lại cảm thấy buồn buồn, có lẽ cô chẳng bao giờ xen vào được giữa An và Khoa. Mặc dù nhóm 5 đứa chơi thân với nhau nhưng Chi có cảm giác mình cứ như người ngoài cuộc giữa bọn họ, bất cứ cuộc vui nào An luôn là trung tâm của cả đám. Không có Chi thì bọn họ vẫn tụ tập bình thường nhưng nếu vắng An thì ai về nhà nấy. Có đôi khi trong Chi cũng xuất hiện một chút ghen tỵ với bạn mình nhưng An hoàn toàn vô tội, hai người lại hiểu nhau như thế nên Chi cảm thấy mình thật xấu xa. Dù vậy cũng không thể trách Chi vì con người ai lại chẳng ích kỷ, nhất là liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ thì lại càng thêm phức tạp.
Bây giờ cô lại rơi vào hoàn cảnh khó xử, Chi thích Khoa nhưng lại sợ mình chen vào tình cảm của An, một bên là bạn thân, còn một bên là tình cảm trai gái khiến cô không thể nào tự mình chọn lựa được.
Thấy Chi buồn buồn, An quan tâm.
-Sao vậy gái? Có chuyện gì nói An nghe.
Suy nghĩ một hồi, Chi nhẹ nhàng.
-An nè, nếu như một người con gái thích một người con trai, mà người con trai đó lại thích một người con gái khác thì người con gái kia phải làm sao đây?
-Quan trọng là người con gái được thích kia có thích người con trai đó không?
Lâu lâu mới có cơ hội làm quân sư tình yêu, An ra vẻ nghiêm túc ghê lắm.
-Không biết nữa.
-Tình yêu là phải giành giật, nếu người con gái kia thật sự thích người đó thì phải cho họ biết tình cảm của mình. Nếu họ chưa chính thức yêu nhau thì mình vẫn có quyền….
-Thôi đi cô nương, khuyên tầm bậy tầm bạ coi chừng người ta đi tự tử luôn bây giờ.
Khoa từ ngoài bước vào chen ngang câu nói của An làm cô mất cả hứng, người ta chuẩn bị bài tư vấn dài cả trang giấy thế mà lại bị tên đáng ghét này phá hoại ai mà chịu nổi cơ chứ.
An nhìn Khoa vỗ ngực tự hào.
-Khoa bớt giỡn đi, 10 năm kinh nghiệm trong nghề đấy, đừng có mà khinh địch.
-10 năm quậy phá thì có, ở đó mà kinh nghiệm.
Cứ hễ nói ra câu nào là bị Khoa phủ câu đó, tinh thần tụt dốc dễ sợ.
Không thèm nói chuyện với Khoa nữa, An quay sang Chi thắc mắc.
-Sao Chi hỏi chuyện này thế?
-À, tại đứa bạn hồi cấp 2 hỏi mà Chi không biết khuyên sao nên mới hỏi An đó mà, thôi Chi về lớp nha.
Chi đứng lên về lớp né tránh ánh mắt của hai người kia. Chẳng lẽ như An nói tình yêu là phải giành giật sao? Nếu đúng như vậy Chi không thể cứ tiếp tục nhượng bộ nữa đúng không? Đầu óc Chi rối bời không biết phải làm thế nào mới đúng đây. Nhưng cứ hễ nhìn thấy hai người đó đi chung với nhau là cô lại cảm thấy không vui, cứ muốn tách họ ra ngay lập tức, càng ngày cô càng khó kiểm soát cảm xúc của mình hơn rồi.
…
Trở về nhà với cái chân thương tật, An phải nói dối ba là mình bị trật chân do bất cẩn khi đang học môn thể dục. Ba lo lắng nên chuẩn bị cơm nước đâu đó rồi mới đi ra ngoài.
Ở nhà một mình, cái chân đụng đến là đau nên sinh hoạt rất khó khăn, cũng may là nhà nhỏ không có cầu thang nếu không chẳng biết đường nào mà đi lại nữa.
7h tối, từ trong nhà vệ sinh cà nhắc bước ra, An cảm thấy hơi hơi rợn người, câu chuyện của Thái vẫn còn ám ảnh mà ba thì đi từ chiều đến giờ chưa về nữa.
