Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!
Chương 108: Ngoại truyện 8
Buổi chiều, đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng nói chuyện dưới lầu, An lười biếng không muốn thức dậy nhưng nghe kỹ lại hình như là tiếng của mẹ chồng nên không thể không xuống.
Vừa nhìn thấy An từ cầu thang bước xuống Khoa đã nhanh thật nhanh chạy lên dìu cô xuống, cái người này cứ làm như cô đi không nổi vậy đó.
-Anh đừng làm vậy mẹ nhìn thấy kìa.
-Có sao đâu, anh còn đang định bế lên đấy chứ.
An liếc xéo Khoa một cái, cậu lúc nào cũng làm quá mọi chuyện lên hết.
-Con chào mẹ, mẹ tới lâu chưa mẹ?
An lễ phép chào mẹ, hôm nay trông mẹ rất vui vẻ, từ nãy giờ nhìn thấy hai vợ chồng cô mẹ cứ cười suốt không biết có chuyện gì mà lại vui như thế.
-Mẹ cũng mới tới thôi. À, mẹ có nấu gà tiềm mang qua, con ăn nhiều nhiều vô lấy sức mà nuôi em bé trong bụng nữa.
Nghe mẹ nói, An quay phắt lại nhìn Khoa, đã nói là khi nào có kết quả siêu âm hẵng nói cho mọi người biết thế mà chưa gì hết đã thông báo khắp nơi rồi.
Khoa nhìn thấy ánh mắt của An là hiểu ngay, cậu gãi gãi đầu ra vẻ biết lỗi.
-Con cảm ơn mẹ, đợi xíu đói rồi con ăn nha mẹ.
-Ừm, ăn nhiều vô một chút, hôm nay thấy con xanh quá. Thằng Khoa nó gọi điện nói con bị đau bụng, đau sao nói mẹ nghe.
-Dạ con cứ bị đau âm ỉ ở bụng dưới, người mệt mỏi không muốn ăn gì hết.
-Khi mang thai những tháng đầu thường sẽ có những triệu chứng này, con gắng ăn và nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu đau quá thì đừng làm gì hết, mẹ sẽ thường xuyên qua chăm con.
Những lời ngọt ngào của mẹ chồng làm An rơi nước mắt, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ được yêu thương như thế bởi trước kia bà là người ngăn cản nhiều nhất cuộc tình này.
Đã lâu lắm rồi cô không được nghe những lời dặn dò yêu thương từ mẹ, lâu lắm rồi cô không cảm nhận được tình cảm gia đình trọn vẹn nhưng đổi lại ông trời mang đến cho cô một người mẹ chồng bù đắp những khoảng trống ấy. Từ khi lấy Khoa, cô lúc nào cũng được ba mẹ chồng quan tâm, chăm sóc. Cô cảm nhận được họ không xem cô là người lạ nữa mà là một người thân trong gia đình.
Mẹ luôn nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ, có món gì ngon cũng để dành cho con dâu.
Mẹ dặn dò con trai phải biết yêu thương và đỡ đần công việc cho vợ.
Mẹ ân cần quan tâm khi cô cảm thấy cơ thể không khỏe, mẹ nấu món này món kia ép cô ăn cho bằng được.
Không biết từ bao giờ cô đã xem mẹ như là mẹ ruột của mình, dường như không còn bất cứ khoảng cách nào giữa mẹ chồng con dâu nữa.
-Cái con bé này sao lại khóc? Mệt lắm hả con?
Thấy An khóc, bà qua ngồi bên cạnh vỗ về, trong đầu cứ nghĩ là con dâu lo lắng khi mang thai nên mới thế, bà an ủi.
-Yên tâm đi con, những triệu chứng này là bình thường không có gì là bất thường hết. Ngày xưa mẹ có thai thằng Khoa, nó hành mẹ nằm liệt giường, ăn không được, ngủ cũng không yên đã vậy một ngày không biết nôn bao nhiêu lần cho kể. Có hôm bụng đau quằn quại mẹ tưởng không giữ được nó nữa nên khóc quá chừng quá đất, không ngờ bây giờ lớn lên nó lại có thể đẹp trai đến thế.