Vừa với tay định tắt bóng đèn thì cửa nhà bật mở, hoảng quá An trượt chân té nằm một đống xuống sàn nhà, Thái nhìn thấy cũng hết hồn vội lao tới đỡ cô lên.
-Thấy anh chứ có phải ma đâu mà phản ứng mạnh vậy?
Thái nhìn cái mặt sợ sệt của An mà không nhìn được cười, anh cố gắng đỡ cô dậy mà cô cứ ngồi lỳ một chỗ không chịu nhúc nhích.
-Thà thấy ma còn đỡ sợ hơn thấy anh đó.
-Vậy xíu anh kể chuyện ma nữa nghe.
Nghe Thái dọa An vừa sợ vừa đau nên mếu máo.
-Đồ Thái giám đáng ghét, suốt ngày ăn hiếp người khác.
Thấy An chưa chọc đã khóc tự nhiên Thái bối rối, anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
-Anh xin lỗi, em đúng là Thỏ khóc nhè. Em muốn ngồi đây đến bao giờ hả?
-Tại anh làm em té nên chân đau không đi được.
Nghe An nói Thái nhìn xuống mới thấy cái chân bị băng bó của An, anh lo lắng.
-Chân em bị sao vậy Thỏ?
-Cũng tại anh hết đó, tối qua hù ma làm em ngủ không được, nửa đêm mắt nhắm mắt mở chạy ra ngoài bị té nên mới bị trật chân.
An bịa đại lý do cho Thái áy náy chơi, cái tội suốt ngày chọc cô.
Còn Thái thì thấy mình có lỗi kinh khủng, anh chỉ đơn giản là hù dọa cho vui thôi chứ đâu có lường trước hậu quả như thế này đâu.
Nhẹ nhàng bế cô lên ghế, Thái kiểm tra chân An rất nhẹ nhàng.
-Đau lắm sao? Anh xin lỗi nha.
Tự nhiên Thái dịu dàng làm An thấy thương kinh khủng, bình thường toàn chọc phá người khác tự dưng ngọt ngào làm cô không quen mắt xíu nào.
-Em đùa đó, thật ra cái này là do em bị té trên trường không có liên quan gì đến anh hết.
Thái ngước lên nhìn An vờ bực bội.
-Cô hay lắm đó, làm tôi hết hồn đấy biết không hả? Ngồi yên chờ tôi một chút.
Thái đi vào bếp một lúc sau quay lại với một túi đá lấy từ tủ lạnh làm An thắc mắc
-Anh làm gì thế, em không thích uống nước đá đâu.
-Ai cho cô uống đâu, ngồi yên đó.
Thái ngồi xuống, lấy túi đá chườm lên chân An để giảm đau, trời ạ, sao anh lại có lúc dịu dàng như thế này cơ chứ.
An nhìn Thái chằm chằm như quái vật ngoài hành tinh, cái chân cũng tự dưng hết đau lúc nào không biết.
-Bớt đau chưa?
Thái hỏi mặc Thái, tâm hồn An vẫn còn đang ngơ ngẩn nên không nghe thấy, đến khi anh nói thật lớn tiếng cô mới giật mình hoàn hồn.
-Nãy gì nghĩ gì mà anh nói không nghe vậy hả?
-Dạ không có gì, em chỉ nghĩ là hôm nay anh Thái uống nhầm thuốc gì mà tốt dữ dội vậy?
-Nhầm thuốc cái đầu cô đó. Từ ngày mai tôi qua chở đi học.
Cái vụ án gì nữa đây, chẳng lẽ hôm nay anh ta bị bà nhập nên mới tốt dã man vậy, nhưng cô có Khoa chở rồi đâu cần thiết đến Thái nữa. An từ chối.
-Không….
-Không cần phải ngại đâu.
-Ý em…
-Khỏi cảm ơn.
-Ơ…
-Chỉ vì cô bị đau chân thôi, chứ không có ý gì khác.
-Em tự…
-Tôi chỉ là lo cô có chuyện gì bác trai phải chăm sóc tội nghiệp bác ấy.
-Anh bị gì vậy hả, để….
-Nếu cô thấy ngại thì đổ xăng cho tôi là được rồi.
Trời ạ, mới mở miệng ra chưa nói được một câu nào đã bị Thái cắt ngang không thương tiếc, ức chế quá đi mất. Càng ngày anh càng bá đạo thì phải, làm như An muốn anh chở cô đi học lắm vậy đó.
Hết cách, An lấy giọng hét to thật to, lúc này Thái mới chịu im lặng nghe cô nói.
-CÓ CHO NGƯỜI TA NÓI KHÔNG HẢ?
-Ơ, nói thì nói làm gì hung dữ thế?
-Không hung dữ mới là lạ, chưa kịp mở miệng anh đã chui tọt vào trong bụng người ta luôn rồi. Anh không cần phải qua chở, em đi với Khoa rồi.
Đang vui vì chọc giận được An, bỗng nhiên nghe nhắc đến Khoa mặt Thái tối sầm lại, anh là anh không ưa cái thằng nhóc con dám cạnh tranh với anh đâu nha.
-Cấm cãi dưới mọi hình thức, quyết định vậy, ngày mai anh qua mà không thấy mặt thì đừng trách anh vô tình, nên nhớ anh là bác sĩ đó.
Nói xong Thái đứng lên đi về trước sự ngơ ngác của An, sao trên đời này lại xuất hiện con người vô duyên vậy không biết. Nghĩ sao hù dọa người ta còn ráng kèm theo câu “anh là bác sĩ đó”, chuyện này ai chẳng biết, với lại làm bác sĩ có gì liên quan đâu mà hù. Nhưng mà không nghe lời thế nào Thái cũng bày đủ trò cho coi, thôi thì cố gắng vài ngày hết đau chân là thoát nạn à.
-Sao lại bất cẩn vậy An, lớn rồi mà cứ như con nít.
Chi trách yêu, nhỏ này chắc lại lắc xa lắc xắc nên mới bị té chứ gì, cô hiểu bạn mình quá mà.
An giả vờ than thở.
-Số An khổ ơi là khổ, ăn ở có đức lắm mà sao ông trời không thương vậy không biết.
-Thôi đi cô nương, xạo vừa thôi.
Nghe Chi nói An mới chịu ngưng cái bài than thở của mình.
-Giỡn thôi, tại hai tên kia đẩy Khoa ngã đè lên người An nên mới ra nông nổi này nè.
Nhắc đến Khoa, Chi lại cảm thấy buồn buồn, có lẽ cô chẳng bao giờ xen vào được giữa An và Khoa. Mặc dù nhóm 5 đứa chơi thân với nhau nhưng Chi có cảm giác mình cứ như người ngoài cuộc giữa bọn họ, bất cứ cuộc vui nào An luôn là trung tâm của cả đám. Không có Chi thì bọn họ vẫn tụ tập bình thường nhưng nếu vắng An thì ai về nhà nấy. Có đôi khi trong Chi cũng xuất hiện một chút ghen tỵ với bạn mình nhưng An hoàn toàn vô tội, hai người lại hiểu nhau như thế nên Chi cảm thấy mình thật xấu xa. Dù vậy cũng không thể trách Chi vì con người ai lại chẳng ích kỷ, nhất là liên quan đến chuyện tình cảm nam nữ thì lại càng thêm phức tạp.
Bây giờ cô lại rơi vào hoàn cảnh khó xử, Chi thích Khoa nhưng lại sợ mình chen vào tình cảm của An, một bên là bạn thân, còn một bên là tình cảm trai gái khiến cô không thể nào tự mình chọn lựa được.
Thấy Chi buồn buồn, An quan tâm.
-Sao vậy gái? Có chuyện gì nói An nghe.
Suy nghĩ một hồi, Chi nhẹ nhàng.
-An nè, nếu như một người con gái thích một người con trai, mà người con trai đó lại thích một người con gái khác thì người con gái kia phải làm sao đây?
-Quan trọng là người con gái được thích kia có thích người con trai đó không?
Lâu lâu mới có cơ hội làm quân sư tình yêu, An ra vẻ nghiêm túc ghê lắm.
-Không biết nữa.