-Ơ, hai người nói chuyện chẳng thèm quan tâm gì đến con luôn à?
Khoa ở ngoài xen vào, từ ngày có An về, mẹ lúc nào cũng con dâu này con dâu nọ, hình như mẹ thương con dâu hơn con trai rồi thì phải.
-Con có thai giùm vợ đi rồi mẹ quan tâm con.
-Có được con cũng ráng có rồi, chứ nhìn vợ con mệt mỏi con thương lắm.
Khoa ôm vợ nịnh nọt, từ bây giờ cậu phải cố gắng chăm sóc vợ nhiều hơn vì cô đã rất vất vả khi mang thai rồi.
-Cái thằng này, sắp làm bố đến nơi rồi mà vẫn còn trẻ con như thế. Thôi mẹ đi về lo cơm nước cho ba, nhớ hâm lại canh gà cho con bé ăn nha chưa.
-Yes, madam.
Đợi mẹ đi rồi, An mới nhõng nhẽo ôm lấy Khoa tình cảm.
-Chồng ơi, lỡ như kết quả thử thai sai thì sao, chồng có buồn không?
-Có gì đâu mà buồn, từ từ có cũng được chứ nhìn vợ mệt chồng xót lắm.
-Chồng thích con trai hay con gái vậy chồng?
-Con nào chồng cũng thích hết, con trai thì nghịch ngợm giống vợ, còn con gái dịu dàng giống chồng.
-Ơ, hình như có cái gì đó sai sai.
-Đùa thôi. Vợ vất vả quá, chồng thương lắm.
-Chồng nè, mai mốt bụng vợ chà bá lửa, người phì nhiêu xấu ơi là xấu chồng có chê vợ không?
-Tất nhiên là không rồi, trong mắt chồng vợ lúc nào cũng xinh đẹp nhất.
-Chồng đúng là khéo nịnh.
-Vợ ơi vợ à, chồng yêu vợ quá đi mất, cảm ơn vợ đã trở về bên chồng nhé.
Giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống thay cho tất cả lời yêu thương được ấp ủ trong lòng.
Có thể ai đó rất yếu đuối, tưởng chừng như chỉ cần một chút sóng gió cũng đủ gục ngã nhưng trong tình yêu lại mạnh mẽ lạ thường.
Cô gái ấy dám bước về phía trước nơi có bóng dáng người yêu thương dẫu rằng nơi ấy, mây đen giăng khắp lối không tìm thấy lối đi.
Dám dừng lại đối diện với nỗi đau của riêng mình để người mình yêu được hạnh phúc.
Dám sống với tình yêu theo tiếng gọi của con tim mà bỏ qua những lời đàm tiếu của những người xung quanh.
Dám vẽ ra một tương lai mà mình mong ước dẫu đôi lúc con đường phía trước xa xăm đến nỗi khiến người ta nản lòng.
Dám từ bỏ tất cả mọi thứ để theo đuổi mục đích mà bản thân đã lựa chọn.
An biết tự sức mình không có đủ bản lĩnh để làm những việc đó nhưng khi bước vào tình yêu với Khoa thì cô bỗng trở nên mạnh mẽ và can đảm. Không có Khoa có lẽ bây giờ cô vẫn là một cô gái ưu tư hàng ngày chỉ biết làm bạn với nước mắt.
An cảm nhận được tình yêu trong cô mỗi ngày lại thêm đong đầy, chỉ cần có anh thì cuộc sống mới trở nên trọn vẹn và ý nghĩa.
…
Mỗi lần em xa anh thì tay anh luôn đủ dài để níu kéo em lại.
Mỗi lần em bước đi thì bàn tay ấy vẫn không bao giờ buông cho dù đôi lúc anh cảm thấy không có điểm tựa để bấu víu.
Mỗi lần em cô đơn một mình thì anh luôn xuất hiện, đó là lúc anh chạy đến bên em, hay lắng nghe giọng nói qua điện thoại có khi chỉ là hiện hữu trong giấc mơ của em vài giây phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ lấp đầy nỗi nhớ trong em.
Mỗi lần em cảm thấy mình lạc lõng giữa phố phường nhộn nhịp thì lúc ấy tay anh lại nắm lấy tay em để em nhận ra rằng cho dù có đi bất cứ đâu, hay khi tất cả mọi người đều thờ ơ với em thì anh vẫn không bao giờ bỏ rơi em dù chỉ một lần.
Những lúc chỉ có một mình như thế thì em lại nghĩ đến câu nói của anh “Đồ ngốc, nếu không có sự cho phép của anh thì cấm em không được rời xa anh nửa bước”. Câu nói ấy khiến em cảm thấy mình luôn ở trong sự che chở của anh. Có đôi khi không chịu nổi sự xô đẩy của dòng đời, em tự ý xa anh. Em biết anh sẽ rất buồn vì sự ngốc nghếch này bởi em cũng rất đau khi quyết định như vậy. Nhưng rồi anh vẫn giữ đúng lời hứa của mình, kéo em về lại bên anh cho dù tình yêu của hai đứa mình lắm lúc rất chông chênh nhưng anh vẫn luôn nắm tay em đi về phía trước, nơi ánh sáng đang hiện hữu sau màn đêm tăm tối.
Có anh, thế giới trong em dường như không còn bất cứ thứ gì khác hiện hữu ngoại trừ anh. Em yêu sự dịu dàng của anh khi ở bên em, em yêu cử chỉ âu yếm, yêu cái ánh mắt yêu thương anh nhìn em, yêu cách anh quan tâm và cả cái tính trẻ con khi anh hờn dỗi, ghen tuông.
Cảm ơn vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời em.
Cảm ơn vì đã yêu em.
Cảm ơn vì anh đã mang cho em hạnh phúc.
…
Vừa nhìn thấy An từ cầu thang bước xuống Khoa đã nhanh thật nhanh chạy lên dìu cô xuống, cái người này cứ làm như cô đi không nổi vậy đó.
-Anh đừng làm vậy mẹ nhìn thấy kìa.
-Có sao đâu, anh còn đang định bế lên đấy chứ.
An liếc xéo Khoa một cái, cậu lúc nào cũng làm quá mọi chuyện lên hết.
-Con chào mẹ, mẹ tới lâu chưa mẹ?
An lễ phép chào mẹ, hôm nay trông mẹ rất vui vẻ, từ nãy giờ nhìn thấy hai vợ chồng cô mẹ cứ cười suốt không biết có chuyện gì mà lại vui như thế.
-Mẹ cũng mới tới thôi. À, mẹ có nấu gà tiềm mang qua, con ăn nhiều nhiều vô lấy sức mà nuôi em bé trong bụng nữa.
Nghe mẹ nói, An quay phắt lại nhìn Khoa, đã nói là khi nào có kết quả siêu âm hẵng nói cho mọi người biết thế mà chưa gì hết đã thông báo khắp nơi rồi.
Khoa nhìn thấy ánh mắt của An là hiểu ngay, cậu gãi gãi đầu ra vẻ biết lỗi.
-Con cảm ơn mẹ, đợi xíu đói rồi con ăn nha mẹ.
-Ừm, ăn nhiều vô một chút, hôm nay thấy con xanh quá. Thằng Khoa nó gọi điện nói con bị đau bụng, đau sao nói mẹ nghe.
-Dạ con cứ bị đau âm ỉ ở bụng dưới, người mệt mỏi không muốn ăn gì hết.
-Khi mang thai những tháng đầu thường sẽ có những triệu chứng này, con gắng ăn và nghỉ ngơi nhiều một chút, nếu đau quá thì đừng làm gì hết, mẹ sẽ thường xuyên qua chăm con.