-Tình yêu là phải giành giật, nếu người con gái kia thật sự thích người đó thì phải cho họ biết tình cảm của mình. Nếu họ chưa chính thức yêu nhau thì mình vẫn có quyền….
-Thôi đi cô nương, khuyên tầm bậy tầm bạ coi chừng người ta đi tự tử luôn bây giờ.
Khoa từ ngoài bước vào chen ngang câu nói của An làm cô mất cả hứng, người ta chuẩn bị bài tư vấn dài cả trang giấy thế mà lại bị tên đáng ghét này phá hoại ai mà chịu nổi cơ chứ.
An nhìn Khoa vỗ ngực tự hào.
-Khoa bớt giỡn đi, 10 năm kinh nghiệm trong nghề đấy, đừng có mà khinh địch.
-10 năm quậy phá thì có, ở đó mà kinh nghiệm.
Cứ hễ nói ra câu nào là bị Khoa phủ câu đó, tinh thần tụt dốc dễ sợ.
Không thèm nói chuyện với Khoa nữa, An quay sang Chi thắc mắc.
-Sao Chi hỏi chuyện này thế?
-À, tại đứa bạn hồi cấp 2 hỏi mà Chi không biết khuyên sao nên mới hỏi An đó mà, thôi Chi về lớp nha.
Chi đứng lên về lớp né tránh ánh mắt của hai người kia. Chẳng lẽ như An nói tình yêu là phải giành giật sao? Nếu đúng như vậy Chi không thể cứ tiếp tục nhượng bộ nữa đúng không? Đầu óc Chi rối bời không biết phải làm thế nào mới đúng đây. Nhưng cứ hễ nhìn thấy hai người đó đi chung với nhau là cô lại cảm thấy không vui, cứ muốn tách họ ra ngay lập tức, càng ngày cô càng khó kiểm soát cảm xúc của mình hơn rồi.
…
Trở về nhà với cái chân thương tật, An phải nói dối ba là mình bị trật chân do bất cẩn khi đang học môn thể dục. Ba lo lắng nên chuẩn bị cơm nước đâu đó rồi mới đi ra ngoài.
Ở nhà một mình, cái chân đụng đến là đau nên sinh hoạt rất khó khăn, cũng may là nhà nhỏ không có cầu thang nếu không chẳng biết đường nào mà đi lại nữa.
7h tối, từ trong nhà vệ sinh cà nhắc bước ra, An cảm thấy hơi hơi rợn người, câu chuyện của Thái vẫn còn ám ảnh mà ba thì đi từ chiều đến giờ chưa về nữa.
Vừa với tay định tắt bóng đèn thì cửa nhà bật mở, hoảng quá An trượt chân té nằm một đống xuống sàn nhà, Thái nhìn thấy cũng hết hồn vội lao tới đỡ cô lên.
-Thấy anh chứ có phải ma đâu mà phản ứng mạnh vậy?
Thái nhìn cái mặt sợ sệt của An mà không nhìn được cười, anh cố gắng đỡ cô dậy mà cô cứ ngồi lỳ một chỗ không chịu nhúc nhích.
-Thà thấy ma còn đỡ sợ hơn thấy anh đó.
-Vậy xíu anh kể chuyện ma nữa nghe.
Nghe Thái dọa An vừa sợ vừa đau nên mếu máo.
-Đồ Thái giám đáng ghét, suốt ngày ăn hiếp người khác.
Thấy An chưa chọc đã khóc tự nhiên Thái bối rối, anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy.
-Anh xin lỗi, em đúng là Thỏ khóc nhè. Em muốn ngồi đây đến bao giờ hả?
-Tại anh làm em té nên chân đau không đi được.
Nghe An nói Thái nhìn xuống mới thấy cái chân bị băng bó của An, anh lo lắng.
-Chân em bị sao vậy Thỏ?
-Cũng tại anh hết đó, tối qua hù ma làm em ngủ không được, nửa đêm mắt nhắm mắt mở chạy ra ngoài bị té nên mới bị trật chân.
An bịa đại lý do cho Thái áy náy chơi, cái tội suốt ngày chọc cô.
Còn Thái thì thấy mình có lỗi kinh khủng, anh chỉ đơn giản là hù dọa cho vui thôi chứ đâu có lường trước hậu quả như thế này đâu.