Những lời ngọt ngào của mẹ chồng làm An rơi nước mắt, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ được yêu thương như thế bởi trước kia bà là người ngăn cản nhiều nhất cuộc tình này.
Đã lâu lắm rồi cô không được nghe những lời dặn dò yêu thương từ mẹ, lâu lắm rồi cô không cảm nhận được tình cảm gia đình trọn vẹn nhưng đổi lại ông trời mang đến cho cô một người mẹ chồng bù đắp những khoảng trống ấy. Từ khi lấy Khoa, cô lúc nào cũng được ba mẹ chồng quan tâm, chăm sóc. Cô cảm nhận được họ không xem cô là người lạ nữa mà là một người thân trong gia đình.
Mẹ luôn nhắc nhở cô ăn uống đầy đủ, có món gì ngon cũng để dành cho con dâu.
Mẹ dặn dò con trai phải biết yêu thương và đỡ đần công việc cho vợ.
Mẹ ân cần quan tâm khi cô cảm thấy cơ thể không khỏe, mẹ nấu món này món kia ép cô ăn cho bằng được.
Không biết từ bao giờ cô đã xem mẹ như là mẹ ruột của mình, dường như không còn bất cứ khoảng cách nào giữa mẹ chồng con dâu nữa.
-Cái con bé này sao lại khóc? Mệt lắm hả con?
Thấy An khóc, bà qua ngồi bên cạnh vỗ về, trong đầu cứ nghĩ là con dâu lo lắng khi mang thai nên mới thế, bà an ủi.
-Yên tâm đi con, những triệu chứng này là bình thường không có gì là bất thường hết. Ngày xưa mẹ có thai thằng Khoa, nó hành mẹ nằm liệt giường, ăn không được, ngủ cũng không yên đã vậy một ngày không biết nôn bao nhiêu lần cho kể. Có hôm bụng đau quằn quại mẹ tưởng không giữ được nó nữa nên khóc quá chừng quá đất, không ngờ bây giờ lớn lên nó lại có thể đẹp trai đến thế.
-Ơ, hai người nói chuyện chẳng thèm quan tâm gì đến con luôn à?
Khoa ở ngoài xen vào, từ ngày có An về, mẹ lúc nào cũng con dâu này con dâu nọ, hình như mẹ thương con dâu hơn con trai rồi thì phải.
-Con có thai giùm vợ đi rồi mẹ quan tâm con.
-Có được con cũng ráng có rồi, chứ nhìn vợ con mệt mỏi con thương lắm.
Khoa ôm vợ nịnh nọt, từ bây giờ cậu phải cố gắng chăm sóc vợ nhiều hơn vì cô đã rất vất vả khi mang thai rồi.
-Cái thằng này, sắp làm bố đến nơi rồi mà vẫn còn trẻ con như thế. Thôi mẹ đi về lo cơm nước cho ba, nhớ hâm lại canh gà cho con bé ăn nha chưa.
-Yes, madam.
Đợi mẹ đi rồi, An mới nhõng nhẽo ôm lấy Khoa tình cảm.
-Chồng ơi, lỡ như kết quả thử thai sai thì sao, chồng có buồn không?
-Có gì đâu mà buồn, từ từ có cũng được chứ nhìn vợ mệt chồng xót lắm.
-Chồng thích con trai hay con gái vậy chồng?
-Con nào chồng cũng thích hết, con trai thì nghịch ngợm giống vợ, còn con gái dịu dàng giống chồng.
-Ơ, hình như có cái gì đó sai sai.
-Đùa thôi. Vợ vất vả quá, chồng thương lắm.
-Chồng nè, mai mốt bụng vợ chà bá lửa, người phì nhiêu xấu ơi là xấu chồng có chê vợ không?
-Tất nhiên là không rồi, trong mắt chồng vợ lúc nào cũng xinh đẹp nhất.
-Chồng đúng là khéo nịnh.
-Vợ ơi vợ à, chồng yêu vợ quá đi mất, cảm ơn vợ đã trở về bên chồng nhé.
Giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống thay cho tất cả lời yêu thương được ấp ủ trong lòng.
Có thể ai đó rất yếu đuối, tưởng chừng như chỉ cần một chút sóng gió cũng đủ gục ngã nhưng trong tình yêu lại mạnh mẽ lạ thường.
Cô gái ấy dám bước về phía trước nơi có bóng dáng người yêu thương dẫu rằng nơi ấy, mây đen giăng khắp lối không tìm thấy lối đi.
Dám dừng lại đối diện với nỗi đau của riêng mình để người mình yêu được hạnh phúc.
Dám sống với tình yêu theo tiếng gọi của con tim mà bỏ qua những lời đàm tiếu của những người xung quanh.
Dám vẽ ra một tương lai mà mình mong ước dẫu đôi lúc con đường phía trước xa xăm đến nỗi khiến người ta nản lòng.
Dám từ bỏ tất cả mọi thứ để theo đuổi mục đích mà bản thân đã lựa chọn.
An biết tự sức mình không có đủ bản lĩnh để làm những việc đó nhưng khi bước vào tình yêu với Khoa thì cô bỗng trở nên mạnh mẽ và can đảm. Không có Khoa có lẽ bây giờ cô vẫn là một cô gái ưu tư hàng ngày chỉ biết làm bạn với nước mắt.
An cảm nhận được tình yêu trong cô mỗi ngày lại thêm đong đầy, chỉ cần có anh thì cuộc sống mới trở nên trọn vẹn và ý nghĩa.
…
Mỗi lần em xa anh thì tay anh luôn đủ dài để níu kéo em lại.
Mỗi lần em bước đi thì bàn tay ấy vẫn không bao giờ buông cho dù đôi lúc anh cảm thấy không có điểm tựa để bấu víu.
Mỗi lần em cô đơn một mình thì anh luôn xuất hiện, đó là lúc anh chạy đến bên em, hay lắng nghe giọng nói qua điện thoại có khi chỉ là hiện hữu trong giấc mơ của em vài giây phút ngắn ngủi nhưng cũng đủ lấp đầy nỗi nhớ trong em.
Mỗi lần em cảm thấy mình lạc lõng giữa phố phường nhộn nhịp thì lúc ấy tay anh lại nắm lấy tay em để em nhận ra rằng cho dù có đi bất cứ đâu, hay khi tất cả mọi người đều thờ ơ với em thì anh vẫn không bao giờ bỏ rơi em dù chỉ một lần.
Những lúc chỉ có một mình như thế thì em lại nghĩ đến câu nói của anh “Đồ ngốc, nếu không có sự cho phép của anh thì cấm em không được rời xa anh nửa bước”. Câu nói ấy khiến em cảm thấy mình luôn ở trong sự che chở của anh. Có đôi khi không chịu nổi sự xô đẩy của dòng đời, em tự ý xa anh. Em biết anh sẽ rất buồn vì sự ngốc nghếch này bởi em cũng rất đau khi quyết định như vậy. Nhưng rồi anh vẫn giữ đúng lời hứa của mình, kéo em về lại bên anh cho dù tình yêu của hai đứa mình lắm lúc rất chông chênh nhưng anh vẫn luôn nắm tay em đi về phía trước, nơi ánh sáng đang hiện hữu sau màn đêm tăm tối.
Có anh, thế giới trong em dường như không còn bất cứ thứ gì khác hiện hữu ngoại trừ anh. Em yêu sự dịu dàng của anh khi ở bên em, em yêu cử chỉ âu yếm, yêu cái ánh mắt yêu thương anh nhìn em, yêu cách anh quan tâm và cả cái tính trẻ con khi anh hờn dỗi, ghen tuông.
Cảm ơn vì anh đã xuất hiện trong cuộc đời em.
Cảm ơn vì đã yêu em.
Cảm ơn vì anh đã mang cho em hạnh phúc.
…
Tác giả :
sauluoi