Nhẹ nhàng bế cô lên ghế, Thái kiểm tra chân An rất nhẹ nhàng.
-Đau lắm sao? Anh xin lỗi nha.
Tự nhiên Thái dịu dàng làm An thấy thương kinh khủng, bình thường toàn chọc phá người khác tự dưng ngọt ngào làm cô không quen mắt xíu nào.
-Em đùa đó, thật ra cái này là do em bị té trên trường không có liên quan gì đến anh hết.
Thái ngước lên nhìn An vờ bực bội.
-Cô hay lắm đó, làm tôi hết hồn đấy biết không hả? Ngồi yên chờ tôi một chút.
Thái đi vào bếp một lúc sau quay lại với một túi đá lấy từ tủ lạnh làm An thắc mắc
-Anh làm gì thế, em không thích uống nước đá đâu.
-Ai cho cô uống đâu, ngồi yên đó.
Thái ngồi xuống, lấy túi đá chườm lên chân An để giảm đau, trời ạ, sao anh lại có lúc dịu dàng như thế này cơ chứ.
An nhìn Thái chằm chằm như quái vật ngoài hành tinh, cái chân cũng tự dưng hết đau lúc nào không biết.
-Bớt đau chưa?
Thái hỏi mặc Thái, tâm hồn An vẫn còn đang ngơ ngẩn nên không nghe thấy, đến khi anh nói thật lớn tiếng cô mới giật mình hoàn hồn.
-Nãy gì nghĩ gì mà anh nói không nghe vậy hả?
-Dạ không có gì, em chỉ nghĩ là hôm nay anh Thái uống nhầm thuốc gì mà tốt dữ dội vậy?
-Nhầm thuốc cái đầu cô đó. Từ ngày mai tôi qua chở đi học.
Cái vụ án gì nữa đây, chẳng lẽ hôm nay anh ta bị bà nhập nên mới tốt dã man vậy, nhưng cô có Khoa chở rồi đâu cần thiết đến Thái nữa. An từ chối.
-Không….
-Không cần phải ngại đâu.
-Ý em…
-Khỏi cảm ơn.
-Ơ…
-Chỉ vì cô bị đau chân thôi, chứ không có ý gì khác.
-Em tự…
-Tôi chỉ là lo cô có chuyện gì bác trai phải chăm sóc tội nghiệp bác ấy.
-Anh bị gì vậy hả, để….
-Nếu cô thấy ngại thì đổ xăng cho tôi là được rồi.
Trời ạ, mới mở miệng ra chưa nói được một câu nào đã bị Thái cắt ngang không thương tiếc, ức chế quá đi mất. Càng ngày anh càng bá đạo thì phải, làm như An muốn anh chở cô đi học lắm vậy đó.
Hết cách, An lấy giọng hét to thật to, lúc này Thái mới chịu im lặng nghe cô nói.
-CÓ CHO NGƯỜI TA NÓI KHÔNG HẢ?
-Ơ, nói thì nói làm gì hung dữ thế?
-Không hung dữ mới là lạ, chưa kịp mở miệng anh đã chui tọt vào trong bụng người ta luôn rồi. Anh không cần phải qua chở, em đi với Khoa rồi.
Đang vui vì chọc giận được An, bỗng nhiên nghe nhắc đến Khoa mặt Thái tối sầm lại, anh là anh không ưa cái thằng nhóc con dám cạnh tranh với anh đâu nha.
-Cấm cãi dưới mọi hình thức, quyết định vậy, ngày mai anh qua mà không thấy mặt thì đừng trách anh vô tình, nên nhớ anh là bác sĩ đó.
Nói xong Thái đứng lên đi về trước sự ngơ ngác của An, sao trên đời này lại xuất hiện con người vô duyên vậy không biết. Nghĩ sao hù dọa người ta còn ráng kèm theo câu “anh là bác sĩ đó”, chuyện này ai chẳng biết, với lại làm bác sĩ có gì liên quan đâu mà hù. Nhưng mà không nghe lời thế nào Thái cũng bày đủ trò cho coi, thôi thì cố gắng vài ngày hết đau chân là thoát nạn à.
Tác giả :
sauluoi